Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

[Fanfic][Trans] Tired of Everything Chap 1


Tựa: Tired of Everything
Tác giả: haruhi16
Nguồn: Đây
Couple: Kojiyuu (Kojima Haruna x Oshima Yuko AKB48)
Tình trạng: Hoàn thành.
Translate: Mèo
Permission: Không có (trans chui)



Fic này do bạn Mèo dịch, mình (chủ blog) không chịu trách nhiệm ăn gạch đá.







Kojima Haruna ngồi thở dài trên ghế, cô lau mồ hôi trên trán và uống hơn nửa chai nước trên tay.


Hôm nay là buổi diễn tập của mọi người, tất cả đang chuẩn bị cho một buổi hòa nhạc từ thiện lớn đầy ý nghĩa sẽ được tổ chức vào ngày 23 tháng 3 tại nhà mái vòm lớn cùng với nhóm nhạc chị em SKE48, HKT48, NMB48 và SDN48. Mọi người đều vui mừng và hạnh phúc khi có thể làm được gì đó cho những trẻ em mồ côi. Nhóm nhạc nữ AKB48 đã thực sự tổ chức rất nhiều hoạt động có ý nghĩa để giúp đỡ nhiều người trong năm nay, nhiều show diễn được lập ra cho fan không vì mục đích tiền bạc mà còn để đáp ứng lòng mến mộ của mọi người. Vì thế, mọi người luôn hết lòng ủng hộ những cô gái AKB48 có tấm lòng tốt, nhóm thật xứng đáng được tôn trọng và ái mộ trong ngành công nghiệp âm nhạc.


Mariko tiến đến sau lưng rồi ngồi xuống bên cạnh cô em đang tỏ vẻ mặt mệt mỏi của mình. “Em sẽ đi với tụi chị chứ, Nyaro?”


“Hmm? Ở đâu?” – Cô trả lời mà chẳng buồn nhìn người vừa hỏi mình là ai. Vì cô thừa biết chỉ có một người mới gọi mình bằng cái tên “Nyaro” mà thôi.


“Buổi ăn tối tại nhà với Acchan, Takamina,Yuko, Yuki, Sae và….”


“Chị”- Lời nói của Mariko đã bị cắt ngang bởi Mineghishi Minami, người vừa mới xuất hiện trước mặt hai người.


"Chào Haruna, chào Mariko yêu dấu."- Cô đưa tay lên chào và nháy mắt với cái người mà cô vừa bị ghép cặp trong năm nay.


Mariko nhìn lăm lăm vào mắt cô gái “Hừm, lại xuất hiện nữa rồi, em có thể đừng đứng chắn tầm mắt của chị một lần nào nữa được không hả?”


“Sao chị lạnh lùng vậy, Mariko? Em chỉ cố tỏ ra dễ thương thôi mà.”


“Em đang tán tỉnh chị đấy à? Kinh quá đi”.


“Sao cũng được, em đến là để nói chuyện với Kojiharu về Yuko, đừng có mơ là em đến vì chị nhé.” Miichan tặc lưỡi quay mặt đi, để lại ánh mắt hình viên đạn đang dõi theo cô từ cô gái cao hơn.
“….Kojihauru nè, chị với Yuko sao rồi, vẫn không có tiến triển gì sao?”


Haruna thở dài trước khi trả lời các câu hỏi của bạn mình “Vẫn như thế, vẫn tiếp tục phớt lờ chị.”


“Oh, em biết rồi, chị không thấy rằng chị ấy đang hành động như cái cách mà trước đây chị đã từng làm khi chị ấy lúc nào cũng điên cuồng ve vãn bên chị? Đó là kết quả cho việc lúc nào chị cũng tỏ ra tsundere, Kojiharu. Em nghĩ đây chính là hậu quả do chị tự chuốc lấy đó.” Miichan rít lên trong khi khoanh tay trước ngực.


“Em chẳng giúp ích được gì cả, Miichan! Em đang làm cho em ấy đau khổ hơn kìa.” Cô gái cao hơn đứng dậy tặng cho Gachapin một cái cốc vào đầu, khiến cô nàng phải kêu lên một tiếng “Ow!”


Mariko Shinoda nắm lấy tay của cô gái nhỏ hơn và nhìn vào mặt bạn mình nói: “Nyaro, chị sẽ mang con nhóc Gachapin này ra khỏi tầm nhìn của em, em hãy nghỉ ngơi một chút, chị sẽ gặp em tại nhà Acchan hen, được không? Nhớ là phải đến đó nha! Gặp lại em sau.” Mariko vẫy tay chào rồi kéo nhóc Gachapin ra khỏi phòng.


Cô thở dài “Mình là một tsundere sao? Miichan nói đúng, có lẽ đây là quả báo của mình khi cứ luôn đối xử lạnh lùng với cậu ấy trong suốt thời gian qua. Có lẽ… mình cần phải xin lỗi? Được rồi, tối nay mình nhất định sẽ nói lời xin lỗi, mình sẽ nói với cậu ấy.”




------------- ~ O ~ --------------






"Xin chào tất cả mọi người
. Chào mừng đến với ngôi nhà mới của tụi tớ!"
Acchan và Takamina chào đón bạn bè của mình trong niềm hân hoan hạnh phúc khi họ vừa đặt chân vào căn nhà xinh xắn.


“Wow! Nhìn cả hai người cứ như cặp vợ chồng son trong ngôi nhà mới vậy, đã thế còn có bản tên “ATSUMINA” trước cửa nhà nữa chứ, ai đã nghỉ ra việc đặt bản tên đó vậy?.” Sae hỏi khi ngồi xuống trên chiếc ghế dài cùng với bạn gái của mình là Yuki.


“À cái bản đó hả? Chúng tớ đâu có nghĩ ra đâu, chính fan đã gửi tặng đó, họ muốn tụi tớ đặt nó ngay ngoài cửa, có tuyệt không nào? Các cậu có thấy hành động đó là sai trái không vậy ? 


“Thư giãn đi Takamina, dĩ nhiên là không có gì sai rồi. Quá tuyệt vời nữa là~”- Oshima Yuko cười xòa, làm lộ ra hai lúm đồng tiền dễ thương của mình. Takamina và Acchan là hai người bạn thân thiết của cô trong AKB và cô thật sự vui mừng cho hạnh phúc của đôi trẻ. Cô tin rằng sau tất cả những tin đồn về việc hẹn hò của họ trong cuộc sống thật, giờ thì cả hai người họ xứng đáng nhận được hạnh phúc cho bản thân mình.


“Các fans còn tặng tụi tớ nhiều món qua dễ thương nữa, mỗi tuần nhận hơn 20 món quà, thật đáng yêu lắm đúng không? Acchan vui vẻ nói trong khi cô đang quấn chặt lấy tay cô bạn gái nhỏ của mình.


“Đúng là những fans hâm mộ chân chính mà, bởi vì họ vẫn luôn ủng hộ cho hai cậu sau những tin đồn gần đây. Họ thật sự cảm thông cho mối tình của hai người đó.”


“Đúng rồi đó Yuko, nhưng trước khi bắt đầu với chủ đề này chúng ta có thể ăn trước được không? Em đói lắm rồi”. Miichan rên rỉ như thể cô đang gặp phải chuyện gì nghiêm trong lắm vậy.


“Đúng là chỉ giỏi phá ngang những phút giây quan trọng khi nhóc Gachapin này đang đói.”- Mariko lắc đầu bối rối.


“Nè đừng có gọi em là Gachapin nữa mà! Bộ em nhìn giống quái vật lắm sao? Nghiêm túc đi!” Cô phản đối nhưng sau đó đã nhanh chóng bị một bàn tay che ngang miệng mình từ cô gái cao hơn nhằm ngăn cô gây rối hơn nữa.


“Chị nghĩ là chúng ta nên ăn đi nào mấy đứa, trước khi nhóc Gachapin này kịp nói thêm gì nữa. Nếu như mấy em không muốn bị nhóc này cắn vào mông.”


Mọi người đều bật tiếng cười, đây chỉ là một cảnh bình thường hàng ngày trong AKB48 kể từ khi hai cô gái này chính thức thành đôi.


“Được rồi, đến đây nào mọi người ơi, thức ăn đã sẵn sàng rồi!” Acchan dẫn cả đám đến bàn tiệc đã được bày sẵn.


Wow, tất cả các loại thực phẩm này trông rất ngon, một mình em nấu hết sao Acchan”. Kojiharu hỏi trong khi cô ấy nếm thử một mẫu nhỏ thức ăn. “…hmmm. Oishii!”.


“Hì, cảm ơn NyanNyan, Takamina và em đã nấu cho buổi tối nay đó, hi vọng là mọi người sẽ thích. Giờ thì ngồi xuống đi.” Acchan hào hứng nói trong khi ngồi xuống bên cạnh Takamina.


Sae kéo ghế ra mời bạn gái Yuki của mình ngồi xuống, như một quý ông. Miichan nhanh nhẩu ngồi xuống cạnh cô bạn gái Mariko-sama của mình, mặc cho cô nàng kêu lên một tiếng “hứ”. Yuko ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Miichan, Haruna nuốt khan như thể cô biết rằng chỉ còn duy nhất một sự lựa chọn cho cô là ngồi kế bên cô ấy, cái người mà đang cô tình phớt lờ cô trong những tuần vừa qua.


“Oh, NyanNyan sao chị còn đứng đó? Ngồi xuống bên cạnh Yuko kìa”. Acchan chỉ tay vào cái ghế trống cạnh Yuko. Haruna chỉ khẽ gật đầu rồi lặng lẻ ngồi xuống.


“Chúc mọi người ngon miệng.”


“Hai!” Tất cả mọi người cùng đồng thanh lên tiếng để bắt đầu buổi tiệc. Thức ăn thật sự rất ngon, thỉnh thoảng lại nghe được những âm thanh như thể “Oishiii!” khi mọi người nếm thử.


Cặp đôi Atsumina cùng bạn bè của mình thưởng thức buổi tiệc tối nay do chính tay họ đã chuẩn bị.






“Nè Yuko, em nghe rằng chị đang cố tình phớt lờ Haruna trong suốt 3 tuần qua à? Cả hai người vẫn ổn chứ?” Captain nhỏ bất ngờ mở đầu câu chuyện khi đang giữa buổi ăn, gây cho cô ngơ gần như bị nghẹn. Làm cho mọi người quay sang nhìn captain với vẻ mặt nghiêm trọng.


Thật sao? Ai nói đó? Cả hai vẫn ổn mà. Chị không có phớt lờ cô ấy chỉ là chị quá bận rộn với lịch trình của mình mà thôi. Em biết đó chị sắp có một bộ phim truyền hình, phim điện ảnh mới…..và một vở kịch nữa, chị còn không có thời gian cho bản thân chị nữa là.” – Yuko bình tĩnh trả lời câu hỏi của captain nhỏ mà chẳng buồn nhìn mặt cô gái ngồi kế bên mình.


“Vậy sao cậu chẳng thèm nhìn thẳng vào mặt tớ” Cô gái tóc dài hỏi cô gái nhỏ hơn ngồi kế bên mình bằng một giọng ngiêm khắc, khiến cho cô gái nhỏ phải tạm dừng việc ăn uống lại.


Cô quay mặt lại đối diện với cô gái cao hơn “ Tớ đang nhìn cậu nè, cậu có thấy không? Sao cậu phải hét toáng lên như thế? Chúng ta đang ở buổi tiệc mà? Cậu hãy ngừng nói những chuyện vô nghĩa lại đi trước khi….”


“Đừng có hành động như thể không có chuyện gì xảy ra chứ! Tớ biết là cậu đang giận tớ! Tại sao cậu lại không nói chuyện trực tiếp với tớ hả? Tại sao cậu lại lơ tớ suốt mấy tuần qua? Cậu biến tớ như thể trở thành một con ngốc vậy.” – Cô thét lên với một nổi đau chất chứa trong lòng.


“Cậu đang nói gì vậy?”


“Đừng có như thế mà Yuko, tớ nghiêm túc đấy! Tại sao cậu lại không đối diện với tớ? Tại sao cậu cứ phải hành động như thế? Tớ chưa bao giờ bị như vậy cả.”


“Bây giờ thì cậu nên tập quen dần với điều đó đi!”


Cô gái lớn quá đổi ngạc nhiên: “C-Cái gì?”


Vâng, tớ đã học được bài học cho bản thân mình. Tớ không muốn hành động giống như một con sóc biến thái, cái cách cậu luôn luôn gọi tớ, tớ không muốn lúc nào cũng bám lấy cậu như tớ của trước kia, bởi vì như những gì cậu nói, điều đó thật là trẻ con và  đáng xấu hổ. Tớ đang cố gắng thay đổi bản thân mình từ bây giờ, không chỉ cho cậu, mà còn cho bản thân tớ. Tớ không phải là một đứa trẻ nữa vì vậy tớ nên hành động đúng với tuổi tác của chính mình từ bây giờ. Đó là lý do của tớ, chúng ta có thể tiếp tục ăn chứ, Haruna?"


Haruna trở nên run rẩy: “Cậu…cậu luôn gọi tớ là Nyan Nyan, không phải là cái tên đó!”


“Uhm, đã quá đủ với cái biệt danh cũ rồi, kể từ giờ về sau tớ sẽ gọi cậu là Haruna, Harunachan, Haruchan hoặc Kojima-san, thế nào hả?”


Tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên với hành động bất ngờ của Yuko, Yuko như không còn là chính bản thân cô nữa, trông có vẻ như một người nào khác đang mang hình dáng của Yuko, một con người thô lỗ và lạnh lùng.


“Y-Yuko đủ rồi, dừng lại đi”. Captain ngay lập tức nắm lấy tay cô ấy để ngăn Yuko nói ra những thứ mà cô thật sự không muốn nói. “….Yuko, làm ơn hãy dừng lại.”


Yuko quay đầu đối mặt với captain của mình. “ Em không nghe sao? Chính cô ta bắt đầu trước!! Chúng ta đã được hưởng thời gian của mình ở đây và vui vẻ nói chuyện về rất nhiều thứ và sau đó cô ta đột nhiên làm rối tung lên tất cả mọi thứ. Thái độ thế này là sao? Tại sao cô ta có để biến bữa tiệc tối vui vẻ của chị trở thành…."


“Em nói DỪNG LẠI! IM ĐI YUKO!” Takamina không thể nhịn được nữa hét vào mặt người ngồi trước mình với một vẻ mặt giận dữ. Cô thật sự rất sốc, đây không phải là Yuko mà cô đã từng biết suốt mấy năm qua.


"Tốt thôi! Được thôi! Tất cả là lỗi của tôi! Tuyệt! Giờ thì sao? Buổi tiệc này giờ trở nên quá tồi tệ rồi! Thật vớ vẩn! Tôi tốt hơn hết là nên biến khỏi đây, bây giờ mọi người hãy thưởng thức nốt bữa tối của mình đi! Bye." Cô đứng dậy, quay lại nhìn cô gái ngồi bên cạnh cô đang khóc trong đau đớn. “ Tốt hơn là theo cách này, tôi nên hành động như người trưởng thành so với 1 con sóc biến thái ngu ngốc luôn yêu thương để bám theo cậu, hôn cậu trước đám đông để rồi phải gánh lấy nổi đau trong sự xấu hổ và ngượng ngùng, đúng không Haruna Kojima?"


“Y-Yuko….”


“Giờ thì tôi tuyên bố rút lui, Haruna. Và hãy nói tạm biệt với Yuko cũ đi, cái người mà cậu đã từng biết ấy.”


Haruna thật sự rất đau đớn khi nghe những gì Yuko vừa nói. Cô không muốn tin vào sự thật mà cô vừa nghe thấy. “C-Cậu không phải là Yuko, Yuko sẽ không nói những điều như thế! Yuko yêu tôi!” – Cô khóc nức nở.


“Yuko của trước kia đã chết rồi…..Giờ thì tớ phải đi đây, tớ phải chuẩn bị cho buổi chụp ảnh ngày mai.” Cô đột ngột bước đi thì đột nhiên có một bàn tay ôm lấy cô từ phía sau: “Yuko làm ơn nói với tớ rằng đó không phải là sự thật, làm ơn…..”


Cô thở dài, "Tớ xin lỗi để cho cậu biết điều này, nhưng đó là sự thật và chính là tất cả những điều tớ đã nói với cậu tối nay. Oshima Yuko cũ đã thực sự mệt mỏi, cô ấy mệt mỏi vì lúc nào cũng bị xa lánh, mệt mỏi vì phải làm những việc xấu hổ trước mặt mọi người chỉ để gây sự chú ý của cậu, cô ấy mệt mỏi vì bị từ chối và đã quá mệt mỏi vì phải chờ đợi........ Tớ nghĩ rằng đây là thời điểm thích hợp cho tớ để bước về phía trước và cần tập trung tất cả những điều quan trọng trong cuộc sống, tớ không còn trẻ nữa vì vậy tớ cần phải thay đổi bản thân mình cho tốt hơn."


“N-Nhưng….”


“Nào hãy để tớ đi”.


“K-Không.”


“Tớ nói là buông ra”.


“Tớ sẽ không buông cậu ra….”


“Giờ thì cậu lại hành động như thế này sao? Quá muộn rồi. Tớ đã có quyết định của mình. Hãy để tớ đi.” Cô gái nhỏ quyết định thoát ra khỏi vòng tay của cô và lạnh lùng bước đi, bước ra khỏi cuộc đời người con gái mà cô từng yêu, trước khi….


Kojima Haruna suy sụp và khóc, cô cảm nhận trái tim mình như vỡ tan ra từng mảnh, có cảm giác như ai vừa bóp nghẹt trái tim đang đập như điên loạn của mình. Nước mắt tuôn rơi, cô bật thành tiếng thét, cô hét to tên người con gái vừa bước ra khỏi nhà.


“YUKOOOOOOOOOOO”


“Đừng….Đừng bỏ tớ!. Tớ….Tớ yêu cậu…” Cô rên rĩ, sau đó mọi thứ trở nên tối dần, cô khụy xuống, gây nên một tiếng động lớn trên nền nhà.


Bạn bè của cô vội vã đi đến chỗ cô bị ngất xỉu, "Haruna!!".


2 nhận xét:

  1. thanks bạn trans fic này rất nhiều, ờ, chỉ có vài chỗ sai chính tả thôi, nhìn chung là bạn trans ok lắm, hehehe, không biết cái 3B thì sao nhỉ??? *úp mặt xấu hổ* ..........*và chờ* khà khà khà

    Trả lờiXóa