Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

[Fanfic][Edit] Hội chứng SM - Chương 13


Hôm nay định làm xong luôn nhưng ai dè uống thuốc vô lại buồn ngủ quá, mai nhé, hứa chắc.


Edit: Xin lỗi, lâu quá(gần 2 tuần) không edit quên mất xưng hô đã đổi lại thành tôi-em của Mariko với Yuko ban ngày. Đã sửa lại.






Chương 13























 ——————————————————




Nhà Mariko bên ngoài phòng ngủ có một chiếc ban công dài bốn thước vuông, nàng đặt ở đó một chiếc ghế cùng một chiếc bàn mang phong cách hiện đại, có đôi khi sẽ ngồi ở đấy đọc sách. Tháng ba trời nhanh sáng, ánh ban mai tản ra không khí một cảm giác mang mát. Mariko nâng chiếc tách cafe lên uống một ngụm, Oshima ngồi đối diện nàng, chán muốn chết, ghé vào chiếc bàn liên tục lẩm bẩm.


"Sensei —— chán quá a —— "


Mariko buông cuốn sách xuống, giật giật cánh tay. Ban sáng đã dán thuốc, nhưng có vẻ không hiệu quả cho lắm. Hôm nay lại không có hẹn trước, e rằng bác sĩ trị liệu không có rảnh?


"Tê tay hả?" Oshima ngẩng đầu lên, hiếu kỳ nhìn nàng.


Mariko gật đầu, ôm cánh tay xoa bóp một chút.


Oshima ngồi xuống: "Sensei, cởi quần áo đi."


". . . Hử?"



. . .



"Em thật sự biết xoa bóp à?" Mariko ngồi trên giường, hai tay vén áo ngủ lên.


Ánh mặt trời xuyên qua chiếc cửa sổ lá sách* tạo ra những chiếc bóng thưa thớt trên giường, Oshima ngẩng đầu nhìn Mariko cởi áo ngủ đến cánh tay, dáng người thon dài không hề che đậy phô ra trước mặt nàng, bộ ngực tròn trịa xinh xắn bại lộ trong không khí, đầu ngực hơi run.
*Google nhé.


Mariko không đợi Oshima trả lời, quay đầu lại nhìn nàng.


Oshima liền xoay mặt đi, cúi đầu nhìn chai tinh dầu trong tay: "Đương nhiên~ Haruna a, hay gõ chữ trên máy tính, vai lưng và cánh tay đều hay đau nhứt, mỗi lần như thế tôi đều giúp cậu ấy thả lỏng a~ "


"Ừ —— " Mariko nheo mắt lại, nâng cao giọng, "Tôi còn tưởng em không có chút hứng thú nào với tôi."


"A ha ha ha tôi không biết ngài đang nói gì."


Mariko nâng cằm nàng lên, đưa mặt đến gần: "Muốn làm tình với tôi chứ? Tôi có thể không dùng tay để khiến em lên đỉnh ~ "


"Yada!"


Mariko làm bộ muốn hôn nàng, Oshima linh hoạt trở người một cái, lách ra sau Mariko.


"Sensei~ tôi sẽ chạy mất a~ "


"Chạy à." Nụ cười của Mariko vô cùng tà ác, "Vậy ráng mà chạy xa một chút, vì dù gì buổi tối em cũng sẽ trở về đây. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ treo em lên, cởi sạch đồ em, dùng roi ngâm nước muối đánh từng nơi trên người em. . ."


". . . Sensei thật đáng ghét!"


"Nhưng em buổi tối rất thích tôi a~ "


"Tôi biết." Oshima ngửa mặt lên trời ngã xuống giường, nằm dáng chữ đại, nhắm chặt mắt, một bộ dáng hy sinh đầy vinh quang, "Sensei, ngài tới đi!"


Mariko cười, đá nàng một cái: "Tới cái đầu cưng, đứng dậy, xoa bóp giúp tôi."


Oshima cười rộ, ngồi dậy.


Oshima ngồi trên người Mariko, đổ tinh dầu lên tay rồi bắt đầu xoa lên vai và gáy nàng, xoa bóp chút nhẹ chút nặng. Đôi tay gầy gò kia khá là linh hoạt, mang theo hơi ấm nóng, chậm rãi xoa qua lưng Mariko. Đã từng có một bạn giường vô cùng thích tấm lưng Mariko, cô nói đó như một tác phẩm nghệ thuật, khiến cô nhớ đến bức tượng Venus de Milo*. Mariko một chút cũng không cảm thấy lời đó là ca ngợi, chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
*http://en.wikipedia.org/wiki/Venus_de_Milo


"Lưng của sensei thật đẹp a." Oshima ca ngợi từ đáy lòng.


Lời ca ngợi của Oshima rõ ràng lại đơn giản, Mariko dễ tiếp thu hơn: "Cám ơn."


"Một chút cũng không khiêm tốn a."


"Đã quá khen."


"A ha ha ha ha!"


Oshima nói không sai, nàng thật sự có chút tay nghề, tuy thiếu chuyên nghiệp nhưng không tệ, chí ít Mariko cảm thấy rất khá. Nàng khép hờ mắt, nghe được tiếng hô kinh ngạc của Oshima: "Ế? Sensei, ngài có xăm mình?"


"Cái đó à." Mariko kéo chiếc khăn trên lưng ra, để lộ hình xăm bên eo, "Hình xăm này đã rất lâu rồi."


Đó là một đóa hoa sen nở rộ, bị dây gai cùng xích sắt quấn quanh. Chỉ vì nó đẹp, không có ý nghĩa gì đặc biệt. Lời giải của nó, thầy xăm hình đã từng nói qua, đóa sen kia đến từ địa ngục, tượng trưng cho đọa lạc thuần khiết vô hạ(Rơi xuống chốn trần nhưng không nhiễm bụi). Mariko lúc trẻ tuổi rất thích cái kiến giải ra vẻ thâm thúy này, hiện tại nghĩ đến, đó bất quá chỉ là một trò chơi chữ, đã đọa lạc mà còn thuần khiết vô hạ.


"Đau không?"


"Lúc xăm thì rất đau, bây giờ đã không còn cảm giác."


"Vậy à?" Ngón tay Oshima mơn trớn mảng da thịt kia, "Thật đẹp a."


"Thích?"


"Tôi đã luôn muốn đi xăm mình, nhưng mà tôi sợ đau lắm, cho nên đến giờ vẫn chưa đi."


"A, vậy à." Mariko cố gắng giả ra một bộ dáng đứng đắn, "Lúc đó tôi uống say, cho nên cũng không đau lắm. Em muốn thử không?"


"Tuyệt đối là gạt người."


"Làm gì có."


"Tuyệt đối."




——————————————————




Hai người chậm rãi uống rượu, Oshima liên tục mắng Mariko, nói phương pháp này thật sự vô cùng ngáo, không bằng nói thầy xăm hình chích một kim gây tê cho rồi. Nhưng mà từ trước đến giờ nàng có từng thấy người nào đi xăm mình còn gây tê không? Quá yếu đuối rồi.


"A!" Mariko lộ ra biểu tình đã hiểu, "Tôi nhớ ra rồi, lúc đó tôi có gây tê a!"


"Sensei, ngài cười quá mất nết rồi đó."


"Ha ha ha ha ha!"


Trong phòng khách mở bài 《She's a lady》 của Tom Jones, Oshima nắm chai rượu, sau đó đứng ở ban công xoay theo điệu nhạc. Chai rượu đỏ Mariko cất kỹ đã bị nàng biến thành bia rẻ tiền, vừa chậc lưỡi vừa cảm thán sensei thật biết hưởng thụ cuộc sống. Tin tốt là Mariko cũng đã uống say, không rảnh tính sổ với Oshima. Tin xấu là hai người hoàn toàn quên chuyện xăm hình lúc nãy, Oshima giẫm lên tay ghế để bò qua lan can, đặt mông ngồi xuống đá đá chân bắt đầu hát.


Ban công nhà Mariko không có lưới an toàn, tầng lầu thứ 6, phía dưới là đường xi măng, nếu như Oshima ngã xuống, không chết cũng tàn phế. Hiển nhiên là nàng đang không cảm thấy gì, vừa đá đá chân vừa bắt chuyện với Mariko.


Mariko giẫm lên băng ghế bò đến ngồi bên cạnh nàng, mặt trời giữa trưa rất chói mắt, Oshima đưa tay lên che ánh mặt trời, nheo mắt lại nói với Mariko: "Sensei nhìn xem —— có tới 5 mặt trời!"


Mariko nheo mắt lại nhìn một hòi: "Bậy, có hai thôi!"


"A ha ha ha ha sensei ngài uống say rồi đó!"


"Em mới là người say —— "


Oshima vẫy vẫy chân, cúi đầu nhìn xuống dưới lầu. Người đi ngang đường đang tụ tập ở dưới lầu, dường như bọn họ nghĩ Oshima và Mariko muốn nhảy lầu, nên gọi điện báo cảnh sát.


"A ha ha ha ha!" Oshima cười lớn chỉ xuống dưới lầu, "Sensei, bọn họ nghĩ mình muốn nhảy lầu kìa!"


Mariko ôm vai Oshima, cúi đầu xuống nhìn.


Người tụ tập ở dưới lầu đông nghịt một mảng, không biết đang nói gì với các nàng. Tỉ mỉ nghe thì đại khái là 【Đừng có nghĩ quẩn, thế giới này còn rất đẹp】.


"A ha ha ha ha!" Mariko ha ha cười.


Cái từ tự sát còn quá xa với nàng, cuộc sống của nàng rất thuận buồm xuôi gió, muốn có cái gì liền có cái đó, điên mới đi tự sát.


Mariko ôm lấy Oshima: "Tôi không muốn tự sát, em muốn không?"


Oshima cười lớn, gật đầu: "Muốn!"


"Ha ha ha ha ha!"


Người tụ tập dưới lầu càng nhiều, Oshima uống hết rượu, tay cầm chai nhẹ nhàng buông ra, cái chai rơi tự do xuống dưới lầu. Đám người vội vàng tản ra, chai rượu màu đỏ sậm bốp một tiếng liền vỡ tan, bắn mảnh vỡ tung tóe dọa đám người một trận. Mariko cũng bắt chước nàng ném chai rượu của mình xuống, đám người ở dưới lầu truyền đến mấy tiếng hét, Oshima cười tựa vào ngực Mariko: "Sensei, ánh mặt trời thật dễ chịu a —— "


Mariko nheo mắt lại liếc nhìn ánh mặt trời, cười cúi đầu hôn lên trán nàng.




——————————————————




Hai đứa ôm nhau té xuống phát hết fic cho rồi =))




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét