Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 19


┻┳|・ω・)ノ tiếp tiếp







Chương 19 - Người thời nay có được cũng chỉ là tên của hoa hồng























Lần đầu tiên Yuko tham dự hội nghị Tokyo là một ngày trước sinh nhật Yuuna, cũng là một ngày trước sinh nhật 19 tuổi của Yuko.


Yuko rất vui.


Đây là thí nghiệm đầu tiên Yuko hoàn thành kể từ khi đến phòng thí nghiệm Matsui, những ngày không ngừng không nghỉ chỉnh sửa những đoạn thiếu sót trên Slideshow, những ngày không ngừng không nghỉ bị đánh thành kẻ ngốc ở các buổi Seminar* cuối cùng cũng kết thúc. Rốt cuộc Matsui-sensei cũng nở nụ cười, đứng dậy từ chỗ ngồi, vỗ vào bờ vai nàng, nói: "Báo cáo là phải thế!"
*Hội thảo


Buổi chiều hôm đó Yuko quay về phòng nghiên cứu dọn dẹp đồ đạc. Trên chiếc bảng đen trong phòng thí nghiệm viết:


"Khi các người ăn cơm thì Yuko đang sửa báo cáo
Khi các người uống trà thì Yuko đang sửa báo cáo
Khi các người vệ sinh thì Yuko đang sửa báo cáo


. . .


Yuko, xin cố gắng hoàn thành báo cáo này!


Bởi vì chỉ có hoàn thành nó, em mới có thể bắt đầu sửa phần báo cáo tiếp theo."


Yuko bật cười to.


Các đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm, sư huynh Takeuchi, Koike-senpai, Matsubara và Umeda, cùng Fujie đều vây đến trước bàn Yuko, vỗ vai Yuko rồi nói:


"Yuko, lần đầu tiên phát biểu cố gắng lên a!"


"Ngày mai sau khi phát biểu xong, cùng đi uống rượu!"


Yuko vui vẻ gật đầu.


Koike-senpai cũng vỗ vai Yuko, lộ ra vẻ mặt cổ vũ, rõ ràng đến nỗi khiến Yuko thấy bất ngờ.


Hai tháng trước, đại khái cách ba ngày từ khi Yuko nói câu kia với Rena, Yuko và Koike cùng nhau làm thí nghiệm. Sau khi thí nghiệm hoàn thành, chuẩn bị lau ống nghiệm thì bỗng nhiên Koike hỏi:


"Oshima-kun, hình như gần đây không thấy Matsui-chan đến tìm em, có chút trống vắng a."


". . . A, phải. . ." Yuko gãi đầu. Tự dưng bị hỏi đến, nàng không biết nên trả lời như thế nào.


"Ê, nhỏ!" Koike đem những ống nghiệm đã rửa sạch sẽ vào khung tủ, bỗng dưng đổi xưng hô có chút thô lỗ, "Đừng có làm cho Matsui-chan tức giận a!"


"A. . . cái này. . ." Bỗng dưng não Yuko bị chập mạch, không biết nên trả lời câu này như thế nào.


"Cho tôi một câu trả lời bình thường một chút a!" Koike đè thấp âm thanh, giọng điệu chẳng biết nên nói là nghiêm túc hay tức giận, "Dù có là con gái, cũng nên cho tôi biết được quý trọng là thế nào! Matsui-chan rất thích em chẳng lẽ em không nhìn ra?"


Ngay khi Yuko không biết nên trả lời làm sao, thì Reinyan từ đâu đó chạy đến, mỉm cười ôm lấy cánh tay Yuko, nói với Koike: "Em cũng siêu siêu siêu thích Yuko-senpai đó~ "


Koike nhất thời hóa thạch, trợn mắt nhìn Reinyan ngâm một bài ca rồi nhẹ nhàng kéo Yuko ra khỏi phòng thí nghiệm.


Fujie vài lần chạy đến giải vây cho Yuko vào những lúc quan trọng, đối với việc này Yuko vô cùng cảm kích. Nhưng Fujie cũng không có dự định muốn tiếp xúc nhiều với Yuko, dường như nàng là tinh cầu có quỹ đạo riêng của chính mình, vẫn làm thí nghiệm của bản thân, ngâm bài ca của bản thân, mỗi tuần vào chiều thứ ba đều tham gia CLB cưỡi ngựa, cùng với. . . mỗi ngày đều an vị ngồi trên yên xe của một người nữ sinh bị nàng gọi là "Ishida-kun" về nhà.


"Ngày mai papa phải đến Tokyo phát biểu!"


Sau cơm chiều Haruna đang rửa chén thì Yuko nhỏ giọng nói với Yuuna, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.


Đương nhiên Yuuna hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của câu nói này, nó vui vẻ cười khanh khách, đưa tay lên véo má Yuko.


"Này, ta đang nghiêm túc nha!"


Trong lúc cánh tay nhỏ bé của Yuuna nhào nặn hai má Yuko thì Yuko vẫn đang cố hết sức nói câu thoại đó.


"Yuuchan, có muốn thêm miến vào canh không?" Giọng nói của Haruna truyền ra từ trong bếp.


"Có~ " Yuko hướng vào bếp trả lời một tiếng, sau đó tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với Yuuna.


Khác biệt với Haruna, Yuko cố gắng nói những việc phức tạp một chút với Yuuna, lý do là Yuko nhận thấy việc này kích thích trí não. Từ khi Yuuna cai sữa, mỗi ngày Yuko đều cố gắng kể truyện cho Yuuna nghe.


Đọc những truyện cổ tích đầy sắc màu cho trẻ nghe rất tốt, Yuko chỉ có thể mỗi ngày đều dùng thời gian nghỉ trưa mà lên mạng tìm truyện, sau khi đọc thuộc lòng rồi, tối lại kể cho Yuuna nghe.


Mỗi buổi trà chiều, mặc kệ đối phương có muốn nghe hay là không, Yuko đều sẽ kéo Miichan và Sae tới tập kể truyện. Hai người bắt đầu thấy phiền hà, sau này cũng học được việc giả ra bộ mặt đần độn kiên trì nghe Yuko từ lúc mở lời liền nói ba câu lập lại hai câu cho đến hết truyện.


Chiều hôm nay Mayu và Yuki đến thăm Yuko, thế là thuận lý thành chương*, gia nhập đại quân nghe kể truyện cổ tích.
*Hợp tình hợp lẽ


". . . Cho nên về sau Giả kim thuật sư từ trong cửa đi ra. . ." Yuko cứ như trục ròng rọc lập đi lập lại câu thoại này, cố gắng nhớ được câu kế tiếp.


"Sau đó thì sao?" Miichan cắn một miếng bánh bao, Mayu đeo ánh mắt chờ mong nhìn Yuko, khiến Yuko không khỏi cảm khái, quả nhiên con gái của mình(?) là tốt nhất.


". . . Quay mặt qua hoàng tử. . . quay mặt qua hoàng tử. . ." Hai mắt Yuko nhìn trời, não bộ quay về buổi trưa lúc nàng đang đọc truyện, "Quay mặt qua hoàng tử. . . đọc một câu thơ. . ."


"Thơ gì?" Mayu hứng trí bừng bừng hỏi.


"Cái. . . ngày xưa hoa hồng. . . ngày xưa hoa hồng dùng tên mình để lưu danh. . ." Yuko đưa tay gãi má, nghĩ không ra câu kế tiếp, ". . . Ngày xưa hoa hồng dùng tên mình để lưu danh. . ."


". . . Người thời nay có được cũng chỉ là tên của hoa hồng."
*昔日玫瑰以其名流芳 今人所持唯玫瑰之名.
Chơi đoán nghĩa đi~


Yuki yên lặng bổ sung.


Vừa kể xong truyện cổ tích, Haruna bưng canh miến đi đến. Yuuna dường như ngủ quên lúc mới kể được một nửa truyện, Yuko không có cách nào khác đành ẵm nó về nôi, rồi đi về chiếc bàn nhỏ chuẩn bị uống canh.


"Này, Yuuchan." Bỗng nhiên Haruna lấy ra một chiếc túi gì đó. Yuko mở chiếc túi ra, phát hiện bên trong có một viên thủy tinh cầu nho nhỏ có hình cây anh đào Yoshino, làm thành móc treo điện thoại.


"Bùa xin ở đền đó." Haruna cười nói, "Phù hộ papa ngày mai phát biểu thuận lợi."


Yuko ngượng ngùng cười, gãi gãi đầu, lấy điện thoại di động ra gắn thủy tinh cầu lên.


"Anh đào Yoshino a." Yuko vừa gắn vừa nói. "Thật xinh đẹp a."


"Không phải nha." Haruna cười, "Là anh đào Oshima."


"Hả? Có cái hoa này á?" Yuko mở to hai mắt nhìn.


"Có nha." Giọng điệu Haruna có chút đắc ý không che giấu được, "Anh đào Yoshino là dùng anh đào Oshima cùng Giang Hộ Bỉ Ngạn* tạo ra. Cậu xem." Haruna chỉ vào hình vẽ trên thủy tinh cầu, "Khác với Yoshino, anh đào Oshima sau khi nở hoa cũng còn một chút lá xanh đó."
http://zh.wikipedia.org/wiki/%E6%9F%93%E4%BA%95%E5%90%89%E9%87%8E%E6%AB%BB
*Loài hoa này có thật nhưng mình không tìm được tên phiên âm. 江戶彼岸櫻


"Có thật kìa!" Yuko cảm thán.


"Sức quan sát của papa thật thiếu kỹ lưỡng." Haruna cười rộ.


Yuko ngại ngùng gãi đầu.


". . . Phải mang theo đó. . ."


Nói câu này thì ánh mắt Haruna dời đi hướng khác, dường như nói đến việc gì không liên quan.


"Tai hồng rồi kìa." Yuko phì cười.


"Với mấy chuyện như thế này thì lại kỹ lưỡng. . . . ." Haruna vừa như làm nũng lại vừa như oán giận.


"Haruna giúp tớ." Yuko lầm bầm nói, "Dây nhỏ quá, tớ luồn không qua."


"Thật ngốc." Haruna nhận lấy điện thoại cùng quả cầu thủy tinh, lấy ra một cây kim từ trong túi kim, cẩn cẩn thận thận xâu vào.


Dưới ánh đèn vàng nhạt, nhìn Haruna chuyên tâm gắn dây điện thoại cho mình, Yuko nở một nụ cười ngây ngốc.


Cuối tháng chín Yuko nhìn trúng được một gian phòng có một sảnh một bếp cùng phòng tắm riêng, cách phòng thí nghiệm không xa, thuê một tháng hết bảy ngàn sáu yên, không cần quà cáp, ứng trước tiền nhà ba tháng. Yuko cảm thấy rất hài lòng, đưa Haruna đến nhìn, Haruna cũng cảm thấy rất ổn. Yuko quyết định thuê gian phòng đó, từ tháng 11 bắt đầu dọn vào ở.


Ngày hôm sau khí trời rất tốt. Buổi chiều, Haruna treo quần áo lên móc, bỗng dưng thấy Yuuna bò lên Tatami đến bên nàng. Haruna móc quần áo xong, tiến tới ôm lấy Yuuna, nhẹ hôn lên chiếc đầu nhỏ bé của nó.


"Ma, mama. . ."


Cả người Haruna chấn động, tưởng mình nghe nhầm, nhưng hai bàn tay đã bắt đầu run rẩy.


Run rẩy bồng Yuuna đưa ra xa một chút, Haruna nhìn Yuuna, cẩn cẩn thận thận hỏi:


"Nè. . . Yuchan. . . mẹ không có nghe nhầm. . . ?"


"Ma —— ma!" Yuuna gọi lớn tiếng hơn, vô cùng vui vẻ mà mở miệng cười.


"Yuchan. . . con yêu. . . mẹ ở đây. . ."


Nước từ trong đôi mắt của Haruna không thể ức chế được mà lã chã rơi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má Yuuna.


Lấy lại một chút bình tĩnh, bỗng nhiên Haruna nhớ tới cái gì, lên tiếng hỏi:


"Con yêu, có thể gọi papa không?"


Yuuna vểnh cái miệng nhỏ nhắn của nó lên, một gương mặt không biết gì nhìn nàng.


"Pa —— pa." Haruna chậm rãi đọc, "Ừm. . . cũng có thể gọi là Ko —— ri —— su —— pa —— pa."


Không biết tại sao, bỗng nhiên nàng muốn làm trò với con sóc chuột này một chút.


"Papa. . . Ko —— ri —— su. . ." Tiếng nói Yuuna nhỏ xíu, hiếu kỳ quan sát rồi đọc theo. Sau khi đọc xong rất thỏa mãn mà vỗ tay cười. Haruna cũng cười.


"Yuchan thật thông minh." Haruna ôm Yuuna cười, bóp bóp vào chiếc tai nhỏ xíu của con bé.


Không biết tối nay con sóc chuột kia về nghe Yuuna gọi như thế thì vui vẻ đến thế nào a.


Haruna nghĩ như thế, nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp bốn giờ rồi.


"Tối nay nên nấu gì cho papa ăn đây? . . ." Trong lúc bị Yuuna nhìn chằm chằm Haruna kéo cửa tủ lạnh ra, "Súp lơ. . . trứng gà. . . một tảng thịt bò nhỏ. . . rau xà lách. . . có lẽ tối nay ăn cơm thịt bò là được rồi. . ."


Haruna lấy tảng thịt bò từ trong tủ lạnh ra, đặt vào trong bồn nước, định rã đông. Bỗng dưng nghe được một trận tiếng động nhỏ của cửa sổ và cửa giấy run rẩy va lập cập vào bản lề.


Nháy mắt gần như là theo phản xạ, Haruna chạy vội đến ôm Yuuna chui xuống gầm bàn, cùng khoảnh khắc đó, cả căn phòng bắt đầu chấn động kịch liệt. Haruna ôm Yuuna, sợ hãi nghe tiếng lách cách của chén dĩa va vào nhau từ trong bếp, tiếng rầm rầm rõ ràng từ chiếc tủ lạnh, sách và tài liệu của Yuko từ trên tủ rơi xuống đất như mưa, kéo theo lớp bụi dày ở trên tường, sau đó là tiếng cửa rung động cùng âm thanh đồ vật rơi xuống ở trong phòng tắm, tiếng khung kim loại chấn động. Trong trận rung chuyển kịch liệt, Haruna chỉ cắn môi, gắt gao ôm lấy Yuuna.


Không biết qua bao lâu, cuối cùng cơn chấn động cũng dừng lại. Mấy giây sau đó Haruna mới lấy lại tinh thần, bò ra từ dưới bàn.


Yuuna lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhìn mẹ của nó.


"Yuchan. . . con yêu. . . không khóc nha. . . kết thúc rồi. . ." Haruna ôm Yuuna cố gắng bình tĩnh lại, mở cửa bếp, tìm được chiếc radio bị cơn địa chấn khi nãy vùi lấp dưới đống đồ, ôm lấy nó không biết nó còn có thể dùng được hay không, cẩn cẩn thận thận bật mở.


Một loạt tạp âm trôi qua, cuối cùng cũng xuất hiện giọng nói của phát thanh viên.


". . .Xác định chính sách phòng chống thiên tai trong khu vực. . . Tokyo. . . tin khẩn cấp. . . thông tin từ trận động đất. . ."


Haruna nhẹ nhàng vỗ về Yuuna, ngừng thở nghe tin tức.


". . . Vị trí tâm động đất. . . dự đoán. . . Miyagi, Agata, Sendai. . . Natori. . . huyện Iwanuma. . . chấn động cấp độ. . ."


Haruna cảm thấy lòng bàn tay của mình cũng đã ướt mồ hôi.


"Khoảng. . . cấp 8.5. . . Miyagi, Fukushima, Ibaraki, Tochigi. . . chấn động dữ dội. . . xin người dân. . ."


"Nguy rồi." Haruna nghĩ.


Phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại liên lạc với Yuko. Haruna lấy điện thoại ra, gọi đến số của Yuko.


Không thông.


Trong điện thoại không có âm thanh chuông reo, mà là một mảnh yên tĩnh, đôi khi xuất hiện một hai tín hiệu ồn ào hỗn tạp.


Gọi lại vài lần nữa, cũng không cách nào kết nối được.


Haruna cảm thấy bản thân như rơi vào đáy vực.


Lấy lại bình tĩnh, xoa xoa huyệt thái dương(Yuko thường hay sử dụng phương pháp này), Haruna cố gắng hít thở sâu.


"Không cần căng thẳng." Haruna tận lực sắp xếp lại suy nghĩ, thử thuyết phục bản thân, "Không sao, trong radio Tokyo không nghiêm trọng như vậy. . . vừa rồi chấn động rất lớn. . . Tokyo không nghiêm trọng bằng nơi đây mới đúng. . . có lẽ tín hiệu bị cơn địa chấn làm cho biến đổi thôi. . ."


Hít sâu một hơi, Haruna gọi điện thoại cho cha mình.


May mắn, mặc dù âm thanh không rõ lắm, nhưng điện thoại đã thông.


"Haruna! Haruna ổn không? Con và em bé, Yuko nữa thế nào?" Cha Haruna lên tiếng trước, "Còn đang định gọi điện thoại cho con a!"


"Con và Yuuna đều tốt." Haruna lấy lại bình tĩnh, "Cha không sao chứ?"


"Thoáng một cái là trốn dưới bàn rồi." Cha Haruna còn đang thở gấp, "Hiện tại đang cúp điện. Mới nãy tìm không thấy điện thoại, thật là vội muốn chết luôn. Yuko đâu? Có ở bên cạnh con không?"


"Yuko. . . hôm nay phải đến hội thảo ở Tokyo." Haruna cố gắng nhẫn xuống cảm giác lúng túng hoảng sợ và muốn khóc, "Chưa liên lạc được."


"Chắc là tín hiệu không tốt." Cha Haruna lập tức nắm được yếu điểm, an ủi nói, "Không sao đâu, đài phát thanh nói Tokyo không có vấn đề gì lớn, chờ tín hiệu khôi phục nhất định có thể liên lạc được."


"Cha. . ." Haruna bắt đầu nhỏ giọng nức nở ở đầu dây bên kia, "Cha, con rất sợ. . ."


"Không sao, chờ một lát cha đến gặp con. Haruna không cần sợ." Cha Haruna nhẹ giọng an ủi, "Yuko tiểu tử lừa con gái ta, ta còn chưa tính sổ với nó a, không thể để nó nhẹ nhàng đi —— "


Vốn định nói "Tẩu điệu*" nhưng lại cảm thấy không may, cho nên phải ngượng ngùng chặt đứt câu sau.
*Chắc giống "Tử điệu" tức là chết yểu ớ


"Cha. . . con không sao." Haruna bình tĩnh lại được một chút, "Cha ở nhà đi."


"Haruna thật sự không sao?" Cha Haruna vô cùng lo lắng hỏi, "Đợi cha một chút thôi."


"Đường xá chắc chắn không thông, bị kẹt trên đường thì không tốt." Haruna ngừng khóc, cố gắng thuyết phục, dùng giọng điệu bình tĩnh mà đáp lại, "Cha nên ở nhà."


". . . Được rồi, Haruna phải chú ý sức khỏe." Giọng điệu của cha Haruna còn chút lo lắng, "Truyền thông trong khu vực hình như còn có thể. . ."


Lời còn chưa nói xong, một loạt tiếng động che mất tiếng của cha Haruna.


Lúc động đất Yuko đang ở trạm xe Koenji chuẩn bị bắt tuyến Ikebukuro trở về nhà. Mặc dù không thể nói buổi hội nghị thành công, nhưng ít ra không có thất bại. Trong lúc cắm phiếu xe vào máy kiểm tra, tâm tình của Yuko vô cùng vui vẻ.


Gần như là nhất khắc rút phiếu xe ra khỏi máy, bỗng nhiên trạm xe rung chuyển kịch liệt, đoàn người rộn ràng nhốn nháo lập tức chạy đến nơi an toàn. Yuko muốn đi, nhưng phát hiện máy kiểm tra đã không còn cách nào chuyển về, tình cảnh này chỉ còn hướng chạy sâu vào trạm tàu điện, tìm một vách tường nào ngồi tựa vào đó.


Sau khi cơn rung chuyển kết thúc, Yuko vỗ bụi vôi trên người, lấy điện thoại ra muốn liên lạc với Haruna. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng đài phát thanh trạm xe lửa.


". . . Rất xin lỗi phải báo cáo với các vị. . . bởi vì tình huống đột ngột. . . tuyến Ikebukuro phải tạm ngừng. . . thời gian mở lại chưa xác định, xin quý vị lượng thứ vì đã mang lại rắc rối. . . ."


Đoàn người bắt đầu nhẹ phát ra tiếng kinh hô cùng thở dài.


Nhất khắc Yuko lấy điện thoại ra, không biết ai hô một tiếng: "Hoàn toàn không có tín hiệu a."


Sau đó bốt điện thoại công cộng cũng truyền tới tiếng thở dài báo hiệu, mấy người mặc trang phục nhân viên công tác chẳng biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện, hướng đến bốt điện thoại công cộng bắt đầu sửa chữa.


Yuko nhất thời rối bời, không thể làm gì khác hơn là ngồi tại chỗ, động một chút cũng không động.


Ánh sáng trong trạm bắt đầu chuyển sang dạng khẩn cấp, cửa hàng lưu niệm cùng tiệm cafe bắt đầu lục tục dọn dẹp. Hộp đèn LED bắt đầu chạy ra dòng chữ mới, báo tin bằng phụ đề.


". . . Các ủy ban bắt đầu biện pháp tăng cường phòng chống thiên tai. . . Tokyo. . . báo cáo khẩn cấp. . . địa chấn tình báo. . ."


Trong đoàn có người bắt đầu thấp giọng đọc.


". . . Vị trí tâm động đất. . . dự đoán. . . Miyagi, Agata, Sendai. . . Natori. . . huyện Iwanuma. . . chấn động cấp độ. . ."


Yuko cảm thấy lòng bàn tay mình cũng bắt đầu ẩm ướt.


"Khoảng. . . 8.5 cấp. . . Miyagi, Fukushima, Ibaraki, Tochigi. . . chấn động dữ dội. . . xin người dân. . ."


Theo phản xạ Yuko cầm lấy quả cầu thủy tinh treo trên điện thoại, dường như ở nơi đó nàng tìm được nhiệt độ còn sót lại của Haruna.




2 nhận xét:

  1. Có 2 lỗi nè c :3
    - Buổi chiều hôm đó Yuko quay về phòng nghiên cứu dọn dẹp đồ đạt. Trên chiếc bản đen trong phòng thí nghiệm viết -> đồ đạc; bảng đen

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đã sửa, cám ơn cậu (=´∀`)人(´∀`=)

      Xóa