Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

[Fanfic][Edit] Cạm bẫy - Chương 2


Dạng fic như này thật edit không quen :<
Xin lỗi đã ngâm lâu như vậy m(_ _)m sắp tới xong nhanh thôi.

























Part 2


Buông


Kojima Haruna


Chưa từng nghĩ tới, tôi sẽ làm tình cùng một phụ nữ ở trên xe.


Trên xe, phụ nữ, làm tình.


Từ thời khắc gặp gỡ Oshima Yuko trở đi, cuộc đời của tôi đã định trước bởi vì vậy mà trở nên khác thường.


Hoặc là chính bởi cô ấy khiến cho cuộc đời của tôi nảy sinh nhiều điều khác biệt, cũng kích thích tế bào điên cuồng trong cơ thể này, cô ấy với tôi, cho đến giờ đều là một sự tồn tại đặc biệt.


Đến nay, cũng chưa từng thay đổi bất cứ thứ gì.


Sau khi màn ý loạn tình mê trong xe, chiếc váy dài hở lưng sau một loạt hôn môi âu yếm, sớm đã trượt khỏi người, tôi tựa vào lòng cô ấy, không rắn chắc, nhưng vừa đủ, không nhiều cũng không ít, gò ngực của cô ấy kề lên lưng tôi cảm giác thật sự vừa đủ.


Hai tay ôm lấy tôi, cô ấy nhấc chiếc áo vest trên hàng ghế trước lên, khoác lên người tôi.


Cùng cô ấy hai người tựa cạnh nhau, nhìn sấm chớp bên ngoài cửa sổ.


Thời tiết trở xấu, luồng sét ngoằn ngoèo như quyết tâm xé rách bầu trời.


Trong lòng nảy sinh một cảm giác 'Tình một đêm' quái dị, tuy nó không giống tình một đêm, chúng tôi biết tên đối phương, nghề nghiệp, cũng từng có cơ hội hợp tác cùng nhau.


Nhưng rốt cuộc, trời ạ! Quan hệ hiện tại ngay thời khắc đó là gì tôi cũng không biết! Hơn nữa, cô ấy biết gì về tôi? Tôi biết gì về cô ấy?


Cơ bản là có duyên hơn tình một đêm một chút thôi!


Tôi nhất định là điên rồi, điên hoàn toàn, mới có thể để ý một người xa lạ, mới có thể nảy sinh một tình yêu mạnh mẽ như vậy, mới có thể tỏ tình với một người hoàn toàn không quen biết!


Phải nói là, sau lần chụp ảnh đó, khi cô ấy giải phóng con thú trong người tôi, lại không bắt nó về.


Nhưng, sự kích thích điên cuồng này, vĩnh viễn không thể ngờ đến, nó lại khiến tôi mê đắm như hít phải thuốc phiện.


Nếu đã mê đắm, thì có lẽ nên dựa vào dục vọng.


"Bỏ đi sao, nếu cô muốn, tôi sẽ đáp ứng." Người nằm sau lưng tôi vừa nói vừa vuốt ve các ngón tay của tôi, giọng điệu muốn bao nhiêu ngả ngớn có bao nhiêu ngả ngớn.


Ý tứ của cô ấy, tôi đương nhiên hiểu rõ, thế nhưng, tôi rất ghét bản tính tự cho mình là đúng của cô ấy, tự cho mình là giỏi.


"Vậy à? Cái tôi muốn, cô còn chưa cho đấy."


"Hửm? Vậy thứ cô muốn, là gì?" Âm thanh khàn khàn hỗn tạp cám dỗ vô cùng, nghe đến đầu óc tôi chao đảo hết một hồi, bất tri bất giác tay cũng bị cô ấy kéo đến bên mép mình, tinh tế hôn lên.


Không giãy dụa, tùy ý cô ấy động chạm, dù gì khi nãy tiếng động từ đâu phát ra cũng đều lọt vào tai, còn chỗ nào không bị cô ấy hôn tới đâu?


"Tôi muốn, cô chịu thua."


"Hửm? Như vậy, cô cố ý ở cùng tôi? Không sợ cô đơn sao?"


"Hoặc là đến cuối cùng, người bị cô đơn, là cô a."


Cứ như vậy, chúng tôi đã xác định mối quan hệ này. Bất quá chỉ là một cuộc cá cược không ai chịu thua, hai người đều kiêu ngạo.


Mà tôi cũng chưa bao giờ hỏi Yuko có yêu tôi không, rốt cuộc, lại cùng tôi bắt đần màn cá cược ái tình này, nguyên nhân chủ yếu là khát vọng trong đáy lòng mà thôi.


Hơn nữa, tôi đối với chính mình, rất có lòng tin.


Nếu cô ấy nói yêu cô ấy là việc rất nguy hiểm, như vậy, đồng dạng, yêu tôi cũng sẽ như tự mình đâm đầu vào dòng xoáy.


Chơi một trò chơi, nếu tôi còn hứng thú, tôi sẽ dùng toàn lực mà chơi.


Vốn là một người không có hiếu thắng, đa phần thời gian đều dùng tâm tình chơi cho vui, thế nhưng chiến thắng của màn cược này, tôi quan tâm.


Quan tâm đến, tôi sẽ hành động như trước giờ mình chưa từng yêu một ai.


Ví dụ như, khiêu khích và dụ dỗ.


Đối mặt với Yuko, tôi sẽ bất tự giác mà trở nên máy móc, tất cả những tiết mục khiêu khích và dụ dỗ sẽ tự nhiên mà phát sinh.


Trước lúc ở cùng Yuko, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm ra chuyện như vậy.


Yuko vẫn thường hay hỏi: "Cô bị bao nhiêu người nói cô là yêu tinh rồi?"


Thẳng thắn mà nói, thực sự không có. Bởi vì mặt này, tôi chỉ dành cho một người là Oshima Yuko.


"Đừng lấn sâu vào tôi, nếu không cô sẽ rất cô đơn." Tôi không muốn cho Yuko có cảm giác mình là một người siêu việt như vậy, thế nên lần nào tôi cũng đều trích những lời cô ấy nói lúc trước để mà đáp trả lại.


Mỗi lần nói đến đó, chúng tôi chỉ cười khẽ, chưa từng dây dưa nhiều với vấn đề này lại càng không đáp lại tôi bất luận câu trả lời nào có thuyết phục.


Lần đầu nghe được từ yêu tinh, là ngay đêm đó khi cô ấy lái xe đưa tôi về nhà.


Sau khi cơn mưa dừng lại, sửa sang lại quần áo, Yuko chui về vị trí lái xe, đưa tôi về nhà.


Theo chỉ dẫn của tôi, cuối cùng cũng chạy đến trước cửa nhà tôi.


Dừng xe, Yuko chỉ xoay người về sau khóe miệng khẽ nhếch nhìn tôi, không nói gì, ngay cả câu đơn giản là "Đến rồi" cũng bị cô ấy keo kiệt giữ trong miệng. Cô ấy chỉ đơn giản nhìn tôi, quả thực không biết cô ấy đang nghĩ gì.


Cùng cô ấy nhìn nhau vài giây, tôi cũng tự xuống xe. Bình tĩnh đứng trên mặt đất, chiếc váy quả nhiên là hàng hiệu, vừa bị xoa nắn như vậy mà vẫn nguyên vẹn như cũ, không chút biến dạng.


Đi đến cạnh cửa, cúi thắt lưng, cô ấy vẫn lễ phép mỉm cười nhìn tôi, không nói một lời.


Nhất thời cảm thấy nụ cười của cô ấy thật giả dối, lại còn gợi đòn. <= chắc vậy =))))


Luồn tay vào, vuốt ve tóc cô ấy, nghiêng người xuống, hôn lên chân mày cô ấy, mắt, khóe miệng, cuối cùng dừng bên tai cô ấy, cố tình thổi nhẹ một hơi vào đôi tai nhạy cảm, tiện đà chậm rãi nói: "Cô muốn vào đó ngồi một lát không?"


Nói xong, cũng không quan tâm cô ấy có đồng ý hay không, liền chui ra khỏi cửa sổ xe, không quay đầu lại mà đi thẳng vào nhà.


Trực tiếp mở rộng cửa, lên lầu, trở về phòng.


Tôi cho cô ấy cơ hội lựa chọn, muốn bắt đầu hay là không, do chính cô ấy quyết định, sau khi tôi rời đi, sau đó vài giây cô ấy có thể lái xe về.


Nhưng không.


Bỗng nhiên có một loại cảm giác đã đến gần thắng lợi.


Vì vậy tôi đem cửa lớn mở rộng, đi thắng lên lầu 2, mở chiếc đèn ngủ màu vàng cam, đem quần áo trên người đều cởi sạch, khỏa thân nằm một góc trên chiếc giường màu hồng nhạt, đưa lưng về phía cửa phòng, đem mái tóc dài phủ lên ngực, sau đó dùng chăn che thân, chỉ lộ ra chiếc lưng trơn bóng.


Trong lòng bắt đầu đếm ngược, tôi biết khi đếm hết 10, cô ấy sẽ xuất hiện bên giường tôi.


Quả nhiên, khi đếm đến 2, tôi liền nghe tiếng cửa phòng bị đẩy vào.


Một lúc sau, bên tai tôi truyền đến một tiếng gầm nhẹ.


"Cô thực sự là yêu tinh." Thanh âm đặc biệt chuyên thuộc của Oshima Yuko.


Tùy ý để tay cô ấy chạy loạn, khóe miệng tôi không kiềm chế được mà lộ ra một nụ cười thắng lợi.


Mỗi lần dụ dỗ và khiêu khích, nếu thành công, tôi đều có cảm giác hưng phấn cùng thỏa mãn tột độ.


Đem tình yêu biến thành một màn cược, toàn bộ tất cả đều trở nên thú vị, nhiều mới mẻ.


Đối với trò chơi này, đối thủ tuyệt đối là Oshima Yuko, người tôi muốn, nếu không phải Oshima Yuko thì không thể.


Mà quy tắc của trò chơi, Yuko cũng không từng nói ra, nhưng tôi thật ra có thể hiểu một ít.


Dựa vào cái gì?


Tôi cũng chả biết, hoặc là đơn thuần xuất phát từ sự nhận biết đối với Yuko.


Thế giới cuối cùng cũng xuất hiện một người như vậy, ngươi không cần phải nói ra yêu cầu, đối phương tự hợp với yêu cầu của ngươi.


Tuyệt đối hóa nhỉ? Tôi chính là muốn diễn giải và chứng minh cái tuyệt đối này.


Bởi tôi biết rõ quy tắc, vì vậy tôi không yêu cầu cô ấy nhiều lắm, hầu như chỉ là thái độ buông-bắt.


Lạt mềm buộc chặt?


Tôi rất thích câu thành ngữ này, nhưng không thể không thừa nhận rằng đây là cách tôi tiếp cận Yuko.


Bởi vì muốn đạt được dài lâu, tôi tự nói với bản thân, không làm không được.


Thủy chung(Từ trước đến giờ, vẫn luôn, cho đến nay bla bla rất nhiều nghĩa), tôi yêu Yuko.


Cuối cùng kìm lòng không đậu mà nhớ cô ấy, tạo điều kiện với cô ấy, thậm chí là thay đổi.


Mỗi lần ra nước ngoài công tác, mặc kệ vội vàng cỡ nào, tôi đều dốc lòng chọn cho cô ấy một món quà, coi như là hi sinh thời gian nghỉ ngơi của bản thân tôi cũng cam tâm tình nguyện.


Đương nhiên, sự quan tâm ấy tôi đều cố gắng che giấu, không biểu lộ ra. Vì vậy mỗi lần đưa thư cho cô ấy, tôi đều không miêu tả những điểm đặc biệt của nó.


Đây là quy tắc của trò chơi, càng lộ rõ càng tăng bất an vô ích.


Vô cùng hiểu rõ điều này, là lần đầu tiên ở nhà cô ấy nấu cơm cho cô ấy, đồng thời cũng là lần duy nhất.


Tôi là một người sẽ không bao giờ vào bếp, thậm chí, mười đầu ngón tay còn chưa từng chạm nước dương xuân*. Người thân, bạn bè, người yêu cũ, ai cũng biết rõ việc này, đã từng bị mẹ thuyết giáo, bị bạn bè trêu chọc, bị bạn trai yêu cầu, tôi cũng mặc, đối với nấu nướng, tôi một chút cũng không có hứng thú.
*Ý chỉ nước suối tháng 3, thời tiết lúc ấy rất lạnh nên nước cũng rất lạnh, cho nên vào tháng 3 có thể không cần tự mình xuống suối giặc quần áo. Tham khảo ở đây: http://zhidao.baidu.com/question/44610440.html


Làm việc này tôi đã có một sự thay đổi rất lớn, tất cả đều bởi vì một câu nói ngẫu nhiên của Yuko: "Rất nhớ sự ấm áp của món rau xào mẹ làm cho tôi."


Nghe xong tôi không đáp lại câu nào, tôi cho rằng mình nghe qua rồi sẽ quên, không ngờ những lời này như keo dính chặt trong lòng tôi, những lúc tôi rảnh rỗi thì xuất hiện nhắc nhở tôi.


Đã tự nhắc nhở bao nhiêu lần nhỉ? Dần dà, tôi có cảm xúc muốn học nấu nướng.


Có lẽ cũng không cần biết nhiều lắm, được vài món là tốt rồi, có lẽ nấu nướng cũng không chán ngắt như tôi nghĩ?


Ôm ý nghĩ đó, mỗi khi tôi có thời gian đều bắt đầu xem sách dạy nấu ăn.


Hành động đó khiến trợ lý của tôi hoảng hồn hết một thời gian.


Tự mình ở nhà thử nghiệm vài lần, rốt cục cũng đạt mức có thể nuốt trôi, tôi bắt đầu tính toán thời gian rảnh rỗi của tôi và Yuko.


Đương nhiên, tôi không báo cho Yuko biết, chỉ bảo cô ấy đến nhà của tôi.


Từ tận đáy lòng, tôi muốn có thể dành cho cô ấy một ít kinh hỉ(kinh ngạc + vui mừng).


Vì vậy, khi cô ấy đến nhà tôi, tôi bảo cô ấy chờ trong phòng ăn, sau đó vào bếp lấy ra bữa cơm tôi vội vàng cả một buổi chiều.


Dọn ra hết thảy, tôi có chút chờ mong nhìn cô ấy, hy vọng được khen ngợi.


Nhưng mà cô ấy chỉ yên lặng nhìn tôi, tâm tư trong ánh mắt tôi đọc không hiểu.


"Đều là cô nấu?"


"Ừ, là vậy."


"Không phải cô không muốn vào bếp sao?"


"Ha ha~ thỉnh thoảng cũng muốn thử một vài chuyện không hay làm."


...


"Haruna, nghe này, xin đừng nên thay đổi bất cứ điều gì vì tôi, bởi vì thứ cô muốn, tôi nhất định không thể cho cô được." <= làm nhớ Dear my Teacher _(´ཀ`」 ∠)_ 


Nghe đến đây, nói thật, có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ, giá trị của bản thân trong mắt tôi rớt không phanh, khi đó tôi thực sự chỉ muốn tìm một cái hố nào đó nhảy xuống trốn không bao giờ đi ra nữa.


Tôi nên đáp lại như thế nào đây?


Hay nên ti tiện làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục nhiệt tình mà gắp rau cho cô ấy, thúc cô ấy ăn thử, hay kéo lại một chút tự tôn, lập tức tát cô ấy một cái, sau đó đạp cô ấy ra cửa?


Tình huống bất thình lình như thế này luôn khiến tôi trở tay không kịp.


Cô ấy không khen ngược lại còn phun ra những lời này, mỉm cười ngập nắng với tôi, sau đó cầm đũa, hai tay chấp lại, nhắm mắt, nói: "Itadakimasu!"


Sau đó cúi đầu ăn.


Cô ấy làm như khi nãy chưa từng nói ra bất cứ câu gì phá hỏng bầu không khí! Tôi có chút hoảng hốt, câu đó có phải do bản thân mình tưởng tượng ra hay không.


Vừa ăn, vừa như một đứa con nít lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, thấy tôi ngây ngốc nhìn, cô ấy cũng thúc tôi ăn nhanh lên.


Rốt cuộc đây là gì? Tình huống lệch tone, thật sự không định cho tôi thời gian điều chỉnh lại hay sao?


Lập tức có một loại cảm xúc muốn đạp cô ấy mấy cước.


Nhưng khi tôi sắp bạo phát thì cô ấy đã ăn xong, thâm tình nhìn tôi, nói: "Cảm ơn, tôi rất cảm động."


Nói với tôi một câu phiến tình như thế, nháy mắt, tôi không còn bực bội nữa.


Yuko ngáp một cái, rất nhiều lúc tôi có cảm xúc muốn mạnh đánh cô ấy mấy cái, bởi vì cô ấy luôn khiến tôi không thể đáp trả, ngay cả chuyện đáng ghét nhất.


Có lần tôi đang tắm trong phòng, hầu như đã mệt mỏi cả ngày, tôi thích nhất là thời khắc tắm rửa, hoàn toàn thả lỏng và tự tại.


Vừa tắt nước, chuẩn bị tìm áo choàng thì phía sau bỗng nhiên chiếc rèm cửa dán tới, mơ hồ cảm giác được một cánh tay mảnh khảnh đang vẽ loạn trên eo tôi.


Nháy mắt thở vội một hơi lạnh.


Tuy tôi biết người đó là ai, nhưng không có nghĩa là tôi không bị dọa.


"Hắc, đừng nhúc nhích nga, đường cong của cơ thể cô rất mê hoặc tôi."


Cách chiếc rèm, âm thanh khàn khàn của Yuko chậm rãi thẩm thấu đến.


Như cô ấy nói, tôi thực sự không hề động đậy, tùy ý cô ấy ở ngoài rèm biến thái rình trộm.


Cũng không phải bởi vì lời của cô ấy mà tôi đứng bất động, mà là còn đang hoảng hốt, chưa phục hồi tinh thần, càng không biết nên từ chối thế nào.


"Giả sử lúc đấy tôi nắm cái gì đó quay lại đập cô, thì cô làm sao?" Sau khi tôi đã mặc áo choàng vào, tôi hỏi.


"Hả? Tôi thật sự không nghĩ cô sẽ làm thế."


"Tại sao?"


"Tôi cảm thấy cô không việc gì phải làm thế."


Chung quy Yuko là như thế, vô tâm vô phế mà mê hoặc tôi, sau đó lại vô tâm vô phế giở trò với tôi.


Ngẫm lại thì tình cảnh này không phải lần đầu tiên xảy ra, không biết là do phong thủy kém hay cố ý tính toán mà cô ấy toàn đến nhà tôi ngay lúc tôi đang tắm, sau đó làm như không biết chán mà ở bên ngoài chụp ảnh tôi, tiếp đó nhắc những chuyện vừa mới xảy ra.


Từ khi ai đưa cho cô ấy một chiếc chìa khóa dự phòng, không nói không rằng xuất hiện ở nhà của tôi mém tí tôi đã hô to có trộm, còn lại, tôi đều hiểu rõ mà không nói lời nào, nhưng vẫn hoảng hốt như cũ, chỉ là đem sự hoảng hốt cất vào đáy lòng mà không thốt ra khỏi miệng thôi.


Cầm đồ đập, thật đúng là chưa từng xảy ra.


Thực sự tôi không có động lực nào để làm thế sao?


Cũng được, nếu như thực sự đập cô ấy, cuối cùng không biết ai là người đau.


Nói thật, sau khi tôi biết cô ấy có chìa khóa nhà tôi, cô ấy không chơi màn xuất hiện bất ngờ nữa, vậy lúc trước cô ấy yêu cầu tôi đưa cho một chiếc thì có lẽ tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc một chút.


Chiếc chìa khóa a, như nước hắt đi, không hốt lại được nữa.


Ở cùng với cô ấy, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, bởi vì cô ấy không báo cho tôi biết bất cứ thứ gì.


Giống như là, mỗi khi xong việc tôi muốn cô ấy theo tôi đi ăn cơm, gọi điện đến, lại bị đầu dây bên kia khoái trá báo cho tôi biết, lúc này cô ấy đang ở Milan, hẳn phải vài ngày nữa mới về.


Lúc đó tôi thực sự muốn đập nát điện thoại, nếu như tôi không gọi bảo cô ấy cùng dùng bữa thì ngay cả hiện tại cô ấy có ở Tokyo không tôi cũng không biết sao?


Vì sao cô ấy lại có cái tính tùy tiện như vậy, vì sao không báo cho tôi biết?


Đây là sự cô đơn như lời cô ấy nói sao? Thời khắc đó thực sự không cảm giác được bản thân từng được cô ấy quan tâm.


Nói như vậy, nghĩa là cô ấy chưa từng báo trước cho tôi biết, không phải sao?


Là tự tôi bắt đầu màn cược này, vậy, bây giờ oán hận, cũng chỉ có thể tự oán hận mình.


Vì vậy, lập tức cưỡng chế bản thân, cố gắng dữ bình thản, nói, vậy cô làm việc vui vẻ, liền cúp điện thoại.


Hai người ở cùng nhau được một thời gian, sẽ quên quy tắt bản thân đặt ra ban đầu.


Tôi biết rõ cô ấy sợ ràng buộc, cũng ngầm nói bản thân hãy cho cô ấy tự do như cô ấy muốn.


Vậy vậy điều chỉnh bản thân một chút là được, tiếp tục thái độ theo đuổi như xưa, không phải, phỏng chừng màn cược này bản thân sẽ thảm bại trước tiên.


Từ ngày đó trở đi, đối với việc cô ấy đột nhiên ra nước ngoài rồi đột nhiên ở Tokyo dần dà thành thói quen, đã quen thì có thể bình tĩnh mà cư xử, mà trong tận đáy lòng không dậy nổi một gợn sóng.


Lơ lửng không nắm bắt được, chính là màn cược yêu đương này, cô ấy cho tôi một ấn tượng rất sâu sắc.


Nhất là khi hút thuốc trước mặt cô ấy, loại cảm giác này của tôi đặc biệt mạnh mẽ.


Yuko là một người không thích thuốc lá, khói đối với cô ấy, dùng lời của cô ấy mà nói, là một thứ thuốc ngẫu nhiên qua lại giữa đời sống.


Không có nhu cầu gì đặc biệt, chỉ thỉnh thoảng muốn hút mà thôi.


Trước khi gặp Yuko, có trời biết tôi ghét thuốc lá đến cỡ nào. Có thể nói, không hút thuốc là 1 trong 3 điều quan trọng tôi đặt ra để kén chồng.


Nếu có thói quen hút thuốc lâu dài, chưa bao giờ được tôi đồng ý.


Coi như thỉnh thoảng mà hút thôi thì cũng xin đừng hút trước mặt tôi, bởi vì tôi không thể khống chế biểu tình ghét cay ghét đắng của mình.


Độc tài à? Người yêu trước đây chuyên dùng câu đó để đánh giá tôi.


Đối với yêu đương, tôi chưa bao giờ đồng ý yêu người ta mà quên mất bản thân mình, phải ủy khuất chính mình mà nhân nhượng bỏ qua tất cả. Huống chi, tôi cũng không ép buộc người ta phải bỏ, chỉ yêu cầu đừng ở trước mặt tôi mà hút thôi.


Đấy là độc tài sao? Chưa bao giờ đồng ý với câu này.


Ngẫm lại xem, mùi thuốc lá đó, luồng khí nhơ bẩn, mỗi lần ngửi phải nó trong đầu tôi luôn xuất hiện hình ảnh một bộ xương khô.


Chính là cái loại hành vi tôi chán ghét đó, ở trước mặt Yuko, đều đã thay đổi.


Khi tôi nhào vào ngồi cạnh cô ấy, chăm chú nhìn cô ấy phà ra luồng khói trắng nhẹ đó thì tôi cảm thấy, mình điên mất rồi.


Là bởi vì thuốc của cô ấy hút là dành cho phụ nữ nên rất nhạt à? Tôi không bài xích mùi khói thuốc đó, ngược lại còn cảm thấy nhàn nhạt khoan khoái.


Là do cô ấy hút thuốc thì rất thờ ơ tao nhã? Nhìn khói thuốc chậm rãi bốc lên, biến hóa đường cong của sườn mặt cô ấy thành mê hoặc, cuối cùng thì quẩn quanh mi tâm của cô ấy, tôi lại có một loại cảm giác muốn chạm vào từng sợi khói mong manh ấy.


Là bởi cô ấy là con gái, cho nên lúc hút thuốc đặc biệt xinh đẹp, hay bởi vì cô ấy là Oshima Yuko, nên bất cứ chuyện gì tôi ghét miễn do cô ấy thì đều trở nên khả ái?


Đoán chừng nếu để cảnh tượng này cho người yêu cũ của tôi thấy hẳn sẽ phát điên một trận.


Tôi yêu cô ấy, thế nên tôi có thể bao dung tất cả khuyết điểm của cô ấy, có thể tiếp tục theo đuổi cô ấy, tiếp tục cho cô ấy tự do như cô ấy muốn.


Vậy cô ấy thì sao? Bạn thân của tôi từng nghi vấn trước mặt tôi rằng cô ấy có yêu tôi hay không.


Nghi vấn đó nếu như cô phong khởi lãng, không huyệt lai phong, hữu tích khả tuần. <= Tất cả đều chung 1 nghĩa là Không có lửa làm sao có khói.
Lặng gió làm sao sóng lại gợn, vách không hở làm sao gió thổi đến, không có dấu vết làm sao lần theo.


Cô ấy vẫn vậy, không hề nói cho tôi biết bất cứ chuyện gì, tác phong vẫn như cũ, như tôi đã từng nói, mỗi lần tôi ra nước ngoài làm việc đều gửi về cho cô ấy một ít quà. Nhưng mà, tất cả đều do một mình tôi muốn, cô ấy cũng thường hay ra nước ngoài chụp ảnh, nhưng không mang về bất cứ món quà nào cho tôi.


Thực sự, một hạt bụi cũng không có.


Đối với vấn đề này, tôi từng hỏi qua một lần, "Vì sao tôi không có bất cứ món quà nào của cô?"


Kỳ thực tôi không quan trọng vật chất, chẳng qua vật chất đó có thể khiến tôi cảm thấy được sự quan tâm cùng yêu thương ở đằng sau thôi.


"Tôi không muốn lãng phí tiền vô ích."


Vậy rốt cuộc có nghĩa là gì?


Cô ấy cũng không giải thích, chỉ nói mấy thứ đó tôi có thể tự mình mua, vậy thà rằng cô ấy không tặng.


Vậy cả cuộc đời tôi cũng đều không có khả năng được nàng tặng quà sao?


Đáy lòng có một chút là lạ, nhưng vẫn không hoài nghi cô ấy.


Nếu chỉ vì một chút lễ vật mà sinh nghi, tình yêu của tôi thật quá rẻ mạt.


Bạn tôi nói, tôi vô cùng tự tin, hoặc là không đủ yêu cô ấy, mới không tỏ thái độ sau những việc đó.


Tôi cảm thấy, nói tôi yêu cô ấy chưa đủ không bằng nói tôi yêu cô ấy nhiều hơn bản thân mình.


Nói cách khác, dựa theo những gì từng trải, tôi sớm đã chia tay rồi đúng không?


Chính bởi vì quá yêu, cho nên có thể bao dung thông cảm tất cả, không một câu oán hận.


Thỉnh thoảng lại nghĩ, bản thân Kojima Haruna tôi bị coi thường sao? Ở một nơi phồn hoa ngũ quang thập sắc, giữa đông đảo người theo đuổi, tôi vì sao cứ chăm chăm vào một cây anh túc?


Thôi được rồi, có một số việc đã được định trước, suy nghĩ nhiều vô ích.


Sau khi tiếp nhận đủ loại lý do thoái thác vô nghĩa của cô ấy, bất thình lình, lại cho tôi một sự ngạc nhiên.


Hôm đó tôi chụp hình cho tạp chí VOGUE ở Vinich xong, vừa mở cửa, đã thấy giày của Yuko ở trên kệ.


Cô ấy đến?


Mỗi lần ra ngoài tôi đều nói với cô ấy, để tránh cô ấy đến mà nhà lại trống không.


Nghi vấn quay về phòng, vừa mở cửa, hai mắt đã bị một mảnh vải mỏng che mắt, sau đó âm thanh của cô ấy từ sau lưng truyền đến: "Hắc~ mừng cô về. Xin đi theo tôi."


Trong bóng tối, tay bị cô ấy nắm lấy, theo dẫn dắt của cô ấy đi chưa được mấy bước thì cô ấy dùng hai tay nắm lấy tay tôi, để tôi đứng lại.


Nghe được tiếng chốt cửa bật mở, giữa tiền phương mông lung dường như có tia sáng lộ ra.


"Được rồi nga..." Nghe giọng nói trầm thấp của cô ấy, miếng vải che mắt bỗng nhiên bị tháo ra, xoẹt qua trước mặt.


Chậm rãi mở mắt, tôi thấy được cảnh tượng cả đời tôi cũng không thể quên được.


"Đây là...?"


"Đây là tác phẩm đầu tiên của tôi. Nguyên dãy này có tên là, Kojima Haruna."


Thời khắc đó tôi thực sự cảm thấy mình là người rất hạnh phúc!


Toàn bộ đều là những bộ quần áo tôi chưa từng thấy qua, lại được bảo nó mang tên mình thì, còn hư vinh nào mà không thể thỏa mãn?


Thời khắc đó tôi thực sự không kiềm chế được mà ôm Yuko bật khóc.


Dĩ vãng, toàn bộ sự bao dung của tôi giờ đây đều khiến tôi cảm thấy có giá trị.


Mà tôi rốt cuộc cũng rõ, câu "Chi tiêu vô ích" của cô ấy không phải là một câu từ chối, mà là trong lòng cô ấy, tầm quan trọng của tôi lộ ra rõ ràng.


Tôi thực sự rất cảm động.


Cho đến nay, mặc vào những bộ quần áo cô ấy thiết kế này, bất luận là trường hợp nào, tôi đều kiêu ngạo từ tận đáy lòng.


"Cái này cô đã chuẩn bị bao lâu rồi?" Phụ nữ luôn có hư vinh tâm, cố gắng tìm cách đào bới những điều có thể khiến bản thân càng thêm kiêu ngạo, ví dụ như phần quà đặc biệt này tốn bao nhiêu tâm huyết và thời gian của đối phương.


"Ừ... cái này, không nhớ lắm a."


"Tôi không thể được biết cô tốn bao nhiêu thời gian à? Dù sao cô cũng không phải là một nhà tạo mẫu."


"Ma.... nếu cô cho rằng cô nghĩ như thế sẽ hài lòng hơn thì, tôi đây tạm thừa nhận mình đã chuẩn bị lâu rất lâu nga." Nói xong nghịch ngợm cắn vành tai tôi. "Bất quá, làm nhiếp ảnh gia, lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi cũng có cảm xúc đối với thời trang và nảy ra linh cảm. Không khó khăn gì."


!!!!!!!!!!!!!!


Cô ấy là như thế đó! Chưa bao giờ chịu ở trước mặt tôi tỏ ra yếu kém, câu cô ấy nói, là nói cho tôi biết kỳ thực thiết kế một loạt phục trang như thế này đối với cô ấy không có gì khó sao?


Lúc này cảm động giảm đi phân nửa.


Chỉ là, sau này, mỗi lần tôi ngưng mắt nhìn những bộ quần áo này thì tôi chậm rãi chắc chắn Yuko tốn rất nhiều thời gian để làm.


Tóm lại, mỗi bộ đều rất vừa với tôi.


Có linh cảm thiết kế tốt cùng cảm xúc với thời trang, cũng cần hao tâm và thời gian ra mới có thể lộ rõ đường nét và phong cách của người mặc.


Yuko, chính là một người vĩnh viễn cũng bất động thanh sắc mà dành cho tôi đủ loại cảm động và bất ngờ.


Đã từng nghĩ, có lẽ đây là nguyên nhân khiến tôi quyết một lòng với cô ấy.


Quả thật, dãy quần áo đó là phần cảm động không thể nào quên giữa màn cược này, nhưng chung quy không cách nào bằng được lúc cô ấy cho tôi chiếc chìa khóa nhà mình.


Cho đến nay, đối với chìa khóa nhà cô ấy tôi chưa từng có.


Cô ấy không chủ động cho, tôi cũng sẽ không chủ động hỏi.


Tại sao à? Cũng là câu cũ, quy tắc trò chơi chết tiệt đó.


Không công bằng với tôi phải không? Thỉnh thoảng chỉ thỉnh thoảng, tôi cũng có ý nghĩ này.


Tôi chỉ kiên trì chờ đợi, đợi ngày cô ấy tự nguyện.


Cho nên, khi cô ấy từ trong túi lấy ra chiếc chìa khóa nhà cô ấy đưa cho tôi, bảo tôi cố gắng bảo quản thì, tôi thực sự nghẹn ngào, chỉ đem ánh mắt nhìn đăm đăm vào cô ấy.


Sửng sốt đại khái dăm ba phút? Tôi tự nhận là dăm ba phút, tuy Yuko nói tôi trầm mặc rất lâu, khiến cô ấy muốn rút lại lời.


Tôi rốt cục cũng điều chỉnh lại bản thân, "Đây là?"


Hỏi một câu như vậy, kỳ thực nói đến đó, đầu óc tôi trống rỗng, căn bản không biết bản thân muốn nói gì.


"Tôi chịu thua."


"Hả?"


"Tôi chịu thua, tôi phát hiện rằng mình không muốn rời xa cô, nhìn không thấy cô, tôi thấy rất cô đơn."


Không biết là do từng ngữ dịu dàng khác thường, khiến tôi chỉ biết rơi lệ, sau đó tùy ý cho cô ấy hôn lên những giọt nước mắt đang chảy xuống.


Cuối cùng cô ấy cũng thừa nhận bại trận, không nói sớm một chút, vì từ lâu rồi, tôi đã đắm chìm trong tình yêu của cô, không thoát ra được nữa.


Từ đó, tôi xác thực cảm giác được cuộc sống, ngay cả nuốt nước bọt cũng đều ngọt ngào, tuy nói chúng tôi đều rất bận việc, nhưng chỉ cần có thời gian, cho dù là vậy chúng tôi cũng đều tìm cách sắp xếp, để ngồi ngây ngốc cùng nhau.


Đoạn thời gian đó, tôi thực sự cho rằng chúng tôi có thể như thế cả đời.


Nhưng mà có một số việc bị tôi quên mất không có nghĩa là nó không tồn tại.


Ví dụ như bắt đầu trò chơi, tôi nhận biết quy tắc kia.


Quy tắc đó là cô ấy cần tự do.


Say trong mộng nếu không nguyện tỉnh lại, lúc tỉnh mộng có thể rất tàn nhẫn.


Hoặc là điềm báo đã có trước, chỉ do tôi bị ngọt ngào làm mờ mắt mà không phát giác mà thôi.


Lại hoặc là không thể nói trước, chỉ là ước muốn tự do trong cơ thể cô ấy bỗng nhiên trổi dậy khiến hai người chúng tôi đều trở tay không kịp mà thôi.


"Haruna, vài ngày nữa, tôi sẽ rời Tokyo."


"Ừ? Đi đâu? Trước đó cô chưa từng nói cho tôi biết nga."


"Không biết nữa, chỉ là muốn đi một chút."


"Bao lâu?"


"Có lẽ, vài năm? Tôi cũng không biết..."


Xoay người lại nhìn cô ấy, cô ấy tránh ánh mắt của tôi, tôi chỉ biết lần này cô ấy nói thật, không phải đùa.


"Cô có thể không đi không?"


"Haruna, cô biết mà, tôi..."


"Cô quyết định rồi, đúng không? Chỉ là cho tôi biết một tiếng, đúng không?"


Thực sự, thực sự không cách nào tiếp thu, cô ấy chỉ đơn thuần muốn thoát khỏi tôi mà quyết định rời Tokyo, não như một mớ hồ hỗn đục, đau.


Tiến đến, đem cơ thể cô ấy kéo lại, sau đó như phát điên mà đánh cô ấy.


"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."


"Tôi không cần cô xin lỗi! Tại sao? Tại sao cô muốn đối với tôi như vậy?"


"Haruna, đừng nên như vậy được không? Tôi chỉ là, chỉ là cảm thấy cuộc sống hiện tại, dường như không thích hợp với tôi..." Càng nói càng nhỏ, cuối cùng không thèm nói nữa, chỉ bình tĩnh tùy ý cho tôi đánh, sau đó ánh mắt dán chặt trên sàn nhà.


Một sự điên cuồng từ trong tâm tuôn trào ra mãnh liệt, tôi ôm lấy cô ấy, hung hăng hôn lên môi.


Ban đầu cô ấy còn lảng tránh, sau đó chậm rãi bắt đầu đáp lại.


"A—— "


Giật lại cự ly giữa hai người, cô ấy ôm lấy đôi môi chảy máu, yên lặng nhìn tôi.


Phun ra mùi tanh tràn ngập trong miệng, tôi không nói bất cứ câu gì nữa, túm lấy túi xách rời khỏi nhà cô ấy.


Nếu nói, lúc trước trong phòng làm việc chúng tôi say đắm hôn nhau là sự khởi đầu, thì vậy, nụ hôn hiện tại, coi như là kết thúc.


Tuy là cuối cùng tôi lại tàn nhẫn cắn môi cô ấy.


Chỉ là, trước khi bắt đầu nụ hôn đó trong lòng tôi chỉ có tức giận.


Mà nụ hôn này, lại mang theo say đắm cuồng nhiệt của tôi, không cam lòng và cả oán hận, tâm tình không thể dùng chữ tức giận là có thể giải thích.


Tôi quên rồi, lúc trước cô ấy có thể thả con thú bị giam cầm trong mắt tôi, vậy đại diện cho tình yêu của cô ấy có thể bị thả tự do bất cứ lúc nào, cũng không thích bất cứ linh hồn nào bị giam giữ.


Sau khi cô ấy bỏ đi, đi đâu, tôi không biết, cũng không muốn biết.


Sau đó tôi từng nhìn thấy một câu như thế này trên Twitter: Đợi chờ là đau đớn. Lãng quên cũng là bi thương. Nhưng không biết nên làm gì, càng dằn vặt người đau khổ.


Tôi cố hết sức theo đuổi tự do của cô ấy, hay là bại bởi tự do đấy.


Tôi rốt cuộc nên làm gì?


Có từng hỏi bạn thân của tôi, hận cô ấy à?


Thẳng thắn mà nói, tận đáy lòng tôi thực sự rất hận.


Hận câu nói kia, thực sự ứng nghiệm trên người tôi, yêu phải cô ấy, rất nguy hiểm mà lại còn cố bám lấy.


Định mệnh này, cho đến bây giờ, tôi mới bắt đầu thừa nhận, tôi thua.


Một năm ba tháng sau khi cô ấy rời đi.


Nếu như cô ấy quay trở về, tôi sẽ thế nào?


Ừ...


Quả là một câu hỏi khó.


Ừ...


Mà tôi, được cho đề khó, lại thiếu động lực để trả lời




——-——-——-——-——-——-——-——




2 chap sau là phần của Yuko.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét