Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

[Fanfic][Edit] Hội chứng SM - Chương 6








Chương 6























——————————————————




Tắm rửa xong kéo Oshima trở về giường, hai người nặng nề ngủ thiếp đi cùng nhau.


Ngày hôm sau Mariko bị một mùi Cà-ri dễ chịu đánh thức, mở mắt thấy Oshima đang nghe máy Walkman của nàng, tâm tình vô cùng tốt đứng trong bếp vừa lắc mông vừa nấu Cà-ri. Mariko vuốt vuốt tóc, quay đầu nhìn ra cửa sổ.


Trời đã sáng.


Mariko vẫn nhìn Oshima xoay tới xoay lui trong bếp, nàng thậm chí có thể căn cứ theo tiết tấu vặn vẹo của Oshima mà đoán ra bài hát nàng đang nghe. Có lẽ là 《Moanin》, đó là một bài nhạc Jazz nàng thích nhất. Oshima múc một muỗng Cà-ri lên nếm thử, dường như đã đủ lửa, nàng tắt bếp, nhấc nồi Cà-ri, rưới lên trên mì ống. Hai đĩa, sau khi làm xong, lắc lư theo nhịp nhạc bưng mâm ra ngoài.


"A!" Thấy Mariko đã dậy, nhiệt tình bắt chuyện cùng nàng, buông mâm tháo tai nghe xuống, "Buổi sáng tốt lành~ "


Mariko nghiêng người nằm trên giường, tay chống mặt, cười tủm tỉm ung dung nhìn nàng.


"Đừng có nhìn tôi." Oshima giơ tay làm một tư thế cự tuyệt, "Tối qua hai người làm gì, tôi hoàn toàn không biết. Tôi chỉ đúng lúc thấy đói bụng, thấy trong bếp đã xé sẵn một bao mì ống nên thuận tiện nấu thôi, đương nhiên cũng thuận tiện nấu cho cô một phần."


Mariko cười bỡn cợt: "Cưng thật sự không biết?"


"A." Oshima buông tay, vẻ mặt chẳng ưa, "Tôi có thể đoán được. Thật ra hôm qua tôi đã đoán được. Nhưng mà may là cô nha, chứ không tôi sợ phải mang thai."


"Hả?"


Oshima ngồi xếp bằng trước bàn, hai tay tạo thành hình chữ thập: "Itadakimasu~ " Gấp mì ống cùng Cà-ri lên.


"Này cô không ăn à?" Nàng hỏi Mariko.


Mariko ngồi dậy, trần truồng đi xuống giường.


"Ồ —— " Oshima thưởng thức cơ thể của nàng, "Trừ ngực ra, dáng người thật sự rất đẹp a."


Mariko chậm rãi khoác áo ngủ rồi đi đến, một bàn tay bổ dọc về phía đỉnh đầu Oshima, nàng chớp mắt một cái đỡ lấy nó.


"Cưng không nhớ rõ chuyện tối qua?"


"Không nhớ." Oshima hút sợi mì lên, "Tôi có từng online kiểm tra qua, có lẽ là nhân cách thứ hai."


Giọng điệu khá ung dung.


"Bắt đầu từ lúc nào?"


"Nửa tháng trước?" Oshima cố gắng suy nghĩ một chút, "Sáng sớm hôm đó tỉnh lại, phát hiện mình ngủ trong một con hẻm nhỏ. Nhưng tôi hoàn toàn không nhớ rõ tại sao mình lại đến chỗ đó."


"Ừ —— "


Ánh mắt Mariko cũng đều sáng rực lên.


"Sensei, ánh mắt ngài thật đáng sợ a." Oshima cười rộ lên, chân mày chuyển động, vẻ mặt khá là đáng yêu, "Tôi sẽ sợ đến chạy mất đó~ "


"Tối cô sẽ lại chạy đến đây, tôi không cần lo lắng."


"Ề~ đáng ghét! Tại sao?"


"Cưng kia đã đồng ý làm bạn giường dài lâu với tôi."


"Ề~~~~ " Oshima kêu to, "Tại sao cô ta lại có thể làm vậy —— "


"Cưng ban tối khá là thích tôi a~ "


"Xạo!"


"Cưng không lo lắng à?"


"Hả? Lo lắng?" Oshima gật đầu, "Có a. Hôm qua tôi rất lo là sẽ dính bầu. Nhưng sau khi thấy cô thì tôi đã an tâm rồi, ừ."


"Người bình thường chắc đã sợ hãi rồi."


"Ờ —— " Oshima nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rất nhanh đã lắc đầu, "Hoàn toàn không."


Mariko kiên nhẫn chờ nàng giải thích.


"Tôi biết người bình thường đều cảm thấy đa nhân cách là một loại bệnh thần kinh, nhưng tôi đâu có muốn như vậy." Oshima buông đũa, nhìn Mariko, "Người đa nhân cách là có hai cá thể độc lập, dưới tình huống bình thường, tôi xem như là nhân cách chính. Nhưng đã tồn tại tức là có lý lẽ của riêng nó, tôi một chút cũng không có dự định xóa bỏ cô ta a~ "


Đa nhân cách nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, người ta, hay nói đúng hơn là đa số người đều cho rằng đa nhân cách là một loại bệnh tật về tinh thần, hy vọng trị liệu xong sẽ xóa bỏ được nhân cách thứ hai, khôi phục nhân cách chính, hoặc dung hợp cả hai lại với nhau. Nhưng có một số người, không bị ảnh hưởng, nhân cách chính chấp nhận sự tồn tại của nhân cách thứ hai, hai nhân cách hài hòa với nhau. Tình trạng này rất hiếm hoi.


Oshima giống như một người sau khi bị tai nạn ngoài ý muốn, hứng thú của Mariko hoàn toàn trổi dậy.


"Haruna biết a, chuyện tôi có hai nhân cách." Oshima điềm nhiên như không, gấp một miếng rau lên, "Cậu ấy khuyên tôi đi bác sĩ, nhưng tôi không muốn đi. Tôi không cảm thấy mình bị bệnh, bây giờ tôi rất tốt a. Nếu như đi bác sĩ, bọn họ sẽ nhìn tôi như một đứa mắc bệnh tâm thần. Mỗi ngày đều uống thuốc, liên tục nghe dặn dò này nọ. Tôi là nhiếp ảnh gia tự do, cái tôi thích chính là tự do, tôi chết cũng không muốn sống một cuộc sống như vậy."


Mariko gật đầu: "Tôi hiểu."


Nàng hiểu.


Cũng hiểu Oshima hoàn toàn không bị khủng hoảng, nàng chỉ sợ bị đối xử như một người bệnh tâm thần. Nháy mắt như vậy, Oshima hiện tại và Oshima buổi tối là như nhau, giống ở chỗ trên người hai người bọn họ đều có một loại cảm giác mơ màng không rõ, như một chú sơn dương lạc đường. Trước mặt Mariko hiện ra ánh mắt của nàng tối hôm kia, ánh mắt bàng hoàng, một chú sơn dương đắm chìm trong sự ngược đãi không tìm được lối ra.


Mariko sờ sờ đầu Oshima: "Ăn nhanh lên một chút, một hồi còn phải hoàn thành bài phỏng vấn a."


Oshima nắm lấy tay nàng: "Tôi đã bảo tôi không phải cô ta mà!"


Mariko hung hăng đập đầu nàng.


Oshima ôm đầu: "Đau!"


"Biết đau sao? Cưng ban tối luôn quấn quít lấy tôi là vì tôi ngược đãi cưng a."


"Hả? M á?" Oshima hai tay ôm lấy ngực, vẻ mặt kinh hoàng, "Trên người tôi tự dưng có nhiều vết thương kinh khủng như vậy, tôi còn tưởng tôi bị cưỡng hiếp a."


Mariko ha ha cười.


Ăn xong bữa sáng, Oshima rất nhanh đã hoàn thành toàn bộ bài phỏng vấn. Một lát sau Kojima gọi điện đến, Oshima bắt máy, vội vội vàng vàng nói mấy câu với Mariko thì bỏ đi. Mới ra khỏi cửa đã lập tức quay lại, lấy bút viết cái gì đó, xé trang giấy gấp lại nhét vào tay Mariko: "Đưa cho tôi buổi tối xem."


Mariko thuận tay chuẩn bị mở ra xem: "Viết cái gì. . ."


"Không được nhìn!" Oshima đè tay nàng lại, trừng to mắt, "Cô không được nhìn!"


Mariko cười đáp ứng: "Ừ~ "


Lúc này Oshima mới chạy đi.


Chờ nàng đi xa rồi, Mariko mở giấy, sau đó cười rộ lên.


Trên mặt giấy viết một câu rất ngắn: 【Làm tình thoải mái không?】


Mariko dựa vào cửa, vẫn cười sằng sặc.




——————————————————




Hôm qua Mariko đã hỏi Oshima số điện thoại cùng địa chỉ bưu điện, cũng đã trao đổi với nàng. Bây giờ nàng chỉ cần chờ màn đêm buông xuống, Oshima sẽ tự đến tìm nàng. Chuyện của ban ngày không nhiều lắm, Mariko viết xong vài phần văn chương, chần chờ không biết có nên cho Oshima trở thành một nhân vật trong tiểu thuyết của mình hay không.


Chứng nhân cách phân liệt trong hiện thực khá hiếm thấy, hơn một nửa chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và phim truyện. Tuy phần lớn con người đều có hai mặt, nhưng trong đó chẳng phân biệt được đâu thật đâu giả, không độc lập, đó chỉ là một người có hai mặt, như ánh sáng rọi đến sẽ sinh ra bóng râm. Trường hợp lâm sàn thật sự, chí ít trong hiện tại, Mariko hầu như chưa từng nghe qua.


Ngón tay chần chừ không thể gõ xuống bàn phím, Mariko thu tay về, mười ngón giao nhau chống cằm, bắt đầu trầm tư.




——————————————————




Cầu quà trung thu ε≡≡ヘ( ´Д`)ノ
Mọi người trung thu vui vẻ (=´∀`)人(´∀`=)
Cầu quà trung thu đuê ε≡≡ヘ( ´Д`)ノ




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét