Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 12



Nhìn Mayu như vậy rùng mình nghĩ đến một người, nếu như lỡ chọc giận giống vậy thì. . .







☆ Đệ thập nhị chương

















"Điếm trưởng. . ." Takamina chà chà bàn tay, thấp thỏm bất an mà nhìn Acchan đang trầm mặc không nói gì. "Điếm trưởng người làm gì mà không nói lời nào? Không lẽ người đang tức giận?! Ta không phải cố ý giấu diếm a. . ."


"Gần đến thời gian mở cửa tiệm rồi nhỉ." Acchan thở dài một hơi, đứng dậy vỗ đầu Takamina, tùy tiện mà quậy cho tung lên, thuận thế ôm lấy cánh tay của nàng, "Chúng ta về thôi."


Vẻ mặt mờ mịt lấy tay đỡ đầu, Takamina vô ý thức cúi đầu nên không phát hiện được biểu tình thương tiếc và đau lòng trong ánh mắt của Acchan. Đến khi nàng ngẩng đầu thì trong mắt chỉ thấy được nụ cười sáng lạn của Acchan. "Ừa." Ngốc ngốc gật đầu, Takamina bị Acchan kéo một nửa người, hướng vào bóng đêm mù mịt mà đi đến.


"Cho nên ta nói, không gian lớn như vậy hẳn là nên linh hoạt sử dụng mới đúng chứ." Acchan cùng Takamina tiến vào cửa hàng, đập vào mắt chính là Mayuyu đang vuốt cằm đứng bên cạnh kệ hàng, vẻ mặt chăm chú mà nói gì đó với Haruna.


"Nhưng mà. . ." Biểu tình Haruna có chút khó xử. "Mayuyu, đừng có tìm cớ để lười biếng, nhanh tới đây phụ." Cách đó không xa Maachan không ngẩng đầu mà chỉnh sửa hàng hóa trên kệ, ngữ khí bình thản, hiển nhiên không hề để ý đến việc Mayuyu nói khi nãy.


"Oku Manami, đồ ngu ngốc không có mộng tưởng! Hừ. . ." Mayuyu tức giận mà nghênh mặt, vừa chuyển đầu nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Acchan, đôi mắt nàng bỗng chốc lóe sáng như bóng đèn, khóe miệng nhếch lên, chạy đến bên cạnh Acchan.


"Điếm trưởng đại nhân?! Ngài về thật đúng lúc, ta có lời muốn nói với ngài!" Vẻ mặt cùng dáng dấp chờ mong của Mayuyu khiến Acchan cảm thấy hứng thú mà nhướn mày: "Sao nào?"


"Điếm trưởng đại nhân, ta đề nghị thay đổi hình thức kinh doanh của cửa hàng hiện tại." Mayuyu hít sâu một hơi, biểu tình tràn đầy tự tin.


"Thay đổi hình thức kinh doanh?" Acchan nheo mắt, mỉm cười cổ vũ Mayuyu: "Nói cho ta biết suy nghĩ của ngươi."


"Ta cảm thấy kinh doanh cửa hàng tiện lợi lại chỉ mở cửa vào buổi tối, công nhận lại có 4 người, hơn nữa điếm trưởng ngài, thật sự. . .  có chút lãng phí." Mayuyu đếm đếm ngón tay, lộ ra biểu tình khổ não hí kịch hóa(Biểu tình như kịch hài).


"Quả thực đúng là vậy. . . Ý của ngươi chẳng lẽ bảo ta sa thải. . ." Acchan cười tủm tỉm tiếp lời.


"Không không không!" Mayuyu vội vàng xua tay, "Ý ta không phải như vậy, ta cảm thấy tiệm của chúng ta có rất nhiều tài nguyên và thực lực để tận dụng, cam đoan không lãng phí, còn có thể tăng cao doanh thu."


"Tăng doanh thu?" Cặp mắt Acchan lóe sáng, hai ký hiệu "$" thật to xuất hiện trong đôi mắt nàng, nhếc khóe miệng, Acchan càng thêm hứng thú, "Vậy muốn làm như thế nào?"


"Tăng hạng mục kinh doanh, tầng lầu ở trên đổi thành 'Cà phê phòng' và bla bla bla. . ." Mayuyu đem phản ứng của Acchan toàn bộ đều nhìn ra, tự tin mà ngẩng đầu.


"Cà phê phòng?" Acchan sờ sờ cằm, "Nhưng hàng hóa và thương phẩm. . ."


"Có thể chế thành mục lục thương phẩm cho khách hàng tìm đọc, hàng hóa thì để ở kho là được, lúc khách hàng cầng sẽ lấy ra, dọn ra một chỗ để đặt bàn, thêm chút trang sức để trang hoàng lại và bla bla bla. . ." Mayuyu lập tức bổ sung thêm, trong đầu của nàng hiện ra biểu tình ảo não của Maachan, không khỏi lộ ra nụ cười xấu xa: "Còn nhân viên của cửa hàng, có thể mặc quần áo người hầu và vân vân vân. . ."


"Haha, cách này rất thú vị nha. . . Có thể thử một lần." Quần áo người hầu? Ánh mắt Acchan quét về phía cách đó không xa Haruna cùng Takamina đang nói chuyện với nhau, khóe miệng hiện ra một nụ cười quỷ quyệt. Một trận rét run mãnh liệt đánh về phía Takamina cùng Maachan, hai người không hẹn mà cùng rùng mình một cái.


Vì vậy, sau 15 phút. . . Vội vã trước khi mở cửa tiệm, mọi người theo sự chỉ huy của Acchan mà đem toàn bộ thương phẩm dời về kho. Acchan thi triển ma lực, sửa lại cửa hàng. Vẫn như cũ màu đỏ nhạt là chủ đạo, giao nhau giữa những chiếc bàn đỏ sậm, và những chiếc ghế bành không biết bằng chất liệu gỗ gì, hơn nữa trên tường lộ ra phong cách quỷ dị của những bức tranh và trang sức vặn vẹo làm cho mọi nơi lộ ra phẩm chất kỳ lạ của chủ cửa hàng. . .


Trước quầy hàng, nhân viên trật tự đứng đợi chỉ thị tiếp theo của điếm trưởng.


"Tại sao ta lại phải làm cái chuyện ngu ngốc này, tại sao ta lại phải làm cái chuyện ngu ngốc này. . ." Mặc một bộ váy hầu gái màu hồng nhạt, đầu đội tai mèo, xõa tóc, Maachan ôm đầu, vẻ mặt u uất lẩm ba lẩm bẩm. Haruna, Mayuyu cùng Takamina ba người mặc trang phục hầu gái màu lam sậm, đầu đội băng đô hầu gái màu trắng, cùng một thân phấn nộn(chỉ sự ú ú trắng trẻo như em bé >.<) của Maachan mà hình thành sự khác biệt rõ ràng. Haruna cười tủm tỉm, hình như đối với "Đồng phục" mới không có cảm giác bài xích. Takamina thì nhăn nhó mà nhẹ tháo cái băng đô trên đầu ra mà đổi thành nơ con bướm màu đen, mặt ửng đỏ mà nhìn người mặc đồ tây màu xám, ngẩng đầu lên còn toát ra một vẻ đẹp trai lanh lợi. Gian xảo quá a?! Mọi người đều mặc quần áo hầu gái, điểm trưởng nàng lại. . .


Takamina cùng ánh mắt của Acchan không hẹn mà gặp, Takamina xấu hổ rụt lui cổ, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Điếm trưởng. . . Ta mặc cái này, kỳ quái lắm phải không. . ."


"Đâu có a~ rất thích hợp với ngươi nha~ " Acchan tủm tỉm cười mà vươn tay sửa sang lại cái nơ trên đầu Takamina. Takamina ngại ngùng mà sờ sờ ót mình, gương mặt nháy mắt đỏ ao.


Mayuyu thỏa mãn nhìn Maachan, tự thì thầm: "Ma, hiệu quả so với tưởng tượng càng tốt a. . . "


Maachan nãy giờ vẫn che mặt đột nhiên tinh quang trong mắt chợt lóe, bất ngờ nắm lấy vạt áo của Mayuyu, gân xanh nổi đầy mặt, ánh mắt đầy giận dữ, biểu tình hung ác đến cực điểm.


"Ngươi là cố ý phải không. . ." Maachan nghiến răng nghiến lợi mà đến gần Mayuyu, đôi mắt trừng lớn đầy tơ máu, rất là dọa người.


"Hả? Ngươi đang nói cái gì a?" Mồ hôi lạnh trong nháy mắt đổ ra đầy người, Mayuyu một bên nuốt nước bọt một bên giả ngu. Không sai, là nàng cố ý đó, chính là muốn nhìn thấy người luôn luôn tỏ vẻ trưởng thành, đần độn Oku Manami xấu mặt giận dỗi luống cuống tay chân và vân vân đó! Nhưng là nàng, đánh chết cũng sẽ không thừa nhận đó!


"Ngươi không cần giả nai như thế này. . ." Maachan nheo mắt lại, càng không ngừng nghiến răng, phát ra âm thanh khiếp người.


"Ách. . . Trùng hợp trong lúc sắp xếp lại hành lý phát hiện ra a. . . Chắc là do bạn bè Cosplay lúc trước để lại. . ." Ánh mắt Mayuyu đảo vòng vòng, khó khăn mà lên tiếng.


"Của bạn bè Cosplay? Lại có thể vừa người ta như thế?" Hiển nhiên là Maachan không tin.


"Ách. . . Trùng hợp là vóc dáng của bạn ta không khác ngươi lắm a. . ." Mayuyu thấp giọng lầm bầm.


"Nhiều cái trùng hợp như thế? Trùng hợp là ngươi muốn chọc ghẹo ta đi?! Tại sao ta lại phải mặc đồng phục không giống với các ngươi?!" Maachan phẫn nộ đẩy Mayuyu ra, chỉ vào đôi tai mèo trên đầu mình, dáng vẻ cực kỳ giống với mèo hoang đang xù lông tức giận.


"Không phải điếm trưởng cũng mặc đồ khác chúng ta sao. . ." Mayuyu yếu ớt lên tiếng, hướng Acchan cầu cứu, Acchan dời ánh mắt đi chỗ khác, chọn cách không nhìn đến. Quá không nghĩa khí a! Điếm trưởng. . . hai mắt Mayuyu rưng rưng, hướng Acchan làm ra một gương mặt nhỏ nhắn đang ủy khuất cực kỳ đáng thương, đáng tiếc ánh mắt Acchan đã dời đi nhìn Takamina, căn bản là không thèm liếc đến nàng một cái.


"Tìm cứu nhân sao, ngươi. . ." Maachan nắm chặt tay, biểu tình càng ngày càng nguy hiểm.


"Ách. . . Ngươi như vậy, không phải rất dễ thương sao hả, hahaha, có gì không tốt đâu. . ." Mayuyu vội vàng quay đầu lại ứng phó với nguy cơ trước mắt, nàng lau đi mồ hôi lạnh trên đầu, cười gượng.


"Dễ thương cái đầu ngươi! Nào có hầu gái nào lại đeo tai mèo a! Ngươi coi ta là đồ ngốc hả?!" Maachan đề cao âm lượng, tháo đôi tai mèo trên đầu xuống.


"Ngươi làm cái gì vậy?!? Moe chính là linh hồn của hầu gái a!" Mayuyu đột nhiên đoạt lấy đôi tai mèo trên tay Maachan, biểu tình từ sợ hãi chuyển thành phẫn nộ.


"Hả? Linh hồn của hầu gái? Ta thấy ngươi xem Anime nhiều quá đầu bị hỏng rồi đó." Maachan khinh thường nhướn mày, hừ lạnh một tiếng.


"Không được xem thường linh hồn của hầu gái a đồ đần!" Nắm chặt tay, Mayuyu đột nhiên quát lên, khiến mọi người lại càng hoảng sợ.


"Gì?" Cả Maachan cũng bị tiếng quát của nàng làm sợ đến sửng sốt.


Trên mặt Mayuyu hiện ra một nụ cười quỷ dị, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Maachan khiến Maachan cảm thấy một trận rét run, nàng đến gần Maachan, một tay nâng cằm của Maachan lên, dùng một giọng nói làm người khác Mao cốt tủng nhiên(Da gà da vịt nổi ra hết :v ), nói: "Để ta dạy dỗ cho ngươi biết, thế nào là linh hồn của một hầu gái, thế nào mới là một hầu gái. . ."


"Ế ế?!" Khuôn mặt Maachan trong nháy mắt trắng toát, Hoa dung thất sắc(tựa như câu Mặt mày trắng toát), thét lên chói tai.


Đầu Takamina đầy hắc tuyến mà nhìn Maachan bị ấn ngã xuống đất khóc la còn Mayu như bị cái gì nhập cuồng tiếu(cười điên dại -.-") không ngừng, trong lòng thầm cảm thán: "Con người, kỳ thực còn đáng sợ hơn yêu ma a!!!"


"Điếm trưởng, không cần ngăn cản hai đứa nó hả?" Takamina quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi Acchan.


"Không sao, hai đứa nó không phải đang chơi đùa rất vui vẻ sao~" Acchan mỉm cười, nheo mắt lại. Thật là, càng ngày càng thú vị. . .



——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——




8 nhận xét:

  1. Tui thấy 'nhướn mày' mới đúng chứ. Còn nữa ngươi nhớ cái "đền bù" của ngươi nga. Thêm cái fic ngươi hứa khi kết thúc mặt trời nữa.
    À. Nhớ giữ gìn sức khoẻ về mọi thứ nha.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng Thánh cũng thấy thế nhưng cái kiểm tra chính tả lại bảo sai nên hoang manh (-∀-`)

      Đền bù bằng cách post đều ngày đến khi lười thì thôi đó a ☆〜(ゝ。∂)

      Còn cái fic kia, đợi có thời gian đã ^_^ fic nào cũng dài mà thời gian thì ngắn *cười cười*

      Cám ơn bạn nga ^_^

      Xóa
    2. Tớ vẫn nghĩ là "nhướn mày" đúng hơn nà. Nếu mà là "mài" thế thì câu "mắt phượng mày ngài" thành "mắt phượng 'mài' ngài", "lông mày" thành "lông mài" hả?? Hơi bị kỳ đó nha

      Xóa
    3. O_O" chả lẽ nhớ sai rồi a...

      T^T ngày mai sẽ sửa, cám ơn hai người

      Xóa
  2. A là sa thải chứ không phải xa thải a, nhướn mày thì đúng hơn chứ nhể, đừng nói không muốn trễ hẹn edit ẩu nha. ^o^.

    Cơ mà bây giờ ta thấy Mayu-chan độc còn hơn cả ma quỷ nữa, thật không dám đụng vô nữa a. Nhưng tại sao lại không cho hai đứa kia mặc đồ tựa tựa Maachan nhở, sao lại cài băng đô hết thế này, chán thế, ta không tin chị Chan cho Taka mặc đồ bình thường như thế a. Nhưng Taka vẫn thế a, vẫn có một cục nơ trên đầu nga

    Thật sự là ta rất tò mò cuộc gặp mặt nhà Mayuki à nha, thú vị a thú vị a.

    Cố gắng lên nga, ta hóng fic ngươi lắm ấy

    Trả lờiXóa
  3. Sa thải do lỗi type và lúc edit cũng không có soát lại lỗi chính tả, còn cái nhướn mài là mài chứ không phải mày :)

    Do cái auto kiểm chính ta làm hoang mang thôi =]]

    Đồ của Maachan là do Mayu lấy ra cho mặc tất nhiên khác =]] còn cái của 3 người kia mới đúng là đồng phục =]]

    Mai sẽ có chap mới, đúng hơn là dự định up chap mới mỗi ngày ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khặc, cố lên a, ta sẽ cố onl mỗi ngày để đọc chap mới a. Nhưng nói được là làm được đó nga. Nhất định ta sẽ coi chặt tiến độ đó, ta bỏ cả thời gian ôn bài mai ktra một tiết để đọc mừ.

      Đồng ý rằng đó là đồng phục nhưng ta muốn Nyan mặc đồ mèo cơ, vậy mới moe, mới cho ai đó có cơ hội sờ mó a.

      Là mài sao, kì lạ, vậy mà ta cứ nghĩ là mày cơ, nhưng mày hay hơn mài mừ TT^TT

      Xóa
    2. Ây za, nói thế Thánh biết phải làm sao đây, chẳng lẽ dừng edit cho mấy bạn học bài a ^0^

      Đừng được voi đòi hai bà trưng =]] Yuuchan đã ngây dại rồi =]] Sau này không chừng đồng phục "tiến hoá" thêm thì sao ;) với lại Acchan chưa chắc cho Yuuchan mãn nhãn đâu a =]]

      Và, trính tở là trính tở, mài mới đúng trính tở nên ý kiến cũng không được đâu

      Học bài đi nga ^_^ chúc kiểm tra tốt ♪(v^_^)v

      Xóa