Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 24








Chương 24 - Cuộc chia tay kéo dài (Cuối)

























"Yuuna, lần đầu gặp mặt, ta là baba đó."


Lữ ngồi ở phía đối diện, vươn tay đến Yuuna.


Yuuna một chút cũng không nhận thịnh tình của Lữ, tránh né xoay đầu đi, chôn vào lòng Haruna.


"Sau này nhờ con chiếu cố hơn." Dường như Lữ cũng không tức giận, vẫn chìa tay cùng nụ cười không đổi.


Yuuna vẫn như trước, nhắm đôi mắt, rụt rụt cổ.


Haruna vuốt đầu Yuuna, nói: "Đừng làm con bé khó xử."


"Việc này chẳng có gì khó xử, tôi là cha ruột của con bé!" Biểu tình của Lữ vô cùng đương nhiên, dường như tin chắc 100% rằng bản thân 'bất khả xâm phạm', từ ngữ pháp đến phát âm cũng đều không tìm ra một lỗi nào.


Haruna không đáp.


Lữ buông tay, trở lại chỗ ngồi.


"Em có cho con bé biết chưa?" Lữ đột nhiên hỏi.


"Cho biết rồi." Haruna đáp ngắn gọn.


"Trả lời thế nào?" Lữ khuấy tách cafe trước mặt, gương mặt không biểu cảm gì nhìn Haruna.


"Chiều nay chúng ta phải đi gặp một người, là cha trên danh nghĩa sinh học của con." Haruna đáp vẫn ngắn gọn có nghĩa.


"Nói việc này với đứa bé 3 tuổi nó có hiểu được không?" Lữ hoài nghi nhìn Haruna.


"Hiểu chứ." Haruna vuốt ve tóc Yuuna, "Nó hỏi anh tại sao đột nhiên lại xuất hiện."


"Nếu như tôi có thể biết sớm thì tốt rồi." Đột nhiên Lữ đổi chủ đề, gương mặt thành khẩn thậm chí có phần đau xót, "Thật xin lỗi, để hai người chịu khổ lâu như thế."


Haruna không đáp.


"Oshima hiện làm việc ở bệnh viện." Lữ uống một hớp cafe, "Mặc dù là bệnh viện trực thuộc đại học, nhưng cũng xem như là sản nghiệp của cha tôi. . ."


"Là Oshima-san." Haruna lạnh nhạt sửa sai.


"Sao cũng được." Lữ lờ đi, buông tách cafe xuống bàn, "Tôi còn nhớ rõ dáng vẻ rống giận kéo em đi của tên lùn đấy hồi năm đó, nên lúc nhìn thấy tên cô ta trên danh sách thực tập, thì có ấn tượng một chút."


Haruna không nói gì, chờ hắn tiếp tục.


"Trên bảng kinh phí của cô ta có ghi 'phí thế hệ thứ 2', đồng thời tình trạng hôn nhân của cô ta lại là chưa lập gia đình. Tình trạng như vậy ai thấy cũng sẽ kỳ quái. Nên điều tra một chút. Sau đó, rất đơn giản liền tìm được sổ 'chứng minh người mẹ' cô ta giao, tên người mẹ là tên của em." Lữ vô thức nở một nụ cười đắc ý, "Tính toán sinh nhật của con bé một chút, nghĩ thầm có lẽ là con của tôi rồi. . ."


"Trước mặt con bé, không nên nói như vậy." Haruna ngắt lời.


"Sao cũng được cả." Lữ nói tiếp, "Tóm lại tôi điều tra tư liệu của con bé, rồi cẩn thận điều tra hồ sơ y tế của con bé, xác định được con bé là con của tôi."


"Thật kỹ lưỡng a." Trong lời nói của Haruna không nhìn ra một chút cảm tình nào.


"Đương nhiên, chuyện này không kỹ lưỡng sao được." Vẻ mặt Lữ tỏ vẻ đương nhiên, "Phạm một lỗi sẽ khó lường. Có lẽ chuyện tôi không ngờ nhất trên thế giới này, sợ rằng chỉ có chuyện em ở cùng Oshima-san kia." Hắn bật cười.


"Vậy thì sao?" Haruna hỏi.


"Rất xin lỗi tôi biết nhiều như thế cũng không biết được việc này. Em vậy mà cũng không cho tôi biết." Lữ tiếp tục nói, "Nghe hai người trải qua nhiều ngày khổ cực như vậy, tôi thật sự cảm thấy mình có lỗi quá nhiều."


Dường như Lữ muốn ám chỉ điều gì, nhưng Haruna giả vờ không rõ, chờ tự hắn nói ra.


"Mặc kệ năm ấy như thế nào, tôi tự nhận mình là một người đàn ông có trách nhiệm." Đôi bàn tay Lữ giao nhau ở trước ngực, "Việc trong quá khứ em không nói với tôi, nên không thể trách tôi được, bây giờ tôi nguyện ý nhận trách nhiệm làm cha và làm chồng. Thế nào?"


Haruna không đáp, Yuuna như ý thức được cái gì mà từ trong lòng Haruna quay đầu lại nhìn một chút.


"Thế nào? Yuchan, sau này sẽ có baba và mẹ ở cùng với con, không cần bị những người ở nhà trẻ nhìn bằng ánh mắt kỳ quái nữa." Lữ cười, nhìn Yuuna, "Con đồng ý ở cùng với baba không? Yuchan?"


"Là Yuuna."


Yuuna ngồi trong lòng Haruna bỗng nhiên xoay người lại, dùng âm thanh trong trẻo của trẻ con, bình tĩnh nói ra câu này. Cả Haruna cũng bị dọa nhảy dựng.


"Kojima Yuuna."


Không chờ Lữ phản ứng, Yuuna lại bình tĩnh nói thêm một câu.


"Yuuna thật là một đứa ngốc a." Lữ đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Yuuna, cười nói, "Cảm giác cố chấp cứng đầu này, vô cùng giống mẹ của con khi đó."


Yuuna dùng sức tránh đi, lắc đầu, cố gắng không cho Lữ động đến nó, cuối cùng bắt đầu bật khóc.


"Là Kojima Yuuna." Yuuna khóc nói, cầu giúp đỡ mà ôm chặt lấy Haruna.


"Đủ rồi." Haruna đẩy Lữ ra, ôm Yuuna đứng dậy, "Việc của người lớn đừng liên lụy đến con trẻ. Yuuna đương nhiên sẽ né tránh."


Thấp giọng nói một câu thất lễ, Haruna lau nước mắt cho Yuuna, nhẹ nhàng nói, "Con ngoan đừng khóc, có mẹ ở đây" đưa tay vỗ vỗ lưng con bé.


Lữ muốn đưa tay ngăn cản, nhưng bóng người kế tiếp xuất hiện ở cửa quán làm hắn phản xạ theo điều kiện trở lại vị trí của mình.


Người đến là Mariko-sensei.


Từ tay Haruna tiếp nhận lấy Yuuna, Mariko gật đầu với Haruna, nở nụ cười hiền hậu khó đoán với Lữ rồi biến mất ngoài cửa quán cafe.


Thân là một giáo viên cao trung tuổi không lớn hơn các học trò là bao nhiêu, Mariko hiểu rất rõ lúc nào thì nên thân cận lúc nào nên giữ khoảng cách với học sinh. Giữa vòng xoáy phức tạp về những mối quan hệ ở trường nữ sinh, bằng trí tuệ và sự tin cậy của mình, Mariko vẫn luôn được học sinh tôn kính và yêu quý.


Nhưng không có nghĩa là Mariko không có cảm tình riêng của mình. Sau khi Yuko và Haruna ở cùng nhau, Mariko liền yêu thích hai người hơn. Đối với Yuko, bởi vì chuyện của đội khúc côn cầu, nàng vẫn vô cùng thích sự thông minh cùng nghị lực của Yuko, cũng rất rõ việc vì sao Yuko thu hút được một nhóm người có thể vì nàng mà không tiếc bất cứ thứ gì*; đối với Haruna, Mariko thích nàng, thay vì nói nàng ngốc bẩm sinh, phải nói nàng chính là dung hòa của sự trưởng thành cùng ngây thơ.
*Câu này là: "Hai bên xương sườn cắm dao" ý chỉ việc chết cũng không sợ http://baike.baidu.com/view/41161.htm


Việc hai cô học trò này cuối cùng cũng ở bên nhau, Mariko cũng không cảm thấy có gì bất ngờ. Nàng ngầm cảm thấy ngạc nhiên và vui vẻ khi hai cô học trò nàng yêu thích có thể ở bên nhau. Nhưng cũng vì do dự những nguyên nhân khác, cho nên Mariko không thể biểu đạt ra tình cảm này. Nàng vẫn sắm vai một giáo viên cao trung siêu tốt như cũ: Dẫn dắt các học trò của mình tốt nghiệp, tham gia nghi lễ tốt nghiệp của chúng, sau đó dạy dỗ nhóm học sinh tiếp theo, nghe những niềm vui nỗi buồn của chúng, nhìn chúng muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, rồi sau đó lại tham gia nghi lễ tốt nghiệp. . .


Nhưng đối với sự chủ động gọi điện thoại đến cho nàng, xin nàng giúp một việc, nàng cũng không có gì bất ngờ. Nàng rất rõ bây giờ Haruna ngoại trừ nàng ra, cô học trò này không tìm được người thứ hai có lập trường như vậy để nhờ vả —— mặc dù chỉ được nhờ trong lúc bọn họ đang nói chuyện đưa Yuuna đến nhà hàng gia đình bên cạnh uống nước trái cây đơn giản như thế thôi, nhưng Mariko hiểu được, chuyện này ngoại trừ nàng, không có cách nào tìm được người khác đến thay.


Đây không phải lần đầu tiên Mariko nhìn thấy Yuuna. Sau khi Yuuna được sinh ra, Mariko cũng có đến thăm Haruna. Khi đó Yuuna còn là một chú khỉ con cuộn người nằm bên cạnh Haruna, đôi mắt cũng nhắm chặt. Chớp mắt một cái đã là 3 năm, mặc dù Yuuna vẫn là một đứa con nít, nhưng dường như đã có dáng vẻ của một mỹ nhân. Mariko kỹ lưỡng quan sát Yuuna đang ngồi uống nước trái cây đối diện nàng: Da thịt trắng nõn, đôi mắt thật to, hai hàng lông mi dài, hệt như là phiên bản Haruna thu nhỏ; thỉnh thoảng cười một cái lại có cảm tưởng giống như nhìn thấy được dáng vẻ của Yuko năm đó.


"Yuuna-chan, cô có thể chụp hình con không?" Mariko lấy máy ảnh ra.


Yuuna không trả lời, chỉ lơ đãng chơi ống hút.


"Yuuna-chan giống mẹ y đúc!" Mariko mặc kệ nó có chịu hay không, liên tục ấn chụp mấy cái.


"Oa! Cười một cái a, phải phải! Ây za rõ ràng là con sóc chuột năm đó mà!" Mariko liên tiếp ấn chụp dường như không còn khống chế được.


Mariko vừa chụp liên tục vừa lảm nhảm lung tung. Đến khi cuối cùng nàng cũng chịu buông máy ảnh thì mới thấy Yuuna đang chăm chăm nhìn nàng.


"Cô giáo."


Giọng nói ngọt ngào làm lòng Mariko kích động.


"Con giống. . . cái người kia hả?"


"Ai?" Mariko biết nó nói đến ai, nhưng nàng muốn biết Yuuna nhìn nhận như thế nào.


"Cái người. . ." Yuuna cúi thấp đầu, "Cái người vừa nói chuyện với mẹ."


"Cái người đó, là ai?" Mariko hỏi.


"Con không biết." Yuuna cúi thấp đầu.


"Haruna. . . không, mẹ con nói với con thế nào?"


". . . Mẹ nói là baba." Yuuna lầm bầm, dường như rất không tình nguyện, liền bổ sung, "Nhưng mà có phải baba đâu!"


"Tại sao?"


"Sợ lắm." Yuuna đơn giản dùng một từ để hình dung.


Mariko không nói gì, đưa tay sờ sờ đầu Yuuna.


"Cái người đó sau này, sẽ đưa con đến trường ạ?" Bỗng nhiên Yuuna ngẩng đầu hỏi.


"Cô cũng không biết, nhưng mà." Mariko suy nghĩ một chút, "Nếu như con đến ở với cậu ta, thì chắc sẽ vậy đó."


"Con không muốn ở chung với người này." Yuuna rất kiên quyết nói.


"Nếu như ở cùng cậu ta." Mariko nói, "Lúc học văn nghệ, mọi người sẽ nói, đó là baba của Yuuna —— vậy không phải tốt sao?"


"Không cần a, mọi người biết hết rồi~" Bỗng nhiên Yuuna trở nên rất vui vẻ.


"Mọi người biết hết rồi?" Não Mariko nhất thời đình trệ.


"Dạ." Yuuna thổi hơi phồng to hai má trông như một con cá nóc, "Lúc học văn nghệ tất cả mọi người đều biết, cái người đứng dưới đài nhảy nhót lung tung, huýt sáo, lớn tiếng gọi tên con chính là papa của con a!"



——



"Đã nói đến vậy rồi tại sao em còn không hiểu hả!" Lữ thở hổn hển đứng bật dậy, bắt đầu nhịp giò liên tục dưới gầm bàn, "Em và Yuuna về đây, sẽ có cuộc sống tốt hơn bây giờ rất nhiều a! Hơn nữa Yuuna cũng không bị người ta hỏi lung tung, tình trạng này chẳng lẽ em còn không hiểu."


Haruna không đáp.


"Hoặc là em còn hận tôi nên không muốn trở về, không sao, em có thể ở lại với Oshima, giao Yuuna cho tôi là được rồi." Lữ ngừng lại, "Thỉnh thoảng em cũng nên vì Yuuna và Oshima mà nghĩ đi. Kojima Haruna-san, đây là Nhật Bản! Sống ở một gia đình đồng tính đối với trẻ nhỏ rất là áp lực. Hơn nữa em cảm thấy Oshima thật sự có thể chấp nhận cho em nuôi một đứa không phải là con của cô ta sao? Nếu tôi là Oshima, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ sụp đổ!"


Ngừng lại một chút, Lữ kích động nói thêm một câu. "Em vẫn như xưa, cái gì cũng không hiểu."


"Người không hiểu là anh." Haruna bỗng nhiên đứng bật dậy, "Tôi sẽ không theo anh, càng không giao Yuuna cho anh."


"Yuuna là con gái của tôi, em tưởng bộ búp bê Hina tôi gửi cho con bé chỉ là một món quà thôi sao?" Lữ gần như muốn nhảy đến, "Có thể sử dụng gia huy nhà chúng tôi chứng tỏ nó là con của tôi! Chúng tôi sẽ mời luật sư tốt nhất để trình tòa. Tôi không tin nghe một người mẹ của đứa bé chung sống cùng một người đồng tính luyến ái thì hội đồng sẽ đồng ý đem con bé giao cho mẹ nó đâu!"


"Bộ búp bê kia tôi trả lại cho anh là được. Nếu trình tòa, anh đánh không thắng đâu." Haruna đáp rành mạch, "Những thứ đó đều vô dụng. Tìm luật sư tốt nhất cũng không có cách nào đem Yuuna từ tôi và Yuko đoạt đi."


". . . Tôi sẽ vận dụng quan hệ của chúng tôi trong giới y học, khiến Oshima phải cút khỏi đây. Tôi tuyệt đối sẽ không để cô ta tiến vào một tòa bệnh viện nào. Tin hay không cũng mặc, tôi sẽ để cả nhà cô ta cả phòng khám nhỏ cũng không thể bước vào!"


"Như anh mong muốn." Haruna cười nhạt, "Yuko có thể ở lại đại học làm giáo viên, chúng tôi có thể dọn đến Kansai, Kyushu, Shikoku, tệ hơn nữa thì tôi cũng có thể đi làm nuôi họ. Lữ thiếu gia con ông cháu cha à, nếu cần đổi hình vẽ trên móng nhớ đến tiệm của tôi sơn móng tay nhé."


Lữ không biết nên nói thế nào, căm hận nhìn Haruna.


"Tôi và Yuko cả Yuuna nữa, đều chân thành chúc anh sau này có một cuộc sống tốt đẹp cùng một kết quả tốt đẹp." Haruna cầm lấy túi xách, "Xin hưởng thụ nó, đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa."


Lữ muốn đáp lại nhưng đã bị Haruna cắt ngang trước.


"Yuuna có gen của anh, nhưng con bé có cha của nó."


Sau khi Yuuna tỉnh lại, nước quýt cùng Mariko-sensei đều không thấy nữa. Chẳng biết từ khi nào mà bầu trời đã rơi xuống những bông tuyết trắng. Dưới ánh đèn đường, có thể nhìn thấy rõ ràng từng bông tuyết đang rơi.


Cọ cọ vào lòng mẹ, Haruna nhẹ nhàng đưa tay vuốt đầu nó.


"Con cưng, có lạnh không?"


"Mẹ, chúng ta đi đâu vậy. . ."


"Chúng ta đi tìm papa." Haruna nhẹ nhàng nói.


"Không muốn!" Bỗng nhiên Yuuna bật khóc, "Về nhà! Con muốn Korisu papa!"


"Chúng ta đi tìm Korisu papa mà~ " Haruna cười, hôn lên đôi gò má ửng hồng vì lạnh của Yuuna.


". . . Cái người kia đâu?" Lòng Yuuna còn sợ hãi ôm lấy Haruna, nhỏ giọng hỏi.


"Sẽ không xuất hiện nữa." Haruna vỗ lưng nó, bình tĩnh nói, "Con quên người đó đi."



——



". . . xanh nhạt, tím, cam. . ."


Sau khi xuống ga tàu điện Yuuna liền tỉnh táo, dọc đường đi vui vẻ thảo luận muốn mua bút sáp màu mới với Yuko. Hí hửng dùng búp sáp vẽ ai đó vô cùng giống Yuko lên giấy.


". . . xanh nhạt, tím, cam. . . con còn muốn màu nào khác không?" Yuko hỏi.


"Để con xem!" Yuuna cởi giày ở ngoài cửa xong lập tức chạy như bay về phòng mình.


Yuko xoay người lại, Haruna còn đứng yên ở cửa.


Yuko đứng trên bậc thềm. Hai người mỉm cười đối diện nhau thật lâu.


"Tớ về rồi." Haruna nói.


"Mừng cậu về." Yuko cười rộ, lộ ra hàm răng sóc chuột trắng tinh.




1 nhận xét:

  1. hiếm lắm Sama mới xuất hiện, mà đã xuất hiện thì toàn là cảnh quan trọng không a ~ = w = và cái máu lolicon không sao kiềm chế được trước vẻ dễ thương của Yuuna hết =)))))

    Trả lờiXóa