Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

[Fanfic][Edit] Hội chứng SM - Chương 2



Pass: Con thỏ ngày XƯA của Yuko tên gì?
Hint: Jo(Dồ) biết đó =))







Chương 2



















 ——————————————————




"Này, cô là xử nữ sao?"


Oshima dao động một chút, không đáp lời.


"Xử nữ chạy đi chơi SM?" Mariko cảm thấy buồn cười, "Cưng cũng chưa từng có kinh nghiệm, vậy mà lần đầu tiên lại đặt bản thân vào vị trí M?"


"Tôi biết tôi là ai." Oshima cố chấp đáp, hơi thở của nàng đã khôi phục khá nhiều, giọng nói cũng trở về cái âm khàn đặc vốn có.


"Làm sao biết?"


Oshima chần chừ một lúc: "Tôi. . . từng tự an ủi."


Khi nàng tự an ủi bản thân, phát hiện ra đau đớn có thể khiến nàng hưng phấn, cảm giác thân thể bị ngược đãi kích thích nàng 'ra'.


Mariko nhặt quần áo trên giường: "Cưng tìm người khác đi, tôi không chơi với trinh nữ."


"Chờ một chút!" Oshima gọi nàng lại, hai tay vẫn đang bị trói, không cách nào tháo được chiếc khăn đang bịt mắt mình xuống, không thấy rõ phương hướng của Mariko, Oshima nháy mắt bất lực ngỡ ngàng, hướng đến nơi không biết là đâu mà hô, "Xin cô!"


"Xin tôi làm gì?" Mariko từ từ cởi nút thắt, "Cưng ra ngoài vẫy gọi một hồi, lập tức sẽ có một tá người xếp hàng muốn lên giường với cưng."


"Tôi tìm rồi." Oshima nhận ra phương hướng nhờ giọng nói của Mariko, gương mặt chuyển qua nàng, "Tôi. . . có từng tuyển chọn."


Từng tuyển chọn, để mắt đến rồi suy xét. Mariko hồi tưởng lại, lúc ở hộp đêm, người hứng thú với Oshima không ít, người mới luôn là thức ăn cho sói đói, có vài con sói trông cũng không tệ.


Oshima không phải là không chọn, quả thật đã thầm đánh giá rồi.


Có thể xem là ca ngợi không?


Xem là vậy đi.


Mariko ngồi trên giường, chiếc giường mềm mại trũng xuống dưới một chút. Hai tay nàng đặt ra sau lưng chống thân, nhấc chân lên nhìn kỹ người đối diện.


Sự thật là không phải nàng không lên giường cùng xử nữ, chỉ là xử nữ khá phiền phức, các nàng thường mượn lớp hơi nước trong mắt mà bảo Mariko phải chịu trách nhiệm, luôn dây dưa phiền phức, khiến Mariko phải đau đầu.


Thế nhưng nhìn sơ Oshima không phải là loại người đó.


Mariko đi xuống giường, Oshima nghe tiếng kót két của giường, hiểu rõ Mariko có lẽ đã thay đổi ý kiến, gần như sắp khóc. "Cám ơn cô."


Mariko cúi người nhặt chiếc roi da, nói với Oshima: "Nói trước, chỉ là tình một đêm. Tôi sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm gì với cưng."


Oshima gật đầu: "Tôi biết."


Mariko giơ tay, quất một roi kên ngực Oshima.


Có một thời gian Mariko từng bị áp lực đè nén, cấp trên và người nhà khiến nàng vô cùng khó chịu. Khi đó nàng đúng lúc gặp được một M, lần đầu tiên nàng vung roi đánh người. Từ đó nàng phát hiện đánh người khác có một cảm giác phát tiết không tệ, có thể khiến nàng thấy sung sướng. Nhưng vung roi cần khống chế sức lực, quá tay sẽ mệt, quá nhẹ sẽ không thể phát tiết. Hôm nay tâm tình Mariko không tệ, xuống tay không nặng, chỉ tùy hứng.


Lúc đầu Oshima còn rên rỉ, rất nhanh tiếng rên nhỏ dần xuống. Nàng hỏi Mariko: "Có thể mạnh tay một chút không?"


"Cưng thật sự là M a." Mariko cười rộ lên, "Được thôi."


Một roi dốc sức đánh lên ngực trái của Oshima, nơi đấy liền ứ máu sưng đỏ lên, Oshima cũng run rẩy theo, tiếng đau đớn liền phát ra khỏi miệng.


Mariko cười, híp mắt lại: "Điểm."


Giọng nói của Oshima run rẩy đáp lại: "Một."


Rất nhanh trên người của Oshima đầy các vết roi, những dấu này là chiến lợi phẩm của Mariko, ngổn ngang trang trí lên. Oshima đau đớn ứa nước mắt, đau đến run rẩy cả người, nhưng một lần cũng không có cầu xin ngừng lại. Chân của Mariko dẫm lên nơi tư mật của Oshima, mỗi một lần quất xuống chất lỏng trong đấy liền chảy ra, thấm đẫm chiếc tất chân của nàng.


Ngón chân Mariko cách chiếc tất cọ sát lên đôi môi đã sưng tấy của Oshima, ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm nàng lên hôn môi. Oshima run rẩy đáp lại nụ hôn của nàng, Mariko vuốt lên những vết roi trên tay Oshima, nàng đau kêu lên một tiếng, gập người lại, lập tức bị Mariko bắt về, ép nàng tiếp tục hôn môi với mình.


"Ha —— " Oshima rên rỉ, không rõ vì thống khổ hay sung sướng.


Mariko cầm lấy cánh tay nàng, một lần nữa kéo nàng trở về giường.


Đùa giỡn trên mặt đất thì được, nếu làm tình nàng thích giường hơn, đủ mềm mại. Oshima ngửa mặt ngã nhào trên giường, Mariko ngồi chồm hỗm bên cạnh, từ từ giúp nàng cởi tất chân.


Trên đùi Oshima đều là vết roi, cho dù tất chân chỉ mỏng như cánh ve, nhưng quá trình cởi ra cũng vô cùng dằn vặt. Nàng há miệng thở phì phò, cổ họng nhẹ phát ra tiếng rên rỉ.


Mariko cởi tất chân nàng, cầm chiếc chân nhỏ của nàng hôn lên vết thương trên đùi. Oshima không tự chủ mà rụt chân lại, Mariko không ngăn cản nàng, hôn dọc lên chiếc chân nhỏ của nàng. Vừa xoa vừa hôn, sờ chiếc eo Oshima, sờ bộ ngực đầy đặn của nàng, sờ chiếc cổ mảnh khảnh, sờ bụng dưới bằng phẳng. Tay trái của Mariko chậm rãi chạy trên người nàng, tay phải tách chân Oshima, đầu lưỡi liếm lên vết thương trong bắp đùi nàng. Đầu lưỡi ướt át lấn về phía trước, rốt cuộc cũng chạm đến cái nơi chờ đợi đã lâu. Đầu lưỡi mềm mại ấm áp liếm lên hai cánh hoa sưng đỏ, liếm lên mỗi một nếp hoa mỗi một giọt mật. Mariko ngậm lấy chúng, nhẹ mút vào.


"Aha. . . ư. . ."


Oshima gập ngón chân, nương theo đầu lưỡi đang đưa vào của Mariko, cả người run lên, nơi tư mật gấp rút thắt chặt, dịch thể chảy ra càng nhiều. Mariko kiên trì liếm láp, tay trái xoa ngực Oshima.


"A. . . ưn. . ."


Đùa đến đây rốt cuộc cũng thôi, Mariko từ từ cởi quần áo, tấm thân trần trụi dán lên cơ thể rực lửa kia. Thân thể mảnh khảnh có xúc cảm tuyệt vời, Mariko ôm lấy lưng nàng, bắp đùi dán chặt vào nơi riêng tư của Oshima, tới tới lui lui nhẹ nhàng ma sát. Hai người nghiêng thân ôm lấy nhau, nụ hôn gián đoạn. Mariko cắn đầu lưỡi Oshima, cắn lên môi của nàng, cắn rách da. Môi Oshima chảy máu, Mariko dùng đầu lưỡi liếm đi, vị tanh ngọt khó tả kích thích vị giác của nàng, Mariko đưa máu của Oshima mớm trả cho nàng, vươn một tay chậm rãi xâm nhập vào dưới thân đã sớm ướt đẫm của Oshima.


Oshima sung sướng thở dốc, càng ra sức hôn lấy môi Mariko. Mariko đè nàng nằm lên giường, một tay ôm lấy mông nàng, một tay bắt đầu không nhanh không chậm đâm vào.


Lúc đầu là một ngón, trái phải mở rộng nó ra, tới tới lui lui ma sát chiếc vách bên trong. Oshima kêu rên, rên rỉ, thở phì phò yêu cầu nàng: "Ngược đãi tôi. . ."


A, Mariko đã quên nàng là M.


Tay đang ôm mông nàng véo mạnh vào thịt nàng, Oshima kêu một tiếng, há miệng rên lên hưng phấn. Ngón tay Mariko chậm rãi ra vào trong cơ thể Oshima, rút ra lại tiến vào, tay kia hoặc bóp hoặc véo, ngược đãi cơ thể Oshima bất luận chỗ nào.


"A. . . ha. . . ha. . . thêm nữa. . ."


Mariko khom lưng nhặt chiếc roi da, từ từ quấn lấy cổ Oshima, siết mạnh.


"Ư. . . ô. . ." Dần dần Oshima không cách nào thở được, giãy dụa chân, đạp loạn khắp nơi. Mariko một tay nắm hai đầu roi, tay kia đâm mạnh vào dưới thân Oshima, đưa tất cả ngón tay vào, xé rách con đường vốn không được rộng.


"A a a a a a —— " Giọng nói khàn đặc của Oshima kêu to, thân thể ưỡn lên liên tục đập vào chiếc giường mềm mại, hô hấp không thông cùng đau đớn bất thình lình ập đến ăn mòn thần kinh nàng, thống khổ nháy mắt chuyển hóa thành sung sướng, thân thể Oshima liên tục co giật, đã đến 'đỉnh'.




——————————————————




Sau đó làm vài lần, hầu hạ M quả là không phải chuyện dễ dàng, sau khi kết thúc Mariko nằm trên giường không động nổi, nhìn Oshima đứng trước chiếc gương to trong toilet, cả người trần trụi soi gương. Nàng thử hoạt động cổ tay, không có gì trở ngại, liền đi ra. Mariko cười tủm tỉm thưởng thức kiệt tác của chính mình, trên người Oshima hầu như không còn một chỗ hoàn hảo, tất cả đều là vết tích Mariko để lại. Vết thương trên cổ và môi đã kết vảy, Oshima hoàn toàn không để ý, nhặt quần áo lên mặc vào.


"Này nhóc." Mariko gọi nàng, nàng không biết tên của Oshima, "Ngày mai làm sao ra ngoài gặp ai?"


"Không sao." Oshima cúi đầu mặc tất, "Cũng không ai quan trọng lắm."


Oshima chỉnh lý tốt rồi, để xuống một xấp tiền trên bàn: "Tôi đi."


"Ê." Mariko cười rộ lên, "Cưng cho tôi cái gì thế?"


"Tiền thuê phòng." Oshima đưa lưng về phía nàng, nhặt túi xách của mình lên, "Hẹn gặp lại."


Mariko tủm tỉm đáp một tiếng, nàng cần nghỉ ngơi, không định bỏ đi nhanh như vậy: "Ờ~ "


Oshima cũng không quay đầu, ra khỏi cửa.




——————————————————






Tác giả: Từ từ dọn dẹp topic, ta dự định tiếp tục up chap mới, nhưng mà gần đây cảm thấy lực bất tòng tâm a *Nằm úp sấp* Cái đoạn ngắn vô cùng râm rục vô cùng bạo lực, chí ít là gần đây viết không ra, nên chúng ta nói chuyện tình cảm đi.



Tạm nhiêu đây đã :)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét