Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 6


Hôm qua lại quên.






Chương 6 - Hai mươi một phần năm
















Giữa khuya giật mình tỉnh lại, Haruna trở mình, dụi dụi mắt, thấy Yuko còn đang ôn bài trên bàn.


Trên chiếc bàn nhỏ đặt đầy những cuốn tài liệu bổ túc dày cộm, dưới bàn là Anh Ngữ cùng bài thi toán học. Bên cạnh là máy mp3 và đống băng từ. Dưới ngọn đèn vàng, chỉ nghe tiếng bút máy ma sát với giấy.


Haruna thử nghe bài thi Anh Ngữ của Yuko, cảm thấy tốc độ đọc rất nhanh, nói lại không rõ ràng. Yuko trái lại thoải mái nói hên là không phải thi ở Ryukyus.
Tác giả: là trường đại học gần căn cứ quân sự Futen của Mỹ, máy bay lên xuống liên tục nên chẳng thể nghe rõ ràng bài kiểm tra tiếng anh. Nên các thí sinh đi trước có nói lại, học viên thi vào đại học này không cần chuẩn bị phần nghe tiếng anh, có chuẩn bị cũng chẳng nghe được gì.


Yuko đọc sách rất chuyên tâm, nói chuyện với nàng cũng không nghe thấy. Nhưng Yuko lại cảm nhận được Haruna lúc nửa đêm có tỉnh dậy.


Yuko có một sở thích hay nên nói là nghiện là chỉ thích dùng bút máy và các màu mực khác nhau cùng bút bi để ghi chép, trên chiếc bàn nhỏ một đống viếc Pilot nhiều màu và bút bi. Thường xuyên đổi màu bút, cho nên tiếng đóng mở nắp bút cứ vang lên. Qua hôm sau tỉnh dậy, Haruna thật lâu cũng không nghe thấy tiếng đóng mở nắp bút, ngồi dậy nhìn một chút, phát hiện Yuko mở toàn bộ nắp bút, dùng xong cũng không có đóng lại.


Haruna đứng dậy, yên lặng ôm lấy Yuko từ phía sau.


Yuko buông bút, xoay tay Haruna.


Haruna cầm lấy một chiếc bút bi màu lục bảo, nói: "Sao lại mở hết nắp bút? Mực sẽ bị khô a."


"Sợ làm ồn cậu không ngủ được."


"Tớ có quấy rầy cậu ôn bài không?" Haruna ôm chặt, đem đầu lui ra sau gáy Yuko.


Yuko lắc đầu, xoay người ôm lấy Haruna. Ở trong lòng Haruna hít sâu một hơi, sau đó nhỏ giọng nói: "Đã nạp xong năng lượng Haruna! Tớ phải tiếp tục ôn bài!"


Mỗi ngày Yuko sau nửa đêm mới ngủ. Haruna không biết chính xác lúc nào, chỉ nhớ rõ trước khi Yuko ngủ sẽ hôn nàng một chút, hình như không được bao lâu, báo thức trên di động liền reo lên.


Mỗi ngày Haruna thức dậy làm cơm cho Yuko. Chiên trứng, đun nóng sữa, nướng bánh mì. Yuko thích uống sữa nóng, nên Haruna mua một hộp sữa giấy Koganei vị chocolate để học cách đun, cuối cùng phát hiện chỉ cần xé miệng hộp rồi bỏ vào lò viba 3 phút là vừa đủ nóng. Yuko thích trứng chiên, nhưng thích chín 7 phần hơn là chín kỹ, còn không thích trứng bị cháy cạnh, Haruna xem sách dạy nấu ăn, đem trứng đánh đều sau đó bỏ vào lò viba 1 phút là có thể làm ra một đĩa trứng chiên hoàn mỹ như trứng luộc, mà Yuko hoàn toàn không có bất mãn những chỗ bị cháy.


Bếp gas ở nhà trọ rất nhỏ, Yuko có lúc muốn ăn sáng bằng cháo, Haruna dậy thật sớm để nấu, đợi gạo trong nồi từ từ biến thành cháo là một việc rất là sốt ruột, nhưng Haruna tình nguyện để lửa nhỏ thêm một chút, bởi vì như vậy Yuko có thể ngủ thêm một lát.


Đến khi điểm tâm đã chuẩn bị hoàn tất, Haruna trở lại phòng gọi Yuko dậy.


Tháng cuối cao trung, những người học chuyên sâu như Yuko cũng không đến học, ngược lại đều tự tìm chỗ học bổ túc. Haruna vẫn mỗi ngày đến trường học như cũ. Ăn xong điểm tâm, Yuko đưa Haruna ra nhà ga, sau đó cùng Miichan đến thư viện Y Khoa cố gắng học bài cả ngày.


Sau này Haruna nói với Yuuna "Lúc papa ôn thi không có mama thì sớm chết đói rồi" những lời này hơn một nửa là chém gió. Bởi vì mãi đến khi công bố kết quả thi, Haruna cũng chỉ làm bữa sáng và bữa tối, 'Korisu papa mang cơm hộp tình yêu đến thư viện' chưa từng có. Căn tin đại học Y Khoa cũng chỉ có 3 loại: Cơm Cà-ri, Cơm khoai tây và củ cải nghiền, và mì sợi. Bình thường Miichan sẽ mua cơm Cà-ri, Yuko mua món rẻ nhất cơm khoai tây và củ cải nghiền, sau đó Miichan sẽ đem gà trong Cà-ri chia làm 2 phần, mình một phần cho Yuko một phần.


Miichan có một kỹ năng rất là tàn nhẫn đó là mua cafe ở máy bán nước tự động, khiến một lon thành hai lon cafe. Tuy loại cafe này không có mùi vị gì cả, nhưng hai người ngủ không đủ này cũng chỉ có thể dựa vào cái loại dán mác "giúp tỉnh táo 8/10" giả tạo này, không đến nỗi nhìn 'b' thành 'p'.


Lúc nghỉ trưa ở thư viện. Miichan dùng thời gian này để ngủ, xuống quán cafe dưới thư viện ngửa mặt lên trời mà ngủ không để ý hình tượng, thường xuyên suýt trở thành nhân vật của trọng tâm câu chuyện trên 2ch*, tiêu đề là "Thư viện Y Khoa có người đẹp ngủ trưa", bình luận luôn là "Đây cũng là người đẹp sao? Có lầm không má!" Takahashi từng nghi ngờ người post cái này là Miichan, nhưng tìm không ra bằng chứng, nên không truy đến cùng.
*Một dạng mạng xã hội của Nhật.


Yuko thì nhân lúc này đi đến từng phòng thí nghiệm. Chỉ cần thấy áp-phích thông báo tuyển trợ thủ hoặc học bổng tư nhân thì đi đến xem. Phòng thí nghiệm có vật nguy hiểm, không được, . . . có độc cũng không được. . . trợ thủ giải phẩu có lẽ cũng miễn đi, nói cho Haruna biết sợ rằng Haruna không cho mình vào cửa. . . rửa ống nghiệm thì lương thấp. . . trực đêm trông coi kho lạnh. . . xem qua một loạt như vậy, cho đến hết giờ nghỉ trưa mới quay về thư viện.


Lúc gần chiều dễ bị mệt mỏi, nhất là khi tiết xuân tháng 3 tới. Miichan ăn no ngủ say tinh thần đương nhiên phấn chấn, Yuko thường xuyên ngủ gật vào lúc này. Có lúc Sae đến thư viện nhìn thấy tình cảnh này thì không nói gì liền xách Yuko kéo vào toilet tạt nước cho tỉnh. Sae tự sướng rằng Yuko có thể thi đậu điều nhờ "Tạt nước chi pháp" của nàng. Nhưng thái độ của Yuko đối với liệu pháp này thì còn là bí ẩn.


Rất nhiều năm sau Yuuna-chan nói với Haruna: "Papa nói, thi đậu là do có thể đoán được đề bài."


Haruna nói: "Korisu papa có nhiều tà thuyết ngụy biện lắm, không thể tin hết được."


Yuuna cố chấp nói: "Papa nói lúc papa thi Đại học Y Khoa, papa thực sự có ôn qua một đề bài khó."


Haruna cố gắng nhớ lại, mang máng nhớ Yuko từng nói qua nàng có đáp được một nửa đề bài kia, thế là mượn cơ hội hỏi tới: "Cho nên thế nào? Papa trả lời được?"


"Không được." Yuuna khổ não, "Papa nói lúc ôn được một nửa, tự nhiên chẳng hiểu tại sao lại bị dì Sae kéo vào toilet tạt nước, lúc trở về cái gì cũng quên hết."


Thư viện 6 giờ tối là đóng cửa. Trước khi đón xe bus đến chỗ Haruna thì dừng lại siêu thị mua đồ. Lúc đó Yuko thích trữ tã em bé. Haruna xuống xe nhìn thấy Yuko cầm bao lớn bao nhỏ là biết hôm nay siêu thị giảm giá tã, có lúc nhịn không được trách móc Yuko, nói những cái tã này đủ dùng đến khi có cháu chắt. Nhưng năng lực tiêu hao tã giấy kinh người của Yuuna chứng tỏ Korisu papa biết nhìn xa trông rộng.


Việc ngoài ý muốn đương nhiên cũng xảy ra. Đêm nào đó Yuko vừa mới lim dim ngủ, bỗng máy sưởi bị hư, Yuko nhảy dựng lên vào toilet gọi điện thoại cho công ty cung cấp khí gas, qua 2 3 tiếng chuông reo chính là tiếng xin lỗi, Yuko quả thực muốn đấm tường. Vội quay về phòng, đem áo khoác các loại đắp cho Haruna, chui vào chăn ôm lấy Haruna. Cũng một đêm nào đó đột nhiên mất điện, một ngày nào đó Haruna làm cơm bị phỏng tay. . . cứ vậy cứ vậy, và tất nhiên không thể thiếu việc nhiều lần bị kéo vào toilet tạt nước.


Trước hôm đi thi, bác sĩ có dặn đưa Haruna đến làm kiểm tra. Đưa Haruna đến kiểm tra như bình thường thì tự dưng bác sĩ kêu Yuko ra ngoài.


"Có thai dưới 20 tuổi," Bác sĩ đứng trên hành lang nói với Yuko, "Dễ bị khó sinh. Gia đình nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."


"Nếu như khó sinh, có thể mổ không?" Yuko hỏi.


"Trên nguyên tắt mà nói thì được. Nhưng là. . ." Bác sĩ suy nghĩ một chút, cân nhắc nói từng chữ, "Các chỉ số của Kojima-san đều cao hơn bình thường, cho nên. . . phải chú ý một chút."


"Cái gì là các chỉ số đều cao hơn bình thường?" Yuko khẩn trương.


"Chính là thống kê và giá trị trung bình bị lệch nhiều, ví dụ như có thai đồng thời Ketone trong nước tiểu thấp, kiểm tra nước tiểu thường xuyên thấy bạch cầu hơi cao. . ." Bác sĩ dừng một chút, "Thế nhưng chưa đến mức phải tiến hành trị liệu. . . nói chung là nên chú ý nhiều. Xuất huyết trong thời kỳ đầu mang thai, thường sẽ khá là. . . khó khăn."


Yuko còn đang tiêu hóa lời của bác sĩ thì bỗng nhiên nghe Haruna gọi tên mình.


"Yuuchan, có nghe không?" Haruna hưng phấn nói, "Là tiếng tim của con đang đập!"


Sau đó một giây, Yuko nghe được tiếng đập rất rõ ràng. Khác với người trưởng thành, giống như một viên đạn nhỏ nảy lên. Âm thanh mong manh như vậy lại khiến Yuko cảm thấy màn tai đau đớn, đau đến chảy nước mắt.


"Con nhóc!" Giữa tiếng tim im lặng, Yuko nói, "Đừng có giỡn với ta, khôn hồn lớn lên, bằng không ta không tha cho con!"


Sau này Yuko đem việc này nói cho Yuuna biết.


"Oa. . . Korisu papa thiệt hung dữ." Yuuna che mặt như muốn khóc.


Haruna cười ôm lấy Yuuna, nói: "Yuuchan ngoan, papa chỉ sợ dùng không hết đống tã kia ."


Vì hôm sau là ngày thi nên phải thức sớm, tối đó Yuko ngủ rất sớm. Vừa nằm xuống, Haruna bỗng nhiên kêu một tiếng nhỏ.


Yuko hoảng hốt, vội nhảy dựng lên, run rẩy hỏi Haruna: "NyanNyan làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?"


Haruna kéo tay Yuko đặt lên bụng mình, nói: "Con nó động. Tớ cảm giác được."


Giọng nói của Haruna có chút nghẹn ngào.


Có lẽ do việc vừa rồi dọa cho sợ, hơn nửa ngày Yuko mới hiểu được ý của Haruna.


Trong bóng đêm, Yuko không biết nên khóc hay cười. Vặn chiếc đèn vàng trên bàn, Yuko quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Haruna, cúi người dán tai lên bụng Haruna, lẳng lặng nghe âm thanh.


"Con ngoan, ta là mama nè." Haruna phủ tay lên tay Yuko. Mỉm cười nói.


Yuko mãi mãi cũng không quên vẻ mặt dịu dàng lại chuyên chú của Haruna khi nói câu này. Dưới ngọn đèn vàng, gian phòng chật hẹp, ánh mắt Haruna tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khóe miệng mỉm cười, khiến lòng Yuko ấm áp như thủy triều dũng mãnh dâng lên.


Đứa bé chớp lấy thời cơ đạp một cái. Haruna và Yuko kêu lên "Ah" cùng một lúc.


"Nó nghe được kìa."


"Là dùng cách này để gọi mẹ sao."


Yuko cảm thấy mình cũng nên nói cái gì đó. Xoa xoa bụng Haruna, vốn định bắt chước Haruna mà nói "Con ngoan, ta là papa nè" nhưng mà tự dưng thấy xấu hổ.


Tuy trong lòng đã ngầm thừa nhận đứa bé cũng là con của mình, nhưng với nó, mình không phải là gì của nó cả. Cùng lắm chỉ là "Người yêu của má nó" —— câu này vừa khó đọc lại không biết giải thích như thế nào, đối với một đứa trẻ mới đầy 12 tuần thì có hơi khó cho nó.


Suy nghĩ một hồi, đành phải gãi đầu nhỏ giọng nói: "À ừ. . . ta là Oshima Yuko, xin con chỉ giáo thêm nha."


Vừa dứt lời, Haruna đã nói: "Vừa rồi là papa đó."


Yuko kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Haruna. Haruna dường như không nhìn thấy, vẻ mặt vẫn dịu dàng và chuyên chú như cũ.


Sáng ngày hôm sau trời hạ mưa, Yuko rời nhà từ lúc trời còn chưa sáng. Haruna ở cửa thay Yuko chuẩn bị đồ dùng thật tốt cho kì thi cùng bút máy, lại giúp nàng cài từng chiếc cúc áo gió, buộc khăn quàng cổ.


Yuko mở cửa, gió lạnh tràn vào nhà.


Yuko nói: "Tớ đi đây."


"Ba nó cố gắng lên." Haruna nói.


Sau này Yuko nhớ lại, Haruna từ trước đến giờ chưa từng nói cố gắng lên. Ngay cả những lời tương tự cũng chưa từng nói.



Haruna nấu điểm tâm, gọi Yuko rời giường, làm cơm tối cho Yuko, và mỗi khi hai mươi một phần năm của đêm, im lặng ôm lấy nàng từ phía sau.



——-——-——-——-——-——-



Cái "hai mươi một phần năm" đó mình vẫn chưa hiểu được là gì =.= nên để nguyên, nhìn nó ngu ngu thật :<



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét