Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 13









Chương 13 - Quả cầu thủy tinh xám (Cuối)



















Sáng sớm 5 giờ 50 phút, Tomo~mi đem trứng cuộn cá sắp xếp đàng hoàng vào hộp cơm, gật đầu với Tomomi đang rưới Miri* lên măng tre và củ cải, đi ra bếp gọi điện thoại.
*Một loại nước pha từ rượu và giấm. <= chẳng nhớ rõ lắm.


"Miichan, thế nào rồi?"


"Chưa được a." Miichan thở gấp, hình như đang dùng một tay che loa điện thoại, có lẽ ở bệnh viện không cho nghe điện thoại nên phải chạy ra sảnh để nghe. "Còn chưa sinh được."


"Đến giờ đã mấy tiếng rồi phải không. . ." Tomo~mi khẩn trương hỏi, "Các cậu có vào đó không? Haruna và Yuko bây giờ thế nào?"


"Có lẽ khoảng 3 giờ rưỡi sáng thì tớ có vào, ở trong phòng chuẩn bị đun nóng sữa và chocolate đưa cho hộ sĩ chuyển đến Yuko hộ. Sau đó gần 5 giờ thì Sae vào một chút, nói là đã lột giấy bọc chocolate đặt trên bàn thiếc ở phòng chuẩn bị rồi, nhưng sữa bị uống hết rồi. Nên phải ăn tươi Chocolate, vì không còn sữa." Miichan nói, trong giọng  nói có chút mệt mỏi do phải thức đêm.


"Sữa để lâu như thế chắc cũng lạnh thôi." Tomo~mi lo lắng nói, "Vụ này chờ tớ mang cốc giữ ấm đến đi. Tớ và Tomomi sẽ đến ngay."


"Cứ từ từ không cần gấp." Miichan ngáp dài một hơi, "Não tớ không theo kịp, nhưng mà Acchan rất tỉnh táo nè, Minami hình như cũng còn tốt. Cha của Haruna cũng rất tỉnh táo, nhưng mà ông ấy rất khẩn trương cứ ở đấy lẩm ba lẩm bẩm, chắc cũng. . ." Miichan suy nghĩ nửa ngày, muốn tìm một từ thích hợp, "Chắc cũng có thể dùng được. . . mẹ Yuko nói khoảng 8 giờ sẽ đến."


"Miichan đừng lo lắng, chúng tớ đến ngay." Tomo~mi nói xong quay đầu lại nhìn Tomomi, ra hiệu chạy nhanh hơn một chút. "Miichan, mọi người đã ăn sáng chưa?"


"Ờ. . . nói thế nào nhỉ, vấn đề này có chút khó tả." Miichan hình như đã đi ra ngoài, có thể nghe được tiếng gió tháng 10, cách chiếc điện thoại mà cũng cảm thấy lạnh theo, "Team Hormone 4 giờ đã đi mua đồ ăn sáng, kết quả mua cho mỗi người một phần katsudon, mới sáng sớm làm sao mà nuốt nổi. . . chắc chỉ có một mình Sashihara mới vui vẻ ăn thôi a."


Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng kháng nghị của Sashihara: "Tui ăn mì ly nha! Mì ly!"


Sau đó là giọng nói nhỏ xíu của Moeno nhưng cường độ âm thanh không giảm: "Ăn nhanh lên cho tôi nha, ăn rồi còn phải làm việc! Bảo mi mua khăn mặt màu trắng mi lại đi mua khăn vuông hình Morning Musume là sao hả?"



. . .




Trên chiếc drap giường trắng tinh dưới vô ảnh đăng nay đã nhuộm một mảng máu. Tay bị buông ra một chút là lại bị nắm chặt liền, Yuko không thể làm gì khác hơn là tay trái nắm lấy tay Haruna, tay phải cầm lấy khăn khử trùng lau mồ hôi trên trán cho nàng.


Đã không nhớ rõ cầm khăn lau mồ hôi cho Haruna bao nhiêu lần nữa, Yuko chỉ nhớ khi Haruna nở được 3 lóng tay thì tần suất nàng nắm chặt tay Yuko càng lúc càng nhiều. Cơn đau dường như cũng càng lúc càng mạnh, khi nở được một ngón tay thì Haruna còn có thể cười với nàng, chỉ nhíu chặt mi, nắm lấy tay nàng, liên tục chuyển đầu.


Mà Yuko chỉ có thể nắm chặt lấy tay nàng, vì nàng mà lau mồ hôi, vuốt ve đôi má nàng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Nyan, tớ ở đây."


Đến lúc nở được 3cm đến 4cm thì thời gian khiến Yuko cảm thấy dường như đã trôi qua một năm rồi. Sắp được 4cm thì, Yuko rõ ràng nhìn thấy Haruna rơi nước mắt. Rõ ràng khi nãy chỉ đổ mồ hôi thôi, đủ biết là nàng đang thật sự rất đau. Nhìn nước mắt Haruna rơi như đau đến vỡ từng mạch máu, vừa mới còn im lặng Haruna bắt đầu thở gấp và bật thành tiếng, Yuko chạm tay vào mặt Haruna, ở bên tai nàng nhẹ nói:


"Không sao hết, nếu đau quá thì có thể nói ra. . ."


Bởi vì nghẹn ngào, nói được một nửa thì không nói nổi nữa. Haruna siết chặt tay Yuko, khó khăn chuyển đầu qua, nức nở nói từng câu ngắt quảng vào tai Yuko:


"Yuuchan. . . Yuuchan. . . tớ đau quá. . ."


Yuko nhìn mảng máu tươi trên chiếc drap giường, không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể điều chỉnh hệ thống đo nhịp tim thai nhi, sau đó nắm chặt lấy tay Haruna, lau mồ hôi cùng nước mắt cho Haruna, nhỏ giọng nói: "Tớ biết. . . tớ biết mà. . . không sao hết, có tớ ở đây. . ."


Lúc này đi vào phòng điều khiển đem thức ăn và nước uống cho hộ sĩ, nàng vẫn nhớ rõ dù cách tấm kính trong phòng điều khiển, những giọt nước mắt của Yuko hiện ra rõ ràng dưới vô ảnh đăng.


Cơn đau kịch liệt, sau khi đau đến như bị kéo lìa mỗi tấc xương hông thì, Haruna mất đi ý thức.


Vô ảnh đăng trên đầu từ từ biến thành chiếc bóng đèn dưới con đường của nhà nàng. Thời gian bỗng nhiên trở lại cái ngày chạng vạng tháng 2, Yuko từ nhảy xuống từ trên xe, đứng ở trước mặt nàng nói: "Haruna, sinh đứa bé ra được không."


Vẻ mặt lúc đó của Yuko tự dưng sinh động xuất hiện trước mắt. Không phải là vẻ mặt nhướn mày thành chữ bát, khiến người khác muốn véo má nàng. Yuko xách xe, mỉm cười với nàng, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp như hai quả cầu thủy tinh màu xám, chất đầy trong đó không phải là vui vẻ, mà là một loại dịu dàng nhưng đau thương.


Thời khắc đó của Yuko vẫn để lại ấn tượng trong nàng, ngay lúc ấy nàng hoàn toàn không thể giải thích được sự trưởng thành đó. Nhưng đột nhiên ngay lúc này nàng lại hiểu rõ, nói là trưởng thành, chi bằng nói là một loại còn hơn cả trưởng thành, sự thành thật của trẻ con.


Trong tim Haruna tràn đầy đau buồn và ấm áp.


Một thời gian rất dài Haruna vẫn chưa rõ bản thân có thực sự muốn đứa trẻ này. Quyết định giữ đứa bé lại, là của Yuko. Lúc Yuko nói với nàng hãy giữ đứa bé lại, nàng còn tưởng mình đang mơ. Một khắc sau khi đưa tay ôm lấy Yuko thì nước mắt chảy xuống, nói là cảm ơn chi bằng nói là hối hận, hoặc là, nói đúng hơn, cảm giác thoải mái như được cứu rỗi.


Không mất đi Yuko, thật tốt quá.


Đây là lời duy nhất Haruna có thể nghĩ đến trong lúc đấy.


Haruna thừa nhận, lúc đấy nàng hoàn toàn không có nghĩ đến vấn đề muốn sinh đứa bé.


Gần như mới ngày hôm qua, Yuko còn bị khúc côn cầu và kỳ thi bao vây, mặc đồng phục lưng đeo túi xách, cùng chạy trên đường như bao học sinh cao trung bình thường, trong một đêm đã biến thành một người khác. Ngồi ở dãy bàn cuối, nhìn thấy bóng lưng nàng cặm cụi ghi chú, ở trên lớp không có gì khác biệt, chở mình về nhà thì, có thể cảm thấy dường như trong một đêm thôi, bóng lưng của Yuko đột nhiên trở nên rất to lớn. Sau khi chở mình về nhà thì đạp xe cùng Miichan và Takahashi đến Tateyama xem phòng trọ, giống như một người cha vậy.


Nói cảm giác này cho Yuko nghe, nàng nở nụ cười ảo não: "Tiếc là không cao lên thật."


Không biết tại sao Yuko lại chấp niệm với đứa bé này đến thế. Nhớ lần đầu tiên động thai, không biết tại sao, nói với Yuko việc mang thai có bao nhiêu phiền phức.


"Tớ có từng nghĩ qua, có nên sinh đứa bé này ra hay không, vì thế còn hỏi Maachan làm sao phá thai. . ."


Chạng vạng đầu xuân, Yuko giúp nàng dọn dẹp bàn ăn. Buổi chiều mua đồ ăn về, vẫn còn nhớ rõ cây anh đào ở góc đường Yoshino đã ra những nụ hoa hồng nhạt, thỉnh thoảng cơn gió đêm lại mang trong mình vài cánh hoa mộc lan trắng tinh.



——



Cảm giác được bị nàng ôm lấy từ sau lưng. Đôi chân nho nhỏ cố gắng kiễng lên, đem đầu tựa lên vai nàng, hai bàn tay vòng qua ôm lấy thắt lưng, cái đầu nhỏ cọ cọ ở lên vai Haruna.


"May là cậu không có đi." Yuko nói, "May là, tớ quyết tâm đi gặp cậu."


"Này Yuko." Ngừng tay đang đánh trứng, "Tại sao. . . tại sao vậy Yuuchan. . . tại sao lại kiên quyết muốn giữ lại đứa bé này?"


"Này NyanNyan." Yuko đem đầu tựa lên lưng nàng, nhẹ giọng nói, "Tớ yêu cậu."


"Yuuchan. . ." Không biết vì sao, mỗi lần nghe nàng nói như thế, mình luôn có một cảm giác hổ thẹn.


"Bởi vì yêu Haruna, cho nên tớ cảm thấy rất hạnh phúc." Yuko không để ý đến nàng, đem tay đặt lên bụng nàng nhẹ nhàng vuốt xuống, "Có thể sống trên thế giới này, gặp được người mình yêu, người mình yêu còn yêu mình, cảm giác này thật sự rất tốt. Mặc dù đời người đều có rất nhiều tiếc nuối, nhưng ngay lúc Haruna đồng ý ở cùng với tớ, tớ cảm thấy mặc kệ là thế nào cũng đều rất. . . thực sự là rất hạnh phúc. . ."


"Yuuchan. . ." Nhẹ nhàng đưa tay phủ lên tay nàng.


"Bởi vì. . . đó là con của Haruna người tớ yêu nhất, tớ không muốn nó biến mất trong cái lạnh lẽo vô tình của dao kéo. . ." Có thể cảm giác được Yuko nép sát gương mặt lên lưng nàng, ". . . Và muốn cho nó đi đến thế giới này, để nó biết được bản thân được yêu, một ngày nào đó nó sẽ đem lòng yêu người khác, cảm giác đó có bao nhiêu hạnh phúc. . ."


"Yuuchan. . ." Xoay người lại, nâng gương mặt Yuko lên, nhẹ nhàng vuốt ve.


"Tâm tình như vậy, tớ muốn truyền đạt cho Haruna, cũng muốn truyền đạt cho con của Haruna. . ."


Nói xong câu này, Yuko chà chà mũi, ngại ngùng cười, ". . . Như vậy có khiến cậu khó xử không a. . ."


Không có. . . Yuuchan. Tớ hiểu. . . cái tâm tình này.


Lúc đó nàng đã bắt đầu hiểu được. . . về đứa trẻ này, và cả Yuko. . .


Cơn đau đớn kịch liệt lần thứ hai truyền đến.




. . .




Tomo~mi và Tomomi ở ngoài sảnh gặp được Mayu và Yuki. Đã là 7 giờ 10 phút. Buổi sáng giữa tháng 10, trời đã dần sáng. Tomo~mi trên đường đi đến đã thấy người bắt đầu dắt chó chạy bộ, và các bé học sinh đội nón vàng* xếp thành hàng đi học.
*Dạng đồng phục, ở Nhật có đội thêm nón.


"Chào buổi sáng, Mayu. Ồ. . . cái bao to thế." Tomo~mi kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, chắc không phải cõng Alpaca* đến đâu nhỉ.
*Cái con giống cừu lai lạc đà.


"Chào buổi sáng TomoTomo~" Mayu hưng phấn đi lên trước, làm động tác oshiri, bị Yuki chưởng một phát vào đầu. "Mayu-chan không thể đàng hoàng một chút sao!"


Đáng tiếc là trước lúc Yuki nổi nóng Tomo~mi và Tomomi đều vô thức làm động tác oshiri theo. Yuki thầm cảm thán uy lực của Oshiri thần giáo.


"Tụi tớ có làm cơm và trứng cuộn." Tomo~mi vừa lên lầu vừa nói, "Hai người ăn sáng chưa? Chờ một lát ăn chung luôn nha."


"Được đó được đó!" Mayu hưng phấn nói, "Chúng tớ có mang theo tã giấy."


"Không phải đã có tã giấy rồi sao?" Tomo~mi phản ứng lại, "Miichan nói Yuko mang theo rất nhiều tã rồi."


"Không nhất thiết a, lỡ như bị dị ứng loại đó thì sao?" Mayu nhẹ giọng nói.


Lúc này Tomo~mi mới cảm thấy Mayu cũng không có ngốc. Luôn tưởng Mayu thi vào trường điều dưỡng là do nảy sinh cái gì đó bậy bạ với hộ sĩ, bây giờ mới biết cái đứa nhỏ này thật sự chưa hoàn toàn vô dụng.


"Thế nào rồi? Sinh chưa?" Thấy Miichan đến đón, Tomo~mi vội vàng hỏi.


"Vừa mới hỏi, hộ sĩ nói mới nở được 6cm. . ." Miichan vốn định nói còn quá sớm để đứa bé chào đời, nhưng lại cảm thấy không nên nói lời chán nản như vậy, nên đổi giọng nói, "Tạm thời chưa có tin tức gì khác."


". . . Không sao." Tomo~mi nhận lấy hộp cơm từ tay Tomomi, "Ăn cơm sau đó nghỉ ngơi một chút đi, bên này giao cho tớ và Mayu là được rồi."


"Có tớ ở đây nữa mà. . ." Tomomi ở bên cạnh nhỏ giọng lầm bầm. Tomo~mi giả vờ không nghe thấy.



. . .




Trên lý trí, Yuko rất rõ cách vỗ bụng giúp sản phụ dễ sanh. Thế nhưng vỗ xuống thì Haruna làm như bị một cây châm dài đâm xuyên qua bụng mà kêu rên kịch liệt khiến Yuko hoàn toàn không dám nhìn, chỉ có thể nắm chặt tay Haruna, thỉnh thoảng dịu dàng hôn lên mu bàn tay nàng, lau mồ hôi cho Haruna, ở bên tai nàng cổ vũ, hoàn toàn không ý thức được nước mắt và mồ hôi trên mặt mình cũng nhỏ từng giọt xuống.


"Yuuchan của tớ. . . thật vất vả." Cơn đau gián đoạn, Haruna cố gắng mỉm cười nói với Yuko, "Yuucha khóc. . . còn chảy rất nhiều mồ hôi. . ."


Nhìn gương mặt Haruna trắng bệch và đôi môi tái nhợt, Yuko nháy mắt muốn òa lên khóc lớn. Cố gắng nhếch môi cười, tay phải cố gắng lau nước mắt, Yuko cố gắng nói nhỏ: "Đừng nói như thể người sinh con là tớ a."


"Đau như vậy. . . Yuuchan làm thế nào chịu nổi. . ." Haruna cười, nhìn Yuko cố gắng nuốt nước mắt vào trong.


Cơn đau lại ập tới, kêu rên, tay của Yuko đã bị Haruna nắm đến tím xanh.


Sae tỉnh giấc, phát hiện mình mất nết ngủ ở chiếc ghế dài ở phòng chờ, giày cũng không cởi, trên người đắp một tấm chăn mỏng, Sayaka ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật. Qua mấy giây mới hiểu được nơi đây là bệnh viện, nhìn đồng hồ trên tay, đã là 9 giờ sáng. Sau khi Tomo~mi đến thì bản thân cũng mê man, ngủ thẳng 2 tiếng. Đem chiếc chăn đắp lên người Sayaka, Sae đứng dậy hoạt động tay chân một chút, đi đến máy bán nước tự động bỏ 120 yên vào mua một lon cafe.


Tiếng lon cafe rơi xuống bỗng nhiên nhắc nhở Sae, Yuko đã trễ kỳ thi phẫu thuật rồi.


Sae thở dài một hơi, dễ dàng mở nắp lon, ừng ực tu cafe nóng vào cổ họng.




. . .





Haruna hít thở theo chỉ bảo của bác sĩ, ngay cả vậy, mỗi giây vẫn không ức chế được tiếng rên rỉ. Nở được 10cm thì rên rỉ biến thành thở dốc liên tục từng hơi. Môi đã sớm bị cắn rách, Yuko không ngừng lau đi vết máu trên khóe miệng Haruna.


"Thả lỏng phần eo. . . đúng đúng. . . cố sức lên. . ."


Tiến vào quá trình thứ hai, bác sĩ luôn nhẹ giọng chỉ Haruna cách dùng sức.


"Thấy đầu của Yuchan rồi." Yuko nhỏ giọng nói với Haruna. Sau quá trình thứ hai, tay trái của Yuko đã bị Haruna nắm đến nứt xương, bây giờ đã tê dại, mất đi cảm giác.


Có thể vì Haruna mà chia sẻ một ít cơn đau thôi cũng tốt rồi. Nghĩ như thế, Yuko đem cánh tay còn lại cũng nắm lấy tay Haruna.


Một vị bác sĩ tiến đến, nói nhỏ bên tai Yuko:


"Oshima-san, tử cung đã nở hoàn toàn, nếu 2 tiếng sau mà chưa sinh ra được, chúng tôi đề nghị sinh mổ, nếu không Kojima-san sẽ nguy hiểm. . ."


Yuko nhìn xuống góc phải màn hình nhịp tim thai nhi. Sáng 11 giờ 35 phút, từ lúc tử cung nở hoàn toàn đến giờ đã trôi qua 1 giờ 30 phút.


"Tắc động mạch không? Có thể bị tắc động mạch không?" Yuko khẩn thiết hỏi.


"Chúng tôi sẽ tận lực vì an toàn của Kojima-san. . ." Bác sĩ cẩn thận nói, ". . . Nếu không hiện tại cô ấy cũng rất nguy hiểm. . ."


Yuko hiểu rõ ý của bác sĩ "Mặc dù sinh tự nhiên vẫn chưa hết hy vọng hơn nữa sản đạo* ép thai nhi ra khá tốt, nhưng xét trạng thái của Kojima-san hiện tại, tiến hành phẫu thuật sẽ tốt hơn cho cô ấy".
*Cái đường để em bé chui ra ấy.


Yuko xoay người qua, hai tay nắm lấy bàn tay Haruna, nhỏ giọng ở bên tai Haruna hỏi: "Haruna. . . mổ nha. . ."


Haruna nhắm kín mắt, lắc đầu.


"Haruna, xin cậu. . ." Yuko nắm tay Haruna, cuối cùng cũng nhịn không được nữa òa khóc, "Thấy cậu đau như thế, tớ cũng rất khó chịu. . . xin cậu. . . Haruna. . ."


Haruna cố gắng xoay đầu qua, nhìn Yuko, đôi môi tái nhợt cố gắng nặn ra một nụ cười:


"Đứa bé là con của tớ và Yuuchan. . . tớ muốn cùng Yuuchan sinh nó ra. . ."




. . .




Acchan bỗng nhiên cố sức vỗ tay một cái, làm Takahashi nằm bên cạnh nàng giật mình tỉnh dậy.


"Sao vậy?" Minami dụi mắt, hỏi.


"Tớ nghe rồi!" Acchan ức chế không được giọng nói đang run rẩy của bản thân, "Tiếng gây tê và rạch tầng sinh môn*!"
*Rạch tầng sinh môn là một thủ thuật nhỏ, khiến âm đạo rộng ra, giúp bé chào đời dễ dàng hơn, còn tránh bị vỡ mô.
Nói chung là sinh thường đó, không có sinh mổ.


Giọng của Acchan không cao, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy. Không ai muốn hỏi câu phòng sinh sản có cách âm làm sao mà nghe thấy. Ai ngủ cũng đều tỉnh dậy, mọi người không hẹn mà cùng nhau đứng lên, từ từ đi đến cửa phòng sinh sản.


Gần như chỉ trong nháy mắt chiếc đèn đỏ vụt tắt, hộ sĩ đầu đầy mồ hôi đẩy cửa ra, mọi người có thể rõ ràng nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ bên trong truyền ra.


Giờ đã là 11 giờ 59 phút trưa.


Mayu nhớ rõ bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ. Tháng 10 trời nắng, giữa trưa, không khí trong lành, khô hanh, một chút gió cũng không có.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét