Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 5









Đệ ngũ chương
















"A, xin lỗi xin lỗi, ta không biết a~ đã lâu không có hút tinh khí con người, hơn nữa dáng vóc ngốc nghếch của nàng nhìn qua rất thú vị, trong một lúc không kiềm chế được. . ." Yuki buông tay, giả bộ vô tội. Dù sao cũng lỡ 'ăn' rồi, chẳng lẽ bắt nàng ói ra, phải không?


"Acchan. . . ngươi, giận à?" Yuki thử mở miệng dò xét, mặt Acchan rất đen. . . Hình như đã nổi trận lôi đình? Con người mới đến kia. . . quan trọng với Acchan đến thế sao?


"Tiền đâu!" Hướng Yuki vươn tay ra, Acchan đứng thẳng lưng, đề cao âm lượng.


"Hả?" Mọi người đần mặt ra.


"Tiền thuốc men, tiền lỡ tay, tiền tâm lý trị liệu, tiền sử dụng phi thương phẩm(nghĩa là 'ăn' cái thứ không phải thương phẩm), tổng cộng 50 vạn Lạp Bỉ!" Acchan một bên đếm ngón tay, một bên không khách sáo nói. [Ghi Chú: Lạp Bỉ = Tiền ở Ma giới]


"Acchan, tiền sử dụng phi thương phẩm là chỉ cái gì a. . ." Đầu Yuki tràn đầy hắc tuyến, Acchan định nhân cơ hội này lừa đảo sao? Ngẫm lại cũng đúng, nàng dù sao cũng là Ma Nữ tham tiền có tiếng ở Tam Giới, đối với tiền phi thường chấp nhất!


Các nàng không biết, sở dĩ Acchan liều mạng kiếm tiền, hoàn toàn là vì muốn đổi lấy tự do từ cha nàng. Mà cha của nàng, nhắc tên thôi cũng đã là một điều cấm kỵ.


"Ngươi tự ý sử dụng nhân viên cửa hàng của ta, chẳng lẽ không nên lấy phí? Nhân viên không phải là thương phẩm, điều này ngươi còn cần ta giải thích hả?" Acchan hừ nhẹ một tiếng, từng câu đều hợp lý.


"Nếu đã không phải là thương phẩm, sao còn muốn lấy tiền. . ." Lẩm bẩm một tiếng, Yuki có chút không tình nguyện. Tuy rằng nhà nàng có tiền, 50 vạn Lạp Bỉ đối với nhà nàng mà nói chỉ như Cửu Ngưu Nhất Mao(Chín con trâu mất có sợi lông - không đáng kể), nhưng dù sao nó cũng không phải là con số nhỏ, điều này làm nàng có chút do dự.


"Ngươi rốt cuộc có trả hay không?!" Hoàn toàn đen mặt lại, Acchan đè thấp tiếng nói, đã chạy tới gần biên giới lôi đình(Hiểu đơn giản là mất tính ng... quỷ) rồi.


"Cho ngươi là được, đừng có bày ra gương mặt kinh khủng như thế a. . ." Yuki bĩu môi, giơ tay lên không trung lấy ra một tập chi phiếu. Bỏ ra 50 vạn coi như mua một bài học, sau này không thể tùy tiện lộn xộn bất cứ thứ gì của Acchan! Nếu lại bị nàng bắt chẹt vài lần nữa, nhà Kashiwagi coi như tiêu đời.


"Acchan, cái tiền 'sử dụng phi thương phẩm' ta nguyện ý trả, có thể đem Haruna tặng cho ta vài ngày không. . ." Mới từ trạng thái đông lạnh khôi phục lại, Yuko run run thân thể, thình lình chen vào. Trái lại Mariko rất thông minh, thấy tình thế không ổn, đã bỏ trốn lâu rồi.


"Ngươi nói xem. . ." Tiếp nhận chi phiếu của Yuki, Acchan giương lên khuôn mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại không hề có tiếu ý. 


"A, haha, coi như ta chưa nói là được rồi. . ." Yuko lui về sau một bước, cười gượng vài tiếng, liên tục xua tay. Acchan Bì Tiếu Nhục Bất Tiếu(Bên ngoài cười nhưng bên trong không cười), dường như càng kinh khủng.


Cảm giác được hai vai mình bị người ta nắm lấy, Yuko cứng ngắt quay đầu lại, đón nhận khuôn mặt tươi cười "Sáng lạng" dị thường của Haruna. "Ta không phải là thương phẩm a~ " Nhiệt độ bàn tay Haruna chợt giảm xuống, lưu lại trên vai Yuko một lớp băng.


"Haruna, hiểu lầm a! Ý ta không phải như vậy. . ."


"Haruna nghe ta giải thích a Haruna!"


"A a! Ngừng tay lại! Bị đông lạnh một lần nữa ta sẽ bị cảm a!" 


Nhìn hai người truy đuổi nhau trong cửa hàng, Acchan thở dài, nâng Takamina bị ngất dậy, hướng phòng ngủ đi đến.


"Ô oa! !" Phía sau, lần thứ 2 vang lên tiếng kêu thảm thiết của Yuko.





Buổi tối ngày thứ 2, mê man hết một ngày hai mắt của Takamina đã biến thành Panda, hai chân như nhũn ra, bước đi bất ổn theo sát sau lưng Acchan, cố gắng khơi dậy tinh thần, ở trên quyển sổ nhỏ chăm chú ghi lại mỗi loại hàng hóa cùng giá cả cơ bản kèm công dụng. Đối với tình trạng thân thể không tốt Takamina vẫn đang hết sức cố gắng, Acchan cùng Haruna tương đối chấp nhận trình độ của Takamina.


"Xem ra ánh mắt nhìn người của ta cũng không tệ." Sờ sờ cằm, Acchan lẩm bẩm. "A~ có Takamina, ta có thể an tâm rồi. . . Haruna! Không nên tựa vào kệ tủ mà ngủ gật a! Ngươi sẽ đem tất cả thương phẩm đông lạnh hết!"


Không được bao lâu, mấy lão khách hàng "Âm hồn không tiêu tan" lại tới một lần nữa. Thấy Mariko miễn cưỡng tạm cho là "Đồng loại", Takamina cố gắng lấy dũng khí, chủ động bắt chuyện với nàng, thái độ Mariko đối xử với Takamina cũng rất thân thiết, nàng còn nhân cơ hội len lén lấy bột Cà-ri giấu trong lòng ra "Dụ dỗ" Takamina, dáng dấp kia thần thái kia, cực kỳ giống mụ phù thủy dụ dỗ công chúa bạch tuyết ăn táo độc =))). Acchan ở trong góc âm thầm quan sát, không đợi Takamina mở miệng đã vọt tới trước mặt Mariko, đoạt lấy bột Cà-ri, đem bột Cà-ri biến thành một đống bụi.


"Công sức 82 năm cất giữ của ta. . ." Mariko ôm mặt thê thảm khóc thành tiếng. 


Chị hai, rốt cuộc ngươi đem bột Cà-ri biến thành cái gì thế a! Còn 82 năm cất giữ?! Nó không phải rượu a! Acchan tuy rằng rất muốn nói ra những lời đó, nhưng thấy Mariko đau lòng mà nhăn nhó, đành đem lời nói nuốt trở vào. Người này đúng là xem bột Cà-ri như tính mạng!


Yuko thấy Takamina, chỉ vội vã nói một hai câu, liền quay người đi bám lấy Haruna. Có lẽ do năng lực thích ứng của Takamina tương đối cao, thấy Yuko, nàng không còn sợ nữa. Nhưng Yuki xuất hiện lại khiến nàng sợ không ngớt.


"Điếm trưởng, nàng. . . nàng là ai a. . ." Trốn ở sau lưng Acchan, Takamina run cả người. Tuy rằng Acchan đã thay nàng xóa bỏ ký ức đêm hôm qua về Yuki, nhưng hiển nhiên là thân thể của nàng đã nhớ kỹ mùi của "Hung thủ".


"Ế? Nhanh như vậy mà đã quên ta rồi sao?" Vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Yuki chợt lóe qua, nàng mỉm cười, vì thấy được cái liếc mắt đầy thâm ý của Acchan.


"Xin chào, ta là Kashiwagi Yuki, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn~ " Yuki bày ra một bộ dáng tiểu thư khuê các, khách khách khí khí quy quy củ củ đứng tại chỗ hành lễ với Takamina, để cho Takamina có chút thụ sủng nhược kinh(bị cưng mà hoảng sợ).


"A, xin chào, ta là nhân viên mới tới của cửa hàng, Takahashi Minami, xin chỉ giáo nhiều hơn." Takamina lập tức đáp lễ, nhưng xuất phát từ bản năng, Takamina vẫn đang duy trì cự ly với Yuki.


"Đừng có ý định đánh nàng, bằng không đừng trách ta không khác khí. . ." Che chở Takamina, Acchan thấp giọng uy hiếp Yuki. Yuki lau mồ hôi, mở miệng cười khổ: "Yên tâm đi, ta không muốn tuổi còn trẻ mà đã tuyên bố phá sản."


"Vậy ngươi hôm nay tới đây làm gì." Acchan nhướn mày.


"Mua đồ, hôm qua ta quên a, Acchan, ngươi không buôn bán nữa sao~ " Yuki bất đắc dĩ mà buông thương phẩm ra.


"Đương nhiên không phải rồi." Giương lên khuôn mặt tươi tiêu chuẩn thương mại hóa, Acchan khôi phục lại dáng dấp "Thân thiết" như lúc mới gặp gỡ Takamina.


Mua được cái gì đó cần thiết Mariko cùng Yuki rất nhanh rời khỏi cửa hàng. Nhân vật phiền phức rốt cuộc cũng đi, Acchan không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Về phần Yuko a, Acchan đã trơ ra đối với nàng coi như không thấy. Dù sao cũng là chuyện của Haruna, không đáng để nàng quan tâm.


Đột nhiên, ngồi trước chiếc bàn Acchan cảm nhận được một mùi vị khác biệt không bình thường, không khỏi đề cao cảnh giác. Cũng giống như cảm nhận được mùi lạ Yuko cùng Haruna ngừng đùa giỡn, tầm nhìn hướng ra cửa tiệm.


"Hừ, lại thêm một người phiền phức. . ." Acchan cau mày, lên tiếng lầm bầm.


"A~ Maeda, cửa hàng của ngươi tại sao chưa đóng cửa thế nhỉ~ " Cửa tiệm mở ra, nữ tử tóc dài màu vàng kim gợn sóng từ từ bước vào cửa tiệm, quần áo thời thượng, trên người tỏa ra một mùi vị quỷ dị mà tà mị(nguyến rũ không bình thường). Nàng đắc ý cười, một đôi mắt uốn cong như trăng non, lộ ra hai cây răng nanh. Theo sát ở phía sau này là một người tóc dài màu nâu, quần áo mộc mạc, nữ tử cúi đầu, không lên tiếng, chẳng biết là đang nghĩ gì. Chỉ thấy được trên đầu nữ tử xuất hiện hai cái tai mèo màu trắng vô lực rũ xuống, có vẻ buồn bả ỉu xìu. Nữ tử tóc vàng là Itano Tomomi, đồng dạng kinh doanh một cửa hàng tiện lợi giống như Acchan, có thể nói là đối thủ cạnh tranh của Acchan. Nữ tử bên cạnh là Kasai Tomomi, là nhân viên trong cửa hàng của Tomomi. Quên nói, Itano đích thực là một con Cửu Vĩ Hồ, còn Kasai là một con Song Vĩ Miêu.


"Hừ, Itano, ngươi cũng rảnh rỗi đến đây uống trà sao, chẳng lẽ phá sản rồi hả!" Acchan để lộ ra nụ cười nghề nghiệp, tỏa ra ánh mặt trời quá chói mắt, nhiệt tình mà hoan nghênh Itano và Kasai.


"Ngươi ngươi ngươi. . ." Itano tức giận phùng má, cố nén tức giận, hung hãn trừng mắt nhìn Acchan.



_________________________________



Trong fic gọi Tomochin và Chiyuu là tên thuần trung, Hữu Mỹ và Trí Mỹ, mà nếu dịch ra tên Nhật như giờ thì đều là Tomomi >.< cho nên để họ không để tên được ;A;


11 nhận xét:

  1. nuốt lượt 3 chap tinh thần thật sảng khoái =)))

    Fic này thực sự làm tâm tư nhẹ nhàng sảng khoái nha =))

    cái cửa hàng này quả thật =)) vui quá =))

    Thích cái thể loại truyện thế này~~

    há há~~~~

    Cám ơn ở ké vì quà tết nha nha nha~~~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không chi~

      Còn ở ké thì qua hôm sau phải đưa lưng ra mà edit a >.<

      Xóa
    2. *đấm lưng* *đấm lưng*

      *massage*

      Xóa
  2. Đừng nói có tình tay ba nhe chủ blog=))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. =)) ai với ai cơ

      Xóa
    2. =)) rõ ràng là WTomo mà sao có Atsuminachin được =))

      Xóa
    3. Thì sau khi mina bị atsu giựt rùi nên chin về với chiyuu=))

      Xóa
    4. Tưởng tượng quá hay =]] Thánh nhìn không ra trong fic có việc đó luôn =]]

      Xóa
  3. để trí mỹ hay hữu mỹ chị đều biết mà, bé iu của chị là hà tây trí mỹ, hehehe.. tên đẹp vậy, soa không để đi cưng

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thế thì phải đổi cả "Cao Kiều Nam - Trước Điền Đôn Tử" v..v.v luôn roài -_-

      Xóa