Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 22


Cuối cùng cũng đến đoạn quan trọng ε≡≡ヘ( ´Д`)ノ mừng quá







Chương 22 - Cuộc chia tay kéo dài (1)























Mùa xuân năm ấy, Yuuna tròn 2 tuổi chuẩn bị đi nhà trẻ. Lý do không phải Haruna không muốn nuôi con, mà là cảm thấy "Sớm vào đời, tiếp xúc với bè bạn tốt hơn." Mặt khác, dù Yuuna vẫn đang trong tuổi tè dầm, nhưng lại trưởng thành sớm (Haruna cảm thấy con bé trưởng thành sớm, Yuko thì cảm thấy chỉ là nó quá hoạt bát mà thôi). Nghỉ hè mang nó đến Disneyland chơi, chơi đến Yuko ngã xuống đất không dậy nổi, Yuuna còn đắc ý nhảy lên nhảy xuống. Yuko định đến quán cafe ngồi thở, Yuuna trong lúc Yuko uống hết một ly cafe đã chạy vòng quanh khu vui chơi đến 3-4 lần (Này là dự đoán của Haruna), sau đó lúc đi về còn giày vò Korisu papa của nó, véo mặt Yuko đến Yuko hô "Đau!" khiến cả buồng tàu điện bị dọa nó mới chịu thôi.


Trước lúc Yuuna vào nhà trẻ, Yuko thăng lên thành trợ lý nghiên cứu viên chính thức —— lúc trước Yuko được gọi là trợ lý nghiên cứu viên, lúc đó nó chỉ là một loại xưng hô, bây giờ chính thức trở thành "Nghiên cứu viên trợ lý". Thay đổi một chữ, ý nghĩa liền khác nhau hoàn toàn. Gọi là trợ lý nghiên cứu viên, có kinh phí nghiên cứu riêng cùng dự án nghiên cứu của bản thân (Mặc dù vẫn phụ thuộc vào danh sách nghiên cứu của phòng nghiên cứu Matsui(Tức là muốn nghiên cứu phải đợi đến lượt)), phải nghe theo khuyến cáo của giáo sư, kiến tập ở bệnh viện, đi theo một quỹ đạo.


Khi được 20 tuổi, cuộc sống của Yuko cũng xảy ra thay đổi rất lớn. Khi Haruna sinh Yuuna thì Yuko mượn chiếc xe Crown cũ của cha, mặc dù đã cho Yuko, nhưng bởi vì chưa đủ 20 tuổi chưa thi được bằng lái xe, Yuuna chào đời thì chiếc xe bị vứt đó. Sau khi đủ 20 tuổi Yuko lập tức đi thi bằng lái, rồi mua liền một chiếc Toyota Corolla sang tay —— mặc dù sang tay nhưng chiếc xe được người chủ trước chăm lo rất tốt, chạy rất êm không có vấn đề gì lớn. Yuuna đi nhà trẻ, Haruna trở lại tiệm làm móng Sakura Machi trước kia trang trí móng tay, mỗi buổi sáng Yuko dùng xe đưa Yuuna đến nhà trẻ, sau đó đưa Haruna đến tiệm Sakura Machi, rồi mới tự đi đến phòng thí nghiệm. Buổi chiều khoảng 4-5 giờ Haruna ngồi tàu điện đến nhà trẻ đón Yuuna, sau đó đi siêu thị mua đồ, về nhà làm cơm. Khoảng 7 giờ tối Yuko sẽ về, ăn cơm cùng cả nhà.


Cân nhắc đến việc có lẽ Yuuna phải có phòng riêng của mình, sau năm mới lại dọn nhà một lần nữa, từ Tomobe dọn đến Takenouchicho. Theo lời Yuko nói, là: Cuối cùng cũng ở trong một ngôi nhà 100% (Là hai phòng một sảnh). Sau cơm chiều Yuko sắp xếp tư liệu, Haruna ngây người hoặc là vội vã vẽ kiểu trang trí móng tay mới. Yuuna đã có phòng của riêng nó, nhưng đôi khi(Haruna cảm thấy là đa số) vẫn quấn lấy papa và mama, hoặc là muốn Yuko giải thích đồ án kỳ quái trên màn hình này là gì, hoặc hỏi những câu khiến papa và mama cảm thấy phải rối rắm, ví dụ như 1 + 3 = mấy (Lúc trước đã từng nói, đối với vấn đề này Yuko và Haruna rất khác nhau), ví dụ như tại sao chim lại biết bay heo lại không biết bay papa cũng không biết bay —— đối với vấn đề này, Yuko thử giải thích từ góc độ sinh học, cấu tạo cơ thể của heo, papa và chim không giống nhau, Haruna thì giải thích vô cùng đơn giản: Heo và papa đôi khi cũng sẽ bay, chỉ là Yuuna không thấy: dù sao Yuuna chưa thấy qua con heo thật sự nào(Haruna bảo Yuko hứa nghỉ lễ sẽ đưa Yuuna đến nông thôn ngắm heo thật sự), mà lúc papa bay thì Yuuna đã ngủ(Đây là nguyên lời Haruna).
*Nói chuyện ba chấm quá...


Sau khi tròn 3 tuổi, bỗng dưng Yuuna trở nên ít nói, lúc ăn cơm cũng không líu ríu nói tùm lum chuyện vụn vặt nghe không rõ, bây giờ đa số là yên lặng ăn cơm không nói gì.


Yuko phát hiện chuyện này, lặng lẽ hỏi Haruna, Haruna cũng nói có phát hiện, nhưng mà không biết là chuyện gì.


"Có lẽ do đang trưởng thành chăng." Haruna nói.


Một buổi chiều cuối tháng 10, theo thường lệ Haruna đến nhà trẻ đón Yuuna. Yuuna nghe cô giáo gọi "Yuchan mẹ đến đón con nè~" Liền chạy ra từ trong lớp, trong tay cầm một tờ giấy, dường như là tranh vẽ.


"Yuchan hôm nay học vẽ à?" Trên đường về, Haruna hỏi.


Yuuna không đáp, chỉ kéo tay mẹ mím môi gật gật đầu.


"Con vẽ gì vậy?"


Haruna phát giác, dường như Yuuna có gì muốn nói, nhưng nó lại không biết nên nói thế nào.


"Papa." Yuuna chỉ nói một từ thì không nói nữa.


Haruna dừng lại, ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Yuuna, hỏi: "Nhất định là vẽ rất đẹp. Có thể cho mẹ xem không?"


Yuuna vểnh môi, có chút bất an đưa tờ giấy cho Haruna.


Haruna mở tờ giấy ra nhìn. Mặc dù nét bút sáp và màu sắc đếu rất. . . lộn xộn, nói rõ nó được vẽ từ một đứa trẻ, nhưng vẫn có thể thấy được nó đang vẽ con sóc chuột kia.


Các siêu thị đều có khu nghỉ ngơi, buổi chiều 3 giờ không có ai ở đấy. Haruna mua hai ly chocolate sữa nóng, cùng Yuuna ngồi song song trên chiếc ghế dài màu trắng.


Yuuna vẫn ôm tờ giấy kia, đem túi tiểu thư* và chiếc mũ vàng đặt một bên, cúi đầu không nói gì.
*Cái túi đó nhỏ nhỏ, đáng yêu lắm


"Nè, Yuchan." Haruna sờ sờ đầu nó, hỏi, "Con sao vậy? Hình như có tâm sự a."


Yuuna nghĩ một chút, cuộn tờ giấy lại đặt qua một bên, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Haruna, đem đầu tựa lên người mẹ.


Haruna nắm lấy cánh tay Yuuna, nhẹ nhàng ôm lấy nó.


Yuko luôn nói "Yuuna trở nên càng ngày càng giống mẹ rồi". Có khi còn kích động nói với Yuuna: "Cảm giác Yuchan thật giống mama năm ấy a!" Mặc dù nàng không chú ý đến những vấn đề này như Yuko, nhưng gần đây nàng cũng phát hiện quả thật Yuuna đã lớn lên. Da thịt trắng nõn và đôi mắt thật to cùng với(Thường hay bị Yuko được dịp lấy ra pha trò) đôi môi dường như cũng kế thừa từ mẹ, một vài tính tình có thể tập được thì vô cùng giống con sóc chuột kia, có lẽ là vô thức mô phỏng theo? —— Nụ cười cũng rất đẹp, nháy mắt cũng tốt, Haruna cảm thấy đáng ra phải là nàng nói "Cảm giác Yuchan thật giống papa năm ấy a!"


Nói đến "Cảm giác giống papa" Haruna luôn lặng lẽ quan sát xem Yuuna có chỗ nào giống với cha ruột của con bé hay không. Bây giờ có thể nhìn ra rồi, là màu tóc. Tóc của Haruna là màu đen thuần có hơi pha màu hạt dẻ, mà tóc của Yuuna là tóc đen và màu đất; tiếp theo là hình dạng móng tay, móng tay của Haruna là dạng dài, mà móng tay của Yuuna là dạng tròn giống như Lữ-kun. Mặt khác, Yuuna bẩm sinh có bệnh hen phế quản, trời vừa vào thu là sẽ bắt đầu ho khan, cái này dường như cũng là bệnh di truyền nhà Lữ.


Haruna không nói chuyện này với Yuko. Mặc dù lúc có thai cả hai từng đề cập chuyện này, nhưng sau khi sinh Yuuna ra thì không nhắc đến nữa. Yuko hoàn toàn không để tâm đến việc của Lữ, thật sự yêu thương con bé như con của chính mình, vì nàng và Yuuna mà vẫn luôn cố gắng làm việc, là một người cha tiêu chuẩn; nàng vẫn luôn muốn tạo ra cảm giác "Yuko chính là papa của Yuuna" như vậy.


Cho đến bây giờ, Yuuna và Yuko cùng nàng đều đã tiếp nhận ý nghĩ đó. Nhưng lòng Haruna hiểu rõ, sớm muộn gì cũng có một ngày Yuuna biết Yuko không phải cha ruột của mình, thậm chí còn hỏi về cha của nó. Đến lúc đó, phải làm sao giải thích với Yuuna, Haruna vẫn chưa nghĩ được.


Mặt khác, kể từ khi Lữ và nàng chia tay, đến bây giờ cũng không có đến tìm nàng nữa; bạn bè của hai người cơ bản cũng không có xuất hiện cùng nhau, cho nên có lẽ Lữ không biết đến sự tồn tại của Yuuna. Vấn đề là, lỡ như một ngày kia Lữ biết mình có một người con gái ruột tên Yuuna tồn tại, sẽ làm gì? Vẫn giả không biết? Hay(Giống như trước đây) cưỡng ép giành quyền nuôi dưỡng Yuuna? Haruna lặng lẽ hỏi ý kiến văn phòng trợ giúp pháp lý, nhận được đáp án là Haruna hoàn toàn có khả năng lớn thu được quyền nuôi dưỡng Yuuna, việc này làm nàng yên tâm đôi chút; nhưng hoàn toàn cũng không có nghĩa là 100%, nếu như Lữ tìm đến nhà, nên nói với Yuuna rằng "Người này mới là cha ruột của con" sao? Nếu như nói, Yuuna sẽ nghĩ thế nào?


Quan trọng hơn là, tất cả những việc này, Yuko sẽ thấy thế nào?


Không biết nên giải quyết vấn đề này ra sao. Haruna chỉ có thể cố gắng không nghĩ đến nó. Dù sao, "chuyện từng xảy ra thì đã xảy ra, chưa xảy ra là còn chưa xảy ra". Về phương diện này, Haruna có một trực giác không rõ là: Lỡ như thật sự xảy ra, cũng sẽ có cách giải quyết.


Nhìn Yuuna buồn rầu không vui, Haruna có cảm giác thật trùng hợp, thế là cẩn thận hỏi: "Yuchan không vui, là bởi vì bức tranh này sao?"


Yuuna gật đầu.


"Tại sao vậy?" Haruna vuốt ve đầu con bé, "Có thể nói với mẹ không?"


Yuuna do dự thật lâu, nhỏ giọng nói bên tai Haruna: "Mama đừng cho papa biết nha."


Haruna gật đầu.


"Hôm nay, sau khi vẽ, con bị cười nhạo."


Yuuna nhỏ giọng nói, cúi thấp đầu nắm chặt góc áo.


"Bạn hỏi, tại sao papa của Yuuna là con gái."


"Sau đó, cô giáo cũng hỏi." Yuuna hít sâu một hơi, "Phải vẽ papa, có phải Yuuna vẽ nhầm thành mẹ rồi không."


Nói xong, Yuuna bắt đầu thúc thích, "Yuuna vẽ papa mà! Con vẽ Korisu papa mà!"


Haruna đem Yuuna ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt đầu nó.


"Cô giáo không hiểu gì hết! Bạn con cũng thật đáng ghét!"


Haruna nhẹ nhàng vuốt tóc Yuuna, không nói gì. Chờ tiếng khóc Yuuna nhỏ lại, mới nhẹ nhàng nói bên tai nó: "Mẹ thấy đây không phải lỗi của Yuchan. Nè, Yuchan uống hết chocolate được không? Sắp lạnh mất rồi."


Buổi tối, xác định Yuuna đã ngủ ở trong phòng, Haruna lặng lẽ nói việc này cho Yuko biết.


"A. . ." Yuko buông bút, xoay người lại, "Cái này phải làm sao bây giờ?"


"Ngày mai có cần nói cho cô giáo con bé biết không?" Haruna hỏi.


Tuy là nói như thế, nhưng Haruna cũng không rõ nên nói với cô giáo cái gì. Đem việc nhà bày tỏ xin cô giáo chiếu cố thêm? Việc này dường như quá ngây ngô. Mặc dù nàng và Yuko đều may mắn gặp được những người tốt và hoàn cảnh thuận hòa, nhưng thế giới này rất thực tế —— đối với việc này Haruna rất rõ ràng, nàng nhận ra lúc nàng mang thai bị hàng xóm chỉ chỉ chỏ chỏ. Cô giáo rất có thể sẽ tỏ ra khích lệ, xoay người một cái lập tức biến thành chế nhạo, Yuuna có thể bị tổn thương ngày càng nghiêm trọng hơn.


"Hay là, chuyển đến nhà trẻ khác?" Yuko gãi gãi đầu, ". . . Nhưng mà không được, vẽ cha mẹ của mình, miêu tả người nhà mình, chuyện này ở nhà trẻ nào cũng có dạy, trường tiểu học cũng vậy."


Haruna gật đầu: "Ừm, chuyển trường cũng không phải cách hay."


"Không thì, ngày mai tớ nói cho cô giáo?" Yuko đặt cây bút lên bàn, xoay người ngồi xuống bên cạnh Haruna.


"Yuuchan. . . định nói như thế nào?" Haruna nhỏ giọng hỏi.


". . ." Nhất thời Yuko cũng không biết nói sao, "Nói sự thật? Dường như cũng không phải cách hay."


Hai người yên lặng, không ai nói gì cho đến giờ đi ngủ.


Tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối.


Trong bóng tối bỗng nhiên Yuko nói, "Chi bằng nói như vầy. Nyan là mẹ độc thân, còn tớ là em họ của Nyan, cùng nhau chăm sóc cả nhà?"


". . . Yuuchan, như vậy không được." Haruna đáp, "Cô giáo sẽ hỏi, tại sao Yuuna không gọi cậu là dì mà lại gọi là papa?"


"Cũng phải. . . không lời nào để biện hộ cả." Trong bóng tối, có thể rõ ràng nghe được tiếng ma sát từ cái chuyển đầu của Yuko, không hề khác biệt với ba năm trước.


Nửa đêm nghe được tiếng trằn trọc liên tục của Yuko, mới ban nãy dáng vẻ còn như đang ngủ.


Haruna đưa tay vào chăn cầm lấy tay Yuko. Yuko cũng nắm lại.


"Cha nó à." Giọng nói Haruna mặc dù nhỏ nhẹ, nhưng mấy âm tiết này lại cường điệu lên rất nhiều, "Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đến phòng thí nghiệm mà."


Yuko không nói gì, chỉ trở người đem đầu chôn vào lòng Haruna.


"Cậu có cảm thấy tớ rất vô dụng không?" Yuko nhẹ giọng hỏi.


"Ừm. Có đó." Haruna vuốt ve tóc Yuko, "Mặc dù lúc làm việc trông rất ngầu, năm đó còn bắt cóc con gái lớn của thầy giáo*, nhưng thật ra lại là một tên siêu cấp ngốc."
*Ơ vụ này mình không nhớ...


Yuko nằm trong lòng Haruna buồn bực hừ một tiếng.


"Cậu vẫn không chịu quên vụ đó a."


"Nè. . . Yuuchan." Mặc kệ lời oán giận của Yuko, giọng nói Haruna từ vui đùa trở nên rất dịu dàng, "Là một người chồng ngu ngốc của Haruna, cũng là papa ngu ngốc của Yuuna."


Điểm tâm ngày hôm sau, Yuko có chút nao núng không dám nhìn vào mắt Yuuna. Mãi đến khi đưa nó đi học, Yuuna ngồi trong xe nói một câu: "Vành mắt Korisu papa đen như gấu trúc ấy~" Yuko mới như được đại xá, nếu như không phải Haruna trừng nàng, không chừng nàng còn buông tay lái khua tay múa chân hát lớn lên.


Sự thật chứng minh, chuyện này không nghiêm trọng như Yuko và Haruna nghĩ. Trong lúc hai người còn chưa biết nên nói với cô giáo như thế nào thì dường như Yuuna lại từ từ trở nên hoạt bát, hơn nữa còn kết bạn mới. Một ngày giữa tháng 11 nó đưa một đứa bạn gái gương mặt như búp bê về nhà chơi, hơn nữa còn giới thiệu với papa mama đứa nhỏ này tên là Kanon. Dường như chúng chơi với nhau rất vui vẻ.


Sau cơm chiều, Yuko cẩn thận nhìn gương mặt Kanon một chút, lên tiếng hỏi: ". . . Kanon-chan, mẹ của cháu có phải họ Kimoto không?"


Kanon đang ăn salad Haruna làm, nghe hỏi thế bỗng nhiên ngẩng lên cố sức gật đầu lia lịa.


"Oa! Quả nhiên." Yuko nói với Haruna, "Là con gái của Kimoto-senpai trực thuộc ở bệnh viện khoa não." Sau đó nói với Kanon, "Mẹ của Kanon là chuyên gia nghiên cứu nghẽn mạch máu não, là senpai mà cô rất bội phục!"


Kanon đắc ý gật đầu. Yuuna cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Kanon.


Tháng 12 nhà trẻ tổ chức văn nghệ. Yuko có chút lo sợ mà hỏi Haruna: "Tớ có thể đi không? Tớ nên đi không? Yuuna có thấy ngại không?"


Nhìn dáng vẻ con sóc chuột này lo lắng nhướn chân mày thành hình chữ bát, Haruna không khỏi bật cười rộ.


"Tự cậu đi hỏi Yuuna đi." Haruna nói.


Lúc cơm chiều Yuko cẩn cẩn thận thận di chuyển đến bên cạnh Yuuna đang đắm chìm trong dĩa cơm cà-ri, khẽ hỏi: "Buổi văn nghệ ngày mai, papa có thể đi không?"


Yuuna xoay qua nhìn Yuko một chút, gương mặt lộ ra vẻ khó xử.


Tâm tình Yuko bắt đầu trầm xuống thì bỗng nhiên Yuuna nói: "Korisu papa đi cũng không có vấn đề gì, nhưng mà. . ." Uống một ngụm canh, vô cùng ra vẻ, nói tiếp, "Nhưng. . . lúc con lên sân khấu, papa không được nhảy nhót ở hậu trường! Cũng không được mang trống theo gõ! Không được khoác áo cổ vũ cũng không được mang theo ghế đẩu! Rất là mất mặt!" Ngừng một chút, lại bổ sung thêm, "Phải yên lặng như mama vậy!"


Con sóc chuột kia lập tức nhảy lên bày khua tay múa chân khiêu vũ. Haruna rõ ràng thấy gương mặt Yuuna lộ rõ ra mấy chữ "Tự dưng lại đồng ý cho papa đi".


Đêm trước giáng sinh mọi người đến nhà Miichan tụ hội. Yuko và Haruna đưa Yuuna đến nhà mẹ Yuko, chơi đến khuya mới tàn tiệc. Sau khi về nhà, đang thay đồ bỗng nhiên nghe tiếng chuông cửa.


"Xin lỗi, có chuyển phát nhanh!"


"Công ty chuyển phát nhanh muộn như này còn làm việc sao?" Yuko chạy ra mở cửa.


"Xin hỏi Kojima Haruna-san có ở nhà không?" Người của công ty chuyển phát nhanh hỏi, "Trong đây có bưu phẩm quan trọng gửi đến cho cô ấy."


Trong tay anh ta cầm một chiếc hộp rất lớn.


"Cô ấy ở đây. Xin chờ một chút." Yuko lớn tiếng hô vào trong phòng, "Haruna, có bưu phẩm, đem con dấu ra ký nhận."


"Tới liền!" Haruna chạy ra từ trong phòng, nhận lấy bưu phẩm, đem vào phòng cùng Yuko.


"Nặng ghê vậy!" Yuko thở hổn hển, bật mở đèn, cầm dao rọc giấy đưa cho Haruna, ngồi xuống đất, "Gần đây Haruna đặt gì trên mạng à? Oa, lễ giáng sinh mà cũng đưa tới."


Vẻ mặt Haruna nghi hoặc, vừa mở hộp vừa nói: "Không có. . . tớ cũng cảm thấy lạ. . ."


Mở hộp ra, bên trong là một hộp quà rất lớn được gói rất đẹp bằng giấy gói quà. Haruna buông con dao rọc, dường như không định mở tiếp nữa.


Yuko chú ý đến gương mặt biến sắc của Haruna, cẩn thận mở hộp ra, kinh ngạc phát hiện trong hộp là bộ búp bê Hina*.
*Mấy con búp bê dùng để trang trí lễ hội con gái bên Nhật.


"Oa! Lần đầu tiên tớ thấy bộ búp bê Hina đẹp như thế!" Yuko nhịn không được kêu lớn một tiếng, "Thật đẹp a! Nhìn quần áo của Thiên Hoàng Jingu nè, là lụa thật a! Mấy cung nữ cũng mang thắt lưng! Còn có tấm bình phong màu vàng này nữa!. . . một bộ như thế này ít nhất cũng mấy trăm ngàn yên a!"


Suy nghĩ một chút, Yuko vỗ vỗ đầu, "Nói tới đây, năm nay Yuuna đã được 3 tuổi rồi. Ngày 5 tháng 5 năm sau là 753 của Yuuna, đúng là phải có một bộ búp bê Hina."


Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nụ cười trên gương mặt Yuko biến mất, quay người lại, nghi hoặc nhìn Haruna: "Một bộ búp bê đắc như thế, rốt cuộc là ai tặng nhỉ?"


Cả căn phòng yên lặng trong một lúc.


". . . Hình như là Lữ." Haruna chần chừ lên tiếng, chậm chậm nói, ". . . Dấu ấn trên hộp, là con dấu nhà anh ta. . ."


Yuko không thể tin được cầm lấy chiếc hộp, phát hiện bên trái hộp có dán một phong thư. Phía trên còn buộc một chiếc nơ màu hồng, bên trong là những chữ dùng bút lông để viết, gọn gàng và tinh tế: "Gửi cho con gái của cha: Chúc con sinh nhật 3 tuổi vui vẻ, cũng là chúc lễ 753."



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét