Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

[Fanfic][Edit] Nữ nhân của Dracula - Chương 2











Chương 2















Bá tước nhận được thư liền chạy đến tòa thành của hắn. Anh hai của nàng, công tước đại nhân, anh tuấn, phong tư lỗi lạc, hắn có rất nhiều nữ nhân, nhưng không có vợ. Hôm nay Yuko trở về, trong tòa thành đang cử hành một dạ tiệc long trọng. Các tân khách hướng nàng hành lễ, sau đó cũng không quên ca ngợi tân hôn thê của công tước đại nhân.


Xinh đẹp không gì sánh được, như là châu báu đẹp nhất thiên hạ.


A, vậy ra đó là bảo vật anh hai nhắc trong thư.


Yuko đối với người chị dâu này vô cùng hiếu kỳ, nhưng điều trong lòng nàng nghĩ chính là: Nếu như tiểu công chúa của nàng bình an lớn lên, nhất định cũng sẽ xinh đẹp không gì sánh được.


Nhưng tiểu công chúa của nàng, đã ngủ say trong lòng đất.


Yuko tiến vào đại sảnh, các tân khách tự động tản ra hai bên, tạo một lối đi cho nàng. Nàng đi dọc theo mặt đất lót đá cẩm thạch hướng đến cái vương tọa(Ghế ngồi cho vua) cao cao kia, nàng ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ: "Ta đã về —— "


Nụ cười của nàng gượng cứng trên mặt. Nàng dường như vừa thấy được tiểu công chúa của nàng, đôi mắt xinh đẹp kia, và mái tóc tuyệt trần nhất thế giới. Nàng trong mắt nàng cũng thoáng ngạc nhiên, gần như quên đứng dậy cùng công tước.


"Ngài thật xinh đẹp như lời đồn." Trên mặt bá tước lại một lần nữa vẽ ra một nụ cười ôn hòa, nàng hữu lễ hướng tân nhân cúc cung hành lễ, "Tha thứ cho ta vì đã không mang theo hạ lễ gì quý giá, chỉ có một chút thành ý, hy vọng ngài nhận cho."


Bá tước quay trở về hiện thực từ trong những hồi ức.


Nàng đang tham gia tụ hội của anh hai tổ chức ở Viện Nguyên Lão.


Anh hai vẫn đang du duệ(Kiểu như ôm eo rồi đi xung quanh) cùng mỹ nhân trong tay, phong tư(Phong độ và tư thái) của hắn vẫn không giảm, có lẽ càng cao hơn so với trước kia. Không có một nữ nhân nào mà hắn chiếm không được —— đương nhiên, ngoại trừ người mẹ đã mất và nàng.


"Yuko." Anh hai ở xa xa hô hoán nàng, "Em đã về."


Bá tước chậm rãi bước đến.


"Có một món đồ, ta đã giữ gìn bấy lâu, bây giờ trả lại cho em."


Biểu tình bá tước nhìn sơ có vẻ là không hiểu.


Công tước mở lòng bàn tay ra, trong đó là một sợi dây chuyền bằng răng nho nhỏ: "Đây là lễ vật hôm đó em đưa cho Haruna, nàng đã mất, ta nhìn thấy vật càng tăng thương cảm —— "


Ta muốn một hàm răng của rồng. Nghe nói răng của rồng làm chủy thủ là vô kiên bất tồi, tượng trưng cho kiên cường và dũng khí.


"Cho đến nay ta vẫn luôn tiếc nuối —— "


Yuko cầm lấy sợi dây trong lòng bàn tay, âm thanh của anh hai nàng phiêu thật xa.


"Ta không nên tin lời —— "


Ánh trăng đêm nay vô cùng đẹp, nhưng so với ngươi thì nó vẫn kém xa.


Đối với ngươi ta vẫn không có dự định tha thứ cho ngươi.



——————————————————



Bá tước từ trong men say tỉnh lại.


Nằm trong quan tài nhỏ hẹp là một nữ nhân toàn thân xích lõa(khỏa thân), nhưng nàng đối với người này không hề có ấn tượng. Nàng chỉ nhớ trong yến hội của anh hai uống đến không hay biết gì, sau đó được một nữ nhân dìu về phòng.


"Bên ngoài là lúc nào rồi?" Nàng xoa huyệt thái dương, hỏi.


Bên ngoài quan tài là người hầu của nàng, hắn là con người, hắn hy vọng có thể biến thành Vampire, nhưng trước việc đó, hắn cần bày tỏ lòng trung thành của hắn đối với bá tước.


"Đã là chạng vạng thưa bá tước đại nhân."


Chạng vạng.


Yuko chậm rãi đẩy quan tài ra, ngồi dậy.


Người hầu cảm thấy khó hiểu: "Bá tước đại nhân, bên ngoài vẫn còn sáng —— "


Bình thường thì nàng sẽ không mạo hiểm đi ra, vì bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị thương.


Yuko không nói gì, phất tay bảo đối phương lui ra. Tên người hầu yên lặng rời khỏi, tòa thành lúc chạng vạng khôi phục lại sự tĩnh lặng. Yuko nghe được tiếng chim hót, nàng nhìn ánh tà dương màu cam đỏ ở xa xa, từ từ, vươn tay ra. Đầu ngón tay vừa chạm vào ánh sáng, lập tức phát ra âm thanh "xèo xèo", đau đớn không thể ức chế được chốc lát lan ra toàn thân.


"Bá tước đại nhân!" Nữ nhân đêm qua ở sau lưng nàng kinh hô.


Yuko không quay đầu lại: "Đưa rượu cho ta." Nàng nói, "Ta thấy một cơn ác mộng."


"Ác mộng như thế nào?" Có thể khiến cho bá tước đại nhân kinh hãi.


"Ta mơ thấy ta đồng ý suốt đời trầm luân trong tình yêu của người đã phản bội ta."


"Ngài chắc phải khổ sở lắm."


"Không." Bá tước quay đầu lại, con ngươi màu vàng nhạt lộ ra cái nhìn hung ác của dã thú, "Nàng đã gặp báo ứng."


"Cái gì —— "


Bá tước lại tiếp tục vươn cánh tay ra ngoài ánh dương, tia sáng đốt cháy làn da của nàng, bốc lên mùi thịt cháy, nhưng nàng không quan tâm đến: "Nàng đã biến mất dưới ánh mặt trời."



——————————————————


 
"Chúng ta không thể cứ tiếp tục như thế này."


Một đêm nào đó, dưới ánh trăng trong hoa viên, người yêu của nàng nói với nàng. Hai người vừa kết thúc trận mây mưa, da thịt yếu ớt lộ ra màu hồng nhạt. Hô hấp của người con gái kia vẫn còn gấp, nhưng ánh mắt của nàng lại bình tĩnh vô cùng: "Nếu như bị công tước phát hiện, chúng ta sẽ bị tử hình."


Tử hình đối với Vampire vô cùng đơn giản, chỉ cần tìm một cái lồng sắc, đem tội nhân bỏ vào, sau đó đặt ở đình viện(sân), chờ mặt trời lên.


"Ngươi sợ?"


"Phải." Người con gái ấy cúi đầu, "Ta từng suýt chết một lần, ta sợ phải trải qua lần thứ hai."


"Cái mà ngươi gọi là tình yêu, cũng chỉ như thế này thôi sao?"


Người con gái ấy ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước: "Ta thực sự rất yêu ngươi —— "


Đây thực sự là trò hề buồn cười nhất trên đời.


Bá tước cười ra nước mắt, giống như thường ngày, nàng khom lưng hôn lên mu bàn tay nàng: "Như ngài mong muốn."


Không biết là ai —— bá tước thề người đó không phải là nàng —— vạch trần công tước phu nhân bí mật yêu đương vụng trộm với ai đó, tuy rằng không bắt được gian phu, nhưng công tước phu nhân được công tước và Viện Nguyên Lão nhất trí đồng ý, tử hình nàng. Còn nàng thì, may mắn thoát được một kiếp, kéo dài hơi tàn của nàng đến tận ngày nay.


Vết bỏng trên tay nhanh chóng thay da mới, bá tước không điếm xỉa đến việc này. Người thiếu nữ kia thì ngược lại, có vẻ xé chuyện bé ra to. Nàng thậm chí còn chạy đi tìm băng gạc, giúp nàng băng bó vết thương. Bá tước ngồi trong bóng đêm, ánh tà dương đã chìm vào rừng rậm, đêm tối thuộc về bọn họ một lần nữa được phủ xuống.


Tối nay không biết nên đi đâu.


"Ngài nên yêu quý chính mình." Người thiếu nữ ôn nhu hôn lên miếng băng gạc trên mu bàn tay nàng, "Bởi vì người yêu ngài luôn hy vọng ngài như vậy."


Bá tước cười rộ lên: "Là ngươi?"


"Không chỉ mỗi ta." Thiếu nữ nghiêm túc trả lời nàng, "Ta nghĩ, nhất định có rất nhiều người, từng yêu ngài."


"Nàng phản bội ta."


"Thật vậy chăng?" Thiếu nữ ngẩng đầu, trong ánh mắt toát ra vẻ nghi hoặc, "Nàng ta thật sự phản bội ngài?"


Ta thật sự phản bội ngươi?


"Nàng thực sự phản bội ta —— "


Đừng đến tìm ta nữa!


"Nàng —— "


Ngươi không hề hiểu!


Bá tước nằm ngửa trên ghế, mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm chùm đèn thủy tinh trên trần nhà. Người thiếu nữ ôn nhu vuốt ve mái tóc dài rám nắng của nàng, nghe nàng thấp giọng nỉ non: "Ta nhớ rất rõ, lúc chúng ta ở trong đình viện —— "


Ngươi không hề hiểu! Ngươi sẽ chết! Ngươi sẽ biến mất!


Lẽ nào ngươi sợ?


Ta thực sự yêu ngươi —— Đôi mắt kia được lệ lấp đầy, bi thương mà nhìn nàng, Ngươi không hề hiểu, ta hy vọng ngươi biết quý trọng bản thân đến cỡ nào, giống như ta quý trọng ngươi ——



——————————————————

 

Nhưng là người từng nói với ta như vậy, cuối cùng cũng phản bội ta.



——————————————————


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét