Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

[Fanfic][Edit] Cạm bẫy - Chương 4 - Hoàn










Chương 4



















Giãy dụa

Oshima Yuko ver.




Như lời tôi nói, tôi rất yêu người con gái này, vì nàng, tôi làm rất nhiều việc trước đây chưa từng làm.


Ví dụ như, vì nàng mà thiết kế quần áo, đưa chìa khóa nhà cho nàng, cùng nàng đi dạo phố, tự mình thiết kế một cặp nhẫn.


Rất nhiều việc nếu là hồi đó thì không thể nào xảy ra, nhưng ở trước mặt nàng tất cả đều trở thành đương nhiên.


Chỉ bởi vì bị tình yêu của nàng làm cho cảm động, vì vậy muốn tận lực mà đáp lại.


Dốc toàn lực, thế nên từ từ đánh mất chính mình, ví dụ như, tự do mà tôi từng đam mê.


Từ khi giao chiếc chìa khóa nhà cho Haruna, cuộc sống của chúng tôi từ từ trộn lẫn vào nhau, hoặc là ở nhà tôi, hoặc là ở nhà nàng, hai ngôi nhà đều có đồ dùng của nhau.


Tuy là như vậy, nhưng cũng không bỏ phế hoặc bán bớt một căn đi, chỉ là thỉnh thoảng đi dạo vì hoàn cảnh mà ở lại.


Do hai người đều rất bận việc, khó có thời gian để gặp nhau, cho nên tôi đều quý trọng và lưu ý.


Vì vậy, tôi vô cùng ghét Haruna phải đi dự họp hoặc tiệc tùng.


Tốn thời gian của hai chúng tôi vô cùng.


"Thật là không hiểu nổi em vì sao lại luôn tham gia nhiều tiệc tùng như vậy." Một lần nào đó, sau khi nàng tiệc tùng về muộn, tôi cáu kỉnh ôm nàng, ở sau lưng nàng nói ra bất mãn của mình.


"Không phải là của tôi nhiều, là mời cô, nhưng cô không đi đó thôi."


"Không phải là tôi không đi, mà là không muốn đi."


"Được rồi, tôi phải ra ngoài." Vỗ nhẹ tay tôi, ý bảo buông ra.


"Đừng đi mà, đừng đi mà." Tiếp tục làm nũng như trẻ con, giận dỗi càng siết chặt cánh tay.


"Đây là công việc a. Nếu không thì cô đi theo cũng được."


"Nhưng mà vậy cũng rất chán a..." Cố ý bĩu môi, hy vọng có được một chút cưng chiều từ nàng.


"Tôi hết cách." Nhưng nàng lại thờ ơ, lại dường như cố tình chọc giận tôi, cố ý cúi người, nói nhẹ bên tai tôi: "Chỉ cần tôi nguyện ý, tôi không thiếu bạn trai."


Một câu như vậy thôi, nhìn lên tấm lưng luôn để trần của nàng tôi quyết định cùng nàng dự tiệc, "Chờ chút! Tôi đi với em."


"Không phải cô nói là sẽ chán sao?" Tính cách nữ vương là thế đó.


"Ha ha~ có em sẽ không chán a!"


"Vậy thì đừng có mang dép lào(人字拖), mặc đồ bình thường đi." Nàng cố gắng giấu, nhưng tôi đọc được vui sướng trong mắt của nàng.


"Được! Bà xã nói như nào liền như vậy!"


Vì vậy, từ sau đó trở đi chỉ cần là tiệc có thể mang theo bạn, dù có việc tôi cũng sẽ cố gắng dẹp qua một bên, sau đó cùng Haruna dự mấy cái tiệc tùng nhàm chán.


Các đồng nghiệp, hầu như không một ai nói tôi là một người yêu mẫu mực.


Đương nhiên, khi ở nhà, tôi tự nhận mình là một người mẫu mực a.


"Cô chưa từng nói với tôi cô nấu ăn rất ngon." Đó là lần đầu tiên tôi làm cơm ở nhà, nàng nói như vậy.


"Vì em chưa từng hỏi tôi a."


"Vậy mà còn để tôi học nấu!" Nàng dĩ nhiên có chút bất bình.


"Cái đó là em tự nguyện nga."


"Vậy sau này cô phụ trách làm cơm."


"Nếu tôi nói không được thì sao?"


"Cô sẽ, đúng không?" Hai tay vắt lên cổ tôi, ánh mắt trong veo của nàng như muốn hút lấy hồn phách của tôi.


Mỗi lần nàng muốn tôi làm gì, đều bày ra cái bộ dạng này.


Ngồi trên đùi tôi, hai tay vắt lên cổ tôi, ủy khuất bĩu môi, vô tội mở to mắt.


Tôi thừa nhận, không thể chống cự nổi.


"Vậy bà xã ngày mai muốn ăn gì?"


Cuộc sống của chúng tôi là như thế, ngày qua ngày, tôi sắm vai ông ba phải(Cái gì cũng đồng ý), còn nàng là một cô vợ xinh đẹp người người ao ước.


Chỉ là từ từ, tôi sinh ra bất an trước nay chưa từng có.


Sau khi yêu Haruna, từ từ, tôi phát hiện, thứ mà tôi từng nói yêu, chính là sự tự do tôi không thể từ bỏ, hoặc có thể nói tôi trầm mê cái cảm giác cô độc khi chỉ có một mình.


Cái loại cảm giác cô độc khi sống trong thời gian của chính mình.


Một loại tư tưởng tự do cùng giải phóng, tôi vẫn đam mê.


Đã từng có rất nhiều người nói tôi là nhiếp ảnh gia thiên tài, nói tôi có thiên phú nghệ thuật, cho nên rất nhiều tác phẩm đều có ngôn ngữ riêng và linh hồn trong đó. Kỳ thực không phải, trên thế giới này chỉ dựa vào thiên phú mơ hồ như vậy không thể phát triển lâu dài được.


Quả thật, tôi rất may mắn khi được ông trời chiếu cố, với nghệ thuật có nhiều cảm nhận khác nhau, nhưng giới hạn này cũng chỉ trong cảm nhận mà thôi, không ai đơn thuần chỉ dựa vào trời cho mà có thể thành công.


Trong các tác phẩm của tôi, có ngôn ngữ của tôi, có linh hồn của tôi.


Có lẽ nói như vậy ngươi không hiểu, ví dụ như thế này, ngôn ngữ của nhiếp ảnh gia mà không thể truyền tải vào tác phẩm, vậy nó sẽ ra thứ gì?


Rất nhiều người cho rằng, ngôn ngữ của nhiếp ảnh gia chỉ là một bề phẳng của tác phẩm, mà không phải không gian đa chiều. (Đơn giản mà nói thì là ngôn ngữ của nhiếp ảnh gia chỉ là một mặt phẳng không phải thứ khiến tác phẩm trở nên có chiều sâu)


Kỳ thực không phải như thế, theo tôi, tất cả các tác phẩm đều có ngôn ngữ của riêng nhiếp ảnh gia, biểu hiện ra từ bên trong tác phẩm, im lặng mà nói tất cả thế giới của mình, suy nghĩ của mình.


Sở dĩ có vài tác phẩm chỉ có một vẻ bình dị, cũng không phải vấn đề của người chụp, mà là cơ bản, nó thể hiện một mặt của người chụp.


Kiến giải này cũng không phải có nhiều người hiểu được, vì vậy rất nhiều người cho rằng tôi bịa chuyện để nói.


Hoặc như thế này, mọi người đều là một hình lập thể, có nhiều mặt, cho dù vứt bỏ bản chất, chỉ nhìn bề ngoài, không màn tình cảm, bầu không khí bất đồng, góc độ bất đồng đều bày ra bộ mặt bất đồng.


Có một số người gọi đây là đạo đức giả.


Kỳ thực đây là bản chất của con người.


Nói người khác dối trá kỳ thực bản thân chính là một tên dối trá cực kỳ.


Đây là hiện thực không thể trốn tránh, cứ phủ nhận đi.


Nhưng nếu đem bản chất bên trong xem xét, thì giống như tiếp xúc với một thế giới ấm áp, khả ái, mỹ lệ, hoặc là tà ác, xấu xí, đen tối, sau khi đem tất cả đều giấu vào tâm, trong lòng sẽ lộ ra một ít rít gào, một ít yếu đuối, một ít không muốn lộ ra trước mặt người khác.


Tất cả, chính là một con người nhiều mặt, chính là một hình lập thể.


Mà vẻ đẹp nhiếp ảnh gia, của họa sĩ hoặc nghệ thuật gia, sẽ yên lặng mà thể hiện bản chất khác nhau bộ mặt khác nhau tiếng nói khác nhau từ tác phẩm của mình.


Chỉ thế thôi, tuyển chọn hình ảnh không liên quan gì nhiều.


Nói như vậy, dường như sự tồn tại của model là dư thừa? Đương nhiên không phải, chỉ có model tài năng mới có thể phát ra tính cách của người chụp.


Ngẫm lại xem, một người bình thường không thú vị, đứng trước mặt ngươi, hoặc là ảnh chụp cũng được, nhưng nếu người đó không khơi dậy nổi hứng thú của ngươi hoặc tò mò, như vậy có chụp nhiều nữa cũng vô ích.


Ý của tôi là, mị lực của top model ở chỗ, có thể kích thích nội tâm không đồng dạng của tôi.


Mà đa diện, mỗi người đều có, nhưng không phải là ai cũng có thể bị khai thác lên.


Với tôi, đào bới những mặt đó lên, phát hiện những ý nghĩ từ tận sâu trong tôi, là từ khi tôi bị vây trong thời gian của chính mình, bị cái cảm giác cô độc này vây quanh, chúng từng chút từng chút ăn mòn tôi.


Đây và cá thể truy cầu tự do là khác nhau, ban đêm ở quán bar điên cuồng nhảy múa la hét, ban ngày ở góc phòng làm xằng làm bậy, những thứ đó đều là trụy lạc, chúng chính là mặt ngoài của tự do phóng túng, nhưng lại bị tự do ràng buộc.


Tôi không phải thánh nhân, tôi chỉ là nói ra ý nghĩ của mình thôi.


Những người cô đơn,


như lưu luyến tất cả những tình cảm dĩ vãng, tôi dành hết tình yêu của mình cho mọi người, tôi chỉ còn lại nỗi trống vắng.


Bởi vì để ý đến mà muốn cố gắng bắt nó lại, tự cho mình đang vui vẻ, mặt ngoài hoàn hảo vô khuyết, nội tâm càng ngày càng trống rỗng, cảm giác cô đơn sẽ tùy lúc mà xông ra.


Cho đến nay chưa từng cảm nhận được.


Tôi đọc được từ trong mắt các nàng, cái cảm giác trống rỗng này, đôi mắt vô lời. <= ý là không có biểu hiện ra cái gì hết á.


Mãi đến, sau khi yêu Haruna, tôi bắt đầu hiểu rõ, cái loại cảm giác cô đơn vô cùng này là gì.


Cô độc và cô đơn là bất đồng.


Đơn giản là,


Sống trong thời gian của người khác, đó là cô đơn,


Mà sống trong thời gian của chính mình, là cô độc.


Người cô độc cũng không có gì đáng buồn, giống như tôi, từ trước đến nay đều sống trong cô độc, bởi vì tôi nắm giữ tất cả thế giới của mình.


Nghe đến đó có điểm tự cho mình thanh cao sao?


Tôi không khoe khoang, cũng ghét khoe khoang, đây chỉ là ý nghĩ của bản thân mà thôi.


Tôi chưa bao giờ cho rằng người khác sẽ hiểu tôi, có thể hiểu được suy nghĩ của tôi, có thể hiểu được hành vi của tôi.


Ở trong thế giới cô độc, tôi có thể trung thực đối diện với chính mình, nói chuyện với bản thân, cảm nhận hết thảy bằng các giác quan của mình, đây cũng để tôi hiểu thêm về thế giới này, càng hiểu những thứ mà bản thân muốn.


Đúng vậy, tôi vẫn rất rõ bản thân mình muốn cái gì.


Chỉ là tôi quên đi đất trời bao la, vẫn còn một tồn tại ngoại lệ.


Nàng đánh vỡ hết tất cả ước định của tôi, đánh vỡ sự yên lặng của cảm giác cô độc.


Dần dà, điều này khiến tôi thấy sợ hãi.


Nhất là, trạng thái bị đánh vỡ như vậy lại không phải là ép buộc, mà là bản thân mình bất tri bất giác mà hãm sâu nó lại, hoặc chính xác hơn,


là bản thân tôi đánh vỡ tất cả,


đánh vỡ thế giới của tôi, cán cân mà tôi vẫn giữ cân bằng, <= Yuko cũng là thiên bình đó.


Vì vậy, tất cả bắt đầu nghiêng ngả, đổ vỡ.


Đơn giản là vì, tôi sống trong thời gian của nàng.


Khi tôi phát hiện ra thì, tôi sợ, một cảm giác vô lực từ tận đáy lòng tôi tuôn trào, một luồng rồi một luồng, một tầng rồi một tầng, dần khiến tôi thủ túc vô thố. <= Chân tay luống cuống chẳng biết làm sao.


Đêm đó, khi tia sáng cuối cùng của mặt trăng dịu dàng phủ lên mi mắt khép kín của nàng, ôn tồn đi qua cơ thể gần như trần trụi của chúng tôi.


Đã sắp sáng, gần 5 giờ, tất cả đều gần thức tỉnh từ trong đêm tối.


Trải qua một đêm điên cuồng, nàng sớm đã mệt mỏi, lúc này đang ngủ, hơi thở nhẹ nhàng tràn ngập trong căn phòng của chúng tôi.


Tôi nhìn đường cong tinh xảo mà kiên cường trên gương mặt nàng, một loại khí chất và sức sống thẩm thấu ra từ làn da trơn bóng, trần trụi không hề phòng bị, tất cả khiến tôi say đắm đến như vậy.


Tôi bắt đầu cảm thấy cảnh tượng này như một giấc mơ, đẹp đến khiến người khác không thể tin được.


Một người con gái khuynh quốc khuynh thành, hiểu rõ lòng tôi, cho tôi tất cả, thậm chí không cầu báo đáp.


Đây là một giấc mơ bất cứ kẻ nào đều muốn có dù chỉ một nửa thôi.


Mà tôi tại sao lại có đức đến thế, có được một Kojima Haruna như thế này?


Chỉ là ngẫm lại cũng cảm thấy, đây quả thực đủ làm cho bao người ước ao và đố kỵ.


Nhưng mà, nàng như vậy, tôi lại không thể báo đáp, lại được ban phát tình yêu?


Nhẹ tay mơn trớn tâm nhĩ trái của nàng, nhẹ nhàng đưa đầu đến gần, cho đến khi trán tôi chạm đến nơi mềm mại của nàng, tôi nhắm mắt, muốn chuyên tâm lắng nghe nhịp tim của nàng.


Một chút lại một chút, ngắn ngủi nhưng đủ lực.


Mà con tim mạnh mẽ này, tôi lại không đủ khả năng bảo vệ mãi mãi?


Tôi bắt đầu sợ hãi sự yếu kém của bản thân, bắt đầu so sánh tình yêu của mình dành cho nàng, bắt đầu sợ có ngày tôi sẽ phát hiện bản thân không đáp ứng được mong muốn của nàng.


Con tim này, có thể mãi mãi chỉ vì tôi mà nảy lên?


Đối mặt với nàng, tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang về mong muốn của bản thân, rốt cuộc là gì.


Đúng vậy, cái tên Oshima Yuko biết rõ từng nhu cầu của bản thân, tại một ngày nắng, bắt đầu cảm thấy hoang mang trước đây chưa từng có.


Tôi bắt đầu không tìm thấy bản thân.


Vì vậy tất cả đều bắt đầu trở nên rõ ràng.


Tôi nói với nàng đừng yêu tôi, đó là việc nguy hiểm.


Nhưng kỳ thực, cái tôi nói chính là sự cuồng loạn đang yêu say đắm nàng kia kìa.


Không thể yêu, rất nguy hiểm.


Nguy hiểm đến nỗi sẽ tự hủy diệt chính mình.


Trong thế giới đen trắng bụi trần, tôi dần rơi vào giữa những sắc màu hỗn độn, tôi không nắm lấy được một chút cảm giác đang tồn tại nào.


Mỗi ngày đều cảm thấy mình như một khúc gỗ,


chỉ khi cùng nàng tứ chi tiếp xúc, tôi mới phát hiện rằng bản thân bị cứu rỗi, hơi ấm của cơ thể, nhiệt độ khi hôn nhau, cường độ khi làm tình,


chỉ có những thứ này,


mới có thể miễn cưỡng tóm được một chút cảm giác tồn tại yếu ớt.


Chỉ vì, tôi đem sinh mệnh của mình cột vào nàng.


Do cái ôm ban đầu, hôn môi, đến sau lại như không vừa lòng, làm tình rất nhiều lần,


đây hết thảy, từ từ bắt đầu điền cảm giác cô đơn đầy vào lòng tôi.


Vì vậy, mỗi lần, cách làm tình của tôi đều khác nhau.


Kỳ thực tôi vẫn biết mỗi một ngày nàng đều sợ tôi sẽ bỏ đi, bởi vì phân tử tự do trong tôi. Vì vậy tôi vội tìm kiếm một loạt phương thức để chứng minh, chứng minh sinh mệnh của chúng tôi có thể cộng hưởng.


Sinh mệnh cộng hưởng?


Đây là cách diễn đạt thường miêu tả mẹ và những người phụ nữ khác thu hút sự chú ý của tôi.


Thì ra, phương thức trực tiếp nhất chính là trong cơ thể có cùng một loại máu.


Chỉ cần máu của nàng chảy trong tim của tôi, như vậy mỗi lần tim tôi đập, sẽ có sự tồn tại của nàng, vĩnh sinh vĩnh bạn. <= dạng như bầu bạn suốt đời.


Ý nghĩ như vậy mỗi ngày đều xuất hiện, cắm rễ trong đầu tôi, tôi bắt đầu suy tư về việc làm thế nào đem máu của chúng tôi dung hòa thành một.


Bởi vì không có khả năng và nàng cũng không cùng ý nghĩ, tôi chỉ muốn nàng đến cứu vớt linh hồn đang uể oải của tôi, mà không muốn làm nàng bị thương, mỗi một cọng tóc của nàng bị hư tổn cũng khiến lòng tôi đau đớn.


Vì vậy tôi luôn tìm cách chôn sâu nó xuống, cũng không nói ý nghĩ đó với nàng.


Tôi biết rõ, nếu như nói với nàng, chắc chắn nàng sẽ không do dự, sẽ đáp ứng tôi.


Vì vậy tôi vẫn trầm mặc.


Mãi cho đến ngày nàng ở nhà không cẩn thận làm vỡ ly thủy tinh, lúc nhặt mảnh vỡ vô tình cắt vào đầu ngón tay.


"Em sao lại bất cẩn như vậy! Đừng nhúc nhích, để tôi xem." Cẩn thận nắm tay nàng, nhìn thấy một vết thương sâu, dòng máu đỏ phủ trên miệng vết thương, có chiều hướng trào ra ngoài.


Vệt máu đỏ tươi đó kích thích đôi mắt tôi, chấn động các nơ-ron thần kinh trên người tôi.


Đây là dòng máu tôi muốn, dòng máu thuộc về nàng.


Lập tức cầm mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn lên, mạnh cứa một đường trên cổ tay, máu của tôi lập tức từ trong da thịt chảy ra.


"A! Yuko cô làm gì vậy?!" Haruna sợ hãi, chỉ biết luống cuống tay chân muốn đè dòng máu đỏ đang chảy ra từ cổ tay tôi.


Không có đáp lại lời nàng, chỉ cương quyết kéo ngón tay bị thương của nàng, "Cố chịu một chút nha." Dùng lực, máu của nàng từ trong miệng vết thương nhỏ giọt lên miệng vết thương trên cánh tay tôi.


Hai dòng máu đỏ hòa cùng một chỗ, tôi bắt đầu cảm nhận được một tia ấm áp từ trong tâm.


Sợ máu của nàng sẽ chảy theo máu của tôi, vì vậy kéo tay nàng một lần nữa, lại dùng một ít lực.


Một giọt thể lỏng màu đỏ đang nhỏ xuống miệng vết thương của tôi, mang theo một chút mùi tanh, trơn trượt vào trong cơ thể.


Lập tức, tôi nở ra một nụ cười từ tận tâm.


Ngẩng đầu nhìn Haruna, dường như nàng đang sợ hãi, nước mắt chẳng biết từ khi nào đã vương đầy trên mặt, trên lông mi còn vương một ít nước mắt.


"Ngoan, không sao đâu." Lấy băng gạc từ trong hòm thuốc tùy tiện băng vết thương của mình, sau đó đem nàng ôm vào lòng, cằm đặt lên mi tâm của nàng(Không rõ tác giả có viết nhầm không), tỉ mỉ giúp nàng băng bó ngón tay bị thương.


"Ngoan, không sao đâu.":


Sau đó, trên cổ tay để lại một vết sẹo nhợt nhạt.


Như là kỷ niệm, cũng là phong ấn, ở vết sẹo tôi có xăm một chữ,


[Πιστη]


Chữ Hy Lạp, có nghĩa là tín ngưỡng.


Nàng là tín ngưỡng của tôi, chỉ đạo linh hồn tôi.


Đây là một loại, trong mắt người khác là một hành vi đáng sợ đến cỡ nào.


Tôi không biết rốt cuộc làm sao che giấu được cảm giác cô đơn từ đáy lòng liên tục tuôn ra ngoài, nó to lớn như vậy, mị hoặc như vậy, tóm gọn lấy tôi, vây lấy tôi, tôi càng giãy dụa càng bị nuốt trọn.


Tôi bắt đầu chẳng hiểu tại sao mà âm thầm khóc,


ở trong khóc khuất nàng không thấy được.


Bắt đầu điên loạn tự tát mình,


lúc nàng không có ở nhà.


Mà các tác phẩm của tôi bắt đầu vô vị,


lúc nàng bận rộn làm việc.


Tôi thường một mình ôm lấy thân mình trong bóng tối,


như dĩ vãng, chặt đứt toàn bộ liên lạc với bên ngoài, hy vọng tìm về được sự cô độc trước đây.


Tôi cần yên lặng, để bản thân suy nghĩ, để bản thân lắng đọng.


Nhưng lại không có kết quả,


tôi cuối cùng ở trong góc phòng tối mịt,


trong não, trong lòng, trong mắt, tất cả đều là nàng.


Tôi thật sự yêu nàng,


Kojima Haruna.


Nàng giống như một loại độc dược tỏa ra trong không khí,


bất tri bất giác mà thấm vào tim của tôi và phổi của tôi, quện chặt linh hồn tôi.


Tôi không tìm được sự tồn tại của mình.


Tôi bắt đầu sợ sự tồn tại của loại độc dược này.


Liền như người nghiện vậy,


ở trước mặt thuốc phiện, say đắm lại chống cự.


Dung nhan của nàng, vòng eo của nàng, tất cả của nàng,


bắt đầu méo mó trong mắt tôi,


trở nên đáng sợ.


Thế giới của tôi, bắt đầu thiếu dưỡng khí.


Nhưng mà, tôi không thể biểu lộ ra bất cứ thứ gì trước mặt nàng, tôi biết đây không phải lỗi của nàng, cũng không muốn nàng vì tôi mà lo lắng.


Vì vậy tôi cố gắng vùi lấp sự giãy dụa bản thân, ở trước mặt nàng.


Tôi tiếp tục cố gắng làm mọi thứ.


Để nàng mỗi ngày đều hạnh phúc,


mặc dù tất cả sắp bào mòn tôi rồi.


Hôm đó là một ngày hiếm thấy nàng không có công việc sau 12 giờ trưa. Nói như vậy là bởi vì, tôi khi đó dã sớm đình chỉ hầu như toàn bộ công việc vì chất lượng và vì sự vô cảm trong tác phẩm của tôi. Tôi biết lý do, lại không thể nào cứu vớt, tôi rõ tác phẩm của mình sớm đã không như trước, vì vậy tôi dùng đủ loại thoái thác để nghỉ việc, cũng vì vậy mà được bồi một khoản tiền.


Áp lực như một ngọn núi đè nặng hô hấp và cả thần kinh của tôi.


Nhưng tôi cũng không nói cho Haruna biết, tôi không muốn nàng lo lắng, lại càng không muốn nàng tự trách bản thân.


May mà nàng là một top model, công việc bình thường rất nhiều khiến nàng không rảnh chú ý tới những việc này.


Thật cám ơn trời đất.


Sau 12 giờ, nàng lấy lý do muốn ra ngoài chụp ảnh, đi theo ý nàng, tôi cùng nàng đến một vùng ngoại ô.


Tôi đem máy ảnh SLR đưa cho nàng cầm, bản thân thì đeo các công cụ khác, tại một nơi ánh mặt trời hỗn loạn, tôi nhìn nàng vui vẻ ấn cửa xuống ngắm nhìn thiên nhiên.


Chỉ nhìn thôi.


Cũng không đem chiếc máy ảnh trong tay ra chụp nàng, bởi vì sợ, sợ ảnh chụp nhạt nhẽo của mình bị nàng phát hiện.


Nàng làm việc trước ống kính lâu dài rồi, cho nên việc chụp ảnh đã sớm có hệ thống.


Đem nàng ôm vào lòng, đặt cằm lên vai, hai tay vờn quanh vòng eo, quay đầu nhìn sườn gương mặt nàng đang chăm chú cầm lấy máy ảnh SLR, hơi thở dường như cũng do đó mà ngưng lại.


*Tách*


"Yuko, xem này, ảnh tôi chụp có được không?" Hưng phấn mà chụp ảnh, chỉ vào màn ảnh nho nhỏ, Haruna đem cơ thể dựa vào người tôi, đợi tôi trả lời.


Theo đầu ngón tay nàng, nhìn bức ảnh nàng chụp, đau xót từ đáy lòng tôi tuôn ra, nháy mắt cảm giác thất bại nhồi đầy vào yếu hầu, tôi cực muốn giãy thoát khỏi đau xót này, nhưng đành phí công.


Một câu tôi cũng không nói nên lời.


Cuối cùng nước mắt lại thi nhau mà chảy xuống, cuối cùng tụ lại trên chiếc xương quai xanh của nàng.


"Yuko? Cô sao vậy? Sao lại khóc?"


Nhìn dáng dấp khẩn trương của nàng, cảm giác bất lực lại một lần nữa bắt đầu bành trướng ra từ từng tế bào, tầm nhìn càng thêm không rõ.


Tôi làm sao có thể nói chính xác cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Tôi làm sao có thể nói với em, thiên tài nhiếp ảnh mà em yêu, hiện tại các tác phẩm như thiếu mất linh hồn, chỉ là một mặt phẳng?


Tôi làm sao có thể nói cho em biết, tôi đã sớm không còn là Oshima Yuko mà em yêu?


Vì vậy, tôi bày ra nụ cười khó coi nhất, tuy rằng cay đắng, nhưng là thật tâm, lắc đầu, cười nói: "Tôi chỉ cảm động em có thể chụp ra một tấm ảnh tốt như vậy thôi."


"Thật?" Nhướn mi, vô cùng hoài nghi nhìn tôi.


"Tuyệt đối!"


Lau khô nước mắt, tôi dành cho nàng nụ cười kiên định nhất.


"Ăn nói ngọt xớt."


Sau khi ngưng mắt nhìn thật lâu, lúm đồng tiền của nàng cuối cùng cũng lộ ra.


Mặc kệ tôi không nguyện ý và chấp nhận, tôi đã bắt đầu ngụy trang trước mặt nàng.


Như trước mặt người khác sẽ biểu hiện ra một mặt khác, tôi ở trước mặt Haruna, giấu đi bản mặt yếu ớt dơ bẩn không chịu được kia,


tôi trở nên dối trá,


ở trước mặt người con gái tôi yêu.


Điều này khiến tôi rất áy náy,


cho nên càng đối với nàng tốt hơn, bù đắp cảm giác hổ thẹn.


Tôi bắt đầu khóa mình trong nhà, ngoại trừ thỉnh thoảng phải vào bếp mà ra ngoài mua đồ ăn, thời gian còn lại đều khóa mình trong phòng, thứ mà mỗi ngày muốn, chính là chờ nàng trở về.


Không đi đâu cả, tôi chỉ hy vọng nàng lúc nào về nhà, đều có thể nhìn thấy tôi mà thôi.


Nhưng đây cũng khiến tôi tiến vào cái tuần hoàn ác tính(Sự việc chuyển biến liên tục càng ngày càng xấu) vô tận này.


Loại trạng thái thiếu dưỡng khí này duy trì liên tục cho đến khi nàng chuẩn bị bay qua Italia làm việc một tháng.


Một tháng đó,


nàng rất bận rộn, do mới bắt đầu nên 2 ngày nàng gọi về một lần, về sau một tuần mới gọi.


Hơi thở của nàng bắt đầu biến mất trong thế giới của tôi từng chút một.


Mà tôi bỗng nhiên lại cảm giác được một cảm giác ung dung thoải mái đến kỳ lạ.


Vì vậy, những đêm không có nàng,


tôi mới bắt đầu hiểu ra, có lẽ rời khỏi nàng mới có thể cứu rỗi chính mình.


Ý nghĩ như vậy, khiến tôi sợ hãi.


Ngày ngày đêm đêm, tôi bắt đầu thuyết phục mình đem ý nghĩ đáng sợ đó đánh tan đi.


Nhưng nó lại như dây leo sinh trưởng từ từ, cuối cùng khống chế được nhịp tim của tôi, cũng ức chế hô hấp của tôi.


Trước một tuần khi Haruna trở về, tôi nhìn gương,


nhìn thật lâu, người trong gương khiến tôi ghét cay.


Vì vậy cuối cùng tôi ra sức đập nát gương,


cũng không nhìn giọt máu chảy từ trên tay xuống, giữa những mảnh gương vỡ, tôi phát hiện bản thân mà tôi đã đánh mất từ lâu,


nở ra một nụ cười từ tâm,


cười.


Từ khi đó,


tôi biết tôi muốn đi, tôi phải rời xa Haruna,


như vậy, nàng mới có thể an toàn, mà tiếp tục hạnh phúc.


Bởi vì tôi sớm đã không còn là tôi như trước kia, sớm đã méo mó tan tành, tôi không biết khi mình đến giới hạn sẽ gây ra chuyện gì làm tổn thương nàng.


Nhìn chính mình trong gương, hơi thở nặng nề gần như điên cuồng khiến tôi khủng hoảng.


Vì vậy, không lâu sau khi nàng trở về từ Italia,


tôi nói với nàng tôi muốn rời đi.


Tôi biết nàng hiểu ý tôi, có lẽ tôi không cần đem hai chữ chia tay nói ra khỏi miệng.


Bởi vì tôi biết, từ đầu nàng đã luôn hiểu rõ tôi.


Chỉ là, tôi đã không còn là tôi nữa,


như vậy, còn đáng được nàng yêu sao?


Cho nên đêm đó, nàng đi.


Cho nên bắt đầu từ đêm đó, tôi cũng biến mất.


Không chỉ trước mắt nàng, mà là toàn bộ thế giới liên quan đến nàng,


tôi rời khỏi cái vòng tròn này,


bởi vì tôi sợ, tôi sợ một lần nữa nhìn thấy nàng.


Kỳ thực, tôi vẫn ở lại Tokyo, không có đi nơi khác,


bởi vì tôi hy vọng, có thể cùng nàng đứng dưới một mảng trời.



——-——-——-——-——-——-——-——-



Chuyện là như thế,


kết cục này có lẽ, với tôi và nàng, đều tốt nhất đúng không.


Hửm? Ngươi nói gì?


Tôi sẽ không trở lại tìm nàng?


A~


Không biết a, tôi luôn muốn quên nhưng lại luôn muốn nắm chặt, cứ quanh co bất định như vậy.


Không tìm nàng, có lẽ tôi còn có thể huyễn tưởng một chút rằng tôi vẫn tồn tại trong lòng nàng,


rốt cuộc a, nàng là một người ưu tú như vậy, người theo đuổi nàng một đống luôn, đúng không?


Nhưng mà, tôi có thể khẳng định một chút,


chính là nếu tôi có quay trở lại, tôi cũng nhất định phải tìm ra cách để cân bằng cô độc cùng cô đơn trong mối quan hệ đó.


Suy cho cùng, trước mặt người mình thật sự yêu, sẽ trao đi tất cả không giữ lại gì.


Nhưng nếu quay về để rơi vào chiếc bẫy kia một lần nữa,


tôi nghĩ, tôi phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.




(Hoàn)






 ——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-




Chà... xong rồi, nói là sẽ nhanh nhưng thật sự không nhanh được, nhưng cuối cùng cũng xong rồi!

Giải thích một chút về xưng hô, Haruna tôi-cô, Yuko tôi-em.

Như Haruna từng nói cách để câu dẫn Yuko là nắm rồi buông, nên dùng xưng hô như thế để có một khoảng cách nhỏ, như việc "buông". Trong chap 1,2 Thánh cũng để Yuko xưng "tôi-cô" với Haruna vì trong tiếng Trung chỉ có "ta-ngươi" thôi, khi đó là kể lại theo vế của Nyan, nên từ việc hận Yuko bỏ đi, nên dùng cách xưng hô cũng xa lạ luôn. Dù gì khi edit Thánh cũng không cảm thấy chút yêu đương nào trong lời kể

Còn Yuu thì quá rõ rồi, Yuu yêu Nyan, hết.


Theo cảm nhận của mình thì đây không là một fic hay lắm. Cũng không thích nó, thậm chí không ưa T_T ghét cách viết này thế không biết (-∀-`) 


Dù gì cũng hoàn rồi! Chà... sau khi đọc xong, có thắc mắc/cảm nhận/ý kiến/góp ý gì thì cứ comment cho mình nhé ^^

Mình đã cố gắng edit một cách dễ hiểu nhất, nhưng nếu vẫn còn nhiều đoạn khó hiểu thì xin hãy góp ý. m(_ _)m

Cám ơn mọi người đã đọc.

Còn Thánh thì đi nghỉ dưỡng đây!




2 nhận xét:

  1. Bình thường mình sẽ lẳng lặng làm silent reader thôi, cơ mà thấy fic này bạn edit tốt như vậy mà vắng hoe, nên sẽ để lại dấu vết một chút =))
    Bạn edit cảm giác rất mượt, câu chữ dùng tương đối ổn, đọc có thể cảm giác được theo mạch cảm xúc của nhân vật (chủ yếu là yuko, tại kojima-san trong này không có miêu tả tâm lý sâu bằng yuko).
    Còn về cái fic này, nếu xét mức độ văn học thì cũng tốt lắm, mình thuộc dạng thích đọc mấy truyện nội tâm loạn một chút, với cả bây giờ ít có thể loại truyện ngắn nào làm nội tâm như vậy trừ fic, vì nếu ngắn quá thì không miêu tả được đặc trưng mỗi nhân vật, cũng khó hình dung. Tuy nhiên thì nếu xét theo mặt đó, thì cái này cũng không phải là một fic thành công (theo ý kiến riêng của mình thôi), không nói đến cái kết lơ lửng kiểu gì ấy, vì mình cũng thích kiểu vậy, dang dở một tí chứ truyện mà lúc nào cũng hoàn hảo các kiểu, đến cuối trở về bên nhau các kiểu thì lại đâm chán, với cả đọc fic tragic một chút mới thú (:v), ờm, mình bị bệnh dài dòng, nói chung là mình thích truyện này, nhưng mà lại không thích nó như một fic là vì nhân vật, như ai cũng thấy, ngoại trừ ngoại hình cho dễ hình dung và một phần yêu tự do của yuko ra thì mình không liên hệ được hai bạn trong fic với kojiyuu nhà chúng ta ..... mặc dù không phải là không có thể loại thay đổi tính cách kiểu này, cơ mà tính cách của kojima-san là hoàn toàn không liên hệ được luôn, mà mình thì muốn kojima-san giữ lại một chút tính cách .... (chung quy cũng là ý thích cá nhân :v)
    À thì vậy thôi, lời cuối thì cảm ơn bạn rất nhiều vì đã edit ~~
    P.S : mình hơi bị dài dòng, còn toàn là ý thích cá nhân, cơ mà ý mình chỉ là mình tương đối hiểu lý do tại sao người khác có thể không thích fic này.
    P.P.S : mặc dù đang đọc fic nên có vẻ không hợp lý lắm, nhưng 99-ers chúng ta hãy cùng nhau cố gắng ~~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu lắm r mới có người phủi bụi cho blog :P cám ơn cậu đã bỏ thơif gian đọc fic ^^v

      Thật ra thì fic này có comt đó nhưng là comt G+ mà mình thì bỏ chức năng đó rồi nên nó cũng mất tiêu :))

      Cũng lâu quá r nên k nhớ rõ fic lắm nên k trả lời bạn đc, nhưng mà chắc mình k thích do fic quá dài đó =))) đùa chứ lúc edit nó mang lại cảm giác bứt rứt khó chịu :-? Cảm nhận cá nhân :p

      Klq nhưng vào rep comt đã thấy lỗi chính tả to bự trên fic \OAO/

      Xóa