Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

[Fanfic][Edit] Bạn của mười năm sau - Chương 5



Chương này là của Mayuki~






Chương 5















"Ngu ngốc, ngốc rành rành!" Watanabe ném hộp khăn giấy đến, "Yuki một chút cũng không hiểu rõ tâm của người ta!"


Cơ thể Kashiwagi linh hoạt né chiếc hộp, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn người yêu: "Nhưng mà người đó là tiền bối cùng công ty, hơn nữa lần chụp ảnh kế tiếp cũng phải nhờ đối phương chiếu cố. . ."


"Tiền bối hay cái gì đó Mayu không muốn biết!" Watanabe khóc ầm lên, "Biết rõ ý của đối phương, Yuki chỉ cần nói Yuki hẹn hò với Mayu là được rồi!"


Gương mặt Kashiwagi liền âm trầm đứng bật dậy: "Watanabe Mayu em biết chúng ta đều là nghệ nhân mà."


"Chị còn dữ với em! Chị còn dữ với em!" Watanabe khóc càng lớn, lần này còn đem Alpaca trên Sofa ném đi, "Chị không yêu em!"


Kashiwagi thuần thục đón lấy Alpaca, "Chị không yêu em chị sẽ bỏ kế hoạch chụp hình ở Hàn Quốc vì đơn giản lo lắng em ở nhà một mình sao? Chị không yêu em thì cho dù sợ người khác nghi ngờ nhưng mỗi tuần đều mang đồ qua nhà em ở? Chị không yêu em thì chị sẽ vì em mà bị người nhà cấm cửa ba năm chưa quay về được? Watanabe Mayu em mới là đồ ngốc!"


Watanabe dường như muốn tiếp tục khóc, nhưng lại nhịn không được mà ôm mặt ngọt ngào cười: "A, làm gì dữ vậy a, chỉ là người ta muốn chị dỗ người ta mà."


Kashiwagi ôm Alpaca đi đến, vẻ mặt cưng chiều nhìn người yêu ngoài ý muốn nhỏ hơn nàng mất tuổi: "Không phải chị đang dỗ em sao? Nhưng mà chị không thích em nói cái việc này đâu, đừng nói nữa."


Watanabe rút vào lòng Kashiwagi, nhỉ giọng "Ừm" một tiếng.


"Nhưng mà, tại sao điện thoại của chị không tìm thấy số của Saechan?"


"Mayu xóa rồi."


". . . 25 tuổi rồi, Watanabe Mayu sao em không trưởng thành lên dùm chị a."


Cho dù làm bất cứ chuyện trẻ con gì cũng có thể vô tư, phải thừa nhận rằng cô người yêu nhỏ tuổi này, là bảo vật quý giá của Kashiwagi Yuki.


Cho dù rất nhiều tuổi đã qua đi, Kashiwagi vẫn như trước không chút nào quên chuyện khi đó, nàng chỉ bị đối xử như là em gái nhỏ vẻ mặt nàng quật cường nhìn mình như thế nào, con ngươi đen láy như hắc diệu thạch dù cho có ở dưới ánh đèn sân khấu cũng tản ra không ít hào quang cùng kiêu ngạo.


"Em thích chị, Kashiwagi Yuki." Nàng rất nghiêm túc gọi tên của nàng.


Giống như người nam sinh trung học từng ở góc hành lang thổ lộ với nàng.


Rõ ràng đã sớm biết tấm lòng của đối phương, trống ngực của Kashiwagi lỗi một nhịp nhưng cũng chỉ trả lời ám muội: "Chị cũng rất thích em a, Mayuyu."


"Xảo trá, chị biết rõ ý của em là gì mà!"


A, rõ ràng lúc trước rất dễ qua loa cho qua, đứa con nít của hôm nay không ngờ lại nghiêm túc đến vậy a.


Kashiwagi tiến đến sờ sờ đầu Watanabe: "Em chỉ là con nít thôi, thích hay yêu gì, rất nhanh em sẽ quên mất chuyện hôm nay a."


"Không có!" Watanabe gạt tay Kashiwagi đi.


"Aiz, chỉ nói cho một mình em biết thôi nha." Kashiwagi thở dài, "Chị thích Saechan."


Nước mắt Watanabe "bộp" một tiếng rơi xuống, "Nói dối!"


"Không có gạt Mayuyu." Kashiwagi không đành lòng nhìn người con gái nhỏ tuổi lùn hơn nàng một cái đầu.


Watanabe qua loa gạt đi nước mắt: "Cho dù Yuki một mực cho Mayu chỉ là một đứa con nít, thích và yêu chỉ là nhất thời mà thôi, em cũng sẽ cho chị biết tình yêu của một đứa con nít rốt cục kiên trì đến đâu!"


A, rốt cuộc có nghe người ta nói không a, cái đứa con nít này, nhưng mà, ma, quên đi, đứa nhỏ này sẽ rất nhanh từ bỏ.


Lúc đó nàng đã nghĩ như vậy.


Ai có thể nghĩ nhiều năm sau, nữ nghệ nhân trưởng thành đầy lý trí Kashiwagi Yuki này lại quyết định một chuyện điên rồ như vậy, cùng một tiểu quỷ có nghề nghiệp như mình, có cái tính ấu trĩ như mình quen nhau.


"Ế, lúc trước, Mayuyu không phải luôn khăng khăng rằng 'Chị thích Saechan' là nói dối sao?"


"Em gạt chị đó." Người nàng yêu đem gương mặt đặt lên lưng Alpaca, rầu rĩ đáp.


"Ế?" Kashiwagi mở to hai mắt nhìn nàng.


Người này, không chừng thuần khiết ngoài dự liệu a.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét