Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012

[Fanfic][Trans] Tired of Everything Chap 2



Tựa: Tired of Everything
Tác giả: haruhi16
Nguồn: Đây
Couple: Kojiyuu (Kojima Haruna x Oshima Yuko AKB48)
Tình trạng: Hoàn thành.
Translate: Mèo
Permission: Không có (trans chui)



Đoạn hót ở chap này bạn Mèo chịu trách nhiệm hoàn toàn.





“Đừng bỏ tớ! TỚ……TỚ YÊU CẬU…..”





Kojima Haruna từ từ mở mắt và nhận ra rằng mình đang nằm một mình trên giường trong một căn phòng lạ. Mọi thứ thật yên ắng. Chỉ có ánh đèn trên đầu giường hắt ra ánh sáng đủ để soi sáng hơn một nửa căn phòng.


Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, có vẻ như cô vẫn còn đang ở trong nhà bạn mình, nơi họ vừa có một bữa tiệc tối với những thành viên AKB48 khác và sau đó một sự cố bất ngờ không mong đợi đã xảy ra. Ký ức bắt đầu trở lại trong cô, cô cảm thấy nỗi đau đang dần tê tái lại trong tim.


Cô nhắm mắt lại:  “Yuko, tại sao? Tại sao mọi thứ lại kết thúc theo cách này chứ?”


Một tiếng ngáy nhỏ phát ra bên cạnh cô. Cô mở mắt ra một lần nữa và quay đầu sang một bên để nhìn thấy người lạ đang ngủ bên cạnh giường của cô. Đó là cô gái mà cô đang suy nghĩ đến, cô ấy đang nằm gối đầu lên tay của cô. Cô gái nhỏ đang chìm đắm trong giấc ngủ say với một gương mặt hết sức dễ thương, “Yuuchan…”.


Nụ cười dần được vẽ trên môi cô, cô từ từ rút tay mình lại rồi nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt của cô gái nhỏ, mơn trớn lên làn da mịn màng. “Nói dối, cậu nói những lời thô lỗ và hành động một cách lạnh lùng với tớ như thế, nhưng giờ thì cậu vẫn ở đây…”.


Cô gái cao hơn lấy tay chọc vào mũi cô gái nhỏ, làm cho cô giật mình thức giấc. “Chuyện gì...” Cô gái nhỏ thì thầm trong khi vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở. Cô dụi dụi mắt và khẽ uốn cong người. Có vẻ như cô đã ngủ nhiều hơn 1 giờ. Cô ngáp một hơi dài trước khi đảo mắt nhìn sang cô gái vẫn còn nằm trên giường. Cô ngạc nhiên khi thấy cô gái cao hơn đang nhìn mình với một nụ cười trên môi. “C-Cậu dậy rồi à? Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”


“Không ổn lắm.”- Cô gái cao hơn trả lời một cách nhẹ nhàng.


“Có lẽ chúng tớ nên đưa cậu đến bệnh viện……..”.


“Cơ thể của tớ không hề bị đau gì cả, cái đang rất đau đó chính là trái tim tớ. Không có bác sĩ nào chữa được loại bệnh này đâu.”


“H-Haruna.”


“Nyan Nyan, làm ơn hãy gọi tớ là Nyan Nyan.”


“Tớ… Tớ không thể.”


“Làm ơn, tớ muốn được cậu gọi như thế dù chỉ một lần thôi.”


“Cậu đừng có như vậy nữa mà hãy để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên đi.”


“Cậu không còn yêu tớ nữa sao?”


“Tớ….”


“Nếu cậu không yêu tớ, không quan tâm tới tớ nữa vậy tại sao cậu vẫn còn ở đây?”


“Bởi vì cậu là bạn tớ. Tớ vẫn quan tâm tới cậu.”


“Là bạn… chỉ là bạn thôi sao?”


“Haruna…..”


“Tớ đã làm cậu bị tổn thương, chính điều đó đã làm cậu trở thành một người xa lạ không còn là chính cậu trước đây nữa, có phải vậy không? Cậu đã thực sự thay đổi! Tớ muốn Yuko của trước kia trở về với tớ.”


Cô gái nhỏ đột ngột đứng dậy: “Tớ nghĩ là cậu cần nghĩ ngơi. Cậu vẫn chưa khỏe hẳn đâu. Tớ sẽ rời khỏi đây ngay. Tạm biệt cậu.”


Cô quay lại chuẩn bị bước đi thì có một lực giữ cô lại, cô gái cao đã giữ cô lại bằng một nụ hôn. Cô gái nhỏ hết sức ngạc nhiên, mắt cô mở to trước hành động bất ngờ của cô gái cao hơn. Cô thật sự không ngờ rằng cô ấy sẽ làm như vậy. 


Cô gái cao hơn dừng lại nụ hôn và đẩy cô gái nhỏ nằm lên giường, còn bản thân cô thì nằm đè lên. Oshima Yuko thật sự rất kinh ngạc, nhìn cô rồi hỏi: “H-Haruna, cậu đang định… làm gì vậy?”


“Cậu luôn mong muốn điều này, đúng không? Tớ sẽ tặng nó cho cậu?” Haruna cởi áo mình ra rồi quăng xuống bên cạnh giường, chiếc áo ngực màu hồng của cô có thể nói như một món quà bất ngờ để cho cô gái nhỏ có thể nhìn thấy khi nằm bên dưới.


“Giờ thì tớ là của cậu, Yuko!” Cô gái cao di chuyển lại gần hơn và ép đôi môi của mình lên môi cô gái nhỏ. Nụ hôn đầy sự đam mê, lưỡi cô gái cao hơn đang lần mò vào sâu trong miệng cô gái nhỏ, dẫn dắt mọi hành động.


Cô gái nằm bên dưới Haruna hoang dại tưởng chừng như muốn kháng cự, nhưng giờ thì cô đã bắt đầu đáp trả lại nụ hôn đó. Lí trí bảo cô phải dừng ngay cái việc đang làm này lại, thế nhưng cơ thể cô lại không thể nào nghe theo.


“Cởi đồ của cậu ra nào.” Cô gái cao hơn thì thầm giữa những nụ hôn.


“C-Cái gì?”


“Tớ nói, cởi đồ của cậu ra… hay là cậu muốn tớ cởi ra cho cậu?” Những lời nói đầy quyến rũ, nhẹ nhàng bên tai cô gái nhỏ, khiến cho cô nàng khẽ rùng mình, nuốt khan một tiếng.


“Tớ-Tớ nghĩ chúng ta nên dừng….”


Lời nói của cô nhanh chóng bị cắt ngang bởi một nụ hôn nồng cháy: “Đừng nói gì nữa và hãy biến tớ trở thành người của cậu đêm nay.”


Cô gái cao hơn vừa hôn vừa từ từ tháo từng chiếc khuy áo của cô gái nhỏ. Cố gắng để cho cô gái nhỏ không nói được lời nào cũng như không ngăn chặn những hành động mà cô đang làm trong giây phút này. Haruna làm những việc này không phải vì cô cần phải làm mà đơn giản là vì cô muốn, cô thật sự rất muốn làm chuyện đó với cô ấy đêm nay.


Haruna đã thành công khi cởi được chiếc áo của cô gái nhỏ và quăng nó lên sàn nhà. Mỉm cười, sau đó cô dần dần dịch chuyển nụ hôn của mình từ môi xuống cổ, làm cho cô nàng thở hổn hển và bám chặt tay vào tấm ga giường “Ah…” Cô gái nhỏ run rẩy khẽ rên lên trong niềm khoái lạc.


Yuko để chân mình kẹp giữa hai chân Haruna, kéo gần lên trên rồi cọ sát vào nơi bí ẩn của Haruna, khiến côaáy phải uốn cong lưng và rên rỉ, tay chống lên giường, tiếng rên ngày càng lớn hơn: “Ahhhhh… Đúng rồi Yuuchan… cứ thế….. hãy tiếp tục nữa đi….” Tay cô từ từ vòng qua sau lưng cô gái cao hơn, tìm kiếm dây kéo áo ngực để mở ra.


Nhưng khi cô vừa mở dây kéo ra, đột ngột cả hai người nghe được tiếng mở phòng mà không hề gõ cửa trước. “Yuko, Haruna thế nào…..” Cô gái không thể nào hoàn thiện được câu nói mà mình đang dự tính hỏi, khi cô vừa trông thấy cảnh tượng máu lửa trên giường. Miệng cô cứ thế mà há hốc ra.


“Nè Miichan, có chuyện gì vậy? Em bước lên phía trước được không hả? Chị muốn biết cả hai người kia đều….- LẠY CHÚA TÔI” Cô gái cao với mái tóc ngắn hết sức sửng sốt và nhanh chóng lấy hai tay che miệng mình lại.


Kojima Haruna và Oshima Yuko cũng hết sức ngạt nhiên và nhanh chóng lấy tấm chăn bao phủ lấy cơ thể. Cả hai đều không lên tiếng vì họ quá ngượng ngùng khi hành động của họ vừa bị nhìn thấy.


“W-WOW”- Miichan kêu lên trong sự kinh ngạc


“X-Xin lỗi vì đã vào không đúng lúc, tụi chị sẽ ra ngoài ngay. Đi nào Miichan!” Mariko nắm vội lấy tay nhóc Gachapin và kéo cô ra khỏi phòng.


“K-Khoan chờ đã! Chúng ta phải quay phim lại cảnh này!”


“Im lặng! Ra ngoài!”.


“Đ-Được thôi, nè hai người! Lần sau nhớ đóng cửa cho kính rồi hãy đè nh…..HMMMP!” Cô gái tóc ngắn nhanhh chóng bịt miệng cô nhóc lại, để nhóc con không thể nói được từ cuối.


“Xin lỗi nhe, tụi chị sẽ không làm phiền nữa đâu. Tụi chị ra ngoài ngay đây!”


Cả hai nhanh chóng ra ngoài đóng cửa lại để lại hai người kia trong phòng với một không khí rất nóng bỏng.


Haruna và Yuko đều thở phào nhẹ nhỏm. “Chúng ta tiếp tục nhé, Yuuchan!”


“Hử?”


“Chúng ta tiếp tục với việc còn dang dở ha?” Haruna nói bằng một giọng rất quyến rũ, cố gắng đem lại cảm hứng cho cả hai. Cô đang chờ đợi câu trả lời của cô gái nhỏ vẫn còn đang nằm trên giường.


“K-Không! Chúng ta phải dừng lại thôi!”


“Không! Hãy tiếp tục…..” Haruna cố hôn cô gái thế nhưng đã bị bàn tay cô gái nhỏ chặn ngang miệng. “……dừng lại đi.”


“Không! Chúng ta phải tiếp tục.”


“Dừng lại!”


“Tớ không muốn dừng…..”


“Im đi Haruna! Đây không phải là cậu! Cậu hãy nhìn lại mình đi! Cậu không phải là người như thế!”- Cô gái nhỏ đanh giọng lại làm cho bạn của cô như thể bị đóng băng tại chỗ. “Đừng có như thế…..” Yuko quyết định đứng dậy và bước ra khỏi giường. Cô nhanh chóng nhặt áo của mình trên sàn và mặc lên người. Cô chỉnh lại y phục trước khi quay sang nhìn cô gái bán khỏa thân trên giường, đang nhìn cô với ánh mắt ngấn lệ. “Cậu hãy nghỉ ngơi đi.”


“Cậu không biết rằng tớ làm việc này chỉ vì cậu sao Yuko! Tớ làm vậy là bởi vì tớ yêu cậu! Tớ muốn cậu trở về bên cạnh tớ!” – Cô gái cao hơn hét lên trong nỗi đau tuyệt vọng, nước mắt tuôn thành dòng trên gương mặt cô.


“Haruna! Tớ….. tớ chưa sẵn sàng...”


“Cậu chưa sẵn sàng cho điều gì? Cho việc chấp nhận tớ? Vậy thì đến bao giờ? 2 năm? 5 năm? Nói cho tớ biết đi!”


“Tớ…. tớ không biết!”


“C-Cậu không biết? Vậy là sao, ý cậu là sao? Nói cho tớ biết đi….”


“Tớ…. tớ sợ, tớ sợ phải đến bên cậu một lần nữa, Haruna… Tớ không muốn chịu tổn thương thêm nữa, trái tim tớ đã quá mệt mỏi rồi, tớ cảm thấy tê liệt hoàn toàn.” – Yuko nói bằng một giọng run rẩy, nước mắt bắt đầu rơi. “…Tớ yêu cậu rất nhiều. Cậu biết không, tớ luôn nghĩ về cậu mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, cậu luôn ở trong tâm trí tớ và làm cho tớ trở nên không kiểm soát được! Tớ đã luôn mong muốn được nhìn thấy cậu, ôm cậu, chạm vào cậu, hôn cậu…. Một ngày thật là trống vắng biết bao nếu tớ không được nhìn thấy cậu hay nghe giọng nói của cậu, điều đó dường như làm tớ trở nên mất lí trí. Tớ luôn muốn được ở bên cậu, tớ luôn muốn được cậu ôm vào lòng, được cậu tặng cho tớ một nụ hôn và làm tất cả mọi thứ để có thể gắn kết chúng ta lại với nhau. Cậu có biết rằng cậu luôn là điều mà tớ mong ước trong suốt mấy năm qua không? Cậu biết không chỉ với nụ cười của cậu mà nó có thể làm cho một ngày của tớ trở nên tươi đẹp hơn, đầy ý nghĩa hơn, đặc biệt khi nụ cười đó là dành cho tớ. Nó làm cho tớ cảm thấy rằng mình đang sống và đang được yêu, điều đó thực sự làm cho tớ trở nên tốt hơn. Thật tốt khi yêu một ai đó, bởi vì nó sẽ làm cho cuộc sống của ta trở nên có giá trị hơn, tuyệt vời hơn.”


“Y-Yuko…..” – Cô gái lớn nức nở- “….tớ xin lỗi”.


“Cậu không có lỗi gì cả! Nhờ có cậu, chính cậu đã làm cho tớ trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu làm cho tớ nhận ra một điều rằng không nên trao hết tình cảm cho một người nào đó, lẽ ra tớ nên học cách tự yêu quý bản thân mình nhiều hơn, trước khi trao tình cảm cho một ai khác trong cuộc sống này.”


“Không.”


“Được rồi! Dừng lại đi! Tớ quá mệt mỏi rồi.”


“C-Cậu không cần tớ nữa sao, Yuko?”


“Tớ không biết! Tớ không biết cảm giác của tớ hiện tại như thế nào. Tớ đang rất bối rối và mệt mỏi với những suy nghĩ chết tiệt cứ bám lấy trong đầu tớ!”


“Yuko, xin hãy lắng nghe tớ. Tớ biết rằng cậu vẫn còn yêu tớ, tớ yêu cậu rất nhiều và mong cậu sẽ quay trở lại cuộc sống của tớ, tớ cần cậu!”


“Cậu… cậu yêu tớ vì cậu cần tớ? Hay cậu cần tớ vì cậu yêu tớ?


“Tại sao cậu lại hỏi như thế? Dĩ nhiên tớ cần cậu bởi vì tớ yêu cậu! Làm ơn, Yuko… hãy bắt đầu lại từ đầu nhé. Hãy đến đây với tớ!”


Cô gái nhỏ lắc đầu: “Xin lỗi! Tớ không thể…..”


“Tại sao?”


“Tớ không biết! Tớ không biết!”


Cô gái cao đưa tay mình lên trước mặt: “Nắm lấy tay tớ và hãy trở lại bên cạnh tớ, mãi mãi.”


Cô vẫn đứng lặng, nước mắt tuôn dài nhìn vào bàn tay của cô gái lớn đưa ra trước mặt cô, vẫn còn do dự không biết phải làm gì. Tâm trí cô giờ đây tràn ngập những điều phiền muộn, cô không thể nào tập trung được, lí trí bảo cô phải ra đi, trong khi trái tim bảo cô hãy ở lại. Cô rất bối rối: “KHÔNG! DỪNG LẠI!” Cô hét lên: “T-Tớ xin lỗi!” Cô gái nhỏ vội quay lưng chạy ra khỏi phòng, để lại cô gái đang khóc trong nỗi đau đớn và tuyệt vọng sau lưng.






“Không, Yuko! Làm ơn trở lại đi! Tớ hứa tớ sẽ không bao giờ làm cậu bị tổn thương nữa đâu. Tớ hứa sẽ luôn yêu cậu bằng tất cả trái tim của mình, làm ơn hãy quay trở lại bên cạnh tớ...” Cô khóc nức nở, cảm thấy hoàn toàn suy sụp trong nỗi đau thương vô tận.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét