Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 17


Tin vui là fic tới 25 chap lận(chậc -m-) và 7 cái phiên ngoại lặt vặt
Tin buồn là mình không edit phiên ngoại, nhưng cho mọi người link down raw nhóe _( :3」 ∠)_






Chương 17 - Gương trong gương

























Lúc nghỉ trưa Yuko ghé người vào chiếc bàn chống cháy để ngủ. Mông lung cảm thấy bên tai có cái gì đó rung động, giật nhẹ người, nghe rầm một cái, một đống cốc giấy rơi trên bàn.


Bị tiếng cốc giấy rơi làm tỉnh dậy, Yuko dụi dụi mắt, bên cạnh là Jurina đang vừa cười vừa đập tay, còn bên cạnh Jurina là một nữ sinh chưa từng gặp qua. Nhìn đồng phục thì dường như là bạn học của Jurina.


"Này!" Yuko sờ sờ đầu, "Đừng có lấy cốc giấy xếp lên đầu chị chứ."


"Nhìn xem chị có dậy được hay không a." Jurina cười sằng sặc.


"Này. . . buổi trưa không cần ở lại trường ăn trưa sao?" Bị quấy rối giấc ngủ, Yuko có chút khó chịu, "Ngoan ngoãn ăn trưa sau đó ngoan ngoãn nói chuyện cùng bạn học. Không có việc gì đừng đến phòng thí nghiệm."


"Bạn học chán nhách à!" Jurina nói.


"Hòa hợp một chút đi." Yuko bày ra bộ dáng người già, "Phải hòa thuận với bạn bè mới vui vẻ!"


"Tiền bối đây giáo huấn rất phải." Nói câu này, vẻ mặt Jurina hoàn toàn không có chút gì hối lỗi, vẫn tiếp tục cười.


"Học hỏi chị em đi." Tuy nói câu này chỉ là do không biết nên nói cái gì khác, nhưng Yuko vẫn tiếp tục làm một bộ dáng người già. Gần đây bỗng nhiên ý thức được làm papa phải có chút uy nghiêm, thế là. . . trở nên có chút thích thú giáo huấn người khác[Đây là Haruna nói]. "Bình thường ở phòng thí nghiệm đều không thấy Rena, hẳn là đang chuyên tâm học hành."


"Oa! Yuko-senpai quả nhiên chủ động cưa cẩm chị của em!" Biểu tình trên mặt Jurina tuyệt đối không phải khoa trương cũng tuyệt đối không phải giả tạo.


Trong lúc nhất thời toàn bộ ánh mắt trong phòng nghiên cứu đều tập trung lên người Yuko.


Phòng thí nghiệm của Matsui-sensei ngoại trừ 4 người nữ sinh[Yuko, Umeda, Matsubara, và một người họ Fujie mới nhập học hồi tháng 4. Đại học năm 2 nhưng trông tuổi tác dường như nhỏ hơn Yuko rất nhiều, giống như trung học liền nhảy rất nhiều cấp, là hậu bối nhỏ tuổi nhất phòng thí nghiệm] còn lại đều là nam sinh. Con gái lớn của Matsui-sensei Thuận lý thành chương(Hợp lẽ) biến thành thần tượng của phòng thí nghiệm —— "Thần tượng phòng thí nghiệm" là những lời nói ra ngoài, câu chính thức là "Nữ thần phòng thí nghiệm".


Mấy chữ này làm đầu Yuko nhảy ra hình ảnh của các cánh đàn ông và tiền bối nói về Rena thì. . . ánh mắt khó có thể nói rõ. Không biết nên gọi là dại gái hay si mê.


Phòng thí nghiệm bình thường dán áp phích và bản kiểm kê sau lần tụ hồi thì toàn là ảnh chụp của Rena và mấy tấm đàn-anh-tốt-bụng chụp chung với Rena. Tạm thời miễn bình luận chuyện này kỳ quái như thế nào. Phòng thí nghiệm Matsui có huy chương của chính mình: Viết trên đó là gia văn của nhà Mastui "Bằng Thương Mai*", phía dưới là dải lụa văn Âu, trên đó viết một câu châm ngôn tiếng Anh: Chân lý chiến thắng (The truth wins). Nhưng chỉ cần vắng mặt Rena, châm ngôn treo dưới huy chương chính là "Rena chiến thắng" (Rena wins).
*Một câu của nhà Matsui nào đó ở lịch sử, thời chiến quốc. 棚仓梅


Thú vị nhất là, chỉ cần Rena đến phòng thí nghiệm, các vị đàn-anh-tốt-bụng lập tức sẽ ngừng hoạt động, chặn nàng ở cửa 10 phút, sau đó tháo toàn bộ ảnh chụp, đổi lại huy chương, 10 phút sau phòng thí nghiệm lập tức thay đổi hoàn toàn, tất cả ảnh chụp trên tường đều biến mất, đổi thành bảng tiến độ thí nghiệm, bảng tư liệu thậm chí là bảng kiểm tra sức khỏe, mà châm ngôn cũng đổi thành "Chân lý chiến thắng".


Đối với việc này, Matsubara-senpai đánh giá một câu ngắn gọn nhưng xúc tích: Một đám M.


Đây cũng chưa phải tất cả. Rena là hậu bối cùng trường cao trung với Yuko, là chủ lực của câu lạc bộ bắn cung[Nói đúng hơn thì Takajo hồi đó ở trong câu lạc bộ bắn cung mới đúng là tiền bối thật sự của nàng](Tóm gọn, Yuko chỉ là senpai học chung trường, còn Takajo vì từng ở chung trong CLB rồi nên mới đúng thật sự là senpai). Mỗi lần Kanto tổ chức giải đấu, đám M ở phòng thí nghiệm đều tổ chức thành đoàn thể đi cổ vũ.


Tất nhiên là không dám quan minh chính đại mà đi, cả đám cải trang thành một bộ dạng không ai có thể nhận ra: Đeo kính râm, quàng khăn cổ, khẩu trang, nón. . . chỉ kiếm không có đeo tất chân lên đầu thôi. Thứ duy nhất có thể nhận ra cái đoàn thể này chính là lá cờ trong phòng thí nghiệm, châm ngôn trên đó tất nhiên chính là "Rena chiến thắng". Mỗi khi Rena bước ra thì cái đám này khí thế hào hùng vung cờ lên phất.


Đáng tiếc, phất cái cờ này rất là cực nhọc. Dưới hệ thống sưởi ấm trong sân và chiếc khăn quàng cổ, hơn nữa nón cũng làm tầm nhìn bị hẹp lại, kính râm và chiếc áo khoác cồng kềnh[Matsubara-senpai kiến nghị bọn họ làm công phục đặc biệt, nhưng chẳng biết tại sao mà cả đám M này không nhất trí], phát sinh chuyện ngoài ý muốn cũng rất dễ hiểu.


Ấn tượng sâu sắc gần đây nhất chính là lần liên hợp thi đấu 10 trường học ở Kanto. Takeuchi-senpai ở đằng sau vung cờ cổ vũ bởi vì quá máu lửa[Đây là suy đoán của mọi người, nhưng Takeuchi-senpai tuyệt đối không chịu thừa nhận] cố sức vung, đem cây cờ vung ra ngoài sân. Nhưng Takeuchi vẫn không phát hiện, cuối cùng trong suốt giải đấu vẫn dốc sức vung cờ.


Từ băng ghi hình thấy được, Takeuchi-senpai trên khán đài, tư thế như vung cần câu cá.



——



Yuko hoàn toàn hiểu ý tứ của câu "Quả nhiên chủ động cưa cẩm Rena" của Jurina. Cảm giác bị nhiều cặp mắt nhìn chăm chú rất kỳ quái, thế nên muốn dùng một câu mơ hồ nói cho qua: ". . .Tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều thích Rena a."


"Nhưng chị của em thích chị nhất a." Jurina dường như có chút đăm chiêu, đáp, "Sau hồi tất nhiên thì vẫn luôn nhắc tới Yuko-senpai này Yuko-senpai nọ. Đúng rồi, chị ấy còn đọc báo cáo thực nghiệm của chị nữa aiz. Chị ấy còn nói với cha, bảo cha đừng có ác với chị quá."


Sau này Matsubara Natsumi nhớ lại cái màn này thì, Jurina tuy đang đưa lưng về phía nàng, nhưng trong giọng điệu nghe giống như là vô tâm —— cái vô tâm chính là, bản thân tường thuật tình hình thực tế mà thôi, không có một chút cử động nào. Nhưng mà, những lời này gây ra hậu quả gì ở phòng thí nghiệm thì. . . có chút khó tả.


Lúc Yuko vừa tới phòng thí nghiệm, Natsumi và Umechan[Đây là xưng hô của Matsubara với Umeda, cấm người khác sử dụng] lén tám về cái đứa đàn em này. Nhìn sơ, dường như có địa vị lớn, mới năm nhất mà đã có thể vào phòng thí nghiệm Matsui, trước đây chưa từng nghe qua ngoại lệ như vậy. Trong cuộc họp nhóm, Matsui-sensei chỉ nói ngắn gọn một câu "Oshima-kun sẽ là đàn em của phòng thí nghiệm, mọi người chiếu cố." Ngoài ra không có giới thiệu gì hơn, không nói đến luận văn nàng từ phát biểu cũng không nói đến lý lịch trợ giáo(trợ giúp giáo sư) của nàng[Natsumi và Umeda sau khi phát biểu luận văn mới vào phòng thí nghiệm, Fujie là trợ giáo của Takayanagi-sensei, những người khác cơ bản cũng vào bằng hai đường này]. Nhìn báo cáo, tuy là có tài năng, nhưng tại sao lại được mời vào phòng thí nghiệm Matsui, vẫn là câu đố chưa có lời giải.


Những người khác cũng có cùng cảm nghĩ này. Nhưng truy tận gốc gác sẽ rước nhiều rắc rối, cho nên không ai truy cứu làm gì.


Một chuyện kỳ lạ khác, lúc ăn trưa được bí thư của phòng thí nghiệm Nanoka nói cho biết. Umeda còn nhớ lúc đó vừa múc cơm Cà-ri vừa hỏi chuyện liên quan đến kinh phí của phòng thí nghiệm với Misato .


"A, nói vậy, cơ mà, phải hối Oshima-kun giao kinh phí báo cáo nhanh một chút." Dường như Misato nhớ tới cái gì đó gõ đầu nói một câu như vậy.


"Tháng này em ấy và Koike làm thí nghiệm với nhau nên hình như kinh phí đã khấu trừ. Còn tiền đi lại thì. . . em ấy không có đi làm sao báo cáo a. . ." Umeda vừa múc cơm, miệng nhét đầy khoai tây, nói.


Umeda thừa nhận lúc nói ra những lời này thì đầu óc tràn ngập ý nghĩ làm sao nhanh chóng ăn hết đĩa Cà-ri. Gần đây Natsumi giận dỗi việc mình hay ăn trưa với Misato, chỉ mong đừng ở căn tin gặp phải nàng là tốt rồi.


"Trừ những thứ này ra em ấy còn phải trả phí thế hệ thứ hai*." Misato nói, "Không phải là một khoản tiền nhỏ đâu."
*Giải thích ở dưới.


"Phí thế hệ thứ hai?" Umeda kinh ngạc hỏi, "Không thể nào! Oshima mới 18 tuổi, lẽ nào đã kết hôn rồi?"


Misato bảo nàng nói nhỏ thôi. Cũng may căn tin có hơi ồn ào.


Ngừng lại một chút, Umeda dường như nhớ tới cái gì đó lập tức bổ sung, "Nếu như đã kết hôn, phí thế hệ thứ hai nên là chồng em ấy trả chứ!"


"Không có khả năng đã kết hôn." Misato nói, "Lần đầu tiên nhận tiền phí tổn của phòng thí nghiệm thì em ấy điền có vào, tình trạng hôn nhân là độc thân."


"Ế!" Umeda càng hoảng sợ, "Độc thân mà có con! Là phụng dưỡng cha mẹ hay có con riêng vậy."


"Hình như là có em bé." Misato múc một muỗng cơm, phát giác hình như mình đã nói hơi nhiều, cho nên không nói thêm gì nữa.


"Này này!" Umeda xoa xoa huyệt thái dương, "Tuy có chút thất lễ, nhưng mà chẳng lẽ. . ."


"Có lẽ không như cậu đang tưởng tượng đâu." Misato biết nàng muốn nói gì, lập tức cắt lời, cúi đầu múc thêm một muỗng củ cải nghiền, "Em ấy có giao Chứng minh người mẹ. Nên mẹ của đứa trẻ không phải em ấy."


Hai người nhìn nhau một chút, cúi đầu tiếp tục yên lặng ăn cơm.


. . .



Bầu không khí trong phòng thí nghiệm nhất thời trở nên gượng gạo.


Để thoát khỏi cái bầu không khí này, Yuko chỉ phải gãi đầu nói lảng sang chuyện khác, "Cơ mà. . . người này. . . là bạn học của em à?"


"A, là Suuchan!" Jurina dường như lập tức quên hết những gì mình đã nói trước đó, hớn hở bắt đầu giới thiệu, "Đây là Oshima-senpai. Senpai, còn đây là senpai trường cao trung của em, Sumire."


Yuko lễ phép mỉm cười. Suuchan cũng gập người chào, gật đầu cùng những người khác ở trong phòng thí nghiệm.


"Suuchan là bạn gái của em a~ " Jurina nói ra những lời này, gương mặt không giấu được sự vui vẻ.


Suuchan đỏ mặt, nhưng không có phủ nhận.


Yuko như sau lưng có dao(bị nhột, sợ, giống có tật giật mình), tìm tòi chủ đề khác để đoạn đối thoại này không tiến triển thành hướng bất lợi cho mình, bỗng nhiên nghe Natsumi ở bên cạnh hô một tiếng, "Jurina, sắp hai giờ rồi."


Jurina như bị điện giật, lập tức hăng hái quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường.


"Vâng vâng." 


Bên kia Fujie nhô đầu lên từ sau khung tủ, "1 giờ 40 rồi. Từ đây trở về trường Sakura cũng hết nửa tiếng a. Không về thì bị trễ đó."


Fujie vừa vào phòng thí nghiệm thì đã nhận được biệt danh Reinyan. Quả thật, có lúc nàng xuất hiện giống như một con mèo nhỏ.


"Rõ ràng mới có 1 giờ 23 mà." Jurina lầm bầm, kéo tay Suuchan.


"Đồng hồ ở phòng thí nghiệm bị chậm 20 phút a." Fujie cười, buông chồng sách, "Còn không quay về coi chừng bị Mariko-sensei mắng." Vừa nói vừa làm một động tác muốn khóc.


"Không ổn!" Nghe được mấy chữ Mariko-sensei, Jurina lập tức kéo tay Suuchan chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.


Mọi người đều tự trở lại vị trí, yên lặng không nói gì tiếp tục xử lý chuyện của mình. Yuko còn đang chìm trong kinh hoảng, nửa ngày thần trí mới trở lại.


Hơn nửa ngày, Yuko mới đột nhiên nhớ tới: Đồng hồ phòng thí nghiệm rõ ràng rất chuẩn a.



——



"Yuuchan gần đây có phải gặp áp lực quá không?"


Dọn dẹp chén đũa, dỗ Yuuna ngủ, Haruna lau tay sạch sẽ ngồi xuống bên cạnh Yuko.


Yuko nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, trầm mặc hồi lâu.


Đầu hạ, buổi tối đã nghe được tiếng ve. Yuuna gần đây mới cai sữa, bắt đầu tập ăn, trong bếp tràn ngập mùi hương ngọt ngào của cháo. Có lúc Haruna sẽ đem bột gạo ngâm mềm đút trong nước rau cho Yuuna ăn, dường như Yuuna rất thích ăn, hàm răng nhỏ còn chưa mọc hoàn hảo, lúc ăn miệng sẽ phát ra âm thanh bập bập.


Nấu cháo cho Yuuna cũng phải nấu cơm cho Yuko. Gần đây Yuko rất thích ăn Omurice. Buổi tối chiên trứng làm cơm thì Haruna luôn có cảm giác như mình đang làm cơm hộp cho học sinh tiểu học.


Nhưng lập tức nghĩ tới, Yuko quả thật không có lớn, mới có 18 tuổi thôi a.


Gần đây Yuko có hơi ít nói. Buổi tối nhìn bóng dáng nàng vì không muốn làm ồn đến Yuuna và mình mà ngồi ngoài hành lang làm việc, cảm thấy rất đau lòng.


Yên tĩnh hồi lâu, Yuko ấn nút enter, buông máy tính xách tay, di chuyển đến bên cạnh Haruna, đem đầu tựa lên vai nàng.


Haruna không có hỏi tiếp, chỉ để cho nàng tựa, duỗi tay ra sau lưng Yuko, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt cùng tai của nàng.


"Quả thật áp lực rất lớn. Đủ thứ hết." Qua thật lâu, Yuko thở sâu một hơi, thì thào tự nói, "Tớ cũng không biết nên nói như thế nào. . . Nói chung áp lực rất lớn."


"Có sợ không?"


"Ừ, sợ." Yuko chậm rãi đáp, "Chỉ nói với cậu thôi."


"Nè, Yuuchan."


Haruna xoa tóc Yuko, mỉm cười nhìn nàng.


"Không cần sợ nha. Bởi vì chúng ta đều phải đối mặt."


Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng côn trùng. Mùa hè sắp đến rồi.




——————————————————



Tác giả: Thế hệ thứ hai là ý chỉ không có độc thân. Tiền cấp(Tiền lương) độc thân và thế hệ thứ hai khác nhau. Thông thường mọi người hiểu thế hệ thứ hai là phải lo cho ông bà hoặc con nít, có người nói nuôi cha mẹ cũng được xem như thế hệ thứ hai, nhưng tôi chưa có gặp qua.
Nếu như có thể cung cấp chứng minh sinh ra đứa trẻ cho viên chức cấp tiền cũng như nói rõ quan hệ của mình, có thể thu được một số tiền trợ cấp nhất định. Nói đúng hơn Yuko không thể xin trợ cấp thế hệ thứ hai, bởi vì Yuuna và nàng không có quan hệ huyết thống, cũng không có liên quan gì đến pháp luật(Tức là nhận nuôi này nọ). Nhưng phòng thí nghiệm Matsui có kinh phí nghiên cứu riêng, trợ cấp của Yuko chỉ cần thông qua người chịu trách nhiệm(Ở đây là Matsui-sensei) là có thể xin. Nhưng để làm rõ ràng, có lẽ lần đầu tiên đến xin phải giao chứng minh nhân dân người mẹ theo. Đây cũng là lý do mà bí thứ(kế toán) Misato nhìn thấy Haruna trên chứng minh nhân dân người mẹ.
 

Còn Chân Lý Chiến Thắng là châm ngôn phía dưới huy hiệu trường AKB Gakuen. Cụ thể hơn thì xem Seibu Dome ngày thứ 3.



Cái "Chứng minh người mẹ (母婴手册)" có nghĩa chính xác là "Sổ tay người mẹ và đứa trẻ" mình edit thế có gì khó hiểu không nhỉ?

Vụ Seibu Dome thì hình như nó nằm trên lá cờ của Team Hocmon vác ra.

Và tất cả chỉ dựa trên lời của tác giả và theo bản thân hiểu cho nên mình không chắc chắn cái nào đúng :v ~




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét