Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Tư, 25 tháng 2, 2015

[Fanfic][Edit] Không thể quên - Chương 1

Tựa: Không thể quên - Vong bất liễu - 忘不了
Tác giả: 黄腕环
Thể loại: Trường học, ma mị, và couple tò mò
Couple: WTomo (Itano Tomomi x Kasai Tomomi; AKB48) và các diễn viên khác
Tình trạng Raw: 5 chương - Hoàn
Tình trạng Edit: Sẽ
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Thiên Thánh




Fic của ss songbac nhờ, đến giờ mới làm được, thật có lỗi.
Và càng có lỗi với những ai chờ Bốn Mùa hơn, 5 ngày nay mình mở lên edit, đến giờ mà chưa thể hoàn thành được 1 nửa chương 20... =.= khó quá, muốn drop lắm chứ, nhưng như vậy chẳng khác nào nhận mình bất lực với nó, nên quyết định tạm thời không nhìn đến nó chuyển qua cái khác để đánh lừa não bộ =v=b

Fic này khá ổn :v edit dễ, mỗi tội dài quá gõ thật mỏi tay, từ sáng đến giờ =A="
Moeno x Sashihara là couple mém chính =v=" Không ngờ luôn... đáng yêu chết!!!! Sasshi mà có thể dễ thương như vậy!!!! Thiên a!

Ngày 1 chương!

P/s: Tựa hiện tại là tựa tạm thời, edit hoàn rồi tính sau







Chương 1
























"Linh đing đinh đinh"


"Ô yê~~~~ tan học rồi!" Tiếng chuông tan học vang lên, Sashihara trước đó còn vô lực nằm sấp trên bàn đột nhiên lại có tinh thần.


"Đồ ngốc, nói nhỏ chút!" Tôi gầm nhẹ một tiếng. Thầy giáo còn chưa đi lại quát lên như thế, thật là.


"Moeno, cùng về nha?" Sashihara dè dặt hỏi.


"Không được, tớ phải đến thư viện."


Trường học của chúng tôi tên là Trung học Akiba, có lẽ là vì ở rất gần Akihabara. Cũng chính là một nữ sinh trung học bình thường, chỉ có ba điểm đặc biệt.


1. Hiệu trưởng rất mập.


2. Nữ sinh xinh đẹp rất nhiều.


3. Nhiều thành phần bà tám.


Trong đó có rất nhiều truyền thuyết thần bí xảy ra ở gần thư viện tôi muốn đến. Thư viện là một tòa nhà cũ tọa lạc ở hướng đông bắc trường học, tuy rằng đã sơn lại, nhưng vẫn cho người ta cảm giác tối tăm u ám, nhất là trước cửa còn có một cây hoa anh đào, dễ làm người ta liên tưởng đến truyền thuyết kinh khủng kia, khiến nơi này càng thêm vẻ quỷ dị.


Tôi đi vào thư viện, ngồi vào một vị trí gần cửa sổ. Hôm nay trời trong nắng ấm, một tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi xuống sàn nhà, để lại một ánh sáng ấm áp màu cam, thỉnh thoảng lại bị gió lùa vào lay động cửa sổ mà che đi mất, cảm giác giống như một bộ phim điện ảnh cũ. Nhưng mà ở đây không có cây Đằng Tử, trường học của chúng tôi rất bình thường, có câu truyện xinh đẹp nào thì cũng chỉ là huyễn tưởng. Từ cửa sổ nhìn ra sẽ nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, tường bằng kính pha lê hữu cơ cùng những quả bong bóng quảng cáo dày đặc. Tôi nhanh làm bài tập thôi.


Airport lounge? Lounge là ý gì? Chết tiệt, di động tự nhiên lại hết pin. Tôi bất đắc dĩ đi đến hàng sách tham khảo lấy một quyển từ điển tiếng anh, cuốn sách dày cộm này không biết đã bao lâu không được người khác cầm xem, trên mặt sách tích một lớp bụi dày. Tôi giở bìa mặt ra cẩn thận tìm kiếm. Chuyện gì xảy ra? Trang có chữ lounge bị người khác xé mất.



☆*:.。. Dòng này là phân tuyến .。.:*☆ 



"Nộp bài tập đê."


Nguy rồi, đề bài hôm nay còn một chỗ chưa điền, đã tra xong lounge, nghĩa là phòng chờ. Quánh vô ô C?


"♪♪~~~~~ hừm ~~~ "


"Này! Ồn quá!"


Chết tiệt Sashihara, cái đề bài này đã đủ phiền phức rồi, cậu ta còn ở đó ngâm bài nhạc kỳ quái nào đó.


"Xin lỗi." Nàng lập tức giống như một con rùa, rụt cổ mình về.


Sau đó không rên một tiếng. Tôi nghĩ, có lẽ vừa rồi tôi có hơi nóng một chút.


"Này, cùng nhau đi ăn không?" Tôi dùng giọng điệu hơi ôn hòa một chút hỏi tên ngu ngốc kia.


"Khỏi." Nàng bưng hộp tiện lợi lên.


Tên này là muốn chết chứ gì!


"Ngồi ăn ở đây!"


Nàng dùng bộ mặt đáng thương liếc mắt nhìn tôi, lập tức bị ánh mắt đáng sợ của tôi làm cho sợ đến cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi đối diện với tôi.


Tên này ăn cái gì? Lại là mì ăn liền à?


"Sao không ăn cơm?"


"Tớ thích ăn mì. Cái kia, ăn trứng không?" Nàng gắp đồ ăn kèm duy nhất của mình lên hỏi tôi.


Thật là một tên ngu ngốc. Tôi bắt đầu cảm thấy nàng có chút đáng thương. Nhưng mà. . .


"Có phải cậu lại tiêu tiền sinh hoạt lung tung?"


". . . Ừa."


"Có phải cầm đi mua photobook?"


. . . Nàng không nói lời nào, cúi đầu, chân mày nhướn thành hình chữ bát, giương mắt nhìn tôi.


Đáng đời!!!


"Cậu vất vả cực nhọc từ Oita tới Tokyo là vì mua photobook à! Ngu ngốc!"


"Rất nhiều loại photobook ở Oita không có mua được a!" Nói đến photobook là cái tên tử trạch* này liền kích động.
*Loại người luôn nhốt mình ở nhà, không ra ngoài


Không nói gì. Quên đi, có liên quan gì đến tôi.


Nhìn mớ mì nằm trong chén nước luộc thịt nhạt nhẽo kia của nàng, thật sự ngán chết, "Ăn một chút đồ ăn đi." Tôi gắp một miếng cá cho nàng.


Nàng nhìn tôi cười đến ngu ngốc.


"Khi nãy cậu ngâm bài gì? Giai điệu thật kỳ quái."


"Ế? Cậu không biết hả? Nghe nói ngâm bài hát này có thể trừ tà."


"Cậu xem cái quỷ gì vậy?"


"Là thật a, cậu không nghe nói sao? Trước đây có hai người nữ sinh cùng tên đem lòng yêu nhau, sau đó bởi vì trường học phát hiện ra mà báo cho phụ huynh của hai người họ, cho nên dường như oán linh của họ còn du đãng ở dưới tàng cây hoa anh đào trước cửa thư viện." Sashihara thần bí nói.


"Nhảm nhí." Thời này làm gì sợ hãi với tình yêu đồng giới như hồi xưa.


"Dù là xã hội hiện đại cũng sẽ có chuyện như vậy nha." Sau lưng tôi yêu ớt truyền tới một giọng nói.


Tôi quay đầu lại, thì ra là Komori, bản thân nàng là người biết rõ hết những chuyện thần bí của trường học. Người này sao lại biết tôi đang nghĩ gì?


"Đoán đó."


Người này biết đọc tâm sao?


"Không, đoán mà."


. . .


"Nghe nói có người từng thấy tên mượn sách của hai người đó ở thư viện, phía trên còn dính máu nữa."


"Vậy đi xem đi, hôm nay đúng lúc Rie trực thư viện." Aki không biết từ đâu xuất hiện, vẻ mặt tự nhiên đó làm người khác không rõ là muốn điều tra chuyện thần bí hay là muốn đi gặp Rie.


"Tớ không đi!!!" Quả như dự liệu, Sashihara sợ chết khiếp.


Tôi vốn cũng không muốn đi, nhưng đột nhiên nhớ đến quyển sách hôm qua. Sau đó tôi đến kiểm tra từ điển thì phát hiện, thì ra ngoài chữ longue còn có thêm một từ bị xé mất —— LOVE. Mặc kệ Sashihara gào khóc cỡ nào, tôi tóm cổ áo lôi nàng đến thư viện.


"Rie, có cuốn sách nào về đá không?"


"Rie, cho mượn bài tập cái."


"Rie. . ."


Quả nhiên là Aki đến tìm Rie, đồng tính luyến ái à? Mặc dù tôi có hỏi, Aki cũng sẽ ngơ ngác trả lời, nhưng mà Rie. . . tôi thấy nàng bị Aki quấn lấy cũng rất vui vẻ, có lẽ không nên để màu môi của nàng càng thêm xấu xí.
*Tím, tái, xanh, đỏ bla bla =))


"Komori đâu?"


"Cậu ấy đọc sách rồi."


"Về người ngoài hành tinh?"


"Bọ cánh cứng."


"Vậy à." Tại sao vừa rồi Sashihara còn sợ hãi lại đang ngoan ngoãn đợi ở đây? "Cậu không sợ à?"


"Sợ a."


"Thế sao không chạy?"


"Muốn giúp Moeno. Trước đây. . . chưa từng giúp gì được cho cậu."


Người này, bất ngờ chính là cũng rất dịu dàng.


"Moeno, tại sao mặt cậu đỏ thế?"


. . . "Nóng."


"Hôm nay còn không tới 20 độ."


"Nói nhiều!" Thật là một tên om sòm.


Vì để nhanh chóng chạy ra khỏi cảm giác xấu hổ này, tôi bắt đầu nhanh chóng tìm sách theo quy mô lớn, từ "Tiểu sử Newton" cho đến "Truyện kể Genji" đến "Các danh họa nổi tiếng nhất thế giới" đến "Tranh phong cảnh của Ukiyo-e", ngoại trừ khiến cánh tay tôi đau nhức thì không hề có thu hoạch gì.


"Sách ở đây nhiều người mượn lắm, phiếu mượn sách viết đủ thì đổi sang tờ mới rồi." Rie thấy chúng tôi uổng phí công sức nửa ngày rồi mới nói ra một kiến nghị, "Nên lựa cuốn nào ít người mượn ấy."


Không hổ là học sinh ưu tú. A! Cuốn từ điển hôm kia!!!


Tôi vọt đến kệ sách tham khảo, hình như ở kệ thứ ba. Tìm được rồi! Tôi trực tiếp giở tờ cuối cùng ra, trên phiếu mượn sách có viết "Katayama Haruka, Yonezawa Rumi, Itano Tomomi, Kasai Tomomi. . ." Âm đọc của 智美 và 友美 là. . . Tomomi, người con gái cùng tên! Chính là cái này!!! Nhưng mà có vết máu nào đâu? Tôi lấy phiếu mượn sách ra, bên trái có một vết mực màu máu, tuy màu sắc rất nhạt, với màu máu tôi sẽ không nhận sai. Chẳng lẽ là thật?


"Không có oán linh đâu đúng không~~~" Sashihara ngồi bên cạnh tôi, gắt gao nắm chặt cánh tay tôi.


Tôi liếc mắt trừng nàng rồi quay đầu lại nhìn phiếu mượn sách, ngày Kasai mượn là ngày 8 tháng 4 năm 2007, trả ngày 3 tháng năm, Itano mượn ngày 4 tháng 5. Quả nhiên! Nhưng mà năm 2007 cách hiện tại bất quả chỉ mới 7-8 năm, tại sao không nghe nói trong trường học này có học sinh tự sát hay gì đó tương tự? Nhưng mà vết máu này. . .


"Tìm album tốt nghiệp xem." Komori vây ở bên cạnh bất ngờ đưa ra ý kiến.


"Đến đâu tìm?"


"Không phải ở phòng hồ sơ trên lầu sao?" Rie lập tức thay đổi giọng nói, "Ế? Đừng đừng đừng, việc này làm trái với nội quy trường học."


"Này Rie." Tôi vỗ vỗ bờ vai nàng, "Chìa khóa đâu?"


"Giáo viên giữ, tớ không có." Rie lui về phía sau một bước.


Nhìn bộ dạng của nàng không giống như đang nói dối. Để học sinh cầm chìa khóa dường như cũng không hợp lý. Làm sao vào đó đây?



☆*:.。. Lại là ta, phân tuyến đây .。.:*☆ 



"Đừng a, Moeno. Chúng ta thôi đi." Rie cầu xin tôi.


"Aki, chiếu điện thoại gần chút." Mặc kệ ánh mắt của nàng, tôi nương theo ánh sáng của điện thoại di động, cầm một thanh sắt cố gắng mở cửa phòng hồ sơ. Có lẽ không có gì quan trọng, vẫn là kiểu khóa cũ. Đụng phải vật cản, hơi động một chút là có thể cảm giác được nó di chuyển, nhưng mà vẫn chưa đủ. Tôi đem toàn bộ tinh thần tập trung vào đôi tay.


"Này! Các em ở đây làm gì?" Đột nhiên thang lầu truyền đến giọng nói trung khí mười phần.
*Giọng con gái mà khá trầm gọi là trung khí.


Tôi vội đem thanh sắt giấu vào túi. Quay đầu nhìn qua thì ra là giáo viên thể dục Akimoto Sayaka đang mặc một bộ đồ vận động màu trắng. Tôi lấy lại bình tĩnh, đứng dậy.


"Đang nói chuyện ạ." Tôi lạnh lùng đáp. Dù đã không còn làm Yankee* nữa, nhưng tôi vẫn không thích nổi giáo viên này.
*Từ này là 太妹 ý chỉ những người con gái du côn, còn có ý chỉ những người chống lại xã hội, về cơ bản thì không sai nghĩa của Yankee, nên mình dùng.


"Nói chuyện phiếm ở đây?" Nàng cau mày nhìn tôi chằm chằm.


"Bởi vì phòng học phải giữ yên tĩnh." Mặc kệ Sashihara dùng sức kéo tay áo tôi, tôi vẫn hùng dũng đáp lại.


"Vậy nên muốn mở cửa phòng hồ sơ sao?" Nàng đem ánh mắt chuyến đến Sashihara đang lạnh run cả người, "Em nói."


"Cô à, chúng em chỉ. . . chỉ muốn xem album tốt nghiệp một chút."


Cái tên ngu ngốc này, nói dối cũng không biết. . . bị mời lên phòng giáo viên uống cafe với tôi chỉ là chuyện thường, nhưng liên lụy đến mấy đứa này thì có chút áy náy.


"Cô, là chủ ý của một mình em." Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn tôi.


"Em còn biết nói nghĩa khí nữa à. Là Yankee đúng không? Tụi hư hỏng bọn em mà cũng biết nghĩa khí thì thật không tệ lắm." Bất ngờ là nàng lại khen tôi, "Nói đi, rốt cuộc là sao?"


"Cô, chúng em thật sự chỉ là muốn xem album." Tên ngu ngốc Sashihara lập lại một lần nữa, nàng thay chúng ta thú nhận.


"Truyền thuyết trong trường cô không biết sao? Chuyện hai người nữ sinh cùng tên tự tử với nhau." Ngược lại Aki còn rất bình tĩnh.


Vẻ mặt Akimoto khó hiểu, có lẽ nàng không quan tâm đến những truyền thuyết này.


"Tên là Itano Tomomi cùng Kasai. . ."


"Kasai?" Nàng hét to một tiếng, "Em nói đến Kasai? Kasai-chan tự tử? Nói bậy bạ gì đó."


"Cô biết chị ấy?"


"Cậu ấy là bạn học của tôi! Khụ khụ. . ." Akimoto đột nhiên ý thức được mình vừa thất lễ, nhẹ ho hai tiếng, "Sau này đừng tin mấy thứ truyền thuyết trường học gì đó nữa, mau về đi."


"Nhưng trên phiếu mượn sách có vết máu. . ." Tôi lấy phiếu mượn sách ra cho nàng xem.


"Có trời biết cái này có phải do mấy đứa Yankee kia giở trò không." Akimoto thấp giọng lầm bầm một câu, "Mau về đi."


Dù có trở về đầu óc của tôi vẫn sẽ nghĩ đến chuyện này, may là một cây làm chẳng nên non, huống chi chúng tôi có tới năm đứa. Mọi người cân nhắc nửa ngày mới đột nhiên nhớ tới trên thới giới có một thứ gọi là Internet. Vì để tìm được nhiều tin tức, tôi và Sashihara đi tìm một học sinh năm nhất.


"Tớ điều tra được người tên Kasai Tomomi có tám người, bảy nữ một nam, người hơn 30 tuổi có bốn người, một người vừa mới lên 10 tuổi, còn lại hai người, một sống ở Sapporo - Tokyo, người này làm seiyuu, ế? Seiyuu. A! Tớ nhớ ra rồi." Bộ dạng Ishida như bừng tỉnh đại ngộ, "Cô ấy lồng cho rất nhiều vai, nhưng mà toàn là mấy vai không quan trọng, tớ xem rất nhiều Ending song Anime, lúc nhìn dàn Cast có thấy tên cô ấy, thảo nào quen mắt thế. Mà nha giọng cô ấy rất dễ nghe, rất nhuyễn muội* rất moe." Nhuyễn muội. . . so với Sasshi** còn khó hiểu hơn.
*Chỉ giọng nói mềm mại, đáng yêu của một người dịu dàng săn sóc, và có chút ngốc, trong Anime ==
**Câu này châm chọc sao ấy, nhưng mà mình không hiểu.


"Có địa chỉ của cô ấy không?"


"Cái này không thể nào tìm được, trừ khi. . . hack web công ty của cô ấy." Ishida cười tà nhìn tôi.


"Ặc~ cái đó không cần. Công ty của cô ấy là nhà nào?"


"Horipro, ma~ công ty lớn a."


"Tớ biết! Tớ biết nè! Công ty đó cũng có rất nhiều idol nổi danh a!" Sasshi hưng phấn.


Hai người đó bắt đầu lạc chủ đề, bô bô trò chuyện. Tôi nhìn xuống máy vi tính, là một người dáng vẻ rất đẹp, nhất là ánh mắt khiến người khác có cảm giác rất kỳ diệu, tôi có chút hiểu được ý nghĩa của từ 'nhuyễn muội' Ishida nói vừa nãy. Không hiểu sao lại cảm thấy nàng chính là người tốt nghiệp từ trường học của tôi.


"Còn người kia?"


"Itano Tomomi, ây~~~ tra ra được năm người, tất cả đều là con gái, có hai người trên 30 tuổi, một người 16 tuổi, một người ở Mỹ, cuối cùng là một người ở quận Roppongi. Bên đó có một tấm áp-phích khai trương trường vũ đạo, đông lắm, không biết người nào là cô ấy." Ishida phóng to tấm áp-phích cho chúng tôi xem.


"A~ mỏ vịt của người này thật đẹp a!" Sashihara chỉ vào một dancer trong đó, hô to.


Tôi tiến đến gần để nhìn, thật đúng là nhan sắc khiến người khác phải động lòng, mặc một bộ đồ hiphop có chút khêu gợi. Nếu như hai người kia đã từng ở cùng nhau. . . thế giới cũng quá mức tốt đẹp và lãng mạn nhỉ? Nhưng mà~ truyền thuyết trường học quả nhiên là giả, người ta còn sống tốt ở Nhật Bản vậy mà.


"Truyền thuyết trường học mất đi một truyện rồi."


"Nhưng mà, chuyện trước đây của bọn họ rốt cuộc là sao?" Sashihara cau mày ngửa đầu nhìn trần nhà, ngón trỏ đặt trên mép, bộ dáng rất mộng mơ.


"Đều là chuyện quá khứ rồi, đi thôi." Tôi đứng dậy.


"Ế~~~ chán chết, kết thúc như vậy sao? Tớ uổng phí nhiều công sức để tra cho các cậu như vậy mà." Ishida rất không cam tâm tình nguyện mà nói với tôi.


"Chẳng phải chỉ là tình yêu bình thường giữa hai người con gái, cái gì mà 'hơn cả bạn bè nhưng người yêu thì chưa đủ', quan hệ yuri gì đó."


"Cũng đã tra đến đây rồi, kết thúc như thế thì tiếc lắm."


"Tớ cũng rất muốn biết." Sashihara chuyển mắt nhìn tôi, trong mắt chứa vẻ khẩn cầu, cái người này bĩu môi đáng yêu muốn chết.


Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian. "Tớ không có hứng thú, hai người tự mình tra đi." Tôi xoay người bỏ đi.


Truyện tình yêu trong trường nữ sinh không phải luôn là những thứ này sao, cái gì mà senpai, cái gì bạn thân trở nên có chút đặc biệt, cái gì mà thầm mến XX-chan, cái gì mà vĩnh viễn ở cùng nhau. Làm sao có khả năng vĩnh viễn ở cùng nhau? Là vĩnh viễn cũng không thể ở cùng nhau a. Những cảm tình ấu trĩ này. . . những cảm tình ấu trĩ này không nên tồn tại trong cuộc sống thực đúng không?


"Này, Moeno! Chờ tớ chút!" Sashihara đuổi tới, thở hổn hển đứng bên cạnh tôi, "Moeno, hộc hộc~"


"Chuyện gì?"


"Đừng tức giận mà."


"Tớ không có giận."


"Có phải Moeno. . . cậu không thích giữa nữ sinh với nhau có. . . cảm tình như vậy?" Sashihara nhìn thẳng vào tôi, nàng rất ít khi dám làm thế, nhưng mà hiện tại cũng còn một chút sợ hãi rụt rè, nhưng vẫn không chịu dời ánh mắt đi nơi khác.


Tôi vẫn không hé răng nói gì, nàng vẫn cứng đầu nhìn tôi. Cậu chờ mong tớ trả lời sao? Chờ mong đáp án nào từ tớ?


"Cậu cảm thấy không thể chấp nhận được sao?" Thấy tôi không trả lời, nàng tiếp tục hỏi.


Bộ dạng cả gan của nàng thật sự rất ít khi gặp, tuy hai tay còn đang nắm chặt góc áo. Giống như lúc nàng vừa đến Tokyo đã bị một đám Yankee ngoài trường vây quanh cướp túi tiền, khóc đến đáng thương, nước mũi cũng chảy cả ra. Sau khi tôi cứu nàng, ngược lại nàng càng khóc thê thảm hơn, tôi còn tưởng bởi vì tiền đã bị cướp sạch rồi, không ngờ là nàng nói bởi vì tay tôi bị rạch trúng chảy thật nhiều máu. Vết thương nhỏ như vậy có là gì, khóc vì người khác, thật là ngu ngốc.


Quên đi, sợ nàng rồi. "Cậu đi tra trước đi, tớ nghĩ biện pháp đã."


"Moeno muốn tiếp tục?" Gương mặt của Sashihara đột nhiên bừng sáng.


"Ừ." Nhìn nàng cười đến vui vẻ như vậy, tôi cũng hơi nâng khóe miệng. Tên này. . . thỉnh thoảng cũng có chút đáng yêu.


Tuy đã đồng ý với nàng, thế nhưng chuyện nay vẫn rất hóc búa. Biện pháp bây giờ chỉ đơn giản là tìm người tìm bằng chứng. Nếu như tìm đương sự để hỏi, làm sao người ta có thể nói cho một nữ sinh trung học vô duyên vô cớ mò tới cửa hỏi chuyện riêng tư. Nếu như biết được người hơi hiểu rõ thì tốt rồi.


Một buổi trưa tan học, tôi đang nghĩ đến chuyện này.


"A!!!! Moeno!!!" Sashihara vừa khóc nức nở vừa hô to.


"Gì vậy?" Tôi không nhịn được ngẩng đầu lên, người này. . . đột nhiên chảy rất nhiều máu mũi, "Nhanh ngẩng đầu lên!" Tôi cấp tốc lấy chiếc khăn tay trong túi sách giúp nàng lau khô máu, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, không thể làm gì khác hơn là đến phòng y tế.


"Ây za za~ mấy đứa, làm sao vậy?" Bác sĩ phòng y tế xoay ghế lại, phong tình vạn chủng đem một chân mang vớ đen vắt lên một chân khác. Bác sĩ Ohori tuyệt đối giống những lời đồn đãi trong trường, thủ đoạn độc ác, lolicon, thích kiểm tra xương ngón tay của người khác, đến bây giờ tôi nghe thấy không ít. Hơn nữa năm đó tôi cũng ăn trúng thứ không ổn, giờ Sashihara cũng gặp tai ương.


"Đột nhiên cậu ấy chảy máu mũi." Tôi đỡ Sashihara ngồi lên ghế.


"Nha ha ha~ không phải là xem phải thứ gì không nên xem chứ?" Bác sĩ mở miệng trêu đùa.


"Không có. . ." Sashihara hoảng hốt nhìn tôi.


"Cái gì?" Tôi có chút không hiểu nổi.


"Chính là cái kia a! Oán linh a! Có phải tôi bị nguyền rủa rồi không? Có phải tôi sắp chết rồi không Moeno 555555" Bị bác sĩ trêu đùa, tên này tự dưng òa khóc lên.
*5 = hu


"Nha ha ha~ oán linh hay gì gì, không có khoa học a. Ngoan, cho bác sĩ xem." Bác sĩ nâng cằm Sashihara, cầm lấy đèn pin chiếu vào lỗ mũi, "Ma~ mạch máu trong mũi bị vỡ, phải ăn nhiều rau vào."


"5555 chắc chắn là bị nguyền rủa rồi! A! Đau!"


"Cái gì nguyền rủa a! Rõ ràng là cậu ăn mì hoài nên nóng trong người!"


"Tớ nghe được Kasai Tomomi. . . A! A! Bác sĩ! Đau quá!"


"Kasai?" Bác sĩ Ohori kẹp miếng bông gòn đặt vào mũi Sashihara, nghi hoặc nhìn chúng tôi, "Kasai làm sao vậy?"


"Bác sĩ biết chị ấy?"


"Đương nhiên, năm đó con bé. . . rốt cuộc bị làm sao?"


"Chúng em. . . nghe được một vài lời đồn về chị ấy, tuy chẳng biết thật giả, nhưng mà. . ."


Bắc sĩ cau mày lộ ra biểu tình chăm chú, dường như ý bảo tôi nói tiếp.


"Nghe nói năm đó chị ấy và một nữ sinh cùng tên yêu nhau, chúng em rất muốn biết tình huống lúc đó."


"Vậy à. Mou~ làm sao tôi quên được Kasai a." Bác sĩ nâng cằm, nói, "Kasai năm đó a! Dáng vẻ đáng yêu, lại rất hay làm nũng, nhất là ánh mắt, thực sự tùy tiện liếc nhìn cũng có thể giật chết người nha. Nhớ năm đó tôi còn đe dọa em ấy gọi tôi 'Onna-sama' a, giọng nói đó thực sự siêu đáng yêu." Bác sĩ nhớ đến hồi ức tốt đẹp trước đây, nước bọt cũng muốn chảy ra rồi.


"Chúng em chỉ muốn biết chuyện của chị ấy và Itano Tomomi." Tôi nhắc nhở.


"Cụ thể thì tôi không rõ, tôi chỉ nhớ Kasai có lần chạy đến phòng y tế trốn học, em ấy vô cùng vui vẻ nói với tôi Itano tặng nhẫn cho mình. Sau đó không biết tại sao Kasai lại chuyển trường. Về sau tôi cũng không nhìn thấy Itano nữa." Bác sĩ Ohori nói thêm, "Lần gần đây nhất tôi gặp lại Kasai cũng là chuyện của 2-3 năm về trước rồi, khi đó dường như em ấy đã đính hôn, hiện tại không chừng cũng đã có con. Ma~ thực sự nháy mắt một cái thì đã trưởng thành rồi. Nhưng mà không cần quá đau lòng, trẻ con mới có thể cuồn cuộn không ngừng vào trường học của chúng ta a, nha ha ha~ "


Đây gọi là biến thái lolicon lên tiếng. . . nhưng mà, chuyện của Kasai, quả thật có chút đáng tiếc.


"Bác sĩ, em sẽ không chết đúng không?" Sashihara nhìn bác sĩ rồi nói.


"Sẽ không đâu, mèo con~"


"A~" Quả nhiên còn không buông tha nàng, bác sĩ véo một cái vào đùi Sashihara. Ánh mắt của bác sĩ còn đang từ từ đi xuống.


"Đi thôi." Tôi và Sashihara trở về phòng học.


"Thật đáng tiếc a! Truyền thuyết ban đầu còn khá là lãng mạn a, tuy hơi kinh khủng một chút." Được kể lại sự thật, Aki lắc đầu.


"Hiện thực sẽ không tốt đẹp như truyền thuyết trường học đâu. Nữ sinh và nữ sinh quả nhiên vẫn là. . ."


"Còn Itano-chan kia mà, nói không chừng chị ấy còn yêu Kasai-chan a?" Sashihara lớn tiếng cắt lời tôi, mọi người bị nàng dọa, cùng nhau nhìn nàng. Đôi mắt của nàng dường như phiếm nước.


Sashihara. . . tại sao lại muốn bám lấy chuyện này? Có lẽ. . . tôi nói là có lẽ. . . muốn chứng minh cái gì cho tôi thấy?


Tôi nhìn nàng, không biết tại sao cảm thấy có chút không đành lòng, "Vậy. . . cuối tuần này cùng đến Roppongi đi."


Nàng nín khóc cười khúc khích, "Moeno là nhất." Chậc, tôi chỉ nói nếu cuối tuần này không có bận gì thôi.


Buổi chiều thứ sáu 2 giờ tôi đứng trước cửa softbank ở Harajuku chờ nàng, tên ngu ngốc, tới Tokyo lâu như vậy mà chưa từng ra khỏi cửa, những nơi đã đi qua dùng một tay đếm cũng đủ, những tên Otaku này thật là. . . trời ạ, sao có thể mặc cái loại quần áo này đi ra đường.


"Moeno, đợi có lâu không." Sashihara kích động xông đến phía tôi.


"Quần áo này. . ."


"Rất hiphop đúng không, ha ha ha~" Sashihara giơ tay làm động tác rồi chỉ vào chiếc áo vận động màu lục "Cỡ lớn 34".


Mặt tôi thật sự không có dày để mất mặt cùng nàng, "Mau cởi áo khoác ra."


"Tại sao? Tớ rất thích bộ đồ này a." Nàng ủy khuất nhìn tôi.


Tôi lười nói câu thừa nào với nàng, lập tức tiến tới lột chiếc áo xanh lục của nàng, may mà chiếc T-Shirt bên trong không có bốc mùi kinh dị nào.


Chờ đến khi chúng tôi đến trường học vũ đạo tên là "Bito" kia thì đã 3 giờ.


"Xin hỏi Itano Tomọmi-san có phải là thầy dạy hiphop ở đây không ạ?"


"Phải, Itano-chan chủ yếu dạy new jazz cùng girls hiphop."


"Chúng tôi rất có hứng thú với hiphop, có thể vào xem được không?"


"Đương nhiên, đúng lúc cậu ấy đang ở phòng số 3 đấy."


"Cám ơn. Sashihara." Tôi vừa quay đầu lại, thấy tên kia kích động tưng tưng nhìn đông nhìn tây, có lẽ cảm thấy bầu không khí tôi tỏa ra vô cùng cường liệt kia mà áp lực, "Đi thôi." Tôi đi đến nắm tay nàng, kéo nàng đi. Tôi còn không biết thì ra bàn tay của người này lại mềm mại như thế, còn có chút ướt mồ hôi. Người này bình thường quá thích nhìn photobook của idol, tôi cũng quên mất nàng là con gái.


Tôi đứng trước vóc người nhỏ xíu dẫn đầu kia, không sai, chính là Itano trên tấm áp-phích, tóc quăn nhuộm màu rám nắng, tuy thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối, thế nhưng hình dạng chuyển động theo âm nhạc quả thật rất có lực.


"Three, four. Chú ý điểm dừng ở đây, phải bày rộng ra. Tốt, hôm nay đến đây thôi, trở về cần phải luyện tập nhiều hơn." Nàng quay đầu nói với các học viên.


Người này thật sự rất đẹp, gương mặt nhỏ, liếc mắt nhìn qua sẽ thấy chiếc mỏ vịt kia, lúc nói còn để lộ ra hàm răng, rất giống như trẻ con, siêu đáng yêu. Nhưng mà cơ thể nàng quả thật dài hơn gương mặt búp bê tinh xảo của mình, nhưng gương mặt lại không có biểu cảm gì, giọng nói cũng khá thấp khàn, hơn nữa còn biếng nhát. Nàng đi đến góc phòng cầm lấy nước cùng khăn mặt, dường như từ chiếc gương trong phòng tập mà thấy chúng tôi, xoay người lại.


"Có việc gì thế?"


"Xin hỏi chị là Itano Tomomi-san?"


"Phải. Hai người là?"


"Chúng em là học sinh trường Akiba. Chị tốt nghiệp từ trường chúng em phải không?" Sashihara bật người làm quen với nàng.


Itano chỉ nhìn chúng tôi chằm chằm, Sashihara sợ đến trốn sau lưng nắm chặt tay tôi.


"Cái kia, Kasai Tomomi-san chị biết không?"


Itano nghe được tên của Kasai liền mở to hai mắt, rồi lại rất nhanh khôi phục lại gương mặt không có biểu cảm. "Tôi không muốn nói chuyện riêng tư cho người khác." Nàng không kiên nhẫn nói, sau đó để mặc chúng tôi ở một bên, đi đến máy phát nhạc bên cạnh mở một bài vô cùng ầm ĩ, đưa lưng về phía chúng tôi, ngồi xuống uống nước.


Phản ứng mạnh như thế, xem ra chúng tôi không tìm nhầm người. Tôi nhíu mày nhìn Sashihara, nàng cũng nhìn tôi, ánh mắt có ý muốn lui nhưng lại không cam lòng quay về. Đến cũng đã đến, giải quyết một lần đi.


"Senpai, chúng em đến bởi vì nghe được lời đồn của chị và Kasai-senpai, chị không muốn biết tình hình gần đây của Kasai-senpai sao?" Tôi đi đến sau lưng nàng, lớn tiếng hỏi.


"Tôi không có hứng thú." Nàng trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng đáp lại, đem chai nước bỏ xuống bên cạnh, tôi nhìn thấy trên tay nàng. . .


"Cám ơn chị, em đã biết." Tôi chậm rãi nói, "Thì ra chị vẫn thích người kia."


Itano nhảy dựng lên vô cùng tức giận trừng mắt nhìn tôi.


"Senpai, chị còn mang chiếc nhẫn giống như đối phương." Tôi không nhanh không chậm đón nhận ánh mắt của nàng.


Nàng cắn môi cúi đầu, ôm lấy hai tay, dường như đang suy nghĩ cái gì, gần nửa phút sau nhẹ giọng nói, "5 giờ tôi tan tầm."


"Cám ơn, 5 giờ chúng em chờ chị ở ngoài cửa." Tôi và Sashihara cúc cung, đi ra ngoài.


"Moeno thật là lợi hại a! Làm sao cậu biết họ mang nhẫn giống nhau?"


"Tư liệu về Kasai tớ có nhìn qua một chút, có mấy tấm ảnh có lộ tay hình như là đeo nhẫn vàng, tớ cũng không xác định được nó có phải là một đôi hay không, nhưng mà vừa mới nói ra nhìn bộ dạng của chị ấy thì hẳn là không sai."


"Chị ấy thật hung dữ a, giống như muốn ăn chúng ta vậy."


"Còn hơn cả cái đó. . . cậu buông tay tớ ra có được không?" Tôi nhìn cánh tay bị Sashihara siết chặt, nói.


"A, xin lỗi, tớ quên." Nàng vội vàng thả ra, "Nếu Kasai cũng còn mang chiếc nhẫn kia thì có phải chứng tỏ chị ấy còn thích Itano?"


"Không nhất định, ảnh chụp kia là rất lâu trước đây rồi, bác sĩ Ohori còn nói 2-3 năm trước chị ấy đã đính hôn nữa."


"Chờ một chút, nếu như nói ra Itano sẽ không đánh chúng ta đâu đúng không?" Sashihara vô cùng không có tiền đồ rụt đầu về.


Ngu ngốc, một chút hữu dụng cũng không có.


Cách 5 giờ còn một lúc nữa, tôi và Sashihara quyết định đi ra ngoài lội bộ một chút, tôi vốn định đi mua quần áo, kết quả  Sashihara làm như bị nhân viên cửa hàng ăn hay sao mà sống chết không chịu đi, cũng không biết người này muốn gì. Hỏi nàng muốn đi đâu nàng lại nói muốn đi maid cafe, quả thật chỉ có thể xác là con gái chết tiệt trạch nam*. Sao có thể đi maid cafe, bị người nhìn thấy tôi còn mặt mũi gì. Kết quả cuối cùng mỗi người nhường một bước, đi tiệm sách.
*Nhốt mình trong nhà là 'trạch' nam/nữ


"Oa! Photobook mới của Yukari! Muốn mua!"


Tôi biết tới tiệm sách cũng không ổn mà. Người này thật sự không sợ mất mặt, lớn tiếng ồn ào như vậy. Giữ khoảng cách với nàng nhanh, miễn cho người khác bảo tôi biết nàng. Văn học Nhật Bản? "Truyện kể của Genji", "Xứ tuyết", "Tokyo đắm chìm", thật phiền toái, có lẽ xem gì nhẹ nhàng hơn. Khu gia đình có, "Đồ đan dễ thương", thoạt nhìn có vẻ thú vị. Len bện thành búp bê, rất đáng yêu. Đóa hoa hướng dương cũng khả ái.


"Moeno, cậu đang nhìn sách thủ công mỹ nghệ hả?"


Giọng nói của Sashihara làm tôi giật mình, vội nhét sách trở lại, "Tùy. . . tùy tiện nhìn thôi." Chậc, tự dưng lắp bắp.


"Chữ viết của Moeno đẹp như vậy, làm mấy thứ nhỏ nhỏ này chắc chắn cũng sẽ rất đẹp."


"Ai muốn làm mấy thứ này!"


"Không sao, không cần xấu hổ a." Nàng cợt nhả nói với tôi, thấy tôi trừng mắt với nàng, lập tức thay đổi trọng tâm, "Sắp 5 giờ rồi."


Chậc, tôi đi ra khỏi tiệm sách không quay đầu lại.


"Moeno chờ tớ một chút! Photobook của tớ còn chưa trả tiền a!"


Itano đưa chúng tôi đi đến một nhà hàng gia đình.


"Muốn ăn gì thì tự mình gọi đi." Itano đưa thực đơn cho chúng tôi.


"Trời~ đắc quá." Sashihara giở tấm thực đơn đi tìm món nào rẻ rẻ.


"Tôi mời. Tôi muốn một phần Nato Soba, một Sashimi thịt bò, nước ép khổ qua." Σ(゚д゚lll) sặc, thứ đó uống được sao...


Nước ép khổ qua? Khẩu vị của người này thật đúng là đặc biệt. "Tôi muốn cơm cá chình và trà chanh."


"A~ tôi muốn~ a~ " Sashihara còn đang do do dự dự chọn tới chọn lui, "Mì xào và sữa đậu nành."


"Sữa đậu nành? Ăn cơm cũng uống sữa đậu nành?" Tôi cảm thấy mùi vị của cái đó quái quái, không biết tại sao Sashihara lại suốt ngày uống cái này.


Sashihara gật đầu, không nói gì.


"Hai người tại sao muốn nghe chuyện của tôi và To. . . tôi và Kasai?" Itano tựa vào ghế, híp mắt nhìn chằm chằm chúng tôi.


"Bởi vì lúc đầu nghe xong truyền thuyết trong trường, có chút hiếu kỳ nên đi điều tra một chút."


"Truyền thuyết gì?"


"Chị và Kasai-chan tự tử dưới tàng cây anh đào trước thư viện."


"Chậc, chuyện ma quỷ như thế này cũng có người tin?" Itano xem thường mà cúi đầu uống nước.


"Em vốn không có tin, nhưng mà, trùng hợp một quyển từ điển tiếng anh trong thư viện bị người ta xé mất một tờ, trên phiếu mượn sách có viết tên của hai người." Tôi nhìn Itano, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào mặt bàn rồi ngẩn người, "Cho nên điều tra một chút, bác sĩ phòng y tế nói lại cho chúng em biết một vài việc của Kasai-chan."


Itano giương mắt nhìn tôi, "Lão bà biến thái đó nói cho hai người cái gì?"


"Nói chị không nên khổ sở."


Itano ngồi thẳng chờ tôi nói xong.


"Dường như Kasai-chan đã đính hôn 2-3 năm trước đây."


Itano cắn môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì.


"Vâng, khách nhân, cơm ngài gọi đã đến."


Chờ nhân viên dọn xong đồ ăn nàng mới gật đầu nói: "Ăn đi."


Tôi thấy nàng ăn rất chậm, có lẽ vốn ăn không vô.


"Senpai không muốn đi thăm chị ấy sao?"


Itano cúi người trộn đồ ăn, nói: "Không cần."


"Tại sao chị lại vứt bỏ Kasai-chan?" Sashihara vùi đầu ăn đột nhiên ngẩng đầu, dùng giọng điệu nghiêm khắc chất vấn Itano.


"Ai nói với em như thế?" Itano hỏi.


"Bác sĩ Ohori." Sashihara chuyển qua giải thích với tôi, "Hôm qua lúc tái khám, tớ lại hỏi bác sĩ một chuyện."


"Xen vào việc người khác." Itano bực bội nện chiếc đũa lên chén, nàng thở dài một hơi, "Bà già đó giờ thế nào?"


"Vẫn rất dê, Akimoto Sayaka thì làm giáo viên thể dục của chúng em." Tôi nghĩ có lẽ nàng biết vì là bạn học của Kasai.


"Cái con tinh tinh đó. . . ma~ nhưng mà nàng và Miyazawa đối xử với Tomo~mi rất tốt." Nàng nhếch khóe miệng, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, lại lạch cạch ăn hai miếng đồ ăn, "Hai em cũng rảnh rỗi, vì chuyện này mà đặc biệt đến tìm tôi."


"Chẳng có rảnh đâu! Em phải bỏ bộ phim đang theo dõi để tới đây ăn đó." Vẻ mặt Sashihara ra vẻ nghiêm chỉnh, tôi thật không biết nên tạt nước lạnh nàng làm sao.


Itano cười lắc đầu, "Hiện tại em có thể trở về xem. Chuyện của tôi và hai em có quan hệ gì đâu?"


Đây thật đúng là làm khó tôi, tôi cũng cảm thấy chẳng liên quan gì đến chúng tôi, chỉ là Sashihara. . .


"Tại vì. . . tại vì em cảm thấy truyền thuyết xinh đẹp như vậy, nếu như thành sự thật thì tốt rồi, không phải. . . không phải sẽ khích lệ đàn em sau này sao?" Sashihara ấp a ấp úng nói.


"Bản thân thích thì nói ra là được rồi, còn cần chuyện của người khác để khích lệ?" Itano trêu ghẹo nàng.


"Nếu như đối phương không thể khẳng định chắc chắn được, câu chuyện đó có lẽ sẽ hữu dụng." Tôi không thể đứng yên nhìn Sashihara bị nàng khi dễ tiếp nữa.


Itano giương lên nụ cười giống như mèo con, uống một hớp nước ép khổ qua, nói: "Hai em đã nhất quyết muốn nghe, tôi sẽ kể cho các em quên đi. Lúc tôi cấp hai —— "




4 nhận xét:

  1. Đọc đi đọc lại tràn họng luôn mới lết thân vô com mền cho Love :v
    Cứ nghĩ phải đợi Bốn mùa hoàn, không ngờ Love edit fic này trước (o´▽`o)ノ
    Vất vả rồi *bay vô hun* ε===(っ≧ω≦)っ( ̄ρ ̄)
    Ta nói đọc bản edit nó sướng gì đâu á :v
    Cặp Sasshi-Nito giờ mới có dịp đọc kỹ :v Thiệt lừa tềnh quá mà (□_□)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :v đến giờ rồi mới thấy cưng vào đọc

      P/s: Love méc con Mèo =))))

      Xóa
    2. Hun cho tắc thở luôn giờ :v
      Wi sờ mớ, sao lại méc Mèo =)))))))

      Xóa
    3. :v tội hăm doạ và thả dê love

      Xóa