Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

[Fanfic][Edit] Hội chứng SM - Chương 11


Pass: Số khán giả ở buổi diễn đầu tiên của AKB?
Hint: Số may mắn.



Câu hỏi này gõ như vậy có đúng không nhỉ?







Chương 11




























——————————————————




Hai người chơi hết một ngày, trên đường trở về, Oshima nói với Mariko: Mặc kệ làm tình thoải mái hay không thoải mái, di chứng thật sự rất khó chịu.


"Vẫn rất đau, rất tê. Ngồi a đứng a, nằm cũng cảm giác được."


Mariko cười, nhìn nàng một cái: "Lần đầu tiên đều như vậy, sau đó sẽ khá hơn."


"Thật à?" Oshima cau mày khó chịu, xoay xoay cơ thể, "Ôi."


"Này nhóc." Mariko cười đến ý vị thâm trường(ý nghĩa sâu xa), "Muốn thử xem sao không?"


Oshima lập tức xua tay, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ: "Tuyệt đối không."


"Aiz~ thật đáng tiếc." :v gạ tình ngta miếc


Xe dừng lại trước đèn đỏ, mặt đường xi-măng nóng hổi, Oshima nghịch chiếc camera, "Tách" một tiếng chụp ảnh Mariko.


Mariko quay đầu lại: "Chụp tôi làm gì?"


"Chụp chơi à." Oshima dựa lưng vào cửa xe, cúi đầu gối ngồi quỳ lên ghế, camera quay về phía Mariko. Đậu xe ở giao lộ hết nửa giờ, tâm tình Mariko bắt đầu bực bội, lấy bao thuốc trong túi ra.


"Sensei, đừng hút thuốc."


"Tôi hút không nhiều, không sao cả." Mariko châm thuốc, quay đầu lại đối diện với ống kính của Oshima. Sau tiếng máy chụp, Oshima buông camera, đưa tay cầm lấy điếu thuốc trong tay Mariko, nhắm mắt lại thử rít một hơi.


"Khụ khụ khụ!" Oshima ôm ngực, ho mạnh không kiềm được, "Khó chịu chết luôn! Ngài hút cái thứ khó chịu này làm chi a! Cai thuốc đi Sensei!"


Mariko buồn cười lấy ra một điếu thuốc thứ hai, sau khi rít một hơi, xoay qua Oshima, thổi khói lên người nàng.


Oshima bịt mũi quạt quạt tay: "Sensei thật đáng ghét!"


Mariko ha ha cười.


Ánh mặt trời từ từ chìm xuống, những ngọn đèn đường bên cạnh chớp tắt vài cái, đồng loạt sáng lên. Oshima vẫn đang cúi đầu chơi với camera, Mariko tập trung lái xe, chỉ thỉnh thoảng nghĩ không biết người bên cạnh khi nào mới bất chợt biến thành một người khác. Xe dừng lại ở dưới lầu, ánh tà dương vẫn đang lơ lửng trên thành phố. Mariko nghe được tiếng "Tách" lúc nàng xoay đầu qua, Oshima đã buông camera, lộ ra một vẻ mặt không chút biểu tình.


"Cô chụp hình tôi làm gì?" Mariko hỏi nàng.


Trọng điểm ở từ "Cô".


Oshima nhìn camera, không đáp.


Mariko nâng túi xách lên, mở cửa bước xuống xe. Đi được vài bước, nghe thấy phía sau mình lại có tiếng chụp ảnh. Mariko quay đầu lại, tiếng "Tách" cũng vang theo.


"Cô muốn làm gì?" Mariko hoàn toàn xoay cả người lại, "Đóng góp cho tòa soạn?"


"Chị nói. . . tôi là đóa hoa nở về đêm."


Mariko không đáp, trực tiếp đi lên lầu.


Hai người một trước một sau bước vào phòng, Mariko ngồi lên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.


"Tại sao. . . lại nói như vậy." Miếng đệm sofa bên cạnh lõm xuống một chút, Oshima ngồi bên cạnh nàng.


Mariko chơi đùa cả ngày nên rất mệt, đầu óc còn chưa chịu hoạt động, cũng không nhớ nổi tại sao lúc đó bản thân lại nói như vậy, nên nàng không trả lời. Chợp mắt một hồi, trước khi sắp ngủ thiếp đi thì tỉnh lại. Tỉnh lại, phát hiện Oshima không có ở đây, trong bếp truyền ra vài tiếng động vụn vặt.


Mariko đi vào bếp, nhìn thấy Oshima khoác tạp dề làm cơm. Mái tóc dùng một chiếc kẹp đen giữ trên cao, gương mặt bình thản lại an tĩnh. Nàng đang cắt cà chua trên thớt, ngón tay khéo léo linh hoạt đem cà chua sắp xếp ngăn nắp trên đĩa đồ ăn, rưới lên trên một ít nước sốt không biết làm sao nấu ra.


Hai người hoàn toàn khác nhau. Oshima ban ngày như một đóa hoa Hướng Dương nở rộ đón ánh mặt trời, Oshima ban đêm như một đóa Chi Quỳnh* chỉ nở lúc nửa đêm.
*Một loại hoa thuộc họ Xương Rồng.


Mariko yên lặng quay trở lại phòng khách, chéo chân ngồi trên sofa, lấy chiếc camera của Oshima ra xem. Bên trong hiển thị rất nhiều ảnh của nàng chụp, những tấm ban ngày và chạng vạng chụp đem lại cảm giác hoàn toàn khác nhau. Bất kể là khẩu độ*, phân kính**, hay góc chụp đều hoàn toàn khác. Camera vẫn còn giữ những ảnh chụp trước đây, Mariko xem một hồi, đại thể là chụp con người và phong cảnh*** các nơi, nhìn sơ có lẽ Oshima khá thích đi du lịch.
*Khẩu độ (Aperture) của ống kính máy ảnh là yếu tố rất quan trọng đối với 1 ống kính và máy ảnh. Khẩu độ (hay độ mở) của ống kính càng lớn tức là trong 1 khoảng thời gian nhất định lượng ánh sáng mà cảm biến (hoặc phim) nhận được càng nhiều. Đó là một phần quyết định tốc độ của ống kính. Những ống kính có khẩu độ càng lớn thì càng đắt.
http://vi.wikipedia.org/wiki/Kh%E1%BA%A9u_%C4%91%E1%BB%99
**分镜 - Không tra được, không rõ. Ai rành về máy ảnh chỉ hộ với :(
***Thật ra chữ này có nghĩa là Nhân Văn và Phong Tục, hơi khó giải thích... nên mình giản lược, nhớ đọc chú thích này nhé :(


"Đừng có động vào camera." Oshima bưng mâm ra, sau khi buông xuống liền đoạt lấy camera trong tay Mariko, bỏ vào trong túi xách.


"Hôm nay không cần trói cô lại?" Mariko kéo mâm đến gần, tiện tay bóc một miếng cà chua lên nếm thử.


Oshima đưa đũa cho nàng: "Tôi cảm thấy tốt hơn một chút rồi, có lẽ không cần."


Mariko cười nhạt, Oshima không có phát giác.


Ăn cơm cùng nhau, ăn rất từ tốn, Mariko rất ít khi yên lặng cùng ai ăn cơm như vậy. Hai người cũng không ăn nhiều, nghỉ ngơi một hồi rồi đi vào phòng tắm. Mariko tắm vòi sen, Oshima ngâm mình trong bồn nước, chiếc kệ trang trí trong phòng tắm có đặt một chiếc loa nhỏ phát ra bài ca Mariko thích, tiếng nhạc hòa lẫn với tiếng nước, khó lòng nghe rõ. Mariko điều chỉnh âm lượng của chiếc loa, trong lúc đó mơ hồ nghe thấy giọng nói của Oshima, nhưng không nghe được rốt cuộc nàng nói gì.


Mariko vặn nhỏ loa, quay đầu lại: "Cái gì?"


Oshima nằm trong bồn nước lớn, ngửa mặt lên, yết hầu chuyển động: "Chị có muốn. . . làm một lần 'yêu' bình thường không?"


Mariko không có lý do từ chối.




——————————————————




Oshima ngồi trên đùi Mariko, thân thể mới tắm rửa mềm mại và ướt át, mang theo hương sữa tắm, có cảm giác mịn màng như em bé. Hai người mặt đối mặt, hai tay Mariko ôm lấy thắt lưng của nàng, hơi ngẩng đầu cùng nàng hôn môi. Tay Oshima đặt trên vai Mariko, nương theo nụ hôn tay Mariko trượt xuống đùi Oshima, tay Oshima cũng trượt đến cánh tay của Mariko, nhẹ nhàng nắm lấy. Da thịt ướt át có xúc cảm tuyệt vời, Mariko cúi đầu hôn lên vai Oshima, hôn lên cánh tay nàng, cánh môi nhẹ nhàng ma sát trên da thịt Oshima.


Oshima nhắm mắt lại, hai tay không nắm lấy Mariko nữa, bắt lấy thanh giường phía sau, ngực phập phồng theo nhịp thở nặng nề. Mariko ngừng xoa ngực, cúi thắt lưng hôn lên chiếc bụng của nàng.


"A —— " Oshima phát ra tiếng ngâm thật khẽ, hai chân vô thức kẹp chặt thắt lưng Mariko. Mariko dọc theo bụng Oshima di chuyển xuống dưới, trượt vào nơi ướt át kia. Đóa hoa mềm mại, còn hơi khô ráo, nhụy hoa đã ướt một chút. Ngón giữa của Mariko vẽ dịch thể trong nhụy hoa lên cánh hoa.


Hô hấp Oshima thêm nặng, bụng dưới thắt lại. Ngón tay thăm dò hạ thân của nàng không vội vàng tiến vào, đang kiên trì vân vê cánh hoa của nàng, loại sung sướng vô cùng chậm rãi này, không tạo ra cảm giác tê buốt. Kích thích dịu dàng như từng đợt sóng tấn công vào đại não nàng, đầu óc xuất hiện một khoảng không, Oshima hé miệng nhắm mắt lại, không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ nhỏ.


"A —— "


Đầu lưỡi mềm mại lượn quanh rốn nàng, Oshima nâng hông lên, thân thể gập lại, bụng dưới căng thẳng đến phát run. Mariko đang nâng chiếc lưng của Oshima, vuốt lên trên, ôm vai nàng đè về phía mình, động tác của cánh tay phía dưới cũng bắt đầu nhanh hơn. Càng nhiều ma sát, càng nhiều vân vê càng mang đến nhiều sung sướng, Oshima ngừng thở, đến khi một trận khoái cảm ập đến mới buông lỏng xuống, tựa lên người Mariko nặng nề thở dốc.


" —— hộc —— "


Mariko rút tay ra, nâng lưng nàng hôn lên gò ngực nàng, hôn lên xương quai xanh nàng, hôn lên cái cổ được chất một lớp mồ hôi.




——————————————————





:v chắc chap sau không có làm gì nữa đâu.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét