Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015

[Fanfic][Edit] Không thể quên - Chương 4


Lần này là 13777 words.

=_= lại trễ deadline 1h33'







Chương 4






















"Túi dứa?" Tôi đọc câu thoại cuối cùng của tập anime.


"Tốt, đoạn thoại thứ 7 xong rồi chúng ta dừng tại đây, mọi người khổ cực rồi." Giám sát cách chiếc kính thủy tinh nói với chúng tôi.


Tác phẩm của Furukawa-sensei. . . không phải là giấc mộng hão huyền của cô ấy sao?


"Mọi người thật lợi hại a, không hổ danh là Seiyuu chuyên nghiệp." Furukawa cười nói với chúng tôi, linh hồn thật sự được ẩn giấu thật sâu dưới nụ cười bình thường này. "A! Kasai-chan, lần trước đến Nagoya có người để lại số điện thoại cho cô."


"Ế?" Chẳng phải rất lâu rồi sao?


"Tôi gửi danh thiếp của người đó cho cô nha."


"Vâng, cám ơn."


Itano Tomomi? Tôi nhớ trước đây ở trường Akiba có một người tên như thế, nhưng mà không phải rất thân, tại sao lại đến nhà Sae tìm tôi? Còn cố tình gọi Furukawa giữ số điện thoại cho tôi. . . mồ. . . Itano, Itano. . . bây giờ gọi thì đã trễ rồi nhỉ? Huống chi nàng cũng đã tìm được tôi. Ma~ quên đi.


Gần đây khí trời thật lạnh, vừa ra khỏi cao ốc, gió lạnh như đổ ập tới từ bốn phương tám hướng. Tôi chạy từ từ đến đoàn người chen chúc đứng chờ tàu điện. Hồi trước tôi từng có một loại ảo tưởng rằng, có người xa lạ nào đó luôn ngồi chung một chuyến tàu điện với tôi, một ngày nào đó chạy đến nói thích tôi. Ma~ làm sao có thể, Tomo bây giờ không phải là loại thiếu nữ tin tưởng vào những tình tiết trong manga rồi.


"A, Milk-chan, Milk-chan~ " Mỗi lần trở về nhà trọ của mình thì chú nhóc nhỏ này lập tức chạy đến bên người tôi, "Có đói bụng không? Mua đồ ăn rồi nè, chiyuu."


Được ăn là mừng quýnh lên, hừ~ chú nhóc vô tâm vô phế, trước đây đều là mama đút ăn, vậy mà giờ không nhớ mama hả? Tôi vò vò hai má nó. Nhưng tôi cũng rất nhớ mama và baba. Tuy rằng ở một mình rất tự do, nhưng mà cũng rất cô độc. Từ sau khi hủy hôn baba và mama vẫn còn tức giận. Chuyện như vậy. . . cũng không có cách nào khác, ước muốn trốn chạy vào hôm đó vô cùng mạnh mẽ.


"Hơn nữa chị còn có em, nhỉ, Milk-chan." Tôi ôm lấy Milk, "Này này, đừng có nhìn chằm chằm đồ ăn, chị còn đang nói chuyện với em a."


"♪♪~♪~" Ế? Là ai? Sayaka! ?


"Alo, Tomomi."


"Alo, Sayaka, gần đây khỏe chứ?"


"Tốt a, gần đây đội điền kinh của tớ đoạt giải nhất thi chạy cự ly ngắn đó. Ha ha."


"Ế? Lợi hại. Chiyuu mỗi lần vận động đều đau tay."


"Không sao, trước đây nhờ có Tomomi mà Meetan mới không quấy rầy chúng ta luyện tập."


"Chiyuu!!!" Cái người này.


"Kobayashi đến Tokyo đó."


"Thật á? Ế! Kobayashi baka! Ở đâu? Ở đâu?"


"Tớ hẹn cậu ấy hát Karaoke, 7 giờ ở XX, cậu biết chỗ này không? Phòng 167."


"Ừm, Tomo ăn cơm liền. Còn có ai nữa không?"


"Còn có một bạn học cũ."


"Ế, tớ có quen không?"


"Biết." Sayaka vội thúc giục tôi, "Được rồi được rồi, ăn nhanh đi. Không thôi cậu lại đến muộn."


Rất nhanh tôi đã ăn xong cơm, ấy~ tuy là ăn xong, ăn rất nhanh, rửa chén, trang điểm, nhưng đến nơi cũng 8 giờ. Tôi đến cửa phòng 167, nghĩ xem nên giải thích với họ như thế nào.


"Chiyuu! Tớ thấy cậu rồi, lại đến muộn! Mau vào!" Kobayashi ở bên trong lớn tiếng hô.


Tôi đẩy cửa ra thì thấy Kobayashi ngồi ở vị trí đối diện, "Kẹt xe chiyuu~"


"Ngụy biện." Kobayashi dùng sức bóp gương mặt tôi, "A, lại mập nữa rồi."


"Người ta chỉ có hơi béo." Người này thật mạnh tay quá, tôi kéo cánh tay nàng xuống, "Đau muốn chết chiyuu. Kobayashi baka~ "


"Ề~~~~ người đội sổ kiểm tra giữa kỳ không có tư cách nói tớ ngốc."


"Hừ~" Làm mặt quỷ với nàng, "Đó là vì cậu xin nghỉ không đi học."


Tôi nhìn bên cạnh, Sayaka đang hát, trong góc phòng còn có một người tóc quăn nhuộm màu rám nắng ăn mặc model.


"Mai-chan~" Trước đây tôi rất thích Mai-chan, tôi ôm đến, đầu tựa lên vai nàng, cơ thể của nàng thắt lại, giống như tảng đá, không nhúc nhích, tôi buồn bực ngẩng đầu, "Chiyuu?"


"Tomomi, tớ không phải. . ."


Chết! Không phải Mai-chan, âm thanh thật trầm, tôi hoảng hốt hãy nhảy dựng lên.


"Bốp"


"Chiyuu!!!" Không ngờ chân tôi đụng phải chân bàn.


"Đụng vào đâu rồi?" Người đó vội tiến lại gần. Tôi nương theo ánh sáng trên TV mới thấy rõ nàng.


"Chân, chiyuu." Tôi đè chân lại xoa xoa, "Thật xin lỗi, Itano-senpai. Đèn mờ quá, em nhìn nhầm." Hai người bên kia vậy mà cũng không đến dỗ dành tôi, giống như đang xem kịch vui để mặc tôi đứng trong bầu không khí xấu hổ này.


Nàng vươn tay đến, nhưng rồi lại cứng nhắc lui về, đổi thành thủ thế mời ngồi, "Không sao. Ngồi đi." Nàng nhìn tôi, rồi thu hồi ánh mắt, đem tay đặt lên đầu gối, rồi lại đưa tay qua hai bên hông, cuối cùng cầm lấy ly nước lên uống.


"Cái kia, em đi chọn bài trước." Tôi gật đầu một cái rồi chạy qua bên kia chọn bài. Đã lâu rồi không hát nhạc của Speed, từ nhỏ Tomo đã thích họ nhất, tuy sau này cũng có rất nhiều ca sĩ giỏi, nhưng quả nhiên Speed vẫn hơn hẳn. "♪~♪♪~" Ế? go go heaven? Nhanh vậy? Rõ ràng tôi mới vừa chọn thôi mà.


Itano đứng lên. Thì ra là nàng chọn.


"♪♪~♪~" Nàng hát đến đoạn cao thì hơi run có lẽ lên không nổi. Sayaka đưa cho tôi một chiếc mic, hất hất cằm ý bảo tôi hát với nàng. Tuy không quá quen, nhưng đều là bạn học chắc không sao. Tôi bắt đầu hát đoạn âm cao kế tiếp "go go heaven!". Cứ giống như trước đó chúng tôi đã từng luyện tập với nhau, đoạn tôi không thể hát thì nàng hát, chỗ nàng không thể hát thì tôi hát, còn không thì bèn nhìn nhau cười, đặc biệt ăn ý.


"Tomomi hát thật dễ nghe." Nàng giương khóe miệng, nhìn tôi nói.


"Senpai quá khen." Tôi giữ khoảng cách thích hợp rồi ngồi xuống.


"Ây za, đều là bạn học, khách khí như vậy làm gì." Kana ngồi xuống bên cạnh tôi, thoáng cái đã ép tôi qua đấy, "Ngồi gần vào tí."


"Không phải bên Sayaka rất rộng sao?"


"Tomomi uống rượu gì?" Sayaka nâng cốc đưa cho tôi.


"Ế? Uống rượu?"


"Có còn là con nít đâu. Tomomi."


"Cậu dám gọi nước chanh cho tớ xem."


"Được rồi, tớ uống bia, chiyuu." Dưới sự uy hiếp của bọn họ tôi không còn lựa chọn nào khác.


Itano rót đầy một ly đưa cho tôi, nhấp một ngụm nhỏ, "Ôi~" đắng quá, chẳng hiểu sao lại có người thích uống bia. Tôi vội cầm mic lên cố gắng hát. Sayaka và Kana dường như rất thân với Itano, liên tục trò chuyện với nhau.


"Này, Tomomi, nhanh tới uống với Itano-senpai hai ly, đừng có cướp mic! Tớ muốn hát!" Sayaka đoạt lấy chiếc mic của tôi.


"Chiyuu~" Tại sao tôi nhất định phải uống rượu cùng Itano? Tôi không có quen nàng. Tôi phiền muộn nhìn Sayaka, nhưng tên đó hoàn toàn không chú ý tới tôi.


Kana đi đến khoác tay lên vai tôi, "Còn thừa một chút không uống hết, sẽ thất lễ với senpai!" Nói xong đem chai bia của tôi trút ngược suốt, rồi cầm lấy bình rượu tự ngửa đầu ra uống sạch không còn một giọt, "Ha ha ha ha~ hức~ " Nàng ngã lên sofa.


"Uống ít cũng không sao chiyuu, tôi cũng cạn hết rồi." Không hiểu sai Itano lại nói câu cửa miệng của tôi, gương mặt nhạt màu rám nắng nhẹ ửng đỏ, đôi mắt híp lại thành một đường, thật sự đem chiếc ly còn một nửa lên uống sạch, "Tomo, Tomo. . ." Đột nhiên Itano tiến đến trước mặt tôi, vô cùng thân thiết gọi, "Sao cậu không mang nhẫn?"


"Em còn chưa kết hôn." Nguy rồi, người này cũng say.


"Không phải nhẫn đó, cái này, cái kia #. . . ¥@!" Nàng thẳng cúi đầu nhìn tôi chằm chằm, quơ quơ tay, cái này cái kia cả nửa ngày, thật thú vị.


"DANGEROUS! ! #&*! ! $%^" Sayaka hô to một tiếng làm tôi sợ nhảy dựng lên, nàng nhảy đến sofa, cầm lấy bình rượu đặt lên môi, quay qua MV của Nakashima Mika mà hát nhạc Micheal, "Mic hư rồi!" Kana cũng bị nàng làm tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi lại ngã xuống tiếp tục ngủ.


Không thể để các nàng uống nữa. Tôi nhờ nhân viên của quán nâng bọn họ lên Taxi. Thật vất vả mới tới nhà Sayaka. Bước chân Sayaka vẫn ổn định, nhưng Kana và Itano đều ngủ mê man. Tôi bảo Sayaka cùng tôi đỡ Kana, nàng và Kana chân vẫn còn mang giày vậy mà liền cùng nhau ngã lên giường.


"Sayaka! Sayaka! Còn Itano nữa." Tôi lay lay Sayaka.


"Itano?" Sayaka nhức đầu, ậm ừ nói. Nàng đứng dậy, đẩy tôi ra ngoài cửa.


"Sầm!" Nàng mạnh đóng cửa lại.


"Này! Sayaka!" Tôi ra sức gõ cửa.


"Đưa cổ tới nhà cậu đi."


"Ê! Này! Akimoto tinh tinh!" Đáp lại tôi là tiếng ngáy như sấm, tên đó khẳng định là đã ngủ rồi. Chết tiệt! Sớm biết thế đưa Itano về trước là được rồi.


Tôi chỉ còn cách quay về Taxi. "Xin đến khu XX."


Dường như Itano bị tôi đánh thức, ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên nước mắt lưng tròng, nhào đến ôm lấy tôi, "Tomo, cậu đi đâu vậy, Tomo."


"Ây za~" Đè chết tôi rồi, "Đến nhà Sayaka. Cậu ấy uống say đóng cửa lại rồi, nhà chị ở đâu?"


"Osaka."


. . . Osaka. . . rõ ràng là người Tokyo mà, "Hôm nay ở lại nhà em đi vậy."


Nàng vội vàng gật đầu liên tục, rồi lại chuyển thành cười khúc khích, ngã cả người vào tôi rồi ngủ mất. "Tomo. . . &*%Tomomi! #$$%&* "


Nặng muốn chết, tôi thật vất vả mới giãy ra được, nàng lại giật mình tỉnh, tựa lên đùi tôi, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích. Thật sự quá mất mặt mà, tài xế luôn miệng cười trộm. Về sau Tomo tuyệt đối không uống rượu cùng mấy tên ngốc này.
*Bác tài xế là fanboy rồi


Tôi đem cánh tay của nàng khoác lên vai, nàng cũng tự giác tựa vào tôi. Nàng một lúc đi thẳng một hồi đi ngang, còn lắc lắc lư lư, thật đáng lo cho cơ thể cao cao mảnh khảnh của nàng cùng chiếc giày cao gót sẽ trật chân. May mà nàng cũng thông minh, không nói gì, chỉ híp mắt lại cười cười nhìn tôi. Nói thật, bộ dạng này của Itano rất đáng yêu, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to, mũi cao cao, miệng lại giống như em bé, còn cười khúc khích lộ ra chiếc răng nanh khả ái. Quần áo của nàng cũng rất model, nếu như còn độc thân chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, vành mắt đen như vậy, có lẽ do buổi tối hay đi chơi? Ma~ không giống như tôi, loại người trở về nhà ngủ là nhất.


"Đinh~ đến lầu 12 rồi."


Tôi nâng nàng, vừa mở cửa, Itano đứng không vững nên ngã vào cửa, nàng không kêu đau mà còn bật cười khúc khích. Tôi dùng hết sức mới kéo nàng đến giường. Ế~ nhà của tôi chỉ có một chiếc giường thôi làm sao bây giờ? Ma~ không thể để khách ngủ ở sofa đúng không? Nhưng mà~~~~~~ ngủ sofa rất khó chịu a, Tomo muốn ngủ trên giường. Đều là con gái chắc không có vấn đề gì đúng không? Kệ đi, kệ đi, Tomo chịu hết nổi rồi, sắp mệt chết rồi. Cấp tốc cởi áo khoác của cả hai, ngủ~ ngon~ ZZZZZ


"Ôi~ đau đầu quá, chiyuu~ mấy giờ rồi?"


"7 giờ rưỡi, phải đi làm à?"


"Mồ~ ngủ thêm 10 phút nữa chiyuu~" Gối đầu-chan và chăn-chan thật mềm mại thật thoải mái. . . ai nói chuyện với mình thế nhỉ? Chị hai? Tôi đè mền xuống, ngửa đầu lên nhìn.


"Ngủ đi, 10 phút nữa tớ gọi cậu dậy." Itano từ trong bếp lú đầu ra nói với tôi.


A! Itano! Tôi nhớ rồi, hôm qua đi karaoke, ba tên ngốc kia uống say, tôi còn dẫn một tên về nhà mình. Nàng cầm chảo và xẻng hình như đang làm bữa sáng. Tôi vội mặc quần áo, tuy tôi rất không muốn rời giường, nhưng mà để khách làm bữa sáng cho thì cũng quá kỳ cục. "Thật xin lỗi, bữa sáng để em làm cho, em mặc áo xong liền đây." Tôi luống cuống tay chân trùm áo khoác, lại nhảy lò cò mang chiếc vớ dài cuối cùng.


"Ngồi đó đi, ngã bây giờ." Nàng bưng mâm lên, mỉm cười nhìn dáng vẻ hoảng loạn của tôi.


"Thật sự vô cùng xin lỗi." Tôi vội vã rửa mặt rồi mới ngồi xuống.


"Lê, cam, việt quất và ô mai." Nàng đột nhiên tiến gần đến, nhắm mắt lại hít một hơi sâu.


"Ế? Senpai cũng dùng hug me?" Tôi rụt lui về phía sau.


"Ách~ có một người bạn thích dùng." Nàng mím mím môi nói, "Cái kia. . . cái kia. . ." Nàng dùng đầu ngón tay nôn nóng nhẹ gõ gõ vào mặt bàn, một hồi bất an nhìn tôi, một hồi nhìn tường, ấp a ấp úng không biết muốn nói gì.


"Hả?"


"Hôm qua tớ. . . có nói gì kỳ quái không?" Nàng cắn môi dưới khẩn trương hỏi.


"Mồ~" Hôm qua nàng nói chuyện với tôi quả thật có chút thất lễ, mồ~ có lẽ không nên nói ra để cả hai khỏi phải xấu hổ, nhưng mà bộ dạng hiện tại của nàng thật đáng yêu, hừ hừ~ đùa nàng chút, "Cái đó hình như không có. . ."


"Phù~" Nàng thở phào một hơi.


"Chỉ là đừng có hôn em như thế nữa."


Nàng nhảy dựng lên, mặt đỏ tới mang tai, mắt cũng trợn to, miệng há ra đủ để nhét vừa một quả trứng gà.


"Phụt~ ha ha~" Tôi che miệng cười trộm.


"Này này này! Cậu gạt tớ!" Nàng nửa tức giận nửa buồn cười vỗ đầu tôi một chút, "Xấu xa."


Chiyuu? Tại sao tôi cảm thấy tình cảnh này thật giống như đã từng xảy ra?


Nàng đứng dậy, "Tớ phải đi làm, tạm biệt."


"Tiếp đãi không chu toàn, thật sự thất lễ rồi." Tôi tiễn nàng ra ngoài.


"Không, hôm qua làm phiền cậu rồi. Cái kia. . . sau này tớ có thể mời cậu ra ngoài không?" Nàng vừa mang dép vừa hỏi tôi, "Lần sau sẽ không uống rượu." Nàng vội bổ sung.


"Đương nhiên có thể. Lần sau cùng hát nhạc của Speed nha. Đi thong thả."


Nàng mỉm cười với tôi một chút, nhẹ nhàng đóng cửa lại.


. . . Tôi còn muốn ngủ tiếp một lát. Tôi đi đến bên giường, ngã người xuống. Ngủ ~ ngủ ~ ngủ ~


"Này, Tomomi, ngủ nữa sẽ bị muộn đó."


"Chiyuu nấu cái gì ăn cũng hết sức ngon."


"Cậu là cái tên sâu ngủ."


Người đang nói là ai? Tôi nhìn không rõ, bóng hình đó đang đứng giữa một luồng sáng chói mắt, nhìn không rõ hình dáng.


"Chia tay đi, Kasai."


Ngực đột nhiên đau nhói, tại sao bỗng dưng lại cảm thấy muốn khóc? Tôi cố gắng nhớ lại giấc mộng, lại chỉ có thể nhớ được từng mẩu vụn. A! Nguy! Bị muộn rồi.


"Rena, cậu cảm thấy thế nào? Hắc hắc hắc hắc." Furukawa kéo theo Matsui đến xem chúng tôi ghi âm.


Đồng sự Nakaya nhíu mày với tôi. Tôi bĩu môi đáp lại nàng. Trước giờ tôi cho rằng Furukawa chỉ mắc chứng ảo tưởng sức mạnh thôi, không ngờ nàng lại thật sự theo đuổi Matsui, hơn nữa Matsui vậy mà không cự tuyệt. Không phải là tôi bài xích tình cảm con gái, bản thân tôi cũng có từng lồng tiếng cho nhân vật yuri, chỉ là không nghĩ loại chuyện fan cuồng nhiệt theo đuổi thần tượng có thể thành công. Người như Furukawa, biến thái, siêu cấp biến thái, còn có một trái tim méo mó*. Tuy Tomo rất thân với nàng, chỉ là nhớ đến dáng vẻ mê mệt của nàng khi nhìn tấm poster của Matsui lúc chúng tôi ở Nagoya, khiến tôi nổi hết cả da gà. Nhưng mà biến thái thì biến thái, có thể chấp nhất thích một người như nàng, tôi cũng cảm thấy không tệ.
*Ám chỉ cái gì có liên quan đến biến thái đó.


"Tốt, nhưng mà tớ phải đến đài truyền hình quay phim, Airi." Matsui ôm Furukawa.


Furukawa cười đến gương mặt nở hoa rồi, tuy rằng nàng lén làm mấy chuyện biến thái sau lưng Matsui, nhưng khi Matsui ở trước mặt nàng, nàng so với cừu còn ngoan ngoãn nghe lời hơn, "Hôm nay Rena có thể gọi điện thoại cho tớ không?"


"Đương nhiên có thể." Furukawa tiễn Matsui đi ra ngoài.


"Cậu cảm thấy Matsui thích Furukawa sao?" Nakaya gỡ kính mắt xuống nói.


"Mồ~ dường như cũng có thích, chiyuu~ mặc dù Furukawa-sensei có chút. . . nhưng có thể yêu cuồng nhiệt đến độ này, cũng không tệ."


"Ề~ đều là con gái nên sẽ rất trắc trở đúng không? Nếu như là Tomomi, cậu sẽ chấp nhận sao?"


"Ế~ Tomo chưa từng nghĩ tới, nhưng có lẽ sẽ gặp gỡ thử xem sao, chiyuu."


"♪~♪♪~" Furukawa vui vẻ ngâm bài ca, cười toe toét quay lại. Nụ cười như vậy thật sự ngọt ngào, Tomo hy vọng Matsui cũng thích nàng, nếu không thì sẽ rất đáng buồn.


Hôm nay tôi lại tiếp tục cuộc sống ở căn phòng nhỏ. Tuy Tomo không yêu cầu nghiêm ngặt thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bản thân, nhưng cơ bản đều là sáng thứ hai đến thứ sáu đi làm, tối xem TV, tắm xong rồi đi ngủ. Cuối tuần thì ngủ đến trưa, buổi chiều đi dạo phố, buổi tối đi Karaoke. Thực sự là phải cảm tạ ông trời ban cho tôi kỹ năng dễ ngủ này, nếu không thật sự tôi không biết cuộc sống một mình của bản thân sẽ buồn chán đến cỡ nào.


Tại sao Itano lại gọi đến? "Alo, Tomomi."


"Itano-senpai chào buổi tối."


"Cái kia~ có thể gọi tớ là Tomochin không?"


"Được. Tomochin, haha." Cự tuyệt gọi nickname của người khác cũng quá thất lễ, huống chi tôi có hảo cảm với người senpai cùng tên với tôi này.


"Haha, cái kia. . . tối nay cậu rảnh chứ? Ban đầu tớ hẹn bạn đến công viên trò chơi XX, kết quả cậu ấy có việc, đã mua vé xong, cho nên. . ."


"Được!" Tomo thích đến công viên trò chơi nhất, đã lâu không đi, luôn muốn đi nhưng lại cảm thấy đi một mình không có vui.


"Thật hả!? Khụ khụ~ cái kia. . . 6 giờ rưỡi ở trước cửa tiệm bánh crepe BLEU chờ cậu, được không?"


"Được. Bái bai."



☆*:.。. Hello, giờ thì biết em là ai rồi chứ gì .。.:*☆ 



Tiêu rồi, rõ ràng đã đi bằng tốc độ nhanh nhất, vậy mà vẫn đến trễ. Itano cũng không có gọi điện thoại hay gửi tin nhắn hỏi tôi, nàng sẽ không tức giận chứ chiyuu? Ề~ làm sao bây giờ? Tôi chạy qua đường lớn, vội vã đi đến tiệm bánh. Hôm nay đông thật a. Tôi híp mắt cẩn thận tìm Itano, là người mặc đồ đen vàng kia sao? Dường như nàng cũng thấy tôi, đang đi về phía này.


"Itano-senpai, thật sự xin lỗi, để chị đợi lâu như vậy."


"Gọi tớ Tomochin a." Nàng cười đưa cho tôi một chiếc bánh crepe, "Vị bí đỏ đó."


"Ế~~~ senpai. . . Tomochin cũng thích vị bí đỏ?" Tôi cảm thấy vị này của bánh crepe là siêu cấp ngon, dù mọi người nói mùi của nó rất kỳ quái.


"Đồ ăn Tomomi thích đều ngon." Nàng mỉm cười nhìn tôi nói, "Lúc trung học chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, có lẽ cậu không nhớ rõ. Nhưng rau trộn mầm đậu cậu làm ăn rất ngon."


Có chuyện này sao? Dường như tôi chỉ nhớ có đi ăn cùng bạn học và Meetan thôi, "Chị từng ăn qua. . . a~ " Đầu có hơi đau, tôi xoa xoa thái dương.


"Sao vậy?" Nàng đỡ lấy cánh tay tôi.


"Không sao, có lẽ ngủ không đủ thôi, chiyuu."


"Không nhớ được cũng không sao, đi thôi." Nàng kéo tay tôi đi vào sân trò chơi.


Tôi muốn ngồi đu quay để ngắm cảnh đêm, tuy có rất nhiều người xếp hàng. Đứng phía trước chúng tôi là một cặp đôi đang ôm nhau luôn miệng anh anh em em, cánh tay của người con trai kia cũng duỗi vào trong quần áo đối phương, thật là đáng xấu hổ.


"Từ lúc nào Nhật Bản lại cởi mở như thế?" Itano nhỏ giọng lẩm bẩm.


Ế? Nàng nói giống như mình là một người rất bảo thủ, tôi tưởng rằng nàng sẽ không thấy quái dị mấy chuyện như thế này. Dáng vóc đẹp như nàng, lại ăn mặc như người mẫu của ViVi, không phải là loại người điển hình hay chạy theo trào lưu ở Shibuya sao? Hẳn là không dính dáng gì đến hai chữ bảo thủ chứ? Đôi giày này. . . "Giày đẹp quá. Tomo cũng có một đôi màu vàng." Loại lông xù này siêu đáng yêu.


"Thật trùng hợp. Tớ cảm thấy đôi giày này siêu đáng yêu, hơn nữa trông rất ấm áp, mang vào rất thoải mái, đế bằng dễ đi lại nữa." Nàng cúi đầu nhìn chân của mình.


"Phải phải, lần trước Tomo mang đôi giày này leo núi đó."


"Không phải Tomomi là loại người thích đứng nhìn hơn sao?" Sao nàng lại biết? Tôi hiếu kỳ nhìn nàng, "Ách~ tớ nghe Sayaka nói." Nàng giải thích.


"Tomochin."


"Ơi?"


"Chị thật đáng yêu."


Nàng cúi nửa đầu, giương mắt nhìn tôi, lại cúi đầu nhẹ nhoẻn miệng ngại ngùng cười, "Này! Tớ nhảy hip-hop đó, tớ rất ngầu nha."


"Một chút cũng không ngầu, kawaii, kawaii, kawaii!"


"Thiệt, hồi trung học tớ là Yankee nha." Nàng cố gắng biện hộ.


"Chiyuu~ em biết a. Em nhớ Tomochin. . . từng giúp em mang Milk-chan vào trường học đúng không?" Tôi gõ gõ ngón trỏ lên cằm, cố gắng nhớ lại.


"Cậu. . . cậu nhớ?" Nàng mở to hai mắt nhìn tôi.


"Chiyuu~ đó là lần nói chuyện đầu tiên với Tomochin đúng không?" Một cơn gió lạnh thổi qua, "Lạnh quá~~~" Tôi ôm lấy cánh tay nàng.


Itano liếc mắt nhìn tôi, dùng một ánh mắt kỳ quái, giống như nhẹ nhàng trách cứ tôi. Nhưng lập tức quay đầu đi, dùng âm giọng trầm thấp của nàng, nói, "Đến lượt chúng ta rồi." Nàng tức giận sao? Tôi nói sai điều gì? Tôi thấp thỏm nhìn nàng, nàng cau mày nhìn phong cảnh bên ngoài buồng. Không nói gì hết, ai mà biết được nàng đang nghĩ gì, chiyuu.


Tôi nhìn cảnh đêm bên ngoài. Tokyo thật sự là một thành phố phồn hoa, buổi tối vẫn rực rỡ như ban ngày. Tôi thích ở đây dạo phố mua đồ, thích ở đây Karaoke, nhưng đôi khi cũng sẽ cảm thấy. . . thành phố càng to lớn càng phồn hoa càng khiến con người cảm thấy cô độc. Đu quay chậm rãi lên cao, đoàn người phía dưới càng lúc càng nhỏ. Xe trên con đường trước mắt ngừng lại, đèn giao thông sáng lên mọi người bắt đầu ùa qua ngã tư đường. Nhìn thấy giao lộ đông nghịt không hiểu sao tôi lại cảm thấy buồn. Tokyo nhiều người như vậy, tôi lại chỉ có một mình, ngay cả baba mama cũng không để ý đến tôi nữa, nhưng mà Tomo cảm thấy mình không làm gì sai.


"Tomomi~" Itano gọi tôi một tiếng, kéo tôi ra từ luồng suy nghĩ tiêu cực, "Có thể nhìn thấy Akiba nữa nè." Nàng chỉ vào nơi xa xa.


Tôi nhìn qua, chỉ thấy những tòa cao ốc đèn đuốc sáng trưng. Trường Akiba lại rất nhỏ, tôi nghĩ nàng nhìn nhầm rồi. "Trường thấp lắm, có lẽ không thấy được đâu."


"Thật, là thư viện." Nàng duỗi cổ qua bên kia, "A, bị chặn rồi." Nàng lại chuyển hướng về phía tôi, mỉm cười thay thế sự bất mãn khi nãy, "Tớ thật sự thấy nó."


"Ế?" Tuy vẫn rất hoài nghi, nhưng nàng kiên trì như thế tôi nghĩ mình không cần ý kiến gì, "Lúc em học ở Akiba, luôn ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, hay bị giáo viên gọi lắm, chiyuu." Chuyện xấu hổ khi đó cũng biến thành hồi ức đáng yêu, tôi cười cười.


"Thấy được hoa anh đào phải không? Chỗ cậu ngồi." Itano chăm chú nhìn tôi.


"Thấy, rất đẹp." Từng cánh hoa màu hồng phấn, dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời, gió nhẹ thổi, chậm rãi, lả tả rơi lên mặt đất.


"Đáng tiếc tớ không thấy được, nhất định là rất đẹp." Đôi mắt màu nâu sậm của nàng dừng lại trước mặt tôi, mang theo một nụ cười dịu dàng.


Trong không gian nhỏ hẹp này đột nhiên sinh ra một bầu không khí khác thường, có vị ngọt, vị ô mai, vị mật ong, vị đào. Tôi hít thở bầu không khí như vậy, gương mặt cũng trở nên hơi nóng. Itano. . . Tomochin. . .TomoTomo, một vài hình ảnh hỗn độn xuất hiện trong đầu tôi, chụp ảnh cùng Itano khi còn trẻ, cùng nhau ngồi vòng quay ngựa gỗ. . . tại sao tôi lại nhìn thấy ảo giác tôi và nàng từng ở đây chơi đùa? Tôi che miệng ngáp một cái, tôi nghĩ có lẽ do tôi có chút mệt mỏi, bắt đầu mơ mộng rồi.


"Tomochin bây giờ chúng ta đi đâu?" Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm một chỗ chơi vui mà lại ít người.


"Ừm~ chơi nhà ma được không? Hay tàu lượn?"


"Ề~ thật đáng sợ."


"Itano-senpai! ! ! ! ! ! ! ! ! C-Cứu em! ! ! ! ! ! !" Từ trên trời truyền đến một tiếng hô điếng người.


Chúng tôi theo hướng âm thanh nhìn qua, là bên trò bungee truyền đến.


"Ai cứu mạng a!!!! 555555 tớ muốn về Oita!!!!"


"A, đứa ngốc kia." Itano giải thích với tôi, "Học sinh Akiba. Đến xem sao."


"Có nhanh lên không thì bảo a, chết tiệt! Nhảy nhanh lên! Vô dụng!" Dưới đài bungee là một nữ sinh mắt hẹp tóc dài màu vàng sáng, rống lớn với người trên đài, là S sao?


"Chết chắc! Chết chắc đó! 55555555" Người trên đài tuy không rõ mặt, nhưng nghe qua âm thanh có lẽ cũng đã giàn giụa nước mắt rồi.


"Này, Moeno." Itano bước đến nói chuyện với nàng.


"Ế, senpai, chào buổi tối." Người mắt hẹp vẻ mặt lạnh lùng nhưng biểu tình khá ôn hòa, "A!" Nàng giơ tay chỉ về phía tôi, "Kasai-senpai."


Tôi quen em ấy sao? "Chào buổi tối." Tôi gật đầu.


"Hai người. . ." Nàng nói, khóe miệng nhếch lên, biểu tình rất là khó tả.


"Bạn học cũ lâu không gặp, cho nên đến đây chơi." Itano cắt lời nàng, "Rino sao vậy?"


"Không có gì, đến chơi bungee nhưng cậu ta vừa leo lên đó là bắt đầu gào khóc thảm thiết, nói em nhảy trước, lát nữa nàng nhất định sẽ nhảy, kết quả 2 phút rồi vẫn chưa nhảy, 25m thôi mà, thật không biết lo nghĩ quái gì." Mắt hẹp lắc đầu, "Vượt quá 3 phút là không thể nhảy."


"Vậy quên đi, để nó xuống."


"Cần gì miễn cưỡng em ấy làm việc em ấy không muốn?" Tôi cũng vì người nhát gan trên kia mà cầu tình.


"Cậu ta lúc nào cũng vô dụng thế. . ." Mắt hẹp bình tĩnh nhìn người nhát gan, nhỏ giọng nói, "Em còn cho rằng cậu ta đồng ý chuyện của em thì sẽ dũng cảm một chút." Nàng vẫy vẫy tay với người nhát gan, ý bảo nàng không cần nhảy nữa. Nàng lại chuyển hướng qua tôi, "Em là Nito Moeno, năm hai trung học Akiba, xin chỉ giáo nhiều hơn."


"Kasai Tomomi, Seiyuu của Horipro." Tôi đáp lễ.


"Moeno!!! Moeno!!!" Người nhát gan từ trên cầu thang xông đến, ôm cổ đứa mắt hẹp, "555, thật đáng sợ a, Moeno!"


"Gì?" Đứa mắt nhỏ lạnh lùng đẩy nàng ra, nàng lảo đảo một cái, ngã xuống đất.


"55555. . . xin lỗi, đừng tuyệt giao tớ. . ." Nàng lau nước mắt đứng dậy.


"Ngu ngốc, ai nói sẽ tuyệt giao với cậu?" Mắt hẹp giận dữ nhìn nàng.


"Không phải cậu vừa vẫy tay nói tạm biệt với tớ sao? 55555 K-Kasai-senpai?" Nàng nín khóc, mỉm cười, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn tôi.


Tôi nổi tiếng ở trường Akiba thế sao? Nhiều năm như vậy mà còn có học sinh nhớ đến tôi? Tôi đảo mắt nhìn Itano.


"Meetan thường hay nhắc đến cậu lắm." Itano giải thích.


. . . Meetan, hình tượng của tôi trong lòng hậu bối là gì? "Gần đây Meetan khỏe chứ?"


"Tốt, tuần trước vừa kiểm tra sức khỏe hằng năm." Đứa mắt hẹp chuyển qua nhìn đứa nhát gan, "Chơi tàu lượn không?"


"55555 tha tớ đi Moeno. . ."


"Senpai, chúng em đi trước." Đứa mắt hẹp mặc kệ biểu tình đáng thương của đứa kia, đem nàng kéo đi.


"S và M sao?" Tôi cười nói với Itano.


"Chắc vậy." Nàng cười nói. Ngọn đèn lập lòe của vòng quay ngựa gỗ phía sau nàng, sáng rực đến khiến tôi thấy hoa mắt choáng váng, "Này này, Tomo, chúng ta đến nhà ma nha?" Tôi nghe Itano dùng giọng điệu thoải mái khác với bình thường, tựa như đang ra vẻ khiêu khích nói với tôi.


"Ế~~~~~ người ta không đi, chiyuu~ " Tôi vểnh môi nhìn nàng.


Nàng nghi hoặc nhìn tôi, "Hả?"


Cảnh tượng trước mắt tôi trở nên không rõ ràng, tiếng gào đau đớn vang lên trong đầu tôi. Người đối diện tôi là ai? Nàng đừng dùng ánh mắt như thế mà nhìn tôi, tôi không biết tại sao tôi lại nghĩ như thế. Tôi cảm thấy choáng váng, hai chân như không chạm đất. Chậm rãi chìm sâu vào trong nước, ấm áp và xanh biếc, mang theo mùi thơm. Tôi thấy những bong bóng mình thở ra bay về phía trước, đến với mặt nước lấp lánh ánh sáng cùng những cơn sóng nhẹ dập dìu.


"Tomo, Tomo." Là ai đang gọi tôi? Giọng nói thật quen thuộc.


Vật gì vậy? Thật chói. Tôi chớp chớp mắt, dường như là một đôi nam nữ đang nhìn tôi. Người nam dường như là bác sĩ, cầm lấy gì đó bọc lấy cánh tay tôi. Người nữ đầu đầy mồ hôi, cau mày vẻ mặt lo lắng, nàng thật quen mắt, mùi hương này. . . vừa rồi trong nước cũng có. Là mùi nước hoa?


"Tomomi." Nàng nắm tay tôi, "Có khó chịu ở đâu không?"


"Có hơi đau đầu."  Tôi ôm trán nhìn xung quanh một chút, "Sao tôi lại ở trong bệnh viện?"


"Huyết áp, đường trong máu đều bình thường." Bác sĩ lấy máy đo đi, "Cô nhớ vì sao mình xỉu chứ?"


"Tôi. . . xỉu?" Tôi hoài nghi nhìn hắn.


Hắn chỉ vào người nữ sinh kia rồi hỏi tôi, "Cô nhớ người này là ai không?"


Rất quen a, gương mặt nhỏ, mỏ vịt, răng nanh. Tôi nhắm mắt cố gắng nhớ lại.


Tôi nhìn thấy tôi mang một chiếc túi lớn, mang dù, bên ngoài mưa rất lớn, dưới mái hiên phía trước có một hộp giấy, bên trong là. . . là Milk-chan. Nàng từ trong cơn mưa chạy đến, dùng một túi plastic bao lấy Milk. Nàng mặc đồng phục Akiba, gương mặt bị thương, bên trái gò má bị bầm một mảng, khóe miệng còn mang theo vết máu.


"Không sao, Yankee đánh nhau thôi." Nàng nói.


Tôi không khẳng định lắm, nhỏ giọng hỏi lại, "Bạn học của tôi sao?"


Nàng khẽ nhếch miệng, nhìn chằm chằm thẳng vào tôi, hô hấp như dừng lại, ngực cũng không phập phồng.


"Cô ấy là Itano Tomomi." Bác sĩ nói.


Itano. . . "A, Itano-senpai. Đã lâu không gặp." Tôi cố gắng ngồi dậy.


"Cô chờ một chút, tôi sẽ gọi y tá vào kiểm tra cho cô thêm." Bác sĩ mỉm cười, bảo Itano đi ra với hắn.


Qua khoảng 10 phút sau, Itano quay trở lại, "Không có việc gì, tớ đưa cậu về." Itano giúp tôi lấy áo khoác, rồi đỡ tôi xuống giường.


"Senpai, em xỉu ở nơi nào?"


"Công viên trò chơi."


"Em đến công viên trò chơi?" Sao tôi lại không có ấn tượng gì?


"Ừm." Dường như nàng rất nôn nóng, liếc mắt nhìn tôi cũng không nhìn, chỉ cúi đầu vội vã đi về phía trước, nhanh đến nỗi tôi không theo kịp.


"Senpai. . . đúng lúc thấy nên giúp đỡ em sao?" Chân nàng mang dép, rõ ràng không phải của nàng, dường như là của phòng khám.


Nàng gật đầu.


"Thật sự làm phiền chị rồi."


Nàng lắc đầu.


"Senpai, hôm nay thật xin lỗi. Nhiều năm không gặp như vậy, vừa thấy mặt lại mang đến phiền phức cho chị."


Nàng đột nhiên dừng lại, mạnh xoay người, cau chặt mày nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe, cắn môi dưới đến bật máu.


"S-Senpai." Tôi bị nàng dọa sợ hãi, lui về sau nửa bước.


"Ghét tớ đến như vậy sao?" Nàng dùng âm thanh khàn khàn nói, âm thanh kia mang theo đau khổ và tuyệt vọng, "Ghét. . . ghét tớ đến như vậy sao?" Nàng lại thì thào một câu, nước mắt tích tụ trong hốc càng ngày càng nhiều, rốt cuộc lúc nói hết cũng là lúc vỡ đê, chậm rãi chảy xuống theo gương mặt xinh đẹp của nàng, tụ lại thành giọt dưới cằm, giao hòa cùng máu tươi, hợp lại thành màu đỏ nhạt. Nàng che miệng xoay đi, xoay vào tường. Tôi nhìn những giọt nước mắt rơi xuống đất càng ngày càng nhiều, nhưng nàng lại không nói một tiếng nào.


Tôi không biết phải làm gì. Tôi không rõ tại sao nàng lại nói như vậy. Dường như là đang nói về tôi. Nhưng tôi chưa từng ghét nàng, tôi thậm chí còn cảm thấy nàng có rất nhiều điểm giống tôi, tuy tôi và nàng không thân nhau.


"Senpai, em không có ghét chị." Tôi lấy khăn tay từ trong túi xách ra đưa cho nàng.


Nàng vẫn im lặng khóc, bờ vai đang run rẩy của nàng khiến tôi không biết tại sao cũng cảm thấy đau. Tomo đã làm gì? Tại sao lại khiến cho một người đứng giữa trời giá lạnh như thế này đau lòng khóc?


Qua thật lâu, nàng mới nặng nề nói với tôi, "Xin lỗi, tớ mắc chứng trầm cảm. Người vừa rồi là Watanabe bác sĩ tâm lý của tớ. Tớ không thể khống chế được tâm trạng của mình. Xin đừng lấy làm phiền lòng."


"Không sao, senpai, chị không có việc gì chứ?"


"Không." Tuy nàng cố gắng mỉm cười, nhưng những giọt lệ không ngừng rơi xuống làm tôi không nhận ra một chút vui vẻ nào, "Tớ thấy cậu nên về nhà đi."


"Senpai em tiễn chị về."


Trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc, rồi lắc đầu.


"Lúc khổ sở không nên về nhà một mình." Tôi nắm lấy cánh tay nàng, tay nàng lạnh đến không ngờ, "Tomo đã làm gì khiến chị buồn sao?"


". . . Không, là tớ làm chuyện quá đáng với Chiyuu."


"Là chuyện hồi đi học? Tomo đã không nhớ nữa. Cho dù có nhớ, cũng không phải là một ký ức không tốt." Tôi cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt nàng, "Trước đây Tomo còn bị Yankee trường khác bắt nạt a, nhưng bây giờ cũng không thấy buồn."


Nàng mím môi không nói gì.


"Tomo còn bị bác sĩ trong phòng y tế sàm sỡ cơ. Nhưng em không có ghét Meetan." Tôi nói đùa với nàng.


Sắc mặt nàng trở nên tốt hơn, nước mắt đã ngừng, "Đừng nhắc lão bà biến thái đó."


"Haha, Meetan là người tốt." Tôi kéo cánh tay của nàng, "Đi thôi, Chiyuu hộ tống senpai về. Chị ở đâu?"


"Roppongi."


"Xa như vậy."


"Muốn đổi ý sao?"


"Không có. A~ gió lớn thật, vừa rồi đứng đó em muốn đông cứng luôn." Tôi ôm sát cánh tay nàng, "Tuy không biết senpai đau lòng vì việc gì, nhưng sau khi khóc xong thì tâm phải trở nên kiên cường hơn để tiếp tục sống tốt nha."


"Ừm." Rốt cuộc nàng cũng giãn hai hàng chân mày ra, nở nụ cười gật đầu trả lời.



☆*:.。. *cười dê* .。.:*☆ 



"Vị này là Inaba-chan, staff mới." Phó giám sát Shinobu-chan giới thiệu với chúng tôi.


"Lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn."


"Xin chỉ giáo nhiều hơn." Tôi cùng các đồng sự khác đáp lễ. Vị Inaba-chan này, râu ria xồm xoàm, cảm giác thật lôi thôi.


"Tôi là fan của Kasai-san." Anh ta cố ý nói với tôi.


Fan của tôi? Các vai tôi từng lồng tiếng, đa số đều là yuri, chẳng lẽ anh ta là fanboy yuri? Trước đây tôi từng gặp qua fanboy rồi, đều khá là thanh tú. "Vô cùng cảm tạ." Tôi gật đầu cười nói.


"Được rồi, được rồi. Chuẩn bị ghi âm. Inaba, phiền anh ra ngoài." Shinobu nói.


Inaba còn muốn nói gì đó, tôi nhân lúc anh ta chưa nói được, vội vàng bước vào phòng ghi âm. Tomo không biết cách đối phó với người lạ, nhất là phái nam. Tôi không hiểu con trai, hơn nữa ấn tượng của bạn trai trước để lại cho tôi vô cùng tệ hại. Tại sao lại vì về muộn một chút vị hôn phu của bản thân lại nói ra những lời tàn bạo như vậy? Tại sao buổi tối Tomo đã làm xong điểm tâm cho hôm sau, chỉ cần hâm nóng lại thôi cũng nhất định bắt Tomo thức dậy? Ngay cả người ngoại quốc không quen biết cũng sẵn sàng đứng dậy nhường ghế cho Tomo, tại sao vị hôn phu của Tomo lại bắt Tomo nhường lại cho hắn? Tệ hại hơn là yêu cầu Tomo sau khi kết hôn thì không được đi làm. Lẽ nào Tomo không có ước mơ cho bản thân? Lúc Tomo muốn chia tay hắn lại quỳ xuống khóc lóc ỉ ôi bảo mình có bao nhiêu yêu Tomo, thật sự là một người kỳ quái. Tomo nhớ đến luôn cảm thấy rất căm tức, baba mama vậy mà lại nói là do Tomo không tốt. Mama còn nói đàn ông sau khi kết hôn tan tầm sẽ đến quán bar uống đến khi buồn ngủ mới quay về nhà, baba cũng tỏ ra tán thành. Vì vậy Tomo nói mình không có làm gì sai, baba liền tức giận la ầm lên bảo tôi ra ngoài mà thuê nhà ở.


Sau đó Tomo cũng rất tức giận, không có tìm bọn họ nữa, baba mama cũng chưa từng liên lạc với Tomo, chỉ có chị hai là vẫn luôn giúp đỡ.


Ngày sinh dự tính của chị hai đã sắp đến rồi, anh rể lại đi công tác. Lần trước có mua giày trẻ em siêu đáng yêu, hôm nay phải đem đến. Hy vọng không đụng phải baba và mama, tuy rằng rất nhớ họ, nhưng gặp lại sẽ xấu hổ.


"Đứa trẻ này nếu chào đời sớm một chút thì tốt, mang thai mệt mỏi quá."


"Sắp đến ngày sinh dự tính rồi, không nên gấp gáp, chiyuu. Gần đây mama có đến không?"


"Đã đến đây hai lần rồi, theo chị đi kiểm tra một lần. Mẹ còn hỏi em gần đây thế nào." Chị hai đem chiếc đệm phía sau di chuyển về phía trước một chút, "Tomomi, em về nhà thăm bọn họ đi."


Tôi lột vỏ quýt, chậm rãi nói, "Là baba bảo em ra ngoài ở."


"Đột nhiên em lại từ hôn như vậy là không tốt, anh ta lại là con của bạn học baba, sau này baba gặp họ sẽ thấy ngại." Tôi bĩu môi, chị hai tiếp tục nói, "Quay lại nói xin lỗi với baba mama rồi làm nũng một chút sẽ không có chuyện gì nữa, em dù sao cũng là tiểu công chúa của nhà này." Chị hai sờ sờ đầu tôi, nói, "Tomomi giống như là đứa con đầu tiên của chị."


"Chị nói vậy cháu em sẽ ghen nha chiyuu." Tôi cười.


"Gần đây có quen bạn trai không?"


"Không có a, chỉ làm việc xong thì cùng bạn học ra ngoài chơi."


"Bạn học? Có bạn trai đầu hay tình yêu ngây khô khả ái các loại không?"


"Bạn học ở trường nữ sinh, chiyuu! Bạn học ở Akiba." Tôi đem quýt đã lột xong đưa cho chị hai, nhưng nàng lại không bắt lấy, "Chị?"


"Hả? À." Nàng cầm lấy quả quýt, biểu tình có chút kỳ quái.


"Chị? Chị khó chịu ở đâu sao?" Tôi vội hỏi nàng.


"Không có, không có." Nàng tránh né ánh mắt của tôi, đem lực chú ý tập trung lên quả quýt, "Ngọt thật. Cái kia, là Sae hay Sayaka?"


"Ế, chị nhớ được họ à. Là Sayaka và Kana. Mồ~ gần đây còn gặp phải một senpai họ Itano." Tôi sợ chị hai lo lắng, không có nói đến chuyện nàng thấy tôi té xỉu.


"Itano. . ."


"Vóc dáng chị ấy rất đẹp. Dáng vẻ hồi đó của chị ấy chắc thuộc loại đáng yêu." Tôi ăn nốt miếng quýt cuối cùng, phủi phủi tay, "Em cũng không nhớ rõ lắm."


"Em không được lui tới với cô ta!" Đột nhiên chị hai lớn tiếng nói.


"Chiyuu? Tại sao?"


"Bởi vì trước đây cô ta. . . trước đây cô ta là Yankee."


"Chiyuu? Vậy thì sao? Đều là chuyện hồi đó đúng không? Ế? Chị biết người ta?"


"Nói chung. . . ít lui tới với cô ta. Nghìn vạn lần đừng nói với baba mama."


Bộ dạng của chị rất kích động, tôi sợ nàng xảy ra chuyện, nên vội vàng đáp ứng, "Em biết rồi, chị đừng có khẩn trương như thế." Nghe nói bài tiết hoóc-môn của phụ nữ có thai khác với người bình thường, có lẽ vì vậy mà chị hai có hơi không bình tĩnh. Nhưng mà tôi nghĩ một chút, vẫn thấy không đúng ở chỗ nào. Tại sao hôm đó Sayaka khuyên tôi uống rượu với Itano, còn muốn tôi đưa nàng về nhà? Tại sao chị hai lại có ác cảm với Itano? Yankee. . . tôi nghĩ 8/10 phần trước đây nàng làm Yankee có từng bắt nạt Tomo, mọi người cảm thấy chúng tôi có mâu thuẫn lớn nên mới làm như vậy. Ma. . . cơ mà, tôi lại không có chút ấn tượng nào. Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, cũng chỉ là việc hồi trẻ, mọi người để ý nhiều quá. Dù Itano từng bắt nạt tôi, cũng là do còn trẻ không hiểu chuyện mà. Tomo còn nhớ Meetan hay dê mình, cái đó coi như là hồi ức tốt đẹp thời thiếu nữ a. . . mồ. . . cũng không phải là tốt đẹp lắm. Meetan căn bản là quấy rối tình dục. Chậc~ quên đi quên đi, trên đầu Meetan có một cây dao*. Nhưng mà Itano, gần đây tôi luôn lo lắng cho nàng. Tình huống lần trước thật sự đáng lo lắng. Nhưng mà ngẫm lại, thật ra tôi và nàng không quen biết, tôi rảnh rỗi quá sao ta?
*Câu đúng là 'trên đầu chữ sắc có một cây đao' dạng ám chỉ 'mê gái đẹp có ngày chết không hay' :v


"♪♪~" A? Điện thoại của Sayaka.


"Alo, Sayaka."


"Alo, Tomomi. Cuối tuần này rảnh không?"


"Có chuyện gì?"


"Gọi cậu đi mua quần áo a. Tớ cũng là giáo viên thể dục tốt nhất Tokyo mà."


"Ế? Thật á?"


"Hắc hắc, cuối tuần phải đi lĩnh thưởng, không có bộ nào giống quần áo hết, cho nên. . ."


"Được được."


"Vậy 3 giờ ở phố XX tiệm XX gặp."


"Ừa."



☆*:.。. Lại gặp nhau nữa rồi thật ngại quá .。.:*☆ 



Tôi thật sự là quá đáng mà! Tôi thật sự quá đáng mà! Hai khuyết điểm lớn nhất của Tomo, một là không thể rời giường quá sớm, hai là không có quan niệm về thời gian. Có trời biết tôi và Milk giỡn đến quên chuyện của Sayaka, làm sao bây giờ a. . . 6 giờ rồi, có lẽ Sayaka đã xong nhỉ? Ngày mai cậu ấy đi lĩnh thưởng chẳng lẽ phải mặc quần áo thường ngày của mình? Cậu ấy không bàn bạc gì với Sae sao? Tôi thật sự hại chết Sayaka rồi! Mời cậu ấy ăn cơm chiều cậu ấy có nguôi giận không?


"Tomomi!" Trong lúc tôi nhìn xung quanh, có người gọi tên tôi, không phải giọng nói trung khí của Sayaka.


Tôi nhìn qua hướng giọng nói phát ra, đó không phải là tiệm XX sao? "Itano-senpai?" Tôi rầu rĩ đi đến.


"Này, cậu a, hẹn người khác 3 giờ, 6 giờ mới đến." Tuy miệng nàng nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt, không mang theo vẻ trách cứ nào.


Ế? Tôi có chút không rõ, tôi nhớ là mình hẹn Sayaka mà a?


"Tớ đụng phải Sayaka, cũng đã chọn quần áo cho cậu ấy." Nàng tiếp tục nói.


"Tại sao Sayaka không nói với em?"


"Trừng phạt cậu đến muộn chăng?"


"Tại sao chị còn ở đây đợi em, chiyuu?"


"Quán mì đối diện ăn ngon lắm, dù sao cậu cũng đến nên chờ cậu để ăn chung." Nàng chỉ vào một quán mì Trung Hoa ở đối diện.


Nàng nói như thế, tôi mới nghe được mùi đồ ăn trong quán. Mùi nước lèo và mùi cay của ớt kích thích tôi. "Được được, em sắp đói chết rồi chiyuu."


"Tomomi ăn gì?" Nàng đưa thực đơn cho tôi.


"Ừm~ thịt bò hình như không tệ chiyuu." Ngồi ở nơi ấm áp trong tiệm thật thoải mái.


"Tôi muốn giò heo."


"Mồ~ cái này có độ dai vừa phải." Tôi cắn một miếng, giọng nói không rõ lên tiếng với Itano.


"Ừm, nước lèo cũng ngon. Nghe nói quán này có trăm năm lịch sử."


"Thật lợi hại." Tôi lại ăn một miếng thịt bò, "Thịt bò cũng ngon~ thật hạnh phúc chiyuu~~~~~~~~"


"Ha ha. Đừng vội, ăn từ từ thôi. Coi chừng tóc." Nàng vén mái tóc dài của tôi. Thật sự là một người dịu dàng.


Tôi uống xong giọt nước lèo cuối cùng, "Ề~ muốn béo ra nữa rồi." Tôi sờ sờ chiếc bụng no căng của mình.


Nàng cười nhìn tôi nói, "Vậy tốt a, mềm mềm, đáng yêu."


Tôi lè lưỡi, lấy tiền ra từ trong túi xách.


"Tớ trả rồi." Nàng đứng dậy nói.


"Ế? Phải để Chiyuu trả tiền chứ a, để senpai chờ lâu như vậy."


"Ừm~ vậy để báo đáp tớ, Tomomi theo tớ làm móng được không?"


Itano thật sự rất lợi hại, đã sớm nghe nói đến tiệm làm móng này, nước sơn của họ vô cùng kirakira, không hổ là mỹ nữ ở Shibuya.


"Nè nè, Itano-senpai có bạn trai không?" Nàng ngại ngùng lắc đầu, "Ế~ đáng yêu như thế cũng chưa có bạn trai. Có phải tiêu chuẩn của senpai rất cao không?"


Nàng cười cười không nói gì.


"Tomo thì vốn đã đính hôn rồi chiyuu~" Tôi bĩu môi nói, "Nhưng sau khi đính hôn đối phương trở nên rất tệ, nên em chia tay, kết quả bị baba đuổi ra khỏi nhà." Tôi trộm ngắm nước sơn màu bạc người chuyên viên đang sơn cho nàng, loại này có chút kim tuyến cùng ngoại hình lạnh lùng của nàng thật hợp a. Tuy rằng thật ra nàng là loại người ngốc bẩm sinh.


"Hắn đối xử tệ với Tomomi sao?" Nàng quay đầu nhìn nói.


"Ừa." Tôi gật đầu.


"Tớ cảm thấy Tomomi không có làm sai, tại sao phải miễn cưỡng bản thân ở cùng một người mình không thích?" Nàng nói ra những lời này thì tôi cảm thấy nàng so với bình thường càng đẹp hơn, thật hối hận tại sao quen biết nàng trễ như vậy.


"Nhưng làm thế khiến baba và mama rất xấu hổ phải không? Cũng đã đính hôn rồi." Tôi cười nhìn nàng, chờ mong nàng có ý nghĩ giống tôi.


"Hạnh phúc của Tomomi mới là chuyện họ nên quan tâm đúng không? Chuyện kết hôn không nên miễn cưỡng." Nàng dịu dàng nhìn tôi, chậm rãi nói, "Người mà bản thân thật sự thích, đáng giá để chúng ta tìm kiếm và chờ đợi phải không?" Đột nhiên cảm thấy rất chua xót, nhịn không được mà ứa nước mắt. Nàng ở góc tôi không nhìn thấy tiến đến gần, "Sao vậy?" Mãi đến khi gương mặt nàng gần bên tôi, tôi mới nhìn rõ vẻ mặt lo lắng của nàng. Nàng lấy khăn tay lau nước mắt cho tôi.


"Sơn móng tay. . . sơn móng tay còn chưa khô a." Tôi khịt mũi nói.


"Xin lỗi, tớ nói sai gì sao?" Nàng không chút nào ngại mà tiếp tục lau nước mắt cho tôi.


"Không có, chỉ là. . . cảm động. Senpai, em có thể gọi chị là Tomochin không?"


Nàng 6+2 chiếc răng, cười đến không thấy mắt, gật mạnh đầu, "Đương nhiên có thể."
*6 chiếc răng tiền đạo, 2 chiếc lòi xỉ =))


Sau khi làm móng xong, chúng tôi cùng nhau xuống lầu. Trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, tôi nhìn chằm chằm bảng số, có lẽ đến tầng 1 còn khá lâu, đột nhiên nàng gọi tôi, "Tomomi."


"Chiyuu?"


Nàng bình tĩnh nhìn tôi, "Tớ độc thân là vì không hợp với người khác, luôn trong khoảng thời gian ngắn lúc hẹn hò thì đối phương cảm thấy tớ không dễ quen."


"Ế. . . em cảm thấy ở cùng Tomochin rất tốt a."


"Cậu đương nhiên thấy thế rồi." Nàng khẽ cười, "Chúng ta hợp nhau đến 99% a!"


"Ế, sao lại mất 1%?"


"Bởi vì thời gian tớ đến muộn không dài như cậu." Nàng đem tay đặt lên môi, cố gắng nhịn cười.


"Ê! Thối Itano!"


"Đùa thôi." Nàng lại trở nên nghiêm túc, nói, "Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, những người đó cũng không kém cỏi như vậy. Tớ đoán có lẽ là vì mình, không thể quên ai đó. Tuy người kia đã quên hết những chuyện trước đây của bọn tớ."


Ánh mắt nàng phiếm đỏ, tôi có thể nhìn ra được nàng đau lòng và quyết tâm thế nào để nói ra câu này, tôi nghĩ người kia chính là người nàng thấy đáng để chờ đợi.


Tomo từng tuyên dương cơ đốc giáo đã làm ra một cuốn sách, lúc đó rảnh rỗi không có việc gì làm có nhìn một chút, tuy Tomo không hứng thú với tôn giáo, nhưng có một câu Tomo nhớ rất rõ —— "Yêu là luôn khoan dung." Bởi vì câu này mà Tomo miễn cưỡng duy trì với người bạn trai cũ một thời gian dài, sau khi chia tay còn từng cảm thấy có lỗi với câu châm ngôn này. Sau khi chia tay với hắn cũng không tìm bạn trai khác. Tôi nghĩ yêu cũng cần phải chịu đựng cô đơn và tịch mịch phải không? Tôi đoán có lẽ Itano thật sự làm được điều đó, hy vọng người nàng đợi là một người xứng đáng.


Thật sự rất vui khi có thể thân thiết với Itano, có một người bạn sẽ làm cho cuộc sống của tôi náo nhiệt hơn. Sau đó chúng tôi thường xuyên ra ngoài hát Karaoke a, ăn a, đi Disneyland a. Tôi vô cùng thích nàng, chuyện trò của chúng tôi luôn nói không hết, giống như tôi và nàng là cùng một người. Nàng a, lúc không nói gì trông rất lạnh lùng, âm thanh vừa lười biếng vừa chậm chạp, giống như nàng đang rất nóng giận, quá thú vị.


"Tomomi, tớ là Itano Tomomi." Người này lần nào nhìn thấy tôi đều nghiêm trang tự giới thiệu một lần.


Tôi thật sự không rõ tại sao nàng lại có thói quen này, "Tomochin, hôm trước tớ còn đi ăn với cậu mà!"


Câu trả lời nàng cho tôi luôn là nhìn tôi híp mắt cười.


Tôi không biết có phải ai cũng có loại ảo giác này hay không, mỗi lần ở cùng nàng tôi luôn có một loại cảm giác kỳ lạ, một loại cảm giác giống như đã từng quen, gương mặt nàng mỗi một biểu tình dù nhỏ xíu, cũng đều giống như được lấy ra từ trong ký ức của tôi. Hầu như mỗi lần tôi nói xong một câu nào đó, luôn đoán xem nàng sẽ có phản ứng gì, thật giống như tôi có siêu năng lực biết trước được tương lai. Tôi không biết lý do vì sao, nhưng chuyện này chỉ xảy ra trên người nàng. Tôi bắt đầu chờ mong được cùng đi chơi với nàng, giống như lúc lên lớp tôi vẫn luôn chờ tiếng chuông tan học.


"Tomo, tớ là Tomochin." Nàng vẫn như trước kiên trì tự giới thiệu bản thân.


"Tớ biết a, ngốc. Không cần lần nào cũng nói đâu." Tôi vừa rửa rau vừa nói, "Tới nhà tớ ăn được không? Tớ đang nấu cơm, chiyuu."


"Không được, tớ đang thu thập hành lý, phải đến Mỹ."


"Chiyuu? America?" Tôi tắt nước, tỉ mỉ nghe điện thoại của nàng, "Đi làm sao?"


"Đột nhiên bà chủ phái tớ đi bồi dưỡng vũ đạo, đến Los Angeles."


"Tại sao không đến Hawaii? Chiyuu rất muốn thấy Tomo nhảy điệu Hula." Tôi đùa nàng.


"Kasai ngốc, có ai lại đến trường vũ đạo của người ta để học nhảy Hula." Nàng mỉm cười nói với tôi, "Chiều mai tớ đi. Có lẽ phải nửa tháng."


"Ừa~ không còn ai mời Tomo đi chơi hết."


"Chiyuu sẽ nhớ tớ phải không?"


"Còn lâu."


"Tim tớ nát rồi, đồ vô tình."


"Ha ha, gạt cậu thôi, sẽ nhớ." Tôi le lưỡi, tuy nàng không nhìn thấy.


"Tớ cũng sẽ nhớ Chiyuu." Nàng thay đổi giọng điệu vui đùa vừa rồi bằng giọng dịu dàng, nói, "Rất nhớ, rất nhớ."


"Ngốc, có phải sinh ly tử biệt đâu." Tôi an ủi nàng, "Được rồi, được rồi, tớ phải nấu cơm. Bái bai~ "


"Bái bai~"


Sau khi Tomochin đi Mỹ tôi rất khó chịu. Lúc ăn ở bên ngoài, mọi người đều tụ tập tụm năm tụm bảy không thôi là có đôi có cặp, khiến Chiyuu thấy mình đáng thương vô cùng, không thể làm gì khác hơn là gói đem về nhà ăn. Đi Karaoke cũng không có ai hát nhạc của Speed với tôi. Chán a~ thật sự chán a~ nhưng cũng khá tốt là nàng mỗi ngày đều gửi một tin nhắn cho tôi, nói ở Mỹ có cái gì. Hừ~ đi Mỹ thôi mà làm như mình lợi hại lắm. Nàng nói Tomo ngốc, vì tôi bảo nàng ở Los Angeles ngắm tượng nữ thần tự do đi. Người ta có phải dân Mỹ đâu, làm sao biết cái quỷ đó ở New York a.


"Ăn thôi." Inaba đẩy cơm hộp đến chia cho mọi người, "Đây là phần của Kasai-chan." Anh ta cầm lấy một chiếc hộp được gói kỹ lưỡng, nhếch miệng cười cười với tôi.


Người này dường như rất thích tôi, mỗi lần đều cho tôi một phần độc nhất. Nhưng mà. . . mấy món bên trong rất khó ăn, "Xin cho tôi cơm hộp bình thường."


"Kasai-chan, xin nhận hộp cơm tình yêu của tôi." Anh ta cúi đầu dâng bằng hai tay cho tôi.


"Tomo. . . gần đây tiêu hóa của Tomo không ổn, có lẽ ăn đồ ăn bình thường sẽ tốt hơn." Nakaya ở bên cạnh ăn cơm sườn lợn, miệng cười như nở hoa.


"Cơm bí đỏ pudding, tốt cho tiêu hóa."


. . . Tôi trừng mắt liếc hắn, cơm bí đỏ pudding! Là cái quỷ gì? Đây là Muchaburi sao?


Đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào, "Quấy rối rồi, xin hỏi Ai. . ."


"Rena! Rena!" Furukawa vừa rồi còn ở bên ngoài nghe thấy tiếng liền đánh hơi như cún, từ ngoài cửa vọt vào.


"Airi." Matsui đi đến sờ sờ đầu nàng, tên kia thật sự trở thành cún cúi thắt lưng dùng đầu cọ cọ vào tay Matsui, "Mua chút đồ ăn cho mọi người." Matsui nói, đặt chiếc hộp giấy lớn xuống bàn.


Tôi tóm được bánh kem trà xanh, Nakaya lấy được Tiramisu. . . nhân lúc nàng còn đang ăn cơm tôi đoạt lấy chiếc bánh của nàng.


"Ê! Kasai!"


"Tớ không ăn cơm a."


"Rõ ràng là chính cậu không muốn ăn."


"Vậy Tomo đem cơm của Inaba cho cậu, cậu đưa cái này cho tớ nha chiyuu~" Tôi vểnh môi làm nũng với Nakaya.


". . . Cái thứ đó có thể ăn sao?" Nakaya nói, đưa tay muốn bắt tôi, tôi nhảy lên chạy ra ngoài.


Tôi gặp Matsui và Furukawa ở cửa bên trái ăn điểm tâm, vì không muốn làm kỳ đà, tôi xoay người đưa lưng về phía các nàng để ăn. Các nàng xì xì xào xào nói cái gì đó, nhưng mà tôi không nghe rõ lắm. Đột nhiên có tiếng bước chân tiến đến, tôi quay đầu nhìn, là Matsui và Furukawa.


"Kasai-san, xin chào." Matsui rất có lễ phép cúi người chào tôi.


"Xin chào, Matsui-san." Tôi có chút bất ngờ.


"Thứ lỗi tôi mạo muội, tôi nghe em trai tôi nói đến chuyện của Itano-san, không biết hai người. . ." Nàng mỉm cười nói.


Tomochin? Em trai của Matsui? Tôi không rõ Matsui đang nói gì, "Ách~ gần đây Tomochin phải qua Mỹ. Không biết em trai cô là?"


"Lúc Itano-san đến Nagoya có từng khám bệnh tại phòng khám em trai tôi."


"Tomochin từng đến Nagoya sao? Tôi không rõ lắm."


Đôi mắt Matsui mở to nhìn tôi chằm chằm, "Nghe Jurina nói, Itano-san đến Nagoya là vì tìm Kasai-san a."


"Cô còn cho tôi biết cô gặp Itano rồi, còn số điện thoại của cô ấy nữa. . ."


"Airi." Matsui vươn tay ngăn cản Furukawa nói tiếp, "Xin lỗi, là chúng tôi nhiều chuyện. Thật có lỗi." Nói xong nàng kéo Furukawa đi.


Hai người đó. . . nói cái gì vậy? Tomochin đến Nagoya tìm tôi? Lần trước tôi đến Nagoya, ký hợp đồng xong là đến nhà Sae a nàng đi đâu tìm tôi chứ? Hai người họ đang đùa sao?? Điểm buồn cười ở chỗ nào?


"Có người nói cậu đến Nagoya tìm tớ? (?_?)" Tôi gửi cho Tomochin một tin nhắn trên trang mạng xã hội.


Tôi nhìn màn hình chằm chằm, khoảng mấy phút nàng vẫn chưa trả lời. Tôi tắt máy tính, ngã vào giường. Tomo a, gần đây rất lạ. Tôi không phải là người mê đồ điện tử và internet, nhưng mà bây giờ lại không thể khống chế được bản thân thường xuyên kiểm tra Instant Messenger, hòm thư, twitter. Có đôi khi chỉ cách vài phút lại nhịn không được cầm lấy di động kiểm tra một chút, trở nên thần kinh như vậy. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng mà phải thừa nhận, Tomo làm vậy là vì Tomochin. Tôi phiền muộn đến mất ngủ. Tôi còn tưởng rằng cả đời tôi đều là người dính vào gối là có thể ngủ, bây giờ buổi tối lại không có buồn ngủ, chỉ có thể mở to mắt ngẩn người nhìn trần nhà. Hơn nữa những lúc ngẩn người còn xuất hiện ảo giác, thấy Tomochin mặc đồng phục Akiba, bộ dạng trẻ hơn bây giờ ngồi trên xe đạp híp mắt cười nhìn tôi. Có phải Tomo để ý Tomochin đến quá đáng rồi không?


"Rì rì~ "


Lại là ảo giác sao? Hôm nay mấy lần cảm thấy mình nghe tiếng điện thoại rung, nhưng khi cầm lên lại không thấy bất cứ thông báo nào.


"Rì rì~"


Mồ? Là thật sự đang reo sao, tôi cầm lấy di động, "Tomomi, nhanh đến bệnh viện XX, chị con sắp sinh rồi." Là giọng của mama vang lên ở đầu dây bên kia.


"Cái gì? Con đến ngay, lập tức đến ngay."


Chị hai có sao không? Sẽ là con trai hay con gái? Chị hai khá thích con gái. Lúc Tomo còn chưa sinh ra, tất cả mọi người đều nói là con trai, chỉ có chị hai là nói sẽ là con gái. Mama nói nếu như là con gái sẽ để chị hai đặt tên, chị hai vì nghĩ tên nên mấy ngày liền không ngủ, cuối cùng cảm thấy "Tomomi" là một tên rất tốt. Tomo luôn thích tên của mình, cũng luôn thích chị hai. Từ nhỏ đến lớn chị hai đều là người đối xử tốt nhất với tôi, thế nhưng chị hay vẫn luôn muốn kết hôn sinh con. Mặc dù có chút tiếc nuối, thế nhưng Tomo đã không phải là đứa trẻ luôn đi sau lưng chị hai nữa rồi. Tomo muốn tự mình quyết định chuyện của bản thân, không tới lui với Tomochin hay gì đó, Tomo hoàn toàn làm không được.


"Con đến rồi." Baba thấy tôi đến, nhàn nhạt nói một câu.


"Vào đó đã nửa tiếng rồi, lần đầu tiên sinh con sẽ có hơi chậm." Mama kéo tôi ngồi lên ghế.


"Kết quả kiểm tra phụ sản rất tốt, mẹ không cần lo lắng." Tôi rút tay ra đặt lên đầu gối.


"Một mình sống ở bên ngoài có quen không?" Mama hỏi tôi.


"Ở lâu như vậy, có gì không quen chứ." Tôi biết mama rất quan tâm tôi, nhưng mà vẫn không nhịn được muốn nổi giận. Tôi vẫn còn cảm thấy bọn họ đuổi con gái của mình ra khỏi nhà rất quá đáng. Baba lén nhìn qua hướng này, có lẽ cũng muốn nói gì đó. Mặc kệ ông muốn nói gì, Tomo cũng sẽ không xin lỗi, Tomo không có sai.


"Có tin nhắn mới~" Điện thoại đột nhiên reo lên một tiếng.


"Đang ở bệnh viện, để điện thoại im lặng." Baba ôm tay nhìn tôi nói.


Tôi không trả lời ông, cúi đầu tắt âm thanh điện thoại. Là tin nhắn của Tomochin —— "Có ấn tượng không?"


Tôi trả lời "Có chuyện đó sao?"


"Con đang nhắn tin với ai?" Bên tai truyền đến giọng nói của baba, tôi ngẩng đầu phát hiện ông đang đi về phía tôi.


Tôi cúi đầu ấn nút gửi, "Bạn."


"Bạn trai?"


"Con gái."


Ông trầm mặc một lát, "Là bạn bè bình thường à?"


Tôi ngẩng đầu nhìn ông, tại sao lại hỏi như thế?


"Oa a~ oa a~" Đột nhiên có tiếng khóc la của con nít truyền đến.


"Song sinh! Là song sinh! Một nam một nữ!" Anh rể kích động không đợi cửa mở liền la hét về phía chúng tôi.
*=_= thời đại gì mà không biết đến siêu âm thế...


"Chị hai không có việc gì đúng không?" Tôi và baba mama lập tức tụ lại trước cửa.


"Không có việc gì."


Cửa chậm rãi mở ra, chị hai nằm trên xe đẩy, sắc mặt tái nhợt, nằm ngủ bên cạnh là hai đứa trẻ. Con nít mới sinh thì ra giống như thế này a? Mập mập béo béo, chỉ có chút xíu chân mày, đôi mắt còn chưa mở, trên chóp mũi có màu trắng trắng nhỏ, miệng không có răng mở ra thật to, nắm chặt tay oa oa khóc.


Tôi còn đang hiếu kỳ nhìn hai đứa trẻ thì chị hai yếu ớt nói, "Lúc em mới sinh ra cũng như thế này." Tôi mỉm cười nhìn nàng, nàng cố sức giơ một cánh tay lên vuốt gương mặt tôi, "Tomomi của chị cũng phải hạnh phúc."


Y tá đẩy chị hai về phòng bệnh, tôi còn đang suy nghĩ về chuyện chị hai vừa nói, gương mặt cảm thấy ướt ướt, là đang khóc sao.


Mama ở một bên tựa lên vai baba khóc, đôi mắt baba cũng phiếm đỏ. Ông chuyển về phía tôi nói, "Về nhà đi."


Tôi nhìn baba, dường như ông đã già đi rất nhiều, trên đầu đã có vài sợi tóc bạc, khóe mắt cũng có nếp nhăn thật sâu. Đột nhiên tôi cảm thấy thương ông quá. Tôi đi đến ôm ông, "Con xin lỗi, chuyện từ hôn con nên thương lượng với mọi người trước. Nhưng mà, Tomo không còn là trẻ con nữa, baba, con muốn tự mình quyết định việc của mình. Con đã có thói quen sống một mình. Con sẽ về thăm hai người."


Baba không nói lời nào, dùng bàn tay to lớn sờ đầu tôi, nhẹ giọng nói, "Ở bên ngoài phải cẩn thận. Nếu có người thương, là tốt rồi, ở cùng nhau."


Tôi gật đầu.


Tôi trở lại nhà trọ đồng hồ trên tường đã chỉ đến 3 giờ 5 phút. Tôi cảm thấy đau đầu, trực tiếp đi đến bên giường.


"Tomo, Tomo~" Tôi mở mắt ra, thấy Tomochin đang cúi xuống nhìn phía trên đỉnh đầu tôi, "Dậy đi, sâu ngủ." Gương mặt nàng mang theo nụ cười, bộ dạng quen mà không quen. Ế? Sao gương mặt nàng tròn hơn bình thường? Tóc cũng không quăn. Mặc đồng phục Akiba?


"Mấy giờ rồi? Chiyuu~~~~~~" Tôi ngồi dậy từ trên đùi nàng, duỗi người.


"2 giờ." Nàng tinh thần phấn chấn cầm lấy túi xách.


Tôi dụi dụi mắt, thấy đối diện có xích đu và cầu trượt, "Sao chúng ta lại ở công viên chiyuu?"


"Cậu còn hỏi, 10 giờ cậu mới ra khỏi nhà, lại không ăn sáng, chúng ta phải đi ăn mì, ăn xong cậu còn nói buồn ngủ, chạy thẳng tới công viên ngủ trưa." Nàng đưa tay nhẹ nhàng chọt vào mặt tôi.


Tại sao tôi còn cảm nhận được sự ấm áp trên đầu ngón tay nàng? Không phải nằm mơ? "Tớ còn học ở Akiba?"


"Ế? Cậu ngủ đến ngốc rồi?" Nàng kích động kéo tôi dậy, "Tớ ngồi ở đây cũng chán muốn chết rồi, đi đâu đi, ra kia chơi trò chơi." Nàng một tay cầm túi xách của hai người, một tay nắm tay tôi. Da tay Tomochin chạm lên thật thoải mái.


Tôi còn chưa cảm nhận sự ấm áp của bàn tay nàng xong, thì nháy mắt chúng tôi đã đến cửa hàng giải trí. "Chơi đảo mạo hiểm." Nàng chỉ vào một chiếc máy tính, nói.


"Lại chơi đảo mạo hiểm? Đáng sợ, chiyuu." Tôi chơi rồi sao? Tại sao tôi lại dùng từ 'lại chơi'?


"Nhưng mà tớ còn chưa chơi đến Match 100% a." Nàng khẽ cau mày, biểu tình ủy khuất, siêu đáng yêu.


Tôi thoáng nhìn qua máy ID phía sau nàng, có mấy nữ sinh từ bên trong đi ra, "Chụp hình trước nha? Không thôi chút nữa phải xếp hàng chờ chiyuu~"


"Ừa~ 20 ảnh chụp liên tiếp, phải pose dáng nhanh chút."


"Tách~ " "Tách~ " "Tách~ "


"Ây za~ ây za~ Chiyuu không nghĩ ra được, quá đáng quá đáng quá đáng."


"Lẹ lẹ lẹ, Tomo, vươn tay ra, khoe nhẫn đôi." Nàng kéo tay tôi, đột nhiên ngừng lại, không để ý đến tiếng tách tách của camera, "Chiyuu, nhẫn của cậu đâu?" Nàng đau buồn nhìn tôi giữa những ánh đèn flash lóe lên phía sau lưng.


"Nhẫn gì?"


"Nhẫn tớ đưa cho cậu a. Không phải nói phải cùng nhau đeo sao?" Đột nhiên nàng giống như trong manga, nứt ra rồi vỡ vụn từng mảnh.


Tôi thở hắt ra, mở hai mắt, nhẫn. . . dường như vừa rồi tôi mơ đến một giấc mộng kỳ quái, tôi nhớ có cả Tomochin trong đó, nàng nói cái gì nhẫn. . . tôi không nhớ được đầy đủ giấc mơ kia. Tôi vươn tay phải, sờ sờ ngón trỏ của mình, liền cảm thấy là lạ. Nhẫn. . . nhẫn. . . dường như tôi có mang nhẫn.


Tôi nhảy xuống giường, tìm kiếm album trong ngăn tủ. Ảnh chụp hồi Akiba đâu?


Trẻ con, mầm non, tiểu học, trung học, trường nữ sinh Akiba. . . ảnh chụp lúc nhập học không có mang nhẫn, tôi tiếp tục nhìn trang kế tiếp, không có, không có, không có, có! Là ảnh chụp đi ăn cùng Sayaka, Sae, Kana, Yuka, ngón trỏ tay phải của tôi có mang nhẫn, nhẫn vàng. Kỳ quái, sau đó tấm hình nào tôi cũng có đeo, mãi đến khi rời Akiba thì trong ảnh chụp chung với mọi người không thấy đeo nữa. Không hiểu sao tôi cảm thấy chiếc nhẫn đó rất quan trọng, rất quan trọng.


Tôi mặc quần áo, mang theo ảnh chụp, ngồi xe đến Akiba.


"Sayaka! Sayaka!" Tôi đi băng qua sân tập, phất tay với Sayaka đang đứng đó ấn đồng hồ bấm giờ.


Nàng thấy tôi, cười chạy đến, "Tomomi, chạy chậm thôi."


"Sayaka. . . Sayaka. . ." Tôi cúi người, hô hấp không thông nói, "Tớ có việc. . . muốn hỏi cậu."


"Việc gì?" Tiếng chuông tan học vang lên, "Đến phòng y tế ngồi đi."


"Meetan! Xem ai đến nè." Sayaka mở cửa thay tôi.


"Ara~~~~~ Chiyuu-chan của tôi~~~~" Tôi vừa bước vào Meetan liền ôm chặt lấy tôi, "Nhớ chị không? Có không có không có không~" Meetan hôn tới tấp lên mặt tôi.


"Người ta sắp thở không nổi rồi chiyuu~" Chịu không nổi mà, Meetan làm nũng là một trong những nhược điểm của tôi.


Meetan buông tôi ra, rót cho chúng tôi hai ly nước.


"Sayaka, Meetan, Chiyuu có việc muốn hỏi hai người." Tôi từ trong túi xách lấy ra tấm ảnh, là tấm ảnh tự sướng của tôi và Sayaka Sae, "Chiếc nhẫn trên tay tớ hai người có gặp qua không? Dường như trước đây tớ rất hay đeo."


Meetan nhíu mày nhìn Sayaka, Sayaka thì sờ sờ mũi, "Tại sao Tomomi lại đột nhiên hỏi chuyện này?"


"Tomo cũng không biết. Đột nhiên cảm thấy chiếc nhẫn đó rất quan trọng, trong lòng không bỏ xuống được."


"Lần trước cậu gặp phải Itano đúng không?" Sayaka đột nhiên đổi trọng tâm câu chuyện, "Lần tớ hẹn ra ngoài mua quần áo."


"Có gặp." Là muốn trách Chiyuu không đến đúng hẹn sao?


"Itano. . . không nói gì về chuyện trước đây hả?"


"Tomochin? Không có a." Tôi lắc đầu, "Tại sao hỏi vậy?"


"Lúc Chiyuu có được chiếc nhẫn đó thật sự rất vui mừng a." Meetan nói, "Chiếc nhẫn đó. . . quả thật rất quan trọng."


Trái tim tôi kịch liệt nảy lên, gần như muốn lao ra khỏi lồng ngực tôi, "Là. . . của người khác tặng phải không?"


Hai người họ không nói gì, Meetan mím môi, Sayaka gãi gãi đầu. Là ngầm thừa nhận?


Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra. Ban đầu chẳng hiểu sao tôi lại tỉnh dậy trong phòng khám, gặp phải Tomochin, nghe tôi không khẳng định được thân phận của nàng thì vô cùng đau lòng, đứng trên đường khóc nức nở. Sau đó chị hai lại bảo tôi không nên tới lui với Tomochin. Sayaka cậu ấy. . . cố ý để Tomochin chờ tôi sao? Tại sao Matsui và Furukawa nói Tomochin đến Nagoya tìm tôi, tại sao baba lại hỏi tôi có phải là bạn bè bình thường hay không.


"Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, những người đó cũng không kém cỏi như vậy. Tớ đoán có lẽ là vì mình, không thể quên ai đó. Tuy người kia đã quên hết những chuyện trước đây của chúng tớ."


Bởi vì tôi chính là người đó. Tôi đã quên Tomochin, cho nên lần nào nàng cũng đều tự giới thiệu mình, sợ rằng tôi lại quên nàng.


"Là Tomochin tặng đúng không?" Tôi cảm giác được những giọt nước mắt lạnh băng từ trên gương mặt tôi không ngừng rơi xuống.


Meetan gật đầu, "Itano thật sự rất thích em."


Tôi đi ra khỏi phòng y tế, Sayaka muốn đi theo, "Tớ muốn ở một mình."


"Đây là chìa khóa thư viện, có lẽ cậu sẽ muốn vào đó." Nàng lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong chùm chìa khóa của mình.


Thư viện. . . tôi đi đến trước thư viện, nhìn thấy cây anh đào kia, cành cây đã kết nụ hoa rồi.


"Thấy được cây anh đào phải không? Chỗ cậu ngồi." Tôi nghe thấy giọng của Tomochin.


Thấy được, Tomo thấy được. Tôi đi đến tàng cây anh đào sờ sờ thân cây, tôi mơ hồ nhớ đến Tomochin từng ngồi ở đó.


"Itano Tomomi. Bạn bè gọi tớ là Tomochin."


Tomochin. . . Tomochin. . . tôi vừa lẩm nhẩm tên của nàng vừa đi đến phòng mượn đọc của thư viện, mở cửa, ánh mặt chói mắt rọi vào góc phòng âm u, chói đến làm tôi chảy nước mắt. Tôi đi qua một loạt kệ sách gỗ, đứng ở bên cạnh kệ sách tham khảo. Tôi nhìn thấy tia sáng chậm rãi tụ lại, biến thành hình dáng của nàng, nàng bắt một quyển từ điển tiếng anh màu đen, tìm kiếm cái gì. Đột nhiên nàng dừng lại, dường như là tìm được rồi, quay đầu lại mỉm cười với tôi, thật đẹp.


Nước mắt khiến tôi nhìn không được rõ ràng, tôi dụi dụi mắt, lại nhìn về phía trước nơi đó chỉ còn lại ánh sáng và chiếc bóng. Tôi đi đến, bắt lấy quyển từ điển kia, chậm rãi tìm kiếm bí mật trong quyển sách. Ở giữa quyển từ điển bị thiếu mất một tờ, tôi nhìn chằm chằm vào mảnh trang hình răng cưa còn sót lại, trước mắt dần dần hiện ra hình dạng ban đầu của nó, những chữ khác biến thành giấy trắng, chỉ còn để lại chữ "LOVE" bị Tomochin dùng bút bi màu xanh vẽ một vòng tròn. Phiếu mượn sách bị ố thành màu vàng nhạt, chỉ có một vết máu màu trà nằm trên tên của tôi.


Kasai Tomomi


Itano Tomomi


"Trong thư viện, mỗi một quyển sách tớ trả lại, người có cùng tên với tớ trên phiếu trả sách, đều là vì Chiyuu phải không?"


"Sao Tomomi biết?"


Đương nhiên tớ biết a đồ ngốc. Nước mắt của tôi rơi lên phiếu mượn sách. Đầu đau quá, giống như muốn nứt ra vậy. Tôi lảo đảo đi đến bên cửa sổ, vịn vào tường. Những hình ảnh quá khứ ùa về trí óc tôi như đoàn tàu cao tốc, ngực cũng khó chịu. Tâm của Tomochin như thế nào khi một lần nữa tìm thấy tôi, rồi lại tổn thương như thế nào với những lời tôi nói với nàng. Sẽ vô cùng đau lòng phải không? Sẽ vô cùng đau lòng phải không? Lòng của Tomochin đã đau bao nhiêu lần? Tôi là một đại ngu ngốc. Liên tục liên tục đem bản thân mình biến thành con nít, ẩn núp dưới sự chở che của bạn học, ẩn núp dưới sự bảo vệ của cha mẹ và chị hai, không dám đối mặt với hiện thực, trốn tránh không chịu nhớ đến Tomochin. Xin lỗi, Tomo, xin lỗi.


Tôi lấy điện thoại ra gọi cho nàng, "Tomochin." Tôi nhẹ gọi nàng.


"Alo, Tomomi, tiền điện thoại gọi đến Mỹ rất mắc a. Cậu cúp đi, tớ gọi đến tiện hơn."


"Tomochin. . ."


"Làm sao vậy, Tomomi, cậu đang khóc sao? Tomo?" Nàng lo lắng hỏi tôi.


"Tomochin. . . Xin lỗi. . . Xin lỗi."


"Tomo. . . cậu nhớ được rồi?"


Tôi che miệng và mũi, phát ra âm tiết không hoàn chỉnh, "Ừm."


"Tomo. . ." Tomochin ở đầu dây bên kia cũng nghẹn ngào nói không nên lời, "Là tớ không tốt, tớ không nên. . . không nên. . ."


"Tớ sẽ không để Tomochin chờ đợi nữa." Tôi cố nén giọng nói ra những lời này, "Vĩnh viễn cũng không để Tomochin chờ đợi nữa."


Chúng tôi giống như hai đứa ngốc im lặng không nói lời nào trong cuộc gọi quốc tế đắt tiền này, chỉ lắng nghe tiếng khóc nức nở của đối phương.


"Hành khách trên chuyến bay JAL XX xin đi ra từ cổng số năm."


Vì không muốn đến muộn nên tôi đi đến sớm 1 tiếng mấy. Thì ra chờ đợi người khác thật sự là hết~ sức~ buồn~ chán~ a! Tôi sờ sờ chiếc nhẫn được tôi đặt làm lại giống như trên tấm ảnh. Tomochin thật kiên nhẫn, lần nào cũng chờ tôi lâu như vậy, Tomo thoáng hiểu được tâm tình của nàng rồi. Tomochin nói cho tôi biết nguyên nhân cậu ấy bỏ đi, ngẫm lại thời học sinh của chúng tôi thật ngốc nghếch. Tại sao tôi lại tin tưởng lời nói dối trăm ngàn chỗ hở đó của nàng, tại sao nàng không cho cha nàng tìm được tôi. Cái người đó không muốn thấy Tomo đau buồn sao? Ngu ngốc, nàng bỏ đi mới là chuyện khiến Tomo đau buồn.


"Tomo!" Người kia đội mũ lưỡi trai màu đen, kéo theo một rương hành lý to, cầm lấy một con búp bê nữ thần tự do bằng bông dùng sức vẫy với tôi.


"Chiyuu!" Tôi nhảy đến ôm lấy nàng, "Chịu trở về rồi."


"Tớ đã về sớm hơn một tuần rồi." Nàng đưa con búp bê cho tôi, "Ma~ ở Los Angeles chỉ có tượng nữ thần tự do như vậy."


"Có nhân lúc tớ vắng mặt lén nhìn gái đẹp không?" Tôi cầm búp bê gõ đầu nàng chơi.


"Không có a. Ây za~ kiểu tóc! Kiểu tóc!" Tên chết tiệt coi trọng bề ngoài lập tức lôi gương ra chỉnh sửa tóc.


Xem như cậu biết điều. Tôi híp mắt nhìn nàng một hồi, gầy đi rồi. "Chu ❤~" tôi tiến đến gần hôn lên mặt nàng một chút.


Nàng giống như bị tôi ấn nút tạm dừng, cứng ngắt đứng đấy, qua nửa phút sau mới lắp bắp nói, "Ở đây. . . đông người."


"Tớ biết a. Cho nên tớ không để cậu nhảy Hula chiyuu." Bộ dạng đáng yêu như thế làm tôi nhịn không được trêu ghẹo nàng.


"Này! Ác ma này." Nàng la lớn, đôi mắt thì ngược lại, trông mong nhìn tôi, "Có phải chuyện gì Tomo cũng nhớ?"


"Ừa, chuyện gì cũng nhớ." Tôi mím môi, "Xin lỗi, Tomo, để cậu đợi lâu."


"Tomo không có sai, là tớ không tốt." Nàng sờ sờ mặt tôi, an ủi tôi.


"Nếu như Tomo không nhớ ra thì làm sao bây giờ?"


"Thì tớ vẫn chờ." Đôi mắt nàng ngấn nước nói, "Tớ tin tưởng Tomo nhất định sẽ. . . nhất định sẽ nhớ được."


"Ngốc, sao không trực tiếp nói cho tớ biết?"


"Nếu như Chiyuu không phải tự mình muốn nhớ đến, như vậy nhất định còn chưa muốn nhớ. Tớ hy vọng Tomo có thể tự do sống theo tâm ý của mình. Hơn nữa là do trước đây tớ không nên. . ."


Tôi cắt đứt lời của nàng, "Việc đó không quan trọng nữa." Tôi tựa vào lòng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng. Tên ngu ngốc này vẫn mang theo niềm tin vô căn cứ đó mà âm thầm gánh vác tất cả lên vai mình à? Nếu như Tomo không nhớ ra, những chuyện đó không phải toàn bộ đều vô ích sao?


"Nè, Tomo." Dường như nàng cảm giác được trái tim tôi đang đau, thay đổi giọng điệu an ủi tôi, "Ở Nhật có người thường hay nói tớ giống Namie Amuro."


"Ma~ có một chút." Tôi ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn gương mặt nàng.


"Ở Mỹ bọn họ nói tớ giống Lady Gaga."


"Chiyuu? Lady Gaga là người phương Tây a."


"Cậu xem." Nàng buông tôi ra, đi đến đối diện. Mím môi, đem tay đặt bên chân, tay duỗi ngang, gập chân, đi về phía tôi, "Quạc quạc quạc quạc~ Lady Gaga."
=v=" làm GàGà kêu tiếng Vịt



"Xì~ hahahahaha!" Tôi nhìn nàng, cười đến chảy nước mắt.


Cái tên ngu ngốc này luôn yên lặng âm thầm bảo vệ tôi, tôi phải dùng cả đời còn lại để báo đáp sự dịu dàng của nàng.



9 nhận xét:

  1. Có mấy lỗi nhỏ nè :3
    - Nhưng tôi cũng rất nhớ mama bà baba. -> và
    - Kana đi đến khoát tay lên vai tôi, -> khoác tay
    - Tôi đem cánh tay của nàng khoát lên vai -> khoác (lần nữa)
    - buổi chiều đi dạo phố, tuổi tối đi Karaoke. -> buổi
    - lại ăn mặc như người mâu của ViVi, -> mẫu
    - Chị hai đem chiếc đệ phía sau di chuyển về phía trước một chút -> chiếc đệm ?
    - luôn trong khoản thời gian ngắn trong lúc hẹn hò thì đối phương cảm thấy tôi không dễ quen. -> khoảng
    - Tớ đnag nấu cơm, -> đang
    - có ai lại đến trường võ đạo của người ta -> vũ đạo mới phải
    - Chúng tôi giống như hai đứa ngốc im lặng không nói lời nào trong cuộc gọi quốc tế đắc tiền này -> đắt tiền

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

      Xóa
    2. Mình đang soát lại lỗi với bạn mình, vì nó đang onl điện thoại nên phải post lên nó mới đọc được T_T k ngờ trễ thế này rồi mà còn người xem, xấu hổ quá a T_T

      T_T cảm ơn cậu nha

      Xóa
    3. =)))) ngồi soát lỗi mà cười chết, võ đạo =)))))

      Xóa
    4. =)))) đọc cứ thấy lạ

      Xóa
  2. Happy ending <3 Tomo cuối cùng cũng nhớ ra Tomo ! còn 1 chương nữa hehe hy vọng là chương cuối dài gấp đôi gấp ba chương này -w- Ta đọc còn chưa đã ak Thánh aja aja fighting ! Cặp đôi S M nhà chúng ta khá vui ak phải công nhận là xá xị dễ thương <3

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. =w= chia buồn, nó ngắn gấp ba chương này nhóe~~~

      Xóa
    2. Thế thì bõ bèn j trời T.T z là tối nay có hàng đúng k ? Đúng k ? Đúng k ? Lót dép ngồi hóng ak hông trải chiếu nằm hóng :D

      Xóa
    3. Ok luôn tối nay có :3

      Xóa