Đôi lời: Đừng thắc mắc vì sao mình up nhanh =))
Chương 2
Lúc tốt nghiệp, đối mặt với áp lực
của bạn bè cùng nhóm. Buổi tối thường hay chạy đến chỗ của Tiểu vóc dáng ngủ,
đem Tiểu vóc dáng làm gối ôm. Diễn xuất trong bộ phim điện ảnh nổi tiếng hoàn
toàn không như mong đợi, ban ngày chỉ trầm mặc không nói gì, ban đêm lại giật
mình khóc, tiếng khóc làm Tiểu vóc dáng cũng thức theo.
Cũng không có hỏi nguyên nhân
nàng khóc, chỉ là đem chiếc chăn trên tay lấy ra, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng,
liên tục nói không sao, không có việc gì.
【Lỡ như không đảm đương nổi nghề diễn viên thì
làm sao bây giờ?】
【Sẽ không có việc đó xảy ra. Atsuko nói được thì
nhất định sẽ được.】
【Thật không?】
【Thật.】 Trầm mặc một hồi, 【Tớ cũng lo lắng mình có thể làm tốt nghề ca sĩ
không.】
【Là Takamina thì không có vấn đề gì cả.】
【Lúc trước là ai cười bộ dáng khi múa của tớ a! 】 Tức giận xả ra một tràng, sau đó lại nói với nàng.
【Tớ có nghĩ, nếu như làm ca sĩ không được tốt...
Tớ sẽ không dễ dàng buông tha đâu, Atsuko cũng vậy. Bất quá, nếu như nỗ lực vẫn
không được đền đáp ——】 Ngừng một lúc, ngữ khí kiên định nói với nàng: 【Thì chúng ta kết hôn
không!】
【Hả?】 Sửng sốt một chút, sau đó bật cười.
【Được được, gả cho Takamina đó~ 】
【Chờ chút, ý tớ không phải như vậy! Chờ chút,
không được cười như thế a!】
【Thì ra Takamina nghĩ như vậy a~ tớ thực sự một
chút căng thẳng cũng không có nè~】
【Yamete~ (Dừng lại, thôi đi) ý tớ là chúng ta tự mình kết
hôn, không được cười a~ chỉ là nói nhầm, hiểu lầm rồi!】
【Ha ha ha ha ha ha!】
————————————————
8
tháng 4 là sinh nhật, cũng là ngày Album mới được phát hành. Tham dự
buổi phát hành rồi chạy về nhà, Maeda nói muốn giúp nàng tổ chức sinh nhật. Về
đến nhà liền phát hiện Maeda đang ôm bụng nằm trên sô pha, rất nhàn nhã mà chơi
game.
"Atsuko,
không đói bụng sao?" Đã sớm qua giờ ăn, thoạt nhìn Maeda còn rất có tinh
thần, thật kỳ quái.
"Không
đói."
"Ồ?"
Lo
chơi game đầu cũng không ngẩng lên: "Tớ lấy bánh kem mua cho Takamina ra
ăn rồi."
". . ."
Kỳ
thực không có ăn sạch, còn để lại khoảng chừng một phần mười góc nhỏ. Maeda một
bên vỗ vai Takahashi an ủi, tâm ý của nàng có thể hiểu là 'ai cho cậu về trễ
như vậy', một bên ở trên mặt bánh cắm một cây nến, đốt lên sau đó đưa đến trước
mặt Takahashi.
"Cầu
nguyện đi."
Biểu
tình vô cùng bất đắc dĩ: "Ừa..."
Nhắm
mắt quay lại nhìn góc bánh nhỏ tội nghiệp kia cho phép cầu nguyện một điều, sau
đó thổi tắt nến. Ngẩng đầu lên phát hiện Maeda đã cắn nĩa hai mắt
phát sáng nhìn chằm chằm cái góc bánh nhỏ, không thể làm gì hơn là đem góc bánh
tội nghiệp này chia nhỏ hơn nữa để dâng cho nàng. Maeda lấy trái cây bên trong
ăn tươi, vô cùng dịu dàng đem phần tàn dư trả lại cho nàng.
Mùi
vị của bánh kem không tệ, mặc dù chung quy cảm thấy có điểm bị người ta bắt nạt.
Ăn không cẩn thận kem dính vào mặt, Maeda dùng khăn tay giúp nàng lau đi.
——————————————————
【Tớ sẽ bị Atsuko bắt nạt cả đời sao?】
【Không phải rất hạnh phúc à.】
【Vì sao nói vậy?】
【Không phải nguyện ý cả đời ở cùng một chỗ sao?】
【Hả?】 Bừng tỉnh đại ngộ(bỗng nhiên hiểu lý do), gật đầu,
【Nga.】
【Takamina, cà chua đâu?】
Tiểu
vóc dáng giật mình đứng dậy, bước ngắn chạy đến tủ lạnh, cầm một quả cà chua
sau đó chạy từ từ về.
——————————————————
(1): Nguyên văn là “Nhã miệt điệp”, từ này có mấy cách giải thích:
Thứ 1: là một loại bướm, ngày 1/1/2009 mới được phát hiện ở địa khu cao nguyên Thanh Tạng, toàn thế giới có 14000 loài bướm, Nhã Miệt Điệp là loại quý hiếm nhất, hy hữu một loài, hiện tại mới chỉ có 2 lần phát hiện được ở khu vực cao nguyên Thanh Tạng. Nhã Miệt Điệp do một đoàn leo núi người Nhật Bản tìm thấy trên núi Cống Ca trên cao nguyên Thanh Tạng. Tại sao nó lại gọi là Nhã Miệt Điệp? Nghe nói là bởi vì lúc mới phát hiện, có người muốn bỏ nó cho gà ăn, người Nhật Bản bên cạnh vì muốn bảo vệ động vật quý hiếm, hô to “Đừng” “Đừng” … sau đó dân bản xứ liền gọi nó là Nhã Miệt Điệp.
Thứ 2: đọc bên trên cũng biết “Nhã Miệt Điệp” là trong tiếng Nhật có nghĩa là “Đừng”. (Yamete)
Còn thêm một nghĩa nữa, nhưng mình nghĩ nhiêu đây đủ rồi.
Nghĩa chuẩn của Yamete có chú thích ở trên.
*chạy vào*
Trả lờiXóahế hế hế
*chạy ra*
(¬_¬")
Xóa