Fic hơi bị hoạt hình hóa =))
☆ Đệ tứ chương
Nhờ Haruna cùng Yuko tạm thời
trông tiệm, Acchan dẫn Takamina đến góc ngoặt trong cửa hàng đến một
cánh cửa nhỏ màu đen.
"Vào đi." Acchan mở
cửa, Takamina thò đầu ra thăm dò rồi đi theo sau nàng, đi vào một mảnh
đen kịt. Acchan búng tay, trong nháy mắt ánh sáng bật lên, tối tăm
trước mắt bị xua tan đi.
Một cái hành lang thật dài
đập vào mắt, Takamina hiếu kỳ mở miệng: "Điếm trưởng, trong cửa
hàng chúng ta làm sao có chỗ rộng như thế. . ." Từ bên ngoài cửa
hàng nhìn vào, hành lang này cùng với 12 gian phòng bên hông đều không
thể tồn tại.
"Đem nguyên bản liên kết
lại với nhau, không gian tiếp nối dựng lên, cái này gọi là Không Gian
Ma Pháp. Chỗ chúng ta đang đứng, kỳ thực là ở trong lòng Hi Mã Lạp
Sơn(Một ngọn núi, gg để biết thêm chi tiết)." Acchan giải thích,
tiến đến căn phòng gần các nàng nhất.
"Hi Mã Lạp Sơn?!"
Gương mặt giật giật, trong đầu Takamina xuất hiện một cảnh mênh mông
tuyết trắng, chính mình lạnh cóng bị chôn trong tuyết. . .
"Ba gian này là kho hàng,
trên cửa có ghi chú rõ." Chỉ vào 3 gian phòng nằm cùng một chỗ,
Acchan nghiêm trang nói.
"Ừa." Takamina đi theo
Acchan, móc ra quyển sổ nhỏ chăm chú ghi chép. (Chap trước không có viết để ký khế ước, bây giờ chả biết móc đâu ra =)))
"Đây là phòng nghỉ của
nhân viên, cũng là nhà ăn."
"Nga nga." Takamina
làm ký hiệu lên quyển sổ.
"Căn này là thư phòng
của ta, ngoại trừ ta ngoài ra không cho phép bất cứ kẻ nào tiến
vào." Chỉ vào căn phòng có treo bức tranh bộ xương khô, Acchan nheo
mắt, ngữ khí mang theo đe dọa.
"Rõ." Lau mồ hôi, Takamina
trong lòng lặng lẽ nói: "Bộ xương khô này là bức tranh của nàng
hả? Thấy thế ai dám vào mới là lạ. . ."
"Đây là phòng ngủ của
ta, cấm tham quan."
"Vâng, vâng. . ." Nhìn
so với bộ xương khô khi nãy càng buồn cười, Takamina nhún nhún vai,
không biết nên lộ ra vẻ mặt nào là tốt nhất. Bản lĩnh chọn tranh
của Điếm trưởng, quả thực là. . . chậc chậc. <= đánh lưỡi.
"Phòng này. . ." Đẩy
cửa gian phòng có treo bức tranh con mèo nhỏ, Acchan liếc mắt nhìn bên
trong, dáng vẻ tự nhiên đóng lại cửa phòng, "Ha ha, quên mất ngươi
vừa nãy có thấy không, đó là phòng của Haruna."
"Ách. . ." Takamina
hắc tuyến đầy đầu, vừa nãy là ảo giác sao, khi nãy trong nháy mắt
hình như nàng nhìn thấy căn phòng đầy rêu xanh cùng nấm mốc. . . Đó
là rừng rậm nguyên thủy sao?!
"Còn phòng này~ là của
ngươi." Acchan đẩy cửa gian phòng sát vách phòng Haruna, vẫy tay ý
bảo Takamina theo nàng đi vào. "Thế nào, ta nói rồi tuyệt đối sẽ
không bạc đãi nhân viên cửa hàng mà~ " Acchan đắc ý nói, xác
thực, bên trong gian phòng, mền, tủ quần áo, bàn, Tivi, bếp cái gì
cũng có, thậm chí còn có nhà vệ sinh. Nhưng mà. . .
"Đó là cái gì?" Takamina
chỉ vào bên trong mép kia có một bức tường chăn bông, khóe miệng giật
giật.
"Đó là phòng chống
lạnh, buổi tối Haruna ngủ hắt xì hay vân vân đều có lực sát thương,
ngươi ngủ phải chú ý, không thôi không biết tại sao mà chết nga~ "
Acchan cười tủm tỉm quay đầu lại, lắc lắc ngón tay.
"Hả hả?!" Sẽ chết
người, tuyệt đối sẽ chết người! Nhớ lại màn vừa rồi Haruna đem Yuko
đóng thành băng, Takamina ôm mặt, hồn lìa khỏi xác.
Xa xa truyền đến tiếng ồn
ào, hình như trong cửa hàng phát sinh chuyện gì.
"Đi, chúng ta ra xem."
Kéo linh hồn Takamina về, Acchan không lập lại, nhanh chóng trở về cửa
hàng.
Cửa hàng tiện lợi lúc này
đã loạn thành một bãi chiến trường. Hàng hóa trên tủ hầu hết bị
thảy xuống đất, trên hàng hóa đầy đủ loại mùi của bột Cà-ri. Đứng
một bên là một người đội mũ rộng vành, mặc trường bào là trang
phục nữ của Bà đồng(Thật ra thì Bà đồng là phù thủy a =))). Nàng một tay đặt lên bờ vai của Haruna mà trêu đùa,
một tay vung ma trượng, chỉ huy một đám bột Cà-ri đang xếp hàng nhảy
nhót trên kệ tủ.
"Ê! Bà già kia! Lấy tay
ngươi ra! Không được chạm vào Haruna của ta!" Yuko bị người con gái
đó dùng phép trói lại liên tục la hét, vẻ mặt không cam lòng nằm đó
giãy dụa.
"Haruna, không cần để ý
đến nó, chị nói với cưng a, loại bột Cà-ri này. . ." Nữ tử căn
bản không đem Yuko để vào mắt, tiếp tục tủm tỉm cười nhìn Haruna.
"Mariko, chị làm vậy
Acchan sẽ tức giận. . ." Haruna bất đắc dĩ liên tục lắc đầu, đợi
Acchan ra không biết nên giải thích như thế nào. . .
"Không sao~ nhỉ,
Yuki?" Bà đồng được gọi là 'Mariko' dửng dưng nói, quay đầu nhìn
về phía sau. Sau lưng, bày ra một chiếc bàn tròn màu trắng theo phong
cách Lạc Khắc(Baroque), kề bên là hai chiếc ghế trắng. Trong đó có một người
con gái tóc đen, mặc Rococo*, đang ngồi trên đó.
*Xem ở đây: Click
"Ma~(Chỉ là một thanh từ) Acchan sẽ không quan tâm
đến chuyện nhỏ nhặt này đâu~ a~ hồng trà của Sebastian* pha là ngon
nhất~" Một bên đâm bị thóc thọc bị gạo, một tay bưng lên chiếc
tách tinh xảo làm bằng sứ, mỹ nữ được gọi là 'Yuki' nhắm mắt lại,
vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
*Cái tên đó là từ cái chú này mà ra: Click
"Được phục vụ ngài là
vinh hạnh của tôi." Đứng bên cạnh Yuki, là một quản gia đẹp trai
mặc vest đen.
"Mariko! Ta từng nói với
ngươi là không được đem bột Cà-ri vào tiệm của ta mà!" Một tiếng
gầm lên, Acchan bị cảnh tượng trước mắt khiến nàng vô cùng tức giận
suýt nữa bốc khói, Takamina còn đang hoảng hồn vọt ra, "Còn Yuki
nữa! Ngươi đem cửa hàng của ta biến thành hoa viên nhà ngươi hả?!"
"Nga, là Acchan a, muốn
cùng nhau uống trà chiều không?" Yuki nhàn nhã mỉm cười, ý bảo
quản gia đẹp trai bên cạnh lấy ra thêm một cái ghế ngồi. Bực mình
thuận tiện ngồi xuống, lập tức cảm thấy bất thường, Acchan lật bàn,
gầm lên: "Khuya rồi còn uống trà chiều cái gì a! !"
"Cái này. . . Acchan hình
như ngươi tức giận sai chỗ rồi nga?" Haruna lui lui cái cổ, yếu ớt
lên tiếng.
"Ta mặc kệ! Mấy người
các ngươi, ta cho các ngươi ba giây để dọn dẹp lại nguyên trạng! Không
thôi. . ." Bẻ xương ngón tay, vẻ mặt Acchan đầy hắc khí, ánh mắt
uy hiếp liếc nhìn từng người.
Acchan rất là tức giận, hậu
quả bảo đảm nghiêm trọng! Mọi người lập tức reo chuông cảnh báo,
Mariko vung gậy phép, Yuki hướng quản gia đẹp trai ra hiệu, không tới ba
giây, bột Cà-ri trên tủ toàn bộ biến mất, hàng hóa khôi phục lại
nguyên trạng. Chiếc bàn tròn, cùng mấy cái ghế và anh quản gia đẹp
trai hoàn toàn biến mất.
"Ê! Còn chưa buông ta
a!" Còn đang "đấu tranh" cùng sợi dây phép Yuko lên tiếng
kháng nghị. Mariko cố ý không nhìn Yuko, khởi dậy gương mặt tươi cười
nhẹ nhàng đong đưa cánh tay Acchan: "Acchan, đừng giận mà~ cùng
lắm thì lần sau ta chỉ mang một hai hộp Cà-ri. . ."
"Ta nói rồi, cấm
Cà-ri!" Acchan phẫn nộ trừng Mariko, Mariko bĩu môi, vẻ mặt ủy
khuất buông tay, lầm bầm: "Được rồi được rồi. . ."
"Acchan, ngươi thực sự
không hiểu cách hưởng thụ cuộc sống a. . ." Yuki ở một bên cười
tủm tỉm phe phẩy cây quạt nhỏ, lạnh lùng mở miệng.
"Mời về nhà chậm rãi
mà hưởng thụ!" Acchan hướng Yuki liếc mắt xem thường. Bà đồng
cuồng Cà-ri và Mộng Ma tiểu thư, hai tên cực kỳ phiền toái, hôm nay
lại đến cùng nhau!
"Chỉ đùa chút thôi,
Acchan ngươi tưởng thật hả~ " Yuki nhún nhún vai, tầm nhìn dời về
phía người đang đứng cạnh Acchan, rõ ràng là chưa hiểu rõ được tình
hình, vẻ mặt ngu ngơ Takamina.
"Nga, phát hiện một
miếng đồ ăn còn tươi rói~ " Yuki thu hồi cây quạt nhỏ, hé miệng
cười, đột nhiên tiến đến ôm lấy Takamina. Thân thể Takamina cứng đờ,
ngơ ngác nhìn gương mặt Yuki từ từ tiến đến.
"A?!" Takamina bị Yuki
hôn, chỉ có khiếp sợ, không có giãy dụa. [Người bị Mộng Ma tóm không
có biện pháp giãy dụa. . .] <= chú thích của tác giả
"Ơ a?!" Acchan kinh
ngạc không nói nên lời.
"Oa, bạo quá. . ."
Mariko che miệng.
"Éc, thiệt hâm mộ nga. .
." Yuko thình lình thốt ra một câu như thế.
"Hâm mộ?" Haruna quay
đầu nhìn về phía Yuko, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
"Làm sao vậy Haruna. . .
Óe?" Yuko chuyển tầm nhìn sang Haruna, Haruna đột nhiên gập thân về
phía trước, cười tươi rói, hôn vào môi Yuko. (Ghi chú đặc biệt của
tác giả dành cho cho mấy bạn lỡ dại Fantasy: Kỹ năng đặc biệt của
Tuyết Nữ, Tử Vong Chi Vẫn(Hôn cho mài chết).)
Buông Yuko ra, tiếu ý trên mặt
Haruna vẫn không giảm. Yuko chậm rãi hé miệng, trong miệng bay ra một
luồng khói trắng, mang theo một nụ cười thỏa mãn, Yuko thẳng tắp té
ngửa ra sau, phát ra một tiếng vang. Dây phép quấn trên người cũng
chậm rãi hóa thành băng, vỡ ra từng mảnh.
"Haruna, cưng muốn mưu sát
nó bao nhiêu lần a. . . Thì nó cũng không có chết đâu, nhưng cũng không
chịu nổi giày vò của cưng. . ." Xem hết màn kịch vừa diễn ra
trước mắt, Mariko chà xát hai cánh tay, toàn thân lạnh run. Bé Haruna,
thật đúng là không như vẻ bề ngoài, đáng sợ a!
Nghiêng đầu, khuôn mặt vô tội
cười cười, trên đầu nổi lên một dấu chấm hỏi thật to, dường như
Haruna cũng không rõ vừa rồi mình làm cái gì với Yuko.
"Takamina! !" Không
màn sống chết của Yuko, Acchan nhanh túm Takamina rời khỏi người Yuki.
"Ừ, mùi vị cũng không
tệ lắm~ " Dùng bàn tay nhỏ bé lau khóe miệng, vẻ mặt Yuki đầy
thỏa mãn.
"Yuki! !" Ôm Takamina
ngất xỉu vành mắt đã biến thành màu đen, Acchan tức giận không kiềm
chế được.
"Yuki, Takamina không phải
là đồ ăn nga, nàng là nhân viên của cửa hàng~ " Nhìn bầu không
khí có chút bất hòa, Haruna nhanh lên tiếng giải thích.
Trời ơi có nhắc tới Sebastian quản gia ác ma của KuroiShituji lun à=)). Bà đồng với mộng ma tiểu thư 2 cái tên thiệt là hợp với sama và yuki=))
Trả lờiXóa=)) Quản gia bây giờ chuộng tên này, cơ mà bắt đúng chú ấy phục vụ Yukirin thì... được nga =))
Xóatên này quản giả super rồi o chuộng mới lạ a=))
Xóafic tuyệt đó bé, thank bé, tết vui vẻ nha, chúc bé dc nhiều lì xì
Trả lờiXóaThanks ss~
Xóa