Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

[Fanfic][Edit] Lý do tôi không thể yêu Chương 5



Bắt đầu từ chap này Acchan không gọi Taka là "Tiểu vóc dáng" nữa mà đổi thành "Tiểu ải tử"("Tiểu Lùn Tử" Nghe y như tên của thái giám =)))
Nhiều câu nó giống như là mắng, tên edit ra là "Tên Lùn" nhiều câu nghe không xuôi nên giữ là "Tiểu ải tử"

Ý kiến lên phường (*`д´)b





Chương 5









Thành thật mà nói Tên Lùn kia là một người hoàn toàn không có lãng mạn, điểm đó rất đáng ghét. Không khen tôi đẹp, cũng không nói tôi đáng yêu. Thế nhưng lại không ngại khen Haruna, hoặc là các mỹ nhân chân dài khác.


Nói thẳng ra, sự lãng mạng của cậu ấy không nhằm vào tôi.



—————————————————— 



Mùa hè năm ngoái, Maeda có quay một trương trình quảng cáo. Sau khi kết thúc buổi quay toàn bộ nhóm quay phim tổ chức liên hoan, một lúc hứng chí không biết đã uống bao nhiêu rượu.


"Maeda-chan, không nên uống nhiều a." Một người đi cùng tốt bụng nhắc nhở cô.


"Không sao." Maeda mơ mơ màng màng lấy điện thoại di động ra ấn số một cách mau lẹ, "Tôi có Takamina rồi."


Điện thoại reo lên vài tiếng, không ai bắt máy. Một lúc lâu sau, vẫn không ai bắt máy.


"Hả?" Maeda cau mày, giơ tay ấn lên bàn phím vài cái, lại gọi vào dãy số kia.


Vẫn là không ai bắt máy.


"Takamina đừng bỏ rơi tớ —— ô oa ——" Ném điện thoại di động đi, khóc lớn lên.


Thực tế lúc đó Takahashi đang bận quay phim, sau khi kết thúc nhìn vào điện thoại nhìn thấy liền ấn gọi lại. Người đi cùng Maeda tiếp điện thoại, nói cho cô biết địa chỉ, Takahashi lập tức lái xe đến đó. Lúc Takahashi chạy đến Maeda còn nằm trên bàn gào khóc, một bên khóc một bên không ngừng nói "Takamina đừng bỏ rơi tớ" "Takamina đừng bỏ rơi tớ".


"Hả?"


"Takamina đừng bỏ rơi tớ ô ô ô —— " 


"Không có không có, tớ không có bỏ rơi Atsuko."


"Nói dối, cậu không chịu bắt điện thoại của tớ! Ô ô ô —— " 


"Tuyệt đối sẽ không dám không bắt máy của Atsuko nữa!"


"Ô ô ô —— " 


Chuyện này qua đã lâu nhưng vẫn còn bị người khác lấy ra pha trò, một bên nhái lại ngữ điệu của cô một bên khua tay múa chân diễn tả lại dáng gào khóc.


Giống như đứa con nít làm nũng, xấu lắm.


Takahashi-chan giống như người yêu chu đáo nhỉ.


Tuyệt đối sẽ không dám không bắt máy của Atsuko nữa!


"Được rồi nha." Mỗi lần điều có thể khiến một người MY PACE* như Maeda ngượng ngùng đỏ mặt, "Đó là tại tớ uống say!" (*Đại loại là người luôn làm theo ý mình)


"Quan hệ thật tốt nhỉ."


"Ừm." Ngượng ngùng gật đầu.



—————————————————— 



"Có việc là tìm Takahashi" đây là thói quen từ rất nhiều năm trước vẫn xài đến bây giờ. Khi mình uống đến say khước sẽ lái xe chở mình về nhà, cũng có thể vì mình đột nhiên muốn ăn đồ ăn ở nhà hàng nào đó, dù vô cùng không tình nguyện hay thật xa cũng chạy đi mua. Họ hàng giới thiệu người bạn trai đầu tiên cũng là một người ôn nhu như thế, thế nên lúc nói lời chia tay với hắn, trong lòng rất phức tạp.


"Anh có chỗ nào không tốt?" Người con trai đó hỏi nàng như vậy.


"Không có đâu." Maeda thành thật nói cho hắn biết. Đối với mẹ nói hắn "Không có khí khái đàn ông" chỉ là cái cớ, bởi vì từ trước tới giờ chưa từng có cơ hội cho đối phương thể hiện 'khí khái đàn ông'.


"Anh hiểu." Hắn gật đầu.


Lời đó có nghĩa là 'không thích'.


"Xin lỗi, bây giờ em chưa muốn yêu —— " 


"Anh có thể chờ em."


Maeda thoáng cười: "Chờ được bao lâu?"


Hắn rất nghiêm túc nói với nàng: "Anh sẽ không hứa hẹn viễn vông, nhưng anh sẽ cố gắng. Ba năm, anh nguyện ý chờ em ba năm."


Chuyện này, Maeda không nói cho Takahashi biết. Có một người lặng lẽ chờ đợi mình, không cần biết mình có thích người đó hay không, nhưng cảm giác đó thật tốt. Thỉnh thoảng khi về nhà, cô sẽ hỏi họ hàng của mình về hắn, biết hắn vẫn chưa có người yêu, cố gắng làm việc.


Cảm thấy rất an tâm.


"Một ngày nào đó chúng ta đều đã lập gia đình." Có ngày bỗng nhiên Tiểu Ải Tử nói chủ đề này. Nằm trên đùi Tiểu Ải Tử, vẻ mặt có lẽ là cười, bản thân cũng không rõ mình nghĩ gì.


Trái ngược, Takahashi lại rất hưng phấn, dễ dàng nhận thấy nó xuất phát từ tâm: "Sau đó tiếp tục làm hàng xóm~"


"Được."



—————————————————— 



Một chút cũng không được.


Nghĩ tới có một người con trai gần kề cậu thì tớ cảm thấy tức giận.


Thật ích kỷ.

 
Trõ ràng không có tư cách cưỡng ép cậu.



——————————————————


 
"Hôn tớ."


"Hả?"

 
"Quên đi."


"Hả? Atsuko, vừa rồi cậu nói gì?"


"Tớ muốn ngủ."


"Hả? Atsuko, cái kia —— "


"Im miệng."



————————————————



 =)) khúc cuối làm Thánh nhớ đến Densen Uta - Kojiyuu =))


2 nhận xét:

  1. Cảm ơn Thánh!!! Fic nhẹ nhàng mà lãng mạn sao ak. Mình thích lắm luôn. Acchan của mình ngốc thật đã yêu rồi mà vẫn ko biết a. Ko biết hai ng họ sẽ ntn đây??? Mong chap mới của T nha.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Acchan biết mình yêu Taka đó chứ, người không biết không chấp nhận là Taka cơ (。-_-。)


      Hắn ngốc tức thổ huyết luôn ;A;


      Mà.... có ai gọi mình là Thánh vui lắm luôn >.< >.< >.<

      >.< hnay lên đọc comt của bạn thấy năm mới vui vẻ ghê >.< mai sẽ có quà >.<

      Xóa