Chương 3
Tác giả: Phần này là sau khi 2 người xa nhau 1 năm 6 tháng. Tức là cách nhau 3 tháng ở chương 2.
Đặc biệt nói rõ một chút.
Chìm sâu
Oshima Yuko ver.
Hắc, rảnh rỗi chứ?
Nói với ngươi một câu
chuyện được không?
Một câu chuyện, về tình
yêu.
Kojima Haruna, ngươi
biết chứ? Chính là cái cô siêu mẫu tỏa hào quang chói mắt đó.
Ngươi rất thích cô ấy?
Ừ, nàng thật là một
người khiến người khác mê mệt.
Là câu chuyện này à?
Ừ, là câu chuyện của tôi
và nàng,
tuy rằng không dài,
nhưng giống như cả trăm năm ấy.
Từ đó về sau, tôi cũng
không thể quên được.
Tuy là, chúng tôi đã
chia tay, được 1 năm 6 tháng.
Được rồi, câu chuyện đó
là như vầy.
Nga, được rồi, có thể
tôi nói không được rành mạch, hình ảnh trong đầu sẽ khó khống chế mà xuất hiện
ra rất nhiều, tôi sẽ cố gắng điều chỉnh lại cho thuận tiện một chút, cho nên
xin đừng cắt ngang tôi nhé?
Tôi muốn, hồi tưởng trọn
vẹn một lần,
Cho dù, trong quá trình
hồi tưởng, đau đến khó có thể thở.
Sau đó, có lẽ đã đủ dũng
khí, để quên đi.
——-——-——-——-——-——-——-——-
Từ nhỏ tôi đã vô cùng
thích chụp ảnh, khi còn bé luôn mang theo chiếc camera baba mua cho, dù nó khá
là nặng, đội chiếc mũ che nắng màu vàng, lưng đeo chiếc cặp nho nhỏ, trông như
đang mang vũ trang, đi lòng vòng gần nhà, chụp những gì tôi cảm thấy thích.
Từng vì một pô ảnh mà quỳ rạp xuống đất không nhúc nhích, những người đi ngang
qua đều nói tôi là một đứa trẻ quái dị, từng vì chụp được một pô ảnh mình mong
muốn mà vui sướng quơ tay múa chân rồi té từ trên cây xuống, khiến cho mình bị
thương, từng nhiều lần bị bố mắng vì mải mê chụp hình quên về nhà ăn cơm. Toàn
bộ những điều này, tôi đều không quan tâm, bởi vì chụp ảnh là tất cả của tôi.
Mà cái cảm giác tự do
trong lúc chụp ảnh, nó thu hút linh hồn tôi.
Sau khi lớn lên thường
nghe baba nói, lúc còn rất nhỏ, chắc khoảng.... 5 tuổi? Tôi rất nghiêm túc hỏi
baba có thể kết hôn cùng camera-kun không, mãi mãi ở bên nhau.
Rất khôi hài, đúng
không? Con nít là như thế đó, thế giới nội tâm luôn thẳng thắn. Một loại năng
lực tự nhiên thật tốt, đáng tiếc, càng trưởng thành, loại năng lực này càng mai
một, cuối cùng biến mất như chưa từng có.
Có người nói khi tôi 6
tuổi, từng đem chiếc camera duy nhất tháo gỡ ra, từng cái từng cái đặt lên bàn,
sau đó không lắp lại được đau khổ hết mấy tuần.
Xác thực a, trong nhận thức
của tôi toàn bộ đều là chụp ảnh, nó chính là điều duy nhất khiến tôi mê muội,
yêu say đắm cho đến chết, ngoài lưu trữ những khoảnh khắc thứ còn lại càng
khiến tôi khuynh đảo —— tự do.
Cho đến khi, gặp nàng.
Kojima Haruna.
Tôi mới biết được, thì
ra cuộc đời còn có một người như thế, khiến tôi khuynh đảo hơn cả nhiếp ảnh, đi
ngược lại với mưu cầu tự do,
không ai có thể sánh
bằng.
Ở cạnh nàng, tôi luôn có
một cảm giác yên bình vô cùng tuyệt vời, tuyệt đến không muốn đánh vỡ, chỉ muốn
ghi lại một cách kỹ lưỡng.
Lần đầu đến nhà, lần đầu
đụng phải nàng đang tắm.
Mở cửa, gọi tên nàng,
nhưng không có ai trả lời, đi theo cảm giác của mình, tôi đến phòng của nàng,
nghe được tiếng nước tí tách trong phòng tắm, thần trí như bị cướp đi, tôi nhẹ
đẩy cửa, như một bức tranh xinh đẹp lại như một bức ảnh tinh tế đập vào mắt.
Ngọn đèn mờ nhạt rọi đến
dáng vẻ thích thú của nàng, nhẹ nhàng vén tấm rèm đi, đường cong như ẩn như
hiện, động tác biếng nhác, tiếng hô hấp nhẹ nhàng, khiến tôi quên cả thở. Kìm
lòng không đậu mà trầm luân, chỉ biết ngây ngốc đứng đấy tỉ mỉ nhìn, thời khắc
đó tôi thực sự cảm thấy mình đang nhìn hình ảnh xinh đẹp nhất thế giới, thiêng
liêng và bất khả xâm phạm.
Chỉ đơn thuần mà cầm lấy
máy ảnh mini trong túi, đem thời khắc này chụp lại, giữ nó mãi mãi như thế.
Tuy là tấm ảnh này không
lâu sau đã bị tôi xóa đi.
Sau lần đầu tiên đó,
cũng không hiểu vì sao, rất nhiều lần tôi đến đều đúng lúc nàng đang tắm, cũng
không biết có phải nàng cố ý không, hay do tôi có thần giao cách cảm.
Mà mỗi lần, tôi đều đứng
phía bên ngoài tấm rèm, dùng đầu ngón tay chậm chạp vẽ bóng dáng của nàng ẩn
phía sau tấm rèm, thỉnh thoảng còn chạm vào nàng, giờ khắc này, cả vũ trụ này,
trong mắt tôi chỉ có nàng.
Nàng lúc nào cũng im lặng thuận theo, cưng chiều tùy ý cho tôi suồng sã.
Mỗi lần dụng tâm phác
họa, đồng thời từng chút từng chút khắc ghi vào trong não, tôi không hề muốn
dùng camera để ghi lại thời khắc này, chỉ muốn dụng tâm thưởng thức, dụng tâm
khắc ghi, khiến hình ảnh này trở thành vĩnh hằng trong lòng tôi.
Đúng vậy, xinh đẹp đến
khiến tôi trở nên ích kỷ, chỉ mong bản thân dụng tâm thưởng thức, không muốn
chia sẻ cho bất cứ ai.
Sau đó tỉ mỉ hồi tưởng
lại, hình như tất cả về nàng, tôi đều không muốn chia sẻ?
Giống như là, lúc chụp
lại gương mặt của nàng trên bãi biển lúc hoàng hôn.
Đó là khi tôi 15 tuổi.
Giống như lúc bé, tuổi
càng cao tôi càng thích cầm camera đi đây đi đó chụp lại bản thân, người khác,
thiên nhiên, đủ loại chuyện tình.
Đam mê vẫn không thay
đổi, cái thay đổi chính là phạm vi.
Lần đầu đi đến một làng
quê nhỏ như vậy, dọc đường tôi hưng phấn không ngớt, từ nhỏ đến lớn tôi ngoài
chụp ảnh tâm tình không gì thay đổi, những thứ trước mắt tất cả đều vô cùng
hiếu kỳ.
Vì vậy, lời nói truyền
đến bên tay tôi tự nhiên câu dẫn sự chú ý của tôi.
"Chúng ta chia tay
đi."
"Nhưng anh và cô
gái đó thực sự không có quan hệ gì, xin tin tưởng anh có được không?"
"Nếu không có sự
tồn tại của cô gái đó, chúng ta cũng không thể tiếp tục nữa, giữa chúng ta
vẫn có nhiều chuyện anh không thấu rõ."
"Nhưng!"
"Vậy nhé, cám ơn
anh đã chiếu cố em cho đến nay, tạm biệt."
Nói xong, bình tĩnh mà
xoay người, không khóc không chạy trốn, chỉ là bước đi từng bước một.
Haruna, em nhất định
không biết sau khi em quay đi, người con trai đó đã lén rơi nước mắt a.
Khi đó tôi nghĩ, hắn
nhất định rất yêu em.
Nhưng cái bóng lưng kiên
cường đó lại lộ sự hiu quạnh khiến tôi hiếu kỳ, vì vậy, tôi có hơi biến thái mà
len lén đi theo nàng.
Cuối cùng, nàng ngồi lên
một bãi cát, ngây người nhìn về phía mặt trời đang dần lặn xuống biển.
Ánh mặt trời xinh đẹp
chiếu rọi lên sườn gương mặt nàng, hình ảnh vốn ấm áp lại vì sự cô quạnh tỏa ra
từ trong tâm mà trở nên lạnh lẽo.
Đây là mới là thật, thứ ẩn giấu
dưới gương mặt xinh đẹp.
Sự tương phản mạnh mẽ
này khiến tự đáy lòng tôi cảm thấy hình ảnh này chỉ có thể vô tình gặp không
thể mong cầu, vì vậy lập tức lấy máy ảnh ấn phím chụp
Sau đó đem ảnh đi rửa
rồi đem ra phơi nắng, chỉ kẹp lên vách tường trong phòng tối(Phòng rửa ảnh),
không có dự định cho bất cứ ai thưởng thức.
Nói đến cũng thật kỳ
quái, mỗi lần công việc khiến cho tôi phiền muộn, hoặc không có linh cảm gì mới
thì, chỉ cần tôi ngồi trong phòng tối nhìn tấm ảnh này, sẽ cảm giác được sự
bình tĩnh an lòng, nháy mắt khôi phục lại nỗi lòng.
Hoặc là bởi vì, nhìn nàng
trong bức ảnh, giống như thấy được đồng loại, một linh hồn chờ đợi được giải
đáp.
Cho đến khi, đồng nghiệp
đến nhà tôi, tôi cho hắn xem ảnh chụp mới nhất, trong phòng tối, hắn nhìn thấy
bức ảnh này.
Ngay thời khắc hắn nhìn
thấy, tôi vô cùng hối hận, bởi vì hắn bắt đầu thuyết phục tôi đem công bố bức
ảnh này, chia sẻ với người khác. Cũng mặc kệ tôi có phản đối và lạnh lùng, hắn
liều mạng quấy rầy làm phiền, cuối cùng tôi chịu hết nổi mới đồng ý để tấm ảnh
này được công khai.
Vì vậy, câu chuyện này
giống như đã được định trước.
Cho nên mới nói, chuyện
đã được định trước, trốn thế nào cũng vô ích, cũng không thể tránh khỏi.
Cho nên tôi thực sự còn
muốn cảm ơn người bạn đó, nếu không có sự lỳ lợm của hắn, có lẽ sẽ không thể
bắt đầu đoạn tình yêu này.
"Đúng vậy, tôi cũng
nên cảm ơn bạn của cô a." Vừa nói, Haruna lấy bông ráy tai ráy tai cho tôi,
xoay xoay xoay, tôi nhẹ nhắm mắt, dụng tâm cảm nhận chuyển động của chiếc bông
ráy tai.
Cùng Haruna yêu nhau rất
lâu, tôi rất thích khoảng thời gian hai người cùng nhau ôm lấy máy nghe nhạc,
thỉnh thoảng còn đọc sách, mà thời gian càng nhiều thì cũng chỉ đơn thuần nằm
trên thảm phòng khách, tôi gối lên bụng nàng, nếu dụng tâm nghiêng tai lắng
nghe, sẽ nghe được tiếng tim đập rất mạnh từ bụng truyền đến, là một loại âm
thanh rất dễ thương.
"Xuỵt.... đừng ồn
a, tôi muốn tập trung nghe tiếng tim cô đập."
Một chút lại một chút,
có cảm giác như đang sống rất là mãnh liệt.
"Hở? Vậy cũng nghe
được sao?"
"Ừa, nghe được
a."
"Ngốc."
Nàng là như thế, luôn
khiến tôi có một loại cảm giác an toàn cùng yên tĩnh chỉ có mẹ mới có thể cho
tôi, chỉ cần là cơ thể nàng, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt
của tình yêu.
Mà nàng, làm như hiểu rõ
tôi như tri kỷ vậy, không ép buộc tôi làm những việc tôi không thích, cũng
không hỏi tôi có yêu nàng hay không.
Mà vấn đề này hầu như
trở thành nguyên nhân chia tay của những mối tình cũ.
"Ngươi căn bản là
không hiểu tình yêu!"
Đây hầu như là câu nói
cuối cùng của những người yêu cũ.
Tôi thực sự, thực sự
không rõ, vì sao người yêu của mình luôn thích quấn lấy cái vấn đề đó, tôi
không thích đem yêu đương đặt ngoài mép, ngoài miệng nói yêu, thì nhất định là
yêu à?
Có bao nhiêu người mỗi
ngày nói yêu yêu thương thương, cuối cùng không phải vẫn chia tay đó sao? Như
vậy, tình yêu nói lúc trước, ngay lúc chia tay, còn lại bao nhiêu?
Cho đến giờ tôi đều cảm
thấy, đem tình yêu nói ra cảm giác kỳ thực không khác gì ba hoa, tôi yêu sẽ
không bởi vì cái chữ đó mà tăng hay giảm.
Hơn nữa, nếu tôi không
yêu ngươi, tôi sẽ ở cùng với ngươi, làm những chuyện yêu đương sao?
Nhưng mà, những người
tôi từng gửi gắm hy vọng cũng không thể lý giải toàn bộ những việc này, vì vậy,
ngay từ lúc đầu thỉnh thoảng trách cứ, về sau mỗi ngày đều chất vấn, tình yêu của tôi đối với họ bị họ đục khoét như thế đó.
Dần dà, tôi liền khắc sâu
vào nhận thức, chỉ có tự do mới có thể chân chính hiểu được cảm nhận của tôi.
Sự chắc chắn này mãi cho
đến,
Đêm Haruna nói yêu tôi,
mới bắt đầu bị dao động.
"Bỏ cuộc đi, cái cô
muốn, tôi đã cho cô rồi."
Đây là lần đầu tiên tôi
với nàng phát sinh quan hệ, câu đầu tiên tôi nói.
Bằng sự hiểu biết với ái
tình của tôi, tôi biết, nếu tôi ở cùng với nàng, thì chắc chắn sẽ như trước
đây, cuối cùng sẽ nghênh đón câu kia của nàng "Ngươi không yêu ta?"
và "Ngươi không hiểu tình yêu." tuần hoàn như vậy, tôi mệt rồi, không
rảnh chờ mong một người chân chính hiểu tôi, hoàn toàn bao dung tôi. Mà tình
huống thường thấy là, trong miệng nói yêu không giống với bất cứ ai, đơn
thuần là vẻn vẹn vì bề ngoài hay cái lý do nông cạn nào đó, cơ thể và tim vừa mới
thâm nhập vào sự ôn tồn của tôi, hẳn là có thể khiến các cô ấy khắc sâu mà tôi
còn cảm nhận được rằng cô ấy muốn đạt được tình yêu của tôi.
Mà tôi, thực sự không
xác định có thể phát triển thêm với nàng, lại không cảm nhận được một chút nào
đồng dạng tình yêu như nàng, để sau này nàng hối hận không bằng kết thúc ngay
lúc này, để nàng đem tình cảm mãnh liệt vĩnh viễn giữ trong lòng, có lẽ càng
xinh đẹp hơn một chút.
Rốt cuộc, chẳng phải, không thể chạm đến tình yêu, là rất tốt đẹp sao?
Nhưng mà, khi tôi cho
rằng nàng sẽ ủy khuất đồng ý hoặc là thỏa mãn đồng ý thì, tôi nghe được một câu
khiến tôi chưa gì đã chuẩn bị thua.
"Vậy à? Cái tôi
muốn, cô còn chưa có cho a."
"Hả? Vậy thứ cô
muốn, là gì?"
"Tôi muốn, cô chịu
thua."
Chính là câu nói cuối
cùng đó, mang theo ý tứ nguy hiểm, dường như tự do gây cho tôi cảm giác chí
mạng vậy, vì vậy lập tức tôi có chút mất trí mà đáp ứng màn yêu đương này.
Nhưng thật ra, muốn tiến thêm một bước để tìm hiểu xem, nàng có giống với những người yêu trong dĩ vãng,
hay là, màn yêu đương
này, đáng giá cho tôi mạo hiểm.
Kỳ thực, hệ thống ý thức
trong tôi, tôi cùng với tình yêu dưới sự dẫn dắt của nàng đã bắt đầu.
其实, 在我的意识体系里,
我与她的爱恋是在她的引导下开始的.
Tuy là, nàng đã từng nói
rằng tôi đặt một chiếc bẫy mê hoặc khiến nàng rơi vào.
Chiếc bẫy mê hoặc? Cái
lý do thoái thác này rất là đáng nghi, tuy rằng tôi biết nàng nói đến vấn đề
nào. Chỉ là, bố trí cạm bẫy cũng có mục đích, nhưng...
Tôi thề, cái lần giúp nàng
định vị lại nghề nghiệp, kiên quyết chụp ảnh và những phát sinh sau đó, đều là
vô thức a, chỉ đơn thuần là cách thức lóe sáng ngay lúc đó. Không có tỉ mỉ sắp
xếp, chắc không tính là cạm bẫy nhỉ?
Đối với tôi nàng có một
lực hấp dẫn rất đặc biệt, từ khi nàng debut, tôi đặc biệt để ý đến nàng, là bởi
vì tôi rất yêu thích sườn gương mặt dưới ánh hoàng hôn kia mà chú ý cái người
này, có lẽ khi đó tôi đã yêu phải nàng? Cái này tôi cũng không rõ lắm.
Cho dù, khi tôi chủ động
nói muốn giúp nàng định vị lại nghề nghiệp, tôi cũng mơ hồ cảm thấy mình có hơi
bất thường rồi.
Tôi thấy được sự cuồng dã và
tà ác cất dấu trong mắt nàng là không sai, trời biết khi đó mỗi ngày có bao
nhiêu người đến công ty tôi hy vọng tôi có thể giúp họ chụp ảnh, nhưng mỗi ngày
tôi đều vội vàng đến tối mịt a!
Ừ...
Nhất định là bởi vì, cái
người này là do bản thân khai thác ra, cho nên mới đặc biệt để ý, giúp nàng
giải quyết rắc rối, để nàng có thể đi xa hơn, cũng là chứng minh con mắt tôi
không tệ.
Đây là câu thoái thác
hoàn mỹ tôi dành cho những ai quan tâm đến hành vi lạ thường đó của tôi.
Nhìn sơ, hợp tình hợp
lý, đúng không?
Mà, cá nhân tôi, đương
nhiên cũng rất đồng ý với kiến giải đó.
Đương nhiên rồi, khi tôi
đem ảnh chụp của nàng treo lên phòng khách, là bởi vì tôi lột tả được mặt khác
của nàng, thực tại khiến tôi mê muội không còn là chính mình. Ảnh chụp biểu hiện
ra sự căng thẳng và một câu chuyện đằng sau nó khiến tôi thật sự thỏa mãn,
nhưng bỏ đi nhân tố kỹ thuật, đây là bức ảnh khiến tôi yêu thích ngắm nhìn.
Thiên phú của nàng, hào
quang của nàng, tại bức ảnh này, không sót một thứ nào. Xúc động treo lên tường
là vì tôi hưng phấn vì mình khai thác được một model ưu tú như thế thôi.
Thực sự, lúc đó nghĩ rất
đơn giản.
Đương nhiên, những lời
đó không thể nói cho nàng biết, dựa theo kinh nghiệm khiếm khuyết của nàng mà
nói, bên ngoài tán tưởng cũng đủ khiến nàng lâng lâng rồi, vì vậy khi nàng hỏi,
tôi chỉ nói:
"Bởi vì tôi chụp
rất đẹp, biểu hiện này, là cái tôi thỏa mãn nhất trong các tác phẩm của
tôi."
Tôi nhìn ra được sự mất
mát trong đáy mắt của nàng khi tôi trả lời, ưu tư đó là thế nào, lúc đó tôi
cũng không cố giải ra làm gì. Chỉ là trong lòng chắc chắn rằng trả lời như vậy
là thích hợp nhất.
Mà, mãi đến trước màn đó
tôi mới giật mình tỉnh ra một việc, một hình ảnh tràn đầy yêu đương, rất lâu,
là người đem lòng yêu bức ảnh của nàng, vì vậy tình cảm mới bạo phát đến cỡ
này.
Tỉnh ra rồi, tôi càng
thêm chắc chắn rằng, người đặt bẫy là nàng, không phải tôi.
Cái bẫy này, tôi cam tâm
tình nguyện rơi xuống mà không hay biết.
Lúc bắt đầu màn cược
tình yêu này, giữa chúng tôi lúc đó, là yêu?
Cho đến giờ tôi cảm
thấy, giữa chúng tôi lúc đó càng nhiều hơn là yêu, cảm giác là nhiều nhưng
không thể giải thích rõ.
Là cảm giác an toàn? Tin
tưởng? Hay lẽ tự nhiên?
Hay là, tính trẻ con
không bị phát hiện?
"Đừng đi."
Đứng trước gương, nhìn nàng
chiếc váy dài, làn váy rơi trên đất, phối hợp cùng gương mặt tinh xảo của nàng,
thực sự câu dẫn nhân tâm a.
Tùy hứng ôm chặt lấy nàng,
nghe âm thanh của mình im lìm quanh quẩn trong lồng ngực nàng.
"Ngoan, đừng ồn ào,
cô biết bữa tiệc này công ty yêu cầu tôi đến dự, tôi phải đi."
Khiến tôi có ý định xấu,
trên tấm lưng trần của nàng ấn xuống một nụ hôn, khiến nàng run rẩy một trận,
"Yuko..."
"Được rồi, tôi đưa
cô đi."
Nói xong liền dắt tay nàng,
có chút tức giận đi về phía trước.
Xe cuối cùng cũng chạy
đến nơi, tôi dừng xe, xoay người, lẳng lặng chờ.
"Được rồi, đừng
nhìn tôi chằm chằm như vậy nữa, tôi phải xuống xe đi làm việc."
"Không cho
đi!"
"Ế! Oshima Yuko!
Trước đây tại sao tôi lại không phát hiện cô trẻ con như vậy a?"
"Nếu không thì một
hồi tôi lén đi vào dắt cô ra? Giống như lần trước ấy?"
"Yuko, đừng cứng
đầu như thế, ngoan ở nhà đợi tôi. Tôi đi đây, chào."
"A! Chờ!"
Lập tức kéo nàng lại,
lúc nàng xoay đầu liền hôn lên môi, nhẹ cắn một chút, sau đó mới lưu luyến
không muốn rời mà buông nàng ra, "Cố gắng về sớm một chút."
"Ừm, được."
Nói xong, nàng liền đi xuống xe.
Thật không ngờ! Chính
mình cũng có lúc như thế này!
Vì vậy, nhìn bóng lưng
dần xa của nàng, tôi biết mình đã hoàn toàn thua người con gái này, cũng bắt
đầu có ý nghĩ muốn mãi mãi ở bên nàng.
Từ lúc đó trở đi, tôi
bắt đầu cân nhắc màn cược này nàng đã cố gắng vì tôi đến nhường nào, bao gồm cả
tính tùy hứng khiến nàng bị tổn thương.
Càng nghĩ, lại càng đau
lòng vì nàng yêu tôi quá sâu đậm.
Vì vậy, quan trọng nhất,
tôi cảm thấy mình có lẽ hẳn nên đưa chìa khóa nhà cho nàng trước, rốt cuộc bắt
đầu kết thúc trạng thái không cân bằng từ trước đến nay, cũng yên lặng tự hứa
với bản thân rằng sẽ tin tưởng tình yêu của nàng.
Haruna, chúng ta còn kịp
chứ?
Quá trình đưa cho nàng
chiếc chìa khóa không hề có bất luận sự chuẩn bị hay dày công bày trí nào, bởi
vì nó chỉ là chuyện nhỏ, cũng không phải thứ đặc biệt đáng giá hay kỷ niệm gì
cả, ...ít nhất đối với tôi là như thế.
Tuy rằng, chìa khóa nhà
tôi, cho đến giờ chỉ có tôi giữ, người yêu cũ chưa từng có ai được tôi giao phó
chiếc chìa đó cả.
Mà lúc Haruna nhận được,
giọt nước mắt kia khiến tôi hiểu được, từ lúc bắt đầu đến nay tôi đã khiến
người con gái này đau khổ lại kiên trì chờ đợi tôi.
Lập tức lòng đau đến
không lời diễn tả, chỉ có thể tự xấu hổ bản thân, một chút dịu dàng lau đi nước
mắt của nàng.
Vì vậy, tôi bắt đầu làm
những việc xưa nay chưa từng làm.
Ví dụ như, lúc Haruna
không yêu cầu, tự động đưa nàng đi dạo phố.
Tuy tôi là con gái,
nhưng không hề giống các chị em phụ nữ khác, tôi rất ghét dạo phố mua sắm.
Quần áo và đồ dùng hàng
ngày giày và tất, cho đến giờ đều mua ở những cửa hàng cố định, cho đến giờ đều
là những nhãn hiệu sẵn có.
Cảm thấy, dùng thời gian
ở một cửa hàng lục lục lọi lọi, không bằng đem camera đi đây đi đó, tự tại một
chút không tốt sao?
Cho nên, người yêu cũ
yêu cầu tôi cùng đi dạo phố, luôn chỉ có một phản ứng —— cự tuyệt.
Chuyện tôi không thích,
không ai có thể ép buộc tôi.
Nhưng mà, cái thói xem
mình là trung tâm của vũ trụ, sau khi yêu Haruna, cũng dần thay đổi. Loại thay
đổi này, kỳ thực tôi cũng không biết, thật sự bắt nguồn từ lúc tôi đưa Haruna
đi dạo phố, bạn tôi đúng lúc gọi điện đến nhắc tôi.
"Yuko, cậu đi dạo
phố? Cái vẹo gì!!"
"Có gì mà ngạc
nhiên! Mua đồ đương nhiên phải dạo phố rồi!"
"Cậu dạo hết bao
lâu rồi?"
"Có lẽ từ 2 giờ
chiều đến giờ?"
"Trời!! Gần 4 tiếng
cmn luôn rồi!! Cậu là Yuko à? Tớ không gọi nhầm số phải không?"
"Cút! Có chuyện thì
nói mau, Haruna sắp thử hết quần áo rồi, một hồi tớ cũng không có rảnh nói
chuyện điện thoại với cậu đâu."
"Uầy~ không có việc
gì. Yuko, rốt cục cậu cũng có ngày hôm nay!"
Nói một câu chả hiểu rồi
liền cúp máy.
...
Cái gì là "Rốt cuộc
cậu cũng có ngày hôm nay" ?
Tôi như thế là không ổn
sao?
"Sao vậy?"
Vừa thử xong quần áo,
Haruna tò mò hỏi tôi.
"Không có gì."
"Có công việc sao?
Nếu vội thì cô đi nhanh đi, hôm nay cô chủ động đưa tôi đi dạo phố, tôi đã rất
vui rồi."
"Không có việc, tôi
nói rồi, hôm nay rất rảnh rỗi."
"Đi dạo phố với tôi
thấy khó chịu sao? Nếu khó chịu lần sau đừng đi theo tôi."
Nhìn vẻ mặt chân thành
của nàng, tôi bỗng nhiên lại cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Chính xác a, nàng đến bây giờ đều đặt tôi ở vị trí thứ nhất, chưa bao giờ yêu
cầu tôi làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa lại còn hiểu rõ tính cách của tôi.
Người con gái như vậy,
không phải là người tôi vẫn đợi đó sao?
Lập tức có ý nghĩ muốn
mãi mãi với nàng.
Tiến lên, thử giả bộ ôm nàng
đứng trước gương, nhẹ nói: "Có cô ở đây, tôi không khó chịu gì cả."
Sau ngày hôm đó, tôi lén
Haruna, bắt đầu thiết kế nhẫn.
Cặp nhẫn của riêng tôi
và Haruna.
Thời gian học thiết kế
càng dài, ý nguyện muốn đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay áp út của nàng càng
mãnh liệt hơn.
Tôi nhớ tài liệu ghi
chép thời La Mã cổ có nói, ngón áp út nối với tim, rất thích hợp để thề với
thần thánh. Nhưng là một vị trí quan trọng cho nên nhẫn phải kìm vừa phải, đeo
vào dễ chịu.
Tôi hy vọng có thể mượn
chiếc nhẫn để nói với nàng rằng, cuộc đời này lòng tôi chỉ có em, không được
nghi ngờ. Cũng hy vọng, mỗi khi nàng làm việc mệt mỏi, thấy chiếc nhẫn trên
ngón áp út có thể nhớ đến tôi, có thể vì việc đó mà tâm tình dịu xuống.
Ừm...
Trọng điểm a, tôi có mị
lực đến nỗi khiến nàng nhớ đến tôi liền dịu lại tâm tình? Tôi sẽ cố gắng thực
hiện việc này vậy!
Ôm lấy ý nghĩ đó, lúc
rảnh rỗi tôi sẽ lấy sơ đồ ra phác thảo, cầm bút đồ đồ tô tô, tôi không cần nhẫn
quá xa hoa, nhưng hy vọng nó có thể đại diện cho chúng tôi, đại diện cho trái
tim của tôi.
Có lẽ là 1 tháng? Tôi
rốt cục cũng phác họa ra chiếc những ưng ý.
Mà khi tôi nhìn cặp nhẫn
đã hoàn thành, tôi bắt đầu cảm thấy, chúng tôi có lẽ, có thể mãi mãi ở bên
nhau.
....Ít nhất.... lúc đó
tôi thực sự cảm thấy thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét