Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 13



Fic "Có thể yêu chưa?" để sau đi a~
Giờ mà post được 1 chút lại không có thời gian để giữ tiến độ thì lại chậm nữa, nên để khi nào siêng đã~







☆ Đệ thập tam chương














"Hoan nghênh ngài trở về, chủ nhân~ " Cửa hàng mở cửa, Haruna, Takamina đứng bên trái, Mayuyu, Maachan đứng bên phải, động tác nhất trí gập người 90 độ.


"Hoan nghênh ngài trở về, chủ nhân. . ." Vẻ mặt Maachan như đưa đám, ở trên đầu là đôi tai mèo vô cùng bắt mắt, phía sau lại còn có một cái đuôi mèo. [Trừng phạt thêm.] <= chừa cái tội chống cự =))


"Trời! Phật!" Sóng vai cùng nhau đi vào tiệm, Yuko cùng Mariko hai người càng hoảng sợ, Yuko khoa trương mà nhảy qua một bên, ánh mắt trừng như chưa bao giờ được trừng nữa, kinh hô lên một tiếng: "Chúng ta, chúng ta có phải đến nhầm chỗ không a?!"


"Oku. . . Manami?" Vẻ mặt Mariko dại ra mà nhìn chằm chằm trang phục "Quái dị" Maachan đang mặc, ánh mắt như khó có thể tin được.


"Chào mừng quý khách~ " Acchan mỉm cười tiến đến, thấp giọng mở miệng: "Haruna, Manami, hai ngươi đi bắt chuyện với khách." =)))) chọn đúng người quá, điếm trưởng thật là tâm lý =))
 

"Ừa." Haruna cười tủm tỉm gật đầu, dắt Yuko đang bày ra vẻ mặt mê gái với mình qua một bên.


"Ách. . . Điếm trưởng, có thể đổi người không a. . ." Maachan cắn răng, cảm nhận được ánh mắt săm soi của Mariko, không khỏi đem đầu cúi xuống càng thấp. Watanabe Mayu đáng ghét, cư nhiên khiến nàng xấu mặt trước Mariko! Mối hận này, ta sẽ nhớ kỹ!


"Thỏa mãn khách hàng là việc cơ bản của hầu gái a~ " Điệu cười xấu xa của Mayuyu truyền vào tai, Maachan tức giận ngẩng đầu, khuôn mặt phấn nộn tức giận ửng đỏ bị Mariko nhìn rõ mồn một.


"Thật là ngươi!" Mariko hưng phấn mà nhào đến, đè bờ vai của Maachan xuống, "Siêu dễ thương~ a~ siêu dễ thương~ " Mariko một bên bấn loạn, một bên nhắm đến khuôn mặt của Maachan, mắt thấy môi sẽ dán tới. Không đợi Maachan nổi giận, một bàn tay bên cạnh Maachan vươn tới, hung hăng đặt lên gương mặt Mariko.


"Quý khách, xin tự trọng." Acchan cười tươi như gió xuân đến, nhưng trong mắt không có một nửa tiếu ý.


Mariko lảo đảo lui về sau, trên mặt mang theo dấu năm ngón tay biểu tình 囧 vô tội nhìn Acchan, ủy khuất lên tiếng: "Acchan, ngươi đánh ta a. . ."


"Ta có nghĩa vụ bảo vệ nhân viên không cho khách hàng quấy rối." Acchan nói được một câu nói chính nghĩa. Takamina ở một bên nhìn cách đó không xa Yuko đang cố gắng động tay động chân với Haruna, nhịn không được mà giật giật khóe miệng.


Bảo vệ nhân viên? Chỉ sợ cái này khó có thể a. . .


"Ách. . ." Mariko đứng tại chỗ, ủ rũ buông cánh tay. Nàng hình như. . . có hơi nóng nảy một chút, cũng đúng, có một số việc không thể. Chỉ sợ khiến Manami tức giận, nói không chừng nàng lại tránh né mình, trốn đến nơi mình vĩnh viễn cũng không tìm được. . .


"Ngươi muốn tăng thêm khoản nợ chưa trả à?" Acchan lui đến bên người Maachan, nhẹ giọng nói, ánh mắt ngầm có ý cảnh cáo, Maachan lau đi mồ hôi lạnh trên người.


"Cám ơn điếm trưởng. . ." Maachan hít sâu một hơi, nguy hiểm thật a, nàng thiếu chút nữa lại vô ý mà sử dụng pháp thuật rồi! Nếu như lại khiến cửa hàng rối loạn như lần trước, cái hóa đơn bồi thường kia khẳng định sẽ khiến nàng muốn khóc a. . . Điếm trưởng, kỳ thực là người không tệ lắm. . .


"Chăm sóc khách hàng nhiệt tình vào nga~ " Maachan vừa dâng lên một chút cảm kích thì nháy mắt bị lời nói của Acchan tiêu diệt, Acchan mỉm cười với nàng, cái nụ cười kia ẩn chứa nguy hiểm không khỏi khiến nàng sợ hãi. Điếm trưởng, quả nhiên vẫn là rất kinh khủng!


"Chủ nhân, mời bên này." Đè nén bất mãn trong lòng, Maachan bất cam bất nguyện(Không cam lòng không nguyện ý) mà nhếch miệng thấp giọng gọi Mariko, bản thân liền tự động đi qua một bên.


"Hả?" Có chút không có cách nào thích ứng với cách xưng hô này của nàng, Mariko lâng lâng theo sát sau lưng Maachan, cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt. Oku Manami, nàng cư nhiên gọi mình là chủ nhân?! Mình đang nằm mơ sao? Chắc là vậy a!


"Phụt. . ." Bên kia Mariko vừa ngồi xuống, bên này Mayuyu rốt cục nhịn không được mà nhẹ giọng bật cười, "Takahashi-chan, ngươi có thấy không? Manami lại có thể lộ ra biểu tình quẫn bách như thế a, thật sự đùa rất vui~ "


"Ha ha. . ." Takamina xấu hổ cười, không biết nên nói tiếp như thế nào. Bé cưng, Ngoạn hỏa tự phần(Chơi với lửa có ngày chết cháy) ngươi chưa từng nghe qua hả? Đào một cái hố lớn như vậy, không sợ tự đem chính mình chôn xuống a? Takamina bất đắc dĩ mà nhìn Mayuyu, trong lòng thở dài.


"Này này, Haruna~ quần áo này rất hợp với ngươi nga~ siêu~ dễ thương á!" Bên này, Yuko mở to đôi mắt nhấp nháy, động tác khoa trương mà khua tay múa chân tạo ra một "Ái tâm(Hình trái tim)" thật to.


"Cám ơn." Haruna mỉm cười, đem một cuốn sổ thiệt dày đặt lên bàn.


"Ế, này là mục lục thương phẩm hả, không có thực đơn hả?" Mở cuốn sổ ra, vẻ mặt Yuko nghi hoặc nhìn về phía Haruna.


"Thực đơn? Là cái gì. . ." Haruna nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt.


"Quán cà phê chúng ta vừa mới quyết định lúc nãy thôi, còn chưa nhập hàng." Acchan đến gần hai người, phía sau còn có Takamina đang cầm theo một cái mâm bạc. Takamina đem nước đá đặt xuống trước mặt Yuko và Mariko, yên lặng lui về bên cạnh Acchan.


"A? Nói vậy là chỉ có nước thôi hả?" Mariko cầm lấy ly nước đá, nhíu mày.


"Chính xác, ngoài ra ta còn nhắc nhở các ngươi, bổn tiệm hiện tại đúng giờ là thu phí, mỗi người một tiếng đồng hồ là thu 80 lạp bỉ, cơm nước tính phí riêng." Acchan nhếch lên khóe miệng, lộ ra dáng cười thương nghiệp.


"Hắc điếm(Buôn bán như ăn cướp =))) a!!!" Mariko cùng Yuko đồng loạt kêu lên.


"Thế nào? Ngại đắc có thể rời khỏi đây." Acchan hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt sai bảo Haruna cùng Maachan.


"Ách. . ." Mariko nhìn chằm chằm gương mặt đang cười của Maachan, trong lúc nhất thời có chút thất thần.


"Không đắt, một chút cũng không đắt. . ." Còn Yuko thì phản ứng cực nhanh, trước lúc bàn tay Haruna phát sáng, nghiêm trang mà hướng Acchan xua xua tay.


"Ừ, rất, rất lời nữa là. . ." Mariko chậm rãi tiếp lời. Đã bao lâu không thấy được nụ cười của Manami? Nàng không nhớ rõ. . .


"Được rồi, Acchan, bé đã mở quán cà phê, không bằng trên thực đơn thêm Cà-ri Riga nhỉ?" Mariko đột nhiên nghĩ tới cái gì, hăng hái bừng bừng mà đề nghị.


"Cấm Cà-ri!" Acchan diện vô biểu tình, lập tức mở miệng bác bỏ.


"Ách. . . đừng như vậy mà, suy nghĩ một chút đi mà, ta có thể cung cấp nguồn mà, miễn phí luôn, được không?" Cẩn cẩn dực dực mà quan sát biểu tình của Acchan, Mariko làm sao lại là một người dễ dàng hết hy vọng như vậy được?


Điếm trưởng nàng hình như rất ghét Cà-ri a. . . Takamina thầm nghĩ trong lòng. Mariko phí lời vô ích.



"Hừ." Acchan hừ nhẹ một tiếng, mở miệng một câu khiến cho mọi người đều trố to mắt: "Vậy cứ như đã định."


Cái gì?! Là bởi vì nguyên liệu miễn phí hả?! Là bởi vì nguyên liệu miễn phí hả?! Điếm trưởng nguyên tắc ngươi kiên trì quăng đâu rồi!? Takamina há họng, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Acchan. Điếm trưởng, ngươi rốt cuộc tham tiền đến mức nào a!!


"Được rồi, cho ngươi một thẻ Vip, ưu đãi 8%." Acchan mở lòng bàn tay ra, một viên hắc sắc quang cầu biến ra, lóe lên ánh sáng hóa ra một tấm thẻ.


"Hả? Còn muốn tính tiền a. . . Ta đã nói sẽ cung cấp Cà ri miễn phí rồi mà. . ." Mariko bất mãn mà lầm bầm.


"9%." Acchan nheo mắt lại, ngữ khí không có ý định cho người khác phản bác.


"Này?! Acchan thiệt là keo kiệt. . ." Mariko cau mày, đưa tay muốn đoạt lấy tấm thẻ Vip, lại bị gương mặt lạnh lùng của Acchan làm lùi rụt tay lại.


"Thu hồi." Tấm thẻ trong lòng bàn tay Acchan biến lại thành quang cầu, vung tay lên tiêu thất vô tung.


"Oa oa. . . Acchan bắt nạt ta, thẻ Vip của ta. . ." Mariko không cam lòng mà cắn môi, ghé vào bàn khóc không ra nước mắt.


"Ngu ngốc lolicon, lão thái bà." Lén liếc Mariko một cái xem thường, Maachan vô thức nhếch khóe miệng. Có điếm trưởng ở đây, người này căn bản không thể làm gì mình. . . Có lẽ vậy, cũng không sai.


"Chào mừng ngài trở về, chủ nhân~ " Ngoài cửa truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của Mayuyu, mọi người đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người quý khí(Cao sang) mười phần Yuki đứng ngây ngốc trước cửa, biểu tình không giống với Yuko và Mariko trước đó.


"Ta. . . Ta đến nhầm chỗ rồi hả?" Yuki giật giật khóe miệng, ánh mắt chết lặng trước dáng tươi cười hồn nhiên vô hại, của cô hầu gái nhỏ buộc tóc hai bên.


"Chủ nhân~ " Âm thanh ngọt ngấy thình lình vang lên bên tai, tim Yuki như nhảy sai nhịp, nàng nhìn Mayuyu từ trên xuống dưới, lấp bắp mở miệng: "Ngươi. . . là ai?"



——-——-——-——-——-——-——-——-——-——-——


Chap sau Mayuki rồi (─‿‿─)

5 nhận xét:

  1. A, kết luận cuối cùng là bạn Mayu quá móe a, bạn Yuki trong chap này đã "love at first sight" rồi, cơ mà ta nghi Yuki lần này là nằm dưới a. Có một fic ta đọc rồi, mở đầu chap cứ tưởng Yuki nằm trên, ai dè lại bị Mayu lật ngược thế bài, thật là đứng hình a.

    Bây giờ ta mới thấy bộ mặt thật của chi Cà a, rất thích đồ miễn phí, nhưng rất sòng phẳng a, không để ai thua thiệt cả, ờ mà hình như Mari lỗ phải hông ta.

    Nói chung Thánh rất biết giữ lời a, ta kết Thánh nhất a, vẫn là mai có chap mới chứ :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Với trạng thái như bây giờ thì mai vẫn có chap ^^

      Xóa
  2. Ui ui....mình là mình thik bạn Thánh là ko sai mà hjhj <3
    còn zìa chap này thì.....qả là Mariko pị dìm hàng 1 cách dzã maan mà kaka....ko ngờ Marichan lại dzại gái tớ thế o.O nguyện cug cấp pột cari mà mình thjk cho Acchan lại còn mjễn phí nữa cơ đấy
    Con Yuko thj khoi faj noi roi kaka..........
    Con Yuki thì da bj Mayu ha guc ngay tu dau roi kaka.....lan dau gap mat that la an tuog nhj...

    Trả lờiXóa
  3. Acchan bá đạo quá đi thôi, Yuu và Sama ngồi ngắm gái không kêu gì mà cũng bị tính phí nữa chứ =))

    Số Yuu và Sama thật khổ a, một người hầu như ở cửa hàng gần như là 24/24 nếu bị chị Chan tính tiền kiểu này chắc có ngày theo chị Chan làm người hầu luôn qúa, còn một người không những phải cho không nguyên liệu miễn phí mà còn bị chị Chan cướp đi thẻ ưu đãi nữa =))

    Sắp có Mayuki rồi ^.^

    Taka chắc còn phải há hốc mắt chữ O miệng chữ A với Acchan dài dài rồi

    Trả lờiXóa