Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 20


Thật sự fic này rất khó chịu, edit nó rất rất rất khó chịu, nhưng khi edit đến cuối mỗi chương rồi thì lại không thể nào ghét nó được, thứ gì ý ="=

P/s: Thật sự những địa danh, phương hướng, địa điểm, ga tàu v.v.v trong đây mình hoàn toàn không biết được thật sự nó ra sao cả, tên địa danh cũng nhờ trợ giúp của bác Google, cho nên vô cùng hy vọng có ai chỉ điểm cho nha~







Chương 20 - Chuyến tàu cuối cùng về nhà





















"Xin thứ lỗi!" Người đàn ông đứng xếp hàng ở phía trước Yuko hoảng hốt lúng túng nhìn nàng, "Cho tôi một đồng xu được không? Xin cô, tôi không có tiền lẻ."


Người đó mở bóp tiền ra cho Yuko xem, bên trong toàn là tờ tiền giấy trị giá năm ngàn yên. Người này thoạt nhìn có thể là một vị trưởng phòng không thường để lộ biểu tình hoảng sợ lúng túng trước mặt người xa lạ, rút ra năm ngàn yên đưa cho Yuko, cầu xin: "Xin cô, cho tôi một đồng xu. Mười yên cũng được, để tôi gọi điện thoại về cho bà tôi, bà nhất định đang lo lắng chờ tôi về ăn cơm."


Yuko do dự một hồi, đưa cho hắn một đồng mười yên, từ chối không nhận năm ngàn yên của hắn. Người đàn ông được giúp đỡ tiếp nhận đồng xu. Giơ tờ năm ngàn yên ra thật lâu, thấy Yuko không có ý muốn lấy, gập người thật sâu, sau đó xoay người tiếp tục nhẫn nại đợi đến lượt mình.


Tối 10 giờ 47 phút, thỉnh thoảng điện thoại có một chút tín hiệu, thử gọi cho Haruna, nhưng làm sao cũng không thông. Cũng không có dấu hiệu sẽ mở tuyến Ikebukuro. Mặc dù điện lực đã khôi phục, nhưng vẫn chưa có bất cứ sự tức giận nào, những ánh đèn trên đỉnh mái vòm phát ra ánh sáng lạnh lùng. Máy thu phiếu tự động và máy kiểm phiếu cùng phát ra những vệt màu đỏ.


Có vài người rời khỏi. Sau khi màn đêm chìm sâu, nhiều người cảm thấy hết hy vọng tuyến Ikebukuro sẽ được mở lại, thế là lục tục rời đi, cố gắng thử những cách khác. Có vài người sau khi rời đi thì trở lại. Nghe họ nói, tuyến Tamako - Shinjuku cũng ngừng lại, đài phát thanh ở tuyến Itsukaichi - Đền Kokubun hồi 6 giờ từng bảo rất nhanh sẽ vận hành trở lại, nhưng kết quả là không hề có tin tức gì. Có người thậm chí còn đi đến Shinjuku, rồi chán chường phát hiện tình trạng tuyến Yamanote càng tệ hơn: Xe Shinjuku dừng lại trước quảng trường tụ tập rất nhiều người đi làm chờ tan tầm. Nhiều người không thể nhẫn nại chờ tin tức nữa liền gọi điện thoại đến Akihabara, người bạn tiếp điện thoại lái xe năm tiếng sau thì tới các trạm ở Akihabara, phát hiện các tuyến đường sắt thông đến vùng Yuko ở đều ngừng hoạt động.


Chiếc màn hình lớn ở tàu điện ngầm không ngừng chạy những tin tức mới nhất về vụ địa chấn. Đường cao tốc Kyomei và Kyozaki đều bị kẹt xe, có người đợi lâu đến nỗi hao hết xăng mà xe vẫn chưa nhích lên được chút nào, cũng không cách nào rời khỏi đường cao tốc.


Tokyo trong vài giây đồng hồ gần như trở thành thủ đô tuyệt vọng. Những người đang chờ đợi, lại không biết mình có thể chờ đợi được điều gì.


Màn đêm chìm sâu. Gió tháng 10 từ hai hướng Tetsukuchi và Gattai lùa vào. Mà quán cafe và sạp báo khi nãy còn rộn ràng nhốn nháo người giờ cũng đã nghỉ bán, gió lạnh dường như càng tứ vô kị đạn*. Yuko kéo kéo chiếc áo khoác, ôm lấy vali cùng túi đựng laptop, dường như làm vậy có thể ấm hơn một chút.
*Ngông nghênh không sợ gì


Hiện tại trở về liên lạc với ký túc xá của bạn học cũng không thể, bây giờ ngủ ở phòng làm việc còn thoải mái hơn nhiều, nhưng Yuko đã đặt quyết tâm, nếu vẫn không liên lạc với Haruna được, thì vẫn ở ngay đây chờ đợi, một khi tàu được vận hành, lập tức nhảy lên xe đi về nhà.


Haruna ở đâu? Là tín hiệu không tốt, hay là. . .


Yuko chăm chú nhìn không sót một chữ trên màn hình. Mỗi một phút có thiên tai, động đất, sóng thần những tin tức không xác định được cứ tuôn ra không ngừng. Nhìn theo dòng phụ đề khiến mắt Yuko mệt mỏi, bắt đầu chảy nước.


Tateyama. . . Tateyama. . . Yuko yên lặng đọc, rất sợ bản thân lỡ nháy mắt một cái thôi sẽ bỏ lỡ tình trạng nơi ở của gia đình mình.


Shiraishi. . . Tsunoda. . . Fukushima. . . Nihonmatsu. . . Kōriyama. . . Sugayama. . . Shirakawa. . . Koriyama... Otawara. . . Yaita. . . Utsunomiya. . . đi theo những địa danh chạy qua, tâm của Yuko càng khẩn cấp.


Tateyama.


Hai chữ đấy xuất hiện khiến Yuko không thể nào ức chế kinh hoàng, cảm giác chấn động kịch liệt trong lồng ngực khiến đầu nàng choáng váng.


"Tateyama. . . cấp 6.7. . . 17:49. . . cấp 6.1. . . 18:26. . . cấp 5.1. . . 19:15. . ."


Yuko đưa tay ấn huyệt thái dương, nhất thời cảm thấy như bị trật đường ray.


Mỗi ba giờ chiều Haruna thường hay đến siêu thị mua đồ ăn. . . nghĩ đến đây Yuko không dám tiếp tục nữa.


Chiếc điện thoại trong tay đến bây giờ vẫn không có cách nào kết nối được, Yuko chỉ muốn tiếp tục cứng đầu ấn nút gọi, nhưng khi tỉnh táo lại thì nghĩ, tiêu pin vô nghĩa tuyệt đối không phải ý hay, lỡ Haruna gọi lại thì sao? Thế là cố gắng ức chế ngọn lửa đốt trong lòng, khép nắp điện thoại.


Những người dừng lại ở trạm Koenji cũng không quá nhiều (Sau này Yuko đọc được trên báo giấy thấy ảnh chụp ở trạm Shinjuku và Akihabara, người nhiều đến nỗi khiến người khác thở không nổi), đa số là người đi làm, cũng có những người trẻ tuổi và các bà nội trợ. Ngồi bên cạnh Yuko là một bà nội trợ ở Saitama, dẫn đứa con ba tuổi đến Tokyo mua đồ. Đổi tuyến Ikebukuro thì gặp động đất. Cũng giống như Yuko, đã thử liên hệ với người nhà nhưng điện thoại vẫn không thể thông.


Bé gái ba tuổi không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, mẹ gọi điện thoại thì nó chỉ ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lầm bầm một câu "Thật khó hiểu." Mặc dù người mẹ vô cùng lo lắng, nhưng vẫn luôn dỗ dành đứa nhỏ "Một lát baba sẽ đến đón chúng ta, đừng sợ."


Bầu trời đã tối đen mà cửa Bắc vẫn vắng vẻ —— thật khó tin Tokyo lại có thể yên ắng đến như thế. Thỉnh thoảng có tiếng xe cứu thương chạy lướt qua, thỉnh thoảng là tiếng phát thanh, thỉnh thoảng là những tiếng hú hú của xe tuần tra, trừ những thứ đó, kỳ diệu là, không có một âm thanh nào khác.


Thỉnh thoảng trong ga có vài tiếng nói nhỏ nhẹ phát ra, những người công tác viên mặc quần áo huỳnh quang đi tới đi lui bên ngoài. Những người kiểm tra đường dây vẫn bận rộn, nhưng điện thoại công cộng vẫn chưa thể dùng.


Gần 6 giờ thì dòng phụ đề bỗng nhiên thông báo Mitsuho miễn phí tất cả những đồ dùng trong máy bán hàng tự động. Những người nhân viên ở ga liền chạy đến ba chiếc máy bán hàng tự động. Mọi người lục tục đứng lên, xếp hàng chỉnh tề trước ba chiếc máy.


Yuko cảm thấy lạnh, muốn uống gì đó ấm ấm. Yuko đứng khá xa, nhìn thấy có trà chanh Kirin và trà sữa, cùng những lon cafe to nhỏ. Nguyên bản muốn uống hồng trà Kirin cho tỉnh táo tinh thần, bỗng nhiên nhớ tới đồ uống nóng của Mitsuho có hạn, nhìn những bà mẹ và con trẻ ở phía sau, thì thay đổi chủ ý, mua cafe.


Gần 7 giờ thì lại chấn động một chút. Tín hiệu vẫn chưa thông. Tin tức về sóng thần bắt đầu chiếm hết bản tin, hình ảnh từ trên không hiện ra một vài thành phố đã bị sóng thần nuốt trọn. Khi sóng thần đi qua, thành phố trong màn ảnh chỉ còn lại một đống hoang tàn như một núi xương trắng ngâm trong dung dịch formalin lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.


7 giờ 10 phút chiếc điện thoại bỗng nhiên phát sáng. Yuko bị dọa nhảy dựng lên, run run mở ra, là Miichan.


"Cuối cùng cũng liên lạc được với cậu!" Miichan ở đầu dây bên kia rống giận vội vàng nói, "Yuko, cậu đang ở đâu?"


"Tokyo! Trạm Koenji ở trung tâm ngừng hoạt động, tớ bị nhốt ở đây!" Yuko đáp, "Miichan thế nào? Tateyama an toàn chứ?"


"Tớ ở Nagoya! Tớ cũng không có ở Tateyama!" Giọng điệu Miichan lộ rõ sự thất vọng, "Hôm nay đến Nagoya hội họp. Đang bắt xe trở về thì nghe nói có động đất. Nói tuyến đường sắt ngừng chạy, quay về Tokyo cũng không được. Cậu có thể liên lạc về Tateyama không? Haruna thế nào?"


"Hiện tại tớ không gọi được." Yuko thấp giọng nói, "Nghe nói điện thoại hướng đông bắc không thể thông. Bây giờ khắp nơi đang chờ điện thoại công cộng."


"Bên tớ cũng có điện thoại bàn. Nhưng mà." Miichan có chút thở không thông, "Nhưng điện thoại bàn cả Tokyo còn không gọi được, cửa hàng tiện lợi dưới lầu đầy người chờ được gọi điện thoại."


"Có tin tức tớ sẽ lập tức liên lạc với cậu." Yuko nói, "Đừng lo lắng. Trước hết cậu nên ở lại chỗ hiện tại, qua một đêm xem tình hình có tốt hay không."


Sau 7 giờ thì cha Haruna bắt xe đến Tateyama, mang theo vải đầu chống thiên tai*, gạo, mì ăn liền, bột mì, sữa và nước. Đoạn đường này bình thường chạy xe chỉ cần 40 phút là có thể đến nay mất tới 4 tiếng. Hơn năm ngày nay trời ngã tối là bắt đầu lạnh đến thấu xương, sợ hao xăng nên không dám mở điều hòa, chạy đến nơi thì đã muốn đông cứng cả người.
*Nó là một loại mũ có vẻ là bằng bông hay thứ gì đó mềm mềm, để đội tránh vật gì rơi trúng(?)


Thật may mắn, Tateyama chỉ cắt điện và một phần nước (Chẳng hạn như nước trong bếp và phòng vệ sinh), hệ thống sưởi ấm bằng khí ga vẫn chưa cắt. Haruna mở đèn pin tìm khăn lông và những thứ giữ ấm được.


Chiếc đèn pin rọi xuống chòm râu trên mặt baba giống như là râu ngựa, Yuuna rất vui vẻ mà ké râu ông ngoại, mặc dù ông luôn miệng kêu đau nhưng hoàn toàn không có dáng vẻ cấm con bé làm thế.


"Bên phía Tokyo. . ." Ông nói, "Yuko." Nhưng lại sợ sẽ động phải nỗi lo của con gái, không thể làm gì khác hơn là vụng về nói lung tung ẩn dụ, "Vẫn chưa có tin tức?"


"Chưa." Trong bóng tối âm thanh của Haruna có chút nghẹn ngào. Nghe giọng của mẹ, Yuuna buông chòm râu của ông ngoại, lảo đảo bò đến phía giọng nói của mẹ nó phát ra, Haruna vội ôm con bé vào lòng.


"Ma~ ma~" Yuuna dùng âm thanh nũng nịu gọi mẹ. Haruna đáp một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu con bé.


"Oa, Yuuna biết gọi mẹ rồi a." Trong giọng cha lộ ra âm thanh hưng phấn, dường như quên mất bản thân ông vừa mới ở trong xe đông lạnh đến 4 tiếng, "Thử gọi ông ngoại đi. O —— ji —— sa —— n —— "


"Má~!" Yuuna một chút cũng không hiểu lòng ông ngoại, lại hô một tiếng như tuyên bố chủ quyền.


"O —— ji —— sa —— n —— !"


"Ma —— ma~!"


"O ——  ji —— sa —— n —— !"


"Ma —— ma~!"


"Này!"


"Xì!"


Tức giận im lặng một hồi, Haruna nhẹ giọng cười.


"Cái, Haruna a. . ." Baba muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói được gì, vụng về im lặng vài giây, đổi qua giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút, nói, "Baba vẫn cảm thấy, những ai không được cao là do trùng dưa hấu* biến thành."
*西瓜蟲 - Bỏ vào gg để xem ảnh, không khuyến nghị những ai dễ nổi da gà và ghét bọ.
Tả sơ sơ thì nó giống cuốn chiếu nhưng ngắn người và mập hơn, vỏ có vẻ dày hơn, không biết cuốn chiếu thì... thôi.


Haruna nghe xong câu này thì xì một tiếng, bật cười.


"Thiệt!" Trong bóng tối giọng điệu baba dường như rất nghiêm chỉnh, "Hồi đó mang con đi xem qua, đụng một cái nó biến thành một cục tròn vo. Con nhớ không?"


"Trùng —— dưa —— hấu —— " Dường như Yuuna bị từ này hấp dẫn, chậm rãi lập lại một lần, đắc ý ngọ nguậy trong lòng mẹ.


"Bảo cháu gọi ông ngoại không gọi, có con trùng thôi lại tích cực như vậy!" Ông ngoại có chút buồn bực.


"Nhớ a." Haruna đáp.


"Cho nên. . . người nào lùn sẽ tự biết cuộn tròn để bảo vệ chính mình!" Cha Haruna rất kiên định nói.


Mặc dù rất muốn xem thường việc ví dụ về trùng dưa hấu này, nhưng Haruna vẫn cảm thấy thoáng yên tâm một chút.


Radio vẫn còn đang mở, những tin tức về cơn động đất vẫn được phát ra. Người đọc tin tức ngàn câu một điệu khiến người nghe buồn ngủ, ù ù như tiếng quạt điện đêm mùa hạ. Cũng may các tin tức mới vẫn trộn lẫn vào khôi phục lại tình trạng. Trong lòng Haruna lặng lẽ đoán trạm tàu điện nào Yuko có thể bị kẹt ở lại. —— có chỗ ở không? Có quay về KTX bệnh viện ở không? Nếu như bị kẹt ở giữa đường thì không ổn. . .


Baba kiên trì nói muốn ở lại bên cạnh Haruna, kết quả là hệ thống sưởi ấm phát huy tác dụng, ngủ trước cả Haruna. Yuuna nằm trong lòng mẹ trở người một cái, khịt khịt mũi, trông bộ dáng có vẻ đang ngủ ngon. Radio còn phát ra những tin tức mới, và những tạp âm ồn ào do đang thu giọng trực tiếp. Ngoài cửa thỉnh thoảng có tiếng xe cứu hộ cùng xe tuần tra, đèn pha nháy mắt lướt qua căn phòng u ám, rồi biến mất.


Haruna tựa vào cửa ban công, yên lặng ngồi. Thỉnh thoảng nhìn điện thoại một cái. Mặc dù điện thoại đang ở trạng thái bình thường, nhưng vẫn không mảy may lên tiếng, nàng nhìn chằm chằm vào màn hình, rất sợ lúc nó đổ chuông thì không kịp bắt máy.


11 giờ 30 phút. Khi cục pin cuối cùng biến mất. Rốt cuộc Haruna cũng buộc bản thân phải tin rằng có lẽ đêm nay Yuko sẽ không trở về.


Thỉnh thoảng khung cửa nhẹ lay động, ly tách trong bếp phát ra những tiếng lách cách va chạm. Tảng thịt bò đặt rã đông đặt trong bồn nước hồi hồi chiều bị cơn địa chấn làm cho mềm nhũn, những chiếc ly thủy tinh trên bàn cơm rớt xuống đất, vỡ tan từng mảnh. Tâm của Haruna dường như cũng bắt đầu vụn vỡ.


Còn 30 phút nữa, chính là sinh nhật 19 tuổi của Yuko, cũng là sinh nhật 1 tuổi của Yuuna.


Giờ này một năm trước, mình đang gắt gao nắm chặt tay Yuko trên giường sinh nở. Từng tấc thịt nứt ra đau đớn kịch liệt khiến mình gần như sắp mất lòng tin. Bàn tay ấm áp của Yuko giống như một cánh buồm giữa đại dương mênh mông, một Yuko mặt đầy nước mắt còn cố gắng mỉm cười, một Yuko vừa nắm lấy tay mình vừa dùng một tay khác đút cho mình uống nước và sữa, một Yuko vẫn luôn cổ vũ cho mình. . . bởi vì có một Yuko như vậy, mới có mình và Yuuna ngày hôm nay.


Yuko, bây giờ, cậu đang ở đâu?


Có nóng hay không có ăn gì không? Có lạnh hay không? Có nơi ấm áp để ngủ? Có điện hay không? Có đèn hay không? Có nước uống hay không?


Trong lúc nước mắt muốn tuôn rơi, điện thoại bàn trong nhà bỗng nhiên reo lên không hề báo trước.


10 giờ 40 phút, nhân viên đường sắt đến báo cho mọi người biết tuyến điện thoại đã có thể dùng được. Những người mệt mỏi (Có người còn đang ngủ gật) chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, xếp hàng thành bốn dãy trước bốn trạm điện thoại công cộng. Vài người bắt đầu tìm kiếm tiền xu và thẻ. Nhất thời trạm tàu điện ngầm vang lên tiếng đồng xu loẻng xoẻng va chạm.


Yuko tìm được ba đồng 10 yên, đưa cho một ông chú dáng vẻ như trưởng phòng một đồng, còn lại 20 yên.


Mặc dù không có quy định bắt buộc nào, nhưng mỗi một người đều không sử dụng điện thoại quá ba phút đồng hồ. Mọi người gọi cho những người vô cùng thân thiết của mình, báo cho họ biết bản thân an toàn, xin họ yên tâm, hoặc xin họ cũng bảo trọng, sau đó là tạm biệt, buông điện thoại, người kế tiếp bước lên phía trước. Cứ như vậy, đoàn người chậm rãi chuyển động.


Cuối cùng cũng đến phiên Yuko. Nhất khắc gọi điện được về nhà mình, não của Yuko đột nhiên trống rỗng, lời muốn nói đột nhiên không nhớ tới, so với làm báo cáo còn khẩn trương hơn.


"Haruna, là tớ."


Trong nhất khắc điện thoại được tiếp, Yuko cố gắng áp lại tâm trạng như thủy triều hùng dũng cuộn trào trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói.


"Yuuchan!" Bên kia đầu dây Haruna mang theo tiếng khóc hô lên câu này, "Bây giờ cậu đang ở đâu?"


"Trạm tàu điện ngừng hoạt động. Tớ còn ở Tokyo, trạm Koenji." Yuko cố gắng sắp xếp câu chữ, bình tĩnh nói, "Tớ đang chờ nó hoạt động lại. Cậu có sao không? Lúc động đất cậu ở đâu? Yuuna có ổn không? Bây giờ cậu đang ở đâu?"


"Cả nhà đều ổn, lúc động đất thì đang ở nhà. Trong nhà có hệ thống sưởi bằng gas. Tớ và cha đang ở đây." Có thể nghe được Haruna ở đầu dây bên kia đang cố gắng đè nén cảm giác muốn òa khóc, nhưng vẫn không khỏi nghẹn ngào, "Cha nó à, cậu ở đó có vấn đề gì không? Một mình có lạnh hay không? Có ăn cơm chiều chưa? . . ."


Bên kia, Haruna khóc đến không nói được lời nào nữa. Yuko cắn môi, lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nhưng kiên định nói với người ở đầu dây bên kia: "Haruna đừng khóc. Tớ ổn, không cần lo lắng. Trạm nhất định sẽ hoạt động lại nhanh thôi, khi tàu chạy, tớ lập tức trở về."


Âm thanh nức nở ở bên kia dần nhỏ, nhưng Haruna vẫn còn thúc thích.


"Nè, Haruna." Yuko nhìn đoàn người sau lưng, quay đầu lại hít sâu một hơi, nghiêm túc nói, "Haruna, tớ yêu cậu, yêu cậu hơn bất kỳ ai."


Liền bổ sung thêm, "Cũng yêu Yuuna nữa."


"Ừm!. . ." Haruna nghẹn ngào chỉ có thể đáp lại một âm như thế.


"Đừng khóc, dũng cảm lên, chờ về, nhé?"


"Yuuchan. . ." Haruna đè nén tiếng nức nở từng quãng, cố gắng nói ra một câu hoàn chỉnh, "Tớ luôn ở đây không đi đâu hết. . . sẽ luôn chờ cậu về. . . tớ và Yuchan. . . đều sẽ. . ."


Yuko đáp một tiếng, gác điện thoại.


Đêm này dường như là đêm dài nhất trong cuộc sống của mình từ trước đến giờ. Cuối cùng chịu đựng cho đến hừng đông. Buổi sáng 8 giờ ngày hôm sau, tuyến trung tâm được hoạt động. Yuko đáp xe đến Shinjuku, sau đó đón tuyến đến Akihabara. Theo sau sóng người đông đúc ở Akihabara mà đợi đến 5 giờ chiều, cuối cùng cũng đợi được tin tức trạm cao tốc được hoạt động.


Sau cuộc gọi của Yuko, chẳng biết vì sao Haruna lại tràn đầy dũng khí, lập tức gọi điện thoại cho mẹ Yuko, đại thể miêu tả tình huống hiện tại một chút. Buổi sáng bảo cha về công ty và nhà trước. Sau đó khoảng 9 giờ thì cũng có điện. Làm cơm cho Yuuna xong, Haruna bắt đầu dọn dẹp đống lộn xộn bụi bậm cùng mảnh vỡ và phòng tắm. Sau đó bắt đầu sửa sang túi khẩn cấp, tìm radio cùng đèn pin cùng hộp pin sao lưu, rót đầy nước vào bình ba góc*, dùng bao bột mì mẹ Yuko cho làm bánh gạo, sau khi cắt thành lát xong thì dùng túi đậy kín lại đặt qua một bên.
*Chẳng biết nó là cái gì nữa.


Trong ngày cơn địa chấn có lay động vài lần. Haruna đã không còn nhớ rõ rốt cuộc là bao nhiêu lần.


Đại khái khoảng 10 giờ, dỗ Yuuna ngủ xong, bỗng nhiên nghe được tiếng cửa. Haruna lập tức đứng dậy chạy ra lối vào.


Cửa được mở ra, Yuko tiến vào.


Tình cảnh này luôn lăn tăn gợn sóng mà ào tới trong suy nghĩ của Haruna một nghìn lần một vạn lần vào tối hôm qua. Yuko xách túi giấy tờ mở cửa ra, gương mặt còn dắt theo vẻ mệt mỏi của một đêm không ngủ. Áo gió nhăn nheo, có chút bụi bám vào, tỏa ra mùi cơm ở ga tàu, túi giấy tờ màu đen còn dính vài mảnh bụi trắng trên tường.


Không có ôm chằm lấy, thậm chí không có nói gì. Haruna che miệng lại, cúi đầu khóc.


"Tớ về rồi!" Gần như là nhắm tịt mắt để hô lên câu nói này, nhưng Yuko vẫn không thể ức chế được nước mắt của mình.


"Mừng cậu về!" Haruna dùng giọng nói nức nở hô lên, vài giây sau đó liền bị Yuko gắt gao ôm lấy. Trên chiếc áo khoác còn lưu lại mùi ngồi trên ghế xe lửa, có mùi mệt mỏi của một đêm không ngủ, có mùi cơm, có mùi bụi, đối với Haruna mà nói đây là những mùi dễ nghe nhất thế giới này.


Hai người ôm nhau thật lâu, mãi đến khi hình dáng nho nhỏ của Yuuna xuất hiện trên hành lang.


Yuuna ngày hôm qua còn bò, nay đã bắt đầu chập chững bước đi, mặc dù chỉ đi được giống như một con vịt, nhưng vẫn rất cố gắng giữ thăng bằng. Yuuna bước đi, vươn hai cánh tay về phía Yuko và Haruna.


"Yuchan!"


Yuko cởi áo khoác ra, vươn tay đến Yuuna.


"Pa —— pa!"


Khoảnh khắc chiếc đầu nhỏ của nó tiến vào lòng Yuko, Yuuna lảnh lót hô lên hai âm tiết.


"Hả?" Yuko không thể tin được nhìn Yuuna, lại nhìn Haruna, "Chờ một chút. . . Yuuna biết nói chuyện rồi sao?"


"Phải đó." Haruna lau giọt lệ trên mắt, ngồi chồn hỗm xuống giữa lối vào, vuốt ve chiếc đầu nhỏ của Yuuna, "Chiều hôm qua bỗng nhiên lên tiếng gọi mẹ. Tớ cũng hết cả hồn!"


"Thông minh quá! Thông minh quá!" Yuko xoa bờ vai Yuuna, cười đến phát ngốc.


"Korisu papa~"


Yuuna bỗng nhiên nói ra năm âm tiết, Yuko nháy mắt hóa thạch.


"Haruna! Cái này là sao nha!"


Mặc kệ Yuko bi ai kêu, Haruna đứng dậy đi vào bếp, mở nắp nồi sang một bên, nói: "Chiều nay muốn ăn gì? Tớ định làm cơm thịt bò, nhưng thịt bò mới rã đông một nửa thì bị địa chấn làm cho mềm nhũn, cho nên chiều nay không thể làm gì khác hơn là cơm thịt bò viên rồi. . ."




—————————————————





Tác giả: Mitsuho là ngân hàng Mizuho, không phải máy bán hàng tự động. . . thay đổi vì không muốn fic giống quảng cáo quá. (Nói xàm, đã giống y chang rồi).
:v cái trong ngoặc là của bạn ý tự nói nhé.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét