Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 12


Hôm nay mạng vẫn chưa có vẻ gì là muốn mình edit fic được :<







Chương 12 - Quả cầu thủy tinh xám (Tiếp)


















"Miichan. . . mấy giờ rồi còn gọi a."


"Takahashi, cậu đang ở đâu, có rảnh không? Haruna sắp sinh rồi."


"A! Phải ha!" Đầu dây bên kia dường như đã tỉnh cơn buồn ngủ, "Bây giờ tớ sẽ đến ngay, nhưng buổi chiều ngày mai phải họp lớp, tớ không biết có thể xin phép được không. Có lẽ 3 giờ đến 6 giờ phải rời khỏi đó một chút, 7 giờ tối có thể trở lại bệnh viện —— là Y khoa phụ sản hả?" Minami rời điện thoại, có thể nghe được nàng xoay qua hướng khác nói với ai đó, "Acchan, dậy đi a, Haruna sắp sinh rồi, chúng ta phải đến bệnh viện." Đầu dây bên kia càng thêm kích động, "Thật á, chờ chút chờ chút tớ xách cái bao hôm trước chuẩn bị cái." Minami quay đầu lại nói với điện thoại, "Mai và mốt Acchan cũng có thể không đến cửa hàng hoa. Cậu ấy có thể ở bên đó suốt."


"Tớ hiểu rồi. Tới nhanh nhanh a. Khoa sản lầu 2 bên ngoài phòng gia hộ, phòng chờ bây giờ không có người, cậu có thể thấy tớ ngay."


"Ừ, tớ hiểu rồi." Minami cúp điện thoại.



——



"Tomo~mi, tớ đây. . ."


"Miichan! Haruna muốn sinh rồi phải không?"


"Ừ. . ."


"Tớ phóng tới ngay đây!" Tomo~mi không đợi Miichan nói, lập tức cướp lời.


"Khoan! Bởi vì không biết Haruna sẽ sinh trong bao lâu, phải tính sức a, bây giờ cậu có muốn ngủ không, rồi sáng ngày mai đến đổi ca với tớ? Đêm nay tớ và Minami ở đây trực, có tin tức tớ sẽ cho cậu biết."


". . . Bây giờ cậu cho tớ ngủ tớ cũng chẳng ngủ được a. Quá —— "


"Bây giờ cậu cố ngủ đi. Lỡ như ngày mai chưa sinh được, bên này phải nhờ vào cậu rồi, không thể thiếu tinh thần được."


". . . Ừa, được rồi. . ."


"Sáng ngày mai 7 giờ, Khoa sản lầu 2 bên ngoài phòng gia hộ. Lúc đến nhớ mang nhiều chocolate một chút, và làm một ít trứng cuộn. . . có lẽ chừng 7-8 cái. . . nếu có cá khô hay thịt băm thì thêm vào. . . khỏi lấy nước chấm. . . rồi, cậu hiểu chưa."


"Có cần khăn mặt? Băng vệ sinh luôn không?"


"Có thể thì cậu mang nhiều một chút. Tớ nhớ lần trước có mua. . . cái . . ." Miichan vỗ đầu mình, "Cái cốc nước Zojirushi đó. Giữ ấm được bao lâu?"


"Qua 16 tiếng còn giữ được 60-70 độ. Sau 24 giờ thì còn 40." Tomo~mi trả lời rất có tác phong hộ sĩ chuyên nghiệp.


"Đun nóng sữa hay nước chanh mang qua đây." Miichan nói, "Mặc dù tớ biết như vậy sẽ bị bào bao tử. . ."


"Tớ biết rồi, yên tâm." Tomo~mi không đợi Miichan nói xong liền cắt đứt, "Yuko có mua máy hút sữa* chưa?"
*Có lẽ sợ Haruna không ra được sữa cho em bé bú, nên cần máy trợ giúp.


"Để tớ xem. . ." Miichan lục hành lý, ". . . Tớ không thấy, ít nhất cũng nên mang vào một cái chứ. Chắc bệnh viện có, nhưng cứ mua một cái mang vào đi nha. Trước khi dùng nhớ khử trùng."


"Chocolate, trứng cuộn, bình thủy, băng vệ sinh, khăn mặt. . ." Hình như Tomo~mi đang ghi vào sổ, "Và máy hút sữa, khử trùng máy hút sữa. . . đúng rồi. . . muốn mang cả nước khử trùng tới không?"


"Có, mang theo nhíp với bông rái tai đã khử trùng nữa."


"Nhíp, bông rái tai. . ." Tomo~mi vừa lập lại vừa ghi chép, "Có cần gọi điện thoại báo cho mọi người không? Tomomi và tớ sẽ đến cùng nhau."


"Tớ báo cho Minami, Sae và Sayaka rồi. Cậu có thể báo cho Mayu và Yuki không?"


"Được, tớ và Mayu sáng mai sẽ đến. Đúng rồi. . . kêu Sashihara và đồng bọn luôn. Có thể không đáng tin, nhưng team Hormone có thể chạy vặt mua đồ, khả năng chạy vặt không tệ nha."


"Tốt, vậy, cứ thế mà làm. Xin hãy ăn sáng và nghỉ ngơi. Mai gặp." Thấy cha Haruna xuất hiện ở cửa thang máy, Miichan cúp điện thoại chạy đến.



...



Cột tóc đeo mũ phẫu thuật vào, dùng nước khử trùng rửa tay, rất nhanh đã rửa xong từng vết lõm trên móng tay, đổi quần áo màu lục dùng để phẫu thuật, cuối cùng cúi người đổi luôn đôi giày. Mặc dù việc này không hề tốn một chút sức lực nào, nhưng Yuko vẫn run rẩy cả người, không rõ là do quá vui hay lo lắng. Thay xong, Yuko gật đầu với người hộ sĩ, rồi đi đến phòng hộ sản.


Phòng hộ sản vẫn dùng đèn thường, chưa bật vô ảnh đăng*, bên cạnh bức tường màu lục là bàn làm việc, dụng cụ y tế phía trên bàn lập lòe phát sáng. Haruna nằm dưới vô ảnh đăng, thấy Yuko mở cửa tiến đến, liền nở nụ cười. Nụ cười này nháy mắt khiến Yuko như quay về cái ngày mà nàng lỡ nhịp vì Haruna, cái nụ cười tinh nghịch lại mang theo nét dịu dàng trên gương mặt, cho dù ở trong phòng hộ sản, cho dù ở trên bàn mổ, cũng rực rỡ ánh sáng, khiến tim nàng đập mãnh liệt, không kém gì buổi chiều ngày hôm ấy.
*Là loại đèn nhiều bóng trong một, xem phim hay thấy đó, mình không biết nó tên gì.


"Có đau không?" Yuko ngồi xuống bên cạnh Haruna, đau lòng cầm lấy tay Haruna.


"Cách một lát lại đau một lần. Còn tốt, chưa đau lắm." Haruna cũng nắm lấy tay Yuko, "Lần trước mẹ nói với tớ, nếu như vỡ ối trước, có lẽ vài tiếng sau mới đau đẻ. . ."


"Haruna đừng sợ nha, có tớ ở đây." Yuko nhìn vào mắt Haruna.


"Ừm. . ." Haruna nhìn vào mắt Yuko, gật đầu, ". . . Nếu Yuuchan ở đây là tốt rồi, tớ yên tâm."


"Hiện tại. . . đã nở được bao nhiêu lóng tay* rồi thưa bác sĩ?" Yuko hỏi bác sĩ.
*Là quá trình giãn nở tử cung, nở đủ thì em bé mới chui ra được.


"Vừa mới tiến vào quá trình sinh nở, bây giờ gần được nửa ngón tay rồi." Bác sĩ nói, "Đã quá da* rồi. Nếu như có thể, Kojima-san nên ngủ một lát. Sau khi nở đủ có thể mất rất nhiều sức."
*Có lẽ là đã giãn da quá mức.


"Vâng." Yuko đến gần bên tai Haruna, nhẹ nhàng nói, "NyanNyan, chúng ta nhắm mắt nghỉ ngơi một lát được không?"


Haruna nhìn Yuko, Yuko nhéo nhéo tay Haruna, nói tiếp, "Tớ sẽ ở đây. Tớ nhìn cậu ngủ."


"Ừm. . ." Haruna nghe lời, nhắm mắt lại.


Một lần giữa tháng 9 sau khi kiểm tra phụ sản xong, bác sĩ nói với Yuko: "Nói thật là, chúng tôi khuyến khích Kojima-san sanh thường tốt hơn là mổ."


Yuko khẩn trương chờ bác sĩ nói xong.


"Là như vầy. Lúc trước cô cũng xem báo cáo kiểm tra. Các tỉ lệ trung bình của Kojima-san có hơi lệch so với bình thường, chúng tôi biết việc này cùng việc có thai chưa đầy tháng của cô ấy không có liên quan. Cho nên lúc kiểm tra phụ sản ở tuần thứ 29 chúng tôi từng do dự đề nghị Kojima-san sinh mổ." Bác sĩ lật hồ sơ ghi chép, nói tiếp, "Bởi vậy cho nên lần này chúng tôi đặc biệt sắp xếp kiểm tra máu cho Kojima-san. Nhưng kết quả khiến chúng tôi rất do dự."


"Tại sao?" Yuko khẩn trương hỏi tiếp.


"Tĩnh mạch của Kojima-san khiến chúng tôi hoài nghi cô ấy có khả năng thiếu chất chống đông máu." Bác sĩ báo cáo X quang tĩnh mạch đưa cho Yuko, "Thiếu chất đông máu, quá trình Fibrinolysis* phát hiện được không đáng kể. Đương nhiên việc này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, nhưng nếu tiến hành phẩu thuật thì có nguy cơ bị tắt động mạch."
*Là một quá trình chống đông máu.


Yuko một câu cũng không nói mà lật bản báo cáo tĩnh mạch.


"Chúng tôi do dự sử dụng thuốc kháng đông hay thuốc hòa tan để giải quyết tình huống này, nhưng do dự chung quy cũng là do Kojima-san đang có thai, tác dụng phụ của thuốc không thể coi thường."


"Vậy, nhất quyết phải sinh tự nhiên sao?" Yuko khép lại tờ báo cáo, hỏi.


"Thường thì là vậy," Bác sĩ lấy một đơn báo cáo đưa cho Yuko, "Quá trình thứ nhất* chúng tôi sẽ xem xét cẩn thận, nếu như xuất hiện triệu chứng trì trệ, chúng tôi lập tức sắp xếp phẩu thuật ngay."
*Là quá trình chuyển dạ, tức là cổ tử cung giãn nở.


Tim Yuko đột nhiên thắt lại.



——



"Haruna, còn một tháng nữa thôi, con có sợ không?"


Yuko ở trên lầu nói chuyện với cha thì Haruna ở trong bếp giúp mẹ rửa chén. Mẹ Yuko bỗng nhiên hỏi.


Trước đây Yuko có gọi điện thoại cho mẹ, nói lại kết quả kiểm tra. Sau khi mẹ nghe xong, nói với Yuko: "Yên tâm, sinh con đều như vậy cả. Hai con rảnh rỗi về đây ăn cơm đi, mẹ sẽ nói với Haruna."


"Cũng. . . không phải là không sợ. . ." Haruna ngượng ngùng cúi đầu xuống.


"Năm đó mẹ sinh anh của Yuko thì, trước một tháng cũng rất khẩn trương." Mẹ rửa xong chén bát đặt vào rổ, mang Haruna trở lại phòng.


". . . Lúc đó. . . có đau không mẹ?" Haruna muốn hỏi, lại có chút khẩn trương và xấu hổ.


"Sau khi bắt đầu thì không phải là rất đau. Năm đó mẹ đau bụng rồi mới vỡ ối. Lúc đầu cơn đau kéo dài gần chục phút. Cho đến khi nở hoàn toàn, lúc đó đau một vài phút. Từ từ mới đau đến dữ dội, nhưng mà cũng không phải đến độ không thể nhịn được." Mẹ cười đáp, "Tiến vào quá trình thứ hai* thì sẽ bị giày vò một chút. Anh của Yuko năm đó trước trước sau sau giày vò mẹ gần 20 tiếng**, cuối cùng sau khi nghe được tiếng trẻ em khóc, thì toàn bộ như sụp đổ."
*Là đến quá trình xổ thai, em bé sắp chào đời.
**Không biết có gõ dư số 0 không, chứ 20 tiếng ai mà chịu nổi X_X


"A. . ." Haruna đem tay đặt lên bụng, có chút bất an mà siết chặt bàn tay, "Con. . . sợ. . ."


"Sợ đau à?" Mẹ cười hỏi, "Quả thật là rất đau."


"Sợ đau. . . cũng sợ máu. . ." Haruna nhỏ giọng đáp.


"Haruna không nên sợ." Mẹ Yuko kéo tay Haruna nhẹ nhàng nắm lấy, "Sau khi Haruna thấy đau thì, đứa trẻ cũng đang cố gắng rất nhiều. Yuuna-chan nhất định cũng rất muốn nhanh chóng gặp mẹ và —— " Mẹ cười, "Và cái vẻ mặt ngu ngốc của Yuko."


"*Cười*. . . Nếu là Yuuchan. . ." Haruna cười, nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch của Yuko sau đó, liền cảm thấy xấu hổ.


"Hơn nữa," Mẹ nói tiếp, "Yuko cũng sẽ ở bên cạnh con, đúng không? Mặc dù không phải đang nói tốt cho con của mình, nhưng mà. . . Yuko nhà ta thường như một đứa ngốc, nhưng thời điểm quan trọng thì vẫn rất đáng tin cậy. Haruna cũng phải tin tưởng Yuko sẽ cố gắng cùng con."


Haruna gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy tâm tràn đầy ấm áp.


"Tất cả mọi người cùng cố gắng cùng một nơi, cho nên Haruna đừng sợ, sẽ thuận lợi sinh đứa bé ra thôi. Phải tự tin." Mẹ mỉm cười nói với Haruna.


"Mẹ. . . lúc sinh Yuko thì, mẹ cũng rất khó khăn phải không?" Haruna hỏi.


"Lúc sinh nó thật ra không có tốn sức gì cả." Mẹ đứng dậy lấy album đến, "Nhưng nuôi nó thì phiền lắm. Sau khi sinh Yuko thì nó bị chứng không hấp thu lactose*, ăn sữa một chút là nôn ra, có khi ăn xong thì ngủ đến không biết gì, lại không thể gọi nó thức, chỉ có thể dùng máy hút sữa bơm cho nó uống, chờ nó tỉnh dậy mới tự mình uống được. Đầy một tuổi thì nửa đêm rất là quậy, mẹ và cha đều phải thức, không dám ngủ, sợ nó khóc. . . xem cái tấm ảnh này này, đừng thấy nó cười ngọt như thế mà bị lừa. . ."
Lactoza là một loại đường được chủ yếu tìm thấy trong sữa, chiếm khoảng 2-8% về khối lượng.


Haruna nhìn tấm ảnh Yuko bé hồi 1 tuổi, dáng vẻ đầy 1 tuổi của Yuko và Yuko hiện tại giống nhau ở một điểm, đó là ánh mắt, vừa mới mọc được vài cây răng nho nhỏ, hiếu động đạp loạn hai chân. . . rất buồn cười.


"Haruna nhỏ nhất định sẽ là mỹ nhân, mẹ có thể tưởng tượng được a." Mẹ nói, "Thực sự rất chờ mong thấy con của Haruna. Nhất định sẽ xinh đẹp đáng yêu như mẹ nó." Haruna bị mẹ nói, cúi đầu dường như nói chuyện với Yuuna, "Chúng ta đều rất mong chờ được nhìn thấy Yuuna-chan đó, con nhất định sẽ là một mỹ nhân như mẹ :v. Nhưng mà a, mai mốt lớn lên nhất định không được như mẹ bị một con sóc chuột ngu ngốc lừa gạt đem lòng yêu người ta đó."


Haruna xấu hổ, đem tay đặt lên bụng bật tiếng cười nhẹ.


Mở xe đưa Haruna đến bệnh viện đi thẳng một đường không có gì cản trở. Đỡ Haruna lên xe thì nghe được giọng nói yếu ớt của Haruna: "Yuko, xin lỗi. . . kỳ thi quan trọng như thế mà. . ."


Yuko đương nhiên biết Haruna nói cái gì, thắt dây an toàn cho Haruna xong, sửa lại kính chiếu hậu, giẫm lên động cơ, xoay mặt qua nở một nụ cười rực rỡ với Haruna.


"Kỳ thi không quan trọng. Quan trọng là cậu, và cả Yuchan."




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét