Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

[Fanfic][Edit] Hội chứng SM - Chương 3










Chương 3




















——————————————————




Lần thứ hai Mariko gặp Oshima là ở trong phòng làm việc của nàng, thư ký giúp nàng hẹn trước một buổi phỏng vấn, còn nhớ rõ, khi cửa vừa được đẩy vào nàng sửng sốt hết một chút. Oshima đứng ở cửa, nụ cười mang theo ánh mặt trời rực rỡ, tươi như đóa hoa hướng dương giữa hè.


"Chào ngài." Bên cạnh nàng là một mỹ nhân chân dài, cất tiếng trước tiên, "Tôi là Kojima Haruna của tạp chí XX, thư ký của ngài chắc đã kể qua đúng không?"


Mariko nhìn Oshima ngoài cửa, trên môi nàng không nhìn ra vết thương, chắc là che giấu sau lớp son môi.


"Chào ngài~ " Nụ cười rực rỡ của Oshima hướng đến nàng, cúi người, "Tôi là nhiếp ảnh gia tự do Oshima Yuko, ngài có thể gọi tôi là Yuko~ "


Dường như hoàn toàn không nhận ra Mariko.


Mariko vươn tay đến, khéo léo nở nụ cười: "Shinoda Mariko, cô có thể gọi tôi là Nữ Vương."


"Ha ha ha~ " Oshima cười rộ lên, "Thực sự có thể tưởng tượng được bộ dáng vung roi da của ngài~ "


"Yuko." Kojima gọi nàng, "Đừng thất lễ."


Oshima cười hì hì rụt vai, lè lưỡi: "Xin lỗi~ "


Nhận nhầm người chăng?


Mariko nghi hoặc chớp mắt một cái, nhưng ngờ vực biến mất rất nhanh.


Oshima đến gần, đến gần, Mariko có thể thấy rõ miếng cao dán vết thương trên xương quai xanh nàng, trên vai che đậy không hết những vết roi cùng dấu hôn ngân trên cổ.


Thú vị.


Mariko cười rộ lên: "Không sao, tôi và Yuko-chan là người quen."


Kojima quay đầu lại nhìn Oshima: "Thật vậy sao? Cậu biết Sensei?"


Yuko cười, xua xua tay: "Không không không, làm sao quen được? Sensei nói đùa đó."


Mariko cười cười: "Ừ —— hên xui a."


"Nếu biết sao cậu không nói sớm, cậu giúp tớ phỏng vấn đi, tớ hẹn với Lục-kun 10 giờ gặp mặt rồi." Vừa nói vừa bước ra khỏi cửa, "Shinoda-sensei, thật ngại quá, tôi có hẹn với bạn trai rồi. Yuuchan, ganbatte~ "
Không liên quan nhưng, Lữ bên fic Bốn Mùa cũng tên là Lục, nhưng mình thấy chuối quá nên sửa thành Lữ đó :p


"Này! Chờ chút! Buổi phỏng vấn này là của cậu mà a! Tớ chỉ tới hỗ trợ. . . chờ! A, chạy mất rồi." Yuko thở mạnh một hơi, mỉm cười xoay mặt lại, lui lui vai cẩn thận hỏi Mariko, "Xin lỗi, một mình tôi thôi có được không?"


"Cưng thật thú vị." Mariko cười, nhìn nàng, "Nếu đã lên giường cùng nhau rồi, đương nhiên tôi có thể bán một chút tình người cho cưng."


"Tôi không biết ngài đang nói gì." Oshima ha ha cười, "Nhưng mà, bây giờ bắt đầu thôi."




——————————————————




Mười ngón tay Mariko đan vào nhau, chống cằm nhìn người cùng chiếc camera ở đối diện. Hôm qua không có nhìn kỹ, dưới ánh mặt trời mới phát hiện ánh mắt của nàng rất đẹp, hình dạng cười rộ lên trông khá đáng yêu. Đổi lại thành một câu, hợp khẩu vị. Hơn cả cô gái Oshima muốn tìm sự thỏa mãn đêm qua, nàng thích cô nhiếp ảnh gia nhỏ bé trước mặt này hơn.


Chờ một chút.


Mariko cười khẽ một tiếng: "Cái người 'không ai quan trọng' thì ra là tôi a."


"Hả, Shinoda-sensei làm sao lại là người không quan trọng chứ." Oshima ngẩng đầu nhìn nàng, nở một nụ cười chói mắt, "Ngài là cây viết tự do* nổi tiếng như thế, rất nhiều tạp chí tranh nhau phỏng vấn ngài. Có thể cướp được vị trí phỏng vấn đầu tiên, tòa soạn của Haruna rất vui mừng a."
*Dạng tiểu thuyết gia nhưng chủ đề viết đa dạng hơn(chắc vậy)


"Vui mừng mà lại tùy tiện bỏ đi?" Mariko nhìn nàng trêu tức, "Này nhóc, hiếm khi gặp phải, tối nay đến nhà tôi, thế nào?"


"Đừng nhiệt tình mời gọi một người mới gặp nhau lần đầu tiên như vậy." Oshima cười lớn, chuyển sang camera, "Ara, được rồi~ Sensei, chọn một tư thế ngài thích đi."


Mariko chống cằm nhìn ống kính, ánh mắt tràn đầy dục vọng, câu dẫn người phía sau ống kính.


"Sensei~ chụp hình cho tạp chí a~ " Oshima ngẩng đầu lên cười, "Chụp xong đăng lên bìa tạp chí a~ "

Mariko cười tủm tỉm nhìn nàng: "Ngượng?"


"Xinh đẹp là xinh đẹp a —— " Oshima suy nghĩ một chút, "Mà thôi, quên đi."


Chụp ảnh rất nhanh đã chụp xong, Oshima bắt đầu chuẩn bị trả lời câu hỏi. Mariko không thích phỏng vấn trong phòng làm việc, mời Oshima ra ngoài shoping.


"Hả~~~ nhưng mà —— "


"Tôi có thói quen uống trà vào giờ này, xuống nhà hàng dưới lầu ngồi thì thế nào?"


Oshima suy nghĩ một chút: "Được."


Lúc uống trà, Oshima không ngừng lật bản thảo câu hỏi, cố gắng hỏi Mariko một vài vấn đề. Mariko luôn không chịu đáp, còn hỏi ngược lại Oshima.


"Thân cao bao nhiêu? Nhìn sơ nhỏ xíu đáng yêu, một mét rưỡi chứ?"


"Sensei kì quá đi~ " Oshima cười nâng gương mặt lên, "Tôi cao một mét rưỡi, cộng 2cm a~ " <= làm nhớ cái 16(+4) www


"À —— " Mariko cầm tách trà, "Cân nặng?"


"Sensei~ ngài không phải là người phỏng vấn tôi~ "


"Vậy trao đổi đi. Cưng trả lời câu hỏi của tôi trước, sau đó tôi trả lời câu hỏi của cưng."


"Sao có thể như vậy —— "


Hai người dây dưa tới trưa, Mariko một chút cũng không sốt ruột, gọi một phần cơm Cà-ri mời Oshima cùng ăn. Oshima kiên nhẫn hỏi Mariko, Mariko thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, tình trạng này duy trì đến khi kết thúc bữa cơm trưa.


"Cưng thật đúng là cứng đầu a." Mariko ăn xong, lau khô miệng, "Cưng không chịu trả lời câu hỏi của tôi, như vậy tôi cũng không chịu trả lời câu hỏi của cưng. Bây giờ tôi muốn nghỉ trưa, đối với một người ngày ngủ đêm thức như tôi mà nói, ngủ trưa rất quan trọng."


"Này —— " Oshima tóm lấy cánh tay nàng, "Đừng đừng, cô không thể ngủ, cô phải trả lời câu hỏi của tôi. Không đem bản phỏng vấn về Haruna sẽ tức giận!"


Mariko không chút lo lắng: "Chuyện Haruna tức giận liên quan gì đến tôi?"


Oshima hoảng loạn kêu to: "Tôi đồng ý trao đổi, tôi đồng ý a!"


Mariko cười rộ: "Kế bên có công viên giải trí, tôi thích chơi vòng đu quay."


Hai người ngồi đu quay, đối diện cùng nhau đặt câu hỏi. Mariko thỉnh thoảng nói phong cảnh xung quanh, cười nói nàng còn nhỏ bị mắc chứng sợ độ cao, khi còn bé cảm thấy bản thân như vậy rất tệ, bắt buộc chính mình chạy lên vòng đu quay.


"Từ từ cũng chữa lành bệnh sợ độ cao, tôi thích cái loại cảm giác vượt qua trở ngại của mình, rảnh rỗi cũng đến đây ôn lại một chút."


"Sợ độ cao còn kèm theo chứng bệnh trầm cảm đúng không?" Oshima hiếu kỳ hỏi nàng, "Theo tôi nhớ hình như là vậy, có đúng không?"


"Không rõ lắm." Mariko cười nhún vai, "Tôi không quan tâm."


Oshima nhìn nàng rồi bỗng cười rộ lên, lộ ra đôi lúm đồng tiền xinh đẹp, đôi mắt màu rám nắng phản chiếu lại sắc vàng của ánh mặt trời.


Mariko đoán mình cần rút lại lời nói trước đó, Oshima không chỉ đáng yêu, nàng còn rất mê người. Nàng sáp đến cố gắng hôn lên đôi môi Oshima, Oshima né tránh, kinh ngạc nhìn nàng: "Sensei, ngài muốn làm gì?"


Mariko một lần nữa tiến đến gần: "Chuyện hơn nữa cũng đã làm rồi, hôn môi có gì không được sao."


Hai tay Oshima thúc vào vai nàng: "Tuy tôi không biết ngài đang nói gì, nhưng trước đây từng xảy ra chuyện gì, cũng không có nghĩa sau này cũng sẽ tiếp tục xảy ra."


Mariko sửng sốt một chút, chậm rãi lui người về.


Oshima nói rất đúng. Trước đây từng xảy ra chuyện gì, cũng không có nghĩa là nó sẽ tiếp tục xảy ra. Nàng vốn nên săn người, nàng nên vứt bỏ con mồi chứ không phải bị con mồi vứt bỏ, nhưng không có nghĩa các con mồi đều quyến luyến nàng, hy vọng có thể tiếp tục quan hệ với nàng.


Oshima hiển nhiên không thuộc loại người này.


Có một loại cảm giác thất bại.


Mariko tự giễu cười một tiếng: "Tôi hơi mệt, muốn ngủ một chút."


"Ừ, cô ngủ đi." Oshima nói, sau đó mở to mắt vô cùng trịnh trọng dặn dò Mariko, "Nhưng nhất định phải thức trước khi trời tối."


Mariko nhắm mắt, dựa lưng vào ghế, tùy tiện gật đầu một cái.


Lúc Mariko tỉnh lại đã đến hoàng hôn, ánh tà dương chìm xuống sau đám nhà cao tầng mọc lên như rừng, chỉ còn lại ánh nắng màu cam vàng. Không biết từ lúc nào cả người Mariko đã tựa vào lòng Oshima, Oshima đang nhìn chằm chằm ánh tà dương bên kia, gương mặt không có biểu cảm nào.


"Trời sắp tối rồi." Oshima cảm giác Mariko động đậy, quay đầu lại.


"Xin lỗi, tôi ngủ quên." Mariko ngồi thẳng dậy, "Tối nay có bận việc gì không, tôi sẽ trả lời toàn bộ câu hỏi của cô —— "


Oshima đem bản thảo phỏng vấn bỏ vào túi xách, giọng khàn khàn, không mang theo một chút ưu tư nào: "Chúng ta đi thôi."


"Đi đâu?"


"Nhà cô."




——————————————————




Chắc chap sau lại set pass rồi :))




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét