Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 25 (Hoàn)


Thông báo: Mình sẽ đổi theme blog và chỉnh sửa lại tất cả những fic trước giờ đã edit, những fic được chỉnh sửa lại xong mình sẽ gắn lên cái thanh slide menu, nếu thấy chúng nằm trên đó có nhã hứng thì đọc lại nhé.

Cuối chương còn có một thông báo khác nữa :P





Chương 25 - ". . . Bất luận thế sự thay đổi như thế nào. . ."

















Sau tết, sinh viên năm 4 bắt đầu tìm việc làm. Tình trạng của Yuko không mấy thuận lợi. Mặc dù những lúc phỏng vấn đều để lại ấn tượng không tệ, nhưng kết quả nhận được đều là thư từ chối. Sắp đến cuối tháng 2 cũng không hề có một tin tốt nào. Haruna hoài nghi là do Lữ làm khó dễ, nhưng mà tìm không được chứng cứ nào. Yuko thì ngược lại, luôn lạc quan mà nói khoa não khá đặc biệt, cần bác sĩ có tay nghề cao, sinh viên chưa tốt nghiệp có lẽ không có năng lực cạnh tranh. Vừa nói như thế Yuko vừa nghiêm túc bắt đầu chuẩn bị gửi sơ yếu lý lịch cho bệnh viện Kansai và Kyushu.


Có một buổi tối kia, như thường lệ, sau cơm chiều Haruna rửa chén, Yuko sửa chữa sơ yếu lý lịch trước máy tính. Mùa thu cuối năm trước, Matsui-sensei và Takayanagi-sensei cùng trở về đại học Hawaii, phòng thí nghiệm nhất thời trở nên quạnh quẽ, nhớ đến tình cảnh vội như quất roi ngựa đứng trên đài gõ máy tính sửa đổi slideshow, Yuko không khỏi bật cười.


Sơ yếu lý lịch chỉnh sửa được một nửa, bỗng nhiên nhìn thấy bên trái phía dưới màn hình hiển thị nổi lên một lá thư màu vàng. Thuận tay nhấp mở, phát hiện đó là e-mail của Matsui-sensei từ Hawaii gửi về.



Gửi Yuko:

Gần đây em thế nào? Việc thực tập có thuận lợi không?

Gửi e-mail đến là muốn bàn bạc với em một chuyện. Thầy nghe Kimoto-sensei nói gần đây dường như em đang gặp khó khăn với chuyện thực tập. Việc này thầy và Takayanagi đều không lý giải nổi. Các thầy hy vọng em không nên cảm thấy trình độ của bản thân yếu kém, cho đến nay các thầy vẫn đều tin tưởng em, em là một trong những học sinh giỏi nhất các thầy từng gặp.

Nếu như nhận được e-mail này, em vẫn chưa có nơi thu nhận, có muốn đến đại học y khoa Hawaii làm việc không? Các thầy muốn tổ chức một trung tâm nghiên cứu bệnh tắc nghẽn mạch máu não, hy vọng em có thể đến tham gia cùng. Em cũng có thể chọn lựa tiếp tục nghiên cứu thí nghiệm chúng ta chưa hoàn thành, hoặc em cũng có thể chọn lựa làm bác sĩ thực tập ở khoa não bệnh viện y khoa Hawaii. Cho dù em chọn việc nào, em đều có thể nhận được mỗi tháng sáu ngàn đô phí hỗ trợ nghiên cứu. Từ mức độ tiêu thụ, sáu ngàn đô ở Hawaii cũng đủ nuôi sống em và cả nhà em.

Hawaii có thể khiến em cảm thấy quạnh quẽ. Nhưng sự thật Hawaii có rất đông kiều bào Nhật Bản, người Nhật ở đây cũng có khu nhà ở riêng, cũng giống như Tokyo vậy.
Hy vọng em sẽ cân nhắc đề nghị này. Nếu như em quyết định đến đây, xin trả lời e-mail này trước ngày 15 tháng 3.

- Matsui.




Haruna nhớ rõ tình cảnh của hôm đó. Vẫn như thường lệ, rửa chén đũa xong, bắt đầu cắt trái cây, chuẩn bị kêu Yuuna gọi Yuko đến ăn thì con sóc chuột kia vậy mà lại xuất hiện ở trước mặt nàng, sắc mặt kích động đến ửng hồng, lớn tiếng ồn ào:


"Nyan, Yuchan! Ngày mai đi lấy hộ chiếu đi! Chúng ta đến Hawaii!"



——



"Yuko thật không hổ là thần thánh trong mắt tớ." Sae vừa dùng răng cắn mở nắp chai bia, vừa lầm bầm nói, "Mang nhiều bia như thế đến để chúc mừng cậu ra nước ngoài, kết quả cậu lại làm tớ biến thành tình trạng này."


"Này là vấn đề mà." Yuko vừa dùng ống hút uống nước trái cây vừa nói, "Muốn đưa Haruna đi thì cần thêm thẻ Visa F-2. Vấn đề là lấy đâu ra tài liệu chứng minh cậu ấy là người nhà của tớ?"


"Không có không được à?" Sae nhịn đau mở ra được nắp chai bia, bắt đầu ừng ực uống.


"Cậu có nghiêm túc lắng nghe không thế. . ." Miichan múc một muỗng củ cải muối, chậm rãi nhai, "Không có Visa F-2, Haruna cũng chỉ có thể đi với Visa du lịch, thời gian ở ngoài nước sẽ ngắn còn cần được đảm bảo nữa."


"Nước Mỹ thật phiền." Sae lại uống một ngụm bia, Tomo~mi ở bên cạnh kêu một tiếng "Tớ cũng muốn uống" Sae lấy một chai đưa qua cho nàng.


"Ở đâu cũng phiền." Nói lời này chính là Takahashi gần đây đã thăng chức lên thành trung úy, nghỉ trưa thì chạy đến bệnh viện đại học ăn cơm, "Một trăm năm trước nghe nói người Nhật Bản đến Hawaii không cần Visa. Giờ thì phiền phức đủ thứ."


Mọi người nhất thời rơi vào trầm mặc.


"Kết hôn a." Nói lời này chính là là Mayu đã bắt đầu làm y tá thực tập ở bệnh viện, múc một muỗng chân gà thật to, vô cùng hưng phấn nói, "Nếu kết hôn thì Haruna mama sẽ là bà xã của Oshiri baba rồi, như vậy không phải là có thể đi sao?" Một vẻ mặt 'quả nhiên ta là người thông minh nhất'.


"Đúng rồi! Kết hôn là được rồi a." Tomo~mi lập tức kích động, "Rất nhiều quốc gia Châu Âu chấp nhận hôn nhân đồng tính. Kết hôn với Haruna đi! Kết hôn đi! Kết hôn đi!"


". . . Không có giá trị pháp lý a, lỡ như tốn sức đi kết hôn, kết quả cục xuất nhập cảnh lại không thừa nhận, vậy không phải rất phiền sao. . ." Takahashi nghiêm túc nói, Acchan bên cạnh vội vàng chưởng một phát vào đầu, thế là trung úy Takahashi nháy mắt bị đánh chìm.


"Có nè." Miichan vừa lên mạng vừa nói, "Nhìn cái khoản quy định này xem, không nói là không thể."


"Hỏi mấy người xuất nhập cảnh là được rồi, đề phòng lỡ như." Sae góp ý xây dựng.


Mọi người liền bảy miệng tám lưỡi tranh luận, hoàn toàn không để ý đến con sóc chuột kia càng ngày càng teo nhỏ, sắc mặt đỏ đến bốc khói.


Từ đại sứ quán huyện Meguro đi ra, ngồi vào một quán cafe lộ thiên, Miichan và Sae vỗ mạnh vào lưng Yuko, vui vẻ nói.


"Đại sứ quán nói chỉ cần là quốc gia hợp thức hóa hôn nhân đồng tính là có thể đăng ký~ cân nhắc việc kết hôn đi!"


Yuko liều mạng gãi mặt, chỉ muốn đem mặt cào mỏng đi.


"Hai người đã ở cùng nhau lâu rồi, con gái cũng sắp 4 tuổi a!" Sae cảm thấy Yuko xấu hổ quá vô lý, "Cậu còn xấu hổ cái gì a!"


"Kết hôn này nọ. . ." Vì che giấu tâm trạng, Yuko uống ực một ngụm chocolate sữa nóng, ". . . Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua a. . . làm sao mở miệng nói với cậu ấy. . ."


"Còn phải lưỡng lự sao?" Miichan đau đầu hỏi, "Chẳng lẽ cậu còn sợ Haruna từ chối?"


"Tớ. . ." Yuko bắt đầu lật chơi hộ chiếu cùng Visa của mình, chỉ muốn cào chúng mỏng đi.


"Ôi, Haruna, chúng ta kết hôn đi!" Sae bắt chước theo dáng vẻ của Yuko, nói với Miichan.


"Ôi. . . việc này. . . bất ngờ quá đi. . ." Miichan lập tức phối hợp diễn trò.


"Kỳ thật. . . tớ thầm yêu cậu thật lâu rồi!"


"Thật sao? Tớ thật cảm động!" Miichan diễn vô cùng chuyên nghiệp, còn dùng hai tay ôm mặt làm vẻ xấu hổ.


"Hai người các cậu." Cuối cùng Yuko cũng nhịn không được cười rộ lên. "Chỗ công cộng, buồn nôn quá đi!"


"Cho nên mới bảo cậu đi về nói với người ta đi!" Sae véo lỗ tai Yuko, "Trở về nói với cậu ấy việc này! Trước thứ 6 còn không nói cả đời này đừng ăn cơm cùng bọn tớ!"


Trước đó Yuko nói với Haruna tối thứ 3 cùng nhau ra ngoài ăn cơm, hơn nữa còn sớm đã đưa Yuuna đến nhà cha mẹ của mình, sau đó đến tiệm làm móng đón Haruna. Trước đây hai người muốn ra ngoài cùng nhau đều làm như thế, cho nên Haruna cũng không có hỏi.


"Papa, tối nay papa sẽ đến nhà bà nội đón con?"


Trên đường đến nhà cha mẹ, đang chờ đèn đỏ, bỗng nhiên Yuuna nhướn người từ ghế phó lái đến hỏi.


"Nếu thất bại thì ngày mai qua đón con." Yuko cười, "Bởi vì tối nay papa phải tìm chỗ nào đó ngồi khóc một chút."


"Rốt cuộc là làm sao nha!" Yuuna dùng giọng nũng nịu nói, "Thất bại phải tìm chỗ nào đó khóc. . . này nọ. . ."


"Thật ra." Yuko dùng ngón trỏ cố sức chà chà mũi, ". . . Cho Yuchan biết không sao chứ? Papa nghĩ. . . để mẹ. . . suy nghĩ một chút. . . cùng papa. . . ách. . . chính là. . . ở cùng nhau. . . chuyện như vậy. . ."


"Muốn kết hôn với mẹ thì nói đại ra a." Yuuna bất mãn trừng Yuko.


Yuko nghe câu này xong thì trượt tay lái làm xe quẹo vào đầu đường cấm rẽ. Thở hổn hển một hơi, Yuko nghiêm túc tiến đến gần Yuuna, gằn từng chữ một: "Không-được-méc-mẹ."


"Vâng." Yuuna gật đầu, dường như Yuko đã có được một đồng minh bí mật.


Bây giờ trong đầu con bé đang nghĩ gì? Yuko vừa lái xe vừa nghĩ.


Lái xe đưa Haruna đến một nhà hàng Italy ở Daikanyama. Vì che giấu không được tâm tình khẩn trương, Yuko chạy thẳng đến toilet. Sau khi quay lại, Haruna đang nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.


Mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng dường như Haruna vẫn cảm giác được, có hơi chuyên tâm chọn lựa quần áo. —— Không, Yuko nghĩ thầm, mỗi lần đưa Haruna ra ngoài ăn cơm, Haruna đều chuyên tâm chọn lựa quần áo từ sớm, dùng lông mi giả hiệu Majorica, một lớp phấn mắt màu ngọc trai, còn còn sơn môi màu hồng nhạt, váy ngắn cùng giày cao gót. Dáng vẻ đã trang điểm của Haruna, Yuko nhìn bao nhiêu cũng không ngại. Cho dù đã trở thành mẹ, nhẹ phết mascara cùng phấn mắt thôi cũng liền tỏa ra sự hấp dẫn như thiếu nữ ngây thơ cùng một chút trưởng thành của phụ nữ thành niên. Rất nhiều lần, trong lúc Haruna dùng ngón trỏ tô son lên môi thì Yuko đều sẽ nhịn không được mà tiến đến, nhẹ nhàng kéo cánh tay nàng ra, dịu dàng lại vô cùng mê luyến mà hôn lên đôi môi kia.


Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, mà trông Haruna hôm nay, lại càng xinh đẹp hơn. Dưới ánh đèn vàng nhạt của nhà hàng, đôi môi hồng nhạt kia như ẩn hiện lên màu xám nhạt ngọc trai. Nhất thời Yuko không cách nào kiềm chế được tâm trạng hoảng loạng, cứ như đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò.


"Yuuchan đến đây." Haruna nhìn thấy được hình bóng của Yuko trên tấm kính thủy tinh, xoay đầu lại, mỉm cười với Yuko.


Phần còn lại của cuộc đời này, xin cùng tớ trải qua được không.


Nháy mắt Yuko có một xúc động muốn nói ra lời này. Thời gian trôi qua, rất nhiều chuyện xảy ra cũng đều như nước chảy không thấy bóng dáng đâu, Haruna có thai, thi vào khoa Y, làm công kiếm tiền, Yuuna chào đời, động đất, cha ruột tìm đến nhà. . . liên tiếp những việc trong lúc đó đều cảm thấy vô cùng kinh tâm động phách*, bây giờ hồi ức trở nên không rõ ràng giống như tất cả đều là chuyện của kiếp trước. Chỉ duy nhất người con gái ngồi trước mặt mình đây, sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, thấy được yếu đuối, hoang mang, cố chấp hoặc không biết nên làm sao, còn có thể ngồi ở trước mặt mình, đối với mình lộ ra nụ cười như thế. Mà mình, nhìn thấy nụ cười ấy cũng không có cách nào kiềm chế được con tim này, muốn mỉm cười lại với nàng, muốn cùng nàng ăn cơm, cùng nàng nói chuyện, cùng nàng đi đến rất nhiều nơi, cùng nàng làm rất nhiều rất nhiều chuyện. . .
*Hoảng sợ, bất ngờ


Khi đó nói với Rena, mặc dù là để cho Rena hết hy vọng, nhưng tuyệt đối không phải là nói dối.


Kojima Haruna, cho đến ngày hôm nay, tình cảm đối với nàng vẫn chưa từ tình yêu biến thành tình bạn hoặc là tình thân.


Cuộc đời còn lại của Oshima Yuko, ngoài Haruna ra không muốn trải qua cùng với bất cứ người nào khác.


"Yuuchan làm sao vậy?" Haruna đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt Yuko, "Tự nhiên ngẩn người?"


Rõ ràng là xem tạp chí tìm được nhà hàng Italy này, không biết tại sao lại chọn ăn cá hồi. Có lẽ là thất thần cả buổi tối rồi. Không đúng, rõ ràng là toàn bộ tinh thần đều chăm chú tìm một cơ hội tốt nhất để tỏ tình với Haruna. Nhưng mà. . . cơ hội ở đâu a. . . trên tivi rõ ràng đều diễn như thế mà!


Trong lúc miên man suy nghĩ, Yuko không phát hiện trên miếng cá hồi của nàng có một miếng mù tạt thật to, còn không biết mà bỏ vào miệng.


"Trời ơi! Cay quá!" Yuko cảm thấy mù tạt giống như đạn nổ từ khoang mũi xộc thẳng lên đỉnh đầu, rồi nổ bùm trên đỉnh. Nháy mắt đại não trống rỗng, giống như mất đi ý thức không cách nào điều khiển được nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.


"Yuuchan không sao chứ?" Haruna vội vã đứng lên, đau lòng cầm khăn ăn lau nước mắt cùng nước mũi cho Yuko, kết quả mém một chút đụng đổ chai tương trên bàn, đưa tay đỡ chai tương thì lại đụng nhầm ly nước trái cây, chiếc ly liền tắm nước cho khăn bàn.


Ngay lúc chân tay luống cuống như thế, bỗng nhiên chẳng biết từ đâu mà Yuko lấy được dũng khí, bắt lấy cánh tay Haruna đang lau nước mắt nước mũi cho nàng, nhìn Haruna, lớn tiếng nói: "Xin hãy lấy tớ!"


"Hả?" Haruna giống như nghe không rõ tay ngừng lại, nhìn ánh mắt Yuko.


"Haruna, xin hãy lấy tớ!" Yuko nhắm chặt hai mắt, bất cứ giá nào cũng phải lớn tiếng nhắc lại câu này.


Xung quanh yên lặng, tất cả đều không đáp lại, ngoại trừ điệu Waltz trên biển quảng cáo bên ngoài nhà hàng.


Đến khi Yuko run rẩy mở đôi mắt lên thì, nhìn thấy —— đương nhiên vẫn là Haruna.


Haruna dùng tay trái che miệng, trong đôi mắt xinh đẹp tất cả đều là nước.



——



Mặc dù tháng 5 phải qua Hà Lan đăng ký, nhưng lễ cưới mãi đến cuối tháng 9 mới được tổ chức tại một nhà hàng múa dân gian ở Hawaii. Bạn bè cùng người nhà từ Nhật Bản bay qua đấy tham dự, vừa náo nhiệt vừa ồn ào.


Sae rất lo lắng Sayaka đến Hawaii sẽ bị coi là tinh tinh bị người ta bắt nhốt vào sở thú, được ai đó cho biết Hawaii có rất nhiều tinh tinh chạy trên đường không ai quản, lúc này mới yên tâm. Thế nhưng bởi vì hết sức đeo bám Sayaka, nên lúc bị mất hộ chiếu ở sân bay, nhân viên lãnh sự quán chạy đến sân bay cung cấp dịch vụ hồi tố, Sae kiên quyết đòi đi cùng Sayaka đến trụ sở làm lại hộ chiếu, nhân viên lãnh sự quán Nhật Bản còn nóng ruột hơn nàng, hận không thể cứ như vậy quỳ xuống cầu xin nàng cân nhắc đến ngoại giao hai nước —— sự việc này xuất hiện lên cả báo giấy ở địa phương.


Mayu thoáng một cái đã thay áo tắm ở sân bay rồi chạy trốn mất tích. Cả buổi chiều, Yuki đã trải qua xong đợt giày vò của thương tật, không thể làm gì khác hơn là "Giống như dì giữ trẻ"(Nguyên văn của Miichan) đi theo Mayu chạy trốn đến ven biển. Mayu nói muốn "Đuổi theo hoàng hôn", kết quả Yuki vô vọng phát hiện hoàng hôn ở bãi biển trải dài đến 1km, cuối cùng Yuki nằm tê liệt trên bãi cát, sau khi tỉnh lại mới phát hiện —— Mayu làm thế nào thay đồ bơi cho nàng?


Một ngày trước lễ cưới bởi vì Tomo~mi được nhờ giúp chuẩn bị, Yuuna được giao cho Tomomi. Sau khi cùng Yuuna ăn quá nhiều kem que, lực chiến đấu của Tomomi rớt xuống còn -5, ngã xuống mặt đất đã bị mặt trời thiêu nóng không chịu ngồi dậy, dù Yuuna nói muốn phá móng tay xinh đẹp của nàng, nàng cũng không dậy nổi.


Lễ cưới là một bàn tiệc lớn. Nhắc tới việc này, Miichan, Sae, Takahashi và Tomo~mi vẫn còn đang xỉ vả nhau. Tất cả mọi người cân nhắc đến việc điện thoại Nhật Bản đến Hawaii hoàn toàn không có tín hiệu, tất cả liên lạc đều phải nhờ vào điện thoại công cộng, mà tiếng Anh của Tomo~mi và Takahashi lại hạn chế, làm sao bỏ tiền vào cũng không biết, cuối cùng bởi vì "trở ngại giao lưu"(Nguyên văn của bốn người), lễ phục Miichan chuẩn bị cho Yuko là quần kiểu Nhật và chiếc áo đen mang theo gia huy*, Tomo~mi vì Haruna chuẩn bị áo cưới theo kiểu Tây, người Takahashi mời đến là mục sư Cơ Đốc giáo, người Sae mời chính là vũ sư múa dân gian ở nhà hàng này. Kết quả mọi người nín thở chờ cô dâu bước ra sân thì, người chạy tới lại là một đám nhân viên phục vụ nhảy điệu Hula; Miichan kéo bóng bay nhưng bay ra lại là hai con chim anh vũ, một con trong đó đứng trên đầu Yuko sống chết không chịu xuống; bó hoa cho cô dâu cầm vậy mà lại là một cây dừa, Haruna ném cây dừa đi, Tomomi bị cây dừa đập phải đến nay nhớ lại việc này đều muốn xỉu; Lại giúp Mayu làm hình oshiri bằng tay, Yuki hoảng loạn cả lên từ một bàn nhảy đến một bàn khác để nắm lấy Mayu; team Hormon làm một lá cờ thật lớn; Cha Haruna gào khóc cùng với mẹ Yuko từ đầu tới cuối đều đang lo thay pin cho máy quay phim. . . cái này sợ là không chỉ riêng Yuko và Haruna, trong cảm nhận của mọi người đây là một lễ cưới vô cùng khó quên —— không có ngoại lệ.
*Hình: http://i1076.photobucket.com/albums/w443/love2999/96316_250x0_zpsytirtfib.png
Một dạng áo truyền thống giành cho nam, những dịp đặc biệt cũng có mặc nữa không riêng gì đám cưới


May mà nghi thức quan trọng không bị ảnh hưởng lớn. Khó khăn lắm nắm được tay Haruna từ tay cha nàng đang rơi lệ như mưa, Yuko và Haruna mới được đứng trước mặt mục sư. Mục sư bắt đầu nói, Yuko liếc thấy Haruna đang nhắm mắt, có lẽ đang cầu nguyện.


"Kojima Haruna-san, con có đồng ý lấy. . . ách. . ." Mục sư sửa mắt kính một chút, "Oshima Yuko. . . ách. . . con có đồng ý lấy Oshima Yuko chứ?"


"Vâng, con nguyện ý." Ánh mắt Haruna kiên định nhìn mục sư.


"Vậy, Oshima Yuko, con có đồng ý cưới Kojima Haruna-san làm vợ, bầu bạn cùng nàng suốt đời, không rời xa không từ bỏ?" Cuối cùng mục sư cũng bình tĩnh được một chút.


Yuko mỉm cười nhìn Haruna, nửa ngày cũng chưa đáp.


Nhanh trả lời đi. Haruna xấu hổ gương mặt ửng hồng, dùng khẩu hình miệng lặng lẽ ra hiệu cho nàng.


"Yuko, cậu còn làm cái quái gì vậy!" Nhóm bạn bè ở phía sau cuối cùng cũng nhịn không được, "Nhanh trả lời coi!"


"Phải đó, baba đồng ý."


Trước khi Yuko lên tiếng, Yuuna nãy giờ đứng ôm chân Yuko bỗng nhiên nũng nịu hô lên câu này, mọi người nhất thời phì cười to cùng những tiếng vỗ tay.


Giữa những tiếng cười và vỗ tay, Yuko nhìn Haruna, nói "Vâng, con đồng ý." Cầm một chiếc nhẫn đưa vào ngón giữa của Haruna.
*Mình cũng không hiểu tại sao lại là ngón giữa, bạn Au cũng không có nói, cũng không có sửa. Có lẽ nó mang ý nghĩa riêng?


Bên trong nhẫn có khắc một câu châm ngôn mọi người chọn.


Tiếng sóng vỗ từ bên ngoài cửa sổ truyền đến. Giữa ánh mặt trời như ngọc, viên kim cương trên chiếc nhẫn vô cùng chói mắt.



-Nhiều năm sau. Một trường trung học nào đó ở Hawaii-



". . . Vĩnh hằng trên thế giới này, sợ rằng chỉ có tế bào ung thư và tế bào mầm phôi." Giáo viên Nhật kiều mái tóc đen óng đứng trên bục giảng viết lên bảng "Tế bào ung thư - Tế bào mầm phôi", học sinh ở dưới "Hả" một tràng.


Giáo viên bất động, tiếp tục giảng, "Trước thập niên 60, một người phụ nữ da đen để lại một mảnh tế bào ung thư cổ tử cung, ngày hôm nay nó vẫn đang sinh sôi nảy nở trong các phòng thí nghiệm toàn cầu. Mà con người chúng ta phát triển từ tế bào mầm phôi, mọi người biết rồi đó, đến nay vẫn còn tồn tại."


Các học sinh cái hiểu cái không gật gật đầu.


"Vĩnh hằng chính là sinh và tử. Cho nên tử vong không có nghĩa là chết, mà trái lại, sinh mệnh là sự tồn tại vĩnh cửu, nó giống như cuộc đối đầu với cái chết, sinh sôi không ngừng tiếp tục tồn tại."


Giáo viên nói xong lời này, nở một nụ cười.


"Matsui-sensei, nghe chả hiểu gì hết, thật là cao thâm!"


Một cô học trò nhìn rất giống Haruna ngồi dưới đài ồn ào.


Sau giờ học.


"Yuchan đừng chạy nhanh như vậy. Muốn đến CLB kiếm đạo à?" Một nữ sinh có mái tóc đồng hoa* ở phía sau hổn hển gọi.
*童花頭 - Mình chả biết kiểu tóc này gọi là gì nữa, bỏ vào gg để thấy hình nha


"Rồi, rồi. Kanon muốn đến CLB chèo thuyền à?" Cô gái được gọi là Yuchan xoay người lại, gương mặt nở một nụ cười.


"Phải a, Takayanagi-sensei thật~~ thật~~" Cô gái được gọi là Kanon kích động nói.


"Thật ngốc." Yuuna xem thường nói, "Sau khi sinh hoạt CLB xong tớ chờ cậu, cùng nhau đi ăn kem."


"Được được. Nhưng mẹ cậu không gọi cậu về à."


"Mama nói đêm nay muốn có thế giới hai người với papa, cho nên không làm cơm chiều cho tớ. Hay là chúng ta đi ăn thịt nướng đi được không?"


"Trời, cha mẹ cậu vẫn ân ái như thế a!" Kanon vẻ mặt bấn loạn cố sức vẫy tay.


"Này!" Phía sau truyền đến một giọng nói thanh thúy, "Chờ một chút."


"A! Là Miruki. Chờ một lát cùng nhau đi ăn kem nha." Kanon cười.


"Hôm nay đề văn học Mỹ thật khó xơi a." Nữ sinh tóc dài được gọi là Miruki mở sách ra cho hai người kia nhìn, "Câu này, là ý gì a?"


"Dở thế đến Mỹ lâu như vậy rồi mà, còn đọc không được á." Yuuna vừa lầm bầm vừa tiến lại gần, "A, câu này tớ biết. Nằm trên nhẫn của papa và mama tớ."


"Thật á! Ý nghĩa là gì?" Hai người vội vàng hỏi lại.


Yuuna đắc ý tằng hắng giọng, sang sảng đọc.


"Bất luận thế sự thay đổi như thế nào,

Cây cỏ vào Xuân vẫn sẽ đung đưa lá xanh theo gió."




——-——-——-——-——-——-——-




Lời tác giả: Cám ơn mọi người đã đọc đến đây. Thật sự vô cùng vô cùng biết ơn.
Mặc dù từ đầu tôi đã cường điệu nói "Câu chuyện này đã chuẩn bị xong xuôi", nhưng không có những bình luận cổ vũ và quan tâm của mọi người, tôi đã không thể nào hoàn thành fic này.
Một lần nữa cám ơn các vị đã giúp đỡ tôi đến nay. Tôi không biết nên biểu đạt sự biết ơn của mình thế nào.
Trước đây có người nói với tôi, người thích xem fiction, tâm trí cũng chịu quá nhiều tổn thương.
Nhưng tôi tin tưởng, điều đó tuyệt đối không phải vô nghĩa. Những tổn thương phải chịu chứng tỏ người này biết trân trọng tình yêu. Tôi cũng tin tưởng, mỗi một vết thương đều sẽ khiến một con người trở nên tốt đẹp hơn.
Cho nên, bất luận xảy ra chuyện gì, xin hãy cứ tin tưởng, đối mặt với nó.




——-——-——-——-——-——-——-




Link raw chính văn + phiên ngoại: MF
Link raw phiên ngoại: MF

Đều là file .doc cho nên word nào cũng đọc được nhé.




Và có thể bạn chưa biết, mình quyết định ngừng edit fanfic sau khi Bốn Mùa hoàn tất. Mình không hứa thời gian quay trở lại vì tùy hứng lắm, đùng 1 cái có thể là ngày mai không chừng, cũng có thể dẹp luôn không chừng :v
Những fic chưa hoàn mình vẫn check mỗi ngày, nên nếu có chương mới mình sẽ làm ngay, cái đó là ngoại lệ.
Mọi người cũng thấy tiến độ của Bốn Mùa rồi đó, rất chậm a, mình nghĩ mình đã đuối sức rồi, cho nên mình muốn nghỉ ngơi.
Chỉ vậy thôi, cám ơn và hẹn gặp lại.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét