Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

[Fanfic][Edit] Phản hồn hương - Chương 3



Mai edit cho xong bộ này luôn, nên Ma nữ hẹn mốt tiếp tục.








Chương 3













【Yuuchan —— 】Người trong mộng mỉm cười nhìn nàng, 【Đã lâu không gặp a.】


Oshima mở mắt.


Đồng hồ treo tường điểm vào con số 1 giờ hừng đông, Kojima đang nằm bên cạnh nàng, tay trái khoát lên ngực nàng, trên người còn có mùi hương mà nàng quen thuộc.


Đó là một loại hương tên là 【Phản hồn hương】 là một loại hương liệu tỏa ra hương vị, tích xưa Hán Vũ Đế đã từng dùng loại hương này cầu có thể gặp lại Lý phu nhân, đa số mọi người chỉ xem nó là một tích xưa. Oshima lữ hành đến Trung Quốc trong lúc vô ý mua được cái hộp kia, người bán nói cho nàng biết, ngày xưa hương của Hán Vũ Đế không đủ, thiếu rất nhiều, nên chỉ có thể gặp được hồn phách của Lý phu nhân không có cách nào khiến cho nàng sống lại. Nếu có đủ Phản hồn hương, ví dụ như nhiều như trong hộp vậy, trong ba ngày sử dụng người chết tuyệt đối có thể được hồi sinh.


"Bất quá cũng có kiến giải khác." Người kia nói với nàng, "Có người nói đem hương bỏ vào trong miệng người chết, người kia có thể sống lại, nhưng người đó sẽ mất một nửa thọ mệnh của mình cho người chết. Người thuật sĩ kia không muốn, có nói cho Hán Vũ Đế biết, và ông cũng không làm như vậy."


"Con người là vật ích kỷ. Làm gì có ai đang yên lành lại nguyện ý mất một nửa thọ mệnh của mình?"


"Hơn nữa, vật từ dị giới trở về, ai biết nó sẽ biến thành bộ dáng gì."


Ai để ý đến thứ trở về từ dị giới là gì, lúc hồn phách của Kojima theo làn khói xuất hiện, Oshima chỉ muốn khóc ôm lấy nàng.


【Yuuchan —— 】 Nàng nhớ rõ nụ cười của Kojima lúc đó, 【Đã lâu không gặp a.】


Đó là Kojima của nàng.


Còn người hiện tại đang nằm trên giường, nàng không rõ là ai. Người nằm đó, chỉ là một linh hồn không trọn vẹn, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nàng.




——————————————————



Hai người gặp được nhau vô cùng ngẫu nhiên, cùng nhau du lịch đến Thái Lan, ở cùng một khách sạn, nhất kiến chung tình(vừa gặp đã yêu), ngay cả thời gian tìm hiểu nhau cũng không có, trực tiếp yêu nhau. Khi đó Kojima rất thích đi du lịch, thích đom đóm ở ngôi làng bên cạnh, thích nói những chuyện về các nơi quái lạ với Oshima, lá gan lúc lớn lúc nhỏ, tâm tình so với khí trời tháng 6 còn chuyển biến nhanh hơn. Thời gian du lịch nhanh chóng kết thúc, hai người thương lượng sau khi trở về Nhật Bản sẽ sống chung với nhau, bàn luận về ngôi nhà tương lai, về chuyện nhận con nuôi, về chuyện dáng vẻ sau này của các nàng sau khi già đi.


"Thông thường người hay cười sẽ rất nhanh có nếp nhăn ở khóe mắt." Kojima nhoài người về phía nàng, cầm bút kẽ mắt vẽ ra vài đường nhỏ, "Sau đó Yuuchan sẽ biến thành thế này —— "


Oshima nâng mặt lên: "Ta đây không cười nữa."


"Không được~ " Kojima xoa xoa khuôn mặt nàng, "Em thích nhất là nụ cười của Yuuchan."


Oshima ôm lấy thắt lưng của nàng, cười rồi xáp đến gần hôn tai nàng: "Thật vậy?"


"Đừng có quậy~ A, xạo đó."


Cho đến khi Kojima bất thình lình mắc bệnh cấp tính, nàng nằm viện đến ngày thứ hai thì chết đi. Lúc nàng chết Oshima ở ngay bên cạnh nàng, nắm tay nàng, gào khóc, ngoài việc đó ra nàng không thể làm bất cứ điều gì.


Tình yêu đó căn bản chỉ nên là một khoảnh khắc.


Oshima tuyệt vọng, ôm lấy thân thể Kojima từ từ lạnh dần mà tuyệt vọng. Trước khi không ai nhận ra nàng đã mất trong bệnh viện, Oshima tuyệt vọng đốt hương trong chiếc hộp.


Tình yêu đó đã được định từ trước chỉ là một khoảnh khắc, sau khi Đại sứ quán ở Thái Lan hộ tống Kojima vẫn còn đang hôn mê về nước, Oshima không biết địa chỉ nhà nàng, hai người từ đó bị cắt đứt liên hệ.



——————————————————



【Bất quá nếu đó là người, nguyên do không được nhớ đến, có lẽ bởi vì không quan trọng.】


Ngươi chết đi.


Ngươi không phải là nàng, không có tư cách chà đạp tình yêu của chúng ta.


Cánh tay của Oshima xoa nhẹ cổ Kojima, nơi đó mạch vẫn đập, đó là sinh mệnh của Kojima.


Đó là người mà nàng đã từng âu yếm, là sinh mệnh của người đã từng là người yêu nàng.


Oshima nhắm mắt, chậm rãi thu hồi cánh tay.


Ngày kế tiếp nổi lên một cơn mưa nhỏ, Hisaki-kun vẫn còn đang công tác, Kojima sau khi rời giường liền trực tiếp ở nhà Oshima ăn sáng. Oshima hỏi nàng, nếu như trên đường đi du lịch gặp được một đối tượng, yêu nhau, nhưng người đó không chịu nói cho nàng biết địa chỉ, vậy là tại sao.


"Đơn giản như vậy mà cô cũng không hiểu hả?" Kojima uống nước trái cây, cười rộ lên, "Oshima-chan, đó mà là tình yêu cái gì a, đối phương chỉ là muốn tìm tình một đêm thôi."


"Ừ." Oshima lật tờ báo, bì tiếu nhục bất tiếu(Ngoài cười nhưng trong không cười), "Chắc vậy."


"Người như vậy thì không cần nhớ đến." Kojima ngồi xếp bằng, chọn một miếng ô mai bỏ vào miệng, "Nghiêm túc đến việc chọn lựa người yêu à, tìm một người đáng tin tưởng ấy."


Oshima cười, gật đầu.


"Phải rồi, ông xã tôi nói tối ngày mai cũng chưa về, tối nay tôi qua nữa nha."


Oshima cười: "Được."


Kojima lại ăn một miếng ô mai, bỗng nhiên nhớ tới: "Yuuchan, tối qua tôi nằm mơ thấy cô."


"Vậy à?"


"Ừa, mơ thấy cô khóc." Kojima nghĩ đến người trong mơ kia hoàn toàn đã mất đi nụ cười thường thấy, "Cô có chuyện gì thương tâm hả?"


Oshima buông tờ báo: "Chắc là. . . nhớ đến cái người ngay cả địa chỉ cũng không chịu nói cho tôi biết."


Kojima cười rộ lên: "Yuuchan, ngốc quá a."


Oshima cười, không trả lời.


Một lát sau.


"Haruna sẽ nói chứ? Nếu như trong lúc đi du lịch gặp phải một người, rồi yêu nhau."


"Tôi không thích thế." Kojima cười, "Nếu có, có lẽ tôi sẽ quên nói cho đối phương biết địa chỉ a."


"Thử đi."


"Không thích mà!"


Ngày thứ ba Hisaki-kun về. Buổi chiều vợ chồng hai người nắm tay nhau trở về, Hisaki-kun vì chuyện vợ mình liên tục gây phiền phức cho nàng, nên hướng nàng cám ơn.


"Không sao, một chút việc nhỏ thôi."


"Đâu, Haruna rất phiền phức, tôi biết mà." Nói xong cúi đầu liếc mắt nhìn vợ.


Kojima đối diện với hắn cười, ánh mắt ngập tràn nhu tình mật ý(Ngọt ngào), ngọt đến phát ngán.


Hisaki-kun chọt chọt mũi nàng: "Nghịch ngợm."


Kojima tựa đầu lên vai hắn, cười tủm tỉm nhìn Oshima: "Tối nay qua nhà chúng tôi ăn cơm đi."


"Không đi được, hôm nay dạ dày không ổn." Sắc mặt Oshima tái nhợt, "Muốn ngủ một chút."


"Sao vậy?" Kojima thu hồi nụ cười trên môi, có chút khẩn trương, "Đêm qua ngủ bị cảm lạnh hả? Có cần tôi giúp cô nấu chút cháo không?"


"Này, anh sinh bệnh cũng chưa từng được đối đãi giống vậy a." Hisaki-kun cười oán giận.


"Anh là đàn ông con trai mà."


Không biết kế tiếp bọn họ nói gì, Oshima tự động cắt đứt những âm thanh này, cúi đầu nhìn chân, che giấu vẻ mặt mệt mỏi rã rời của mình. Mỗi ngày đều phải giả bộ tươi cười, nàng mệt chết đi. Mệt chết đi, cũng đã nhanh quên mất lý do mình tìm Kojima.


Dường như căn bản. . . chỉ nghĩ đến nàng sống có tốt hay không.


Lại dường như. . . căn bản không có dự định cướp nàng đi.


Nhưng Kojima đã hoàn toàn quên nàng, hoàn toàn xóa nàng ra khỏi tâm trí.


"Yuuchan? Làm sao vậy? Rất khó chịu hả?"


"Không có." Oshima ngẩng đầu, lại tiếp tục tươi cười, "Ma, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe, không có gì đâu, tối nay tôi sẽ qua."


Kojima bình tĩnh lại: "Vậy là tốt rồi."


Nàng sống rất tốt, vợ chồng hai người vô cùng ân ái, nàng vẫn nghịch ngợm đáng yêu, vẫn lương thiện và nhiệt tình. Trong cơ thể nàng vẫn là linh hồn kia, dù cho phần yêu Oshima đã chết đi.


Oshima không có quyền khiển trách người không biết gì, cũng như không có cách nào phá hỏng tất cả những gì Kojima đạt được. Hôn nhân của nàng, chồng, tình yêu, tất cả đều tốt đẹp.


Kojima yêu nàng đã chết rồi.


Kojima dắt Hisaki-kun rời khỏi, Oshima đóng cửa lại, dựa vào tường, nghẹn ngào khóc.



——————————————————



Không biết sao có đôi phần hơi gượng nhưng không biết làm thế nào, mọi người ý kiến với nhé (*`.`)/



16 nhận xét:

  1. ....... nhất kiến chung tình a!

    Đa tạ!

    Trả lờiXóa
  2. Ta doc lai 3 lan deu khoc ca 3 lan. Kam thay dau dum Yuu-chan

    Trả lờiXóa
  3. Vậy ra phản hồn hương là vậy sao. Có thể gọi người chết sống lại, quả là phi phàm, nhưng sống lại nghĩa là tái sinh là sống với một con người khác, chả trách sao Haruna lại quên đi người cũ.

    Nỗi đau lớn nhất không phải là khi người mình yêu ra đi mà là bị người mình yêu quên lãng, cảm thấy rất tức tối, khó thở trong lòng ngực, nỗi đau như vậy quả là khó có thể đảm được a, kết quả vẫn là Yuko chịu nhiều đau khổ nhiều nhất, vẫn là người không biết giành giật lại Haruna mà cứ hi sinh thầm lặng, tự nguyện dâng hiến cho tên kia a , ta hận.

    Nhưng mà không phải ân ân ái ái với tên kia trước mặt Yuu-chan không phải rất tàn nhẫn sao, dù gì hai người họ cũng từng được sống êm đẹp như thế kia mà, như vậy là ý tác giả muốn dằn vặt Yuuchan a, bây giờ ta hận luôn tác giả, hận luôn tên dịch fic quá buồn.

    Muốn khóc nhưng khóc không nỗi chỉ biết nó để lại một nỗi buồn sâu đậm thâu a. Bây giờ lại thấy thích fic này a, rất hay.

    P/s: Cũng không gượng lắm đâu a, đọc cũng hay mà, bằng chứng là có người đọc 3 lần khóc cả 3 đấy thôi (ai mà đa sầu đa cảm thế nhỉ :'>)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có lẽ Thánh cũng đa cảm nên mới thấy nó sượng sượng ớ :">

      Như Yuuchan đã nói, không thể trách người không biết gì, nhưng đúng là đáng trách quá, nhưng cũng không trách được *cười lớn*

      Và đừng có khóc a, Thánh không dỗ được đâu *cười cười*

      Mà a, Thánh nghĩ quyết định cho Nyan quên hết là đúng ^^

      P/s: fic của Phế Sài-sama lúc nào mà hổng hay *cười lớn*

      Xóa
    2. Sao lại cho Nyan quên a? (ờ mà nếu nhớ thì làm gì có fic mà coi =.=)

      Đáng trách vì để phụ tấm chân tình của Yuuchan, không đáng trách vì trí nhớ sụt giảm là do tác dụng phụ của thuốc a =))))))

      P/s: Lâu ngày không comt Thánh nhớ ta hông? Hắc hắc đùa thôi, gần 11h còn chưa ngủ, Thánh định trans fic đấy à. :)

      Ầy mà mỗi lần ta comt dài thiệt dài, Thánh rút còn tí xíu à, tụt cả hứng a, nhưng biết sao được, Thánh ít nói mà a =)

      Xóa
    3. Cái chính chính là thế =))))))

      Nhớ mà, đừng thay tên đổi họ thì Thánh nhớ tất á, vì Thánh yêu mấy bợn :">

      Cái vụ rút ngắn và ít nói đúng là thế thật =))

      Nhưng mà bảo Thánh ít nói thì thiệt... Có quen Thánh hả :">

      Xóa
    4. Quên vụ còn thức!

      Thánh ngủ trễ lắm, nhưng làm việc thì không đâu :)) Vì Thánh lười!

      Đùa đó :">

      Sau 7h tối là Thánh phải tắt máy rồi, giờ onl và rep bằng điện thoại ^^

      Xóa
    5. Quen qua mạng có gọi là quen hem :">

      Chỉ là có cảm giác thế thôi a, Thánh trước khi lên thiên đàng từng sống ở trần gian là cái thành phố nào trong đất nước VN thế? Ta hỏi, biết chỗ rảnh ghé chơi a, được hem?

      Ầy mà fic này mấy chap vậy Thánh? Chap sau là kết thúc có nhanh quá hem? Bật mí cho ta cái kết đi được hem? :">, hối lộ sau a

      Xóa
    6. Quen qua đâu cũng là quen hết đó ~

      Vậy là không quen rồi a~

      "Từng sống" tức là bây giờ không còn sống ở đó rồi ghé chi mắc công tốn tièn xe :">

      1 chap nữa, mai là hết, end tuỳ cảm nhận, kết là HE :))

      Hy vọng hài lòng với câu trả lời :))

      Xóa
  4. Yuuchan thật khổ tâm và Nyan Nyan cũng thật là vô tâm a~~~ T.T

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Người không biết không có lỗi~~~~~~~

      Xóa
    2. dù biết là như vậy nhưng cũng cảm thấy Yuko rất thương tâm, ko hiểu vì fic buồn hay nhạc buồn mà đọc cứ nghẹn ngào thay cho Yuu

      Xóa
    3. có lẽ là do cả 2 tác động *cười lớn*

      Xóa
  5. nyan nyan có bít gì đâu mà vô tâm.Mình có đọc 1 bài báo nào nới rằng, yêu là vấn đề của lí trí và con tim chỉ có việc bơm máu mà thôi
    haha đúng là tình yêu 1 thoáng của lí trí đã chết rồi.Nhưng cái cơ thể hồi sinh đó là vẫn là 1 con tim như cũ đập đó thôi, có thay tim nào khác đâu. Và... nó đang bồi hồi bắt lí trí ám ảnh và mơ những giấc mơ theo lí lẽ của nó
    Tình yêu của yuu là tình yêu tuỵêt đẹp, có phải khi yêu ng ta sẽ làm thế cho ng mình yêu, hi sinh tất cả và chỉ mong ng mình yêu sống tốt
    Hay cho yuuchan....

    Trả lờiXóa
  6. fic nào cũng cho chị có chồng, Yuu đơn phương lẻ loi làm kẻ thứ 3 *đau lòng*

    tưởng tượng cảnh 2 vợ chồng dung dăng dung dẻ dắt nhau về, còn Yuu thì tựa cửa khóc, tim ta đau nhói *nước mắt rơi*

    nếu như ông trời có thương ta, thương Kojiyuu thì tác hợp thật 2 anh chị cho ta, ta hận ông trời

    Trả lờiXóa