"Shinoda. . ." Oshima gọi nàng, "Cô quá dịu dàng. . . a không phải. . . tôi muốn tìm một người. . ."
Đoạn này là "tôi muốn tìm người" nhưng nhòm ẩu quá nên đọc thành "tìm ngươi" => "tìm cô" :P
Mạng không ổn định thành ra cũng không edit được gì nhiều, chậm tiến độ.
Chương 9
——————————————————
Mariko về nhà, ngủ thẳng một giấc
đến trưa. Buổi trưa, Mariko rời giường, đang chuẩn bị làm cơm, bỗng nhiên nghe
được tiếng chuông cửa. Mariko xuyên qua con mắt mèo nhìn ra bên ngoài, Oshima đứng
đó, nhắm một con mắt xuyên qua mắt mèo nhìn vào bên trong.
Oshima buổi tối là người Mariko
không muốn thấy, đứa trẻ đáng yêu ban ngày thì có thể gặp. Mariko mở cửa, Oshima
lập tức lủi vào, vừa cởi giày vừa oán giận: "Đêm qua ngài làm cái gì vậy a,
bây giờ ngay cả ngồi sofa, đụng một chút thôi cũng đau chết luôn!"
"Ế —— " Mariko nheo mắt
lại, "Làm sao cưng biết là tôi?"
Oshima móc ra tờ giấy, bắt đầu
bày ra vẻ mặt oán giận.
Mariko phì một tiếng, bật cười.
【Làm tình thoải mái chứ?】
Lỡ
làm rơi ở khách sạn rồi.
"Quên
đưa."
"Tôi
biết ngài sẽ nhìn lén mà." Oshima bắt tờ giấy ném vào thùng rác, khó chịu
xoay ngoắc lại, "Khẩu vị đừng có nặng như thế a, tôi sẽ rất rầu đó."
"Sẽ
không đâu." Mariko nói, "Tôi chia tay với cô ta rồi."
"Ế?"
Oshima mở to hai mắt, "Tại sao a?"
"Cô
ta không nghe lời." Mariko ngồi xuống sofa, nhấch chân lên, cầm lấy ly nước
trên bàn đưa lên nhấp một ngụm, "Tôi ngại phiền phức."
"Ờ
—— " Oshima ngộ ra gật gật đầu, sau đó nhớ tới, "Vậy cô ấy sẽ phải
tìm người khác làm cái chuyện này hả?" Phất tay ngửa mặt bắt đầu kêu to,
"Yada na —— sẽ mang thai mất —— "
Gương
mặt Mariko có chút hả hê: "Không sau, đến lúc đó tôi sẽ cùng cưng đi bệnh
viện."
Oshima
ô a kêu to: "Đáng ghét!"
Đến
giữa trưa Oshima vẫn bám lấy nàng, liên tục khuyên nàng chấp nhận bản thân nàng
buổi tối.
"Làm
tình cùng một người không quen a, thật khủng khiếp a." Oshima dùng hai tay
bắt lấy cánh tay nàng, "Tôi biết Sensei là người tốt mà, đi nha đi
nha."
Mariko
cười tủm tỉm cúi đầu: "Muốn phiên bản ban ngày cùng tôi làm một lần
không?"
"Còn
lâu!"
"Tại
sao?"
Oshima
lẽ thẳng khí hùng: "Vì ngài là một tên khốn nạn!"
Sự
thật, đâm là thấy máu.
Nhưng
Mariko còn muốn giữ một chút mặt mũi, nàng nói: "Tôi thích."
Oshima
quậy một hồi, rốt cuộc cũng yên lặng, nghi hoặc hỏi Mariko: "Ghét cô ấy
như vậy hả?"
"Không
phải ghét." Mariko lấy ra một gói thuốc lá từ chiếc tủ phía dưới sofa,
châm một điếu, "Cô ta quá phiền phức, tôi lười trông nom."
Oshima
che mũi: "Sensei, đừng hút thuốc."
Mariko
dập tắt thuốc: "Tôi đang chuẩn bị làm bữa trưa, có muốn ở lại ăn cùng
không?"
Oshima
gật đầu: "Được."
Cơm
rất nhanh đã xong, hai người ngồi mặt đối mặt. Vẻ mặt Oshima thống khổ, ngồi xuống
không dám động, miễn cưỡng cầm lấy chiếc đũa. Mariko nhìn nàng một hồi, hỏi:
"Đã thoa thuốc chưa?"
Oshima
lắc đầu: "Tay với không tới."
Mariko
buông đũa: "Cởi quần áo, tôi giúp cưng."
"Ừm."
Oshima
ghé người vào sofa, Mariko ngồi bên cạnh, dùng bông băng giúp nàng lau vết
thương. Từng chỗ dây thắt lưng quất đến, hai bên mép đều chảy máu, còn ở giữa
chỉ sưng đỏ, có sưng đỏ cũng đã biến mất không ít. Oshima liên tục hít sâu, thỉnh thoảng còn lầm bầm nói: "Thật sự rất đau a."
"Có
lẽ tôi không nên hỏi. . ." Mariko bắt đầu giúp nàng thoa thuốc, "Sự
xuất hiện của cô ấy dù sao cũng có nguyên nhân, nếu tìm được, có lẽ. . ."
Có
lẽ sẽ tốt.
"Không
biết." Oshima lắc đầu, "Sensei, ngài sẽ không đưa tôi đến bệnh viện
đúng không?"
Mariko
nói: "Sẽ không."
"Vậy
là tốt rồi." Oshima xê dịch cơ thể, nhích lại sát vào sofa, "Sensei,
tôi thật sự không thích bệnh viện."
"Ừ."
"Sensei,
hút thuốc không tốt cho sức khỏe."
Mariko
cười rộ lên: "Biết."
"Sensei."
Oshima nhắm mắt lại, biểu tình an tĩnh giống như là hưởng thụ, "Ngài thật
dịu dàng."
Mariko
dừng một chút: "Ừ."
"Tôi
thích người dịu dàng." Oshima nhắm mắt lại, miệng nở nụ cười lộ ra đôi lúm
đồng tiền, "Sensei, có muốn hẹn hò với tôi không?"
Mariko
lập tức cự tuyệt: "Không."
"Ế~~~~
tại sao a? Vừa rồi ngài còn muốn làm tình với tôi!"
"Làm
tình là làm tình, yêu đương rất phiền phức."
"Sensei
thật đáng ghét!"
Thoa
thuốc xong, Oshima lại chơi một hồi, đến chiều mới rời đi. Trước khi đi nàng vẫn
rất thất vọng: "Sensei, tôi đêm đó muốn đi đâu?"
Tâm
Mariko chấn động, rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh: "Tự cô ấy biết."
"Ừm."
Oshima cúi người, "Gặp ngài sau."
"Gặp
sau."
——————————————————
Tôi
đêm đó muốn đi đâu?
Tôi
muốn đi đâu?
Lời Mariko nghe được không phải lời của Oshima ban ngày nói, mà giống như người ban đêm
thì thào nức nở:
【Tôi muốn đi đâu?】
Cái
loại nức nở gần như tuyệt vọng này, thì thào nhẹ như là thủ thỉ.
Màn
đêm chậm rãi phủ xuống.
Mariko
hôm nay không muốn ra ngoài tìm vui, tay tê muốn chết, lười động. Sau khi vào đêm,
nàng đang ở nhà một mình nghe nhạc đọc sách, thấy chiếc di động trên bàn nhấp
nháy phát sáng. Mariko cầm lên, có một tin nhắn.
【Tôi ở bên ngoài.】
Người
gửi: Oshima.
Mariko
rất nhanh đã đáp lại: 【Không phải tôi đã nói với cô là không có quan hệ gì nữa sao.】
【Tôi không có đến tìm cô để làm tình.】
【Vậy làm gì?】
【Cô mở cửa đi.】
Mariko
chần chờ một hồi, có lẽ là mở. Oshima đứng ngoài cửa, cúi đầu.
"Vào
đi." Mariko nói.
Oshima
cúi người với nàng: "Cám ơn."
Bầu
không khí trong phòng nặng nề, Oshima vẫn cúi đầu không nói lời nào, Mariko
không biết nàng muốn làm gì, cũng không hỏi. Hai người giằng co một hồi,
Mariko lấy ra gói thuốc lá, ngậm lên miệng chuẩn bị châm.
"Đừng
hút thuốc." Rốt cuộc Oshima cũng mở miệng, giọng nàng rất nhẹ.
Mariko
xoay đầu qua, Oshima đưa tay cầm lấy điếu thuốc trên miệng nàng, bỏ vào gạt
tàn, giọng nói vẫn rất nhẹ: "Đừng hút thuốc."
Mariko
ôm tay tựa vào lưng sofa: "Cô đến làm gì?"
"Tôi
muốn xin cô. . . trói tôi lại."
"Hử?"
Mariko cười rộ, "Lại đến tìm tôi ngược đãi?"
"Không
phải. Chỉ trói tôi lại, không cho tôi ra ngoài." Oshima cúi đầu, "Tôi
sắp không khống chế được mình rồi."
Mariko
không nói lời nào.
"Cô
coi như. . . vì tôi ban ngày đi."
——————————————————
"Cô
biết chuyện ban ngày."
Oshima
gật đầu.
"Lý
do cô xuất hiện là gì?"
Oshima
không đáp.
Mariko
đứng dậy: "Tôi không giúp được."
"Sensei."
Oshima gọi nàng.
Mariko
sửng sốt một chút, cúi đầu: "Cô bảo tôi cái gì?"
"Là
cô ấy gọi ngài như thế đúng không." Oshima ngẩng đầu, lộ ra nụ cười như
nàng của ban ngày, "Sensei, xin hãy giúp tôi a."
Nụ
cười kia không thực sự giống như nàng ban ngày, nàng không có đôi mắt trong trẻo
như Oshima ban ngày, trong ánh mắt nàng đen và sâu không thấy đáy, nụ cười
không thể nào thắp sáng được nàng, chỉ khiến nàng càng thêm hắc ám mà thôi.
Hai
người họ là ánh sáng và chiếc bóng, thái dương chiếu xuống, hai người hai thái
cực.
Mariko
chậm rãi ngồi trở lại.
——————————————————
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét