Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2014

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 14


Chào tháng 8

Và khoe



Định mệnh cả :">







Chương 14 - Ánh trăng chiếu rọi con đường nhỏ

















Yuko tỉnh lại, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt là trần nhà màu trắng của bệnh viện. Chậm rãi chuyển động đầu, vừa nhìn thấy chiếc đèn ở đầu giường thì bên tai nghe thấy giọng nói của Sae.


"Yuuchan dậy rồi à?" Sae dường như đang rất vui vẻ.


Yuko ngây ngốc hết một chút, sau đó mới khẩn trương ngồi bật dậy.


"Haruna đâu? Đứa bé đâu?"


"Này này! Cậu gục ra giữa phòng sinh sản câu đầu tiên phải nói là cám ơn tớ chứ! Đừng quá đáng chớ!" Sae nhéo mũi Yuko, quát, "Haruna ở sát vách đó! Con của hai người hình như ở bên chỗ Haruna luôn? Còn không, chắc ở trong lồng ấp."


Nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, Yuko cảm thấy mình còn hơi ngỡ ngàng.


"Tớ đã ngủ. . . bao lâu?" Xoa xoa huyệt thái dương, Yuko hỏi.


Trong não còn nhớ lúc Haruna nắm chặt tay mình bỗng nhiên buông ra, dưới vô ảnh đăng nhìn thấy bác sĩ ôm lấy đứa trẻ trên người còn đầy máu. Bên tai dường như còn nghe tiếng khóc ré của đứa nhỏ, vang vọng ở hành lang. . . cảnh tượng kia dường như trôi qua cả thế kỷ rồi.


"Có lẽ được 3 tiếng rồi." Sae cười, "Còn tưởng cậu sẽ ngủ thẳng đến sáng mai. Dáng vẻ từ phòng sinh đi ra của cậu thật sự dọa chết mọi người, sắc mặt thảm thương trắng nhách không ra hình người luôn a. . ."


"Tớ đi nhìn Haruma." Mặc kệ lời Sae nói, Yuko nhảy xuống giường vội vàng vọt ra ngoài.


"Này! Cái tên trọng sắc khinh bạn!" Sae lầm bầm, kéo chiếc chăn lông của Yuko lên người, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.


"Đúng rồi, mẹ cậu nói chờ Haruna xuất viện mời hai người về nhà ăn cơm!" Sae bỗng nhiên nhảy dựng lên phi ra cửa, nhưng đá phải góc tường.


Acchan và Takahashi dựa vào tường nằm ngủ, Miichan nằm trên đùi Takahashi, trong tay còn cầm lon nước hoa quả mới uống được một nửa.


Haruna nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ do dự đứng ngoài cửa, khi thì lộ ra gương mặt cẩn thận nhìn vào phòng bệnh, dường như còn nhìn thấy cả chiếc đuôi nhỏ lắc tới lắc lui, không khỏi bật cười, nhẹ nhàng hô: "Yuuchan."


Nghe tiếng Haruna gọi, Yuko khẩn trương cúi thấp đầu đi vào phòng bệnh, đụng phải Tomo~mi và Mayu cùng Yuki cũng đang đi đến. Ngẩng đầu nhìn, gương mặt hạnh phúc của Tomo~mi, Mayu đắc ý nhếch miệng tới mang tai, hai bàn tay vô thức tạo oshiri. Mặt Yuki vẫn trơ trơ —— nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện nàng đang nhịn cười vô cùng khổ cực.


"Yuuchan, chúc mừng nha." Tomo~mi cúi người cúc cung với Yuko, Yuko lúng túng tay chân vội vàng đáp lễ. Cũng không xem Tomo~mi có đúng chỉ đơn giản cúi người 30 độ hay không, Yuko lập tức gập người 90 độ, mém tí nữa chúi đầu hôn đất.


"Đều nhờ mọi người giúp đỡ!" Yuko cúi người liên tục. Nụ cười trên gương mặt một nửa là còn hoảng hốt chưa tỉnh ngủ, nửa còn lại là như Haruna hay nói "Dáng cười sóc chuột bị kì thi làm cho nhũn não".


"Chúc mừng baba! Em gái đẹp lắm nha!" Mayu vui vẻ làm oshiri, đồng thời cũng liếc nhìn Yuki một chút.


Yuki không có dự định đánh Mayu nữa, gập người với Yuko, mặt không có biểu tình gì —— xét theo phương diện khác chỉ có thể dùng câu "cố gắng nhịn cười" hình dung —— nói: "Yuko, chúc mừng."


Yuko gãi gãi đầu, gập người đáp lễ.


Nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của Yuko, Haruna bật cười. Yuko mới ngủ dậy đầu tóc rối bù chưa kịp chải, càng thêm mấy phần ngờ nghệch.


Tomo~mi ra ngoài tận tình đóng luôn cửa, trong phòng bệnh chỉ còn lại Yuko và Haruna.


Yuko cẩn cẩn thận thận ngồi xuống giường của Haruna. Ánh mặt trời giữa trưa từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào. Haruna ôm Yuuna, mỉm cười với Yuko.


Nụ cười của Haruna còn có chút mệt mỏi, sắc mặt và môi đều trắng bệch như thiếu máu. Nhưng nụ cười rực rỡ ấm áp này khiến những chuyện ở trong phòng sinh dường như đã qua mấy đời người: Vô ảnh đăng, quần áo màu lục, ánh đèn rọi xuống dụng cụ y tế khiến chúng phát quang. . . nháy mắt, Yuko còn tưởng mình gặp phải một giấc mộng dài, đầy gian nan.


Hai người nhìn nhau mỉm cười thật lâu, không ai nói gì.


Yuuna-chan đột nhiên nhúc nhích, cọ cọ vào ngực Haruna, phát ra tiếng khóc nho nhỏ, đánh vỡ sự yên tĩnh của hai người.


Nhìn Haruna cởi bỏ từng cúc áo bệnh viện, Yuko nhảy dựng lên từ trên ghế, hoảng loạn lắp bắp nói: "Tớ. . . tớ đi kiếm điện thoại. . . a không đúng là máy ảnh. . ."


"Quay lại đây! Mới bồng con bé ra Mayu đã chụp quá trời rồi!" Haruna vừa buồn cười vừa tức giận gọi Yuko lại, "Nói không chừng bây giờ đã tweet một đống ảnh rồi."


Yuko dùng lưng đáp lời Haruna, chậm chậm quay lại chỗ ngồi, vẫn không quay lại.


". . . Ngốc chết được. . ." Nhìn tấm lưng không giấu được ngượng ngùng và khẩn trương của Yuko, Haruna nhỏ giọng lầm bầm một câu.


Trẻ sơ sinh trời sinh đã biết mút, hộ sĩ giúp đỡ Yuuna ngậm lấy ti, Haruna liếc thấy Yuko lén lút muốn quay đầu lại nhìn, liền bật cười thành tiếng.


"Lo cho con bé bú đi kìa! Ở đó mà cười. . ." Hình như nhận ra mình đã bị phát hiện, Yuko vội chuyển người đi, buồn bực nói, "Lo cho con bé bú đi a. . . sữa non rất quan trọng. . ."


"Yuko!" Haruna nhịn cười, hô một tiếng.


"Dạ!" Nghe Haruna gọi, Yuko lập tức phản xạ có điều kiện, đáp lại. <= thê nô không giấu đi đâu được hết wwww


"Tới đây nhìn đi." Vốn định ra lệnh, nhưng nói ra khỏi miệng vẫn trở thành nhỏ nhẹ —— có lẽ là, do buồn cười nhịn không được.


Yuko chậm rãi di chuyển đến bên giường, khẩn trương hết nửa ngày mới dám xoay người lại.


Yuuna nhắm mắt ngoan ngoãn mút sữa. Tóc máu* xoăn xoăn đen tuyền mềm mại thưa thớt lộ ra từ trong chiếc bao trùm đầu, Yuuna giống như một con khỉ con, bàn tay nho nhỏ nắm lại thành quyền, sau đó buông ra, nhẹ nhàng ôm lấy bầu ngực của Haruna. Haruna ôm khỉ con Yuuna, mỉm cười nhìn nó.
*Tóc của trẻ sơ sinh gọi là tóc máu.


"Haruna. . . sẽ là một người mẹ tốt a. . ." Nghẹn nửa ngày, Yuko chỉ nghẹn ra được câu này.


Haruna chuyển qua nhìn Yuko.


"Nè. . . Yuuchan a. . . cũng phải làm một papa tốt."


Nói như thế, sắc mặt Haruna ửng hồng.


Nhìn Yuuna tập trung lại thỏa mãn mút sữa, Yuko nhịn không được đem tay chọt chọt má Yuuna. Gương mặt nhỏ hồng hồng mềm mềm đàn hồi như trứng gà mới luộc. Yuuna một chút cũng không để ý đến cái người tay chân luống cuống cười đến giống như một con sóc chuột, vẫn im lặng mút sữa.


Cảm giác được Haruna đang nhìn mình, Yuko ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt của Haruna.


Biểu tình của Yuko đột nhiên thay đổi, không còn cười ngây ngốc nữa mà chuyển thành nghiêm túc, tay phải phủ lên tay Haruna đang ôm Yuuna, nhẹ nhàng buốt ve.


Haruna xấu hổ nhắm đôi mắt lại.


Giữa trưa nắng tháng 10, Yuko hôn lên đôi môi Haruna.





——





"Yuko! Yuko! Giáo viên đang gọi cậu kìa!"


Một tuần sau, trong lớp huyết học, Sae cố sức lay Yuko đang nhỏ nước bọt ra mép bản mặt cười không hiểu đang mơ cái gì, lớn tiếng quát vô tai nàng.


"Sae hô nhỏ thôi." Miichan ở bên cạnh gác bút xuống, gương mặt tuyệt vọng, "Gần đây Yuko tiêu hao rất nhiều chất xám. Cậu kéo cậu ấy vào WC tạt nước cho lẹ."


"Hả? . . ." Linh hồn Yuko phiêu đến trời xanh cuối cùng bị tiếng gầm của Sae làm quay trở lại thân xác, Yuko mờ mịt nhìn gương mặt biến dạng của Sae và gương mặt lo lắng của Miichan ở phía sau.


"Giáo•viên•gọi•cậu•kìa!" Sae không có cách nào khác hơn là nhắc lại từng chữ một lần nữa.


"Em. . ." Người giáo viên đáng thương tấn công nhanh chóng, "Oshima-chan. . . cơm trưa hôm nay xin đến phòng nghiên cứu, giáo sư muốn gặp em."


"Hả? Phòng nghiên cứu?" Yuko vừa mơ màng vừa xoay mặt qua đối diện với người giáo viên, "Giáo sư là cái gì? Phòng nghiên cứu là cái gì?"


". . . Phòng nghiên cứu huyết học a! Giáo sư của khóa này a!" Sắc mặt của người giáo viên đáng thương càng lúc càng tái nhợt, Sae đã cướp lời gầm với Yuko trước một bước rồi.


"Hả? . . ." Yuko gãi gãi ót, ngây ngốc đứng dậy, vẻ mặt của Miichan càng thêm tuyệt vọng.


Người giáo viên và Sae chờ mong nhìn nàng, hy vọng nàng có thể nhớ ra cái gì đó.


"Xin lỗi a, cái. . ." Yuko xoa xoa huyệt thái dương, "Giáo sư huyết học tên là gì?. . ."


"Họ Matsui a! Matsui!"


Sae cũng cảm thấy Yuko vì yêu mà cống hiến hết chất xám trong đầu.


Xoa xoa huyệt thái dương, trưa hôm nay Yuko quyết định mình sẽ không ngủ gục nữa. Mặc dù khuya hôm qua thức dậy thay tả cho Yuuna vô số lần khiến Yuko thật hoài nghi cái quyết định này —— nhưng mà, không thể nghĩ nhiều nữa rồi. Mang theo tâm tình thấp thỏm bất an, Yuko gõ gõ cửa phòng nghiên cứu.


"Mời vào."


Yuko mở cửa, cúi gập người. "Matsui-sensei, em là Oshima Yuko."


"Oshima-kun, mời ngồi." Ý của Matsui-sensei là bảo Yuko ngồi vào phía đối diện.


Sau khi Yuko ngồi xuống mới thấy dáng vẻ của Matsui-sensei có hơi quen, ngẫm nghĩ lục xoát não rốt cuộc đã thấy qua ở đâu, nhưng do đại não thiếu nhớt vì ngủ không đủ, làm sao cũng không chịu vận hành, không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc.


"Oshima-kun, còn nhớ tôi chứ?" Matsui-sensei buông cây bút trên tay.


"A. . .ừ. . . có hơi quen mặt. . . nhưng mà em. . ." Yuko khẩn trương không biết làm sao.


"Trung tuần tháng 9 tôi có chụp X-quang tĩnh mạch cho Kojima-san."


Yuko bỗng nhiên nhớ đến vị bác sĩ lúc đó. Đúng rồi, chính là Matsui-sensei. Yuko vỗ vỗ đầu, ảo não vì tại sao đến giờ mới nhớ ra.


"A. . . xin thầy chiếu cố. . ." Yuko vội vã đứng lên cúc cung.


Matsui-sensei không trả lời, cầm tài liệu học bổng Kitasato của Yuko lật lật.


"Tôi biết được từ Takayanagi-sensei, Oshima-kun là một trong những người có triển vọng lấy được học bổng Kitasato." Matsui-sensei ngừng một chút, "Nhưng tại sao lại vắng mặt trong kỳ thi giải phẫu? Takayanagi-sensei rất thất vọng a."


". . . Như thấy biết đó, trùng hợp là buổi tối ngày 16 Kojima-chan đau bụng đẻ đến trưa ngày 17, em ở suốt trong bệnh viện với cậu ấy, cho nên không đi thi được." Yuko gập người thật sâu, "Khiến Takayanagi-sensei thất vọng rồi, em cảm thấy thật có lỗi."


"Xin thứ lỗi tôi đã hỏi một câu riêng tư." Matsui-sensei buông tài liệu trong tay, "Em và Kojima-san. . . rốt cuộc là quan hệ gì?"


"Kojima-san là một người vô cùng quan trọng."


"Là chị em? Hay bạn bè?" Matsui-sensei vẫn không có ý bỏ qua câu trả lời ái muội của Yuko, "Xin thứ lỗi, nhưng tôi rất muốn biết quan hệ của hai người rốt cuộc là gì, để có thể khiến một học sinh có tiền đồ trong giới y khoa bỏ một kỳ thi quan trọng như vậy, để giúp một người khác sinh con."


"Sensei, xin thứ lỗi." Yuko nghiêm nghị đáp, "Cũng không muốn gạt gì thầy. Kojima là người em yêu."


Dường như không ngờ đến đáp án, Matsui-sensei trầm mặc một hồi, sau đó dùng một giọng điệu không chút cảm tình hỏi: "Vậy, con của Kojima là. . ."


"Là con của bạn trai trước."


"Sao?" Yuko cúi thấp đầu, nghe được Matsui-sensei vừa nói vừa viết cái gì lên giấy, "Như vậy em một câu cũng không oán hận sao?"


"Sẽ không." Yuko đáp, "Bởi vì em hứa với Haruna sẽ chăm sóc cậu ấy và đứa nhỏ, cho nên. . ."


"Oshima Yuko." Matsui-sensei đứng dậy.


"Vâng." Yuko cũng đứng dậy theo, gương mặt không che giấu được nét hoảng sợ như gặp phải đại nạn kinh hoàng gì.


"Bởi vì em không tham gia không kỳ thi, cho nên, không có cách nào trao học bổng cho em." Giọng điệu của Matsui-sensei vẫn như cũ, nghe không có chút cảm tình nào, "Nhưng mà, nếu em đồng ý thì hãy đến phòng nghiên cứu khoa não của tôi và Takayanagi-sensei nhé?"


Yuko sững sờ đứng tại chỗ, nhất thời không biết chuyện gì vừa xảy ra.


"Mặc dù phòng nghiên cứu cao đẳng từng có ngoại lệ cho học sinh năm nhất tham gia, nhưng mà" Matsui-sensei tháo mắt kinh xuống xoa xoa mắt, "Chúng ta có thể mời em làm trợ lý nghiên cứu. Như một phần thưởng, mỗi tháng chúng tôi có thể trả 230 ngàn yên lương tháng cho em."


Nghe câu mỗi tháng 230 ngàn yên, Yuko còn tưởng mình đang mơ.


"Thế nào, em đồng ý chứ?" Matsui-sensei hỏi.


"Em. . . em có thể hỏi vài vấn đề không ạ?" Yuko lấy lại bình tĩnh, cẩn thận hỏi, "Không phải em lo lắng nhưng. . . tại sao sensei lại chọn em?"


"Oshima-kun." Matsui-sensei buông mắt kính, "Với y học mà nói, năng lực đương nhiên rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là nhân cách."


Tạm dừng một chút. "Mặc kệ thành tích của em, tôi chấp nhận em vì sự tập trung và trách nhiệm, hơn nữa một người có tình và có tài như vậy, không thể thiếu trong khoa não được. Tôi vô cùng thích tư chất đặc biệt của em."


Yuko ngờ nghệch gật gật đầu, ngay cả cám ơn cũng quên nói, hoàn toàn chìm trong khoảng không tốt đẹp tưởng chừng không có thật này.




————————————————————————





Bonus - Chuyên mục 24 giờ

















Miichan: Chào mọi người, tôi là Minegishi Minami, hoan nghênh mọi người đến bản tin 24 giờ, trực tiếp ngoài phòng sinh.


Miichan: Đầu tiên xin giới thiệu, người vừa nghe Haruna sắp sinh đã gấp gáp chạy đến bệnh viện, cảnh sát trường học Takahashi Minamiiiiiiiiiii


Takahashi: Chào mọi người.


Miichan (nghiêm túc): Có khả năng mọi người không thể nhìn thấy Minami-chan trong ống kính. . . (Đưa tay sửa kính mắt) không được rồi, độ cao này quay không tới Minami. . . phải thấp xuống một chút. . . đèn và micro cũng vậy. . . (mỉm cười) bây giờ mọi người đều có thể nhìn thấy Minami rồi.


Minami (Khóc chạy)




————————————————————————




Miichan: Đây là bạn gái hiện nay của Minami, làm việc ở cửa hàng bán bông Maeda Atsuko-chan.


Maeda (Phóng khí lạnh): Cái gì mà bạn gái hiện nay của Minami. . . trước đây cậu TỪNG có BẠN GÁI HẢ?


Minami: . . . tại sao những lời Miichan nói ra đều xúc phạm và thiếu tế nhị nhỉ. . .




—————————————————————————




Miichan (Mở túi xách của Atsuko): . . . Mì ly, chocolate, khoai tây chiên, pasta ăn liền, sữa, nước trái cây. . . Trời! Lò viba!


Atsuko (Cười): Lò viba đun nóng rất nhanh nha, sữa và mì ly cái gì cũng ——


Miichan (Ôm trán): Thì là lò viba. . . nhưng cậu có từng thấy trẻ sơ sinh nào ăn mì ly và pasta ăn liền hả?


Minami (Nhỏ giọng): Là cậu ấy muốn ăn đó. . . hàng mới của quý này. . .


Atsuko (ở góc tường): Ồ. . . có ổ điện nè! (Cắm lò viba vào, bóng đèn toàn hành lang chớp nháy liên tục)


Y tá (Ôm trán): Quý cô làm thế khiến chúng tôi rất khó xử nha. . .


Sashihara: lại là Maeda-chan à, lò viba khoa trương quá nha, hao kém nữa. . .


Atsuko (Giận): Người mang lò nướng BBQ đến bệnh viên không có tư cách nói tui!




———————————————————————————




Sae: Yuko đâu rồi? (Đầu đầy mồ hôi)


Miichan: Sae không cần gấp nha, hai người đó mới vừa vào trong.


Miichan: Trời, cậu và Sayaka mang túi gì lớn dữ! Đồ ăn hả?


Sae: Không phải.


Miichan: Tã?


Sae: Không nốt.


Miichan: . . . vậy đó là?


Sae (Thở gấp): Thì là. . . (Mở túi ra, bắt đầu phân phát manga One Piece, tạp chí JUMP, NDS và PSP) mỗi người một quyển đừng tranh nhau nha, tớ mang tới cho mọi người từ từ xem, còn nhiều manga lắm. . . đủ xem tới ngày mốt luôn.


Miichan (Ôm đầu): . . . Tôi ơi bình tĩnh. . . nhưng đến mốt thì. . . đau khổ quá nha. . .




———————————————————————————




Cha Haruna: *Khóc*. . . Haruna của ta. . .


Miichan: Chú đừng lo lắng, đến đây ngồi đi.


Cha Haruna: *Khóc*. . . Haruna nhất định rất đau. . . năm ấy mẹ nó sinh nó ra thì. . .


Cha Haruna: *Khóc*. . . trời ơi có mẹ nó ở đây thì tốt rồi. . .


Cha Haruna: *Khóc* . . . đứa con gái đáng yêu như thế, mà mẹ nó bỏ đi cho được. . .


Cha Haruna: *Khóc*. . . nó được một tay ta nuôi lớn a. . .


Cha Haruna: *Khóc*. . . Kỳ thực ta vẫn cảm thấy cái tên Yuko này lừa gạt con gái ta. . .


Cha Haruna: *Khóc*. . . cháu gái đừng hành hạ mẹ quá nha, nhanh đi ra đi. . .


Cha Haruna: *Khóc*. . . mấy đứa không biết Haruna đáng yêu thế nào đâu. . .


Cha Haruna: *Khóc*. . . tại sao còn chưa sinh xong. . . ta muốn đẻ thay nó ghê. . .


Cha Haruna: *Khóc*. . . sinh con rất là khổ cực a. . . hồi nghỉ hè Haruna bệnh cũng không dám uống thuốc cơ mà. . .


Cha Haruna: *Khóc*. . . Haruna lớn lên rồi. . . sau này sẽ là con của người khác. . .


Cha Haruna: *Khóc*. . . Haruna tại sao lại coi trọng con sóc chuột kia a? . . . nhất định là bị lừa rồi. . .


Cha Haruna: *Khóc*. . . Nhưng mà con sóc chuột đó cũng không có lỗi. . .


Cha Haruna: *Khóc*. . . cả người ta cũng muốn vỡ ra rồi. . .


Cha Haruna: Hu huhuhuhuhuhuhu.................


Sashihara (Phân phát thức ăn vặt và khăn mặt): Mấy đứa ngồi ngay ngắn xem LIVE "Chuyện đắng lòng của Harupapa" nha! Màn ảnh rộng, âm thanh chân thực, sắc nét đến từng cọng lông nha! Yêu hận tình thù khiến người rớt nước mắt! Bắp rang, khăn giấy đây, mại zô!




————————————————————————————




Moeno: Sasshi lại đây!


Sashihara (thở gấp): Khăn mặt, mua xong khăn mặt rồi!


Moeno (Mở túi plastic): Tốt quá. . . khăn mặt dành cho sản phụ phải là. . .


Sashihara (thở gấp, xòe tay hình chữ V)


Moeno (gân xanh nổi lên): Bảo mi mua khăn trắng mi lại mua khăn hình Morning Musume phiên bản giới hạn vậy hả!




—————————————————————————————




Tomo~mi: Miichan, này là trứng cuộn. . .


Miichan: 1,2,3 . . . sao nhiều thế. . .


Tomo~mi (mỉm cười): Trước khi lên lầu đã bị Acchan ăn còn nhiêu, trước đó còn nhiều hơn.


Acchan: Minami, trứng cuộn ngon ghê a. . .


Miichan (Ôm trán)




—————————————————————————————




Miichan (Ánh mắt lạnh lẽo): Đừng bị bề ngoài vui vẻ hạnh phúc hòa thuận của mọi người lừa! Kỳ thật, chúng tôi chia phe cả rồi! Chúng tôi đấu tranh kịch liệt vì phe phái!


(Xoay camera ra xa)


Hộ sĩ (vừa mở cửa): Kojima-san sinh rồi! Là con gái.


(Một đám người liền tách ra.


Cha Haruna phóng tới hô lớn "Haruna đâu?"


Sae, Sayaka phóng tới hô lớn "Yuko đâu??"


Tomo~mi phóng tới hô lớn "Em bé đâu?" )


Miichan (Cười âm hiểm)


Mayuyu (Cười hì hì chạy lại): Mayu gọi "Em gái đâu" đó.




————————————————————————————————




Mayu (mỉm cười): Chào mọi người, tôi là Watanabe Mayu. Chào mừng đến bản tin 24 giờ, trực tiếp ngoài phòng sinh.


Mayu (mỉm cười): Là vậy, mọi người đều lên cấp thành chú/dì cả!


Mayu (mỉm cười): Chỉ có tôi là chị thôi đó.


Mayu (mỉm cười, mần cái mông ω ): Vĩnh bảo thanh xuân(Mãi giữ được tuổi trẻ) ~ Cái này chính là uy lực của Oshiri thần giáo. <= tranh thủ quảng cáo :v


(Yuki cho một chưởng lên đầu, đem Mayu đánh bay ra khỏi ống kính)


(Đoạn đối thoại của hai người vẫn được thu)


Yuki: Mayu, đau không a. . . tớ xin lỗi, ra tay nặng quá. . .


Mayu: Không sao hết, Yuki đánh không có đau.


Yuki: Xin lỗi. . .


Mayu: Yuki, mông ω . . .


Yuki (Đau lòng): Ừa. . . mông ω . . .




————————————————————————————————




(Yuko từ phòng sinh đi ra, không còn giống người nữa)


Mayu (phóng tới): Môngpapa!


Tomo~mi & Sayaka (phóng tới): Yuko cậu không sao chứ? Tỉnh lại!


Cha Haruna (Xách Yuko lên): Con mắm, con gái ta đâu?


Miichan & Takahashi: Chú đừng manh động!


(Cả đám loạn lên)


Mẹ Yuko (Bình tĩnh, nói với Sae): Xem ra đã ổn rồi. Xin nói với Yuko một tiếng rằng, sau khi Haruna đã khỏe thì về nhà ăn cơm. Dì về trước.


Sae (gật đầu): Dì quả là cao thủ.




————————————————————————————




Mayu: Em gái, cười một cái nào, yo~i


Yuki (nhỏ giọng): Trong bệnh viện không thể dùng điện thoại.


Mayu (lấy máy ảnh ra): Em gái cười cái nào~


Tomo~mi (bấn loạn): Ối zời ơi là zời đáng yêu quá đi!!!!


Cha Haruna (Rớt nước mắt): . . . Ta là ông ngoại nè con!


Haruna (Xấu hổ): Cha! . . . (Xoay đầu đi) Yuko đâu rồi?


Sayaka: Bất tỉnh rồi, ngủ ở phòng kế bên.


Sashihara: Mọi người muốn ăn cái gì? Tớ gọi điện thoại đặt liền!


Tomomi (nhỏ giọng) Thiệt muốn làm cho Tomo~mi sinh một đứa. . .! Không! Tuyệt đối không được! . . . (Đấu tranh nội tâm dữ dội)


(Lúc này, Yuko ở phòng kế bên, nằm ngủ mất nết há họng ngáy to)




————————————————————————————



Chém ghê lắm hy vọng không quá tay


2 nhận xét: