Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015

[Fanfic][Edit] Không thể quên - Chương 2


12715 chữ.
Vâng, chương này rất dài xin thong thả đọc =.="

♪ Này cô bé có mái tóc đuôi gà.
Đạp xe nhanh quá khiến anh hụt hơị
Chờ anh với, sắp tới ngã tư rồị
Thì xin em hãy chầm chậm mà thôị ♪

Câu này nghe được hôm qua, làm mình nghĩ đến một đoạn trong fic =)))

P/s: Một ngày gõ kiểu méo gì được 12k chữ (╯°□°)╯︵ ┻━ ┻

T^T dẹp dẹp dẹp, không chơi 1ngày/1chương nữa





Chương 2




















Hồi cấp hai tôi là một Yankee trong nhóm Shibuya, có một lần bị một nhóm Yankee khác mai phục ngoài trường. 6-7 người bọn họ vây đánh một mình tôi, đánh đến mặt mũi bầm dập. Lúc đó còn vô cùng xui xẻo hơn nữa là phải dầm mưa đi về, một giây trước đó mặt trời vẫn đang chiếu sáng, chớp mắt đã biến thành mưa to tầm tả. Tôi khập khiễng đi vào mái hiên bên cạnh chờ bạn đến đón. Tôi nhìn thấy bên cạnh có một hộp giấy, đựng một con chó bị người khác vứt bỏ, ánh mắt chỉ mới hé hi hí, bộ dạng mới sinh ra không lâu. Tôi thấy nó cũng xui xẻo giống như mình, đi đến đối diện mua cho nó một hộp thức ăn. Lúc trở lại thì nhìn thấy một con nhỏ cột tóc đuôi ngựa mang theo một chiếc túi thật lớn, cùng cây dù màu đỏ ngớ ngẩn, ngồi xổm bên cạnh con chó, nói:


"Nè nè, chó con, mẹ em đâu?" Tuy âm thanh của nàng lúc đó không lớn, nhưng bởi vì giọng nói rất đặc biệt, rất dễ dàng truyền vào tai tôi.


Tôi thấy nhỏ cũng mặc đồng phục trường tôi, nghĩ thầm tại sao Akiba lại có loại người này, nói chuyện với chó.


"Không nói nữa, ta mang em về nhà nha, chiyuu." Nàng nói như vậy, cố gắng nhặt chiếc thùng giấy muốn đem con chó trong ấy về nhà. Ai ngờ được thùng giấy bị thấm nước vừa nhấc lên thì bị thủng, con chó trong thùng suýt nữa thì rơi xuống. "Ế? Làm sao bây giờ?" Nàng luống cuống, vươn dài hai tay, vừa bung dù vừa cầm đồ muốn che chở cho con chó. Bộ dạng chân tay luống cuống kia thật sự buồn cười. Tôi quay trở lại cửa hàng tiện lợi mua một chiếc túi plastic.


"Ê, dùng cái này đi." Tôi chạy tới đem con chó đặt vào túi.


"Chiyuu!!!"


"Cái gì?"


"Cậu. . . mặt của cậu." Nàng nhìn tôi, biểu tình mang theo vẻ lo lắng.


"Không sao, Yankee đánh nhau thôi." Tôi xoa xoa gương mặt, không biết trên mặt là máu loãng hay là nước mưa, "Cô cũng ở Akiba?"


"Ừa."


"Năm mấy?"


"Năm nhất chiyuu." Chiyuu cái gì mà chiyuu, chả hiểu nổi.


"Tôi đây năm hai, nhóc con, còn không nhanh gọi senpai." Tôi dùng âm uốn lưỡi dọa nạt nàng.
*Coi film Nhật nhiều là biết à :-? khó giải thích ghê, à mà Sata của nhóm badboy hay dùng lắm đó :v


"Vâng, senpai." Dường như nàng rất không nguyện ý, bĩu môi liếc mắt nhìn tôi.


Tôi đưa chiếc túi cho nàng, tiếp tục chờ bạn của mình, nhóc con đứng bên cạnh tôi nửa ngày cũng chưa chịu đi, "Sao còn không đi?"


"Không phải cậu không có dù sao?" Giọng điệu của nàng như đang trách tôi, nàng hỏi ngược lại nhưng không phải đang tức giận, giống như là làm nũng hơn.


Tôi ngẩng đầu nhìn, thì ra nàng vẫn còn đang che dù cho tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy nhỏ thật là. . . tôi cười cười, nhìn kỹ nàng, gương mặt hình trái xoan, ngũ quan xinh đẹp. Đôi mắt rất có thần, khóe mắt hơi rủ xuống, cảm giác rất dịu dàng, mũi hẹp hẹp, người Châu Á rất ít có người mũi như thế, không phải là loại đường nét rõ ràng. Môi nàng mỏng, lại có hơi vểnh, người này chắc chắn bình thường rất hay làm nũng, tuy tôi không khi nào thích người nũng nịu, nhưng nhìn nàng như vậy, thật sự rất đáng yêu. Mặc dù. . . tôi cảm thấy nàng là một người rất đẹp, vóc người cũng không tệ, có lẽ là loại nữ sinh chỉ thích màu hồng hay tương tự.




☆*:.。. Lại là phân tuyến đáng yêu đây .。.:*☆ 



Từ lúc đó tôi bắt đầu chú ý đến nàng, lén theo nàng về lớp, thấy nàng là năm nhất lớp K, vì vậy kêu thuộc hạ đi lòng vòng nơi đó, nghe được thì ra nàng cũng tên là Tomomi, Kasai Tomomi. Tôi nghĩ chúng tôi thật hữu duyên, cho nên càng để ý đến nàng hơn. Sau đó luôn cố tình đi xuống từ thang lầu đi ngang qua lớp nàng, thỉnh thoảng sẽ chạm mặt mấy lần, nàng thấy tôi thì luôn sợ hãi rồi gật nhẹ đầu với tôi. Chẳng lẽ tôi rất đáng sợ? Cũng không thể trách nàng, học sinh bình thường thấy nhóm Shibuya chúng tôi đều sẽ sợ hãi. Chỉ có lúc đó tôi mới cảm thấy hối hận vì mình đã làm Yankee. Nhưng mà gặp được nàng tôi rất vui vẻ, tuy rằng gương mặt luôn cau có ở trước mắt nàng, nhưng nàng vừa lướt qua, tôi liền cười.


Có một lần Akiba làm kiểm tra cơ thể, lần đó lớp chúng tôi và lớp của nàng cùng một nhóm. Lúc xếp hàng tôi trông thấy nàng, nàng đang đùa giỡn cùng một người nữ sinh, tên đó lâu lâu lại ôm lâu lâu lại gần gũi với nàng, tôi liền cảm thấy có chút khó chịu. Dù có cùng là con gái cũng không thể tùy tiện làm mấy động tác thân mật như vậy a, tôi ghét bị người khác chạm vào người nhất.


"Kế tiếp Kasai Tomomi, nha ha ha, Chiyuu-chan~~~~~~~~" Bác sĩ Ohori xấu xa nhìn nàng, phát ra tiếng cười nổi da gà.


"Meetan, đừng có như vậy~" Nàng nhíu mày nhỏ giọng kháng nghị.


"Tới đây, tới đây."


"Đừng có làm gì bậy bạ nha." Trước lúc nàng tiến vào phòng y tế, để lại một câu khiến kẻ khác phải suy nghĩ nhiều. Lúc đó tôi thật sự muốn hét lên bảo họ tự trọng một chút.


"Này, nói chuyện chút chơi." Tôi bị một người bạn vỗ vai, dọa tôi nhảy dựng.


Khi đó tôi mới phát hiện, tôi thật sự vô cùng để ý đến nàng. Tuy rằng rất nhiều lần phát hiện bản thân chót thích người ngu ngốc như nàng, liền vội vàng phủ định cảm giác của mình, nhưng sau vài ngày đấu tranh, vẫn không thể ức chế đi quan tâm nàng. Sau đó bắt đầu làm mấy chuyện ngu xuẩn, lén chụp ảnh nàng cũng có, mượn những cuốn sách nàng từng mượn ở thư viện cũng có, dọa chạy các nam sinh chờ nàng ở cổng trường cũng có.


Có một ngày tôi lại làm chuyện ngu ngốc, ngồi dưới tàng cây anh đào trước thư viện, nhìn nàng quét tước vệ sinh. Nàng dùng cánh tay đã cuộn ống tay áo mà quét rác, chiếc áo trắng như tuyết làm tôn lên vẻ mảnh khảnh của cánh tay nàng, đẹp đến kinh người.


Nàng vừa quét rác vừa nói chuyện với bạn học. "Ế!!! Thật vậy hả? Tomo còn tưởng. . ."


"Này! Tomomi." Tôi gọi nàng một tiếng.


"Chiyuu?" Nàng giống như một con thú nhỏ đang cảnh giác, hết nhìn đông đến nhìn tây tìm tôi.


"Ở đây quét chưa sạch!" Tôi tăng âm điệu gọi nàng qua đây.


Nàng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, cầm lấy chổi chạy đến. "A, senpai." Nàng nhận ra tôi, qua loa cúi người chào tôi.


"Ở đây còn giấy vụn." Tôi chỉ chỉ trang giấy mới quăng.


"Vâng." Nàng liền quét sạch sẽ.


"Này, Tomomi. Em. . . ách. . ."


Nàng cau mày nhìn tôi, "Senpai, sao chị biết tên em?"


"Ặc. . . lúc kiểm tra sức khỏe có nghe bạn học của em gọi, bởi vì tên của em cũng giống tôi cho nên tôi nhớ."


Nàng chớp chớp mắt nhìn tôi, rõ ràng là không biết nên đáp lại thế nào.


"Itano Tomomi. Bạn bè gọi tôi là Tomochin." Tôi nín thở, làm một bộ dạng rất bình tĩnh. Thật ra tôi sợ nàng không nhớ được tên của tôi.


"Rất êm tai." Nàng đáp cho có lệ.


Nàng thật sự không có ý định tiếp tục trò chuyện với tôi. Làm sao bây giờ? Từ trước đến giờ tôi không hay nói chuyện phiếm cùng người khác. Đúng rồi! "Con chó kia thế nào rồi?"


"A! Milk-chan, tốt, bây giờ nó lớn rồi, rất khỏe mạnh nữa/" Nhắc đến chó nàng rất vui vẻ, quơ tay lung tung để tả dáng nó.


"Em rất thích nó à?"


"Milk-chan đáng yêu lắm! Đương nhiên Chiyuu thích!" Vẻ mặt nàng vui vẻ gật đầu. Ở trước mặt một người không quen thuộc lộ ra biểu tình vui vẻ như thế không có vấn đề gì sao? May mà là tôi.


"Mang đến trường chơi đi." Tôi bỏ tay vào túi tiền, làm bộ tùy ý nói ra khỏi miệng.


"Ế? Hình như không thể mang thú nuôi đến trường?"


"Lén mang đến." Tôi cười cười, "Nếu như sợ, ngày mai em dừng lại trước giao lộ phía trước trường học, tôi sẽ mang vào."


"Nhưng mà mama sẽ. . ."


"Em nhát gan như thế?" Tôi dùng giọng điệu khiêu khích kích động nàng.


"Được rồi." Nàng bĩu môi xoay người đi, không phát hiện được tôi nhìn theo bóng lưng của nàng mà đắc ý cười.


Ngày hôm sau nàng giữ lời hứa đến giao lộ, nhưng lúc nàng đến cũng đã sắp vào giờ học rồi.


"Làm gì mà muộn vậy! Tôi đợi gần một tiếng rồi."


"Xin lỗi, xin lỗi, ngủ quên, chiyuu." Nàng đem con chó từ trong giỏ xe đạp cho tôi, cau mày lo lắng hỏi, "Cẩn thận một chút nha, Milk-chan còn rất nhỏ."


"Biết rồi, em ở lớp K phải không? Tan học tôi đưa đến lớp em."


"Ừa. Ây za~ lại bị muộn rồi, em vào trước."


Người này thật đúng là đơn thuần, tùy tiện đem thú nuôi của mình giao cho người khác, may mà là tôi. Tôi đem con chó cất vào túi xách, ôm đến bức tường bên cạnh thư viện, dùng sợi dây cột vào tay cầm rồi cột vào một tảng đá, xong ném tảng đá qua tường, sau khi nghênh ngang đi vào trường học thì vội vàng chạy tới tóm con chó ra.


"Oa~ chó con dễ thương quá."


"Này! Acchan, cậu chảy dãi kìa."


"Sao lại mang vào đây?"


"Cậu trộm à?"


"Mất dạy, tuy tôi là Yankee, nhưng không phải ăn trộm. Được rồi được rồi, là chó của người khác, lát tôi phải trả lại."


"Tới chơi nữa nha~"


Mặc kệ bọn bạn học ái tâm tràn lan đến quên tôi là Yankee, tôi đem con chó giấu vào trong áo khoác, đi đến lầu dưới tìm nàng.


"Kasai có ở đây không?" Tuy đã nhìn thấy nàng ngồi hàng thứ hai bên cạnh cửa sổ nói chuyện phiếm cùng người khác, tôi cố ý hỏi một người đứng gần cửa.


"Tomomi, có người tìm."


Nàng quay đầu lại nhìn tôi, tôi cảm thấy có một loại cảm giác như đang đóng phim. Những người xung quanh đều biến thành phông nền, động tác của nàng giống như trở thành một pha quay chậm, đầu tiên là hơi nhíu mày sau đó từ từ giãn ra cùng khóe miệng vươn lên, rồi chớp chớp đôi mắt, đôi môi màu phấn hồng nói cái gì đó rồi liền đứng dậy, chạy từng bước đến bên tôi giống như gặp mặt người yêu đã không không nhìn thấy.


"Milk-chan Milk-chan." (Quê chưa =))) Đợi đến khi nàng nhảy nhót đến trước mặt tôi, tôi mới nghe được nàng đang nói gì, nàng ôm lấy con chó, đôi mắt mang theo ý cười nhìn tôi hỏi, "Ế? Senpai làm thế nào mang vào được?"


"Người thông minh sẽ tự có cách." Tôi ra vẻ huyền bí đáp, nhân cơ hội chọt nhẹ lên trán nàng một cái, "Còn đầu óc như em thì không nghĩ ra được."


Nàng sờ sờ đầu, bĩu bĩu môi dường như có chút tức giận mà nhìn tôi. Tuy chỉ như thế, nhưng tôi rất vui. Biết tức giận với tôi, có lẽ đã bắt đầu chấp nhận tôi rồi.


Từ đó tôi thường hay chơi với nàng, thời gian đến nhóm Yankee cũng ít hơn rất nhiều. Vốn tưởng nàng là một người ngoan hiền, ai ngờ trong cơ thể nàng vốn có một tiểu ác ma. Nhân lúc tôi không chú ý bỏ bút vào mũi của tôi; lén chỉnh nhỏ âm thanh tai nghe của tôi; sau đó dùng vẻ mặt bối rối nói cho tôi biết tai nghe hư rồi; cài vài trò chơi vào PSP của tôi, kết quả lại đi chơi NDS; dùng sơn móng tay tô viên kim cương của tôi thành màu xanh lam, còn nói là vì tôi thích màu lam. Nhưng tôi rất vui, có thể ở cùng nàng như thế tôi rất vui. Tuy câu "xin hãy hẹn hò với tôi" này có lẽ cả đời tôi cũng không thể nói ra khỏi miệng, nhưng chỉ cần có thể trải qua thời trung học cùng nàng như thế, tôi. . . có lẽ. . . cũng sẽ rất vui vẻ.


"Này, Itano, mấy ngày nay làm gì vậy?" Hiếm khi trở về phòng sinh hoạt, tổng trưởng Shinoda lạnh lùng nhìn tôi hỏi.


"Ách~ gần đây làm thuê."


"Làm thuê?" Nàng đem điện thoại di động đặt trước mặt tôi, phía trên là ảnh chụp tôi và Tomomi đang cười đùa, "Tôi còn định bồi dưỡng cưng trở thành người nối nghiệp, cưng lại đi chơi với thứ này?"


Shinoda kéo áo tôi, dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn tôi, tuy bình thường gan tôi rất lớn, nhưng dù sao nàng cũng là tổng trưởng. "Không có."


"Vậy là tốt rồi." Nàng buông tay, không hề để ý đến tôi.


Kỳ quái chính là sau ngày hôm đó, dường như Tomomi bắt đầu xa lánh tôi. Tôi hỏi đám thuộc hạ, có phải Shinoda kêu người đến hù dọa Tomomi hay không, đáp án nhận được là phủ định. Tôi nghĩ có lẽ nó sợ Shinoda cho nên không dám nói cho tôi biết, vì vậy tôi trực tiếp đi hỏi nàng. Tôi đi đến trước cửa lớp nàng, thấy nàng không ở bên trong, chuẩn bị gọi điện cho nàng thì đột nhiên bị người khác cướp lấy điện thoại.


"Ê, mày." Trước mặt tôi là hai người có vóc dáng khá cao, người có vóc dáng nhỏ hơn là người nói câu này.


"Gì? Mày muốn đánh nhau à?" Tôi xoay xoay cổ, phát ra tiếng răng rắc.


"A~ đánh nhau? Một tay tao cũng đập mày nằm sấp." Người bên cạnh vóc dáng không kém hơn Shinoda là bao, ngũ quan rõ nét, có chút giống người Âu Mỹ.


"A~ bớt nhiều lời đi, trả điện thoại đây." Tôi cười lạnh xong bày ra tư thế đánh nhau.


"Nói chuyện thôi không đánh nhau. Chỉ cho mày biết bớt tìm Tomomi đi." Tên mũi tròn nói.


"Tao và Tomomi chơi chung mắc mớ gì tới bọn mày?"


Tên cao hơn xông đến, cách tôi rất gần, trừng mắt, "Bởi vì mày mà Tomomi bị người ta nói ra nói vào. Bởi vì mày là Yankee nên tụi nó không dám nói, còn cậu ấy thì khác. Cậu ấy bị người khác bắt nạt trên đường về mày có biết không? Tốt nhất mày nên tự giác đi, đừng tới phiền Tomomi nữa!"


"Ai nói?" Đến bây giờ Tomomi cũng không nói việc này cho tôi biết.


"Chết tiệt! Gần đây vì chơi với mày mà cậu ấy bị người ta bắt nạt, tay còn ăn sẹo! Nếu không phải do cậu ấy sẽ tức giận, tụi tao đã sớm không cho cậu ấy tới gần mày rồi!"


"Quên đi, không cần nói nhiều lời với nó." Tên cướp điện thoại của tôi bấm lên đó vài cái, "Số điện thoại của Tomomi tao đã xóa, sau này mày đừng có tới lớp tụi tao."


Nó vứt điện thoại lại cho tôi, rồi đi mất.


Tomomi vì tôi mà bị bắt nạt? Tôi lập tức gọi điện thoại cho nàng, tuy số đã bị xóa, nhưng tôi làm sao có thể quên nó.


"Alo."


"Alo! Tomomi. Cậu có khỏe không? Cậu không sao chứ?"


"Tomochin làm sao vậy? Tớ ổn a, không phải nói với cậu rồi sao chiyuu? Bởi vì gần đây kiểm tra rất căng nên tớ mới không đi karaoke với cậu được." Giọng nói của nàng nghe không có một kẽ hở nào, nhưng tôi biết nàng đang nói dối. Nàng rất thích đi hát karaoke, cũng không phải loại người vì kỳ thi mà vùi đầu đọc sách. Hai tên khi nãy, có lẽ không gạt tôi.


Tomomi vì tôi mà bị người khác bắt nạt, tôi lại không biết gì, không biết một chút gì. Tôi cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, tôi muốn lập tức xé bọn khốn kiếp bắt nạt nàng thành mảnh nhỏ. Ức chế tâm tình mình lại, nhẹ giọng nói với nàng, "Vậy là tốt rồi, ngủ sớm một chút, tớ cúp máy."


"Ừa, bái bai. Chiyuu~"


Lần này giọng nói đáng yêu của nàng cũng không thể nào trấn an tôi, "Ê, Dance, gọi mấy tên năm nhất đến công viên chờ tao." Người làm Tomomi tổn thương, một tên cũng không buông tha.


Tôi phái mấy tên năm nhất ở các lớp theo dõi xem rốt cuộc tên khốn nạn nào bắt nạt Tomomi, còn bản thân thì âm thầm hộ tống nàng về sau khi tan học. Không quá mấy ngày đã tra ra được vài tên, nhân lúc Shinoda vắng mặt, đem tất cả bọn nó kéo vào phòng sinh hoạt. Chia chúng làm hai nhóm, bạt tai lẫn nhau.


"Chát chát chát chát~ "


Mấy tiếng chát bốp này thật phiền phức, "Ngừng." Tôi vẫy tay với tên tùy tùng, "Dance, mở nhạc của Speed."


"Vâng, đại tỷ."


"♪♪~♪~ "


"Tát theo nhịp nhạc, ai tát sai nhịp tao thưởng cho một đấm." Tôi gác chân lên bàn trà, lấy điện thoại di động ra gửi cho Tomomi một tin nhắn. Nàng nói nàng đang chơi với mèo, lát nữa mới làm bài tập. Tôi hỏi gần đây nàng thế nào, nàng nói nàng ổn, thật giống như cho tới bây giờ cũng không có ai từng bắt nạt nàng. Còn chủ động nói muốn cùng tôi đến công viên chơi trò chơi, phỏng chừng vết thương của nàng đã ẩn bớt. Có lẽ. . . đã đến lúc.


"Ê, Dance. Tới đây." Tôi đi đến căn phòng bên cạnh bàn trà.


"Đại tỷ có gì phân phó." Ranh con đó hào hứng đi sát bên tôi.


"Trước đây hay đánh mày, xin lỗi."


"Đâu, đâu, đâu có."


"Sắp tới. Có thể giúp tao vài việc không."


"Không dám, không dám, đại tỷ muốn em làm gì nói thẳng ra là được."


"Sau này nếu có người dám bắt nạt Tomomi có thể thay tao đánh chúng nó được không?"


"Chỉ cần là đại tỷ phân phó."


"Cám ơn. Cái tai nghe này cho mày."


"Ế? Đại tỷ?"


"Ngừng." Tôi quay lại phòng sinh hoạt tắt máy CD, "Chúng mày, bây giờ đã biết bắt nạt Tomomi là hậu quả gì chưa? Nếu như có lần sau, sẽ thế nào. . . Dance."


"Đánh. . . đánh tụi mày!"


Đám ngu ngốc sợ đến vội chuồn mất. Tôi từ cửa sổ phòng sinh hoạt nhìn ra bên ngoài, cảm giác từ nơi này nhìn bao quát khuôn viên trường học thật sự không tệ. Tôi tìm kiếm sức mạnh, chính là vì có thể đứng ở đây nhìn xuống mọi người sao? Hay là vì mỗi lần ra ngoài đều có một đám người theo sau? Hay là vì để ai cũng sợ tôi? Chuyện như vậy. . . có lẽ không có gì quan trọng.


Tôi về nhà sau đó lấy một bộ đồ mộc mạc đã rất lâu không có mặc đến nữa, những thứ hóa trang thành Shibuya cũng tháo xuống đặt chúng lại với nhau. Tắm rửa xong thì thay bộ đồ này, tôi nhìn Itano Tomomi trong gương, phát hiện mình thật sự đã thay đổi rất nhiều.


Ngày hôm sau, tôi đứng ở con đường Tomomi hay bước đến trường, vừa phơi nắng vừa chờ nàng. Tôi nhớ rõ khí trời hôm đó rất tốt, mặt trời không có đến nỗi phải thoa kem chống nắng, những đám mây như kẹo đường làm đẹp bầu trời xanh, gió nhẹ thổi đến mặt rất thoải mái, tôi ghé vào xe đạp nhẹ nhắm mắt lại. Đột nhiên có một bóng người mang theo cơn gió chạy vù qua trước mặt tôi. Quả nhiên là nhỏ lại sắp bị muộn, cưỡi xe vội vàng đạp về phía trước.


"Này! Tomomi!" Tôi gọi nàng, quả nhiên nàng không có nghe, chạy thẳng về phía trước.


Tôi vội vàng đuổi theo, lúc đến ngã tư đường mới đuổi kịp nàng.


"Này! Kasai thối! Vậy mà không để ý đến tớ."


"Ngô~ To%¥@&*%" Gương mặt nàng căng phồng giống như một tên mập, phỏng chừng là miệng đang ngậm bữa sáng.


"Ngốc, ăn xong rồi hãy nói." Tôi nhịn không được cười.


"Khụ khụ~ Tomochin sao lại ở đây? Còn đổi đồ đạm nhạt tớ nhận không ra. Còn cưỡi xe đạp, còn thay đổi kiểu tóc, ế! Còn mặc áo sơ mi bình thường nữa, chiyuu?" Nàng nghiêng đầu, trên đỉnh đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi thật to.


"Đẹp trai không?" Tôi kéo cổ áo.


"Không tồi, cậu lùn như vậy." Nàng thẳng thắn nhìn mắt tôi rồi nói.


"Ê!!!" Thật hay làm người khác nổi nóng mà, "Kasai thối." Tôi giả bộ tự nhiên lau đi vụn bánh mì trên mép nàng.


Nàng tinh nghịch lè lưỡi, "Đùa mà, Tomochin luôn siêu đáng yêu."


"Xì." Tuy rằng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng được nàng khích lệ đáng yêu hay gì đó, tôi đều vui muốn chết, "Nè, tớ không làm Yankee nữa." Tôi làm bộ tình cờ nói với nàng.


"Ế? Thật hả? Không phải Tomochin rất thích làm Yankee sao? Muốn thi đại học?" Nàng nhìn tôi vẻ mặt nghi hoặc.


Điều không phải, là bởi vì muốn ở bên cậu, tôi nghĩ như vậy. Nhưng mà vẫn không thành thật mà gật đầu, "Sau này tớ và cậu cùng lên đại học đi."


"Ế~~~~~ nhưng mà Tomo dậy rất trễ, dễ bị muộn."


"Dù sao bình thường tớ cũng hay trốn học, đi học là tốt rồi, giáo viên cũng đã quen."


"Giáo viên lớp tớ cũng quen việc tớ đến muộn, hì hì. Đi nhanh thôi, không thì bị phạt mất." Nàng cười, đôi mắt giống như trăng non, ở trong bóng tối phát ra quang mang xinh đẹp như thế. Một vài sợi tóc nhẹ nhàng lay động trong gió, trêu ghẹo lòng tôi ngứa ngáy, chờ nàng cưỡi xe rồi mới lấy lại tinh thần.


Đúng như nàng nói, đi muộn. Lần trễ nhất là sắp đến tiết thứ ba, tôi hỏi nàng tại sao có thể ngủ quên đến mức này, nàng nói lúc thức dậy thì đã muộn rồi, nên làm luôn hai phần cơm trưa. Tôi hỏi nàng tại sao lại hai phần, nàng nói một phần cho tôi. Hôm đó tôi cười muốn chết.


Nhưng mà ngày lành luôn không thể kéo dài, Shinoda đã trở về, bởi tôi thật lâu không đến đây, nàng đang rất tức giận, "Khốn kiếp! Bảo mày trông coi chuyện trong đoàn! Vậy mà mỗi ngày mày đều đi ve vãn con nhóc kia?" Nàng vứt một cái tát vào mặt tôi, "Yabakune muốn bò lên đầu chúng tao cả rồi!"


Tôi lau nơi bị móng tay nàng quẹt ứa máu, nhỏ giọng nói: "Tổng trưởng, tôi muốn rút khỏi nhóm."


"Gì?" Đôi mắt Shinoda phun ra lửa, nàng dùng sức kéo áo tôi, suýt xách cả người tôi lên, nàng chậm rãi, dùng giọng điệu vô cùng đáng sợ nói, "Mày dám lặp lại một lần nữa."


"Tôi muốn. . . rút khỏi nhóm." Tôi không dám nhìn vào mắt nàng, cúi đầu nói.


"Ha ha." Nàng không giận ngược lại còn cười, "Rút khỏi nhóm. Được. Bên ngoài, tiến hết vào." Mười mấy tên lớp dưới đều đi vào trong, "Các thanh niên, chưa bao giờ xem qua cách chúng ta đối đãi với kẻ phản bội phải không? Hôm nay cho tụi mày một cơ hội. Tên này. . ." Nàng chỉ vào người tôi, lạnh như băng nói, "Nó vốn có thể làm tổng trưởng kế nhiệm, hiện tại phản bội chúng ta. Tụi mày, cùng đánh nó cho tao!" Nàng một cước đá ngã tôi.


Những tên vây xem ban đầu còn nhìn nhau không dám động thủ, rốt cuộc nàng đá tôi một cước, những người khác cũng lập tức tiến tới. Tôi không thể đánh trả, quả thật là lỗi của tôi, nhưng chỉ cần hôm nay nhẫn nại thì sau này nhóm Yankee sẽ không đến tìm tôi gây phiền phức. Trong đám người có vài tên luôn được tôi chiếu cố, không ngờ xuống tay mạnh như thế, quyền cước đều tiến lên, tôi đau đến muốn ngất. Tôi cứ như vậy để yên cho bị đánh hơn mười phút.


Có lẽ Shinoda còn niệm tình tôi ở trong nhóm lâu như vậy, ngăn chúng lại, "Ngừng." Nàng đi đến, dùng giày cao gót nâng cằm tôi lên, "Còn muốn rút?"


Tôi cố gắng thở, giương mắt nhìn nàng, gương mặt nàng bình thường vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó, bây giờ dường như còn mang theo vẻ phẫn nộ xen lẫn đồng tình, "Xin lỗi." Tôi yếu ớt đáp.


"Ngu xuẩn!" Nàng cuồng nộ dùng sức đá tôi một cước, xé mất huy hiệu đầu lĩnh của tôi rồi ném vào thùng rác, để lại một câu "Tự giải quyết cho tốt", gọi Dance đem tôi đến phòng y tế.


Thực sự rất đau. Trước đây tôi đánh nhau cũng chưa từng bị đánh thành như vậy. Chờ lão bà biến thái kia băng bó cho tôi xong, liền gắng gượng lê thân đi trốn. Tôi trốn phía sau phòng dạy học, cũng không biết nên đi hay không. Hôm nay tôi không muốn về nhà, bị người ta đánh thành bộ dạng này, trở về nhất định sẽ bị ông bà già lải nhải. Nhà bạn bè trong nhóm Yankee cũng không thể đến, mấy tên cùng lớp cũng quen thuộc một chút, quên đi. . . có lẽ đừng để họ lo lắng, cứ ở trường vậy. Gửi một tin nhắn cho Tomomi nói mấy ngày này không thể đi học cùng nàng. Nàng hỏi tôi tại sao, tôi nói muộn nhiều rồi, trễ nữa sợ bị trừ điểm. Nàng ngay lập tức gửi tin trả lời, còn tự trách mình một phen, thật ngốc.


A~~~~~~~~~ từ hôm nay trở đi tôi không còn là Yankee nữa. Tôi cảm thấy có chút không dễ chịu, như là nghẹn cái gì đó trong lồng ngực, không thở ra nổi. Về sau sẽ phải rời đi phòng sinh hoạt ở tầng cao nhất kia, rời đi Shinoda nghiêm khắc, Dance ngốc nghếch và mấy đứa bạn đồng hành cùng nhau chiến đấu. Tôi cảm thấy mình trở nên yếu đuối, từ khi đem lòng thích Tomomi. Tôi không thể nào xem việc rời khỏi nhóm Shibuya là chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng. . . quả nhiên vẫn là nàng quan trọng hơn.


Tôi lết thân đến thư viện, những người xung quanh đều nhìn tôi như nhìn phải người ngoài hành tinh. Tôi lười trừng họ, vốn muốn lấy một quyển tiểu thuyết, không biết tại sao lại trùng hợp bắt trúng một quyển từ điển. Mở ra mới nhớ, đây là quyển sách trước đây Tomomi từng mượn, tôi lật đến trang cuối cùng, rút phiếu mượn sách ra nhìn một chút, trên đó viết tên của tôi và nàng, đột nhiên cảm thấy trong lòng xuất hiện một luồng nhiệt lưu. Không cẩn thận làm rơi một giọt máu lên trên tên Tomomi, tôi vội vàng lau đi, cắm phiếu mượn sách trở lại. Có lẽ tôi bị bệnh rồi, bị đánh thành như vậy mà còn có thể vui vẻ. Tôi lật đến trang chữ L, vẽ một vòng tròn lên đấy.


Mọi người trong trường đã đi hết, tôi một mình bị khóa ở trường lâu quá, cơ thể đau, bụng cũng đói muốn chết. May mà lớp học của tôi có một tên hay để đồ ăn trong ngăn bàn, tôi từ cửa sổ bò vào lấy táo của nàng ăn. Tôi nghĩ nếu như không làm gì hết thì thật sự quá khó để chịu đựng đến sáng, xương sườn bên trái giờ còn đau hơn trước, giống như bị chặt đứt ra. Vì vậy tôi liền đi đến năm nhất lớp K. Ngồi ở nơi Tomomi ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Có thể nhìn thấy gì? Nàng bình thường rất hay không tập trung ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Ồ~ có thể nhìn thấy sân thể dục, có lẽ bình thường sẽ có vài người mặc đồ thể dục chạy tới chạy lui ở đây, hơi ngã người ra lưng ghế thì có thể nhìn thấy một góc của cây anh đào ngoài cửa thư viện, nếu như hoa anh đào nở rộ, những cánh hoa hồng nhạt bay qua theo cơn gió, hình ảnh đó trong mắt Tomomi sẽ có bao nhiêu xinh đẹp.


Tôi mò mẫm ngăn bàn của nàng, bên trong có vài quyển sách. Tôi lấy điện thoại rọi vào trong nhìn một chút, có hai quyển lịch sử và tiếng anh.


Sách lịch sử có rất nhiều bút ký, còn đem nam nhân vật vẽ thành đầu húi cua, bên cạnh đầu của Oda Nobunaga còn viết "Ông chú đầu Địa Trung Hải*".
*地中海头大叔 - Hình ảnh một ông đầu hói có vài sợi tóc trên đầu ấy mà.


"Hặc hặc~~ ai ya!" Đau chết tôi! Đều do người này làm ra. Hoàn toàn là một tên ngốc mà, thảo nào cần phải đến thư viện mượn sách ôn tập.


Phía trên sách tiếng anh là một hình vẽ, "Chiyuu-chan cố lên! Chiyuu-chan nhất định có thể học giỏi tiếng anh! Chiyuu-chan cố lên! Chiyuu-chan cố lên! Chiyuu-chan cố lên! Chiyuu-chan không thể bỏ cuộc >_< "


"Ây za~" Đau chết mất. Vốn muốn phân tán lực chú ý, kết quả lại càng đau hơn. Nước mắt cũng chảy ra, không biết là vì cười hay là vì đau.


Tôi chậm rãi lật từng tờ sách tiếng anh của nàng, người này ngay cả 'How old are you' cũng có thể viết sai, thật ẩu tả nha. Lật rồi lại lật đột nhiên phát hiện sau bài văn luyện tập phía dưới có một chữ TomoTomo được viết bằng bút đánh dấu màu vàng và màu hồng, xung quanh còn vẽ một hình trái tim. Tôi luôn cảm thấy chuyện tào lao này là bịa đặt trong tiểu thuyết hay phim ảnh, thì ra là có thật. Tôi. . . nghe tiếng tim mình nhảy "Thình thịch thình thịch" vô cùng kịch liệt, chẳng lẽ là do phòng học quá yên tĩnh? Nhưng tại sao tôi có một loại cảm giác như đang ngồi tàu lượn siêu tốc chạy lên dốc trút ngược 360 độ, máu ào ạt chảy lên đầu, cả đại não cũng nhảy lên.


Tôi nghĩ, rốt cuộc cảm tình của Tomomi với tôi là gì. Đương nhiên tôi muốn được hẹn hò với nàng, nhưng mà không thể bởi vì tôi mà lại chuốc thêm phiền phức cho nàng. Tôi giống như bị phân liệt trở thành hai người, người kia nói: "Ngươi đừng rước thêm phiền phức cho Tomomi nữa." Người nọ hô: "Rõ ràng ngươi thật sự thích nàng, nàng cũng thích ngươi, trực tiếp tỏ tình đi." Tôi không biết, nhưng mà đồng tính. . . Tomomi nghĩ quan hệ của chúng tôi là như thế nào? Hay là. . . đừng để cho Tomomi khó xử, dù có giả sử rằng nàng cũng thích tôi.


Ngày hôm sau tôi trốn trong phòng y tế ngủ, lão bà kia thấy tôi bị thương không nhẹ nên cũng không động tay đông chân với tôi. Không biết đã ngủ bao lâu, tôi thức dậy.


"Ây~~~~" Lúc ngồi dậy, bên sườn trái vẫn rất đau, đau đến không nhịn được thở hắt một hơi.


Tomomi vậy mà lại ghé vào đầu giường tôi! Nàng đang nhắm mắt ngủ. Nhỏ, vẻ mặt không hề đề phòng, má phải phúng phính đặt trên giường, miệng cũng vểnh lên, giống như chờ tôi hôn nàng. Rõ ràng tôi vừa mới quyết định muốn duy trì quan hện bạn bè, nhưng mà bạn biết đó tình cảnh trong phòng y tế chỉ có hai người chúng ta, mặc dù ý chí của tôi có cứng như sắt thép, nhưng cơ hội như thế này khó mà có nữa. . .


"Tỉnh rồi à?"


Chết tiệt, còn có một lão bà nữa. "Tomomi đến đây khi nào?"


"Tiết hai thì tới."


"Hiện tại mấy giờ?"


"3 giờ. Kasai thấy cưng ngủ mê quá nên không gọi cưng dậy."


"Vậy à." Tôi nhẹ nhàng đem chăn đắp lên người nàng.


"A???" Tomomi ngẩng đầu giương ánh mắt còn ngái ngủ nhìn tôi, ánh mắt của nàng như muốn đem cả người tôi đều cuốn vào trong đó, "Tomochin, cậu dậy rồi à."


"Ừm." Tôi vén mái tóc bị nàng ngủ làm rơi loạn, "Sao lại trốn học?"


"Cậu còn hỏi! Nếu không phải Meetan nói cho tớ biết, tớ còn không biết cậu đang bị thương chiyuu!" Nàng bĩu môi, bộ dạng tức giận đáng yêu, chuyển thành vẻ mặt lo lắng, "Thế nào? Còn đau không? Sao bị đánh thành như vậy?"


"Không sao. Trước đây quần ẩu cùng Yabakune nhưng tớ vẫn đập được năm đứa a." Tôi cười cười nhìn nàng.


"Meetan nói cậu bị thương rất nặng." Nàng nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đang bầm tím của tôi, "Sau này đừng đánh nhau nữa chiyuu~ gương mặt xinh đẹp như vậy, bị họ đánh ra thế này."


"Sẽ không, sau này tớ không đánh nhau nữa." Tôi nhìn ánh mắt mang theo sự đau buồn của nàng, cảm thấy mình thật sự là một kẻ may mắn. Một người đáng yêu như vậy, dù có lấy được một trăm tờ "đại cát" ở đền Sensoji cũng không thể gặp người thứ hai.


"A! Tớ có mang theo cơm hộp. Chiyuu một phần, Tomo một phần nha." Nàng vui vẻ lấy hộp cơm từ trên bàn làm việc của bác sĩ đến, "Muốn Chiyuu đút không?"


Tôi mở to hai mắt, không biết nên làm sao.


"Nha ha ha~ có người đỏ mặt tới cổ luôn rồi." Lão bà biến thái kia luôn lựa lúc không thích hợp mà xen ngang.


"Tớ. . . tớ tự ăn được." Tôi cầm chiếc đũa lên tự mình ăn, không ngờ ăn quá nhanh nên bị sặc, "Khụ khụ~ hụ~ a~" Ho khan chấn động đến sườn trái đau quá, không cẩn thận thốt thành tiếng rồi.


"Tomo, cậu không sao chứ!" Tomomi vội vàng cầm lấy hộp cơm.


"Không sao. . ." Tôi cố gắng ép ra những lời này.


"Nói bậy, mặt mũi trắng bệch luôn rồi. Meetan! Meetan! Làm sao bây giờ a."


"Rốt cuộc đau ở đâu?" Bác sĩ cầm theo ống nghe đến, đỡ tôi nằm xuống.


"Tomomi, cậu ra ngoài trước đi." Tôi sợ nàng sẽ thấy những vết thương trên người tôi mà khổ sở.


"Nhưng mà. . ."


"Đi ra ngoài đi." Bác sĩ bảo, nàng nghe lời, đi đến giường bệnh sát vách.


Bác sĩ kiểm tra cho tôi, chụp cho tôi một tấm X quang, nàng nói xương sườn bên trái phía dưới bị nứt nhẹ, cần nghỉ ngơi hai tuần hơn.


Lúc Tomomi nghe được liền bật khóc, nàng che mũi và miệng, chỉ lộ ra đôi mắt, giống như một con thú nhỏ đau lòng nhìn tôi.


"Không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Tôi an ủi nàng.


"Oa oa oa~ xương cốt bị người ta đánh nứt ra luôn còn bảo không sao! Rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy a! Người ta rất lo lắng a! Oa oa oa~ " Nàng buông tay ra, òa khóc.


"Yankee là như thế mà. Đừng khóc, Tomomi khóc trông khó coi chết được." Tôi cười đưa tay quẹt nước mắt nàng.


"Xấu thì xấu oa oa oa~ Tomochin đại ngu ngốc." Nàng mắng tôi, rồi chuyển thành nức nở.


"Người thi toán được 30 điểm không có tư cách nói tớ a." Tôi ghẹo nàng.


"Người ta thi lịch sử được hơn 80 điểm nha." Nàng vội vàng chứng minh mình không có ngốc.


"Phụt~ rõ ràng là ngốc mà, how old are you cũng không viết được."


"Ế?"


"Ách~ có thể đưa cơm cho tớ chưa, tớ ăn còn chưa no a? Nato ăn siêu ngon." Tôi vội chuyển sang chuyện khác.


"Hừ~" Nàng lau khô nước mắt đưa cơm đến, tôi vừa mới chuẩn bị đón lấy, nàng đã bĩu môi nói, "Tớ đút cậu, nếu không tên ngốc như cậu lại ho khan."


Vì vậy dưới tấm mắt nóng bỏng của bác sĩ Ohori tôi gượng gạo ăn sạch từng muỗng cơm Tomomi đưa tới.


Tomomi nàng a, trời sinh có gương mặt ân cần chăm sóc người khác, bộ dạng dịu dàng yếu đuối khiến người khác nhịn không được mà duỗi bờ vai đến cho nàng dựa vào. Tôi trăm triệu lần không ngờ được nàng vậy mà lại. . .


Những ngày tôi ở nhà nghỉ ngơi, nàng hầu như chiều nào cũng đến thăm tôi, mang theo tạp chí này nọ cho tôi xem, nàng nói là ở cùng tôi sẵn tiện làm bài tập. Tôi chỉ có thể lúc nào cũng cảnh giác những vấn đề nàng hỏi tôi, nếu đáp không được thì mất mặt lắm, bạn biết mà, mất mặt trước người mình thích luôn có chút. . . hoàn hảo là nhỏ chưa viết được bao nhiêu là bắt đầu soi gương, nhìn móng tay, xem tạp chí, đùa với chó, nói chuyện phiếm với tôi, căn bản hoàn toàn là tới chơi. Có một ngày nàng vẫn đến như thường lệ, vẫn chưa làm bài được bao nhiêu phút là bắt đầu lơ đãng, nằm úp sấp lên bàn oán giận.


"Ây za~~~ Chiyuu làm không được a! Bài tập thật khó!"


"Bài gì?"


"Hóa."


"Đưa tớ xem."


Nàng cấm lấy sách luyện tập đến, không khách khí nằm kế bên tôi, "Đây là đề bài." Nàng chỉ vào sách rồi nói, đầu ngón tay tinh tế cùng màu móng phấn hồng.


Tôi. . . có chút. . . có chút nóng. Nàng, đang nằm bên cạnh tôi a. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng cách mấy cm như thế.


"Tomochin?"


"A? À. . . tớ đang xem."


Nàng không để ý đến, cầm lấy quyển tạp chí của tôi rồi lăn qua một bên đọc. Các ion dương và âm? Cái gì ion? Các dạng ion làm tóc thì tôi biết. Mùi hương trên người nàng còn quanh quẩn trong căn phòng nhỏ, Y Lan, Thương Lan, Molly, Hoa Quế cùng Passion Fruit hỗn hợp ra mùi hương quyến rũ của Tomomi ôm lấy tôi. Tôi cảm thấy mình đang phiêu bồng, một lúc quên hết những việc bên ngoài.


"Tớ cũng muốn ăn pocky." Nàng chỉ vào đồ ăn vặt trên tủ đầu giường của tôi, dùng giọng điệu nũng nịu nói với tôi, "Đó, vị ô mai, chiyuu."


Tôi nhìn nàng rút ra một cây từ trong hộp, vui vẻ gặm, bên mép trái còn dính một chút vụn gần bên nốt ruồi. Môi nàng bôi son hồng, lóe sáng, kirakira*. Đôi môi nhỏ nhắn mang theo cảm giác ngọt ngào, khẽ động theo những lần nhai nuốt của nàng đáng yêu đến lạ, phỏng chừng là mềm mại như thạch quả. Tôi nhìn nàng không chuyển mắt ngay cả nàng chỉ đang ăn pocky.
*Từ lấp lánh trong tiếng Nhật.


"Tomochin cũng muốn ăn?" Nàng chú ý đến tôi, đưa chiếc hộp.


Phản ứng của tôi còn chưa trở về, chỉ lăng lăng nhìn đôi môi nàng. Tôi cố sức cắn môi không cho bản thân thốt ra gì kì quái. Dường như nàng cảm thấy tôi có gì khác lạ, nhưng không lùi ngược lại còn tiến đến, cười hở cả răng, cắn nửa đoạn pocky nửa còn lại đưa đến trước mặt tôi. Tôi nắm tay gắt gao nắm lấy drap giường. Tôi nhịn không được rồi, tôi thật sự sắp nhịn không được rồi.


"Không cho." Nói rồi nàng nhanh chóng ăn hết bánh pocky.


Chết tiệt! Lừa gạt tôi sao? Nếu như là người khác tôi thật sự nhảy dựng lên đánh nàng rồi! Nhưng nàng mở miệng nói một câu thôi tôi lập tức nén lại.


"Tomochin có thích tớ không?"


Cái này. . . là đùa phải không? Ý của nàng là thích của bạn bè? Linh hồn của tôi bay ra từ hai tai, không biết đã du đãng đến nơi nào. Gương mặt thật nóng, máu trong huyết quản đang thi nhau chạy. Nàng nhìn đôi mắt tôi, ánh mắt chăm chú này không phải là ánh mắt đang đùa.


Thấy tôi ngây ngẩn cả người, nàng tiếp tục nói: "Tớ thích. . ." Tôi vội vàng che miệng nàng.


"%&*. . . *" Hơi thở ấm áp của nàng phả lên lòng bàn tay của tôi, nghe không được nàng nói gì, nhưng tôi có thể đoán được.


"Thích, tớ thích Tomomi. Từ ngày mưa hôm đó gặp được Tomomi tớ đã cảm thấy Tomomi không giống như những người khác." Tôi không biết làm sao tôi có thể thốt ra câu mà bình thường nghe đến tôi đều nổi da gà này. Tôi cảm thấy rất xấu hổ, buông tay xuống không nhìn nàng.


"Tomochin, Tomochin." Nàng ngã lên đùi tôi ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, "Tomo~~"


Tôi do dự nửa ngày, có lẽ nên nhìn nàng. Vừa nhấc mắt đối mặt với nàng, nàng đang chớp chớp mắt nhìn tôi, không biết có phải cố tình phóng ra luồng điện siêu mạnh hay không. Ánh mắt của nàng rất đặt biệt, không phải rất lớn, nên nói như thế nào nhỉ, nếu như đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, thì có lẽ đôi mắt của Tomomi là chiếc cửa sổ sát đất khảm thủy tinh bảy màu, "Vừa rồi Tomochin không muốn để tớ tỏ tình trước, cho nên che miệng tớ phải không?"


"Chắc. . . chắc vậy."


"Rõ ràng là vậy, chiyuu~" Nàng càng đưa mặt đến gần, sắp đụng cả mũi tôi.


Tôi theo bản năng lui về phía sau, nàng cũng duỗi chiếc cổ dí sát đến. Nàng không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhìn tôi. Tôi đón ánh mắt nàng, cảm nhận hơi thở của nàng, đầu như bị lửa thiêu, khô nóng.


"Tớ. . . vô cùng thích Tomomi." Tôi nhỏ giọng nói ra những lời này.


"Ế~ bởi vì chúng ta là bạn bè sao?"


"Đương nhiên là không phải thích như thế. . . là tình. . . tình yêu." Câu cuối cùng của lời này tôi gần như không nghe được tiếng của mình nữa.


Nàng mỉm cười như người chiến thắng: "Tớ biết. Tomochin vì tớ mới rời khỏi nhóm Yankee phải không? Vì tớ mới mỗi ngày đều đến trường?"Dừng lại một chút, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên ảm đạm, "Vì tớ mới bị thương. . . Tomo cũng thích Tomo, Tomomi thích Tomochin." Nàng nhẹ nhàng ôm lấy cổ tôi, cọ cọ vào bờ vai tôi, "Tomo thấy. Trong thư viện, mỗi một quyển sách tớ trả lại, người có cùng tên với tớ trên phiếu trả sách, đều là vì Chiyuu phải không?" Nàng ngẩng đầu nhìn tôi, nói.


"Ừm." Tôi trầm mặc một lát, hỏi lại nàng, "Sao Tomomi biết?"


"Làm tất cả đều không phải muốn Tomo nhìn thấy sao?" Người này giống như không có việc gì nói ra suy nghĩ đáng xấu hổ như thế, giống như không có việc gì nhẹ nhàng vỗ về tay tôi, "Bởi vì Tomo cũng rất quan tâm đến Tomochin, cho nên khi thấy những thứ đó, Tomo nghĩ có phải Tomochin cố ý làm như vậy hay không? Bị Chiyuu nói trúng rồi nha." Nàng ngồi thẳng dậy nang theo nụ cười tinh nghịch, "Chẳng lẽ Tomochin không có gì muốn nói với Chiyuu sao?"
*=.= đổi xưng hô xoành xoạch vậy nàng


"Cái đó. . ."


"Tomo! Nhanh lên, nhanh lên." Nàng dùng âm điệu đáng yêu như nhân vật Anime, nói.


"Xin. . . xin hãy hẹn hò với tớ." Tôi lấy hết dũng khí nhìn nàng, chờ câu đồng ý giữa nụ cười đáng yêu đó.


"Ế. . . không muốn." Nàng đem ngón trỏ đặt trên cằm, giương khóe miệng lên, giảo hoạt nói.


"Ê! Này!" Vậy mà lại từ chối, tôi tiến tới cố sức bắt lấy bờ vai nàng.


"A~ đau đau đau~"


"A, xin lỗi." Tôi vội buông tay.


"Đùa thôi, chỉ là muốn xem bộ dạng khẩn trương của Tomochin." Nhỏ. . . quá gian tà, "Nè, nè, đừng giận mà chiyuu~"


Nè cái gì mà nè, đừng có như cún con vậy, cái người này. Nhưng mà. . . người này bây giờ là bạn gái của tôi, tôi nhịn không được vui vẻ nghĩ.


"Ây za za~ khóe miệng của Tomochin muốn tới ót luôn rồi." Nàng nghiêng đầu, "Chiyuu cũng rất thích Tomochin." Nàng cầm tay tôi, tôi hy vọng có thể vĩnh viễn cũng không buông tay nàng.


"Tomomi."


"Ơi?"


Không đợi nàng phản ứng, tôi đã đến gần gương mặt nàng. Đôi môi thạch quả kia, quả nhiên mềm mại đến vô cùng, mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể nàng, chậm rãi hòa tan tôi. . . cái kia. . . cái kia hôn có đúng không? Tôi còn đang do dự, nàng đã tách khỏi sự dịu dàng này. Tôi cúi đầu nhìn nàng, cái người vừa rồi còn đội sừng ác ma, lúc này gương mặt đã đỏ đến mang tai. Nàng cúi đầu thấp đủ để tôi không nhìn thấy, tôi khom người nhìn nàng.


"Tomomi?" Thật thú vị, việc này giống như lập lại chuyện vừa rồi, chỉ là vai trò được chuyển đổi.


Nàng che miệng liếc mắt nhìn tôi, thật ra là bởi vì ngại ngùng sao? Nhưng biểu tình của cậu như vậy càng mê người a.


"Chắc không phải nụ hôn đầu tiên của Tomomi đâu đúng không?" Tôi cố ý đùa nàng.


Nàng nhíu mày vẻ mặt tức giận nhìn tôi, làn da màu hồng phấn đó đã nói rõ tất cả.


"Ế, thật a? Đúng là không được ai thương."


"Tớ rất được người thương." Nàng lầm bầm nói một câu.


"Ế, vậy là tớ có rất nhiều tình địch rồi?" Tôi ôm lấy nàng, nói: "Có thể chỉ cho một mình tớ thích không?"


Nàng sờ sờ đầu tôi, nói: "Đó là đương nhiên rồi, ngốc."


Cảm giác này. . . tôi đoán có lẽ rất nhiều người cũng không có cơ hội nhận được, ở đúng lúc gặp đúng người.


Mỗi ngày tôi đều gọi điện thoại bảo nàng rời giường, mỗi ngày cùng nàng đi học, cùng nàng ăn cùng nàng làm bữa trưa. Bởi vì nguyên do đã rời khỏi nhóm Yankee, bạn bè của nàng cũng không có ghét tôi như trước. Sự tình tất cả đều phát triển theo hướng tốt nhất. Mỗi lần nhìn thấy chúng tôi đều nghĩ "Tomomi đáng lẽ là bạn gái của tôi", và cảm giác như vậy thì hay lắm. Sau đó tôi phát hiện thì ra nhỏ vậy mà lại biết đánh trống, nàng vậy mà lại biết thổi kèn Harmonica, nàng vậy mà lại có thể đá bánh, nàng vậy mà có thể viết thư pháp. Ban đầu tôi cảm thấy có thể ở cùng một người đáng yêu như thế là tôi gặp may mắn rồi, không ngờ nàng so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn, thật sự là suy ngẫm lại lệ nóng doanh tròng. Nàng có lúc dịu dàng có lúc ranh ma, có lúc S có lúc M, lại đặc biệt là một người hay làm nũng, tôi nhất định sẽ không để nàng rơi vào tay người khác.


Không biết có phải hạnh phúc của mỗi người đều có một mức độ hay không, tiêu hao hết tất cả hạnh phúc của tương lai, về sau chỉ còn lại bất hạnh. Trường nữ sinh, rất phức tạp. Trước đây do ở trong nhóm Yankee cho nên không ai dám chọc tôi, bây giờ phải chịu đựng người khác chỉ trỏ, khiến tôi có chút mất hứng. Nhưng không sao cả, chỉ là Tomomi. . . tôi nghĩ nàng sẽ rất khó chịu, tuy cho đến bây giờ nàng cũng không nói cho tôi biết.


Hôm đó, tôi xuống dưới lầu tìm nàng. Vừa xuống lầu chợt nghe trong WC truyền đến tiếng khắc khẩu kịch liệt.


"Gọi bạn gái mày đến mà đánh tao a. Quái vật chúng mày, buồn nôn muốn chết."


"Mày mới đáng buồn nôn. Chỉ biết nói xấu người khác." Là giọng của Tomomi.


"Dám mắng tao. Con khốn kia đánh tao, hôm nay tao trả lại gấp bội."


Tôi vội vàng vọt đến, che chắn trước Tomomi, nhìn chằm chằm bốn người trước mặt. "Vừa rồi bọn mày. . ." Tôi bẻ bẻ ngón tay, phát ra tiếng răng rắc, "Nói muốn đánh ai?"


Tên thủ lĩnh lui về sau. "Bọn tao. . . bọn tao còn lâu mới sợ mày, hừ, trước đây sợ mày cũng do mày đông người thôi."


Tôi lười nói lời vô ích với chúng, bày sẵn tư thế chờ tụi nó tấn công. Tomomi ở phía sau lôi góc áo tôi, nhỏ giọng nói, "Tomo, không nên đánh nhau."


Tôi thu nắm tay, nhìn nàng cười cười, sờ đầu nàng nói, "Yên tâm, mấy tên tép riu này một tay tớ cũng có thể đối phó." Nhẹ hôn lên trán nàng một cái. Tôi biết bọn khốn kiếp ở đối diện trừng to mắt nhìn chúng tôi, nhưng mà, ai để ý đến chúng.


"Muốn đánh thì nhanh một chút." Tôi phóng sát khí trừng mắt nhìn tên thủ lĩnh.


"Quên đi, đi thôi, sắp lên lớp rồi." Có một tên nhát gan đã muốn chuồn.


Tôi tiến đến tóm lấy áo nó, tóm nó đập vào tường, "Bỏ chạy? Vô dụng. Bọn mày đứa nào dám bắt nạt Tomomi, tao đem nó treo lên cây anh đào, thế nào?" Tôi lạnh như băng nói.


Bọn chúng liền không lệnh mà chạy đi hết. Tôi cười cười với Tomomi, nhìn nàng cau mày nhìn tôi, khóe mắt còn ứa nước, tôi cho rằng nàng bị tôi làm cho cảm động mà khóc.


"Không hổ là tên mém tí làm tổng trưởng phải không?" Tôi đắc ý nói.


"Cậu là tên đại ngốc." Nàng lớn tiếng mắng tôi một câu, "Họ nhiều người như vậy, cậu lại bị thương thì sao? Đánh nhau trong trường học bị đuổi thì sao? Cậu không biết tớ sẽ đau lòng à?"


Tôi la lớn, "Tớ là đang bảo vệ cậu a!"


Nàng tức giận liếc mắt nhìn tôi, chạy ra ngoài. Tôi không đuổi theo.


Đây là lần đầu tiên tôi và nàng cãi nhau, tôi cảm thấy rất giận, rõ ràng là tôi đang bảo vệ nàng, nàng vậy mà lại trách tôi. Nhưng mà chưa được bao nhiêu giờ thì tôi hối hận cực kỳ. Tôi không nên lớn tiếng với nàng, Tomomi nói như thế cũng là vì không muốn tôi bị thương. Hơn nữa tôi đã không còn là Yankee nữa, nếu như có gì xảy ra sẽ bị nhóm Shibuya tìm phiền phức. Còn có, tôi không muốn bị đuổi học. Tôi đã lên năm ba, còn một năm nữa thì sẽ tốt nghiệp, chỉ có một năm, chỉ có một năm được ở cùng Tomomi, tôi còn chưa chuẩn bị xong để đối mặt với chuyện này. Những suy nghĩ phiền lòng cứ tuần hoàn trong não khiến cả đêm tôi không thể ngủ.


Ngày hôm sau, dường như Tomomi còn vì chuyện hôm qua mà không được vui, trên đường đi học cũng không để ý đến tôi. Tôi đi học luôn nhắn tin cho nàng, nàng cũng không đáp lại.


"Itano, vào văn phòng cho tôi." Chủ nhiệm lớp Kasaki khi tan học nói với tôi như vậy.


Tôi có chút buồn bực, nhưng vẫn đi.


"Chuyện gì?" Tôi bỏ tay vào túi áo.


"Bộ dạng gì thế! Bỏ tay xuống."


Tôi liếc mắt nhìn hắn, lấy tay ra. Tôi nhìn móng tay mới làm của mình, màu vàng khảm đá, đi làm cùng Tomomi.


"Có phải em lại đánh nhau không?"


"Ế? Không có." Rất lâu rồi tôi không có đánh nhau.


"Hôm qua hiệu trưởng vừa nói XX lớp X bảo hôm qua em ở trong WC đánh họ."


"Cảnh cáo một chút thôi. Hơn nữa cũng bởi vì bọn họ bắt nạt Tomomi."


"Kasai năm hai? Ma~ chuyện của hai đứa thầy cũng có nghe nói. Tuy trường không có quy định phản đối quan hệ đồng tính, nhưng mà, em phải hiểu chuyện này chỉ là mối quan hệ khá thân mật của thanh thiếu niên cùng bạn đồng giới mà thôi, khác với việc sau này em quen với người khác giới." Hắn nâng kính, một bộ dạng "Dẫn dắt từng bước".


Người lớn đều như thế này, đem suy nghĩ của mình áp đặt cho chúng tôi, ngạo mạn tự cho mình là đúng. "Nói xong chưa thầy? Em đói."


"Em. . . quên đi, quên đi. Sau này đừng nên đánh nhau nữa." Hắn xua xua tay bảo tôi ra ngoài.


Tôi lắc lắc lư lư chuẩn bị đi tìm chỗ Tomomi hay ăn, dù nàng không có làm cho tôi, thì đoạt của nàng là được. Ha ha, kỳ thực là muốn dựa vào đùa giỡn mà hòa thuận với nàng, không biết hôm nay là khoai tây hầm thịt hay trứng cuộn.


"Tomomi, đừng khóc đừng khóc, đã lau rồi, mấy đứa đó quá rảnh rỗi thôi." Tôi đi đến phòng học của các nàng liền nghe thấy âm thanh như vậy, có vài người vây quanh nàng.


Tôi đi đến đẩy người chung quanh ra, thấy đôi mắt Tomomi đỏ hoe, lau nước mắt, "Tomomi, làm sao vậy, Tomomi? Có phải lại có người bắt nạt cậu không?"


Tomomi nhìn tôi, mím môi nửa ngày cũng không nói lời nào.


Akimoto kéo tôi qua một bên, "Có người viết bậy bạ vào ngăn tủ của Tomomi. . . nói mấy lời rất quá đáng, còn dán khắp nơi, bọn tôi cùng bạn học đã đi xé hết rồi."


Nhất định là do mấy tên hôm qua làm. Tôi yên lặng đi ra khỏi lớp, bắt lấy bình chữa lửa nhỏ ở góc hành lang.


"Ê!" Akimoto chạy đến tóm lấy cánh tay tôi.


"Tomochin, tớ không sao, cậu nhanh về đi." Tomomi cũng chạy đến nói với tôi, tôi nhìn ra được nàng đang rất cố gắng nén nước mắt, "Đánh nhau trong trường sẽ bị đuổi học." Nàng cố gắng bắt lấy cánh tay tôi, "Trở về đi."


Tôi ra sức cắn môi, xoay người đi. Lòng tôi rất buồn phiền, buổi chiều không đi học, lần từng góc trường xé từng tờ giấy bọn khốn nạn vô liêm sỉ vũ nhục Tomomi. Tôi núp ở một góc bí mật len lén khóc, che miệng không dám phát ra âm thanh nào. Trước đây bị người khác đánh bầm dập, bị cha mẹ mắng không làm việc đàng hoàng, bị Shinoda trách cứ cũng chưa từng như vậy. Tôi không bảo vệ được Tomomi, còn luôn hại nàng bị tổn thương. Tôi cho rằng bất cứ chuyện gì cũng có thể dựa vào nắm đấm mà quyết định, nhưng những tên khốn kiếp này vẫn sẽ đến trả thù, hơn nữa làm sao có thể ngăn bọn chúng nói bậy, làm sao có thể ngăn bọn chúng dùng ánh mắt quái dị nhìn Tomomi? Tôi khóc thật lâu, mãi cho đến khi tan học Tomomi gọi điện đến bảo tôi cùng về nhà.


Tôi lau khô nước mắt, đẩy xe đạp đến cổng trường, nhìn thấy Tomomi đang nhìn đông nhìn tây tìm tôi. Nàng thấy tôi liền cười đến vô cùng vui vẻ, giống như hôm nay chỉ là một ngày sóng êm biển lặng.


Chờ tôi đi đến trước mặt nàng, nàng từ trong túi lấy ra một viên chocolate lột cho tôi ăn, "Trưa nay bảo đảm Tomochin không có ngoan ngoãn ăn trưa."


Tôi tiếp nhận lấy chocolate, đôi mắt vẫn nhìn nàng trân trân.


"Ây za, khóc nhè rồi kìa chiyuu~ để tớ chụp hình lại nha?"


"Còn lâu tớ mới khóc." Tôi lầm bầm.


"Đừng buồn, mấy người này chỉ bởi vì bị đánh nên không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là làm rùa đen rụt cổ ngầm nói xấu người khác." Nàng dịu dàng cười, giống như người nàng đang nhắc đến thật sự là một người khác.


Tôi miễn cưỡng cười, ăn chocolate, cưỡi xe đạp cùng nàng về nhà. Dọc đường nàng nói những chuyện vui vẻ cùng bạn học, tôi lại một chút cũng không cười nổi.


"Tomomi. . . nếu như chưa từng hẹn hò tớ thì tốt rồi." Một lát sau tôi mới nói ra những lời này.


Tomomi đột nhiên phanh gấp, tôi cũng dừng xe theo nàng, "Cậu nói vậy có ý gì?" Nàng tức giận hỏi tôi.


"Nếu như Tomomi không hẹn hò với tớ cũng sẽ không bị người khác bắt nạt. Tomomi vốn là một nữ sinh trung học bình thường, mỗi ngày đùa giỡn ầm ĩ cùng bạn bè, quen với một nam sinh, sẽ không bị. . ." Tôi cúi đầu, nắm chặt tay lái.


"Rầm"


Đột nhiên nàng dùng xe đạp đụng mạnh vào xe tôi. Cố sức như thế có chút dọa đến tôi. Nàng liên tục đụng mấy cái rồi mới ngừng lại.


"Tomochin là tên đại ngốc! Đại ngốc! Đại ngốc!" Nàng vừa đụng vừa hô, sau đó nhanh chóng đạp đi.


Tôi nhìn theo bóng lưng nàng, mãi đến khi biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy rất khủng hoảng, linh tính của tôi mạnh mẽ mách bảo nếu như không đuổi theo thì mãi mãi cũng sẽ không thể nhìn thấy nàng. Tôi vội vàng đạp xe đuổi theo. Nàng đạp rất nhanh, thật vất vả tôi mới đuổi kịp nàng ở ngã tư đường.


"Tomomi, xin lỗi, đều do tớ không tốt." Tôi ở bên cạnh nàng cầu khẩn nàng tha thứ.


Nàng oán giận liếc mắt nhìn tôi, sau đó không hề để ý đến tôi. Mãi cho đến công viên cách nhà nàng hơn mười mét, tôi điên cuồng đạp xe, đột nhiên dừng lại giữa lộ. Nàng vội vàng phanh xe.


"Tomomi, xin lỗi, tớ không nên nói như vậy."


"Đi nhanh lên, đừng chắn trung tâm lộ."


"Tin tin tin~~~~" Tôi nghe phía sau có kèn ô tô.


"Manh tránh ra, có xe vận tải đang đến."


"Xin hãy tha thứ cho tớ."


Nàng nhìn tôi lo lắng, lại lo lắng chiếc xe vận tải phía sau tôi. "Được rồi được rồi, tớ tha thứ cho cậu, nhanh qua đây."


Tôi đạp xe qua một bên, chiếc xe vận tải kia liền gào thét lướt qua bên cạnh tôi, dọa tôi đổ mồ hôi lạnh cả người, chiếc xe đó cao một mét chín.


"Muốn chết à! Đồ điên!" Tài xế xe ở phía trước quơ nắm đấm rống to.


Tôi kéo Tomomi ngồi vào ghế công viên, sắc mặt nàng tái nhợt, dường như bị dọa không nhẹ.


"Tomomi, xin lỗi."


Nàng quay đầu, yếu ớt liếc mắt nhìn tôi, rồi đột nhiên nước mắt doanh tròng, dùng sức đánh tôi, "Vừa rồi cậu mém chút nữa bị xe đâm chết rồi, tên ngốc này!" Tôi vẫn không nhúc nhích ngồi bên cạnh để mặc nàng đánh, "Tránh né đi a! Chết tiệt!"


Tôi ngồi bất động, không nói gì.


Tomomi hung hăng quật tay xuống, ôm lấy cánh tay trừng mắt nhìn tôi, nửa ngày không nói lời nào. Tôi muốn đánh vỡ bầu không khí này, nhưng lại không biết nên nói thế nào.


"Itano!" Không ngờ Tomomi lại mở miệng trước.


"Ơi?" Nàng cau mày bộ dạng rất nghiêm túc, tôi vội vàng ngồi thẳng.


"Không được nói tớ vì cậu mà bị bắt nạt."


"Nhưng. . ."


"Nghe tớ nói!" Tomomi hét lớn một câu.


"Dạ."


"Tớ cũng không phải là con nít, việc này lúc tớ quyết định hẹn hò với Tomochin tớ đã nghĩ đến. Tuy sẽ có chút đau buồn, nhưng vì những lời vụn vặt này mà Tomochin đòi chia tay với tớ mới thật sự khiến tớ đau khổ. Lần sau không được như vậy, nếu không tớ sẽ thật sự chia tay cậu đó chiyuu."


"Tớ không. . ."


"Nghe tớ nói!"


"Dạ."


"Tomochin cũng phải trưởng thành một chút, đánh nhau không giải quyết được vấn đề, vì một việc nhỏ nhặt như thế không cần phải đánh nhau. Còn nữa vừa rồi cậu còn dám đứng giữa lộ uy hiếp tớ!"


"Là bởi vì. . ."


"Nghe —— "


"Dạ!" Tôi cướp lời nàng.


Tomomi nhịn không được bật cười một chút, nhưng mà lập tức khôi phục lại biểu tình nghiêm túc, nhẹ ho khan hai tiếng, nhưng vẫn nhịn không được bật cười. Nàng cười gần nửa phút, hơi nhíu mày nhìn tôi, "Có phải Tomochin cảm thấy chỉ có mình cậu thích tớ, còn chiyuu chỉ là miễn cưỡng chấp nhận?"


"Có. . . một chút." Có lẽ bởi vì Tomomi không muốn phá hủy quan hệ giữa cả hai mới chọn cách hẹn hò cùng tôi.


Nàng mím môi, rất bất mãn dùng giọng moe nói, "Hừ~ người ta mỗi ngày đều dậy sớm làm cơm cho cậu ăn, buổi tối buồn ngủ muốn chết nhưng còn muốn nói chuyện điện thoại với cậu, bây giờ lại nói người ta không thích cậu."


". . . mỗi sáng chiyuu đều gần muộn, buổi tối cũng tối đa tới 11 giờ mà thôi."


"Nhưng cũng đâu có còn sớm, khuya rồi mà!!! Người ta thích nhất là ngủ! Bây giờ một ngày chỉ có thể ngủ tám tiếng, mệt mỏi muốn chết."


Tôi vẻ mặt hắc tuyến*, không biết nên trả lời làm sao.
*giống vầy nè => =.=" 


"Nè, nói thật." Đột nhiên nàng ngừng lại, nghiêm túc nói, "Tớ thích Tomochin, rất thích. Nếu Tomochin bị thương, tớ sẽ rất khó chịu. Chiyuu không muốn rời xa Tomochin. Tớ không sợ những kẻ rảnh rỗi này, Tomochin phải tin tưởng tớ."


Tôi gật đầu.


"Tomochin, tớ rất yêu cậu, yêu đến mức cậu không thể tưởng tượng được." Đôi mắt quyến rũ của nàng chớp chớp, đột nhiên lại cong lên, "Hẹn hò lâu như vậy rồi mà cậu còn đỏ mặt."


"Trời. . . trời nóng a." Nói trắng ra như thế. . . đương nhiên sẽ. . . có chút không thích ứng kịp.


"Bây giờ trời thu nha, Itano-senpai."


"Dài dòng!"


"Ế, dữ quá đi. Người ta nói rất yêu cậu, cậu không đáp lại còn hung dữ với người ta. Một chút cũng không yêu Chiyuu." Vẻ mặt nàng ủy khuất bĩu môi.


"Không có! Rất. . . rất. . ."


Gương mặt nàng nhanh chóng chuyển thành cười xấu xa tiến đến gần tôi, "Rất cái gì? Nói mau nói mau."


Người này tuyệt đối là S, tuyệt đối là S. Tôi xoay đầu không nhìn nàng, "Rất yêu cậu, rất yêu cậu. Đừng nói nữa!" Loại chuyện này trong lòng biết là được mà.


Nàng kiên quyết bắt tôi xoay đầu qua. Tôi nhìn người yêu của mình cười đắc ý giữa bầu trời hoàng hôn màu cam đỏ, gương mặt dịu dàng mang theo tinh nghịch, khóe miệng giương cao, lộ ra hàm răng có chút không đồng đều, đáng yêu cực kì. Soi sáng tôi không phải là ánh mặt trời mà là người tôi yêu nhất đang ở trước mặt tôi.


Nhưng nàng ấm áp sáng ngời như vậy lại không thể vĩnh viễn soi sáng tôi. Chuyện của tôi và Tomomi bắt đầu ồn ào sôi sục trong trường học, không lâu sau đó Kasaki liền liên lạc với cha tôi.


Cha tôi là một người vô cùng bảo thủ, thấy tình nhân tay trong tay thì đã lớn tiếng oán trách. Quan hệ của tôi và ông cũng vì chuyện làm Yankee trước đây mà đã vô cùng tệ hại, sau khi ông biết tôi rời khỏi nhóm Yankee thì có dịu lại một chút, cho rằng Tomomi là bạn mới của tôi còn gọi tôi mời Tomomi về nhà chơi, còn nói Tomomi là một người con gái tốt. Lúc ông biết chúng tôi không phải là quan hệ bạn bè thì ở trước mặt tôi phỉ báng Tomomi không đáng một đồng tiền, thật sự là chế nhạo. Ông ép tôi nói ra địa chỉ nhà Tomomi. Tôi không biết ông sẽ làm gì khiến Tomomi tổn thưởng, tôi không chịu nói, qua ngày hôm sau ông liền đến trường học.


"Trường học của mấy người là sao thế! Con gái của tôi không phải đến trường là để làm mấy việc kỳ quái như vậy!" Ông rống to với Kasaki.


"Ông Itano, bình tĩnh một chút."


"Mau gọi con nhỏ Kasai kia ra đây!"


"Gọi Tomomi làm gì? Là con tự ý muốn hẹn hò với cậu ấy." Tôi nhịn không được lên tiếng chống đối ông.


"Itano! Cái kia, ông Itano, thời kỳ nổi loạn của hai em ấy chưa biết phân đúng sai, hiểu lầm tình bạn thành tình yêu, trường nữ sinh xảy ra chuyện này là bình thường, chờ đến khi tốt nghiệp thì sẽ không có chuyện gì nữa."


Cha tôi đen mặt không nói với hắn nữa, chuyển qua trừng mắt nhìn tôi, "Nó năm mấy lớp nào?"


Ông muốn làm gì? Ở trước mặt mọi người sỉ nhục Tomomi sao? Tuyệt đối không để ông làm vậy. Tôi cưỡng chế rung động trong lòng, làm bộ bình tĩnh nói, ". . . năm nhất, lớp B."


Cha tôi tóm tôi ra khỏi phòng giáo viên. Chờ đến khi ông đến lầu một thì, tôi giẫy khỏi tay ông, vọt lên lầu, xông vào lớp K năm hai, lôi kéo Tomomi chạy đến sân thượng.


"Hộc. . . hộc. . . làm sao vậy, Tomochin? Tớ còn đang vào học." Tomomi khom lưng thở hổn hển hỏi tôi.


Tôi nhìn dáng vẻ nhỏ thó của Tomomi, nàng đã vì tôi gánh chịu bao nhiêu thống khổ không nên gánh rồi? Cha tôi ngoan cố như vậy, không chia rẽ chúng tôi sẽ không bỏ qua đúng không? Tôi tuyệt đối sẽ không để ông ấy xúc phạm Tomomi. Tôi siết chặt lòng bàn tay mình, ngửa đầu không để mình khóc. Tôi hít sâu một hơi, giữ giọng nói ổn định, làm bộ bình tĩnh nói, "Chia tay đi, Kasai."


Tomomi đứng dậy, há miệng trừng lớn hai mắt nhìn tôi. Đôi mắt sợ hãi như vậy, giống như tử thần đang đến đoạt đi sinh mệnh của nàng.


Ánh mắt đó khiến tôi dao động, nhưng nghĩ đến khả năng Tomomi sẽ bị người khác nhạo báng, nhạo báng và những tiếng xì xào. . . tôi không thể, tôi không thể thay đổi chủ ý. Tôi sợ mình nhịn không được, dời ánh mắt ra phía sau nàng, "Gần đây tôi thích một người con trai, là loại hình lý tưởng của tôi, cao mét tám, đẹp trai, là sinh viên đại học phía đông, cũng giống như tôi, thích vũ đạo. Tôi từng nói với cậu rồi đó, quen ở nhóm hiphop. Tuần trước nói với cậu cuối tuần này tôi đi học nhảy, thật ra là đi chơi với anh ấy. Tuy nói như vậy rất có lỗi với cậu. . ." Tôi giả vờ thoải mái mà cười, tôi không biết biểu tình này có bao nhiêu dối trá, "Ma, cậu cũng biết đó, nữ sinh và nữ sinh quen nhau cũng chỉ có thể ở trường nữ sinh, tôi sắp tốt nghiệp rồi, cũng không thể không nói ra."


Tomomi ngẩn người, lộ ra nụ cười rất không tự tin, đi đến bên cạnh nắm lấy tay tôi, dường như chờ mong tôi rút lại lời nói đó, "Tomochin đang nói đùa với Chiyuu phải không? Lừa. . . lừa tớ không được đâu. Chiyuu rất thông minh." Tomomi nói như vậy, cũng đau như cắt giống tim tôi phải không. Lòng bàn tay của nàng mềm mại như vậy, nhưng tôi lại sự ấm áp tôi từng tham lam lưu luyến, lạnh giống như máu đã ngừng chảy.


Tôi tuyệt tình vứt bỏ tay nàng, nàng đưa tay muốn cầm lấy một lần nữa, tôi lập tức xoay người đi chỗ khác. "Nếu thông minh, nên biết tôi không hay nói đùa. Hôm nay hiểu rõ rồi chứ, tôi chịu đựng đủ rồi, chịu đựng chờ đợi cậu, chịu đựng bởi vì cậu bị bắt nạt mà áy náy. Sáng sớm chờ cậu rất phiền a, có đôi khi cậu muộn đến hai tiếng. Hơn nữa cậu còn rất tùy hứng. Cho dù tôi tốt nghiệp rồi thì cũng sẽ chia tay, ma. . . đá người khác là không tốt, nhưng mà tôi vì cậu mà rời khỏi nhóm Shibuya, chúng ta coi như không ai nợ ai. Chúng ta một lần quen nhau, là đủ rồi. . . chia tay đi." Tôi lén lau đi giọt nước mắt không kiềm chế được, "Sau này. . . sau này không chừng còn có thể làm bạn bè."


"Cuối tuần trước Tomo còn nói rất yêu tớ. Là có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?"


Ừ. . . làm sao có thể nói với cậu, tớ làm sao có thể nói với cậu. Tôi tàn nhẫn lớn tiếng hét lên với nàng, "Đó là đùa giỡn cô, ngu ngốc! Cô cho là một Yankee hẹn hò với cô đơn giản như vậy sao? Bản thân là kẻ ngốc còn coi người khác ngốc. Đã nói chia tay rồi, còn dây dưa làm quái gì?" Xin lỗi, tớ mới là kẻ ngu ngốc, Tomomi, tớ mới là kẻ ngu ngốc.


"Tomochin. . . Tomochin. . ." Nàng vẫn là không chịu buông tha, nhẹ nhàng kéo góc áo tôi, tôi cắn môi dưới mãi đến đến khi cảm nhận được mùi máu tanh. Phía sau lưng nàng vẫn gọi tôi cùng tiếng nức nở, mỗi một câu đều xé tôi ra thành từng mảnh nhỏ.


"Bịch"


Đột nhiên nghe được một âm thanh vang lên, tôi vội quay đầu lại, thấy Tomomi ngất ngã xuống mặt đất.


Tôi quỳ gối bên cạnh nàng, ôm lấy đầu nàng, "Tomo, Tomomi. . .xin lỗi, xin lỗi." Vô luận tôi gọi bao nhiêu lần, nàng cũng không đáp lại. Tôi thật muốn giết bản thân mình. Nguyện vọng duy nhất của tôi chỉ là bảo vệ Tomomi, ngay cả thế cũng không thể làm được.


Nàng đóng chặt hai mắt, lông mi còn vương một giọt nước mắt rất nhỏ, gương mặt trắng bệch tràn đầy nước mắt. Tôi lau đi nước mắt của nàng, muốn lau sạch sẽ gương mặt đáng yêu của nàng, nhưng lại bởi vì nước mắt của bản thân liên tục rơi lên mặt nàng, tôi lau thế nào cũng không sạch. Tôi nâng gương mặt nàng lên, lần cuối cùng hôn Tomomi, lần cuối cùng chạm đến đôi môi mềm mại của nàng, lần cuối cùng nói với nàng tôi có bao nhiêu yêu nàng, lần cuối cùng bởi vì tôi mà khiến nàng bị tổn thương.


Tôi hẳn đã chết đi trong nụ hôn này. Nếu như trên thế giới này thần thánh có thật sự tồn tại, xin hãy cho tôi chết đi trong lòng Tomomi. Tôi lau khô nước mắt, đem máu đồ lên khóe miệng Tomomi.


"Không cần tìm, ở đây." Tôi tìm được cha, nói với ông, "Vừa rồi còn muốn mang con nhỏ kia đi, nó lại nói nó không muốn rời khỏi cái thằng nào đấy. Tôi biết ngay chúng nó mà, giận dữ tát nó một phát." Tôi nói như nó không phải việc gì quan trọng.


Cha tôi hoài nghi nhìn tôi.


"Nó đánh không lại, té xỉu trên sân thượng rồi. Gọi người đưa tới phòng y tế đi, tôi không muốn gặp lại nó. Ma~ tôi đi toilet chút." Tôi không quản ông ấy có gọi tôi lại hay không, một đường đi thẳng đến WC nữ. Đầu tôi đau quá, giống như có vô số lưỡi dao bay loạn trong đấy. Tôi rất lo cho Tomomi, nàng có thể xảy ra chuyện gì không? Nhưng mà tôi không thể đi thăm nàng, không thể đi thăm nàng. Tôi khóc, yết hầu bị chặn không phát ra một âm thanh nào.


"Tomomi!"


Tôi vô lực bước ra ngoài, phảng phất như nghe ông ấy đang nói gì đó, nhưng lại không nghe được. Tôi đờ đẫn xoay người đi về phía trước, mỗi một bước đều như tiến vào hỏa ngục. Đầu óc trống rỗng không cách nào suy nghĩ được, cả cơ thể cũng không nghe tôi sai khiến, tôi không biết mình đang làm gì.


Vài ngày sau đó tôi đều ở bên ngoài không quay về trường, tôi không biết nên đối mặt với Tomomi thế nào. Tôi nghĩ có lẽ nàng vẫn không tin những lời tôi nói, tôi còn huyễn tưởng rằng mình có thể giải thích với nàng. Chờ tôi lại một lần nữa đi vào trường học, tôi mới biết được tin Tomomi đã chuyển trường từ miệng bác sĩ Ohori. Bạn bè các nàng thấy tôi đều dùng ánh mắt phẫn nội trừng tôi, tôi thật hy vọng ánh mắt của họ có thể hóa thành ngọn lửa thiêu tôi thành tro bụi. Tôi gián tiếp nghe được nàng ở trường mới làm quen được bạn bè, trải qua cuộc sống trung học bình thường. Có lúc tôi cũng muốn tìm nàng, có một lần tôi đã ngồi xe đến, nhưng lúc ở trên đường tôi nghĩ toàn bộ những việc này đều bởi vì tôi tự ý thích Tomomi, để tôi kết thúc tất cả những chuyện này, để Tomomi có thể một lần nữa trở lại cuộc sống bình thường vui vẻ. Cuối cùng tôi bước xuống trạm xe kế tiếp.


Sau đó thì tôi mơ mơ hồ hồ tốt nghiệp, cũng chưa từng gặp lại Tomomi. Ừ, thì là như vậy, một câu chuyện tình yêu bình thường trong trường nữ sinh.



2 nhận xét:

  1. Nghĩ 5 chương sẽ cái vèo nhanh chóng kết thúc ! Hơn 12k, trời ạ ta đọc muốn chuối ak cảm giác vô tận ak @.@ thực lòng mà nói đây ko phải văn phong ta yêu thik -.-" chắc do đọc nhiều fic phế sài quá nên chưa thích ứng được :D cơ mà 2 người đó sẽ ko kết thúc như vậy đúng ko T.T Hóng-ing ! Thánh đã vất vả rùi !!! Hơn 12k ak @.@ tks u for updating !!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ha ha, đúng đúng, mình siêu thích văn phong ngắn gọn nhưng cực thấm của Phế Sài a! Nhưng đúng mà lâu lâu đổi gió cũng không tệ, cực thân này thôi T_T

      Cám ơn đã ủng hộ nhé, cố gắng lên!!! Yây!

      Xóa