Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 4










Chương 4 - Can đảm đối mặt với ba con thỏ rưỡi

















"Yuuchan. . . tớ. . ."


Yuko mở cửa chuẩn bị xuống lầu, Haruna kéo tay nàng lại.


"Haruna không cần sợ." Yuko cười, cầm lấy tay nàng. "Tớ sẽ quay lại ngay. Cậu vào phòng nghỉ ngơi một lát đi. . . a, xin lỗi, phòng tớ không có cái gì để chơi. . . à còn nữa, vi tính có bức xạ tốt nhất đừng động nha. Nếu cậu thấy mệt thì đi ngủ cũng được."


"Yuko. . . cố gắng lên. . ." Haruna cúi đầu, nhỏ giọng đến nỗi người khác khó có thể nghe thấy nàng nói.


"Không sao, tớ hoàn toàn không sợ!" Yuko lại nở nụ cười sóc chuột.


Hoàn toàn không có sợ. . . rõ ràng toàn thân đang run rẩy.


"Vì một người như tớ. . ." Haruna thì thào nói, vốn định bảo "Vì một người như tớ, có lẽ sẽ gây gổ với người nhà, đáng sao?" nhưng lập tức đã bị Yuko bác bỏ.


"Vì Haruna có con của chúng ta!" Yuko đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'chúng ta', "Oshima Yuko, cố gắng lên! Tiến lên! Gào!" Rầm rầm chạy xuống lầu.


Đi được nửa đoạn bỗng nhiên quay đầu lại, giơ tay hình chữ V, cười hì hì lộ cả răng, nói: "À đúng rồi còn vì ông chú như tớ nữa!"


"Ngốc." Haruna bật cười, sau đó nghe lời mà quay trở về phòng, đóng cửa lại, nằm trên giường của Yuko.


Yuko quyết định dọn ra ngoài ở cùng Haruna, một nửa vì chăm sóc tốt cho Haruna, một nửa vì chuẩn bị cho cuộc sống sau này. Kế hoạch của Yuko là  ở gần Đại Học Y Khoa Kashiwa tìm một căn nhà trọ khoảng 13,5 mét có phòng tắm và căn bếp đơn giản, liên tiếp mấy ngày sau khi tan học đưa Haruna trở về nhà thì cùng lớp trưởng Takahashi và người bạn nối khố Miichan đạp xe ra Kashiwa tìm nhà trọ. Cuối cùng gần Tateyama tìm được một căn diện tích và tiền thuê đều thích hợp. Sau đó đưa Haruna đến xem, nàng cũng thấy hài lòng, vấn đề duy nhất chỉ là diện tích gian phòng hơi nhỏ, cho nên chỉ có thể ngủ trên Tatami, đối với Yuko và Haruna từ nhỏ đến lớn đều ngủ trên giường quả là thử thách lớn.


"Tiền thuê một tháng 30 ngàn yên, miễn đi tiền quà cáp, đầu tiên phải trả trước 4 tháng tiền nhà, tổng cộng 120 ngàn." Trong một nhà hàng nhỏ gần đấy, Miichan lấy giấy bút ra tính toán chi tiêu.


"Ở Kashiwa, nếu sống một mình, một tháng tớ cần ít nhất 80 ngàn. Nhưng nếu ở cùng Haruna ít nhất cũng 130 ngàn. Sau đó có con nhỏ, liên tiếp 12 tháng đầu mỗi tháng cần ít nhất 180 ngàn." Yuko vừa gõ máy tính vừa nói.


"Đừng quên còn học phí đại học nữa." Takahashi nói.


"Thêm tiền học nữa thì quá nhiều rồi." Miichan vừa viết vừa nói, "Công nhân mỗi tháng cũng chỉ có 250 ngàn, còn thêm học phí thì đi làm cả ngày cũng không đủ."


"Cậu có thể cố gắng lấy học bổng a." Takahashi vỗ vỗ vai Yuko.


"Phần thiếu của học bổng tớ sẽ trợ giúp trong phòng thí nghiệm bù vào." Yuko nói.


"Sae và tớ đều muốn học Y, chỉ khác chỗ làm Dược Sĩ thôi." Miichan tiếp tục vùi đầu viết, "Hôm qua chúng tớ đã thảo luận, chúng tớ xin được bao nhiêu học bổng đều sẽ đưa hết cho cậu."


"Hôm qua tớ nghe Tomomi nói Tomomi muốn thi vào trường điều dưỡng." Takahashi nói, "Tomomi nói trường điều dưỡng có kinh phí thực tập, một tháng khoảng 50 ngàn, cậu ấy nói sẵn lòng chia đôi, rút 10 ngàn làm chi phí đi lại và 20 ngàn cơm nước, còn lại 20 ngàn giúp đỡ cậu."


"20 ngàn một tháng ở Hashidate, cậu ấy có thể ăn gì a." Yuko nhỏ giọng lầm bầm.


"Mỗi bữa đều ăn 7-11(7-11 là tên cửa hàng tiện lợi ở bên nhật, chắc ý bảo ăn kiểu mua đồ ăn sẵn giá rẻ), có lẽ 200 yên cho trưa chiều, ăn sáng là Sushi ở Koganei hay 100ml sữa bò cũng là 200 yên, một tháng 18,000, còn được 200 yên mua nước." Takahashi nói.


"Mỗi ngày đều ăn 7-11 sớm muộn gì trời đất cũng đảo ngược." Yuko tiếp tục thấp giọng lầm bầm.


"Yên tâm, ở đấy cũng gần nhà, cùng lắm thì người nhà làm cơm mang đến cho." Miichan nói, "Haruna cần nghỉ ngơi thật tốt, cậu còn phải học bài còn và vào phòng thí nghiệm, không thể để các cậu vất vả quá."


"Còn 70 ngàn của Mayu nữa." Trên tờ giấy Miichan điền vào mục cân bằng thu chi viết ba chữ 70 ngàn yên.


Mayu nghe Yuki nói chuyện của Haruna và Yuko. Hôm sau đi mượn vở của Yuko. Bữa trưa mang trả cho lại, Yuko mở ra vừa nhìn thì thấy trong đấy có gấp một phong thư có 70 ngàn yên.


Mayu giải thích rằng "Với số tiền đổ vào Anime thì có là gì đâu, giảm bớt gánh nặng cho hai người thì có là gì. Coi như là mua đồ chơi cho em gái." Gọi con gái của Haruna là em gái, hơn một nửa là do Mayu gọi Yuko là Oshiri baba. Nói thêm, Mayu là người đầu tiên cho rằng con gái của Haruna sẽ là con gái.


"Này, Yuko." Takahashi ngại ngùng lấy ra một phong thư đặt lên bàn, "Đây là 100 ngàn của tớ và Maeda. Cám ơn cậu lúc trước đã giúp tớ theo đuổi cậu ấy. . . 50 ngàn là tiền làm thêm của cậu ấy, còn 50 ngàn kia là của tớ để dành mua CD và manga. Cậu có thể dùng nó trả trước tiền thuê nhà."


Yuko không nói gì, cầm lấy phong thư, ngồi thẳng dậy đặt hai tay lên đầu gối, cúc cung hành lễ.



...



Đến lúc không thể không đối mặt với cha mẹ.


Yuko quyết định nói với cha mẹ của mình trước, sau đó mới thuyết phục cha của Haruna. Về phần cha mẹ mình, Yuko quyết định tự đi nói.


Haruna rất lo lắng. Sau khi Yuko đóng cửa lại, thì vẫn nằm trên giường ôm gấu Duffy của Yuko, không dám nghe động tĩnh ở dưới lầu.


"Mẹ, con có việc muốn nói với mẹ."


Một người ngồi yên 5 phút thôi cũng chịu không nổi bỗng nhiên cung kính ngồi trước mặt mẹ mình. Mẹ đang viết hồ sơ, buông chiếc bút máy trong tay xoay người lại.


"Mẹ, con xin lỗi." Yuko cố sức kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, dùng hết mức bình tĩnh, lên tiếng: "Con thích Kojima Haruna, chính là cô bạn học con hay chở về nhà."


"Là cô bé tóc dài, da trắng xinh đẹp hôm nay con đưa về nhà à."


Ngoài ý muốn, mẹ không có truy cứu cái chữ 'thích' kia.


"Vâng. Mẹ, con thích Haruna, là cái loại thích của người yêu. Con muốn ở cùng Haruna."


Nói xong, Yuko đặt hai tay lên Tatami, cúi đầu chạm chiếu, dáng vẻ khẩn cầu.


Mẹ không nói gì. Yuko dừng một chút, tiếp tục nói.


"Còn một việc khác nữa là, Haruna đã có thai, cùng bạn trai trước."


"Cho nên Yuko định?" Mẹ nói. Trong thanh âm không nghe ra một chút cảm tình nào.


"Con muốn cậu ấy sinh đứa bé ra. Bởi vì con thích Haruna, bởi vì đó là con của cậu ấy."


Yuko dừng lại, nuốt nước bọt, kiềm chế run rẩy, tiếp tục nói.


"Con muốn dọn ra ngoài cùng Haruna. Con sẽ cố gắng ôn thi, đậu ngành Y, trở thành bác sĩ ở bệnh viện công lập, cố gắng làm việc nuôi Haruna và con của cậu ấy."


Trong phòng im lặng thật lâu.


"Yuko a, từ nhỏ đã là một đứa trẻ có chủ kiến." Cuối cùng mẹ cũng lên tiếng, "Yuko trưởng thành, có cuộc sống của riêng mình. Nhưng mà, con phải cân nhắc thật kỹ."


"Xin mẹ dạy bảo." Yuko quỳ gối trên Tatami không dám ngẩng đầu.


"Nếu như Yuko quyết định sống cùng Haruna, sẽ có giác ngộ tương ứng. Sống cùng Haruna, đứa trẻ kia không chỉ là con của Haruna, mà là con của hai đứa." Mẹ vẫn chậm rãi nói, nhưng giọng điệu vô cùng trang nghiêm, "Yuko muốn vừa chuẩn bị ôn thi, vừa chăm sóc Haruna đang có thai nên đi đứng bất tiện, chờ đứa trẻ ra đời, còn phải chăm sóc em bé cho chu đáo. Không thể có một cuộc sống vui vẻ của một người sinh viên mới vào đại học, người khác vui vẻ hoạt động câu lạc bộ và hưởng thụ bầu không khí tự do tự tại thì con lại phải cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi sống người khác." Mẹ nhấp một ngụm trà, "Còn có, không thể làm trẻ con được nữa. Phải học làm một người trưởng thành. Yuko có thể?"


"Con sẽ cố gắng!" Yuko ngồi thẳng dậy từ trên Tatami.


"Lúc trước ta cho con 2 con thỏ, còn giữ không?" Dường như mẹ nói sang chuyện khác nên giọng điệu bỗng dưng thay đổi, thoải mái hẳn.


"Còn."


"Đi lấy xuống đây."


Yuko gõ cửa phòng, Haruna ngồi dậy từ trên giờng, nhỏ giọng hỏi:


"Có ổn không?"


"Mẹ. . . hình như không có phản đối."


"Thật sao? . . . Tốt quá." Haruna không kìm lòng được, che miệng lại, liền có cảm giác muốn khóc.


"Cùng tớ. . . cùng nhau xuống dưới đi." Cầm lấy 2 con thỏ, Yuko kéo Haruna đi xuống lầu.


Haruna cảm thấy Yuko lúc xuống lầu và bây giờ hoàn toàn không giống nhau. Hình như. . . đã trưởng thành rồi? Nhất định là ảo giác.


Kéo cửa phòng của mẹ, Yuko đỡ Haruna ngồi lên Tatami, sau đó bản thân quỳ xuống trước mặt mẹ, cúi đầu xuống chiếu, nói: "Mẹ, đây là Kojima Haruna."


Haruna cũng bắt chước Yuko mà gập người xuống, nói: "Xin chỉ bảo." Haruna không biết nên xưng hô với mẹ của Yuko như thế nên, cảm thấy chỉ nói câu xin chỉ giáo có chút cứng nhắc, dù đó là quy củ thường ngày.


Mẹ cũng gập người với Haruna, nói: "Yuko nhà chúng ta, sau này xin hãy chiếu cố nó nhiều hơn."


Haruna xấu hổ đỏ mặt, vội vàng nói: "Là con nói mới phải. Rất xin lỗi vì đã đem thêm quá nhiều phiền phức, sau này xin chỉ bảo con nhiều hơn."


Mẹ lấy ra một chiếc đai lưng màu đỏ đưa cho Yuko, muốn Yuko đưa cho Haruna.


"Đây là đai lưng Kimono của Yuko, vốn định làm lễ vật khi Yuko kết hôn thì đưa cho nó." Mẹ nói, "Sau này xin Haruna bảo quản thay ta."


Haruna chấp tay thành hình chữ thập, xá một cái rồi nhận lấy đai lưng.


Mẹ hỏi Yuko: "Thỏ đâu?"


"Ở đây." Yuko đem hai con thỏ bày lên bàn trà.


Mẹ lại lấy ra thêm một con khác, không đúng, chính xác mà nói là hai con, một con thỏ lớn và một con thỏ nhỏ, hai con xếp cùng một chỗ.


"Yuko đã từng phàn nàn ta rằng: Người đuổi theo hai con thỏ sẽ không được một con nào." Dường như mẹ cũng ngầm nói với Yuko, cũng như nói với Haruna, "Ta cho nó hai con thỏ kia, nói với nó rằng, gia huấn nhà Oshima là, người đuổi theo hai con thỏ, bắt được cả hai con."


"Cho nên Yuko," Mẹ chuyển qua nhìn Yuko, nghiêm túc nói, "Sau này, xin hãy lấy dũng khí, đối mặt với ba con thỏ rưỡi."


Yuko nói trong miệng "Xin nghe lời mẹ dạy", tiếp nhận "Ba con thỏ rưỡi".



—— ——



"Yuko, cố gắng lên!"


Miichan vỗ vai Yuko. Hồi trung học Miichan cùng lớp với Haruna, nên biết tính tình baba của Haruna nóng nảy ra sao. Từ khi bác gái bỏ theo người khác, baba Haruna gặp ai cũng cảm thấy họ muốn cướp con gái của mình đi. Hồi trung học là trường có cả nam lẫn nữ, ngay từ đầu năm học đã có nam sinh bắt nạt Haruna, baba Haruna vọt tới trường học nắm áo tên nam sinh to gan lớn mật kia xô vào tường, cuối cùng bị hai thầy thể dục lôi đi. Miichan thường nói, nếu như cha mẹ đánh người ở trường của con gái theo học cũng là ghi tội lên đầu con gái thì Haruna đã sớm bị đuổi học cả trăm lần.


Sashihara, Moeno, Ami, Komori và Takagi cùng nhau vây đến. Sashihara vỗ vỗ vai Yuko, lấy ra một lá cờ bắt đầu vung.


Trên lá cờ viết "Nhất sở huyền mệnh". <= cố gắng hết sức


"Cám ơn cậu đã cổ vũ. . . nhưng mà" Yuko ôm đầu, ". . . Thật ra, chữ trên lá cờ là Nhất sinh huyền mệnh a." <= đồng nghĩa


"A viết lộn, thật ngại quá tớ đi sửa ngay." Sashihara cuống quít lục cặp tìm bút xóa, với ý đồ xóa bỏ chữ sai.


Đám người trung thành đi theo Sashihara tuyên bố muốn tiết kiệm tiền mua poste thần tượng đem giúp đỡ Yuko. Thế là cách mấy ngày Yuko thu được một túi 50 ngàn yên, nhưng mà tất cả tiền bên trong đều là đồng 100 yên.


"Sasshi cậu đi kêu gọi quyên góp à?" Takahashi chỉ cái túi tiền cầm lên là thấy nặng, còn phát ra tiếng loẻng xoẻng.


"Tớ mua một cái poste cổ vũ, mỗi ngày tiết kiệm 100 yên." Sashihara rất tự hào nói, "Đống tiền xu này là kết quả cho sự kiên trì không ngừng nghỉ của tớ!"


Cân nhắc đến việc đem 50 ngàn yên này giao cho chủ nhà rất có thể bị chủ nhà coi là quái nhân, có lẽ nên dùng làm tiền lẻ để Haruna đi siêu thị mua đồ ăn cùng vật dụng hàng ngày. Kết quả đống tiền này đến khi Yuuna chào đời cũng chưa dùng hết.



...



Yuko và Haruna quỳ gối trước mặt baba Haruna.


Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có một đoàn tàu chạy ngang, tiếng còi gào thét lướt qua. Thứ còn lại chính là khoảng không vắng vẻ.


Nhà của Haruna không có chiếu Tatami, quỳ lên sàn gỗ rất đau đầu gối. Nhưng lúc này không phải lúc than đau đầu gối.


"Đừng có đùa! Ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đem Haruna giao cho ngươi." Baba Haruna đi qua đi lại trong phòng, lập đi lập lại câu này.


"Có thai với thằng đàn ông nào khác đã hỏng rồi, lại còn để một đứa con gái đến làm ta nhục nhã!" Ông dừng lại, đứng trước mặt Yuko, quát.


"Bác trai, xin hãy tin tưởng cháu, cháu thực sự thích Haruna, cháu sẽ cố gắng chăm sóc cậu ấy và đứa bé thật tốt!" Yuko lại gập người một lần nữa.


"Phụ nữ đều là đám dối trá!" Baba Haruna đột nhiên rống giận nắm cổ áo Yuko, "Ngươi có biết mẹ Haruna tại sao bỏ đi không? Phụ nữ đều là đám dối trá, ban đầu nói lời thật dễ nghe, cuối cùng cũng đều bỏ đi!"


"Cháu sẽ cố gắng chăm sóc Haruna và đứa bé thật tốt, xin hãy tin tưởng cháu!" Yuko vẫn phản kháng, vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt của baba Haruna.


"Khốn nạn!" Một quyền đánh xuống, Yuko bị đánh văng tới góc tường, Haruna lập tức bò bằng đầu gối đến ôm lấy nàng, bật khóc, hô to với baba nàng: "Cha đừng đánh cậu ấy!"


"Cút ra! Con không được giúp đỡ nó! Đừng tưởng ta không dám đánh con! Cả đám chúng bây đều là lũ dối trá!" Baba Haruna tức giận đi đến kéo con gái ra tiếp tục cho Yuko ăn đấm.


Dường như trong nháy mắt Yuko kéo Haruna vào góc tường, xông đến baba Haruna, lớn tiếng nói: "Không được đánh Haruna! Cứ đến đây mà đánh cháu đi!"


Túm áo Yuko, nhưng nắm tay không hạ xuống. Ném Yuko đi, kéo ghế đến, tấm lưng cao to đưa về phía con gái và người yêu của con, bờ vai run lên bật khóc nức nở.


Haruna đứng dậy, chạy đến ôm lấy ông.


Yuko bò đến, quỳ trước mặt ông, nói:


"Bác trai, xin hãy tin tưởng cháu, cháu sẽ cố gắng chăm sóc Haruna và đứa bé thật tốt."


"Khốn nạn!" Baba Haruna khóc không thành tiếng.


Thật lâu sau đó, như là lầm bầm, ông nghẹn ngào nói:


". . . Xin hãy chăm sóc tốt con gái của ta. . ."



————————————————————————




Tác giả: Ở Nhật Bản Kimono được cho là vật bình thường, và áo tắm nữa, Kimono và Hakama khác nhau, Kimono thường được mặc ở những lúc quan trọng.
Đai lưng Kimono là phần rất quan trọng. Đai lưng tốt giá cả thường ở mức 100 ngàn yên, thậm chí hơn 100 ngàn. Gia đình danh giá thường lấy đai lưng làm đồ gia truyền, thay mặt truyền thụ lại đời sau.
Cho nên mẹ của Yuko đưa đai lưng cho Haruna ý là...? (Cười)



Cám ơn đồng bọn đã góp ý _(´ཀ`」 ∠)_


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét