Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2015

[Fanfic][Edit] Giang hồ rộng lớn, tốt nhất là chưa từng gặp - Hoàn

Tựa: 江湖之大最好不见
Tác giả: 空瓶氧气Xuan
Thể loại: :v chẳng biết nữa
Couple: Mariharu, Mariyuu
Tình trạng Raw: Chắc là hoàn rồi
Tình trạng Edit: Raw mà hoàn thì cái này cũng hoàn
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Thiên Thánh
Nguồn: Baidu






Bao lâu rồi nhỉ...



















Haruna ||1





Tháng tư, mùa hoa Hợp Hoan* nở.



Ta ngồi cạnh bồn cây Văn Trúc**, soi gương vẽ chân mày, một lúc bất cẩn liền vẽ lệch.



Bên ngoài, tiếng trống tiếng chiêng vang vọng làm cả phương viên không nơi nào được yên bình, ngươi thật sự ở trước mọi ánh mắt ước ao mà ôm lấy tân nương của ngươi.



Phải, hôm nay, phu quân của ta, Shinoda Mariko, thành hôn. Mà ta, chỉ là một nữ nhân bị thất sủng - Kojima Haruna.



"Đóng cửa lại." Ta căn dặn Tước nhi đang đứng bên khung cửa xem náo nhiệt.



Nàng đang vui vẻ ngắm nhìn, bĩu môi, mất hứng đóng sầm cửa lại, "rầm" một tiếng làm ta giật mình.



Ta đang định quở trách vài câu, lại đột nhiên nhớ ra, ta đã không còn là đại phu nhân trong phủ, mà chỉ là thị thiếp Kojima.



Ngươi ôm nàng, xoay từng vòng dưới tàng cây Hợp Hoan, tiếng cười của nàng trong trẻo như chuông ngân.



"Nàng tên là gì?" Ta xoay người, biếng nhác ngáp một cái, ra vẻ không để tâm, chỉ thuận tiện hỏi han một chút.



"Oshima Yuko." Tước nhi đã sớm không còn cung kính ta như khi ta mới vừa đặt chân vào phủ, "Trưởng nữ nhà Oshima trong Kinh Thành."



Câu trước đó không có gì phải ngạc nhiên, chỉ là câu phía sau thân phận của nàng thật khiến ta kinh ngạc, thế lực nhà Oshima ở trong triều đúng là không một thì hai.



Một lần nữa ta tỉ mỉ nhìn người con gái đó.



Nụ cười như hoa trên gương mặt tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân, cơ thể nhỏ nhắn ngoan hiền như một cô mèo con nằm nép vào lòng Marichan. A, thứ lỗi cho ta vì đã xưng hô quá thân thiết.





——





Mariko ||1




Hôm nay là ngày đại hôn của ta.



Ôm mỹ nhân vào lòng từng bước đi về phía Lâu Diên Các, nhưng ta vẫn không tự chủ được mà nhìn về phía Lạc Thủy Uyển.



Kojima Haruna hé môi tựa người vào cửa sổ, nhìn không ra là vui hay là sầu.



Thật là một nữ nhân ngu ngốc! Phu quân của mình cưới người khác mà cũng không quan tâm.



Ta như đang dỗi, bàn tay thầm siết chặt.



"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Mỹ nhân trong lòng đưa tay kéo gương mặt ta quay trở lại, âm thanh chất vấn kéo ta trở về hiện thực.



"Nghĩ về ngươi, nghĩ về những ngày sau này của chúng ta." Ta nói dối, tay ôm chặt lấy nàng, xoay tròn một vòng lại một vòng.



Mỹ nhân trong lòng phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông ngân.



Nhất thời, nhìn nụ cười như hoa kia ta lại có chút thất thần.



Có thứ gì nhẹ nhàng bay xuống, rơi lên mái tóc của nàng.



Ta giơ tay, muốn khẽ phủi cánh hoa Hợp Hoan kia đi.



Này, ngươi còn nhớ chứ.



Dưới tàng cây Hợp Hoan, ngươi nói.



"Marichan đối với ta mà nói, giống như hoa Hợp Hoan vậy."



À.



Thì ra là dễ dàng bay đi, không trường cửu sao.





(Hết)





——





*合欢 - Hoặc còn gọi là hoa Dạ Hợp.
Hợp Hoan được xem là một loại cây cát tường, lá của cây này tối đến thì khép lại, nên hoa còn có tên gọi khác là hoa Dạ Hợp. Buổi tối hai phiến lá khép lại khiến cho cây hiện rõ màu xanh tươi. Do vậy hoa hợp hoan được xem là loại hoa tượng trưng cho phu thê ân ái, hòa hợp hôn nhân mỹ mãn.
Hoa Dạ Hợp - Hợp Hoan

**Một loại cây cảnh trang trí, tượng trưng cho sự vĩnh hằng, không thay đổi. Dùng trong hôn lễ nghĩa là hạnh phúc ngọt ngào, tình yêu trường cửu.



5 nhận xét:

  1. Người ơi bao lâu rồi người ơi :"( Từ nhớ Lốp biết bao nhiêu :">

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :"3 nhớ tiếp đi tục tưng

      Xóa
    2. tên Lốp kia! lại tiếp tục nghỉ dài hạn hả? :'(

      Xóa
    3. =)) Love k có fic nào đủ hứng để edit nữa mà, k phải vì lười đâu *nghiêm túc*

      Xóa