Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

[Fanfic][Edit] Phản hồn hương - Chương 2



Già cả rồi, nhìn 4 chương ra 3 chương (-∀-`)
Fic có 4 chương lận nhá (-∀-`)







Chương 2














Lúc Mami-chan hét lên lần thứ 10, chuyện của Kojima gần như đã kể xong. Đối diện với vẻ mặt không thể tin được của người bạn thân, đòi kéo nàng đi xem cái người không nên xem giống trong mơ.


"Cậu không hề nghe tớ nói hả!"


"Tớ rất chăm chú nghe a! Không phải cậu lo cô ấy sẽ hại cậu hả? Đúng lúc tớ giúp cậu xem —— "


"Cậu chỉ muốn đến đây xem cô ấy thôi thì có!"


"Có đâu~ "


Cơ bản là Kojima không có tin nàng, một mình phiền não suy nghĩ một hồi: "Chắc là tớ nên dọn nhà đi?"


"Một giấc mơ liền dọa cậu sợ đến muốn dọn nhà?"


"Đối diện nhà cậu xuất hiện một người giống y như trong giấc mơ, tàn bạo nói muốn giết cậu, đổi lại là cậu phản ứng không giống tớ mới là lạ."


"Còn lâu mới phản ứng như cậu. Tớ. . . ít nhất. . . cũng sẽ không gặp xong ác mộng còn chạy qua nhà người ta ngủ."


". . . Nhưng là, người đó vừa xuất hiện thì tớ liền cảm thấy rất lạ a!"


"Trước đây cậu từng gặp qua người ta sao, gặp qua người ta mới có thể nằm mơ thấy người ta a." Mami-chan cố gắng khiến bản thân dựa vào những kiến thức thông thường, "Thư giãn đi, có thể là cậu nghe lầm, chắc là cô ấy nói 【 Ta yêu ngươi 】."


"Khác biệt quá lớn a!"


"Có lẽ là do tình yêu của nhân gian quá thú vị." Rất nhanh Mami-chan bắt đầu rời đi những kiến thức thông thường, tiến vào vùng đất mộng tưởng, "Yêu cậu yêu đến giết chết cậu a, bé ngoan của ta, ta nghĩ bé nên chết đi a —— "


Trên mặt Kojima tràn ngập sát khí: "Ta giết ngươi."


". . ." Gập người, "Xin lỗi."


Lúc Kojima về nhà, Mami-chan chết sống bám lấy nàng, muốn cùng nàng đi nhìn cái người con gái giống trong mơ kia.


"Dù sao cô ấy cũng ở đối diện nhà cậu, cậu không cho tớ theo tớ cũng tự mình đi xem được."


". . ."


Vậy đấy, Kojima phải mang theo cô bạn phá hoại này về nhà. Lúc hai người về đến nhà Oshima đang ngồi trên ghế mây ngoài sân, ánh mặt trời vô cùng tốt.


"Nhìn đi." Kojima bất đắc dĩ chỉ vào nàng, "Lúc tớ nhìn thấy cô ấy như thế, không hiểu tại sao tâm tình bỗng trở nên tốt hơn."


"Ai thấy cảnh tượng này tâm tình đều tốt hơn thôi, ánh mặt trời, xích đu, một người yên lặng đọc sách." Mami-chan đứng các đó rất xa mà nhìn Oshima, nhìn một hồi, gật đầu thập phần ca ngợi: "Bất quá trên người cô ấy có một mùi vị khiến tâm tình người khác trở nên tốt hơn."


"Làm sao đơn giản như vậy." Kojima đối với đáp án của nàng rất không hài lòng, "Tớ thấy lúc nào có cô ấy bên cạnh không gian như đều biến thành màu hồng, chỉ cần cô ấy cười với tớ một cái là cả ngày hôm đó tâm tình tớ siêu tốt. Cái đó rõ ràng là tình yêu, dẹp cái chuyện mùi vị gì gì đó đi."


Mami-chan chậm rãi quay đầu lại, há miệng biểu tình khó có thể tin được nhìn nàng một hồi: "Cái người mà lúc nãy khiến cậu sợ hãi muốn dọn nhà đi là ai a?"


Kojima bĩu môi nhăn mi lại suy nghĩ, nghĩ nghĩ hồi bắt đầu phát hâm: "A a a tớ không biết!"


"Rốt cuộc cậu biết cái gì?"


"Haruna!" Người phía đối diện cười cười chào hỏi với nàng, "Đưa bạn đến chơi hả?"


Nháy mắt Kojima liền khôi phục lại tâm tình, tươi cười đáp trả: "Ừa! Mami-chan bạn thân của tôi."


Mami-chan cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với Oshima: "Xin chào~ "


"Xin chào~ " Nụ cười của Oshima so với ánh mặt trời càng sáng lạn hơn, "Mami-chan thật xinh đẹp a."


"Hả?" Tâm hồn thiếu nữ yên lặng nhiều năm nay trong nháy mắt sống lại, Mami-chan ngượng ngùng che mặt, tiến đến tai Kojima, "Cô ấy dễ thương hơn Hisaki-kun, không phải sợ, dũng cảm lầm đường lạc lối đi~ "


"Cậu có để ý đến việc cậu quá dễ dàng bị mua chuộc không?"


"Này —— " Mami thiếu nữ tiếp tục ôm ngực cười với Oshima, "Nhưng mà, nếu có một người nụ cười ngập nắng như thế này nói sẽ giết người, thì thế giới này có hơi u tối quá."


Kojima quay đầu lại nhìn Oshima, người kia đang ngồi trên xích đu hướng các nàng cười, chiếc kẹp tóc cố định mái tóc bên trái, ánh mắt dưới gọng kính càng thêm rạng rỡ sinh huy(rạng rỡ càng thêm sáng chói).


Tổng cảm thấy rất hoài niệm a.


Kojima nghĩ.


Nghiêm túc nhớ lại, biểu tình của người trong mơ, dường như là đau lòng vô cùng a.


Hoàn toàn không rõ.


"Dũng cảm theo đuổi tình yêu đi!" Mami-chan không ngừng giựt giây nàng.


Kojima bĩu môi, không quá vui vẻ nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Oshima: "Cô ấy không thích tớ."


"Thật tốt a —— " Mami-chan thập phần cảm thán, "Cậu không cần phải bận tâm vấn đề nên hay không nên phản bội chồng mình, thời buổi này chỉ cần quan tâm đến bản thân, dũng cảm theo đuổi tình yêu —— "


Nếu như không phải Oshima vẫn đang nhìn về phía này, Kojima nhất định sẽ bóp cổ nàng. Nhưng nếu Oshima đang nhìn, nàng cần phải giả bộ dịu dàng một chút. :v


Kojima dịu dàng khả ái cười với Oshima một cái, sau đó dịu dàng dắt tay cô bạn: "Rồi, tới đây, chúng ta vào nhà thảo luận."


Hai người náo loạn một hồi, trọng tâm câu chuyện vẫn vây xung quanh Oshima.


"Cô ấy sẽ thích tớ sao?"


"Sẽ."


"Nhưng trên thực tế thích con gái đồng tính không nhiều lắm thì phải."


"Cái đó thì, nhưng mà cô ấy không giống với người khác." Mami-chan suy nghĩ một hồi, "Cô ấy xuất hiện ở trong mơ của cậu, chính là một ám thị."


Kojima gật đầu.


"Hisaki-kun thật đáng thương."


Vẻ mặt Kojima thờ ơ: "Không sao, Hisaki-kun đẹp trai, ôn nhu, biết săn sóc lại chững chạc, nhất định sẽ tìm được người yêu mình!"


Mami-chan cúi đầu ngăn bản thân nói ra những lời khinh thường, tránh bị Kojima bóp cổ.


"Chắc chắn là cô ấy thích tớ sao?" Kojima vẫn còn hoài nghi.


Mami xấu hổ che mặt: "Cô ấy thích tui."


"Ngươi muốn chết hả?"


"Cậu thật sự thích cô ấy a." Mami-chan cảm thán một tiếng.


Kojima suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không biết."


Không biết.


Thích là một cảm giác như thế nào, yêu là chuyện gì sẽ xảy ra. Người luôn đối xử thờ ơ với bạn trai, trên lý thuyết thì có thể nói Kojima chưa từng trải qua yêu đương.


Tình yêu, không phải là đầu tư toàn bộ thể xác lẫn tinh thần vào, cả trái tim cũng ràng buộc đối phương hả?


Kojima quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Oshima vẫn ngồi trên xích đu, trên đầu gối đặt quyển sách rất nặng, híp mắt phơi nắng. Nơi đó ánh mặt trời như xuyên thẳng qua cửa sổ rọi vào lòng nàng, khiến cả người nàng cũng đều ấm ám dạt dào, vô cùng thoải mái.


Dường như là cái ôm ấm áp của mùa xuân.


"Có lẽ." Qua thật lâu, Kojima nhẹ nhàng nói.




——————————————————



Hisaki-kun ở nước ngoài công tác, tối không về. Kojima coi đây là lý do, chạy đến nhà Oshima đòi ngủ cùng nàng.


"Nếu như buổi tối ngủ một mình, rất đáng sợ a."


"Quả thực." Oshima không chút nghi ngờ, "Được rồi."


Thời gian còn sớm, Kojima mở TV coi phim một hồi, Oshima từ đầu tới cuối đều vùi đầu đọc sách. Kojima vô cùng buồn chán, bắt đầu lục lọi đồ trong phòng của Oshima. Nhà Oshima bày biện rất nhiều đồ cổ, cũng có đồ kỷ niệm. Kojima cầm lấy một cái tượng phật Thái Lan nhìn một chút, đưa tay cầm lấy một hộp gỗ nhỏ màu đen bên cạnh. Cái hộp nhỏ được thợ chế tác tinh tế, chạm khắc hai cánh tiên hạc giương ra. Mở ra, bên trong không có gì, chỉ có một mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán.


Mùi hương vô cùng quen thuộc.


Kojima ngửi ngửi chiếc hộp, giơ cánh tay lên ngửi ngửi bản thân.


Mùi hương giống nhau như đúc.


"Cái hộp đó, trước đây dùng để đựng hương liệu a." Oshima không đọc sách, nhìn nàng cầm lấy chiếc hộp, cười tủm tỉm nói cho nàng, "Một loại hương liệu đặc biệt từ xưa."


Kojima đã sớm quen đã quen với các mối liên hệ không thể tin được giữa mình và Oshima, tiện tay buông chiếc hộp: "Rất giống với mùi hương trên người tôi."


Oshima cười rộ lên: "Thật trùng hợp."


Kojima không trả lời nàng, ngón tay lướt qua những món đồ cổ, giả bộ lơ đãng đề cập: "Yuko, trước đây chúng ta có phải đã từng gặp qua không?"


"Không có." Yuko lập tức phủ định, "Nếu từng gặp qua, Haruna chắc chắn nhớ kỹ tôi."


"Ừ ——" Kojima suy nghĩ một chút, "Chắc vậy."


Chắc vậy.


Cô rốt cuộc là ai.


Kojima quay lại bên cạnh Oshima, ngồi xuống, nghiêng đầu tựa vào vai Oshima: "Tôi cảm thấy trước đây tôi từng gặp qua cô."


"Vậy à?" Oshima nghiêng người một chút, cười rộ lên, "Trong mộng hả?"


"Ừ —— trong mộng."



——————————————————




Đôi lời của Tác giả: Ta phổ cập về Phản hồn hương một chút. Sách cổ ghi chép chính là đốt loại hương(nhang) này lên, người bệnh nặng sẽ khỏi hẳn, người chết đi có thể sống dậy. Có ghi chép liên quan đến Hán Vũ Đế sử dụng Phản hồn hương để triệu hồn Lý phu nhân về —— đương nhiên có khả năng không phải là thật. Công dụng của Phản hồn hương, có hơi hoàn thiện rồi, cụ thể chờ chương tiếp theo.



12 nhận xét:

  1. coi cái này như coi lưu trai chí dị, quá đỉnh
    thx thánh

    Trả lờiXóa
  2. truyện đúng là kì lạ a, thể loại mới quá a!

    PS:Đổi nhạc làm mình bị hụt hẫng a.....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ^^! Hôm qua nghe bài này, thấy thích liền đổi ^^!

      Xóa
    2. Nghe hai bài kia quen rồi nên có chút lạc lõng khi đọc mà ko nghe hai bài kia a.

      Xóa
    3. Đôi khi đổi mới cũng tốt~

      Dù không thích bằng hai bài cũ, nhưng muốn đổi mới một chút cho blog bớt chán 8->

      Xóa
  3. Vẻ mặt Kojima thờ ơ: "Không sao, Hisaki-kun đẹp trai, ôn nhu, biết săn sóc lại chững chạc, nhất định sẽ tìm được người yêu mình!"

    --> hahah ,đúng bản chất ngơ ngơ, nói chuyện suy nghĩ đơn giản ^_^ ,giờ mới đọc fic này của em edit á, còn cái ma nữ sao mà lâu thế không biết =_=

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :v giận ss nha

      '.' Em drop rồi





      (đùa thôi)

      Xóa
  4. hummmm là sao hử =_= ,tại em chứ tại ai, lâu quá mới update, làm biếng làm chị đợi hoài không thấy, đến khi thấy update thì lại là một fic khác, làm chị giận k xem, giờ đang xme lại hết những fic chưa xem nè =_=

    Trả lờiXóa
  5. cái dáng vẻ huýt sáo ấy là sao, chắc là làm biếng đòi drop nữa chứ gì *mài dao, tìm búa*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. =3= tại cái game em muốn chơi mà giờ nó drop nên em chán đời, còn update là hên rồi =3= em đi tự kỉ luôn giờ, hù em đi -3-

      Xóa