Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

[Fanfic][Edit] Lý do tôi không thể yêu Chương 3



Mọi ước muốn của con(Atsuko) sẽ được thực hiện >.<
Còn tên Lùn... ta đánh ta đánh, Bakamina >.<






Chương 3 














Nguyện vọng sinh nhật là gì?




Nói ra không phải hết linh sao?




Ờ —— bĩu môi, gật đầu.




Nguyện vọng sinh nhật: Hy vọng trước lúc 30 tuổi, sự nghiệp thành công, kết hôn cùng lúc với Atsuko.






——————————————————






Kết thúc một ngày quay phim, lúc chuẩn bị về nhà đột nhiên bị một senpai trong đoàn làm phim gọi lại, hỏi nàng có thể đi ăn cùng hắn không. Senpai là một người đẹp trai cường tráng, thường nghe người ta nói về anh ta, tiếng tăm có vẻ rất tốt. Thoáng suy nghĩ một chút, đồng ý. Trong bữa tiệc, hắn rất khéo léo bày tỏ ấn tượng về nàng, hỏi nàng có thể cùng hắn quen nhau không.




"Vì sao không đáp ứng?"




"Không có cảm giác."




"Vậy à... nhưng nghe nói người đó rất tốt."




"Ờ."




"Cậu không muốn yêu hả? Sao không thử hẹn hò cùng nhau?"




"Vì sao tớ nên qua lại với người tớ không thích hả?" Bĩu môi, vẻ mặt bất mãn, "Có phải thích người khác rồi không, ghét bỏ tớ?"




"Làm gì có!"




"Đưa điện thoại đây! Tớ muốn xem cậu liên lạc với ai!"




"Này~ Atsuko! Atsuko!"




"Người này là ai!"




"Nhân viên làm việc ở rạp hát!"




"Matsumoto là ai?"




"Nam diễn viên chính trong MV."




"Chính hắn!"




"Không có! Này, không nên tùy tiện gọi cho người ta a!"




Ấn gọi, Maeda nhanh tay đưa điện thoại cho Takahashi, nhìn nàng bất lực không làm được gì khác đành tiếp điện thoại, sau đó ghé tai kế bên nghe trộm.




"Xin chào..."




"Xin chào... Takahashi-chan? Có chuyện gì hả?"




"Ừ..." Takahashi đưa điện thoại ra xa, ai oán nhìn Atsuko, "Làm sao giờ?"




Maeda cũng nhìn nàng, nhìn nhau 2 giây, trừng mắt lên bảo: "Không biết."




Takahashi bĩu môi, vẻ mặt như muốn khóc.




Hơn nửa đêm gọi điện cho người ta, ai cũng muốn đi ngủ rồi.




Maeda giơ tay giật lấy điện thoại trên tay nàng, "Xin chào, tôi là Maeda Atsuko. Takamina nhà chúng tôi luôn được anh chiếu cố~ sau này cũng xin chiếu cố nhiều hơn~" (mặt dày ác =)))




"A..." Trả lời nàng là một âm thanh còn đang rất mơ màng, "Ờ..."




"Làm phiền rồi~" Cúp điện thoại.




"Vì sao giống như bạn gái kiểm tra điện thoại của người yêu a..."




Dáng vẻ Maeda giống như 'Có gì đáng kể' dửng dưng ngồi lên sô pha: "Thì sao, thì sao nào?"




"Như vậy giống như là tớ đang quấy rối người ta a."




Bĩu môi: "Nga."




"Sau này không nên như vậy nữa."




"Nga."




"Thực sự không nên làm vậy."




"Quỷ hẹp hòi!" Sau đó ôm gối ôm Chopper đứng lên, xoay người chạy về nhà, trước khi đóng cửa còn quay đầu lại mắng, "Bakamina!"




Đóng cửa lại.




". . ."





——————————————————





Atsuko~ Atsuko~ tớ mua Sushi sò cậu thích ăn nhất nè~ còn có Sushi cá ngừ nữa nè~




Bên trong không có tiếng trả lời.




Atsuko...




Không có phản ứng.




Bất lực:Xin lỗi...




Hừ. Cách cánh cửa, nghe được một tiếng rất nhỏ.




Tớ thực sự xin lỗi! Tớ sai rồi! Mai mốt không dám nói như vậy nữa!




Cửa mở.




Atsuko!Vui vẻ cầm hộp Sushi chạy đến.




Vì Sushi sò mới tha cho cậu.




Tiểu vóc dáng vui vẻ gật đầu liên tục: Ừ ừ.




Còn cá ngừ?






——————————————————






Lý do tôi không thể yêu?




Bởi vì tìm không được người giống như Takamina, tùy tiện chiều chuộng người thất thường như tôi.




Cũng bởi vì không tìm được một người giống như Takamina, khiến tôi muốn thất thường với họ.




Tôi muốn ở cùng cậu ấy cả đời.




Tôi không biết đó có phải là tình yêu không.




Nhưng cậu ấy chỉ được phép nhìn một mình tôi.




Giống như một đứa con nít ấu trĩ muốn chiếm hữu.




Tôi muốn bắt nạt cậu ấy cả đời.





——————————————————






Gối ôm Chopper nè~
Cho dễ tưởng tượng chứ không chắc là kiểu này =))



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét