Tựa Edit: Mang theo can đảm tiếp tục bước
Tác giả: yueerzx
Thể loại: Ngắn, loạn, Nsome
Couple: Atsumina, KojiyuuTình trạng raw: Đoản văn - Hoàn
Tình trạng edit: Hoàn.
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Thiên Thánh
Lâu lâu edit để không bị mất tay nghề.
Không phải comeback đâu.
Cái tựa cùi chúi quá mà không nghĩ ra được cái gì khác nên word-by-word luôn ~.~
Và vì nói một chút về việc xóa bỏ fic Mặt trời trong đêm.
Thật ra thì hôm đó nhờ một người bạn mà Thánh biết được fanfic Mặt trời trong đêm này là fic đạo từ một Bách hợp tiểu thuyết của Tuyệt Ca tỷ tỷ, bị shock lắm, rất buồn a.
Nội dung, văn phong, bla bla giống đến 99%, 1% còn lại chỉ là khác tên nhân vật thôi(Nhưng mà cũng có mấy đoạn clear tên không sạch nữa =)))
Hmmm nói sao nhỉ, Thánh dở diễn đạt lắm, cho nên... nói nhiêu thôi chắc mọi người cũng hiểu rồi.
Cám ơn mọi người đã ủng hộ Mặt trời trong đêm.
Nếu sau này có post nó lại thì cũng là một Bách hợp tiểu thuyết, tác giả là Tuyệt Ca tỷ tỷ, nhân vật thuộc về Tuyệt Ca chứ không phải ai khác.
Rồi, mọi người đọc fic vui vẻ.
À! 51k View :D Cám ơn mọi người đã ủng hộ~~~~~~~~~
À! 51k View :D Cám ơn mọi người đã ủng hộ~~~~~~~~~
P/s: Edit xong đọc lại cảm giác không giống như lúc mới đọc #:-s thôi kệ vậy, hy vọng nó không nhạt toẹt.
Tác giả có chèn thêm bài hát: Yabureta Hane - Takahashi Minami
"Mariko, đôi mắt của Yuko đã
bình phục chưa?" Trước chiếc bàn trắng một đôi mắt trong vắt mỹ lệ, vẻ mặt
thoáng qua có chứa một chút khẩn trương nhìn bác sĩ Mariko ở đối diện.
Mariko mỉm cười nhìn đôi mắt bất
an của người con gái trước mặt, "Đã bình phục, mấy ngày này đừng đột ngột tiếp xúc với ánh sáng mạnh, một tuần sau đến kiểm tra lại một lần, tổng thể
không có vấn đề gì." Buông cây viết trên tay Mariko cúi đầu, nháy mắt giữa
đôi đồng tử thanh lệ hiện lên một tia buồn bã.
"Aiz." Người con gái thở
dài một hơi, tựa lưng vào chiếc ghế dựa, vẻ mặt đã không còn khẩn trương, trong
mắt tràn đầy vui sướng. Đúng lúc có người đồng ý hiến mắt cho Yuko, cũng may là
Yuko không có dấu hiệu bài xích, đôi mắt này có thể phù hợp. Trong lòng âm thầm
thề, vì bệnh viện giữ bí mật tên người hiến mắt, ngay cả Mariko cũng không biết
người hiến đôi mắt này là ai, nàng cũng phải tìm người đó nói lời cảm ơn.
Thấy nàng hồi lâu không nói gì,
Mariko cắn cắn môi, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc băng ghi hình nhỏ,
"Acchan, cái này. . . là Takamina bảo chị giao cho em. . . em. . ."
Ánh mắt của Maeda Atsuko chậm rãi
hạ xuống chiếc băng ghi hình, trên mặt băng viết tên của nàng, nét chữ quen thuộc
như một con dao sắc bén nháy mắt đâm vào tim nàng, máu tươi từ từ chảy, không
có long trời lở đất, không có sóng dữ cuộn trào như lúc trước, mà chỉ là một giọt rồi một
giọt tụ thành một dòng suối nhỏ đau thương, chậm rãi trôi. Người đó. . . rõ
ràng đã bỏ đi, đau thương tất cả đều để lại cho mình cứ như vậy lạnh lùng bỏ đi, tại
sao nàng còn khoe khoang hạnh phúc hiện tại của bản thân? Môi gắt gao cắn chặt,
Maeda Atsuko nhìn chiếc băng ghi hình thật lâu không nói gì.
"Acchan. . . em. . ."
Mariko cầm lấy chiếc băng đưa đến trước mặt Maeda Atsuko, nhìn gương mặt Maeda
Atsuko bỗng chốc tái nhợt, Mariko không biết phải nói gì.
"Xin lỗi Mariko, em chỉ thất thần một chút thôi." Buông bàn tay đang siết chặt, Maeda cười cười,
cầm lấy chiếc băng ghi hình bỏ vào túi xách. Đứng dậy, "Hôm nay em đưa
Yuko đi trước nha, rảnh rỗi đến nhà em ăn cơm."
"Được, đến lúc đó gọi
cho mọi người hẹn ngày tụ họp nhé, coi như là chúc mừng đôi mắt của Yuko bình phục."
Biết trong lòng Atsuko khó chịu Mariko không lôi thôi nữa mà nói thẳng vấn đề,
Atsuko hài lòng cười cười.
"Ừm, định như vậy đi, em và
Yuko về nhà trước, đoán chừng chị ấy ở ngoài kia cũng sốt ruột chờ
a." Nói lời tạm biệt với Mariko, Atsuko vội vã rời văn phòng đi đến khu
nghỉ ngơi dưới lầu.
Trước chiếc cửa sổ sát đất thật
to trong phòng bệnh, một người con gái ngồi trên xe lăn, đôi mắt to long lanh
ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài, trong mắt tràn ngập đau thương, giống như sương mù,
không thể tán đi. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính thủy tinh nhẹ
nhàng chiếu vào thân thể nàng, xa xa nhìn đến, một bóng hình nho nhỏ giống như
đang đứng ở phía chân trời, quanh thân phản chiếu lại một màu vàng nhạt, nhưng
vẫn như cũ không thể gạt đi ưu sầu cùng cô độc.
"Yuko. . . cậu bây giờ, rõ
ràng rất hạnh phúc. . . tại sao. . . tại sao bóng lưng của cậu lại khiến trái
tim của tớ đau đến thế?" Bên ngoài căn phòng có một bóng người, dung mạo mỹ
lệ, xuyên qua khe hở của cánh cửa chăm chú nhìn người con gái trên xe lăn, dường
như rất sợ một sơ sảy nhỏ thôi cũng sẽ kinh động đến nàng, như muốn khắc hình
bóng nho nhỏ của nàng vào sinh mệnh mình, người con gái yên lặng đứng ngoài cửa,
bình tĩnh nhìn, thanh âm quanh quẩn trong đầu khiến lòng nàng quặn đau, đôi
chân rốt cuộc cũng không bước đến trước được một bước nào. . .
"Yuko
nhà chúng ta sẽ đính hôn với nhà Maeda, nếu như cô thật lòng muốn tốt cho nó
thì đừng đến tham dự. . ."
"Nếu
như không phải do cô xuất hiện chen ngang chúng nó, mắt Yuko tại sao lại mù.
Thiếu chút nữa là chết! Tôi van cô! Van cô đừng lại gần nó nữa, hai người các
ngươi không có khả năng ở cùng nhau! Yuko nhất định phải kết hôn với Maeda
tiểu thư!"
Hình ảnh một người mẹ đau khổ cầu
xin cô gái một lần nữa lập lại trong đầu, đối mặt với hình dáng người đàn bà quỳ
trên mặt đất khóc lóc kêu than, nàng biết. . . rằng từ đó về sau nàng không thể nào
đến gần Yuko được nữa. . .
Yuko. . . nếu như. . . nếu như
lúc trước tớ không ngần ngại mà chấp nhận cậu, chúng ta sẽ được ở bên nhau chứ?
Người con gái ngẩn ngơ nhìn bóng
dáng nhỏ ngồi trong chiếc xe lăn, hồi tưởng lại lời ngày đó nàng từng nói,
"NyanNyan, tớ không cần ở bên Acchan nữa, cậu biết không, người em ấy
thích chính là Takahashi Minami, không phải tớ, em ấy không thích tớ thì người
nhà của tớ không thể nào ép buộc tớ nữa, chúng ta có thể ở bên nhau, cậu biết tớ
vui đến chừng nào không? Chúng ta có thể ở bên nhau đó!"
Bởi vì vui vẻ, gương mặt cười đến
hai chiếc đồng tiền lún thật sâu, lộ ra chiếc răng cửa dễ thương giống như một con
sóc chuột, Kojima Haruna nén vui sướng trong lòng bĩu bĩu môi, làm bộ thờ ơ,
"Tớ không có nói là muốn ở cùng cậu nha, không có gì vui cả."
Oshima Yuko bị đả kích vội cúi đầu
hướng vào lòng Kojima Haruna cọ cọ, "NyanNyan, ở bên tớ đi mà, tớ nhất định
sẽ đối xử tốt với cậu, sẽ rất nghe lời cậu, ở bên tớ đi." Làm nũng mở
to đôi mắt trong veo nhìn Kojima Haruna, bị Yuko nhìn mà xấu hổ, Kojima Haruna
xoay mặt đi hướng khác, nàng sợ nội tâm bất ổn sẽ để lộ ra điều gì, vẫn bày ra
bộ dạng thờ ơ hờ hững với Yuko.
"NyanNyan. . . cậu, có phải cậu thích Acchan không?" Yuko ngừng lại, cẩn thận nhìn Haruna, trong lòng
Haruna khẽ kinh ngạc, không biết tại sao Yuko lại cảm thấy mình thích Acchan, nhưng nét mặt Haruna lại không biểu lộ điều gì, thấy vẻ mặt cẩn trọng của nàng không khỏi muốn
ghẹo nàng một chút, bày ra bộ dáng nghiêm túc tự hỏi bản thân, rồi gật đầu,
"Ừm, Acchan rất tốt a, lại xinh đẹp, giống như một con mèo nhỏ tớ rất
thích a."
"Thật vậy?" Ánh mắt
Yuko hiện lên nét đau thương, nhưng đáng tiếc Haruna không chú ý tới.
Mặc dù hiện tại, giờ khắc này
nàng vẫn không nhận ra, nhưng sau lần đó tất cả đều thay đổi. . .
Như là phát giác được có một ánh
mắt chăm chú nhìn mình, Yuko mạnh bật dậy trong lúc ngẩn ngơ quay đầu nhìn ra cửa,
chỉ thấy một bóng dáng vội rời đi, bởi vì quá nhanh nàng vẫn chưa kịp thấy rõ
dáng vẻ của người đó chính là. . . NyanNyan. . .
Yuko vội đẩy xe chạy ra cửa, vừa
đến trước cửa, cánh cửa lại bật mở, "Nyan —— " Yuko kinh hỉ(kinh ngạc
+ vui mừng) mở miệng, lúc thấy rõ dáng người lại vội ngừng.
"Yuko? Sao vậy?" Maeda
Atsuko nhìn thấy Yuko đẩy xe tới cửa, chẳng hiểu vì sao, nét mặt Yuko dường như
thoáng mất mát rồi nhanh chóng biến mất.
"Acchan, em rốt cục cũng về,
chị đợi đến bụng cũng reo rồi, cơm trưa em phải làm thật nhiều đồ ăn ngon đó." Yuko oán giận liếc mắt nhìn Atsuko, vẻ mặt ủy khuất xoa xoa bụng,
như kháng nghị lâu như vậy còn chưa cho nàng ăn.
Nhìn dáng vẻ ranh ma của Yuko,
Atsuko cảm thấy có thể vừa rồi là do mình nghĩ nhiều, sắp xếp lại một chút liền
đẩy Yuko ra cửa, "Rồi rồi rồi, em sẽ tự phạt mình hôm nay xuống bếp nấu cơm, nhưng mà em sẽ chỉ làm cà chua xào trứng, trước đây Minami đều. .
."
Cái tên khiến người đau lòng ấy từ
trong yết hầu thốt ra, Atsuko vội ngậm miệng lại. Quên không được, người đó mỗi
một khe hở trong cuộc sống của nàng cũng đều lấp đầy tất cả, ở đâu cũng là
nàng, làm cái gì cũng đều có thể nghĩ đến nàng, bảo người làm sao có thể quên
được!! Vết thương trong lòng đã kết vảy nay lần nữa nứt ra, ứa máu, nhưng mà cảm
giác này, Atsuko đã sớm quen, nàng mỉm cười chấp nhận sự đau đớn nặng nề đó.
Ánh mắt nhìn về phía Yuko, chỉ thấy nàng nhìn đông rồi nhìn tây dường như không
có phát giác đến, nhẹ thở hắt ra điều chỉnh lại tâm tình, Atsuko đẩy xe, hai
người không nói thêm lời nào nữa từ từ rời khỏi bệnh viện.
Kojima Haruna nhìn bóng lưng hai
người đi giữa ánh mặt trời dường như là một bức họa đẹp nhất khiến lòng nàng quặn thắt hít thở không thông, sự nhiệt tình cùng bất chấp cho Atsuko tiếp cận mình của
Yuko khiến nàng chùn bước, nàng không có cảm giác an toàn, cảm thấy ngọn lửa nhiệt
tình của Yuko sẽ rất nhanh thiêu trụi chính cây đuốc của nó, tuy rằng nàng thích ngọn lửa
ấm áp ấy, nhưng mà giá lạnh phía sau khiến nàng không thể thừa nhận rằng,
nàng sợ, cho nên nàng do dự, như gần như xa không dám tiếp cận, cũng không muốn
buông tay, Yuko. . . quả nhiên. . . hai người ở cùng nhau mới là tốt nhất, ngay
từ đầu cậu đã yêu em ấy đúng không, tớ bất quá chỉ là một gia vị trong đời cậu mà thôi, nếu
không, cho dù có mất đi tính mạng cũng muốn điều tốt nhất cho Acchan, đây là vì
cái gì?
Là tớ đã lỡ đánh giá quá cao tình
yêu của cậu, hay là tớ đánh giá quá cao bản thân mình. . .
"Atsuko tiểu thư, đây là
băng ghi kế hoạch, ngày mai trên hội nghị cần dùng đến."
"Ừ, tôi biết rồi." Tiếp
nhận băng ghi hình phía trên mặt có viết tên của mình trong tay quản gia, bỏ
vào túi xách uể oải đi vào phòng, sau khi sắp xếp cho Yuko đi ngủ nàng nhìn chiếc
đồng hồ treo tường, đã là 2 giờ sáng.
Tắm rửa xong Atsuko do dự nhìn
chiếc băng ghi hình trong túi một hồi, cuối cùng cầm nó ném vào ngăn kéo trong
đó có đầy các băng ghi hình cùng loại, đóng cửa tắt đèn đem tất cả ký ức ngăn
cách trong bóng tối, Maeda Atsuko nhắm hai mắt lại, một ngày mệt mỏi khiến nàng
rất nhanh đi vào giấc ngủ.
"Atsuko, mọi người đến rồi,
có thể bắt đầu."
Gật đầu, Maeda Atsuko cầm chiếc
băng ghi hình trong tay bỏ vào đầu máy, hình ảnh trước mắt khiến nàng kinh ngạc
đứng bật dậy, giữa đôi mắt trong suốt tràn đầy hình dáng nhỏ bé quen thuộc kia,
nhưng mà gương mặt vốn ôn nhu nay lại tái nhợt dọa người, Maeda Atsuko không thể
tin được mà nhìn hình dáng yếu ớt như có thể biến mất bất cứ lúc nào, nước mắt từ từ
trượt xuống.
". . . Mariko. . . cám ơn chị
vẫn giúp em đem băng ghi hình giao cho Atsuko, kỳ thực. . . em vẫn rất muốn tự
mình gửi cho cậu ấy, nhưng mà im lặng biến mất như vậy, Atsuko nhất định sẽ rất giận
a, cho nên nếu như. . . là chị đưa, có lẽ cậu ấy cũng sẽ không xem đâu. . . nhưng em biết, khi em bỏ đi nhất định không thể gạt được chị, cho nên. . . trước lúc sắp
chết em muốn nói với chị một tiếng xin lỗi, còn có, cảm ơn. . . kỳ thực, tại
sao em lại đem chiếc băng ghi hình cuối cùng gửi cho chị, bản thân em cũng
không rõ, có thể. . . là em không muốn cứ như vậy mà biến mất, haha." Hình
ảnh trên màn hình một người con gái vô lực nhếch nhếch khóe môi như muốn cười,
nhưng bởi vì quá yếu ngay cả cười cũng khiến nàng rất vất vả, cuối cùng chỉ có
thể hóa thành áy náy và bất đắc dĩ, "Tuy rằng em thường thích một mình
làm hết tất cả, thế nhưng đối mặt với cái chết. . . em rất sợ, Mariko, chị sẽ không
trách em để cho chị nhìn thấy một Takamina như vậy đâu nhỉ. Mariko-sama em biết chị sẽ
không nổi giận với em. . ."
Có lẽ do có quá nhiều điều muốn
nói, hình ảnh trên màn hình yên lặng thật lâu, Takahashi Minami thoáng khôi phục
một chút sức lực, lúc này mới lại mở miệng, "Mariko. . . xin chị đừng đem
tin em đã chết nói với Atsuko, bệnh của em là bệnh nan y di truyền trong gia tộc,
em đã sớm biết, nhưng mà. . . em lại không thể khống chế bản thân mình, vẫn để lại vết tích trong thế giới của Atsuko. . . em thật vô dụng. . ." Nước mắt im
lặng chảy xuống trên gương mặt trắng bệch, Maeda Atsuko chỉ cảm thấy trong đoạn băng
kia có gương mặt nàng khắc cốt ghi tâm, nàng nguyện ý dùng tất cả những gì mình
có cầu khẩn đây chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại Takamina vẫn ở bên cạnh
giường cưng chiều gọi nàng dậy, đối với nàng gượng cười bất đắc dĩ. . .
"Thời gian của em không còn
nhiều lắm, em đã từng cho rằng mình đã chuẩn bị hết thảy ổn thỏa, nhưng mà. . . mỗi lần
em nhìn thấy gương mặt tươi cười hạnh phúc của Atsuko, em rất hận bản thân mình
không thể ở cạnh cậu ấy đến giây phút cuối cùng. . . cho nên, em bỏ đi, không để
lại một câu nào. . . sau khi bỏ đi mỗi một ngày, mỗi một khắc em đều liên tục
xem video, nhưng mà em không biết tại sao. . . có lẽ là do em từ đầu đến cuối
không có dũng cảm để Atsuko quên em. . . Mariko. . . cuối cùng em có thể xin chị
một việc không? Nếu có một ngày, Atsuko tìm được hạnh phúc của mình, xin chị hãy đến
căn hộ em và cậu ấy từng ở, dưới gối đầu lấy chiếc băng ghi hình kia giao cho Atsuko, lúc đó, chúng ta cũng đều đã tìm được vận mệnh của riêng mình. . ."
Về sau Takahashi Minami nói gì Maeda Atsuko đã
không còn nghe được, nàng rơi lệ trước sự kinh ngạc của mọi người mà chạy ra khỏi
phòng họp, Takamina! Không được cứ như vậy mà bỏ đi, chúng ta còn chưa được ở
bên nhau, chúng ta còn chưa được ở bên nhau tại sao cậu lại ra đi! Cậu chắc chắn
không đành lòng khi thấy tớ buồn phải không! Vậy, ít nhất cũng hãy nghe tớ nói
một lần tớ yêu cậu! Có được không. . .
. . .
Trên hành lang bệnh viện, Shinoda
Mariko nắm trong tay một chiếc băng ghi hình nhỏ trên mặt băng tuy rằng có viết tên
của nàng, thế nhưng xem qua nội dung mới phát hiện, thì ra nàng nghĩ sai rồi,
đoạn phim bên trong là Takahashi Minami cười tươi rói giới thiệu đồ ăn vặt ở Âu
Châu cho Atsuko, Mariko đi quá nhanh cho nên khi quẹo góc đụng phải một y tá
đang ôm một chồng hồ sơ bệnh lý, "A, xin lỗi, để tôi giúp cô nhặt
lên!" Vội vàng xin lỗi, Mariko ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu sắp xếp
lại tư liệu, đột nhiên, một cái tên hấp dẫn ánh mắt của nàng, Takahashi
Minami, là tư liệu của Takamina!
Nhặt nó lên, nhìn tiêu đề trên mặt
khiến Mariko cảm thấy đầu nổi lên một cơn choáng váng, bốn chữ 'Người chết
quyên tặng' khắc sâu đau đớn vào đôi mắt nàng, mà ở cột người nhận lại bất ngờ
viết tên của Oshima Yuko!
"Không! Không phải, sẽ
không! Takamina. . . đây không phải Takamina. . . làm sao lại là nàng!"
"Shinoda cô. . . có sao
không?" Dáng vẻ thất kinh của Mariko khiến người y tá có chút lo lắng, không
để ý đến lời nói của người y tá, Mariko lật rồi lại lật sấp tư liệu muốn xác định
rõ ràng người này không phải là Takahashi Minami, nàng rõ ràng còn rất tốt,
nàng rõ ràng mỗi tuần đều gửi băng ghi hình cho Atsuko, nàng vẫn cười vô cùng rực
rỡ vô cùng ôn nhu, đôi mắt giống như ngôi sao sáng chói trên bầu trời, thế nào.
. . thế nào lại chết! Lật xong tất cả tư liệu Mariko chán chường ngồi bệt xuống
đất. . . thật là nàng. . . nàng đã chết. . . ngay ngày Atsuko dọn ra khỏi căn hộ
của các nàng. . . nàng. . . đã ra đi.
Đem tư liệu trả lại cho người y
tá, Shinoda Mariko rơi lệ chạy về phòng làm việc, các băng ghi hình mỗi tuần đều đặn gửi đến khiến các nàng ai cũng cho rằng Takahashi Minami vẫn còn rất tốt, thậm chí
khiến Atsuko lầm nghĩ nàng đang khoe khoang. . . Takamina, em rốt cuộc dùng tâm tình
gì để quyên tặng hai mắt của mình? Em dùng tâm tình gì để dùng bộ dạng vui vẻ quay lại
các băng ghi hình này? Nước mắt như những hạt châu không ngừng rơi xuống, bóng
hình thiện lương kia không ngừng hiện lên trong đầu, Takamina. . . chị còn cho
rằng mình sẽ đứng từ xa nhìn em, có thể thấy em hạnh phúc, nhưng mà. . .
Chọn em ấy, em hạnh phúc chăng? Nếu
như hai bên đều không thẹn thùng với nhau như vậy, đều không dễ dàng lùi bước
như vậy, cho dù cuối cùng kết cục là đây, chí ít còn có hồi ức ấm áp tận đáy lòng.
. . tại sao cuối cùng em lại chọn bỏ qua như thế!
. . .
Takamina! Van cậu hãy gặp lại tớ,
nếu như lúc trước tớ không kiêu ngạo bỏ xuống được tự tôn, nếu như tớ cố lấy
dũng khí giữ cậu lại, nếu như tớ hiểu rõ cậu thêm một chút, kết quả. . . có phải
sẽ khác không?
Atsuko không biết tại sao mình lại
chạy đến nhà Takamina, nàng chỉ biết khi nàng đẩy cánh cửa kia ra, trong nháy mắt
đại sảnh hoa lệ vải treo trên trần, linh đường trắng đen khắc thật sâu đau đớn vào
đôi mắt nàng, trên tường là ảnh chụp của người đó, "Minami. . ." Miệng
thì thào gọi tên người con gái ấy, khóe mắt Atsuko trượt xuống một giọt nước trong suốt, trước mắt tối
sầm chao đảo ngã về sau.
. . .
"Atsuko, Atsuko, nhanh dậy
a, nhanh đứng lên."
"Minami. . . đừng, tớ không
muốn tỉnh lại. . . một mình tớ đối mặt với thế giới không có cậu, tớ sợ. .
."
"Atsuko, nhanh đứng dậy đi
làm, muộn rồi a, nói chung trước tiên nhanh đứng dậy!"
"Minami. . ."
Kỳ thực cậu chưa từng rời đi phải
không? Đến bây giờ tớ mới biết tại sao, cậu rõ ràng rất cưng chiều tớ. . . lại
chưa bao giờ dám tiếp cận quá gần, ngay cả lúc bỏ rơi tớ, cậu cũng dịu
dàng đến vậy, rốt cuộc cậu có từng nghĩ cho bản thân mình hay không?
Tối tăm nặng nề giống như biển
sâu nháy mắt bao phủ cả người nàng, hồi ức giống như những cơn thủy triều, vọt đến
làm người khác không cách nào thở được, nếu như. . . có thể cùng cậu ở bên
nhau, tớ không muốn rời đi, nếu như. . . có thể không bao giờ tỉnh dậy, tớ tình
nguyện vĩnh viễn cũng không muốn tồn tại giữa thế giới rộng lớn đầy cô tịch này,
Maeda Atsuko nhắm chặt hai mắt, ngủ đi. . . cứ như vậy mà ngủ cùng với Takamina
vĩnh viễn không bao giờ xa cách nhé.
Như rơi vào một hầm băng, Atsuko
cảm thấy cơ thể mình trở nên như không phải của mình, nhưng rõ ràng đã bị đông
lạnh đến tê dại, rõ ràng quanh thân lạnh lẽo vô cùng, đáy lòng lại có một luồn nhiệt ấm
áp, như một tia sáng kiên cường lập lòe trong bóng tối. . .
Nếu trốn tránh tất cả, có lẽ sẽ
không đau đớn nữa. . . nhưng mà, Minami, một Atsuko mềm yếu như vậy cậu sẽ
không thấy yên tâm đâu nhỉ. Tớ nghĩ. . . trên thế giới này người có thể chịu đựng
đau đớn có rất nhiều rất nhiều, nhưng nhất định cũng có người lấy đau đớn
làm can đảm mà tiếp tục ngẩng, đầu tiếp tục tiến bước. Đối mặt với tất cả. . . thực sự
rất đau a, Minami. . . tim của tớ rất đau, sẽ chảy máu đó. . . nhưng mà phần
đau đớn khắc sâu này cũng có thể gọi là can đảm phải không?
Giống như Minami vậy, rõ ràng từ rất
sớm đã biết sinh mệnh mình là hữu hạn, lại có thể sống ấm áp như vậy, thiện lương như vậy, dùng tình yêu của mình làm mọi người hạnh phúc, tuy rằng. . . có nhiều
lúc rất hay dài dòng. . .
Minami. . . đau đớn khi mất đi cậu,
tớ hẳn sẽ đối mặt, có lẽ sau này mỗi một phút mỗi một giây đối với tớ mà nói đều
có thể giày vò tớ, có lẽ mỗi một đêm không ai bên cạnh ngay cả hít thở cũng gây đau đớn, nhưng ngay cả vậy, tớ cũng có thể đối mặt, bởi vì. . . đối với tớ mà
nói, nguyên nhân của mỗi một cơn đau đều là minh chứng tớ yêu cậu, tớ muốn mang
theo tình yêu của cậu, mang theo sự thiện lương của cậu, mang theo ấm áp của cậu
mà tiếp tục cuộc đời mà cậu chưa hoàn thành, cậu nói xem. . . như vậy có được không.
. .
. . .
"Mariko, nhanh tới đây, chị
xem, Acchan cử động rồi, Acchan có phải sắp tỉnh lại không?" Trước giường
bệnh, Oshima Yuko gắt gao nắm lấy tay Maeda Atsuko, dường như sợ bỏ qua bất cứ
biểu tình nào của nàng, thấy khóe mắt Atsuko giật giật liền lập tức gọi Shinoda
Mariko ở sát vách đến.
"Acchan. . . em, em cảm thấy
thế nào?" Đi vào phòng bệnh, Shinoda Mariko nhìn thấy Atsuko hôn mê năm
ngày nay đã mở mắt, khoảnh khắc khi nhìn về phía Atsuko chẳng biết tại sao
Mariko thở dài một hơi, không phải do Atsuko đã tỉnh lại, mà là khi Atsuko tỉnh
lại dường như có một cái gì đó đã thay đổi nhưng nàng không rõ đó là gì, cảm giác rất khó tả,
Mariko chỉ biết là Atsuko sẽ không có việc gì nữa. . .
"Acchan, thật tốt quá, em. .
. em tỉnh lại rồi, cảm thấy thế nào?" Yuko vui sướng nhìn Atsuko bởi vì hôn mê
mà sắc mặt hơi tái, nước mắt tràn đầy nhưng không rơi xuống, nàng chỉ biết,
nàng chỉ biết rõ Maeda Atsuko tuyệt đối sẽ không vứt bỏ, tuyệt đối sẽ
không.
"Yuko, Mariko, xin lỗi. . . đã khiến mọi người lo lắng rồi, em. . . đói. . ."
"Chị lập tức kêu người chuẩn
bị." Nghe được Atsuko kêu đói, Yuko thậm chí lười ngồi xe lăn, liền đứng bật
dậy chạy ra khỏi phòng bệnh.
"Này. . . em cẩn thận đôi mắt
của mình. . ." Mariko chưa kịp dứt lời, Yuko liền nhanh như chớp chạy mất,
Takamina. . . cám ơn em. . . Yuko mất đi hai mắt. . . chị không cách nào tưởng
tượng được, Takamina, nhìn thấy mọi người hiện tại, em chắc hẳn cũng cảm thấy
vui nhỉ?
Cố sức nắm chặt bàn tay, Mariko
che giấu tâm trạng của mình, quay đầu nhìn về phía Atsuko, "Acchan, em bây giờ cảm
thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"
Atsuko lắc đầu, mỉm cười,
"Mariko, em không sao, chuyện của Minami em đã biết, nói không đau không
để ý, đó cũng là lừa chị gạt luôn cả bản thân mình, nhưng mà, em biết Minami làm nhiều
điều như vậy cũng là vì muốn em có thể sống tốt, em sẽ mang tình yêu của chúng
em mà đối mặt với tương lai, Mariko, cám ơn chị, cám ơn chị đã làm rất nhiều việc,
nhưng mà. . . còn một chuyện, em muốn nhờ chị."
"Được, em nói đi, chị sẽ cố
gắng giúp đỡ." Nghe được lời của Atsuko, Mariko đã hiểu, nàng đã thông suốt
rồi, đáy lòng đã buông bỏ được, Takamina, em cũng thấy vui phải không.
Thấy Mariko đáp ứng, trong mắt
Atsuko tràn đầy cảm kích, nàng vẫn cho rằng Mariko đã làm rất nhiều điều cho
các nàng, nhưng mà nàng lại không có gì để báo đáp, nhưng mà nếu như thực sự báo đáp,
Mairko cũng sẽ nổi giận a, bất đắc dĩ cười cười. Atsuko ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cửa
phòng bệnh, thấy không có ai mới mở miệng, "Mariko, em biết điều này có thể
khiến chị khó xử, nhưng mà, nếu như chị có cơ hội biết được, có thể nói cho em
biết người quyên mắt cho Yuko là ai không, em thật sự rất muốn gặp mặt người đó
để nói lời cảm ơn, Yuko cũng nghĩ vậy, chị biết mà, dù sao. . . Yuko cũng vì cứu
em nên mới. . ." Nói đến đây đáy mắt Atsuko hiện lên một tia áy náy, Yuko đối
với nàng rất tốt, cả đời này, e là nàng cũng không có cách nào đáp trả. . .
Tâm tư của Atsuko nàng không nhìn
thấu được, khi nàng nói đến câu này Mariko cả người chấn động sắc mặt nhất thời
trắng bệnh lui về sau, dường như không thể đứng vững, đỡ lấy chiếc ghế tựa bên
cạnh, Mariko hít sâu một hơi, trong đầu trăm nghìn ý nghĩ, khi nàng ngẩng đầu
lên, ánh mắt mang theo ý cười, sâu trong đó lại mang theo kiên quyết ai cũng
không nhìn thấy được, "Không sao đâu Acchan, nếu như chị biết người kia là
ai nhất định sẽ nói cho hai em."
"Thật sao? Mariko, cám ơn chị."
"Không cần cám ơn, em
trước nghỉ ngơi cho tốt, Yuko mua đồ ăn chắc sẽ nhanh quay lại, chị qua xem bệnh
nhân ở phòng bệnh bên cạnh, nhớ phải cố gắng bình phục đó." Nói xong
Mariko hướng Atsuko nháy mắt mấy cái, đi ra phòng bệnh, đóng cửa lại nụ cười
trên môi liền biến mất vô tung vô ảnh, một giọt nước mắt âm thầm rơi xuống,
"Ha ha, quả nhiên, chị quả nhiên vẫn còn ích kỷ, Minami. . . xin lỗi, chị cũng là một người ích kỷ thôi
a."
. . .
Hành lang bệnh viện, người tới người lui trên gương mặt hoặc là lo lắng, hoặc là thở dài, hoặc là bi thương, nhìn người mà nàng ngày nhớ đêm mong ở trước mắt, ngay lúc nàng không ngờ đến nhất lại đụng phải,
Oshima Yuko một tay cầm nồi canh, một tay xách theo giỏ hoa quả sững sờ đứng ở
hành lang. "NyanNyan. . ." Vẻ mặt sững sờ chỉ nhoáng lên rồi biến mất,
nhìn người trước mắt Yuko nhếch miệng cười lộ ra hai đôi đồng tiền khả ái,
"Gần đây thế nào?"
Một câu thăm hỏi bình thường chẳng
biết vì sao ở trước mặt hai người lại có vẻ vô cùng đột ngột, có lẽ do không ngờ
đến hiệu quả là như vậy, nhìn Kojima Haruna cắn chặt môi mình, nụ cười của Yuko chợt tắt, nhưng mà, từ trước đến nay nàng lúc nào cũng thông minh hoạt
bát vậy mà bây giờ lại không biết nên nói gì, có lẽ cho dù là người thông minh đi nữa
đứng trước mặt ái tình cũng đều trở nên ngu dốt chăng.
Nhìn Yuko luống cuống, trong lòng
Haruna đau xót, cố gắng nuốt xuống đau đớn đang dâng lên, ngẩng đầu cười cười,
"Gần đây vẫn giống như trước, còn Yuko, đôi mắt cậu có khỏe không?" Nhìn
về phía Yuko sự quan tâm trong đôi mắt của Haruna không thể nào che giấu được, quan tâm như vậy
không biết tại sao lại khiến đáy lòng Yuko dâng lên một cảm nhận khó hiểu, dường
như cái gì cũng được, chỉ cần Haruna cười một cái, nàng sẽ rất hài lòng, nhưng
mà hôm nay, nhìn thấy sự quan tâm của nàng, mình. . . lại lùi một bước!
Tại sao? Tại sao lại vậy! Đôi mắt
to trong veo như nước lại tràn đầy đau khổ, những biểu hiện này đương nhiên
không tránh được ánh mắt của Haruna, một khắc này, nàng đột nhiên không dám hỏi
Yuko vấn đề mà nàng luôn muốn hỏi, trong khoảnh khắc như thế, nhìn Yuko bây giờ,
nàng dường như hiểu rõ điều gì, nhưng mà. . . đau đớn trong lòng, khiến nàng
không cam lòng hỏi ra vấn đề đó, "Yuko. . . cậu, cậu yêu Acchan sao? Thậm
chí liều mình vì em ấy hi sinh cả tính mạng cũng không chối từ sao?"
Buột miệng thốt ra, nhưng mà ngay
lúc này, Kojima Haruna bỗng nhiên biết bản thân mình muốn có một đáp án, nếu như là do
Yuko nói ra, hai người đó có lẽ. . . có thể ở bên nhau.
"Không." Nhìn gương mặt
không ngừng thay đổi của Haruna, Yuko trả lời chắc như đinh đóng cột, lời này từ
miệng Yuko nói ra, tim Haruna như ngã vào biển rộng, tìm không được bến bờ,
chìm ngay tức khắc. . . sự đau đớn còn chưa kịp cảm nhận được, lúc này không biết
tại sao lại không gặp nữa. . .
"NyanNyan. . . cậu. . .
thích Acchan hả? Rất thích phải không? Vậy, tớ thì sao? Cậu yêu tớ hơn, hay cậu
yêu em ấy hơn?" Thấy Haruna không nói lời nào, Yuko cẩn thận nhìn nàng, vấn
đề này trước khi gặp chuyện không may nàng đã muốn hỏi, lần đầu tiên mình nhìn
thấy Haruna cũng là lúc Haruna cùng Acchan rất thân nhau, sau khi quen biết,
Haruna vẫn rất thân với Acchan, thậm chí. . . thậm chí lần kia, nàng chạy đến
nói với Haruna rằng hai người có thể ở bên nhau, Haruna cũng nói nàng rất thích
Acchan.
Nhìn chăm chăm Yuko một lúc lâu,
Haruna đột nhiên cảm thấy nàng kỳ thực cho đến bây giờ nàng chưa từng hiểu rõ người con gái trước mặt, sợ rằng ngay cả chính nàng cũng không hiểu rõ bản thân mình, nàng yêu quá sâu nặng rồi, thậm chí bản thân cũng không thể khống chế được
tình yêu của chính mình. . . "Yuko, vấn đề này có ý nghĩa gì? Cậu nghiêm
túc hỏi bản thân đi, nếu như. . . tớ nói người tớ yêu chính là cậu, cậu sẽ thế
nào?"
"Thế nào cũng không hề có ý
nghĩa gì cả!" Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Haruna, Yuko lớn tiếng cãi lại,
nhìn sự bình thản trong ánh mắt của Haruna, một ngọn lửa giận nháy mắt dấy lên,
nàng rất muốn đánh vỡ sự bình tĩnh này, nàng muốn trong mắt người đó chỉ có
mình, trong lòng đau đớn mà làm như không có bất cứ ưu tư nào, như một hồ nước
tĩnh lặng, thâm sâu khiến nàng nhìn không thấy, đoán không ra, "Vì cậu, tớ
cãi nhau với người nhà, tớ liều lĩnh chỉ vì muốn được ở bên cậu, chỉ cần cậu cười
một cái thôi, cũng có thể khiến tất cả những điều tớ làm toàn bộ đều không oán
không hối, vì không để cậu đau lòng, lúc chiếc xe lao đến Acchan, khoảnh khắc
tớ đẩy em ấy ra, tớ liều mạng cứu em ấy, cậu có biết khi đó tớ nghĩ gì không hả?
Tớ đã nghĩ NyanNyan sau này sẽ hạnh phúc nhỉ, chỉ cần nàng hạnh phúc, ta chết
đi cũng không có vấn đề gì. Cứu Acchan chỉ là bởi vì cậu nói một câu thích em ấy
thôi, tại sao! Tại sao cậu vẫn cứ bình tĩnh như vậy, cậu rốt cuộc có trái tim
không? Nếu như có thể tớ thật muốn móc ra xem xem nó rốt cuộc là màu gì!"
Tức giận hét lên khiến những người
đi trên hành lang sợ hãi tránh xa Yuko, không để ý đến người y tá chạy đến can,
không nhìn ánh mắt của mọi người, Yuko phẫn nộ trừng Haruna, nhìn gương mặt mỹ lệ
của nàng mà lửa giận trong lòng bốc lên.
Im lặng nghe Yuko hét, Haruna bỗng
dưng mỉm cười, như một đóa hoa thủy tiên nở rộ giữa ánh nắng mặt trời, nàng dùng
tay ôm lấy Yuko kéo vào lòng, "Yuko, tớ yêu cậu, chúng ta ở bên nhau
đi."
"Cái. . . cái gì?" Bị lời
nói đột ngột của Haruna khiến nàng khiếp sợ đầu óc trống rỗng, chẳng biết tại
sao trong lòng mỗi một nơi mỗi một chỗ đều trống rỗng, theo lời nói của Haruna
mà xuất hiện một hố đen chậm rãi mở rộng, như cắn nuốt toàn bộ, trong mũi tràn
đầy mùi hương quen thuộc của Haruna, Yuko chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa đầu vào
lòng Haruna cố sức hít thở, như muốn nhồi vào từng khe hở trong lòng,
"NyanNyan, đây là thật? Chúng ta, thực sự có thể ở bên nhau?"
"Ừ, là thật, từ giờ trở
đi, NyanNyan là của cậu, Haruna chỉ thuộc về một mình cậu, hỉ nộ ái ố của
Haruna từ nay về sau cũng đều vì cậu mà tồn tại, tớ yêu cậu, Yuko. . ."
Nhìn người con gái trong lòng mình,
trên môi Haruna mỉm cười đầy hạnh phúc, nước mắt lại im lặng trượt xuống. . .
. . .
"Takamina nhanh đến đây! Xem
TV với tớ, đừng có loay hoay ở đó hoài!" Trên màn hình một cái gối bay đến
đập lên mặt một dáng người nho nhỏ, nàng bị gối đập bay ra khỏi máy quay, một
lát sau ôm cái gối ủy khuất xuất hiện trên màn ảnh, nhưng mà không phải trước
máy quay mà là ở bên cạnh Maeda Atsuko cách đó không xa. Bất mãn liếc nhìn
Takahashi Minami, Atsuko trên màn ảnh oán giận đứng bật dậy, "Chẳng biết tại
sao cậu lại thích loay hoay với cái camera, đoạn phim khi nãy đều tại cậu mà bỏ
lỡ, tại Takamina hết!"
"Ế, rõ ràng là Atsuko cầm gối
ném tớ cho nên mới như vậy mà." Takahashi Minami bất mãn kháng nghị, nhưng
mà lời kháng nghị không duy trì được lâu liền bị ánh mắt của Atsuko dọa cho bay mất,
không thể làm gì khác hơn là bĩu môi cùng Atsuko xem TV, Maeda Atsuko trong màn
ảnh len lén đảo mắt qua nhìn gương mặt ủy khuất của Takahashi Minami gương mặt
nhếch lên một nụ cười xấu xa, lập tức nằm lên đùi Takahashi Minami.
"Ế? Atsuko muốn ngủ hả? Vậy
vào phòng ngủ thoải mái hơn đó."
"Lôi thôi, tớ muốn xem TV, cậu
đừng có làm ồn!" Không chút khách khí cắt lời Takahashi Minami, nhìn người
nọ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi, Atsuko trộm cười.
"Minami. . . tớ đúng là thật
thích bắt nạt cậu a, lúc đó cậu thu lại cuộc sống mỗi ngày của chúng ta, kỳ thực
là vì mấy tháng cuối cùng không nhìn thấy tớ, cũng có thể nhìn hồi ức của chúng
ta phải không?" Nhìn hai người trên màn ảnh cùng nhau làm cơm, cùng nhau đấu
võ mồm, cùng nhau xem TV, nước mắt nhẹ trượt xuống gương mặt đang cười của
Atsuko.
Sau khi xuất viện nàng cùng Yuko
thẳng thắn nói ra tâm tình của mình, về việc từng ở chung một căn hộ với Takahashi Minami, trong ngăn kéo của Takahashi phát hiện rất nhiều băng ghi hình của hai
người, một tuần sau đó, từ tay Mariko, Atsuko nhận lại tất cả băng ghi hình mà
mỗi cuối tuần đều gửi đến cho nàng, nàng không biết Minami trước khi chết đã làm những gì, nàng chỉ biết lúc bản thân biết được tin tức của Minami, những ngày sau đó mỗi cuối
tuần đều xem những chiếc băng ghi hình này, nhìn hình ảnh ôn nhu cười trên màn
ảnh, tràn đầy sức sống, nàng luôn có một loại ảo giác, Minami kỳ thực vẫn chưa
rời đi. . . đúng vậy, nàng sẽ không rời đi, mặc dù đã sớm rời khỏi thế giới này
nhưng nàng trong lòng mình vĩnh viễn cũng không rời đi. . . mỗi lần nghĩ đến
đây, trong lòng Atsuko tràn đầy hạnh phúc, mặc dù lúc xem băng ghi hình, nàng vẫn
rơi rất nhiều nước mắt, thế nhưng. . . mang theo tình yêu với Minami, cái gì cũng không
đáng sợ nữa.
"Atsuko. . . lúc này tớ ở gần
đây tìm được một tiệm Katsudon rất ngon a, tuy rằng cậu không thích ăn lắm,
nhưng mà, ở đây ăn ngon đến nỗi ai cũng yêu hết, xem này xem này, tuy là
không thể quay phim trong tiệm, nhưng mà ông chủ rất tốt, nói tớ có thể quay
Katsudon, xem nè, đây là độ dày của thịt, còn đây là độ dai của cơm, u oa~
thực sự rất ngon a. . ."
"Atsuko, biển ở đây rất rất
rộng, bầu trời cũng rất xanh, không có nhiều mây, nhưng mà nếu như cậu muốn đến
đây thì nhất định phải đến cùng người mình thích, hai người nhất định sẽ yêu
cái thị trấn nhỏ xinh đẹp này, vì nếu như cậu một mình đến chỗ mênh mông thế
này, ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy có chút cô đơn. . . ha ha, hiện tại tớ và
người tớ thích đang nghỉ phép ở đây, cô ấy nói cô ấy rất thích nơi này, Atsuko.
. . cậu thì sao? Cậu có thích nó không?"
Takamina, tớ thích, tớ rất thích
chỗ này a. . . Atsuko đứng ở bãi biển Takahashi Minami từng đứng, trong các
băng ghi hình mỗi một chỗ Takahashi Minami giới thiệu nàng cũng đều đến từng
nơi, nhưng mà, Minami. . . cậu thật sự giới thiệu cho tớ rất nhiều chỗ để ăn uống
a, cậu cố ý muốn vỗ béo tớ hả? Khó mà làm được, nếu như tớ béo sau này gặp cậu,
cậu không nhận ra tớ thì làm sao đây? Nếu cậu không nhận ra tớ tớ sẽ không cho
cậu ăn Katsudon. . .
Nhìn bầu trời xanh thẫm, ánh mặt
trời hạ xuống giọt lệ nơi khóe mắt Atsuko phản lại một sắc buồn, cuộc sống của
nàng rất tốt, cuối tuần vẫn sẽ xem băng ghi hình Takahashi Minami gửi đến, nhận
được một cái nàng sẽ đi đến nơi mà trước đó từng có dấu chân của Takahashi
Minami đặt đến, mà không chỉ một chỗ, nàng còn dùng tài sản của mình để giúp đỡ
người già và trẻ em tàn tật ở đó. Căn hộ mà nàng cùng Takahashi Minami từng ở,
mỗi ngày đi làm về, sau đó làm cơm dọn ra hai chén và hai đôi đũa, một cho bản
thân, một cho Takahashi Minami. Trước khi ngủ nàng chạy đến gian phòng của
Takahashi Minami nói một tiếng ngủ ngon, giống như có thêm một người, nhưng mà
mặc dù vậy, mặc dù chỉ có thể như vậy, mang theo tình yêu với Takahashi Minami,
Atsuko cảm thấy mỗi một ngày đều rất phong phú, nhìn từng người được nàng giúp
đỡ, nàng cảm thấy tâm mình như được ánh mặt trời bao quanh, nàng không cô độc,
thậm chí còn hạnh phúc hơn rất nhiều người, so với những người tuyệt vọng cùng
bi thương thì nàng hạnh phúc hơn rất rất nhiều, nàng rất hài lòng, nàng biết
Minami cũng sẽ hài lòng, chỉ vậy thôi cũng đủ rồi. . .
. . .
"NyanNyan. . . chúng ta,
chia tay đi. . . "
"Được." Nhẹ gật đầu,
nhìn Yuko nhấc hành lý rời đi, sau đó đem thế giới của hai người cắt đứt phía
sau cánh cửa, Kojima Haruna lẳng lặng ngồi trên Sofa, từ ngày nàng nói rõ với
Yuko, Yuko dọn đến sống cùng nàng, nàng luôn chờ đợi ngày này, giờ khắc nói lời
chia tay, nàng không khóc, Yuko cũng không khóc, giờ khắc này, hai người đều hiểu
rõ, tình yêu như vậy. . . đã định trước là không có mãi mãi.
Lúc cánh cửa đóng lại, Yuko rốt cục biết ngày đó ở bệnh viện, tại sao Haruna lại có thể bình tĩnh nhìn mình như vậy, rõ ràng lúc trước nàng còn rất thân thiết, Haruna rất thông minh, cho nên, đã biết lúc Yuko nói ra bản thân vì nàng mà bản thân mới hy sinh vì Acchan, Haruna đã biết tất cả đều kết thúc rồi, không quan tâm có bị tổn thương hay không, không quan tâm có được báo đáp hay không, không quan tâm đến luân thường thậm chí không quan tâm đến tính mệnh của mình, như vậy, tình yêu này không còn là tình yêu nữa, tình yêu chính là ích kỷ, không chỉ đối với người khác mà còn đối với chính mình, yêu đến cực kiểm kỳ thực cũng không phải là yêu, mà là chấp nhất là sân si, ta yêu nàng như vậy, vì nàng thậm chí bất chấp sống chết, tại sao không được báo đáp? Như vậy không công bằng, như vậy không chấp nhận được, Haruna biết Yuko không muốn bỏ xuống đa phần đều là do chính nàng chấp niệm mà thôi, lúc nàng đã có được, nàng ngược lại sẽ cảm thấy 'Chỉ như vậy thôi à?' sẽ cảm thấy lòng mình rỗng tuếch, cái gì cũng không có, thậm chí là yêu.
Lúc cánh cửa đóng lại, Yuko rốt cục biết ngày đó ở bệnh viện, tại sao Haruna lại có thể bình tĩnh nhìn mình như vậy, rõ ràng lúc trước nàng còn rất thân thiết, Haruna rất thông minh, cho nên, đã biết lúc Yuko nói ra bản thân vì nàng mà bản thân mới hy sinh vì Acchan, Haruna đã biết tất cả đều kết thúc rồi, không quan tâm có bị tổn thương hay không, không quan tâm có được báo đáp hay không, không quan tâm đến luân thường thậm chí không quan tâm đến tính mệnh của mình, như vậy, tình yêu này không còn là tình yêu nữa, tình yêu chính là ích kỷ, không chỉ đối với người khác mà còn đối với chính mình, yêu đến cực kiểm kỳ thực cũng không phải là yêu, mà là chấp nhất là sân si, ta yêu nàng như vậy, vì nàng thậm chí bất chấp sống chết, tại sao không được báo đáp? Như vậy không công bằng, như vậy không chấp nhận được, Haruna biết Yuko không muốn bỏ xuống đa phần đều là do chính nàng chấp niệm mà thôi, lúc nàng đã có được, nàng ngược lại sẽ cảm thấy 'Chỉ như vậy thôi à?' sẽ cảm thấy lòng mình rỗng tuếch, cái gì cũng không có, thậm chí là yêu.
Ngày đó thấy Yuko tức giận,
Haruna trả lời nàng, sau đó thì vẫn luôn đợi ngày Yuko suy nghĩ cẩn thận, tình
yêu của nàng quá nặng nề quá điên cuồng, thậm chí không có lý trí, cũng bởi vì
vậy, tình yêu này, Haruna dù thế nào đi nữa nàng cũng không thể gánh nổi. Nàng
biết Yuko là một người thông minh, lúc nàng ý thức được, nàng sẽ nghĩ thông suốt,
nhưng mà. . . rốt cục, ngày này. . . hai người đã từng yêu đến đày đọa nhau, một
ở sau cánh cửa, một ở ngoài cánh cửa, từ nay về sau mỗi người mỗi hướng. . .
Sau khi chia tay với Haruna, Yuko
cũng rời bỏ thành phố này, thành phố có quá nhiều hồi ức, chỉ là nàng vẫn
không ngừng tìm kiếm người đã quyên mắt cho nàng, tâm nguyện duy nhất của
nàng chính là nói một lời cảm ơn với người đó. Cuộc sống của Haruna sau khi
chia tay với Yuko hai tuần sau cũng dần đi vào quỹ đạo, nàng không hối hận vì không được ở bên Yuko, nàng có tình yêu, mặc dù cuối cùng không có kết quả tốt,
sau này giữa mỗi phần hồi ức cũng sẽ có đầy rẫy hạnh phúc chiếu sáng sinh mệnh
của nàng.
. . .
Mariko vẫn như trước mỗi ngày đều
đến bệnh viện đối mặt với vô số các loại bệnh nhân bị ốm đau dằn vặt, trong chiếc
ngăn kéo của nàng, có một bức ảnh chụp chung, đó là bức ảnh duy nhất nàng chụp
cùng Takahashi Minami, nàng vẫn cất kỹ, mỗi ngày đều lấy ra nhìn một lúc.
"Minami. . . Atsuko rất khỏe,
mọi người cũng rất khỏe, em thì sao? Em ở trên ấy, có tốt không?"
Nhìn thật lâu vào nụ cười không
được tự nhiên của người trong bức ảnh, cánh tay người đó vòng qua thắt lưng của
Mariko, dưới ánh hoàng hôn, bỗng nhiên một giọt nước rơi lên bức ảnh.
"Minami. . . chị rất nhớ em,
rất rất rất nhớ em. . . nhưng mà. . . chị không muốn em biết, cái gì cũng không
muốn cho em biết. . ."
. . .
Ánh tà dương phía chân trời dần
khuất, ánh đèn đường từ từ chiếu sáng, một ngày trôi qua, màn đêm bao phủ tất cả mọi
nơi trên thành phố, nhưng mà ngày mai mặt trời sẽ lại mọc lên một lần nữa, giống
như có người từng nói, trên thế giới này không hề có bóng đêm vĩnh hằng, trừ
phi ngươi không muốn tỉnh lại. . .
Sẽ có ngày mai, sẽ có hạnh phúc,
sẽ không có gì gọi là mất hết tất cả, chỉ cần ngươi mang theo can đảm tiếp tục
tiến về phía trước, đến cuối cùng ngươi sẽ phát hiện ra mỗi một lần ngươi trải
qua đau đớn đến giày xéo tâm can, kỳ thực đó cũng là một lần ngươi hạnh phúc. .
.
(Hết)
——————————————————
Định nói thêm cái gì mà quên mất rồi nên viết ra cái dòng vô nghĩa này đây =))
Đùa thôi, fic hơi loạn, Thánh không biết làm thế nào, cách dòng ra sao, chèn màu chữ như thế nào, in đậm in nghiêng gạch chân gạch giữa thế nào để dễ phân biệt hoặc cho dễ đọc cả ~.~ làm từa lưa càng rối thêm nên thôi giữ nguyên như vậy, chú ý một chút chắc hiểu được, dù gì style trước giờ của blog đã là thế =))
Cám ơn vì đã đọc~
haizz với tinh thần shiper fic này là se ak tổng die kojiyuu chia tay :( thông điệp rất ý nghĩa ! tks thánh đã dịch nha nha !
Trả lờiXóaCám ơn bạn đã ủng hộ ^^
Xóa"trao đảo" là "chao đảo" Thánh nhỉ?
Trả lờiXóa"thịt rấn" bị tách chữ rồi....
Thật không biết nên nói sao, thật không hề nghĩ được gì, chỉ đơn giản là nước mắt rơi thôi. Tình yêu vốn dĩ... mang nhiều đau đớn! cái điều Acchan đang làm thật rất rất dũng cảm mới có thể thực hiện.
"đến cuối cùng ngươi sẽ phát hiện ra mỗi một lần ngươi trải qua đau đớn đến giày xéo tâm can, kỳ thực đó cũng là một lần ngươi hạnh phúc. . ."
Loại hạnh phúc này, thật phải bỏ ra cái giá rất đắt!
Cám ơn Thánh, có thể nói đây là fic rất rất rất hay.
^^ cám ơn đã ủng hộ
XóaBạn hiền! Bạn lâu2 mò vào blog rồi cho tôi khóc sướt mướt như thế này hà? Huxhux. Atsumina của tui...
Trả lờiXóaCòn cái mặt trời trong đêm đó là ta biết đạo từ lâu lắm rồi a nhưng ta thích yên lặng cho nó vui cửa vui nhà.
=)) Thánh cũng biết là nhiều bạn biết nhưng không nói a, ma, không sao~
Xóa=)) khóc a... đọc raw thì thấy có chút tiếc nuối, edit xong đọc lại thì mất hết cảm giác (-∀-`) cơ mà có người khóc là vui rồi =))))))
Lần trước đọc Phản hồn hương nghe đồn khóc 3 lần nhỉ, nhạy cảm quá rồi~ *vỗ vỗ* cưng ghê~
Thánh a~, hôm nay mò vô blog Thánh a~. Không hiểu sao đang có tâm trạng đọc fic này vô tâm trạng nó trào dâng luôn. (~.~)
Trả lờiXóaThiệt cũng không biết nói gì nữa. Cảm ơn vì edit nhé. Thấy fic này tội nhất là Mariko :-< Acchan ít ra còn có thể sống vì tình yêu đó, nhưng Mariko thì... Đến lúc Taka đã ra đi mà tình cảm vẫn không nói ra được. Hyz, tưởng tượng cái tình cảm đó phải chôn giấu rồi tự mình đau thì... TT^TT
Tối rồi, ngủ ngon nha Thánh ( ′ 3`) ~
Phải phải, ta làm fic này vì Mariko-sama đó :'( ôi người ơi...
XóaNgủ ngon nha :'(
Sao Kojiyuu lại chia tay vậy:((. Sao tui ko có hiểu tình cảm của cái cặp này vậy. Đọc đến khúc cuối mới hiểu tại sao lúc trước Mariko-sama lại tự nói bản thân mình ích kỷ (dạo này có phong trào rộ lên cặp đôi MariTaka à=)) ). Có lẽ người rốt cuộc được hạnh phúc nhất trong fic này chính là cái người mang theo sự đau khổ mà sống.
Trả lờiXóaCảm nhận riêng về Kojiyuu: Như Nyan nói, tình yêu của Yuu quá nặng nề, quá điên cuồng, giống như một cây đuốc rực cháy, nàng sợ, sợ nó quá nhiệt mà làm cháy cả cây đuốc, fic có câu => "ban đầu sẽ ấm áp đó, nhưng cái lạnh về sau nàng không thể không nghĩ đến"
XóaYuu yêu quá không lý trí, dường như càng không có được càng điên cuồng chiếm hữu nó, đến khi có được rồi lại "Ơ, chỉ như thế này thôi à?"
Trước đó vì Yuu chỉ mãi mê theo đuổi tình yêu của Nyan mà không biết suy nghĩ, càng ngày tình yêu đó càng biến thành sự chấp nhấp(Đoại loại như cứng đầu, không có sẽ không chịu được) là chấp niệm(Chấp nhất tin vào cái suy nghĩ đó) và sân si(Sân là hận, như tại sao tôi bỏ tất cả, đánh đổi tất cả để yêu em mà em không đáp lại tôi(trong fic có đoạn này)(Si là điên cuồng theo mối hận đó, mất hết lý trí)
Tình yêu của Yuu không phải là tình yêu nữa, nên Nyan đồng ý nó, để khi Yuu có được rồi, Yuu sẽ không điên cuồng theo nữa mà lặng để nghĩ, khi đã thông suốt rồi Yuu nói lời chia tay, vì đơn giản là, Yuu không yêu Nyan như Yuu tưởng ^^
Phong trào thì không biết, nhưng fic này lâu rồi ^^
Trích trong fic: "đối mặt với tất cả. . . thực sự rất đau a, Minami. . . tim của tớ rất đau, sẽ chảy máu đó. . . nhưng mà phần đau đớn khắc sâu này cũng có thể gọi là can đảm không phải sao?" ^^
Nga~ trùng suy nghĩ về kojiyuu a~( vì k có tài giải thích nên thôi °.°)
Trả lờiXóaMà ta thương cpl của ta nên ta khóc chứ bộ. Ơ nhưng mà đợt này đừng nghỉ 2 tháng nha. Lần trước nguyên tháng làm mọi ng đau tim quá à
Vì Kojiyuu trong fic là thế mà :))
Xóa=)) Thánh hiểu mà, hiểu mà.
Lần này nghĩ không có hạn đâu =)) không cần ngóng a