Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 9










Chương 9 - Mùa hè không có cậu

















Trước hôm công bố kết quả thi mọi người tụ tập lại nhà Yuko ăn lẩu. Hẹn nhau mỗi người mang một thứ gì đó tới, kết quả ai cũng đều xách nồi qua. Sau khi cùng sỉ vả nhau xong, Tomomi và Acchan đi siêu thị mua đồ ăn, Minami phụ trách làm culi xách đồ, Sae phụ trách thực phẩm sống, Miichan và Tomo~mi phụ trách đồ ăn chín, Yuko phụ trách dọn dẹp phòng và chăm sóc Haruna, Haruna phụ trách ngồi một bên chỉ đạo.


Hơi nước bốc lên từ trong nồi lẩu, lát cá dần biến thành trắng trong nồi nước màu nâu sậm, đậu phụ từ từ nổi lên, trong gian phòng chật hẹp tràn đầy mùi thơm ấm áp.
Tác giả: Lẩu của mọi người ăn là lẩu Cá ông cụ(Monkfish(Cái con này thấy gớm lắm *_*)) nổi danh. Xuất phát từ câu "Lẩu cá ông cụ ghi nhớ sự nhiệt tình và yêu thương" mặc dù xử lý cá ông cụ rất là khó, ở đây có lẽ để cho mọi người ăn lẩu Cá ông cụ vậy.


Yuko xông xáo gắp cho Haruna một đống thịt.


Haruna cười nói: "Thịt ngực và đuôi là cho Tomo~mi và Tomomi."
Tác giả: Nguyên câu Nhật văn Haruna nói là "Tomo ha tomo tomo no"(ともはともともの) Là một dạng chơi chữ, thịt đuôi và ngực đọc là Tomo. <= editor không biết vụ này đâu nhé.


Tomomi tiến tới đoạt lấy chén của Tomo~mi, gắp một miếng thịt ngực cho nàng.


"Miichan là túi nước. Bởi vì dạ dày Miichan không được tốt lắm." Miichan gắp miếng túi nước màu đỏ cẩn thận chấm gia vị rồi tọng vào họng nhai mạnh nuốt mạnh nó mất.


"Era và Nuno là của Minami và Acchan." Tuy nói vậy, nhưng Era và Nuno cuối cùng đều về tay Acchan, Takahashi đành phải dùng đũa chấm wasabi mút mút, vẻ mặt lập tức như bị wasabi phát nổ bắn vào da.


"Nếu da là của tớ thì tớ không khách sáo." Không đợi Haruna phân phó, Sae lập tức múa đũa đem miếng da màu vàng đen gắp về chén.
Tác giả: Cái nổi tiếng nhất của Cá ông cụ chính là 7 bộ phận, trong truyện mỗi người được phân một bộ phận. Haruna được Lát thịt(Là thịt ở bụng, và má cá) là một bộ phận rất ngon, Yuko là gan là bộ phận rất dinh dưỡng. Miichan được phân túi nước tức là dạ dày, Acchan được Meno tức là buồng trứng.


Cho nên gan sẽ để lại cho Yuko. Yuko gắp miếng gan cá màu nâu lên, thấy mọi người đều vùi đầu ăn hùng hổ, lặng lẽ đem gan cá bỏ vào chén của Haruna, còn bản thân thì múc nấm và đậu hũ.


Haruna nhìn nhìn miếng gan cá trong chén của mình lại nhìn nhìn chén của Yuko, dường như ý bảo Yuko gắp miếng gan về ăn. Yuko cười chỉ chỉ vào bụng Haruna.


"Gan cá tốt cho Yuuna." Yuko nhẹ nhàng nói.


"Yuko thật cưng vợ a." Tomo~mi ngồi đối diện Yuko cười rộ lên, vẻ mặt Yuko vô tội nhìn nàng, hình như đang hỏi "Cách cái bàn vậy mà cậu cũng thấy rõ à?"


"Nhìn nè, Takahashi-chan đối xử với vợ rất cưng chiều a." Miichan vừa ăn vừa nói.


"Ách. . . tớ thích ăn wasabi. . ." Minami định nói "Thật ra tớ không đói" nhưng lại cảm thấy lời này quá gượng gạo, định nói "Hồi trưa ăn cơm no quá rồi" lại không đúng. Chỉ có thể nuốt nước bọt nói lời trái lương tâm rằng mình thích wasabi.


"Ngày này năm sau, chúng ta sẽ ở những nơi nào nhỉ?" Sae vừa lột da cá vừa trầm tư nói.


Miichan dùng chân đá nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Chuyện này buồn lắm, đừng có nói."


"Yuko thì sao? Miichan ở đâu? Sae ở đâu?" Takahashi hỏi, Acchan vội gắp thêm một đống nấm bỏ vào chén Takahashi ý đồ chặn họng nàng, đáng tiếc muộn rồi.


Sau khi kỳ thi kết thúc có thử so sánh đáp án, cảm giác lúc đó rất là khó tả, bất luận thế nào cũng chỉ có thể dùng câu "Không tốt cũng không tệ" để hình dung, vẫn chưa tệ đến mức liền gục ngã, cũng không tốt đến mức có thể vô tư. Chỉ có thể nói nếu như tất cả mọi người đều cảm thấy hài lòng, vậy có lẽ sẽ thi rớt, nhưng nếu mọi người đều bất an, có lẽ sẽ đậu. Miichan nói thi dược học chuyên môn có một đề làm không được, Sae không nói cụ thể sai ở mục nào, chỉ là cảm thấy như Yuko, cũng nói cảm giác rất là khó tả.


"Cùng tụ tập ăn một bữa trước ngày công bố kết quả, chính là để thoát khỏi cái cảm giác không yên này." Miichan mò đũa gắp rong biển.


"Được rồi tớ sai rồi. Xin mọi người uống Yakult*." Sae ngỏ lời nhận sai.
*Một loại sữa lên men nhiều lợi khuẩn.


"Yakult nhiều vào mới bù đắp được nỗi đau của chúng ta." Yuko cười đánh Sae một cú, "Hôm công bố kết quả thi phải mời mọi người ăn Sukiyaki!"


"Thi đậu nhất định mời mọi người ăn Sukiyaki." Sae gãi gãi đầu.


"Có học bổng phải mời lẩu Shabu Shabu a!" Tomomi cười rộ lên.


"Tớ không có thích cái loại lẩu chua lè đó," Sae phản pháo, "Cái yêu cầu sang trọng này xin mời Tomo~mi nhà cậu làm cho ăn."
Tác giả: Lẩu Shabu Shabu (船场汁, editor có cảm giác nó là lẩu Shabu Shabu, là cảm giác thôi ấy...) là một loại lẩu nổi tiếng ở Osaka, bởi vì Tomomi là người Osaka, cho nên Sae mới đâm thọt như thế.


Acchan lo sợ thiên hạ đại loạn cho nên bắt đầu vỗ tay, Miichan thì hứng thú ngậm đũa chờ kịch vui.


"Cơ mà, ngày này sang năm, con của Haruna đã biết gọi mẹ rồi nhỉ." Trước lúc Tomomi nhe nanh ra phản pháo, Minami bỗng chen vào một câu.


"Hoặc có thể là: Chú Minami nên cạo râu đi." Tomomi giơ pháo chuẩn xác.


"Minami nhà tớ đã sớm tẩy râu rồi nha." Acchan che miệng cười, "Cho nên "giơ pháo" lần này sợ rằng không có chuẩn xác a."


"Đợt "pháo" lần này giống như chân bạch tuột ấy, bị cắt đứt cũng có thể mọc lại." Miichan vừa thổi nguội đậu phụ vừa như không có việc gì, nói, "Ví dụ như, sau khi lên tiểu học năm 3, đứa nhỏ đã cao hơn Minami, đến lúc đó mỗi lần gọi "Chú Minami~ ", bầu không khí thật khó tả. . ."


"Ê! —— cơ mà đứa nhỏ sẽ là con trai hay con gái a? Bây giờ đã biết chưa?" Minami lại tiếp tục cố gắng trốn khỏi tình cảnh bị đem làm bia tập bắn "pháo".


Haruna xấu hổ cúi đầu, Yuko ngồi như một ông chú, cười nói, "Tuy chưa có biết, nhưng Haruna nói là con gái."


"Oa, thật á? Làm sao biết vậy a." Tomo~mi kích động buông đũa, "Thật muốn nhanh lên một chút để thấy Haruna nhỏ a, nhất định sẽ rất đáng yêu!"


"Chỉ là. . . cảm giác thôi a." Haruna ngượng ngùng trả lời.


"Cảm giác của người mẹ là chuẩn nhất." Vẻ mặt si mê.


"Ngày sinh dự tính là lúc nào?" Sae hỏi.


"15/10." Yuko đáp.


"Ồ! Có lẽ sẽ sinh cùng ngày với Yuko a." Tomo~mi buông đũa, hưng phấn đến gương mặt đỏ hoe, Tomomi ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cái chén mém chút rớt xuống.


"Nói không chừng nha." Miichan vừa nhai rong biển vừa nói.


Mặt Haruna lại càng đỏ hơn, Yuko mỉm cười lắc lắc cánh tay nàng, gắp rong biển và đậu phụ đặt vào chén Haruna.


Nồi lẩu trên bàn liên tục phát ra những tiếng lục bục.



——



Tiễn mọi người về nhà, dự định đi tắm rửa xong rồi nghỉ ngơi.


Ngồi trong bồn tắm, Haruna và Yuko đều yên lặng. Trôi qua rất lâu, cũng không ai nói gì.


"Hình như, lẩu hơi mặn." Dường như muốn phá vỡ im lặng, Yuko bỗng nhiên dùng giọng điệu thoải mái nói.


"Cậu chỉ uống nước lèo. . . Lát thịt rất ngon." Haruna nói.


"Đó là vì dao pháp của Sae luôn cắt dày mo, nhưng rong biển lại cắt quá mỏng, gắp không lên luôn." Yuko cười rộ, "Cơ mà Miichan vốn định làm nước lèo Miso, nhưng do Miso đã hết nên mới đổi qua dùng nước tương, kết quả thì mặn quá đi."


"Ha ha, hèn chi thấy Tomo~mi bỗng nhiên luống cuống đánh trứng gà cho vào nước."


"Cơ mà, máy đánh trứng của bác trai cho quá tốt a." Yuko nói, "Tomo~mi đánh vài cái đã nổi một đống bọt, quả thực có thể dùng làm bánh kem."


"Tomo~mi đánh quá nhanh luôn, nói không chừng ở nhà hay làm bánh kem riếc thành quen rồi." Haruna cười.


"Làm cho tốt a, vì Tomomi thích bánh kem."


Yuko đứng dậy đến bên cạnh Haruna ngồi xuống, đem đầu tựa vào vai Haruna. Tay Haruna kéo bờ vai Yuko, xoa đầu nàng. Yuko có chút buồn ngủ nên nhắm mắt lại. Haruna cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng một cái.


Hai người cũng không nói gì nữa.


Đầu xuân tháng tư ban đêm se lạnh. Đêm trước khi công bố kết quả thi.



——



"Tớ đi đây." Yuko đứng thẳng ở cửa.


Tiễn Yuko, nháy mắt Haruna có chút thất thần.


"Papa nhất định đang rất khẩn trương. . . tuy miệng vẫn cười toe toét." Haruna đem tay đặt lên bụng, "Papa của Yuuna siêu siêu ngốc. . . lúc cậu ấy khẩn trương không biết làm gì, thì cười, nhưng các ngón tay đều run lên."


Gần đây, có lúc sẽ nói với Yuuna rằng.


"Yuchan. Mẹ cũng. . . rất lo lắng."


Yuuna dường như hiểu được, động động trong bụng.


"Nè. . . Yuchan. Mặc kệ thế nào, trước tiên đi siêu thị với mẹ nha. Trưa nay phải làm trứng cuộn cơm cho papa. Nên làm canh gì đây nhỉ. . . bánh mì và sốt cà chua cũng hết rồi, còn phải mua dầu ăn nữa. . ."



...



"Yuko! Chúc mừng nha!" Sae và Miichan hung hăng vỗ đầu Yuko.


"Mấy tên khốn, ở cuối bảng có cái gì mà chúc mừng!" Yuko nhe răng trợn mắt đánh trả, đáng tiếc chiều cao quá chênh lệch, lực công kích giảm đáng kể.


Kết quả thi cử, Y Khoa 15 người trúng tuyển. Tin tốt là, Yuko may mắn ở cuối bảng, hạng 15, tin xấu là, không có học bổng. Thành tích của Sae và Miichan đều trung bình. Dược Học 20 người trúng tuyển, Miichan hạng 15, Sae hạng 13, mấy anh chị em đứng xem bảng kết quả như 3 người cũng nhiệt liệt ôm nhau nước mắt chan hòa.


Sau khi sinh Yuuna, Yuko thường nói, lúc Haruna mang thai, mình thường bảo muốn con gái không muốn con trai, hy vọng đứa nhỏ sẽ giống Haruna nhiều một chút, tốt nhất là xinh đẹp như Haruna. . . những mong muốn nhiều như vậy. Nhưng đến lúc sắp sinh, trong lòng cái gì cũng không dám ước, chỉ cầu cho đứa bé có thể khỏe mạnh chào đời. Hôm công bố kết quả cũng như vậy. Trước khi thi mong muốn có thể xếp hạng cao vào top nhận học bổng, hy vọng điểm cao một chút. . . cho đến khi nhìn bảng kết quả chỉ hy vọng có tên trên bảng là được, học bổng hay điểm đều không dám ước mong. Cho nên được hạng 15 đã vô cùng thoải mái —— với lại cái tên cột chèo Miichan cũng hạng 15 chứ đâu!


Tháng 4 thi đậu đại học rồi chuyện vui vẻ cũng xảy ra không ngừng. Tuần đầu tiên sau khai giảng mang Haruna đi kiểm tra, bác sĩ bảo con của Haruna là con gái.


Đứa nhỏ đã 4 tháng sóng siêu âm không còn ảnh hưởng nữa. Lúc vừa thấy đứa nhỏ trên màn hình, Yuko nghẹn ngào rơi nước mắt. Quay đầu lại nhìn Haruna, mắt nàng cũng đã ngấn lệ.


"Haruna, là con gái a!" Yuko hưng phấn chỉ vào màn hình siêu âm, kích động nói năng lộn xộn, "Xem nè! Nhúc nhích kìa nhúc nhích kìa! Bác sĩ bác sĩ cái này là cái tay hả? Nó nắm thành quyền hả? Ối xời ơi chân cũng nhúc nhích kìa!. . . Nè nè, Yuuna đây là mẹ nè~ "


Đứng trước mặt bác sĩ và y tá nên ngại không dám nói mình là papa. . . ồ, hình như, có lẽ xấu hổ a?


"Đồ ngốc, bây giờ Yuuna còn chưa thấy được chúng ta." Haruna nhìn màn hình siêu âm, che miệng lại không cho nước mắt chảy xuống. "Tương lai. . . không chừng sẽ là một cô gái bướng bỉnh a."


"Nhào vô nhào vô, tớ thích con gái bướng bỉnh nhất a!" Yuko hưng phấn nhìn Haruna, "Sau này lớn lên nó nhất định cũng xinh đẹp giống như Haruna."


Trong phòng siêu âm tối thui, ánh mắt Yuko lập lòe phát sáng.


Haruna nhớ rõ hôm sau khi xem kết quả trở về nhà, ánh mắt Yuko cũng phát ra ánh sáng ấm áp như thế này.



——



"30 ngàn. . . thêm 200 ngàn." Miichan viết xuống giấy 230 ngàn.


"Cho nên bảo hiểm y tế của Haruna tổng cộng có thể trả cho cậu ấy 500 ngàn." Yuko tay trái lật cuốn tài liệu an sinh xã hội lấy từ tòa thị chính, tay phải  gõ bàn tính.


"Ừa. . . tiền bảo vệ, tiền nằm viện, tiền sinh sản, trợ cấp cho các bà mẹ có thu thập thấp —— bao gồm cả trợ cấp dinh dưỡng cùng trợ cấp nằm viện, Trợ cấp y tế và phúc lợi trẻ sơ sinh. . ." Miichan nhìn tài liệu, đánh dấu từng cái. "Hai chữ 'bình thường' trước ngoặc Phí sinh sản là ý gì?"


"Tớ không biết, có phải có gì bất thường không?" Yuko nói, "Tớ gọi điện hỏi một chút."


Kết quả là, bảo hiểm y tế chỉ trả phí dụng sinh sản bình thường, gia hộ phí dụng chỉ có thể trả 25 phần trăm.


"Cái gia hộ phí dụng ý là gì?" Yuko hỏi.


"Gia hộ phí dụng là phòng sinh có đầy đủ thiết bị cần thiết. Một số sản phụ cần người nhà ở bên cạnh mình lúc sinh, là phải ở phòng gia hộ. Cái đấy cần phải trả tiền, khác với phòng bệnh bình thường, không thuộc hạng mục chi trả của bảo hiểm y tế."


"Tôi hiểu rồi." Yuko buông điện thoại.


Ve kêu vang ngoài cửa sổ. Mới đây đã đến đầu hạ.


"Quyết định rồi?" Miichan trừng to nhìn Yuko, "Cậu quyết định cho Haruna vào phòng gia hộ?"


"Ừ." Yuko gật đầu.


"Cậu đã thương lượng với cậu ấy chưa?" Sae không tin tưởng, dùng bút máy gõ gõ đầu.


"Không nói với cậu ấy." Yuko lắc đầu. "Nói với cậu ấy bảo đảm sẽ "Phòng sinh bình thường là được, tớ có thể ở một mình, Yuko ở ngoài chờ tớ thì tốt rồi" dạng vậy. Nhưng cơ bản là không được. Haruna là sản phụ trẻ tuổi, tình trạng thai nhi luôn không tốt. Cậu ấy lại dễ bị hoảng sợ, lúc đó lại đau như vậy, không ai ở bên cạnh, làm sao có thể yên tâm sinh em bé. Ở bên ngoài chờ không được a!"


"Lo lắng ghê nhỉ." Miichan lấy giấy ra tính toán, "Chúng tớ từng tính rồi, phòng sinh gia hộ phải thêm gần 600 ngàn, mặt khác còn chi phí chăm sóc sau khi sinh. . ."


"Tớ nghĩ, chỉ có thể đi làm thêm trong hè thôi." Yuko nói, "Trước đó vay học phí của ngân hàng, từ tháng 9 phải bắt đầu trả lãi suất rồi."


"Không phải sau khi tốt nghiệp mới trả sao?" Sae hỏi.


"Bây giờ còn 4 tháng miễn lãi." Yuko trả lời.


"Nghỉ hè cậu còn phải hỗ trợ ở phòng thí nghiệm đúng không." Sae hỏi.


"Phòng thí nghiệm có thể trả tầm 40 ngàn. Bây giờ có thể làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, trực đêm có thể kiếm nhiều hơn một chút. Nhưng mà vậy cũng không đủ, cho nên phải tìm công việc khác thôi." Yuko nói, "Nghỉ hè học sinh đi làm thêm rất nhiều, rất khó tìm được việc tốt."


"Tớ sẽ để ý giúp cậu." Sae gật đầu, "Tớ sẽ gọi điện hỏi người khác, nhìn xem có cách nào không."


"Tớ nghỉ hè đã hỗ trợ ở phòng thí nghiệm, nhưng mà, tớ có thể làm thêm ở cửa hàng tiện lợi cùng Yuko." Miichan nói, "Có chuyện gì thì tớ có thể giúp cậu một ca."


"Haruna, nghỉ hè cậu quay về nhà cha ở một tháng được không."


Trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, tối hôm đấy Yuko nói với Haruna đang rửa chén ở bồn.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét