Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

[Fanfic][Edit] Bạn của mười năm sau - Hoàn


Quên, chap này là Hoàn fic rồi :D





Chương 20



















"Tớ, ách, tớ tìm Saechan." Takahashi lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, "Acchan, tớ, Marichan có tìm thấy NyanNyan chưa?"


Maeda mím môi lắc đầu.


"Vậy à." Takahashi gật đầu, chuẩn bị bước bước ngang qua Maeda.


Thoáng một cái, Maeda bắt lấy cổ tay Takahashi, Takahashi quay đầu lại, lại nhìn thấy ánh mắt đau khổ của người con gái kia: "Takamina, chúng ta không thể làm bạn sao?"


Takahashi cắn môi, mái tóc buông xuống che khuất một bên mắt của nàng: "Xin lỗi."


". . . vậy à." Maeda buông tay.


Takahashi dừng một chút, không quay đầu lại hướng đến con hẻm mà đi.


Maeda nhìn bóng lưng vẫn nhỏ nhắn như xưa của người yêu nàng dần biến mất ở con hẻm dài, hai tòa nhà cao tầng hạ xuống đất một mảng đen rất lớn, nhưng mà có bóng lưng nhỏ nhắn của người yêu nàng, là ánh sáng soi rọi thế giới này.


Maeda ngồi  xổm xuống, nhìn ánh tà dương dần dần lặn mất, chiếc điện thoại trong túi xách khẽ rung.


Xin lỗi, tớ quá mệt mỏi rồi.


Takahashi đi khỏi con hẻm không bao lâu thì nhận được cuộc gọi từ Miyazawa.


"Xin lỗi, Tokyo thay đổi quá, không cẩn thận thì, haha."


"Không sao, cậu đang ở đâu?"


"Trong công viên a, không cần sốt ruột, hiện tại tớ đang ở cùng Yuki."


"Vậy à. . ."


"Hửm? Cậu sao vậy? Nghe như vừa khóc?"


"Chỉ là, tạm biệt với quá khứ thôi." Takahashi đưa tay che tầm mắt, "A, đúng là rất đau a."


Miyazawa tắt điện thoại, nhìn vẻ mặt lo lắng của Kashiwagi, nhún vai giải thích: "Takamina a, có lẽ cậu ấy xem idol là cả sinh mệnh của mình."


Kashiwagi nắm chặt chiếc quai túi xách trên vai, ở ngọn cây xa xa một đám chim tung canh bay, dường như chuẩn bị quay về tổ, người con gái trước mặt vẫn xinh đẹp như nhiều năm về trước, ngày đó, cô gái trẻ cười thân mật hướng nàng đi đến, hôm nay đứng trước mặt nàng, khung cảnh cuối ngày và công viên vắng vẻ, như một giấc mộng của nàng nhiều năm về trước.


Chỉ đợi nàng nói ra bốn chữ. (4 chữ Trung nha)


Kashiwagi đi về phía trước, chợt bật cười lắc đầu.


"Làm sao vậy?" Miyazawa lên tiếng hỏi. Dưới ánh hoàng hôn hạ xuống, chính là đôi mắt ôn hòa xinh đẹp mà Kashiwagi rất quen thuộc nhiều năm về trước.


"Không có gì." Kashiwagi lắc đầu, vươn tay đến người nàng yêu ở nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa.


Thì ra, mình đã sớm mất đi tư cách nói câu đó.


"Nói đi."


Oshima tựa lên lan can trên hành lang, chân mày hình chữ bát tràn đầy tức nhận nhìn Shinoda.


Shinoda phì cười một tiếng, quay lại: "Nói cái gì?"


Oshima nhíu mày, dường như cố sức nén tức giận: "NyanNyan và chị!"


"Cái gì? Quan hệ à?" Shinoda cười cười, "Nyaro là bạn thân của chị~ "


"Bạn thân!" Oshima lớn tiếng quát, "Chị biết rõ em đang hỏi cái gì!"


Nụ cười trên mặt Shinoda thoáng cái biến mất, một đôi mắt trầm tĩnh như nước nhìn chằm chằm Oshima: "Chị không biết em đang hỏi cái gì."


"Chị còn muốn giả điên à!" Oshima xông đến nắm chặt vạc áo Shinoda, "Được! Tôi sẽ nói rõ ràng cho chị biết! Mẹ kiếp tôi hỏi chị, thái độ chị đối với NyanNyan không cự tuyệt cũng không chấp nhận là cái quái gì! Thao túng NyanNyan, đùa bỡn với tình cảm của NyanNyan vui lắm à!"


". . . chị cũng không muốn." Shinoda ôm đầu, trượt dọc xuống vách tường.


Oshima đứng tại chỗ mơ hồ có thể nghe tiếng khóc nức nở của Shinoda trong bóng tối.


"Chị sợ. . . yêu người khác sẽ thế nào, nếu như sau khi quen với đối phương lại không giống như bản thân tưởng tượng thì nên làm sao bây giờ, chị đã hơn 30, chị và một người phụ nữ, mẹ chị nên làm sao bây giờ. . . chị mệt mỏi quá, chị không kiên cường như mọi người tưởng tượng đâu. . ."


"Mariko-sama. . ." Oshima nhẹ giọng thở dài, "Nhưng là, NyanNyan cũng giống như chị a."


Shinoda ngẩng đầu nhìn Oshima nháy mắt trở nên dịu dàng dị thường, lộ ra gương mặt bị nước mắt thấm đẫm, dưới ngọn đèn rọi xuống có vẻ vô cùng trẻ con.


"Phì." Oshima lấy tay che miệng nhịn cười, cúi người ngồi chồm hổm vỗ vỗ đầu Shinoda, "Nhìn nè, Mariko-sama còn rất nhỏ mà."


"Cút." Shinoda đưa tay gạt đi cánh tay trên đầu mình.


"Mariko-sama." Oshima đứng thẳng dậy, "Còn tiếp tục do dự như vậy, NyanNyan sẽ thực sự biến mất đấy."


Hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc.


Cộp cộp cộp.


Mỗi một tiếng đều như dẫn nát lòng Shinoda.


". . . Marichan."






Hoàn.





——-——-——-——-——-——-——-——-——




Nghe đồn chap này là End, nhưng vì một ít thắc mắc nên chap SP mai tung luôn thể...



4 nhận xét:

  1. SP hửm < mắt sáng > nhìn lại thì chỉ còn atsumina là vẫn thế :( yuko, sae thì alone :( mà 4 chữ tiếng hoa kia là gì ta ? hy vọng là sp là vùng đất happy ending cho atsumina nhà ta :) Arigato Thánh nhìu nhìu nha :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :D Atsumina tan tành chứ không có HE đâu. SP biến thái lắm =.,="

      Xóa
  2. hehehe.... có mùi Saeyuki nha

    chà, có lẽ những câu nói của yuko làm sama giác ngộ chăng? Đang cảm xúc bỗng nhiên về lại cái bản tính cũ : "cút". ^_^
    Có lẽ người gọi marichan là haruna,chắc lúc đó haruna quay về nhà Sama, kết thúc như vậy thì độc giả có thể hiểu là HE cho mariharu rồi, sama chịu nói lên khúc mắt bấy lâu của mình, và có lẽ sẽ trải lòng với haruna, nói chung mariharu vậy là HE rồi
    cho hỏi chủ blog chớ 4 chữ đó là gì vậy làm ta tò mò quá

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :| Au có ghi đâu mà em hiểu, nếu theo tiếng việt thì "Tớ yêu cậu" nếu đúng thì là 3 chữ, đằng này 4 chữ lận, nên em đâu có biết ~.~ mới chú thích cho mọi người biết là 4 chữ Tàu :v vì chữ Tàu khác vs chữ Việt :v có khi là câu tỏ tình nào đó dài 4 chữ

      Xóa