Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Mở đầu

Tựa: Tứ Quý
Tác giả: chillystar
Couple: Kojiyuu và vài cặp xẹt qua chơi.
Thể loại: Dịu ngọt
Tình trạng Raw: Hoàn - 25 chap.
Tình trạng Edit: 1 tuần => 3 ngày/chương
Translate: QuickTranslate đại nhân, Google-trans đại thánh
Editor: love2999 a.k.a Thiên Thánh




Chào! Mình post fic này trước blog một ngày, ở đây 
Yoroshiku nee (✌゚∀゚) 



╰( ᐖ╰)≡(╯ᐛ )╯ 










Mở đầu





















Giải phẩu xong, khâu lại, Yuko đem kim chỉ và kiềm dính đầy máu thả vào khay, gật đầu nhìn bác sĩ cùng các trợ thủ. Âm thanh của kim loại ma sát vào khay đem người kéo về hiện thực. Trong cơn vô thức, cơ thể túa đầy mồ hôi. Hộ sĩ tắt ngọn đèn trước cửa, mở cửa phòng giải phẩu, cẩn thận tắt đi máy hô hấp, đem bệnh nhân đẩy ra khỏi phòng. Bác sĩ chính cũng bước ra, sau đó, ngoài cửa truyền đến một tiếng nói rất nhỏ.


"Đã qua cơn nguy hiểm. Những phần tụ máu cũng đã xử lý tốt, xin yên tâm. Bây giờ thuốc mê còn tác dụng, có lẽ ba giờ sau, bệnh nhân sẽ tỉnh lại."


"Vô cùng cảm ơn ngài."


"Qua 3 ngày giải phẩu, bệnh nhân sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm thấy vết thương đau đớn, dễ khát nước, liên tục xoay người đều là hiện tượng bình thường. Xin hãy cổ vũ anh ta cố gắng lên. Nhưng nếu như xuất hiện triệu chứng nôn mửa kèm theo thì dùng thiết bị trong phòng bệnh gọi y tá đến."


"Thực sự vô cùng cảm ơn ngài. Hy vọng anh ấy có thể nhanh chóng bình phục."


Yuko cũng là bác sĩ của ca mổ, đáng lẽ không cần phải gặp gia đình người bệnh. Đối mặt với một ca mổ cấp tốc như vậy mà sau khi kết thúc còn có thể bình tĩnh mà giải thích tình hình phẩu thuật và những điểm cần chú ý với gia đình bệnh nhân làm bác sĩ chính âm thầm kính nể. Nhưng bất thình lình cảm giác mệt mỏi đã nuốt đi tất cả. Sau khi cùng các hộ sĩ và trợ thủ khác nói "Hôm nay vất vả rồi" liền đi vào phòng, tháo bao tay cùng khẩu trang, rửa tay, tiêu độc. Vừa làm vừa thở dài một hơi.


Người trợ thủ bưng tấm kính dày cùng khay men đi qua sau lưng Yuko. Ngày hôm nay Yuko không mổ, cũng không cần viết báo cáo giải phẫu, nhiệm vụ duy nhất chỉ là phụ trách rạch dao và khâu chỉ. Có lẽ điều này không phải lý do làm tâm tình hôm nay không tốt, nhưng nhiều lần bị nhắc nhở "Làm bác sĩ không thể xử trí theo cảm tính" có lẽ tập trung tinh thần hoàn thành cuộc giải phẩu.


Sau khi rửa tay và hoàn tất tiêu độc, bỗng nhiên phát hiện ngoài cửa sổ trời đang có tuyết rơi. Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào. Cửa sổ của phòng chuẩn bị đối diện với khu hồi sức, ngoài cửa sổ có thể thấy ánh đèn đường màu trắng. Dưới ngọn đèn sáng rực, trong đêm cuối năm, hoa tuyết lượn lờ bay.


Yuko rầu rĩ thở dài một hơi, nói với một người trợ thủ khác "Hôm nay vất vả rồi. Tôi xin lỗi, về trước." Mở cửa phòng chuẩn bị.


Vừa mở cửa nàng nghe được tiếng giày cao gót, trên hành lang vắng vẻ như vậy có thể nghe rất rõ ràng. Bóng đèn dài thường thấy trong bệnh viện được bắt ở trên tường chiếu ánh sáng trắng lên bức tường xanh lục, sau đó là người kia đi đến trước cửa.


"Yuuchan."


Người kia gọi tên Yuko. Yuko dường như không thể tin được mà nhìn nàng.


"Haruna."


Trầm mặc vài giây, Yuko gọi tên đối phương. Kế tiếp lại trầm mặc. Yuko vẫn như cũ dường như không thể tin được mà nhìn đối phương, đứng ở trước cửa, không có bước đi.


Người con gái tên Haruna nhoẻn miệng cười.


"Yuuna đâu?" Yuko hơn nửa ngày mới nặn ra được câu này.


Haruna mỉm cười nhìn xuống bên cạnh mình, Yuko nhìn theo phương hướng ánh mắt của nàng, tiểu nữ sinh tên Yuuna khoảng 4 tuổi cuộn mình nằm dài trên hàng ghế chờ, đang ngủ.


Yuko tiến đến, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say. Đứa trẻ tên Yuuna có làn da trắng nõn cùng ngũ quan giống Haruna, cuộn mình vào một góc trên băng ghế mà ngủ say, hình như đang mơ đến cảnh tượng thú vị, khóe miệng còn đang cười. Yuko mỉm cười chọt chọt gương mặt Yuuna.


"Yuuchan, tỉnh nào. Chúng ta về nhà thôi."


Yuuna hình như rất cố gắng mở mắt, có lẽ đã ngủ lâu lắm rồi, bất thình lình mở mắt cho nên không quen với ánh đèn trên tường.


"Korisu(Sóc chuột) papa" Yuuna thấy Yuko liền nở nụ cười, vươn hai tay làm nũng với Yuko "Bồng~ "


Yuko ôm lấy Yuuna, cười nói: "Korisu papa muốn ôm. Nhưng Yuuna có phải càng ngày càng nũng nịu không a."


Vừa rồi còn buồn ngủ, Yuuna bắt đầu cười hì hì bẹo bẹo má Yuko, Yuko đau đến nhe răng trợn mắt cầu cứu Haruna.


Haruna đứng phía sau Yuko, mỉm cười không nói lời nào, nhìn hai người đùa giỡn. Mãi đến khi ánh mắt cầu cứu của Yuko biến thành cầu xin thì mới đỡ lấy Yuuna.


"Rất xin lỗi, hôm nay không có lái xe đến. Nhưng có lẽ còn tàu điện." Yuko nói.


Cuối cùng trên tàu điện không có nhiều người. Khoang tàu hầu như đều trống không. Haruna ngồi ở chỗ đối diện, một tay ôm Yuuna. Yuuna dường như đã hết sức đùa giỡn với Korisu papa nên lại tiếp tục ngủ thiếp đi. Bên ngoài cửa sổ là đêm đen dài vô tận lướt qua nhanh qua như cơn gió, bông tuyết vẫn lượn lờ bay như cũ. Đoàn tàu lướt qua đường ray, liên tục tạo ra tiếng động ầm ĩ.


Yuko đứng lên, ngồi vào bên cạnh Haruna, ôm lấy Yuuna đang ngủ say.


Bình thường về nhà cùng Haruna đều ngồi đối mặt. Dường như đã lâu rồi không song song ngồi cùng nhau. Hơn 5 năm trước, vào đêm tốt nghiệp cao trung, đường sắt cao tốc thông đến Tokyo này chỉ mới mở cửa. Lúc đó cũng không có ngồi đối mặt nhau như vầy. Nghĩ đến khi đó, nhất định đều là song song ngồi cùng nhau nhỉ.


"Này. . . Haruna." Trầm mặc thật lâu, cuối cùng Yuko cố lấy dũng khí mở lời.


"Yuko." Haruna cũng không dùng 'Ừm' đáp lại lời Yuko. Dường như biết rõ Yuko có đều gì muốn nói.


"Haruna, cậu sẽ đi sao?"


Nói những lời này, nước mắt nhịn cả một ngày cuối cùng cũng tràn mi. Theo thói quen Yuko che miệng lại, không muốn Yuuna giật mình tỉnh giấc.


"Này, Yuko." Haruna vẫn chưa trực tiếp trả lời, nhìn gương mặt nghiêng của Yuko, cũng không lấy khăn giấy ở trong túi.


"Yuko." Chờ Yuko buông tay che mặt, Haruna tiếp tục nói, "Cậu còn nhớ lúc chúng ta lần đầu tiên ngồi tàu điện này chứ?"


"Nhớ."


"Lần đó, cậu cũng không nói lời nào." Haruna nhìn ngọn đèn tỏa sáng cùng những tay vịn mọc ra như rừng cây, miệng nở nụ cười.


"Nói xàm, lúc đó rõ ràng tớ có nói, nói rất nhiều, nhiều đến khi xuống xe tớ liền đi mua nước uống." Yuko giống như một đứa con nít mà mạnh miệng cãi lại.


"Nhưng lúc trở về cậu không nói được một câu nào."


". . . Đó không phải là trọng điểm." Yuuna trở mình ở trong lòng Yuko. Sợ đánh thức Yuuna, Yuko đè thấp âm thanh, vẫn trề môi lầm bầm như cũ.


"Đó là trọng điểm a." Haruna quay đầu đi chỗ khác, nhìn bên ngoài cửa sổ. Những bóng đèn vàng trên đường xoẹt qua nhanh như sao băng rồi lại nhanh chóng hiện lên. Ngoài đó vẫn là màn đêm vô tận.


Hai người trầm mặc thật lâu.


"Tớ sẽ không đi. . . mãi mãi cũng không rời đi, lúc đó Yuuchan nắm tay tớ rất chặt."


Giọng nói Haruna có chút nghẹn ngào.


Đoàn tàu lướt qua đường ray, liên tục tạo ra tiếng động ầm ĩ. Tại đây, nháy mắt, Yuko cảm thấy chính mình bị một đôi môi ướt nước mắt hôn lên.


Không biết đó là nước mắt của mình hay là nước mắt của Haruna. Có lẽ là cả hai. Nhưng mà, đó không phải là trọng điểm.



Yuuna còn đang ngủ say, tuyết vẫn rơi ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm cuối năm, hoa tuyết lượn lờ bay, mọi âm thanh đều lặng yên.



——-——-——-——-——-——-——-





Đôi lời từ tác giả: Chào mọi người. Gần đây bị đủ loại fic ngược lên ngược xuống, sau đó rất muốn rất muốn bản thân tự viết một câu chuyện, thế là viết ra.

Chuyện này thật lâu trước đây đã nghĩ tốt. Hy vọng bản thân sẽ không drop.
 
Đơn giản giới thiệu một chút. Cốt truyện sử dụng từ phim Sakura kara no tegami, nhưng không hoàn toàn. Bất quá nội dung cụ thể xin mọi người xem fic, ở đây tạm thời bày trò tò mò ^_^
Có một điểm cần nói: Trong fic gọi Yuko thân mật là "Yuuchan" mà Yuuchan còn lại là gọi con gái của Haruna, Yuuna. Phàm những chỗ sử dụng Yuuchan đều là chỉ Yuuna, không phải Yuko.
Hiểu không? =))) đơn giản thì đây là chỉ Yuko "小优" còn đây là chỉ Yuuna "ゆうちゃん"
Việt hóa(?) nó ra sẽ thành như trên =)))

Đời người kỳ thực có rất nhiều phiền phức, các cặp đôi, yêu rồi gặp mặt xong xảy ra vấn đề, ở cùng nhau cũng sẽ gặp phải đủ mọi loại vấn đề. Cuộc đời có rất rất nhiều việc không thể chắc được, nhưng tôi rất hy vọng việc tốt đẹp nhất chính là thời khắc khó khăn nhất cũng không muốn mất đi người quan trọng của bản thân mình.
*Đã lược vài câu không quan trọng





2 nhận xét:

  1. tớ định bưng bộ này qua idol48vn.net, không biết ý Thánh thế nào?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. 1. Tớ không phải trans cũng không có xin phép tác giả, bạn nên ghi chú rõ điều này.
      2. Dẫn link nguồn
      3. Không được chỉnh sửa hoặc cắt xén bất cứ câu nào kể cả lời của tác giả và mình.

      Chỉ thế thôi và bạn có thể thoải mái đem đi nha :D
      Xin lỗi vì đã reply trễ.

      Xóa