Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 10


Được 1/2 chặng đường rồi.







Chương 10 - Mùa hè không có cậu (Tiếp)

















"Tớ đi đây." Haruna đứng dưới lầu, Yuko cười lộ ra cây răng sóc chuột, nói. "Phải nghe lời baba, ăn ngủ đúng giờ. Hai ngày tớ sẽ ghé qua thăm cậu một lần, được không? Haruna phải ngoan nha."


"Giảo hoạt." Haruna xoay đầu đi hướng khác, không nhìn nụ cười rực rỡ của con sóc chuột này.


"Haruna, nghỉ hè về nhà baba một tháng đi."


Buổi tối của tuần trước, Yuko bỗng nhiên nói với Haruna.


"Tại sao?" Haruna vừa rửa chén vừa hỏi.


"Ừ. . . nghỉ hè," Yuko nuốt nước bọt, "Nghỉ hè tớ hẹn cùng Miichan đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Bởi vì. . . tớ không lấy được học bổng a."


Haruna không trả lời, đem chiếc chén vừa rửa xong đặt vào rổ.


"Nói thật là, bởi vì tớ phải làm ban đêm, ban ngày phải ở phòng thí nghiệm cũng không ở nhà được. Buổi tối sợ về làm cậu ngủ không được, cũng lo là. . . không có tớ sẽ thế nào. . . cho nên có lẽ cậu về nhà baba ở hết mùa hè nha."


Yuko gãi đầu. Móng tay ngắn mà cứng chạm vào da đầu phát ra vài tiếng tạp âm.


"Không thể ở lại sao?" Haruna ngừng tay, vịn vào bép bồn nước.


"NyanNyan." Yuko hoảng hồn, "A, tớ. . ."


Không xong rồi, có lẽ do vài ngày ngủ không ngon cho nên đại não thiếu ô-xi, nghĩ hoài không ra câu gì để an ủi cậu ấy.


Yuko gãi mặt, hơn nữa ngày mới nói: "Hơn một tháng. . . những lúc rảnh rỗi tớ sẽ qua thăm cậu. . . xin lỗi."


Yên lặng một hồi, Haruna tiếp tục rửa chén, không nói gì nữa.


Liên tục vài ngày luôn im lặng. Yuko kiệt sức muốn nói cái gì đó để Haruna cười, nhưng mặc kệ nàng nói gì Haruna vẫn luôn trầm mặc.


"Vậy là Haruna không đồng ý?" Miichan vừa dùng đũa chia trứng vừa hỏi. Gần đến lúc nghỉ hè, căn tin của trường dược cũng thưa thớt người.


Yuko thở dài một hơi, lắc đầu.


"Cũng biết Haruna sẽ không đồng ý a." Sae vừa mở hộp cơm vừa nói. Hộp bentou mỗi ngày của Sae là ai làm vẫn là một câu đố. Miichan kiên quyết bảo là Sayaka, khổ nỗi không có chứng cứ. Nhưng mà mỗi ngày nhìn rau dưa màu sắc khác nhau trong hộp cơm, chỉ có thể cảm khái rằng tay nghề của người này không tầm thường.


"Không lấy được học bổng, nói như vậy cũng chưa đủ sức thuyết phục sao." Sae gắp một miếng cà chua bỏ vào miệng, dùng khẩu âm không rõ ràng nói, "Haruna bảo đảm là biết cậu vì cậu ấy và đứa nhỏ nên đi làm thêm, đau lòng đó!"


"Thế giới này không có cách nào khác nữa a, vừa có thể có tiền mà lại không làm cậu ấy đau lòng." Yuko rầu rĩ gắp một miếng dưa leo trong hộp bentou của Miichan.


"Nếu không vào phòng gia hộ thì có đó." Miichan không cam lòng yếu kém mà gắp một miếng đậu phụ trong hộp bentou của Yuko, "Thế nhưng không vào phòng gia hộ thì cậu lại đau lòng. Hai người các cậu đều phiền phức a."


"Thế nói làm sao a, tớ sẽ thử xem." Yuko không để ý hình tượng mà nhai dưa leo, phát ra tiếng rốp rốp, "Miichan cậu cắt dưa leo có thể mỏng một chút không?"


"Đó là dưa leo sao? Rõ ràng là củ cải muối!"


Thật tình Miichan cảm thấy Yuko vì yêu dâng hiến hết IQ.


"Này, Yuuchan, tớ gây thêm rất nhiều phiền phức, phải không?"


Tối hôm qua sau khi nằm xuống đệm, Haruna bỗng nhiên lên tiếng.


Yuko đương nhiên có thể cảm giác được Haruna đang nghẹn ngào.


Yuko không có lập tức xoay người qua. Một lát sau, Yuko ngồi dậy, vuốt mái tóc Haruna, nhỏ giọng hỏi: "Có nóng không? Có muốn tớ lấy quạt tới không?"


"Yuuchan, tớ, tớ nhất định gây ra nhất nhiều phiền phức cho cậu đúng không." Haruna bắt lấy tay Yuko, cố chấp truy vấn. Yuko cảm giác được rõ ràng Haruna đang run rẩy.


Nhẹ nhàng quay về nắm lấy tay Haruna, trầm mặc thật lâu, Yuko trả lời: "Ừ thì. . . bởi vì tớ là papa mà."


"Này, Yuuchan." Một lát sau, Haruna tiến đến bên người Yuko, "Tớ đang nghĩ. . . nếu như không có Yuuna, hiện tại chúng ta sẽ thế nào?"


Yuko nhẹ nhàng nắm chặt tay Haruna, thật lâu không nói gì.


"Haruna."


Chuẩn bị nói lời quan trọng. Haruna bỗng nhiên cảm thấy sợ, vô thức càng tiến đến gần người Yuko.


"Mẹ tớ trước đây thường nói, tớ là một người cứng đầu, biết được cái gì, sẽ mê mẩn nó đến tối. Nếu không sẽ khó chịu trong người cả ngày."


Trong bóng tối Yuko mỉm cười, Haruna nhắm mắt, có thể nghe tiếng sột soạt do móng tay Yuko ma sát da đầu.


"Chơi khúc côn cầu cũng là vậy. Kỳ thực trong tiềm thức cho là bản thân muốn chơi khúc côn cầu, muốn cùng đội đánh bại nước Mỹ, cho dù sai lầm cũng muốn thực hiện. Cho nên lúc đó bức bản thân tập trung học hành không nghĩ đến khúc côn cầu nữa, cho nên mới lo âu như thế. Cũng không phải không muốn làm bác sĩ, chỉ là cảm thấy, so với việc tương lai sau này muốn làm gì, thì khúc côn cầu càng như một lời vẫy gọi."


"Ừm."


"Cho nên a, mẹ cho tớ 2 con thỏ, khiến tớ kịp lúc hiểu ra mình muốn gì."


"Ừm. . ."


"Tớ cũng đã nói với cậu rồi nhỉ, là do Yuki ngẫu nhiên đọc cho tớ nghe một đoạn Kinh Thánh, tớ mới quyết tâm chạy đi tìm cậu."


"Cậu đã nói. Yêu là mãi mãi khoan dung. . . và vân vân. . ."


"Thật ra sau này tớ cũng có nghĩ đến, tại sao lại vì một đoạn chữ khiến tớ quyết tâm tìm cậu." Yuko nói tiếp, "Ban đầu tớ không hiểu tại sao yêu lại còn cần khoan dung. Trước lúc quen Haruna, cũng có từng yêu, cảm thấy yêu là một truyện phiêu lưu mạo hiểm, hơn nữa là sợ hãi, thế nhưng chưa từng nghĩ đến yêu là khoan dung."


"Là. . . khoan dung không đúng chuyện sẽ không thoải mái? Ví dụ như. . . đứa trẻ trong bụng tớ là con của người khác?" Haruna cẩn thận hỏi.


"Không phải." Trong bóng tối có thể cảm thấy Yuko nói ra câu không phải kia thì đôi môi nở nụ cười, "Là a, nhân tâm rất khó tương thông. Dùng ngôn từ, dùng động tác, ôm hoặc là hôn, cũng không đủ chứng minh rằng tớ yêu cậu. Mặt khác, yêu đối phương, cũng sẽ làm ra rất nhiều biểu hiện khác nhau, ví dụ như ghen tuông, tức giận, phiền não và oán hận."


"Lúc đó sở dĩ bản thân nhiều lần đau khổ, là bởi vì tớ yêu cậu. Đau khổ cũng là bởi vì muốn chiếm hữu cậu, đố kị với người đã từng chiếm hữu cậu, không muốn cậu thuộc về người khác." Yuko nhìn Haruna, nhẹ nhàng xoa mái tóc nàng, "Hiểu rõ điều này, sẽ không tức giận cũng sẽ không đau khổ, mà chuyện muốn làm nhất, chính là tìm cậu, đem tâm tình thuần túy yêu cậu này nhắn nhủ với cậu, là tốt rồi."


"Cho nên a," Không đợi Haruna đáp lời, Yuko tiếp tục nói, "Ý của khoan dung, chính là đợi khi bản thân bình tĩnh lại, đem cảm tình thuần túy nhắn nhủ với cậu. Thì là vậy. . ."


Yuko nghe được tiếng nức nở của Haruna, mò mẫm tìm gương mặt của nàng, muốn thay nàng lau đi nước mắt.


"Nè Haruna" Yuko nói, "Nếu như không có Yuuna, sẽ như thế nào? —— Không cần phải nói đương nhiên là khác lắm rồi."


Giọng điệu giống như giáo viên ngoại ngữ đang nói đùa. Haruna để mặc cho ngón tay Yuko ở trên gò má mình lau đi nước mắt, nghe giọng điệu như vậy, lại rất muốn bật cười.


"Trước lúc có Yuuna, chuyện rất muốn làm cùng Haruna là nói rất nhiều rất nhiều chuyện, đi rất nhiều nơi, ăn rất nhiều thứ, cũng có rất nhiều món muốn mua cho Haruna."


Haruna véo eo Yuko một chút, "Chỉ có biết ăn thôi."


"Sau khi có Yuuna a," Yuko không để ý đến Haruna đang véo mình, "Chuyện rất muốn làm là để Haruna và Yuuna có một cuộc sống tốt nhất, sau đó cùng nhau, đi rất nhiều nơi, ăn rất nhiều thứ, nói chuyện rất nhiều cùng hai người, đương nhiên cũng sẽ mua rất nhiều món cho hai người, mọi việc như thế. . . A ý tớ không phải cái máy làm bánh gạo mẹ đưa. . ."


Yuko nhức đầu, có chút ngại ngùng nhỏ giọng bổ sung, "Hình như quên muốn nói gì rồi, bây giờ cậu hỏi tớ tớ cũng không nghĩ ra cái gì khác. . . khi nào nhớ lại tớ nói cho cậu."


Haruna thật lâu không trả lời.


"Cậu còn đang giận?" Yuko khẩn trương lay lay Haruna.


"Cậu nha. . . nhanh nằm xuống ngủ đi." Haruna kéo cánh tay Yuko.


"Cậu khóc làm áo ngủ tớ ướt nhem, làm khô trước."


"Tớ không có khóc!" Haruna không phục, tiếp tục kéo tay áo Yuko.


Yuko nằm xuống, hai người đều yên lặng một hồi. Haruna bỗng nhiên nói: ". . . Cái kia, nghỉ hè, ở một mình phải ăn đúng giờ, khí trời nóng cho nên không được ăn đồ sống và đồ nguội."


"Ừm."


"Tối, không cố được thì đừng cố. Nghỉ ngơi sớm một chút."


"Ừm."


"Lúc quá nóng không được ăn quá nhiều đá."


"Ừm. . ."


"Áo sơ mi và T-shirt vân vân mỗi ngày đều phải giặt. Bỏ quần áo vào máy giặt rồi ấn tiết kiệm năng lượng là được. Nhớ phải làm lại cái công tắc, với cái nắp đậy máy giặt. . ."


"Ừm. . ."


"Quần áo màu đậm phải giặt riêng với đồ nhạt. Áo sơ mi APE của cậu không thể giặt cùng váy. . ."


"Ừm. . ."


Yuko đã không còn tỉnh táo biết Haruna nói thêm cái gì, chỉ nhớ mãi cho đến khi ý thức mất đi, trong tai còn phiêu đãng giọng mũi của Haruna.



. . .



"Này, Haruna, nhanh lên lầu đi, papa đang đợi." Yuko lấy ra một phong thư đưa cho Haruna. Haruna mở ra nhìn, bên trong là tem và bưu thiếp.


"Lúc nhớ tớ thì viết bưu thiếp cho tớ nha." Yuko cười chỉ chỉ hòm thư màu đỏ dưới lầu.


"Ngốc chết được, có điện thoại di động để làm gì mà còn gửi bưu thiếp." Haruna nhận phong thư ôm vào lòng.


"Hehe. . ." Yuko cười, nháy mắt Haruna dường như nhớ về thời trung học, nhìn thấy người thiếu nữ tay cầm gậy khúc quân cầu đứng mỉm cười như một đứa trẻ.


"Haruna không viết cũng không sao, tớ sẽ viết cho Haruna a." Yuko nói.


"Ngốc chết được." Haruna cúi đầu. Hôm nay bầu trời quang đãng, chiếu đến chói mắt. Quả là đã đến tháng 7.


"Này, nhanh lên một chút." Yuko vỗ vỗ tay Haruna, cúi người, mỉm cười nói với cái bụng của Haruna: "Yuchan, papa giao mẹ cho con nha, bảo vệ mẹ cho tốt."


Haruna nhẹ đánh lên đầu Yuko. Nói là đánh, chi bằng nói là xoa.


"Vậy, tớ đi đây."


Không thể nói câu "Trở về sớm một chút" như bình thường được, Haruna ôm cái phong thư đầy bưu thiếp và tem, vẫn đứng dưới lầu, nhìn Yuko đạp xe giữa luồng sóng nhiệt, dần biến mất ở đầu đường xa xa.


『Hime-sama&Yuchan@yêudấu.com: Ở nhà được không? Trời nóng, trong nhà có mát không? Baba có rang cơm chứ? Nhớ hồi cao trung cha cậu không ngừng rang cơm, cơm rang trứng cá chình rang cơm đậu phụ rang cơm nattou rang cơm. . . ời ơi, nhớ tới ăn không vô luôn. Một mình ở nhà có buồn không? Tớ sẽ vì NyanNyan hát một bài nha, bẹp~~~~~~~ bẹp~~~~~ bẹp~~~~~~ bẹp bẹp bẹp~~~~~ bẹp~~~~~~~ bẹp bẹp~~~~~~~ thế nào, có êm tai hơm? - Từ Yuko.』
Chém hơi nhiều :v


『Sócchuộtkhóngửi: Hoàn toàn không nghe ra cậu đang hát cái gì, lệch nhịp rồi phải không? Khí trời nóng lắm a. . . mỗi ngày đều bị tiếng ve đánh thức. Hôm qua Mayu và Yuki có đến thăm tớ. Mayu đem theo bánh kem nữa, viên ô mai trên đó siêu bự luôn. Cậu nhớ lần đầu cậu mua bánh kem cho tớ không? Viên ô mai trên đó không có bự như vậy. Quả nhiên Mayu-chan thương tớ hơn. P/s: Tớ cảm thấy Yuki đối với Mayu không chỉ là tình cảm chị em a. Lúc Mayu nói chuyện Yuki vẫn mỉm cười nhìn cậu ấy, giống như ngây dại luôn a. PP/s: Hôm nay Yuuna có động, hình như tập duỗi chân? . . . nói chung là không biết nữa. A, viết nhiều quá rồi. - Từ Haruna.』


『Hime-sama&Yuchan@yêudấu.com: Hôm qua mưa xối xả, hôm nay có mát được chút nào không? Buổi tối ở Tateyama muỗi nhiều không đếm được, còn làm thêm ban đêm, đùi bị muỗi chích quá trời. 3 giờ muốn ngủ, nhưng muỗi cứ vo ve bên tai. Hút máu tớ không sao, tớ van nó 8 chuyện nhỏ một chút thôi. —— được rồi tớ biết tớ đùa không vui. Yuuna cánh cứng còn dám đá mẹ? Quả nhiên là đứa con gái bướng bỉnh. A giáo sư đang nhìn tớ, tớ phải đi rửa ống nghiệm —— ống nghiệm nhiều lắm a. Khóc. - Từ Yuko.』


『Sócchuộtkhóngửi: Hôm qua kiểm tra xong, gọi cậu cậu lại không bắt máy, cha nấu nhiều lắm, tớ và cha ăn không hết, không thể làm gì khác là dùng làm cơm nắm. Dùng nước quýt ngâm củ cải nó có màu cam a! Nhai nghe giòn giòn hoàn toàn không giống củ cải trắng nữa. Tớ bọc trong cơm nắm đó, còn có cá ngừ nữa. Cha nói cơm nắm có thể giữ trong tủ lạnh 3 ngày, phải ăn nhanh lên nha. P/s: Hôm nay thắt lưng không có đau nữa. Cha nói ăn nhiều rau chân vịt một chút sẽ không bị thiếu máu, thật vậy chăng? - Từ Haruna.』


『Hime-sama&Yuchan@yêudấu.com: Rau chân vịt có thể bổ sung chất sắt cũng tính trong bệnh thiếu máu đó. Được rồi, cuối tuần phải kiểm tra đường, tuy không có gì nhiều nhưng cũng bớt ăn đường nha. Tớ sẽ gọi cho Mayu bảo cậu ấy không đem bánh kem cho cậu nữa. Ma, cố gắng nhịn một chút là tốt rồi. P/s: Giáo sư trong phòng thí nghiệm nói cho tớ biết, nếu như kỳ thi cuối kỳ có thể xếp trước 5 hạng, có thể lấy được học bổng Kitasato*. Tớ sẽ cố gắng hết sức. Hôm qua Miichan ở phòng thí nghiệm trực đêm, sáng nay phải lên sớm, cho nên ngủ ở nhà mình một đêm. Lúc cậu ấy đun sữa quên xé hộp giấy, kết quả Snow Brand** yêu quý nổ tung trong lò viba —— yên tâm a, chỉ bắn tung tóe một chút thôi. Tớ dùng máy làm bánh gạo của mẹ làm thử, đem sữa đổ vào, nghe tiếng vù vù bên trong cảm thấy rất khó tả. Nhưng mà bánh gạo ăn không tệ. Tớ mang theo làm cơm trưa và cơm tối, vì để ăn trong một thời gian, nên xé thành từng viên bé bé. Chữ viết quá nhỏ xin thứ lỗi. - Từ Yuko.』
*Là học bổng được mang tên một nhà Y Học người Nhật Bản, Kitasato Shibasaburo. Xem thêm ở đây
**Tên hãng sữa.


『Yuuchan: Vắng tớ, cậu có ăn uống đàng hoàng không? Xé bánh gạo thành viên nhỏ cũng không đủ lót dạ. Cơm nắm lần trước ăn hết rồi hả? Nếu không hết phải để vào tủ lạnh, không nên để chấm nước tương, không thôi sẽ bị mặn. Tớ tự biết tuần này nên ăn ít đường. . . cậu quá đáng nha! Yuuna cũng thích bánh kem a, lúc ăn bánh kem nó sẽ động một chút. Và, có một chuyện tớ vẫn do dự không biết nên nói với cậu không. Lần này trở về nhà, những người hàng xóm hay gặp mặt, lúc bị hỏi lúc nào kết hôn, tại sao không thấy ông xã cháu đâu vân vân. Cảm thấy loại ánh mắt này rất khó tả. Cha nói cũng không biết ứng phó với trường hợp này. Cảm thấy dường như cha cũng bị hỏi, và cũng không biết trả lời làm sao. Cho nên, gần đây cố gắng không ra ngoài, cũng không bị đen da a. - Từ Haruna.』



——



Một ngày đầu tháng 8, 3 giờ sáng Yuko đang gật gù trực đêm ở cửa hàng, bỗng nhiên điện thoại reo lên, là cha Haruna gọi đến. Yuko nhảy dựng lên, cuống quít ấn nghe cuộc gọi.


"Yuko. . . Haruna từ hôm qua tới giờ bị cảm, tối nay còn nóng hơn."


"Cảm. . . Haruna có uống thuốc chưa?" Cơn buồn ngủ của Yuko biến mất, khẩn trương hỏi.


"Không uống, nó nói không tốt cho đứa bé, nên không chịu uống, cũng không để cha gọi điện cho con."


"Bây giờ thì sao? Sốt bao nhiêu độ?"


"Khoảng 38 độ rưỡi. Bảo nó đến bệnh viện, nó lại nói rất mệt không muốn đi."


"Con hiểu rồi, con sẽ đến liền."


Lập tức gọi cho Miichan.


"Yuko. . . bây giờ là 3 giờ nha."


"Haruna đột nhiên bị bệnh, có thể đến giúp tớ ca này không?"


"Liền? . . ."


"Ừ. Xin lỗi."


"Đi làm thêm với cậu chính là vì thời khắc này mà!" Miichan ở đầu dây bên kia bỗng nhiên sục sôi lên, "5' sau tớ sẽ đến, cậu điền vào bảng giao ca trước đi, thời gian thì viết 6 giờ, cho dù trước 7 giờ đi nữa thì ông chủ cũng chưa tới đâu."


"Camera giám sát thấy thì sao?"


"Ổng gắn camera có phải vì lo mấy chuyện này đâu, ổng lo là lo đồ trong cửa hàng kìa."


Sáng sớm 4 giờ mùa hè, phía đông bầu trời đã xuất hiện các tia nắng nhẹ, đèn đường vẫn được bật, đèn giao thông nhấp nháy ở ngã tư vắng vẻ. Yuko ấn nút bật đèn xe, dừng lại ở ngã tư. Làn gió mát mẻ buổi sáng khiến nàng buồn ngủ, Yuko cố gắng mở to 2 mắt, nắm chặt tay lái cẩn thận băng qua đường.


Thật buồn ngủ a. Giờ mà có thể nằm xuống nhất định sẽ ngủ ngay. Cho dù đang chạy xe, không chừng mất tập trung một giây thôi cũng bị cơn buồn ngủ tóm gọn, ngã từ trên xe xuống. Yuko hận mình trước khi đi sao không cầm theo một hộp diêm, dùng que diêm chống cho mắt mở lên.


Vừa cho rằng mãi cũng không đến được, trên đường chân trời cuối cùng cũng xuất hiện cái hòm thư màu đỏ dưới nhà Haruna, cùng với cái sườn núi thật dài. Yuko càng thêm cố gắng đạp xe lên.


Mở cửa phòng Haruna, Haruna đang ngủ. Đắp một chiếc chăn mỏng trên người, trên trán xuất mồ hôi hột. Yuko lập tức chạy đến phòng tắm vắt khăn đến lau cho Haruna, cha Haruna nấu cháo xong, đang đặt trước quạt thổi cho nguội.


"Yuuchan." Haruna mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy bóng dáng của Yuko. Vô thức giơ tay lên bắt lấy bàn tay đang cầm khăn ướt của Yuko.


"Haruna." Yuko sờ mái tóc dài thấm ướt mồ hôi của Haruna, cẩn thận lau mồ hôi trên trán thay nàng.


"Yuuchan, tớ muốn về nhà. . ." Haruna thì thào nói.
;v;


Yuko khẽ cắn môi, đáp lời: "Cậu, nhẫn nại thêm một chút nữa được không? Chỉ một chút nữa thôi."


Haruna nghe lời, gật đầu.


"Tối hôm qua đến cửa hàng tiện lợi hơi muộn, hình như bị lạnh." Haruna nhắm mắt nói.


"Trễ như vậy sao còn đến cửa hàng tiện lợi a?" Yuko lấy chiếc khăn đi, đặt một bên, quỳ gối bên giường Haruna, xoa tay nàng.


"Không muốn gặp phải mấy người đó mà. . . luôn hỏi cha con bé là ai, phiền chết. . ."


"Mặc kệ mấy người đó." Yuko kéo tay Haruna nói, "Papa của con bé là tớ mà. Tớ sẽ chịu trách nhiệm nha!"


Không biết là do buồn ngủ quá hay do khó chịu, mà mắt Yuko tự dưng cảm thấy chua xót.


Trời nhanh sáng, bầu trời ngoài cửa sổ dần hiện rõ.


Tuần cuối cùng của mùa hè xảy ra một trận động đất nhỏ. Yuko đang rửa ống nghiệm, bỗng nhiên nghe ống dẫn và bàn phòng cháy(Bàn để thí nghiệm không cháy nổ) phát ra tiếng động, tiếp theo là mặt đất liền rung rinh, Yuko ôm giá đứng ống nghiệm trốn dưới bàn phòng cháy, phản ứng đầu tiên là: Nguy rồi, không biết Haruna đang ở đâu.


Nếu như đang ở cửa hàng tiện lợi, sơ tán khẩn cấp có thể bị giẫm phải không? Có bị chen chúc làm bị thương không? Ở nhà có thể bị gì rơi trúng? Điện với nước có bị cúp không?


May là tàu điện không có ngừng chạy, nhưng nhà ga đã đầy người chờ tàu. Rời phòng thí nghiệm thì trời bắt đầu mưa, đến nhà Haruna thì mưa lớn hơn nữa. Sáng sớm rời nhà còn mang giày thể thao, chạy ra khỏi nhà ga thì toàn thân đã ướt nhem, lúc chạy còn phát ra tiếng xì xì như khí cầu bay hơi, cởi phăng tất và giày, chạy nhanh dưới mưa.


Mở cửa nhà Haruna, bật đèn, nhưng không có ai. Điện thoại di động thì đặt trong phòng ngủ, trên đó còn lóe ra ánh sáng báo tin nhắn khi nãy nàng gửi khi đến nhà ga.


Không phải sẽ ra nhà ga chứ. Yuko nghĩ, liền mở cửa chạy đi.


Vừa chạy xuống nhà thì nhìn thấy bóng dáng kia, mang chiếc dù màu tím chậm rãi đi trong mưa. Trời dần tối, dưới ánh sáng của chiếc đèn đường có thể thấy rõ sắc xám của làn mưa. Haruna bước đi trong mưa có chút khó khăn.


Yuko liền chạy ra.


Haruna nhớ rõ mình đang thất hồn lạc phách, nháy mắt bỗng nhiên nhìn thấy Yuko đội mưa chạy đến bên nàng, sau đó ngã sấp xuống sườn núi, muốn chạy nhanh đến nâng nàng dậy, nhưng Yuko ở đó liều mạng xua tay, cố gắng đứng dậy.


Do té nên chiếc quần bị rách ở đầu gối, Yuko xắn quần lên, lảo đảo đi đến trước mặt Haruna, Yuko nói: "Haruna, chúng ta về nhà thôi."


Nụ cười rực rỡ và những vệt nước dài, Haruna không rõ trên mặt Yuko là nước mưa, nước mắt hay là mồ hôi.



——-——-——-——-——-——-






Bonus - Tại sao lại giúp đỡ Yuko và Haruna?










Miichan (Mặt nghiêm túc): IQ của Yuko quá tốt, ngay cả dưa leo và củ cải cũng không phân biệt được, không có ai ở bên giúp đỡ sợ rằng tình hình không ổn.


Sae (Vò đầu): Tại vì từ hồi mẫu giáo tới giờ đã là bạn tốt mà.


Takahashi (Vò đầu): . . . Tôi cũng không biết, chỉ đơn giản muốn giúp một chút? Đừng có hỏi tui!


Maeda (Cười xấu xa): Là do thích nhìn bộ dạng ngơ ngác của 2 người đó. A đúng rồi, Minami cũng rất ngốc (Chạy tới bẹo má Minami)


Yuki (Mặt đơ): Hiểu được Kinh Thánh, chứng tỏ Yuko là người tốt (Ho nhẹ)


Mayu: Oshiri papa (Làm hình mông) và tôi còn có thể đến nhà mama Haruna hẹn hò với Yuki a. Thuận tiện mua manga ở đầu đường nhà mama Haruna nữa. Đúng rồi, nhà ga gần nhà mama Haruna có thể ngồi tới Akihabara nữa nè (Bị Yuki kéo đi mất)


Sayaka: Bởi vì. . . cùng nhau chơi khúc côn cầu a.


Tomo~mi (Rớt nước mắt): Oa oa. . . Yuko từ nhỏ đã là người tốt chiyuu. . . hai người ở cùng nhau lại còn phải nuôi con Yuko còn phải học đại học thiệt là khổ cực a nghĩ tới là muốn rớt nước mắt. . . hu hu. . . còn muốn con gái của Haruna nữa nè chiyuu~~~~~~ (Vẻ mặt si mê-ing)


Tomomi (Bực mình): Còn lâu tui mới giúp hai người đó! Tomo~mi rất là tốt bụng, tui là tui miễn cưỡng giúp thôi! (Quay đầu đi)


Sashihara (Vò đầu): Tui. . . tại vì nghe nói cho Yuko vay tiền, sau này bị bệnh đến khám có thể được giảm 75% a. . . (Bị Moeno đánh một cú bay ra khỏi ống kính)


Moeno (Nhìn Sashihara): Tại sao cậu không nói thêm được làm thẻ hội viên VIP, ngày sinh nhật mà đi khám sẽ được khuyến mãi? (Quay mặt qua ống kính, không biểu tình) Chủ yếu là do Sasshi nhiệt tình, kỳ thực chúng tôi cũng. . . cảm thấy hai người chưa trưởng thành nuôi em bé rất là khó. . .


Kitahara: Nghe Yuki bảo Yuko là người tốt.


Takajo: Hồi năm 2 Haruna làm trưởng ban lao động, mỗi lần xin nghỉ đều được phê chuẩn (Kitahara hỏi vặn lại: Bộ mỗi lần cậu nghỉ đều có xin sao?)


Komori (Cười khúc khích)




1 nhận xét: