Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

[Fanfic][Edit] Bạn của mười năm sau - Chương 17








Chương 17




















Bầu trời ở sân bay Natari Tokyo vang dội tiếng phi cơ như muốn xuyên thủng không gian.


Oshima cùng Takahashi trang bị đầy đủ đứng ở cửa khẩu Hàng không quốc tế, Takahashi kiễng chân cố gắng giơ tấm áp phích trên đó có ghi hai chữ "Saechan", hy vọng nó không bị các tấm bìa to bự đẹp đẽ khác che mất.


"Ma, cuối cùng cũng có khá hơn chút nào không?" Oshima nhìn Takahashi.


Nửa tiếng trước, hai người hăng hái vội vàng đến sân bay đón bạn thì liền trợn tròn mắt nhìn nhau.


"Sao em/chị không mang bìa cứng theo?"


"Em/chị tưởng chị sẽ mang theo!"


Sau đó hai người trừng mắt nhìn nhau diễn hề, hay đúng hơn là, nhóm hài WLùn của AKB?


Oshima vội vàng chạy đi mua một quyển tạp chí, để lấy tấm áp phích của một hậu bối cùng công ty, đem quyển tạp chí mới tinh quẳng vào sọt rác.


Takahashi quỳ rạp trên đất viết lên mặt sau của tấm áp phích hai chữ "Saechan".


Nói đến lý do Miyazawa Sae về nước lần này, người đã đem trọng tâm của sự nghiệp chuyển qua Trung Quốc, phải nói đến cuộc điện thoại ba hôm trước. Sau khi kết thúc công việc trở về nhà, Miyazawa nhận được một cuộc gọi từ người bạn ở quê nhà.


"Saechan? Tớ là Kasai Tomomi."


"A, a!" Do quá kinh ngạc, Miyazawa nắm chặt điện thoại sửng sốt hồi lâu, "Tomomi!"


"Ha ha, Saechan thật nghệch~ "


"Tại lâu quá không nói chuyện điện thoại với Tomomi, lần trước, lần trước là cách đây 5 năm rồi phải không? Tớ hiếm khi về nước gọi cậu ra ăn lẩu thì. . ."


"Saechan!" Kasai cắt lời Miyazawa, "Tớ sắp kết hôn!"


"A!" Miyazawa kêu to.


"Mời cậu về nước uống rượu mừng nha."


"A!" Miyazawa lại kêu to một tiếng.


"Saechan đến Trung Quốc lâu quá nên quên Nhật Ngữ rồi hả? Chỉ còn "A" thôi sao?"


"Tại hết hồn quá a!" Miyazawa nói, "Cảm thấy như cậu chỉ mới vừa vào AKB thôi, hay một đứa em gái nhỏ vừa lên trung học không bao lâu. . ."


"28 tuổi rồi, năm nay Tomo đã 28 tuổi rồi, đã đến hàng Oba-chan rồi đó."


"Làm gì có! Tomomi vĩnh viễn trẻ đẹp lấp lánh hào quang a!"


"Ha ha." Tiếng cười êm tai của một người phụ nữ trưởng thành vang lên từ loa nghe điện thoại, "Saechan, cậu thật tốt."


Những câu thoại rời rạt.


"Saechan, sẽ đến chứ?"


Miyazawa nhắm mắt lại, dường như còn có thể nhìn thấy cô gái nhỏ năm đó còn cột đuôi ngựa vẻ mặt ngây thơ, mùa hè năm đó đã không thể tìm lại, mà cô gái nhỏ năm nào nay đã sắp phủ lên người chiếc áo cưới.


Miyazawa đáp: "Sẽ."


Miyazawa ôm lấy hai người bạn nhỏ hơn mình nửa cáu đầu: "Yuko-chan! Takamina!"


"Saechan, lại đẹp trai ra!" Oshima nói, "Sắp sửa đẹp trai phong lưu lỗi lạc hơn tui rồi!"


Miyazawa đá Oshima một cái: "Yuko-chan tự kỉ như thế thật tội cho Kojima-chan nha."


Nụ cười Oshima thoáng sượng lại. Takahashi kéo Miyazawa qua một bên, kéo tai nàng lại, nói: "Yuko và NyanNyan đã chia tay rồi."


"A!?"


Miyazawa còn đang kinh ngạc, Oshima bên kia đã tỉnh lại, siết chặt tay bỏ vào túi quần, tay kia giơ giơ chiếc Iphone: "Hai người, tớ có địa chỉ của Tomomi, chúng ta đến đó gây bất ngờ đi~ "



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét