Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 23










Chương 23 - Cuộc chia tay kéo dài (2)






















Yuko cầm lấy chìa khóa ra tra vào ổ. Nghe được một tiếng cách nhẹ nhàng, cánh cửa được mở ra.


Căn phòng tối om. Không có mở điều hòa, bầu không khí vừa loãng vừa lạnh buốt.


Căn phòng vẫn ngăn nắp, dường như Haruna vừa mới sắp xếp lại. Trong căn bếp này là những thứ mà nàng vĩnh viễn cũng không động đến, chai dầu, lọ muối, chiếc muôi chống gỉ và thìa canh, thậm chí là bình gas, đều đã được lau dọn sạch sẽ. Yuko ấn mở đèn trong bếp, từng chiếc lọ yên lặng đứng đó, dường như chờ đợi đôi bàn tay kia sẽ một lần nữa ấn mở bếp lò, nhấc chúng nó lên, và trộn lẫn chúng vào chiếc muôi canh.


Quần áo đã được giặt xong, chỉnh tề nằm trên giường, tản ra mùi xà phòng nhàn nhạt. Chiếc áo mỗi khi nàng làm báo cáo đều mặc đã được ủi phẳng phiu, treo trong tủ quần áo. Một vài cây bút chì màu còn nằm trên chiếc bàn nhỏ. Kệ sách được lau rất sạch, bút màu và bút bi bỏ trong cùng một chiếc túi, dây kéo chỉ kéo lại một nửa, tất cả đều lộ ra một sự gọn gàng, nhưng không cô quạnh.


Tệp hồ sơ xếp theo 50 âm tiết được đặt dưới chân bàn, nằm ở góc tránh ánh nắng chiếu vào. Công tắc ổ điện đã được tắt đi, nằm gọn gàng ở góc. Những tệp hồ sơ và những quyển sách to nhỏ không đồng đều của nàng cũng được cẩn thận xếp trên kệ, những góc sách bị bong lên đều được kiên nhẫn sửa chữa từng quyển.


Căn phòng của Yuuna bên cạnh, búp bê và đồ chơi tất cả đều đã biến mất, trên bàn chỉ còn lại vài chiếc bút chì chưa được đem đi, nằm yên lặng dưới ánh đèn, tạo ra những chiếc bóng đen thật dài, dường như chờ đợi đôi tay kia một lần nữa cầm lấy chúng.


Yuko buông cặp táp, trở về phòng ngủ, nặng nề ngã xuống chiếc giường mềm mại. Trên chiếc chăn cùng drap giường dường như còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của Haruna, mùi hương như vậy làm Yuko nhớ đến ánh mắt biết cười của Haruna, giọng nói của Haruna, nụ cười của Haruna, hương thơm trong từng món Haruna nấu, da thịt ấm áp của Haruna. . .


Haruna, có phải chúng ta chỉ có thể gặp lại ở kiếp sau?


Từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài xuống má Yuko.



.

.

.

.

.

.

.



Tỉnh dậy từ trong giấc mộng đó, bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen. Nước mắt đã sớm làm ướt gối đầu. Haruna ôm nàng, đầu còn chôn ở phía sau nàng, dường như đang ngủ, trên cổ còn cảm nhận được từng hơi thở Haruna phả lên.


Bỗng nhiên, trong nháy mắt nàng cảm thấy may mắn thay, may mắn vì tất cả chỉ là mơ. Hiện thực là Haruna vẫn còn ở bên cạnh nàng. Nhưng giấc mơ này quá chân thật, đến nỗi Yuko còn nhớ được rõ ràng mùi hương của Haruna trên drap giường cùng xúc cảm mềm mại đó, nhớ rõ những dụng cụ trong bếp phản xạ lại ánh đèn lóe lên những luồng sáng lờ mờ, cùng với cảm giác lạnh lẽo đến thấu tận xương tủy buốt từng tế bào trên cơ thể kia.


Dường như cảm nhận được điều gì, cánh tay Haruna ghì chặt lấy Yuko. Yuko rất muốn xoay người lại ôm lấy Haruna, giống như bình thường, rút người vào lòng nàng, thế nhưng giờ đây lại do dự.


Rốt cuộc, Haruna vẫn tựa vào lưng nàng, còn Yuko thì không cách nào ức chế được những dòng nước mắt thương tâm.


". . . Mặc kệ là làm sao, tôi chỉ hy vọng có thể nhìn thấy con gái ruột của mình. Biết bản thân có được một đứa con đang tồn tại trên thế giới này, đối với một người bỗng nhiên trở thành cha như tôi mà nói thật sự là một điều hạnh phúc lớn lao. Nếu như có thể, ngày 29 tháng 12, 2 giờ trưa tôi đợi em và Yuuna ở quán cafe hồi cao trung chúng ta thường đến. Đương nhiên, nếu muốn em cũng có thể đưa người khác đến cùng, tôi đều hoan nghênh."


Buổi tối Haruna cho Yuko xem tin nhắn sử dụng từ kính ngữ cho đến dấu chấm câu đều vô cùng chuẩn xác không sai một chút nào. Yuko xem một lần, không có biểu tình gì mà trả điện thoại lại cho Haruna.


Trầm mặc khá lâu, Yuko hỏi: "Chiều mai cậu sẽ đến đó à?"


Haruna yên lặng một lát, trả lời: "Ừm, tớ sẽ đi."


"Đưa Yuuna đi cùng?"


"Ừm." Haruna đáp, "Trưa mai tớ sẽ đến nhà trẻ đón con bé."


Giọng điệu của Haruna là giọng điệu đã hạ quyết tâm. Ở cùng nhau lâu như thế, Yuko rất hiểu.


Yuko gật đầu, không nói gì nữa.


Trước lúc đi ngủ, hai người ngồi ở đầu giường yên lặng thật lâu. Cuối cùng Yuko nói: "Ngủ sớm thôi." Rồi tắt ngọn đèn ngủ.


Sau khi nằm xuống, Haruna nghe được trong bóng tối cất lên một giọng nói yếu ớt cùng nghẹn ngào nhưng lại rất kiên định: "Haruna, cậu nhất định phải đi theo con đường mà cậu cảm thấy đúng nhất, đừng quá quan tâm đến cảm nhận của tớ."


Haruna không đáp.



—— 



"Cậu điên à! Tùy tiện một cái liền cho thằng khốn đó đem Haruna và Yuuna cướp đi?"


Một buổi trưa ngày hôm trước, trong phòng nghỉ ở bệnh viện y dược, Sae gần như gầm lên mà hỏi.


Tin tức Lữ tìm đến nhà, ban đầu Yuko chỉ cho Miichan biết vào giờ cơm trưa, sau lần đó gần như là trong nháy mắt chuyện này đã lan đến tất cả những người bạn của Yuko. Vì vậy, đội quân ở phòng nghỉ không phải dạng vừa đâu, người đến so với tiệc họp bạn cũ còn đông đúc hơn, Yuko thật sự bị dọa nhảy dựng lên.


Tomo~mi vội vã chạy đến ôm lấy Yuko, Sayaka kéo Sae ra, đề phòng Sae làm chuyện quá khích.


"Việc này Yuko cũng đâu muốn thế!" Miichan tiến lên nói hộ, "Chúng ta ở ngoài sáng, đối phương trong tối, đối phương tìm đến tận cửa rồi, muốn Yuko làm gì bây giờ?"


"Nhưng các cậu nhìn thái độ tiêu cực này của cậu ấy đi!" Sae vẫn kích động, chỉ vào Yuko lớn tiếng nói, "Giống như muốn giơ hai tay dâng mẹ của con gái mình cho người ta! Cái thứ vô dụng như thế, không phải Oshima Yuko mà tớ biết!"


". . . mẹ của. . . con gái tớ? . . ." Yuko lập lại câu nói này, tự giễu bản thân giương miệng cười một chút.


"Nói không nổi phải không?" Sae giãy khỏi tay Sayaka, nhào đến Yuko, bị Minami vọt tới kéo lại, "Cái thái độ này của cậu là gì hả! Những gì thuộc về mình mà cũng không muốn giữ sao?"


Yuko bật khóc.


"Yuko, đừng để Haruna đi, tớ xin cậu!" Tomo~mi cũng bật khóc, "Đổi số điện thoại! Sau này đến nhà của tớ ở a, tớ và Tomomi có thể nuôi các cậu không thành vấn đề gì. Đừng để Haruna đi!"


Tomomi, người thích hợp nổi giận đùng đùng trong lúc này lại lẩn trong đoàn người cắn môi rơi nước mắt như mưa.


"Oshiri baba là đồ ngốc, ngốc nhất vũ trụ!"


Mayu ngồi trên ghế đã khóc đến không đỡ nổi thắt lưng, Yuki ngồi bên cạnh nàng, tay trái nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, hai mắt gắt gao trừng Yuko.


Yuko tránh khỏi Tomo~mi, lảo đảo đi đến trước mặt Yuki.


"Này, tên khốn kiếp cậu." Yuko muốn cười, nhưng thế chỗ nụ cười lại chính là những giọt nước mắt chảy ra như mạch mãu vỡ òa, từng giọt từng giọt trượt dài xuống đôi gò má, rơi lên mặt đất, "Cậu đã nói với tớ phải không, yêu là mãi mãi khoan dung, đối xử tốt với nhau. . ."


Yuki không đáp, chỉ gắt gao trừng Yuko.


"Lời này là Chúa nói a. . ." Yuko miễn cưỡng nở nụ cười.


"Oshima Yuko!" Yuki bỗng nhiên đứng bật dậy, nắm áo xách Yuko lên, lớn tiếng nói, "Tôi cho cậu biết! Đừng lấy lời của Chúa ra mà biện hộ cho hành động của mình!"


Nói xong nàng buông Yuko ra, che mặt khóc nức nở.


"Yuko, nghe tớ nói."


Miichan đi đến trước mặt Yuko. Giữa tầm nhìn mông lung Yuko vẫn có thể nhìn thấy hốc mắt nàng phiếm đỏ.


"Cái thứ như cậu." Có thể nhìn ra Miichan đang cố gắng khống chế bản thân mình, dùng giọng điệu bình thản không mỉa mai như thường khi, "Cậu nhớ chứ? Năm ấy cậu và Haruna dọn đến Tateyama, là ai đội mưa đội gió cùng cậu đi tìm phòng ở? Là ai sáng sớm 4 giờ, ngồi xe cùng công ty dọn nhà đến Sakura Machi dọn đồ giúp cậu?"


Yuko không đáp.


"Là ai trong lúc cậu thiếu rất nhiều tiền liền," Miichan đưa tay chỉ Mayu đang khóc đến không đỡ nổi thắt lưng, cùng nhóm Hormon đang ngồi xổm bên góc tường, "Mười ngàn ba mươi ngàn năm mươi ngàn bảy mươi ngàn gom góp đến cho cậu?"


Yuko không đáp, ôm lấy mặt bắt đầu khóc.


"Là ai trong lúc cậu thiếu rất nhiều tiền liền," Miichan đưa tay chỉ về phía Tomo~mi đang khóc đến không thành tiếng, "Mỗi ngày hơn 4 giờ rưỡi phải rời giường, đi đi về về từ Sakura Machi đến Heiwadai, chỉ vì muốn tiết kiệm phí tập huấn để giúp đỡ cậu?"


"LẠI LÀ AI," Cuối cùng Miichan cũng không nhịn được nữa mà bắt đầu khóc, "Trước lúc kết quả thi cử được công bố cùng cậu ăn lẩu? Là ai nghỉ hè cùng cậu đi làm thêm? Là ai trong lúc Haruna sinh nở, chầu chực ở bên ngoài phòng phụ sản? Là ai mua tã vải? Là ai đưa chocolate vào? Là ai trong lúc cậu ngã xuống thì đến nâng cậu dậy?"


Miichan cố sức không để bản thân phải nghẹn nhào, tiếp tục lớn tiếng hỏi: "Cho nên, cậu đừng tưởng Haruna chỉ là Haruna của một mình cậu, Yuuna chỉ là Yuuna của một mình cậu, là thứ mà cậu muốn quan tâm là quan tâm, muốn chuyển nhượng là chuyện nhượng!"


Yuko khóc đến hít thở không thông, quay đầu đi không nhìn Miichan.


"Oshima Yuko!" Miichan dùng hết toàn bộ sức lực hét lên, "CẬU ĐỪNG CÓ QUÁ ĐÁNG!"


Kết quả cuối cùng: Tất cả mọi người đều khóc, không có kết quả nào.



——



"Cho nên thế nào? Cuối cùng làm sao đây?"


Sae dùng bút đỏ đánh dấu lên bảng, hỏi.


"Đem con sóc chuột xơ cứng kia cắt vỏ não, ngâm vào formalin, làm thành tiêu bản." Miichan vừa nhìn bảng thống kê vừa đáp, "Trên bình tiêu bản ghi 'Con quỷ nhát gan không dám theo đuổi hạnh phúc của chính mình' !"


"Vậy thì sao? Cuối cùng Haruna cũng phải đi à?" Sae đóng nắp bút, đặt xuống một chỗ trống kế máy in, "Tớ thật không hiểu Haruna đang nghĩ gì? Những thứ trong năm qua đều là giả tạo sao? Ở cùng nhau lâu như vậy, tên khốn kiếp ngoắc tay một cái thì vui vui vẻ vẻ tiến về phía nó?"


"Mặc dù dựa theo kinh nghiệm nhìn người của tớ từ trước đến nay mà nói, tớ cảm thấy Haruna không phải là loại người đó." Miichan nhập số liệu vào máy tính, "Nhưng ai mà biết được? Con người sẽ thay đổi. Nếu như cậu ấy chạy theo Lữ, tớ sẽ thầm nguyền rủa cậu ấy, nhưng đại thể tớ cũng hiểu được quan điểm của cậu ấy."


"Haiz. Tớ hy vọng Haruna suy nghĩ cẩn thận." Sae gãi gãi đầu, "Tớ rất lo lắng. Nhưng mà, không biết Yuuna sẽ nghĩ như thế nào. Dường như Yuko đã nói qua con bé ở nhà trẻ cũng bị nhòm ngó lắm. Tuổi còn nhỏ mà chịu đựng nhiều áp lực như vậy có ổn không?"


"Quên đi." Miichan ấn một con dấu lên bảng giá, kẹp bảng giá xong, xoay người lại, "Việc quan trọng bây giờ là lỡ như Haruna thật sự ra đi, con sóc chuột kia phải làm sao bây giờ. —— chắc chắn cậu ấy không muốn ở lại căn nhà đó đâu. Bảo cậu ấy quay về nhà cha mẹ cũng không phải ý hay."


Sae gật đầu, "Phòng tớ không đủ lớn, nhưng có thể cho cậu ấy ở tạm. Chỉ sợ cậu ấy thấy không được tự nhiên mà đòi đi."


"Tớ có thể dọn đến ở với cậu ấy một thời gian." Miichan suy nghĩ một chút rồi đáp, "Dọn đến Ayabe đi, bên đó tiền thuê rẻ, cách bệnh viện trực thuộc của giải phẫu thần kinh của cậu ấy cũng gần, tách khỏi Takeuchi và Tateyama rất xa, một thời gian có thể quên đi một vài việc."


"Cậu cảm thấy cậu ấy thật sự quên được à?" Sae hỏi ngược lại một câu.


"Cậu ấy có thể quên hay không là chuyện của cậu ấy." Sau đó Miichan chỉnh lý lại đống biên lai, "Vấn đề là chúng ta phải làm như vậy. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, con người cũng phải sống thôi."


Sae gật đầu.




——-——-——-——-——-——-




Tác giả có đôi lời: Trước khi bắt đầu chương tiếp theo, tôi khẩn xin mọi người một việc:
Nếu như có thể, xin hãy cho tôi biết, nếu như ngươi là Haruna, trong tình huống đưa Yuuna đi gặp cha ruột của con bé, ngươi sẽ làm sao? Ngươi sẽ nói cái gì?
Vô cùng cảm tạ.



Comt đi comt đi ε≡≡ヘ( ´Д`)ノ




2 nhận xét:

  1. -nếu tớ là Yuko thì tớ để Haruna tự quyết định(k phải của mình cũng đâu níu kéo được-níu kéo k hạnh phúc đâu) .
    -nếu tớ là Haruna no comt (vì Haruna yêu Lữ và Yuko còn tớ chỉ yêu Yuu thôi)
    -nhưng ai biết a Lữ muốn lấy con hay cả mẹ lẫn con chứ.có khi đến anh ấy lại giới thiệu vợ anh luôn đấy.(yêu thì đã tìm nhau lâu rồi)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình cũng nghĩ giống bạn, và Yuko trong đây có lẽ cũng đang làm thế :D

      Còn Haruna, Haruna không còn yêu Lữ lâu rồi bạn nhé TvT còn lại hạ hồi phân giải (=´∀`)人(´∀`=)

      Xóa