Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015

[Fanfic][Edit] Không thể quên - Chương 3


Hôm qua mê coi hoạt hình nên không có làm ╮(╯▽╰)╭







Chương 3




















"Ừ, thì là như vậy, một câu chuyện tình yêu bình thường trong trường nữ sinh." Tôi nhìn hai đứa nhóc đối diện, một đứa sợ hãi rụt rè bộ dạng như muốn khóc, đứa giống Yankee thì cau mày không nói lời nào.


"Thật thảm a senpai, oa oa oa oa~ " Đứa nhóc kia quả nhiên không nhịn được nước mắt nước mũi bắt đầu khóc. Vẫy vào chén tôi rồi! Quên đi, dù sao cũng ăn không vô.


"Senpai chưa một lần đi gặp lại chị ấy sao?" Đứa mắt hẹp hỏi.


"Ừ. Bây giờ cậu ấy cũng sống rất tốt không phải sao."


"Đi gặp chị ấy đi. Oa oa oa."


"Không phải người ta đã kết hôn rồi sao?" Tôi lạnh lùng nói, "Tôi đi tính tiền, hai đứa ăn xong thì tự mình về đi."


"Senpai!" Đứa mắt hẹp gọi tôi lại, "Nếu Kasai-senpai đã kết hôn, Itano-senpai cũng đừng để ý đến nữa."


Tôi mặc áo khoác đi bộ trên con đường đông đúc ở Tokyo, không biết hôm nay bao nhiêu độ, lạnh quá. Trước đây Tomomi cũng rất sợ lạnh, mùa đông đều thích mặc áo lông, siêu đáng yêu. Có đáng yêu. . . cũng là của người ta rồi, nếu là Tomomi, có lẽ sẽ là một hiền thê lương mẫu. Tuy sáng sớm nàng không thể rời khỏi giường, lại không thích dọn dẹp. Tại sao tôi lại luôn nghĩ đến nàng? Hiện tại tôi muốn đến đâu? Dạo phố? Mua quần áo hay giày dép sao? Đúng lúc hai ngày trước được phát lương, hơn nữa tòa bách hóa cũng rất náo nhiệt. Rất náo nhiệt, đáng tiếc có náo nhiệt thì cũng là của bọn họ.


Cuối cùng vẫn đi về. Nhà trọ tôi ở, là loại nhà trọ từng phòng bình thường, với một người ở cũng không tính là quá lớn, dụng cụ trong nhà đầy đủ, một chiếc giường đôi, một bàn ăn, một tủ quần áo. . . bị tên kia nói xong bản thân tôi cũng cảm thấy mình thật thảm. Bây giờ mới 7 giờ 30, tôi - một mỹ nữ hơn 20 tuổi trốn trong nhà trọ của mình tự hối tiếc, tự bi ai nhớ lại bạn gái trước đây! Hai đứa đó. . . tôi vốn đang vô cùng vui vẻ mua quần áo cho lớp học nhảy, đừng hỏi tôi chuyện đã qua lâu như vậy chứ.


Tôi đến tủ TV lấy ra một lọ thuốc, lắc lắc, không có âm thanh nào.



. . .



"Xin lỗi, không thể cho cô mở thuốc." Gương mặt thanh tú của bác sĩ Watanabe mang theo nụ cười dùng thước đo từng góc độ đều hoàn hảo giống như nhau, nói với tôi.


"Tôi bị mất ngủ." Tôi gia tăng âm lượng, lại cường điệu thêm một lần.


"Thuốc ngủ không thể uống nhiều, cô cần trị liệu tâm lý."


Lại trị liệu? "Hiện tại tôi đã có thể hẹn hò lâu dài với con trai rồi, không cần nữa."


"Vậy sao? Cô và bạn trai quen nhau bao lâu?"


". . . Một tháng." Nụ cười có độ cung hoàn mỹ của Watanabe cứ như đang cười nhạo tôi, "Đó là bởi vì đối phương. . . tính cách của đối phương không hợp với tôi. Tôi thật sự chịu không nổi. . ."


"Itano-san, không phải ai cũng nhất định phải quen với người khác phái." Ông cắt lời tôi, không nhanh không chậm nói.


"Tôi biết, nhưng mà tôi không có ý nghĩ gì với con gái, hơn nữa hẹn hò với con trai không phải dễ dàng hơn sao?" Watanabe há mồm muốn nói gì đó, tôi giơ tay ý bảo để cho tôi nói hết, "Nói thật đi bác sĩ, tình trạng giống như tôi có phải là trầm cảm, rối loạn lo âu cùng rối loạn cưỡng chế hay là hội chứng Peter Pan* hay không, nhưng tại sao cứ không thể thoát ra chiếc bóng ma thời nổi loạn ấu trĩ này, ông rõ mà."
*Những bệnh khác thì nhìn tên chắc cũng đoán được rồi, nên chỉ chú thích cái này thôi: Hội chứng Peter Pan đại khái nói về một người đã trưởng thành rồi nhưng tính cách và suy nghĩ vẫn trẻ con và không chịu lớn. Ở đây mình đoán chắc là do Chin bám mãi vào ký ức cũ của tuổi thơ và không quên được. Đọc thêm tại đây: Click


"Tuy bệnh trạng của Itano-san có rối loạn lo âu, trầm cảm và mất ngủ, nhưng chưa đến mức như cô nói. Kỳ thực tất cả mấu chốt đều là vì cô không thể quên người cô yêu năm đó. Nếu vấn đề này ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô, hiện tại trị liệu của tôi không có đạt được kết quả tốt nào, tôi kiến nghị cô nên đổi bác sĩ, hoặc là. . . nói chuyện cùng người kia."


"Cùng Tomomi? Không được không được không được, cậu ấy đã kết hôn rồi. Không thể dùng liệu pháp chán ghét nào để tôi quên cậu ấy sao?"


"Sợ là với tình trạng của cô loại này không thích hợp. Cô nói tình trạng hiện tại của mình với cô ấy, mặc kệ có nhận được tha thứ hay không, với cô mà nói đều là việc tốt."


"Không được."


Tôi nhớ đến lời Kasaki nói năm đó, loại chuyện này xảy ra trong trường học nữ là bình thường, nhưng tốt nghiệp rồi thì đa số đều không có việc gì nữa. Đáng tiếc tôi lại nằm trong thiểu số. Trước đây bác sĩ đề cử tôi nghe vài bài nhạc cổ điển, hừ, một Street dancer lại đi nghe nhạc cổ điển, ông nói tôi nhất là phải nghe nhiều 'Carmen'* vào, tôi không hiểu tại sao, sau đó lên mạng tra ca từ mới hiểu được chuyện gì. Tôi hoàn toàn không thông nổi người giang hồ kia, sao có thể tùy tiện thích một người, rồi tùy tiện ghét một người.
*Cái này... vở kịch này khó tra quá cho qua đi =)) 
Edit 20/1/2016: Vở kịch nói về một cô gái tên Carmen, rất xinh đẹp và cũng rất trăng hoa, dùng sắc đẹp của mình dụ dỗ rất nhiều đàn ông, một trong số những người đó vì say mê cô mà bỏ vợ nhưng cuối cùng lại bị cô ruồng bỏ để đi theo một người giàu có khác, khi đó anh phải về quê thăm mẹ già bệnh nặng, lúc anh quay về tìm cô, van xin cô quay lại nhưng cô không đồng ý còn tỏ vẻ khinh thường anh, trong lúc tức giận anh đã rút dao đâm chết cô và rồi vở kịch kết thúc.
P/s: Kết quả của 1 năm sau mình tìm được link torrent của vở nhạc kịch này và xem hết đó, khen mình đi =)))


Buổi tối, tôi không ngủ được, đầu rất đau cho nên không ngủ được, nằm trên giường cả người đều khó chịu, đứng dậy lại cảm thấy không có sức lực. Mở TV, có mấy trăm kênh, tôi tựa trên sofa, ấn đi ấn lại, ấn tới ấn lui. . . cô người mẫu trên quyển tạp chí quen thuộc lại giới thiệu đủ loại quần áo giày dép túi xách đang lưu hành hiện nay, 'ViVi' nói cho tôi biết màu nào là mốt của mùa, 'Elle' nói cho tôi biết màu trang điểm nào có thể bộc lỗ rõ con người mình, 'Vogue' nói cho tôi biết loại nước hoa nào có thể tản ra mùi hương mê người. Trong tủ lạnh chỉ còn rau cải sắp hư và một chút thịt bò đông lạnh. WC rất sạch sẽ, phòng khách rất sạch sẽ, phòng ngủ rất sạch sẽ. Trong hòm thư của tôi chỉ có vài bưu kiện quảng cáo của bạn trai trước đây để lại hoặc là mấy cái bưu kiện lảm nhảm còn giữ lại. Thật lâu chưa mua game, những game cũ cũng đã phá đảo xong. Tôi không biết mình đang tỉnh hay đang ngủ, chỉ mơ mơ màng màng nhìn thấy đồng hồ điện tử trên đầu giường hiển thị con số 4:30 AM. Nguy rồi, trên đó còn viết 'SUN', lớp dạy nhảy của tôi hôm nay cũng không thể đến.


Hôm nay tôi phải làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy đầu rất đau, tôi cảm thấy mình như sắp chết.


Tôi nhìn chằm chằm trần nhà nửa tiếng, bụng ục ục kêu. Tôi từ từ đứng lên, tìm vài thứ để làm bữa sáng, kết quả hoàn toàn không muốn ăn, nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ mới 7 giờ. Ngâm mình trong bồn tắm đến 8 giờ, trang điểm hết nửa giờ, ra ngoài dạo phố, rất nhiều tiệm còn chưa mở cửa. Tùy tiện đi vào một nơi, nhân viên ân cần giới thiệu cho tôi cái này cái nọ, bla bla nói liên tục. Không biết có phải do ngủ không đủ hay không, nghe một hồi thì dần không nghe giọng nói của nhân viên cửa hàng nữa, chỉ nhìn thấy miệng của cô ấy há ra khép vào. Không sao, yên tĩnh một chút cũng tốt. Tôi mua một chiếc váy liền thân phong cách Bohemian rồi liền vội vã rời đi khỏi người nhân viên dài dòng đó, lúc ra cửa tính tiền tôi mới phát hiện thảo nào chiếc váy này nhìn thuận mắt như thế, dường như trong nhà đã có một chiếc không khác lắm rồi.


Tôi nghĩ tôi muốn đến chỗ bác sĩ, tôi muốn đi khám bác sĩ, hai đứa nhóc quỷ kia hại chết tôi rồi, tôi phải đi khám bác sĩ. Vội vã đi đến phòng khám, hôm qua Watanabe trực muộn, chắc chắn hôm nay không có ở đây.


"♪♪~♪ "


"Alo, xin chào."


"Alo, Itano-senpai, Itano-senpai! Chúng em có phát hiện lớn nè!" Âm thanh líu ríu nghe là biết đứa khóc nhè.


"Chuyện gì?"


"Ây za! Chúng em chờ chị ở quán cafe bên cạnh trường vũ đạo, chị tới nhanh."


"Được." Rõ ràng bị hai đứa tiểu quỷ đó hại thê thảm như thế này, tôi còn ma xui quỷ khiến đến quán cafe gặp chúng, vừa mới xuống xe đã nhìn thấy hai đứa nó phất tay với tôi từ cửa sổ.


"Có việc gì?" Tôi kéo ghế ngồi xuống.


"Điện thoại di động, nhanh lên."


"Ừa, đây đây. Senpai chị xem."


Tôi nhận lấy điện thoại, trên đó viết "Tháng 12 bộ anime mới "Tất cả đều muốn" phỏng vấn các Seiyuu, kế đó là "Cách SKE yêu đương" do Furukawa Airi vẽ. . . Cast: Noto Mie, Sakamoto Ayako. . . Kasai Tomomi" Tôi giương mắt nhìn hai đứa nó.


"Phía dưới có ảnh, phía dưới có ảnh."


"Phỏng vấn seiyuu. . . Kasai Tomomi" Tomomi. . . bài phỏng vấn của Tomomi chỉ có một phần nhỏ, tấm ảnh cũng không to, nhưng tôi vừa nhìn thấy nàng liền cảm thấy chua xót. Nàng béo hơn một chút so với trước đây, gương mặt đỏ bừng, một tay che miệng cười đến vô cùng vui vẻ, gương mặt đó, vẫn giống y như hồi trung học.


"Senpai, chị ấy không có mang nhẫn."


"Tôi biết." Sao có thể còn mang chiếc nhẫn rẻ mạt đó, tôi vô thức sờ sờ lên chiếc nhẫn trên tay mình.


"Nhẫn cưới." Đứa mắt hẹp nhấn mạnh.


Nhẫn cưới? Tôi cẩn thận nhìn bàn tay nàng, quả thật không có mang gì, ngay cả nhẫn đính hôn cũng không có. Tomomi cậu ấy. . . chưa kết hôn hay là đã ly hôn? Tên khốn kiếp đính hôn với cậu ấy đã làm gì? "Đến đâu mới có thể tìm được Tomomi?"


Hai đứa ở đối diện nhìn lẫn nhau, lại có chút không thể tin được mà nhìn tôi, "Chị. . . muốn đi tìm Kasai-senpai?"


"Đúng, cậu ấy ở đâu?"


"Nơi ở cụ thể chúng em không biết, nhưng mà studio anime kia là ở cao ốc XX."


"Tôi đi tìm cậu ấy, tạm biệt." Tôi nhấc túi xách muốn đi.


"Ế ế~~~~ hôm nay cuối tuần, không có ai đi làm đâu."


"Uống gì đi."


"Latte. . . chờ một chút, Melon milkshake, cám ơn." Uống cafe nữa tôi chết mất.


"Chúng em vốn đang muốn khuyên chị, không ngờ chị tự nhiên muốn đi." Đứa mắt hẹp khuấy khuấy ly nước trái cây, "Senpai. . . chị muốn nói gì với chị ấy?"


Muốn nói gì với Tomomi? Tôi không biết, phải giống như bạn bè thân lâu năm không gặp cho nhau một cái ôm, hay là phải như bạn học bình thường hỏi han nhau một chút, hay Tomomi căn bản sẽ không để ý đến tôi? Tối hôm đó tôi ngủ rất sâu, chiếc đệm mềm mại giống như một cái đầm lầy, tôi rơi vào trong đấy, chậm rãi chìm xuống. . . xa xa tôi nghe thấy tiếng Tomomi, giống như tiếng vang trong hang động.


"Tomochin có thích tớ hay không?"


"Mồ~ cho tớ ngủ thêm 10 phút nữa đi."


"Cái gì Tomochin cũng nói ngon, chiyuu."


"Hừ~ tớ thi lịch sử được hơn 80 nha, Itano ngốc."


"Cậu lại bị thương thì làm sao bây giờ? Tớ sẽ đau lòng a, đồ ngốc!"


"Tomochin~ Tomochin~"


"Đùng!" Một tiếng nổ khiến tôi tỉnh giấc, thì ra là sấm sét.


Khí trời hôm nay rất tệ, dự báo thời tiếc viên có đôi mắt chuồn chuồn nói hôm nay trời 0~4 độ, gió cấp 5, mưa xen lẫn tuyết. Tòa cao ốc này là khu làm việc, không có thẻ công tác không được tiến vào, tôi chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Tôi đem theo thêm một chiếc áo khoác, tuy Tomomi sợ lạnh nhưng lại thích cái đẹp, nói không chừng còn đang mặc váy ngắn. Thật sự rất lạnh, dù nói nàng như vậy, nhưng thật ra tôi cũng không mặc nhiều quần áo, cơ thể của tôi không tự chủ được mà run rẩy, tay cũng đông cứng đau vô cùng, tôi nghi ngờ không biết có bị phù lên không.


Vù ~~~~ vù~~~


Gió lớn gào thét qua giữa hai tòa nhà. Thể loại gió gì thế này, cứ thổi vào trong cổ. Tôi kéo cổ áo dựng lên cao, co người lại, kỹ lưỡng nhìn từng người ra vào. Hình dạng vội vã ra ra vào vào của những con người khác nhau, nhưng tôi không nhìn thấy được bóng hình nào giống như Tomomi. Đến 9 giờ rưỡi thì nơi đây cũng trở nên vắng vẻ, tôi chỉ còn nhìn thấy hơi thở màu trắng của bản thân phả ra. Sao Tomomi còn chưa đến? Tôi thật sự lạnh đến chịu không nổi rồi. Gió thổi đến tai tôi cũng sắp vỡ ra. Hôm nay tôi còn cố ý mang chiếc giày cao góp 7cm, cho nên chân cũng đã đau.


"Ôi~ lạnh chết lạnh chết lạnh chết, nước mũi cũng chảy ra rồi."


"Nhanh uống chút đồ nóng đi senpai." Hai đứa nhóc kia không biết từ đâu đi đến.


"Cám ơn, sao hai đứa lại đến đây?" Tôi uống một ngụm, thật ấm áp.


"Sáng hôm nay có kiểm tra, kiểm xong thì về." Đứa mắt hẹp lôi trong túi ra một bọc cơm nắm cho tôi, "Mua trong căn tin trường, có lẽ ăn không ngon lắm."


Chiếc cơm nắm kia vẫn còn ấm, hai đứa này. . . đúng là hai đứa trẻ tốt bụng. Tôi nhìn hai đứa nó một chút, ăn cơm nắm, vị không tệ.
*Chụy ăn gì chả ngon =v=


"Senpai, em nghe bạn học nói các Seiyuu không phải ai cũng đến ghi âm, vai của Kasai-senpai thuộc dạng ít xuất hiện, tập này không có cảnh cho nên chị ấy sẽ không đến đâu."


"Ế? Vậy cậu ấy có ở công ty hay không?"


"Cái này cũng không chắc, chúng ta hỏi người khác được không?"


Đợi đến giờ 12 giờ trưa tan ca, vẫn không thấy Tomomi, chúng tôi đứng ở trước cửa hỏi từng người bước ra có phải là đến tham gia ghi âm hay không.


"Senpai, senpai! Người này chính là người ghi âm!" Đứa khóc nhè gọi tôi.


"Chào ngài, xin hỏi Kasai Tomomi hôm nay có đến ghi âm không?"


"Ừ. . . hình như cô ấy cùng Furukawa-sensei làm hợp đồng ở Nagoya."


"Nagoya!" "Chị ấy không có ở Tokyo!" "Vô cùng cám ơn, quấy rầy ngài rồi."


"Làm sao bây giờ?"


"Bây giờ tôi đến Nagoya."


"Ế!!!!!" Hai đứa nó trăm miệng một lời hô lên. Đứa mắt hẹp ngại ngùng liếc mắt nhìn đứa khóc nhè, lại nói với tôi, "Chờ chị ấy quay lại không được sao?"


"Tôi muốn đi bây giờ." Một giây tôi cũng không muốn đợi nữa, "Tôi còn chưa biết hai đứa tên là gì."


"Nito Moeno."


"Sashihara, Sashihara Rino."


"Cám ơn hai đứa đã giúp đỡ. Chờ việc này kết thúc tôi sẽ đến Akiba nói kết quả với hai đứa." Tôi đem chiếc áo khoác trên tay đưa cho đứa mắt hẹp, "Tặng cho hai đứa."


"Ế! Cái áo này mắc lắm nha, cám ơn senpai."


"Hẹn gặp lại."


"Nghe như 007 ấy nhỉ? Bond, James Bond. Sashihara, Sashihara Rino."


"Ngu ngốc. . ."


"Ế~~~~~ Moeno~~~~~~"


Tôi rời khỏi Tokyo trong tiếng ồn ào của hai đứa nó.


Vừa đến Nagoya tôi cảm thấy mình có chút kỳ quái, miệng khô lưỡi khô, cơ thể cũng rất đau nhức, có lẽ không quen với khí hậu, Tokyo và Nagoya gần như thế sao lại không quen khí hậu được? Người qua người lại ai cũng ăn mặc kín mít, tại sao tôi lại cảm thấy có chút nóng nực? Tôi đoán có lẽ tôi đã bị cảm rồi. Có người nói chỗ ký hợp đồng 4 đến 6 giờ chiều mới được vào, bây giờ là 3 giờ. Cũng là trong khu vực thành phố, có lẽ không xa, phía trước đúng lúc có một phòng khám, uống thuốc trước vậy.


"Bác sĩ, tôi bị sốt, xin cho tôi thuốc hạ sốt."


"Trước đo nhiệt độ đã." Bác sĩ cầm nhiệt kế đặt lên trán(?) tôi đo. Đôi mắt của vị bác sĩ này rất giống trẻ con, gương mặt thoạt nhìn có vẻ hồn nhiên.


"Bác sĩ, nhà sách XX cách nơi này có xa lắm không?"


"Rất xa, giao lộ phía trước đang được sửa có lẽ sẽ kẹt xe."


"Cái gì!?" Tôi hô to một tiếng.


"38.3 độ, có lẽ làm mát vật lý là được."


"Không cần, tiền khám bao nhiêu?"


"Cô còn bệnh đấy. Này! Này!"


Tôi ném tiền lại chạy ra đường, "Taxi! Taxi!" Tôi vô cùng lo lắng chặn một chiếc Taxi lại, "Đến nhà sách XX. Chạy nhanh một chút, chạy nhanh một chút, tôi có việc gấp." Tài xế nghe xong cũng bắt đầu tăng tốc, chưa được 10 phút thì bắt đầu kẹt xe. Bản báo phía trước viết 'đang thi công sửa chữa đường' kết quả chúng tôi vậy mà lại bị chặn nửa tiếng! Tới nơi thì nhân viên đã bắt đầu dọn dẹp bàn ghế. Tôi hỏi bọn họ ngày mai có phiên ký hợp đồng nào không, lại được báo cho biết hôm nay là ngày cuối cùng.


Trời cao, có phải ông cố ý không cho tôi gặp Tomomi? Lẽ nào đây là số mệnh của tôi? Tôi chui vào một chiếc taxi gần đó, quay trở lại giữa những ánh đèn neon lấp lánh, cảnh đêm của Nagoya và Tokyo không giống nhau, nhưng lại cùng có sự tàn khốc.


"A, cô đã trở lại, tôi còn chưa đưa tiền thừa cho cô a." Bác sĩ trẻ cầm lấy chiếc nhiệt kế để đo nhiệt độ cho tôi. "Ây~ 39 độ rồi, phải uống thuốc. Churi!" Anh gọi hộ sĩ lấy thuốc, lại hỏi tôi, "Có đến kịp không?"


Tôi tựa vào ghế, cảm thấy rất khó chịu, không muốn nói.


"Trông có vẻ là không. Mua sách gấp vậy sao?" Lải nhải liên tục.


"Ký hợp đồng." Tôi lấy tay che đôi mắt, yếu ớt trả lời.


"Idol hả?"


"Mangaka, Furukawa gì đó, tôi cũng không quen."


"Ế? Airi a!"


"Anh biết cô ấy?" Tôi buông tay xuống, mở mắt nhìn anh.


"Tôi rất thân với Airi a, cô ấy suốt ngày bám lấy chị tôi."


"Tôi không phải đến tìm cô ấy, có một Seiyuu, tên là Kasai Tomomi, cùng đến đây với cô ấy."


"Cô. . . chẳng lẽ cùng một dạng người như Airi a? Liếm poster người mình thích, còn đến bám dính lấy người ta vân vân. . ."


"Ế?" Ai lại biến thái như vậy chứ, anh cười cười lắc đầu, "Buổi tối cô ấy sẽ ở tại nhà anh à?"


"Chị của tôi có thuê nhà riêng, có lẽ cô ấy sẽ đến đó, bên cạnh khách sạn XX."


"Cám ơn." Tôi đứng dậy.


"Ế ế~ còn chưa uống thuốc mà a!" Bác sĩ trẻ tóm tôi quay về chỗ ngồi, "Một ngày ba lần, mỗi lần một viên, cách 6 tiếng một lần."


"Cám ơn." Tôi một ngụm nuốt viên thuốc con nhộng.


"Cô với vị Kasai-san kia có quan hệ gì?" Tôi nhìn anh, không trả lời, "Ma~ nhìn dáng miệng của chúng ta rất giống nhau nha, nói không chừng tôi có thể cho cô số điện thoại của Airi. . ." Hai tay anh chống lên bàn, nâng cầm, vểnh mỏ đem bút đặt trên môi, dáng miệng thành hình chữ W.


". . . Bạn gái cũ."


"Bạn gái? Ma~ cũng không sao. Vừa bị đá cho nên không bỏ được sao?"


"Chúng tôi chia tay hồi trung học. Bởi vì hình như hai năm trước cô ấy đính hôn rồi, không biết tại sao vẫn chưa kết hôn. . ."


"Cho nên cảm thấy mình còn cơ hội?" Anh nhếch miệng cười nhìn tôi.


"Vì sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì, nên đi tìm."


"Không ôm hy vọng sao?" Tôi gật đầu, "Ờm~ làm thiên sứ bảo vệ à? Vậy chắc chưa có ngày lành để tổ chức đám cưới đó." Bác sĩ bĩu môi nói.


"Tôi chỉ đến thăm."


"Ha ha~ nhìn quần áo của cô, không phải người địa phương đúng không? Từ xa đến đây tìm cô ấy, còn là vì chuyện của một người xa lạ. . ." Bác sĩ lấy điện thoại di động ra, "Đây là số điện thoại của Airi, đừng nói là tôi cho."


"Sẽ không, cám ơn bác sĩ."


"Cố gắng lên, cướp về được phải mời tôi ăn cánh gà nha."


Tôi cười cười với anh. Sợ là mời không được.


"Alo, xin chào."


"Alo! Rena à? Rena à? Rena à?" Đầu dây bên kia hô to, hỏi như bắn súng liên thanh.


"Xin lỗi, không phải."


"Ề~~~~~~ ai vậy?" Giọng nói sức sống bừng bừng khi nãy, giờ đã té xuống đáy cốc rồi.


"Xin chào, tôi là bạn của Kasai Tomomi, tôi đến để tìm cậu ấy, bởi vì làm mất số điện thoại của cậu ấy, cho nên. . ."


"Kasai-san? Kasai-san được người ta đón đi rồi."


"Đón đi?"


"Phải, hình như tên là Mi. . . Miya. . ."


"Miyazawa?"


"Phải phải phải, là Miyazawa-san."


"Có thể cho tôi số điện thoại của Tomomi không? Cô biết địa chỉ nhà Miyazawa chứ?"


"Thật ngại quá, tôi cũng không biết."


"Vậy nếu cô thấy Tomomi có thể phiền cô đưa số điện thoại này cho cậu ấy chứ? Tôi là Itano Tomomi."


"Ừm, được."


Miyazawa. . . Miyazawa. . . Miyazawa gì? Miyazawa Sayaka? Không đúng, đó là Akimoto. Miyazawa Sa? Saki? Sami? Sa. . . e! Miyazawa Sae.


"Alo, xin chào, tôi muốn tra số điện thoại cố định của Miyazawa Sae hoặc địa chỉ."


"Xin lỗi, thông tin của người này không có trong phạm vi kiểm tra."


"Chỗ cô không phải là trạm kiểm tra sao?"


"Chúng tôi chỉ phục vụ và cung cấp thông tin về xí nghiệp hoặc đoàn thể xã hội, thông tin tư nhân thuộc về riêng tư."


Tôi cúp điện thoại, tức giận chửi thề một câu. Tôi không biết chỗ hiện tại là chỗ quái nào, đèn đường mờ mờ, mới 9 giờ tối mà nhiều nhà ở đã tắt đèn. Gương mặt vô cùng nóng, phỏng chừng nhiệt độ cơ thể còn chưa hạ xuống, khát nước chết được. Tôi vừa nghĩ cách vừa đi về phía trước hơn 10 phút, một chút cũng không nghĩ ra gì. Mắt thấy có một khách sạn nhỏ, liền ở lại đó. Phòng ở đây vô cùng tệ, sàn nhà gạch men, còn nứt ra, TV cũng là TV lỗi thời, máy tính vậy mà còn lớn hơn máy chủ, đây là niên đại gì thế này? Tôi mệt mỏi kinh khủng, vứt túi xách lên giường, đi vào phòng tắm.


"Oa!" Nước trong vòi tuôn ra ào ào vậy mà lại là nước lạnh! Tôi khoác khăn tắm đứng trong đấy đợi vài phút sau nước mới bắt đầu ấm lên, nếu không phải đang bị sốt tôi cũng đã bị đông chết rồi. Tôi không rõ, đây là ông trời đang ám chỉ cái gì sao? Để tôi đừng làm việc ngu ngốc nữa? Dòng nước không lớn tưới lên cơ thể thôi, nhiệt độ cơ thể thoáng giảm xuống một chút, chỉ là gót chân vô cùng đau. Tôi không biết tại sao mình lại giống như một tên ngu ngốc tìm kiếm nàng, cũng không biết khi thấy nàng rồi nên nói gì, nhưng lại rất muốn nhìn thấy nàng, tôi rất muốn nhìn thấy nàng. Tôi sợ Tomomi của tôi cũng sống qua những ngày tồi tệ như mình.


"Cục cưng, người ta so với ba phút trước càng yêu cưng nha." Trên hành lang truyền đến giọng nữ vô cùng cao nháo loạn luồng suy nghĩ của tôi. Người Nagoya thật sự nhiệt tình vô cùng, vậy mà cũng có thể không chút nghi kị nói ra câu buồn nôn như thế, còn sợ không lớn tiếng như vậy cả thế giới đều nghe được à.


Tôi tắm xong mơ mơ màng màng nằm lên giường một chút thì ngủ mất.


"¥&. . . #. . . *@%" Nửa đêm có âm thanh kỳ quái nào đấy làm ồn tôi. Được rồi, tôi còn chưa kiểm tra chuyện của Miyazawa, phải rời giường thôi. Tôi cảm thấy mình đã tỉnh, nhưng ánh mắt vẫn rất nặng rất nặng, cố gắng thế nào cũng không thể mở ra. Tôi còn phải gặp Tomomi a. Tôi giãy giụa, nhưng cả người vô lực. Không biết từ lúc nào tôi lại ngủ thiếp đi, thời gian thật sự rời giường là 7 giờ 18 phút. Tôi ngồi trước máy tính lên mạng xem có thể tra được tin tức gì của Miyazawa không.


"Khụ khụ, khụ khụ~ " Đột nhiên cảm thấy lồng ngực khó chịu. Tôi đem tay đặt lên trán, dường như không còn nóng như hôm qua, nhưng mà vẫn còn âm ấm. Tôi mở túi xách lấy thuốc, túi tiền của tôi bị mở ra. Tiền mặt tôi mang theo đâu? Cửa sổ cũng mở!


"Bà chủ! Có trộm!" Tôi chạy xuống lầu tìm bà chủ.


"Thật vậy à, khách nhân? Mất bao nhiêu tiền? Bây giờ tôi báo cảnh sát." Bà cầm lấy ống nghe muốn gọi điện thoại, "Xin ngài đừng rời khỏi đây, cảnh sát có thể cần lấy khẩu cung của ngài."


"Lấy khẩu cung? Chờ một chút." Tôi ngăn cản bà, "Quên đi, tiền không nhiều lắm, tôi không có thời gian."


"Nhưng mà. . ."


"Bà chủ, nhận lấy!" Một con bé hơn mười tuổi mang theo hai hộp cơm đi vào khách sạn, nó nhìn thấy tôi dường như có hơi sợ, "Cái kia. . ." Nó nhìn tôi, muốn nói lại thôi.


"Chuyện gì?" Tôi đúng lúc đang tức giận, cau mày trừng mắt nhìn nó.


"Chị biết Dance tỷ không?" Nó vù vù nói.


"Dance!?" Tùy tùng của tôi trước đây?


Nó mở lớn miệng, sợ hãi nhìn tôi, "Cái kia. . . Dance tỷ muốn gặp chị."


Tôi suy nghĩ một chút, có lẽ đồng ý. Con bé dọc đường đi đều cúi đầu khom lưng đưa tôi đến một tòa biệt thự hoa viên.
*Là loại biệt thự có cả vườn bông.


"Đại tỷ!" Dance mặc một bộ đồ rực rỡ màu, khoác một chiếc áo lông.


"Ừ, đã lâu không gặp." Nàng đứng dậy từ trên sofa, để cho tôi ngồi, "Không ngồi." Tôi nhìn chung quanh một chút, căn nhà này lắp đặt thiết bị rất xa hoa, phòng khách còn treo một đèn thủy tinh thật lớn, trên tường không hề ít các bức tranh xinh đẹp, thảm lông trang trí trên đất phỏng chừng cũng rất đắt tiền.


"Ha ha. Đại tỷ tới Nagoya chơi sao không nói cho em biết a? Em nên phái người tới đón chị. Được rồi, Bánh Bao!" Nàng quay đầu hung tợn gọi con bé kia.


Con bé run rẩy một chút, từ trong túi tiền móc ra vài tờ tiền giấy, cúi đầu dâng bằng hai tay cho tôi, "Itano đại tỷ, hôm qua trộm tiền của chị, em xin lỗi."


Tôi liếc mắt trừng nó, đem tiền bỏ vào túi xách, "Dance, có phải em rất quen thuộc Nagoya?"


"Nhờ phúc của đại tỷ, khu này đều do em quản, khu khác cũng có mấy tên đàn em."


"Giúp tôi tìm người, tên Miyazawa Sae, là nữ, có lẽ cao hơn tôi 10cm, mũi tròn tròn, tìm địa chỉ nhà cậu ấy và số điện thoại."


"Nghe không? Còn không nhanh đi làm."


Tôi ngồi trên sofa, nhìn Dance một chút. Người này, trước đây bộ dạng ngu ngốc, luôn ngây người nhìn chằm chằm mũi của mình. Kiểm tra chưa bao giờ đạt chuẩn, trình độ đánh nhau cũng chỉ bằng một tên lâu la, bảo nàng đi làm việc một chút cũng không tin tưởng được. Bây giờ ánh mắt đã thay đổi a, ánh mắt sắc bén gọi thủ hạ làm việc này, trong khoảnh khắc khiến tôi nghĩ đến Shinoda.


"Đại tỷ ăn sáng không? Em gọi tụi nó chuẩn bị, Ramen Natto và giò heo phải không?" Dance cười hỏi tôi.


"Làm sao em trở thành Yakuza?" Tôi nhìn thoáng qua ngón út đã bị chặt đứt của nàng.


"Sau khi em tốt nghiệp cũng có đi tìm công việc đàng hoàng, ma~ làm gì cũng không được tốt lắm. Nên về quê gia nhập nhóm Yakuza bản địa, bây giờ làm một thủ lĩnh nhỏ. Còn đại tỷ?"


"Bây giờ tôi nên gọi em là Dance tỷ mới đúng."


"K-Không dám."


"Em còn nói chuyện lắp bắp à? Tôi là kẻ phản bội của nhóm Shibuya a." Nói đến đây, khi tôi rút khỏi nhóm Dance cũng từng giúp tôi, tôi vén sợi tóc mai lên, "Thật không ngờ trong chúng tôi em lại là người có tâm hồn Yankee nhất, Shinoda nên bồi dưỡng cho em thành tổng trưởng mới đúng."


"Đại tỷ. . . đại tỷ luôn là mục tiêu của cả đời em."


"Tôi chỉ là một người bình thường, em đuổi theo tôi làm gì?" Tôi cười chống đầu nhìn nàng.


Nàng nắm hai tay, bộ dáng khẩn trương. "Đại tỷ. . . thật ra. . ."


"Hửm?"


"K-Không có gì. Cái kia, chị đến Nagoya là để tìm Miyazawa kia?"


"Tôi đến. . . tìm Tomomi." Bởi vì nàng rất quen thuộc với tôi, nên tôi cảm thấy không có gì cần phải giấu giếm.


"Tomomi. . . Kasai Tomomi?" Dance nhìn tôi giống như nhìn thấy quỷ.


"Ừm."


Nàng không nhắc lại, vùi đầu ăn.


"Dance tỷ, tìm được địa chỉ người kia rồi."


Tôi buông đũa, "Ở đâu?"


"Đại tỷ, đừng nóng vội, em sắp xếp xe chở chị đến." Nàng kêu đàn em đi ra gara lấy xe.


"Dance này, cám ơn em." Tôi sờ sờ đầu nàng, mặc dù đang đứng trước mặt đàn em của nàng tôi không nên làm như vậy, nhưng với tôi mà nói nàng là một Dance ngốc nghếch luôn trung thành và tận tâm, "Bảo trọng."


"Bảo. . . bảo trọng, đại tỷ." Nàng đóng cửa xe, tôi mơ hồ nghe được lời nàng thì thào, "Chiếc tai nghe đại tỷ tặng em, em vẫn còn gìn giữ."


Tôi nhìn bóng dáng nàng dần nhỏ đi, nhớ đến bản thân thời trẻ trải qua thật nhiều chuyện hoang đường, nhưng chuyện làm Yankee tôi tuyệt không hối hận, tuy rằng ngốc nghếch, nhưng giống như tôi không hề hối hận vì đã phản bội nhóm Shibuya vì Tomomi.


Xe đột nhiên chuyển hướng tiến vào một con hẻm nhỏ, tôi đón đã sắp đến nhà của Miyazawa rồi. Đột nhiên tôi. . . tôi rất sợ, sợ mình lại bỏ lỡ Tomomi, sợ mình lại gặp được Tomomi. Nếu như tôi nhìn thấy Tomomi, tôi phải nói với nàng cái gì? Nàng có muốn gặp tôi hay không?


Tôi ấn vài cái lên chuông cửa, có người tiếp, cơ thể tôi thắt chặt, "Xin chào, Miyazawa."


"Xin chào, Sae hiện không có ở nhà."


Giọng của Tomomi. Là giọng nói của Tomomi! Tôi tuyệt đối không nghe nhầm! Tôi cảm thấy mũi thật chua xót, giống như có một luồng máu từ trong mũi chuyển ngược lên mắt hóa thành nước. Mỗi một tế bào trên người tôi đều muốn ôm chặt lấy chủ nhân của giọng nói này.


"Sae không có nhà, xin hỏi có chuyện gì không ạ?" Nàng lập lại một lần nữa.


"Tomomi." Tôi nhẹ giọng gọi nàng.


"Ế? Chị biết tôi sao?" Nàng có chút kinh ngạc hỏi.


"Là tớ, To. . . Itano Tomomi."


"Mồ~~~~~~~~~~" Dường như ở bên kia bộ dạng của nàng đang nghiêng đầu tự hỏi, "A! Itano-senpai, đã lâu không gặp."


Itano-senpai. . . nàng gọi tôi Itano-senpai, tôi thà rằng bây giờ nàng đang cầm một con dao cắm vào lồng ngực tôi. Tomomi, cậu thật sự là một người vô tình, dằn vặt tớ cậu sẽ thấy hài lòng sao?


"A! Em ra mở cửa."


"Không cần." Tôi không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, tôi cũng không biết tại sao, "Chỉ là. . . thuận tiện đến mà thôi. Gần đây cậu có khỏe không?"


"Mồ~ cũng không tệ lắm, senpai thì sao?"


"Khỏe." Tôi còn cho rằng mình sẽ khóc lớn, nhưng lại bình tĩnh lừa gạt nàng, "Tớ. . . không có chuyện gì, bảo trọng." Vĩnh biệt, Tomomi.


"Ế? Bảo trọng." Tôi nghe được một tiếng 'cụp', nàng treo ống nghe. Giọng nói của nàng, sau này sẽ không bao giờ quanh quẩn bên tai tôi nữa.


Đây là kết quả tốt sao? Dường như Tomomi hoàn toàn không để ý đến chuyện trước đây của chúng tôi, không phải đây là điều tôi mong chờ sao? 'Itano-senpai', a, Cậu cố ý muốn cho tớ khổ sở sao? Hay nói đúng hơn là hiện tại cậu hoàn toàn không xem đoạn tình cảm kia là một vấn đề? Không sao, Tomo, không sao, cậu có một cuộc sống tốt đẹp là được rồi.


Quả nhiên bác sĩ nói không sai, một khoảng thời gian sau khi tôi trở về không có chuyện gì hết, ngay cả khóc tôi cũng không khóc. Buổi tối ngủ rất ngon, chỉ thỉnh thoảng sẽ mơ đến nàng, mơ đến chuyện chúng tôi khi còn trẻ. Bình thường tôi vẫn có thể đi làm, shopping, dạo phố như trước. Tomomi, xin cậu hãy giống như giọng nói của cậu, vĩnh viễn biến mất trong đầu tớ đi. Cậu đã trưởng thành, chung quy tớ cũng phải trở thành một người lớn, loại người mà trước đây tớ rất ghét.


Đột nhiên nhớ tới mình phải nói kết quả cho hai đứa nhóc kia, phải đến trường Akiba. Trước đây tôi vẫn không muốn trở về. Ký ức của tôi về nơi đây đa phần đều không tốt, ngay cả những ngày vui vẻ cùng Tomomi tôi cũng không muốn khơi lên. Tôi đi đến sân tập, thấy một đội điền kinh đang chạy bộ, tiếp theo là tiếng còi dường như là của Akimoto. Tôi nghĩ nửa ngày, có lẽ đi đến bắt chuyện một chút.


"Ê, Akimoto."


Nàng rất kinh ngạc nhìn tôi, buông chiếc còi ra khỏi miệng, "Itano?"


"Gọi senpai a chết tiệt."


Biểu tình của nàng phức tạp nhưng không nói gì, chỉ làm một thủ thế bảo tôi đi theo nàng đến ghế đá trên sân tập ngồi, "Sao cô lại quay về trường?"


"Tìm hai đứa nhỏ." Tôi tiếp nhận chai nước khoáng nàng đưa.


"Tên là gì, không chừng tôi biết."


"Nito. . . Nito Moeno và Sashihara Rino."


"Có chút quen tai, hình như năm hai, muốn tôi đưa cô đi tìm không?"


"Không cần, tôi tự mình đi được rồi. Gần đây cô thế nào?"


"Ừm~ bộ dạng già dặn, khỏe mạnh vô cùng."


"Ha ha~ tinh tinh."


"Ê!"


"Ma~ gần đây tôi sinh bệnh, tháng trước viêm phổi, gần đây mới tốt."


Akimoto đột nhiên không nói nữa, tôi nghi hoặc nhìn nàng một chút, nàng vội vàng nói, "Ma, một lát nữa mới tan học, đến phòng y tế thăm Meetan đi."


"Ờ~ cái lão bà biến thái đó." Tôi nuốt nước bọt, "Được rồi, tôi đi, cô bận bịu phải không."


Tôi dạo bên ngoài một chút, trường học không có thay đổi nhiều, dường như thư viện có sơn phết lại một lần, cây anh đào dường như cao hơn một ít so với năm đó. Tôi đi đến tàng cây, thấy trên thân cây có khắc một vài chữ, đại thể là các cặp đôi khắc lên cái gì mà "Hoàng tử Paruru" "Yui Mariya". Mồ~ gan lớn thật, nếu như bị bạn học thấy không biết sẽ xấu hổ đến thế nào?


Tôi chậm rãi bước đến phòng y tế, lão bà kia mang mắt kính một mình ngồi ở trước bàn chơi vi tính, có trời mới biết đó là cái Galgame 18+ nào.


"Chào, bác sĩ, đã lâu không gặp."


"Nha ha ha~ Itano-chan, đã lâu không gặp. Còn mặc váy dài nữa, đáng yêu ghê." Nàng buông máy tính, vươn ma trảo về phía tôi.


"Nói gì thì nói, cấm sờ lung tung." Tôi chặn tay nàng, nhiều năm như vậy, chỉ có tinh thần của nàng là không giảm, tên lolicon đáng chết.


"Nhìn cưng đẹp như thế nhịn không được nha." Nàng chuyển qua công kích gương mặt tôi, tôi lười tính toán với nàng, không chống trả nữa, "Cưng tìm được Kasai-chan chưa?"


"Sao cô biết?!"


"Rino-chan nói."


Cái con nhóc đó, thật là phải khóa miệng nó lại mới tốt, tôi căm tức nói, "Tìm được rồi."


"Ế, hai cưng thế nào rồi?"


Cái đó có tính là hòa thuận không? Tôi không biết. "Ừm, bây giờ là quan hệ bạn học bình thường."


"Nha ha ha~ Itano-chan, đừng có làm vẻ mặt đau buồn như thế mà." Tay nàng đặt trên mặt tôi sờ tới sờ lui.


"Chỉ là tháng trước tôi bị viêm phổi, sắc mặt không tốt lắm."


"A, nghỉ ngơi cho tốt."


"Ừm. Sắp tan học rồi phải không? Cô biết lớp của Rino là lớp nào không?"


"Hình như là năm hai lớp K."


"Tôi đi, cô bảo trọng."


"Bái bai nha." Trước khi đi nàng còn tặng tôi một cái hôn gió.


Tôi cùng hai đứa nó xuống căn tin trường, đem sự tình giản lược nói cho hai đứa nó biết. Moeno ngẩn người, Rino vẫn bình tĩnh mà khuấy đồ uống.


"Senpai thật lợi hại a!" Dường như Moeno đã phục hồi lại tinh thần, phát ra một câu cảm thán như vậy.


Tôi cười khổ một chút, không nói gì.


"Chị không cảm thấy Kasai-senpai có chút quá đáng sao? Đi xa như thế để tìm người."


Trái tim của tôi đột nhiên trầm xuống. Không muốn để hai đứa nó thấy tôi xấu hổ, tôi vội nói sang chuyện khác, "Đói bụng rồi, ăn cơm đi. Cơm nắm lần trước hôm nay có bán không?"


"Cái đó ăn ngon sao?"


"Ừm, ăn ngon." Tôi gật đầu.


"Em muốn ăn mì sợi, Moeno ăn gì?"


"Chờ một chút, em là Moeno?" Đứa mắt hẹp là Moeno?


"Ừm."


"Không phải Rino sao? Em họ Nito mà phải không?"


"Em là Rino, Sashihara Rino, Sashihara Rino và Nito Moeno!" Đứa khóc nhè ồn ào.


"A, tôi nhớ nhầm rồi."
*Cho nên đứa ngẩn người ở phía trên là Sasshi nha.


Moeno lắc đầu, để lại một câu "Sashihara không đáng tin" rồi đi mua cơm cho chúng tôi.


"Ma~ Nito Rino và Sashihara Moeno cũng không tệ." Rino nói thầm.


"Em nói cái gì?" Tôi cười hỏi nó.


Nó lắc đầu, "Không có gì. Senpai, có phải chuyện tình yêu trong trường nữ sinh đều sẽ kết thúc trong bi kịch?"


Vấn đề này. . . Rất khó trả lời, "Chắc là đa số."


"Ừm." Nó rủ mắt không nói gì.


Cơm nước xong tôi đi đến thư viện, kiểu bài trí ở đây vẫn như trước. Tôi đi đến giá sách tham khảo, bắt lấy cuốn từ điển tiếng anh kia. Quyển sách này trở nên cũ đi rất nhiều, nước sơn màu vàng trên bìa đã phai đi bảy tám phần, trên góc cũng có nếp gấp rõ ràng. Bởi vì ở giữa thiếu mất một tờ, rất dễ lật đến nơi cần tìm, trang giữa còn sót lại phần giấy hình răng cưa. Tôi lấy ra phiếu mượn sách đã ố vàng, liếc mắt nhìn tên của chúng tôi "Itano Tomomi, Kasai Tomomi", tuy chữ viết của chúng tôi không được đẹp, nhưng cũng là từng nét viết ra. Tôi dùng ngón cái vuốt lên tên nàng, giống như tái diễn lại khoảng thời gian tốt đẹp của cuộc đời tôi.


Nhưng là, con người phải sống ở hiện tại, quá khứ có tốt đẹp đi chăng nữa cũng vô dụng. Một người trưởng thành phải trưởng thành trong lý trí. Tôi tự yên lặng với lời nói của chính mình. Tôi chuẩn bị đi tạm biệt cùng Moeno và Rino. Vừa chuyển người đột nhiên nhìn thấy Akimoto đứng ở cửa, cau mày nhìn tôi.


"Có việc gì thế?"


Nàng nhíu chặt mày không nói lời nào, chỉ đi thẳng về phía tôi, "Haiz~~~~~~~" Đột nhiên Akimoto lại thở dài một hơi, "Có một số việc không biết có nên nói với cô hay không." Nàng dừng lại nhìn tôi.


"Chuyện gì?"


"Sae nói. . . tháng trước cô đến nhà cậu ấy tìm Kasai?"


Tôi cười khổ, gật đầu.


"Cô vẫn không quên được chuyện hồi trung học sao?"


"Không có, tiện đường đến thăm cô ấy thôi."


"Tiện đường? Từ Tokyo đến Nagoya? Đừng có phô trương, Yankee." Nàng nâng tay vịn cằm, "Kasai nói rất bất ngờ khi cô tìm cậu ấy."


Lúc tôi đang cố gắng quên nàng, xin các người đừng nhắc đến nàng, "Tôi không nên đi."


"Bởi vì cậu ấy cảm thấy không quen cô."


Trước đây tôi không biết Akimoto là một tên ít nói nhưng một khi đã nói là gây tổn thương người khác. Tôi vô cùng tức giận nhìn nàng.


"Cậu ấy không phải cố ý muốn chọc giận cô. Cô không biết gì cả." Nàng lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn tôi, chậm rãi nói, "Kasai không nhớ được cô."


Phản ứng của tôi vẫn chưa trở về, "Cái gì?"


"Tôi không rõ tình huống cụ thể cho lắm, nhưng lúc Kasai chuyển trường, tuy rằng rất đau lòng lại một chút cũng không nhắc tới cô, chúng tôi cho rằng cậu ấy không muốn nhắc tới. Nhưng sau đó gặp lại bạn học cũ, có người nhắc đến tên của cô rồi bị cậu ấy nghe được, nàng hoàn toàn không có biểu tình gì. Chúng tôi nói vòng vo nhắc tới những chuyện liên quan đến cô khi đó, nhưng cậu ấy lại nói mình không quen cô."


Tomomi không nhớ được tôi? Nàng nhớ được Akimoto nhớ được Miyazawa nhớ được bác sĩ Ohori nhưng lại không nhớ được tôi? "Tomomi. . . có bị tai nạn xe cộ hay cái gì đó tương tự không?" Chuyện như vậy khiến tôi không cách nào ngờ được nó sẽ cẩu huyết* như phim truyền hình thế này.
*Chỉ tình tiết hay gặp, lập đi lập lại đến nhàm chán hay có trong phim truyền hình.


"Chúng tôi đã hỏi, cậu ấy nói không có." Vô duyên vô cớ không nhớ được tôi? Tại sao Tomomi không nhớ tôi? "Này, Itano." Akimoto gọi tôi, "Khi đó là chúng tôi hiểu lầm cô. Nếu như cô và Kasai. . . nếu còn có thể, lần này chúng tôi sẽ giúp cô." Nàng vỗ bờ vai tôi, "Hẹn gặp lại."


Ông trời đối xử với tôi thật tệ, vô cùng tệ. Để tôi cô đơn cả đời cũng tốt, tại sao phải dằn vặt tôi như vậy? Tôi vốn có một cuộc sống bình thường, đột nhiên hai con tiểu quỷ đến hỏi tôi chuyện mấy năm trước, khuấy lên nỗi bất an trong lòng tôi, như phát điên tìm kiếm Tomomi khắp nơi, bây giờ tôi khó khăn lắm mới có thể buông xuống, lại được người báo cho biết Tomomi quên mất tôi. Tôi phải làm một người trưởng thành, quên thì quên đi. Tomomi làm đúng, quên đi quá khứ mới có thể tiếp tục sống tốt. Tối hôm nay tôi đã tự nói những đạo lý này với mình lần thứ tư.


"Bác sĩ, tôi cần trị liệu tâm lý." Hiện tại tôi chỉ có thể nhắm mắt đi đến phòng khám của bác sĩ Watanabe.


"Ế? Không phải đã khỏi rồi sao? Bệnh trạng lại tái phát?" Watanabe cầm lấy chiếc đèn pin nhỏ rọi tới rọi lui vào mắt tôi, "Mắt ứ huyết quá nhiều."


"Tomomi đã quên mất tôi. Ai cậu ấy cũng nhớ chỉ có tôi là không. Tôi là bạn gái cũng là mối tình đầu của cậu ấy, bây giờ cậu ấy lại gọi tôi là Itano-senpai."


"Tâm lý không ổn định sao? Ha ha." Watanabe đem đèn pin thả vào túi, "Vừa rồi cô nói cô ấy ai cũng nhớ được hết chỉ không nhớ được cô?"


"Cũng không phải hoàn toàn không nhớ, chính là cảm thấy bản thân cậu ấy và tôi chỉ là quan hệ tiền bối hậu bối bình thường. Cậu ấy lại không có bị đụng vào đầu hay gì hết."


"A~ như vậy, có thể là chứng mất trí nhớ có lựa chọn."


"Cái gì?"


"Nói đơn giản, chính là vì để bản thân dễ chịu, lựa chọn quên đi khoảng thời gian khiến bản thân đau khổ."


"Tôi là thứ khiến Tomomi đau khổ?" Tôi phát hiện giọng nói của mình hơi lớn, uống một ngụm nước, Watanabe nhìn tôi, không nói đúng cũng chẳng nói sai, "Vậy. . . mãi mãi cũng sẽ không nhớ được sao?"


"Không hẳn, cũng cần trị liệu tâm lý, giải quyết nguyên nhân gây ra áp lực, lắng nghe, thôi miên hoặc nhờ thuốc."


"Nếu như cậu ấy nhớ được tôi, sẽ thấy rất đau khổ sao?"


"Cái này tôi không thể xác định được. Nhưng mà, Itano-san, nếu như có người vì tôi mà trằn trọc khó ngủ, không quản bao xa, không ngại vất vả đi tìm tôi chỉ vì lo lắng gần đây tôi có ổn không, chắc chắn tôi sẽ vô cùng vui vẻ. Tôi nghĩ đa số mọi người cũng nghĩ giống tôi."


Vậy sao? Nên đi nói cho nàng biết sao? Tomomi, cậu là chiếc gai hoa hồng không thể nào nhổ ra khỏi lòng tớ.




6 nhận xét:

  1. Mất trí nhớ có lựa chọn T.T Tomo mau một chút đi tìm Tomo ak Tomo mau một chút nhớ ra Tomo ak Cái chương này xem ra cũng ko ngắn nha :D Thánh đã vất vả rùi ! Cơ mà coi anime j z ta coi ké với :3 gần đây htv3 có vẻ hot chiếu naruto với hội pháp sư còn có doraemon với pokemon :D thank you so much for updating !!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :D chương này 7k9 words

      Xem hoạt hình đó, cartoon, không phải Anime, còn tựa thì là Kungfu Panda 3 và The book of life (─‿‿─) có hứng thú thì xem nha >.< rất hay luôn, mình bấn bài nhạc này của TBoL http://mp3.zing.vn/bai-hat/I-Love-You-Too-Much-Diego-Luna-Gustavo-Santaolalla/ZW6EZC97.html

      :( mình không thích nhóm lồng tiếng của htv3 cho nên không có xem Anime trên đấy TvT

      (─‿‿─) cám ơn đã ủng hộ nha *tim*

      Xóa
    2. Oki con gà đen :3 ta muốn chương 4 ak T.T Lót dép ngồi hóng @.@

      Xóa
    3. Hôm nay không có chương mới nha ^^

      Đau tay thôi, mai sẽ có, cỡ tối như bình thường ^^

      Xóa
  2. Dạng mất trí nhớ tạm thời này.... thường thì sẽ quên đi người mà mình yêu nhất hoặc hận nhất ah...

    Trả lờiXóa
  3. Harrah's Philadelphia Casino & Racetrack - JTM Hub
    Harrah's Philadelphia 목포 출장샵 Casino & Racetrack features 392 luxurious hotel rooms 성남 출장마사지 & suites, 4 공주 출장마사지 restaurants on site, 문경 출장안마 near Philadelphia 광주 출장안마 International Airport.

    Trả lờiXóa