Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

[Fanfic][Edit] Phản hồn hương - Hoàn



Sáng giờ ham chơi, quên edit, giờ xong rồi thì không đủ thời gian làm Ebook, nên mai mới có, mọi người không muốn nhảy vô nhảy ra nhắm chừng thì để lại email Thánh gửi qua khi Ebook hoàn thành nhé ^^!







Chương 4















【Em yêu người.】 Kojima vuốt ngực, cười nói với nàng, 【Suốt đời.】


Oshima bừng tỉnh.


Đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt lo lắng của Kojima: "Yuuchan, bị ác mộng hả?"


Oshima chậm rãi nhắm mắt lại: "Không biết."


Ác mộng à?


Có thể coi là vậy.


Mỗi lần mơ, đều đau lòng đến không thể chịu được.


"Mơ thấy gì?"


Oshima chậm rãi nhấc tay, vuốt ngực, từ từ mở mắt: "Em không rõ người làm sao mang được em trở về, nhưng người đừng hi sinh vì em, em không chấp nhận. Em cùng tình yêu của chúng ta đã chết đi rồi, người nên đi tìm một tình yêu mới, không nên ở đây dây dưa vì quá khứ."


Kojima nghe nàng nói xong, sửng sốt một lát, hồi lâu sau đó mới phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt mê man: "Không hiểu."


Oshima lại nhắm mắt một lần nữa, giọng nói khàn khàn: "Không sao, khi nào rảnh rỗi tôi kể cho nghe."


Hisaki-kun đi công tác ở nơi khác, đêm nay Kojima ngủ lại nhà nàng. Đồng hồ treo tường điểm vào 4 giờ sáng, Oshima che mắt, do dự có nên ngủ tiếp hay không. Kojima mặc một bộ áo ngủ vô cùng khêu gợi, ngực dán lên vai nàng. Qua một hồi lâu Oshima mới chú ý đến Kojima đã kề thật sát, nên di chuyển qua bên cạnh một chút.


"Này, Yuuchan, ngày mai cùng tôi đi xem phim được không?"


"Không được, tôi muốn xem sách."


"Nga." Một lát sau, "Buổi chiều thì sao?"


"Không có hứng thú."


Kojima chậm rãi buông tay nàng, xoay người đưa lưng về phía nàng.


"Đừng giận a." Oshima cười vỗ vỗ lưng nàng, "Không phải còn Mami-chan sao."


Qua lâu: "Ờ."


Hôm sau buổi sáng Kojima đi chơi, Oshima nói với nàng, gần đây nhận được lời mời của Đại học Tokyo, không bao lâu nữa sẽ dọn lên đấy.


"Tokyo?!"


"Phải." Oshima đã bắt đầu thu dọn lại gian nhà, rất nhiều vật nhỏ đã được nàng dọn đi, "Chắc là cuối tuần đi."


"Không đi không được sao?"


"Thật tùy hứng a, Haruna." Oshima cười rộ lên, "Tại sao?"


"Tôi sẽ rất nhớ cô." Kojima nói.


"Vậy à?" Oshima đưa lưng về phía nàng, nụ cười chợt tắt, "Chúng ta mới biết nhau có vài ngày a."


"Thời gian dài hay ngắn không quan trọng." Kojima uể oải nói, "Tôi nhìn thấy cô ngay từ lần đầu tiên tôi đã rất thích cô."


"Vậy à." Oshima cười gượng một tiếng, "Cô thật đáng yêu."


Kojima trầm mặc không nói, một lát sau, nàng đứng dậy: "Tôi về."


Cả buổi chiều nàng cũng không xuất hiện nữa.


Chạng vạng Oshima đi dọc theo con phố tản bộ, không biết qua bao lâu, trước mắt nàng xuất hiện một cảnh tượng rất quen thuộc. Đó là hoa viên của khách sạn Thái Lan nàng từng đến, là nơi nàng lần đầu tiên nhìn thấy Kojima. Nàng nhớ rõ Kojima khi đó đang ngồi ở trên một băng ghế dài, đối diện với nhau, Oshima thấy nàng, chính là như vậy, khoan thai đung đưa chân. Cảm thấy có người đang nhìn nàng, Kojima quay đầu lại. Hai người nhìn nhau chỉ trong chốc lát, Kojima cười rộ lên: Này, cô thích tôi sao?


Này, cô thích tôi sao?


Thích.


Thật đáng yêu~ Nè, có muốn hẹn hò với tôi không?


Được.


Hình ảnh trong nháy mắt thay đổi, Kojima đứng trên một thảm cỏ, tay đè chiếc nón rơm trên đầu, vừa cười vừa chạy nhảy.


Yuuchan Yuuchan~ tới đây nhanh lên~


Này~


Nhanh lên nào nhanh lên~


Oshima bước về phía trước.


Kojima ở xa xa vẫn không ngừng vẫy tay gọi nàng: Nhanh lên nào~ Yuuchan~


Bàn chân giẫm lên mặt cỏ mềm mại, Oshima chậm rãi đi về phía trước.


Nhanh lên một chút a~ Yuuchan~


【Yuko —— 】 Xa xa truyền đến một tiếng gọi mơ hồ.


Oshima quay đầu lại, không thấy ai.


Yuuchan, chậm quá thật đáng ghét nha.


Kojima bĩu môi, bất mãn oán giận nàng.


Xin lỗi~


Oshima tiếp tục bước về phía trước.


【Yuko —— 】


Ai vậy?


Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng: 【Đó không phải em, đồ ngốc!】


Oshima bừng tỉnh dậy.


Trước mắt là mặt sông tĩnh lặng phản chiếu lại hình ảnh của ánh tà dương, nửa thân Oshima đã ngập ở trong nước. Trên mặt nước hé ra một khuôn mặt trắng bệch của một người con gái xa lạ, ngửa mặt cười: "Đến đây với ta."


Oshima rùng mình: "Kiều cơ?"
Kiều cơ: Trong truyền thuyết là nữ quỷ từng bị nam nhân ruồng bỏ nhảy xuống sông tự sát, trong truyền thuyết thường xuyên dụ dỗ các nam tử qua cầu xuống sông, cho chết đuối, nếu như là nữ, họ sẽ kéo các nàng xuống nước.


Người con gái ôm lấy thắt lưng của nàng, kéo nàng vào trong nước.



Trước khi nàng hoàn toàn chìm trong nước, Oshima nhìn thấy Kojima từ dọc bờ sông chạy đến, đá giày nhảy xuống.


Nửa giờ sau Oshima tỉnh lại, nắng chiều đã tắt, những ngọn đèn đường được mở lên. Kojima ngồi bên cạnh nàng, yên lặng không lên tiếng, ngồi ngây ngốc. Ban đêm ở bờ sông có tiếng côn trùng kêu vang, ầm ĩ hòa tấu một bản nhạc mùa xuân.


"Tại sao muốn chết?"


Oshima không có dự định trả lời.


Nàng không muốn tự sát, bất quá là Kiều cơ đi theo nàng, như vậy rõ ràng là trong thâm tâm nàng có một nơi nào đó muốn thoát ly khỏi thế giới này.


"Vì người con gái đùa giỡn cô, đáng giá hả?"


Giọng nói của Oshima trầm xuống, lạnh đến thấu xương: "Đừng sỉ nhục người đã mất."


Kojima cúi đầu, vẻ mặt kinh ngạc: "Cô ấy đã mất?"


"Cô nghĩ thế nào? Cô ấy đùa giỡn tôi, bỏ rơi tôi, tìm một con mồi mới?"


Kojima sững sờ, trong lúc nhất thời quên mất trả lời.


Oshima chậm rãi đứng lên: "Xin lỗi, tôi muốn về nhà."


Oshima lê lết về đến nhà. Tắm rửa xong sắc trời đã tối, Oshima nương theo ánh sáng của ngọn đèn đường nhìn thấy Kojima ôm vai ngồi trên bậc thang đối diện, mái tóc ướt sũng, thoạt nhìn chật vật chịu không nổi. Không biết qua bao lâu, Kojima đứng dậy, trực tiếp đi đến cửa nhà nàng, bắt đầu gõ cửa.


"Tôi có chuyện muốn nói với cô." Nàng nói.


Oshima chần chờ chốc lát, mở cửa.


"Tôi có chuyện muốn nói với cô." Kojima nhìn vào mắt nàng, nói.


Oshima tránh ra một bên: "Vào nhà trước."


"Không, ở ngay đây."


Oshima nhìn xuống chân: "Cô nói đi."


"Cô vẫn luôn giả vờ phải không, giả vờ tươi cười." Kojima chằm chằm nhìn nàng, "Nhưng thật sự trong lòng lúc nào cũng rơi lệ."


Oshima không nói lời nào.


"Cô rất yêu nàng, nàng có lẽ cũng rất yêu cô. Xin lỗi vì lúc trước đã xúc phạm nàng."


Oshima vẫn trầm mặc.


"Tôi cảm thấy rất đau khổ, cho đến bây giờ, hai mươi mấy năm tôi cũng chưa từng cảm thấy đau khổ như vậy. Tôi rất cố gắng khiến cô thích tôi, nhưng mà hôm nay tôi đã biết, tôi đã được định trước không chiếm được tình yêu của cô. Tình yêu đáng thương này đã chết, tôi không có ý định tiếp tục nữa." Đôi mắt Kojima phiếm đỏ, bĩnh tĩnh nói tiếp, "Tôi dự định ly hôn với Hisaki-kun, tôi muốn ra ngoài du lịch. Có lẽ sẽ đến Thái Lan trước, hoặc là Pháp, đâu cũng được."


"Thái Lan. . . đừng đến. Pháp, có thể."


Kojima cười, hướng nàng gập người: "Cám ơn đề nghị của cô, vậy, ngủ ngon."


Bỗng nhiên Oshima nắm lấy cánh tay nàng, Kojima nghi hoặc quay đầu lại.


"Sống cùng. . . cũng tốt lắm." Oshima nói, cười, "Có muốn theo tôi đến Tokyo? Tôi đã mua một căn hộ ở đó, cũng đã lắp đặt hết các thiết bị rồi."


Kojima mơ màng nhìn nàng: "Nhưng là —— "


Oshima nắm tay nàng, kéo nàng vào lòng. Kojima có chút không biết phải làm sao tiếp nhận cái ôm của Oshima, tiếp nhận nụ hôn của nàng, cùng giọng nói run rẩy nhẹ nhàng nói vào tai.


"Tôi yêu em."



——————————————————



【Tôi sẽ giữ lấy bí mật này, sẽ không nhắc đến cho nàng biết. Tôi nghĩ ý Haruna cũng là vậy. Tôi không hy vọng nàng sẽ cảm động cùng hổ thẹn với tôi cả đời, tôi chỉ muốn chúng tôi đơn giản mà yêu nhau.】


【Chân tướng ra sao, tôi không biết. Tôi chỉ biết, linh hồn tôi từng yêu vẫn đang tồn tại, ở đây.】



——————————————————



Đôi lời của tác giả: Kỳ thực đầu óc của mọi người về cơ bản là không có gì sai cả, nhưng nếu muốn biết rõ sự tình đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, thì việc đó không có khả năng. Mọi người phải biết rằng, tôi thích những việc tranh cãi, thường xuyên khiến tình tiết tắt nghẽn. Ngoại trừ "Siêu cấp Quàng Khăn Đỏ(Fic dài, đang được Kabi_no4 edit ở bên blog bạn ấy.)" ra thì tất cả đều là kết thúc tắt nghẽn(Ví dụ như fic MariYuu(mình không biết tựa), Gửi đến người tôi yêu, Siêu cấp Quàng Khăn Đỏ(Ngắn), cũng có thể tính cả Lý do tôi không thể yêu vào, vì nó là một cái kết mở, một dạng tắt nghẽn khác(Cười lớn) và fic này, đều kết lấp lửng), xin cho tôi tiếp tục như thế này, mọi người không nên học tập theo trẻ em, mỗi ngày mười vạn câu tại sao.


Đã lượt bỏ nhiều câu không cần thiết ở trên, gạch đá về fic xin nhận m(_ _)m



5 nhận xét:

  1. Nếu thật là tình yêu thì chân trời, góc biển, ngàn dặm xa xôi nhất định cũng sẽ đến được với nhau!

    Au của fic này rất rất thú vị!

    Đa tạ!

    Trả lờiXóa
  2. Minh thich nhung cai ket mo nhu vay. Fic hay lam :D

    Trả lờiXóa
  3. Mình bắt đầu thích au rồi, fic nào cũng fantasy, cũng những chuyện tình cảm động, có xem film cũng tìm chả thấy :))

    ngọt ngào nhất dù ko có địa chỉ nhưng Yuu vẫn tìm ra Nyan, cho dù bao năm, cho dù mò kim đáy bể, nhưng anh vẫn tìm thấy chị, Thánh à, nếu ghiền những loại truyện này thì chắc FA suốt đời quá :))

    thanks Thánh đã edit, bạn vất vả rồi ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thay mặt Phế Sài-sama gửi lời cám ơn đến bạn o(`ω´ )o

      ghiền truyện thì sao FA được nhỉ, ghiền cái kiểu fantasy thế này thì đúng là FA thật =))) Nhưng mà, cũng không biết được~

      Cám ơn bạn đã ủng hộ~

      Xóa