Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 1



╰( ᐖ╰)≡(╯ᐛ )╯ có lỗi gì thì nói mình biết với nhé!






Chương 1 - Ngày kỷ niệm một tháng
















"Yuuchan, xin lỗi. Hôm nay rất xin lỗi."


5 năm trước, chính xác mà nói là 5 năm lẻ 10 tháng trước, là buổi tối trước một ngày kỷ niệm một tháng. Sau khi kết thúc một nụ hôn sâu thật dài, Haruna đỏ mặt nhẹ đẩy Yuko ra.


Nhìn Haruna xấu hổ đem đầu xoay đi hướng khác, Yuko vẫn chưa cảm thấy thoải mái. Kéo hai tay Haruna đặt vào lòng bàn tay của chính mình.


"Này. . . Haruna, ngày mai chúng ta lên Tokyo đi." Dường như là sợ bản thân không thể chịu đựng nổi, Yuko vẫn không tiếp tục trọng tâm của câu chuyện, ngược lại thảo luận kế hoạch ngày mai.


"Ừm. . ." Tuy xấu hổ đỏ mặt, lại tùy ý để con sóc chuột già dê này sờ tay của mình. Yuko tuy là nữ sinh, nhưng tay lại lộ rõ các khớp xương dù không muốn, trong nhà mở phòng khám, bình thường hay giúp đỡ cha là bác sĩ khoa chỉnh hình sắp xếp và làm sạch băng gạc, cho nên tay thô ráp hơn các nữ sinh bình thường, nhưng chạm đến rất có cảm giác kiên định.


"Không ngờ, đã cùng Haruna hẹn hò được một tháng rồi. Giống như là đang mơ vậy." Nói những lời này, hai mắt Yuko lập lòe phát sáng. Thấy Yuko như vậy, Haruna không khỏi cười rộ lên.


Lại nói tiếp, tuy rằng ngũ quan đều đặc biệt, Yuko lại rất hấp dẫn Haruna, có lẽ là do đôi mắt màu nâu xám tro hiếm thấy ở Nhật Bản. "Người có đôi mắt màu rám nắng có rất nhiều, màu xám tro cũng không ít, nhưng nâu xám như vầy không nhiều." Yuko thường đem những lời này đặt trước miệng, hình như đó là chuyện nàng vô cùng tự hào.


"Rõ ràng mỗi ngày đều nói. . . Kỷ niệm một tháng hẹn hò. . ."


Haruna nhỏ giọng bắt bẻ.


Nhìn Haruna đỏ bừng hai tai, Yuko tiếp tục sờ sờ tay Haruna, vừa ngây ngốc nhìn trần nhà mà cười.


Ngày mai là chủ nhật cuối cùng của tháng 2, chính xác mà nói, là chủ nhật cuối cùng của tháng 2 năm cuối cùng của Haruna và Yuko ở trường cao trung. Chung quy là một ngày bình thản không hiếm thấy. —— sau đó mỗi khi nhớ lại ngày hôm nay, Oshima Yuko đều nhớ rõ buổi tối hôm đó trước khi ngủ, tâm tình bản thân bình thản như thế nhưng lại rất chờ mong. Ngày hôm nay khí trời se lạnh, Tokyo ngày mai trời nắng, có gió, nhiệt độ không khí dưới 05 độ. Mặc dù bên ngoài đang lạnh. Thế nhưng không thành vấn đề! Nếu như Haruna bảo lạnh, thì mua trà chanh nóng cho cậu ấy —— a, còn phải mua cho cậu ấy một đôi bao tay nữa. . .


Trong đầu nhồi vào đủ loại tính toán, mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy thật không thể tin được


"Haruna đêm nay. . . thế nào?"


"Có lẽ một chút. . . không tốt lắm." Haruna xấu hổ đỏ mặt.


Những lời này làm cho tâm tình vui vẻ đêm nay hơi bị mờ mịt.


"Thế nào? . . . vẫn chưa có hả?"


"Ừa. . ."


Vốn nằm trên giường, Yuko mạnh ngồi dậy.


"Tớ nhớ. . . thường bắt đầu từ ngày 7. . . . vẫn chưa có sao?" Yuko vừa nói vừa lấy tay lật tờ lịch 'hành sự'.


"Ừa. . . cậu mắc gì lại đi nhớ mấy thứ này. . ." Nhìn Yuko cầm bút chăm chú đánh dấu lên vở, bỗng nhiên dâng lên cảm giác không biết là ấm áp hay khổ sở.


"Cái này rất quan trọng nha. Thân thể nữ sinh phải nghiêm túc đối đãi." Yuko khép lại cuốn vở, "Sẽ không mắc vấn đề sinh lý đâu nhỉ. . . nhưng cũng quá lâu chưa đến, gần 2 tuần rồi a."


"Ừa. . ." Mặc dù hơi xấu hổ, nhưng Haruna vẫn không tự chủ được mà cầm lấy tay Yuko.


Yuko suy nghĩ một hồi, kéo tay Haruna đặt lên trước ngực, tựa người đến nghiêm túc nói: "Ngày mai chúng ta đến bệnh viện đi."


"Nhưng mà. . . như vậy không phải sẽ. . ." Ngược sáng nên Haruna không thấy rõ biểu tình của Yuko, tuy tay được nắm cảm thấy rất an tâm, nhưng không biết tại sao cơ thể bỗng dưng nổi lên một chút sợ hãi khác thường.


"Không sao. Đến bệnh viện trước đi." Yuko cho rằng Haruna sợ đến bệnh viện, thế nên thoải mái nói: "Sẽ không nghiêm trọng đâu, có lẽ rối loạn kinh nguyệt bình thường thôi. Tớ từng đọc sách y học rồi, trên đó nói kinh nguyệt con gái chịu ảnh hưởng bởi rất nhiều nhân tố. . . ví dụ như. . ."


"Như. . . cái gì?" Nhìn Yuko dùng giọng điệu khiến cho mình thả lỏng, Haruna không biết là sợ hãi hay là tâm động, vô thức nắm chặt tay Yuko.


"Ví dụ như. . ." Nụ cười của Yuko bỗng nhiên biến thành sóc chuột già dê, nhích người đến nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Haruna.


Một tháng trước ở trước mặt Lữ kéo tay của mình kiên định mà nói "Haruna là của ta, mi không được động đến cậu ấy" Yuko ở trước mắt trông vẫn sống động như trước. Mặc chiếc áo đồng phục mỏng của đội khúc côn cầu, Yuko giống như một con vật nhỏ hung mãnh che chắn trước mặt mình. Nguyên nhân là bởi vì Lữ ở công viên chờ mình quá lâu nên ra tay đánh.


Ma, tuy là như vậy, mình cũng không phải vì nguyên nhân này mà hẹn hò cùng cái con sóc chuột già dê kia.


Rất nhiều năm sau đó, Haruna nhớ lại đoạn thời gian này, lại chẳng hiểu cũng chẳng nghĩ ra lý do vì sao mà hai người bắt đầu hẹn hò với nhau. Trong trí nhớ mặc dù có rất nhiều giai đoạn dù ngắn nhưng ấm áp, con sóc chuột kia chung quy vẫn yêu thích chăm chú nhìn mình mà cười, có tên tiểu tử có đôi mắt màu nâu xám, chẳng biết vì cái gì và lúc nào mình lại bắt đầu thích rượt nó ở trên sân bóng để nhìn hình dáng trốn chạy của nó, mãi cho đến màu sắc đẹp đẽ trên móng tay bị thời gian làm cho phai đi, hứa thật nhiều thật nhiều với Lữ nhưng buổi chiều hôm đấy vẫn không đến, cưỡi trên xe đạp trở về nhà ở sau cái lưng không rộng nhưng ấm áp kia, bởi vì vóc dáng không được cao, bởi vì cố đạp xe, cố gắng đứng lên đạp hồng hộc đưa mình về đến nhà ở trên sườn núi. . . tất cả chớp nhoáng như một viên trân châu, thế nhưng lại là một đoạn ngắn có gom góp lại thế nào cũng không được hoàn chỉnh.


Cũng là vấn đề đó đem đi hỏi Yuko, cậu ấy cũng chỉ cười lắc đầu.


Đối với hai người mà nói, tất cả đều bắt đầu vào cái ngày kỷ niệm một tháng hẹn hò. Từ ngày đó, thời gian bắt đầu trôi.


Yuko thừa nhận tối hôm đó trước khi chìm vào giấc ngủ sâu thứ cuối cùng hiện lên trong đầu chính là ngày mai cùng Haruna đến bệnh viện sau đó đi đâu đó ăn, rồi bắt tàu điện về nhà, sau khi về nhà thì tắm rửa sau đó còn có thể học bài. Liếc mắt nhìn tờ lịch treo tường, khoảng cách đến ngày thi còn một tháng nữa. Ngoại trừ ngày nghỉ, nhan sắc của những con số trên tờ lịch đều như nhau, cho người khác một loại cảm giác không hiểu sao lại an tâm. Cứ như vậy ở cùng một chỗ với Haruna. . . ôn thi. . . đi thi. . . thi đậu ngành y. . . trở thành một bác sĩ bình thường. . . sau đó kế thừa gia nghiệp, hoặc đi đến bệnh viện công lập làm cũng không tệ, bệnh viện ở nhà để lại cho anh hai là được rồi. . . ngày tháng cứ như vậy mà trôi. Haruna thì sao ha? . . . Không biết nữa, nếu là Haruna thì. . .


Khi đó còn có thể ở cùng nhau không?


Nhưng mà cái ý nghĩ này ở trong đầu vẫn chưa khiến Yuko có bất cứ lo lắng gì. Đời người sau này còn rất xa xôi, quản chuyện xa xôi đó làm gì a? Nói chung, mình thích Haruna, liền ở cùng Haruna, cũng rất tốt rồi.


Nhưng mà chuyện Haruna nghĩ thì cụ thể hơn rất nhiều, đó chính là: Lần cuối cùng làm chuyện đó cùng Lữ, rốt cuộc có uống thuốc hay không?


Mình và Lữ chia tay các loại phiền phức đều là Yuko đứng ra nói lý. Tuy là như vậy, cũng không phải là mình hoàn toàn bị động. Với lý thuyết về đàn ông, trên các phương diện Lữ đều không thua kém, duy nhất một vấn đề đó là, mình dường như đến bây giờ vẫn không cảm thấy Lữ quý trọng mình, mãi cho đến khi chia tay cùng Lữ, Lữ cũng không tình nguyện dùng phương pháp an toàn, hơn nữa, dường như từ trước đến giờ Lữ đều cho rằng mình chỉ là công cụ phát tiết, chưa bao giờ lo lắng cho tình trạng thân thể của mình hoặc là tâm tình không tốt. Cho nên, nếu là biện pháp an toàn, chỉ có thể cho mình uống thuốc. Vấn đề là đôi khi mình cũng sẽ quên, hoặc là cho rằng đang trong thời kỳ cho nên an toàn, hoặc là uống thuốc xong rồi không đi mua, mọi việc như thế, cho nên cũng không thể cam đoan mỗi lần đều uống thuốc. Hẹn hò thật lâu đến nay, dường như vẫn rất may mắn, chưa bao giờ gặp vấn đề.


Lạy người. Haruna trong lòng âm thầm cầu khẩn.


Lần cuối cùng làm chuyện đó với Lữ, dường như là nửa tháng trước khi chia tay. Đã không còn nhớ vì nguyên nhân gì. Nói chung vẫn luôn là cưỡng ép. Tâm tình của bản thân khi đó cũng không tốt để hỏi, rốt cuộc là còn yêu Lữ, hay là đối với Yuko vẫn chưa xác định được. . . không biết, nói chung là không có phản kháng lại hắn. . .


Làm thế nào đây. Lỡ như có thai, làm sao nói với Yuko đây?


Trong bóng tối Haruna bỗng nhiên bị sợ hãi chiếm lấy, rơi nước mắt.


Haruna thừa nhận, mình có lúc vẫn đem Yuko so sánh với Lữ. Nếu như là Lữ, chỉ cần muốn làm chuyện đó, mặc kệ mình có khác thường hay không vẫn làm, nhưng Yuko sẽ tôn trọng ý kiến của mình.


Cảm giác cuối cùng. . . là chính mình được Yuko vô cùng quý trọng. Nghĩ đến đây, nước mắt càng không thể ngừng lại.


Thần linh, xin người đừng cướp Yuuchan của con đi.


Haruna ôm lấy Yuko từ phía sau, đem đầu chôn thật sâu vào tấm lưng nàng.


Yuko dường như tỉnh dậy, đưa tay xoa tay Haruna.


"NyanNyan"


Dường như cảm thấy Haruna khóc, Yuko xoay người lại ôm lấy Haruna.


"Làm sao vậy?"


". . . Sợ." Haruna không biết nói cái gì cho tốt, chỉ có thể nói ra một từ mơ hồ như vậy.


"Sợ đến bệnh viện hả?" Yuko từ nhỏ đã lớn lên trong phòng khám, cười, "Không sao, có tớ ở đây, NyanNyan không cần sợ nha~ " Nhẹ nhàng xoa lưng Haruna.


"Yuuchan. . ." Haruna chôn đầu vào ngực Yuko. Yuko đưa tay nhẹ vuốt tóc nàng.



Nằm trong lòng Yuko, Haruna từ từ chìm vào giấc ngủ.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét