Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

[Fanfic][Trans] Đã lâu không gặp - Hoàn

Tựa: Catching up
Tác giả: Wen48@tumblr
Thể loại: Cuộc hẹn nhau của hai người đã lâu không gặp
Couple: Không có ai
Tình trạng: Hoàn
Translate: Tiểu Mã-slave - Mèo
Editor: Thiên Thánh
Nguồn: tumblr










Oneshot























“Thật tốt quá, đã lâu rồi mới gặp lại em.” Mariko mỉm cười, buổi hẹn tối nay cũng đã tới. Thật ra, đây chính là khoảng thời gian dài nhất mà họ không gặp nhau kể từ khi cô tốt nghiệp, nàng  biết đứa nhóc kia cũng bận rộn không kém với nhóm và còn phải ổn định lại mọi người sau buổi shuffle hồi hè. Thỉnh thoảng Mariko cũng có vài lần gặp những thành viên đã tốt nghiệp khác hoặc những thành viên còn trong nhóm như Nyaro và Miichan, nhưng cũng đã trải qua một khoảng thời gian dài rồi cô mới có thể ngồi đây nhâm nhi tách cà phê cùng với vị Captain này.


“Mariko-sama~~~” Một giọng rên rỉ vang lên, giọng nói mà chỉ rất ít thành viên biết được, giọng nói mà Mariko đã cùng nhau chia sẽ hơn bảy năm ở AKB48, sau khi chào hỏi người phụ nữ kia xong, vị Captain đầy mệt mỏi thả người xuống ghế.


“Trước khi em định làm gì thì cũng gọi món trước đã. Chị biết là em vẫn chưa ăn gì.” Nói đoạn đẩy thực đơn đến nhóc lùn kia, tay ra hiệu với bồi bàn.




—— 




“Ông iệc ế ào ồi?” Miệng đầy mì ý, Mariko không muốn phải phí phạm thời gian khi hẹn hò với một trong những món ăn yêu thích của mình.  Takamina cười rúc rích, điều này giống như mọi thứ chẳng có gì thay đổi, với Mariko – người có sự nghiệp thành công nhất sau khi tốt nghiệp khỏi AKB –  để có thể bàn bạc về mấy chuyện mới của nhóm cùng vị Captian kia vì thế nàng mới cập nhật tin tức trước khi quay lại cùng với mọi người cho một vài buổi luyện tập hoặc biểu diễn. Nhưng Takamina biết, không có gì là giống như xưa nữa. “Ý chị là, công việc thế nào.” Mariko lập lại, lần này thì đã nuốt hết mớ đồ ăn vào trong và nhìn Takamina cười nhăn răng đầy mớ tương cà.  


Vị Captain ậm ừ thay cho câu trả lời khi miệng đang nhai miếng sườn gà, “Không quá tệ.” Hớp một ngụm cà phê trước khi trả lời. Ánh nhìn khó chịu từ Mariko làm cho Takamina phải chịu thua, biết rằng người phụ nữ này hoàn toàn không thích việc nhận được câu trả lời không thật lòng. “Ừ thì, thật ra mà nói thì hơi hỗn loạn một tí cho em và Yuko. Và cả Nyannyan nữa. Bọn họ giúp đỡ nhiều lắm bởi vì họ lớn hơn mấy thành viên khác, nhưng mấy đứa nhỏ thì ổn, em đoán vậy.” Takamina lại tiếp tục để đồ ăn đầy miệng, rõ ràng là đói tới muốn rã ruột.


“Chị có nhận được mấy cái tin nhắn đầy lo lắng của họ về em.” Mariko nói, không thích thú gì cả
Takamina gật đầu, gửi cho người kia nụ cười bất lực. “Họ chỉ là lo lắng quá thôi.” Cô cười lớn, “Em làm tốt mà. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mọi người không tốt nghiệp, nhưng em ổn.”




—— 




“Chị xin lỗi.”


Takamina nhìn chiếc đĩa gần như hết sạch của mình rồi nhìn người kia. “Đừng thấy có lỗi.” Cô mỉm cười, “Thật tốt khi thấy chị thành công sau khi rời khỏi AKB. Và em biết nhóm ít nhiều gì cũng là cản trở chị mà.”


“Ừ, nhưng chị cũng đã có thể cố được. Như Yuko vậy.” Người kia lầm bầm, nàng cũng đã cân nhắc về vụ tốt nghiệp của mình, và cũng đã cố ở lại lâu nhất có thể trước khi phải chịu nhìn nhận cả sức khỏe và khát vọng được trở thành nhà thiết kế của bản thân. Mariko thích, à không, yêu khoảng thời gian nàng ở AKB48, với nhiều cơ hội được biểu diễn, được hát, và được nhảy trước mặt cả một lượng lớn khán giả, và cả được yêu thích nữa. Nàng biết lựa chọn rời xa team có nghĩa là phải hi sinh niềm vui này, và nàng không hề thích như vậy cho đến thời điểm nó phải diễn ra. Khi những vũ công mất đi phần nào sức lực, khi những buổi hòa nhạc vượt quá sức chịu đựng của bản thân, khi những màn biểu diễn cứ sắp xếp hết cả lịch trình, nàng không có bất kì thời gian nào để ngồi lại, và ngẫm nghĩ về ricori... và khi đó là lúc nàng quyết định bước đi.


Takamina biết sẽ có lúc nào đó Mariko không trụ được nữa, và cô vui vì người phụ nữ này đã rời đi trước khi quá muộn. Vâng, dĩ nhiên Takamina hi vọng rằng Mariko sẽ ở lại lâu thêm một chút để chăm sóc cũng như bồi dưỡng thế hệ sau, nhưng cô biết rằng điều này sẽ rất tệ cho ricori, cho giấc mơ của Mariko. Vì thế khi người phụ nữ này quyết định thông báo tốt nghiệp, trên cả cảm giác cô đơn và nỗi buồn, Takamina đã thở dài nhẹ nhõm. “Ừ, bởi vì chị đã có thể thực hiện giấc mơ của mình, nên em cũng sẽ không thiếu đi mấy cái đầm thời trang để mặc, nhờ ricori hết.” Takamina bông đùa.


Mariko khịt mũi, “Em biết là chị sẽ không phí hàng ricori cho em mà.” Nàng đùa, ngắm nhìn biểu hiện thất vọng của Takamina. Ừ, thì đúng. Những khi Mariko gửi mấy cái đầm tới nhà hát cho team A, chẳng biết vì lí do gì mà lúc nào Takamina cũng không nhận được phần quần áo của mình nhưng bù lại cô được tặng giỏ xách với nhiều phụ kiện kèm theo như nơ hoặc vỏ điện thoại. “Chúng tôi không có kích cỡ phù hợp với chiều cao của em.” Và đó là lí do.


Nhưng mà khoan đã, mấy thành viên như Ryoka hay Tanochan vẫn có cơ mà...




—— 




“Chị hoàn toàn thích bữa tối này.”


“Em cũng vậy. Em vui vì tụi mình gặp nhau.”


“Chị cũng vậy nữa. Chị muốn hai ta gặp nhau thường xuyên hơn.”


“Nhưng mà vậy thì không phải tụi mình sẽ không còn chuyện gì kể cho nhau nghe nữa hả?”


“AKB có 76 thành viên với cả trăm ngàn sự kiện diễn ra cùng một lúc, với mấy nhóm chị em nữa, cũng tới 200 thành viên còn gì, vậy em nghĩ là có thể không?”


“Ờ ha.”


“Bakamina.” 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét