Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

[Fanfic][Edit] Hội chứng SM - Chương 17


Quả đúng 30 chưa phải là tết mà, hôm qua gắng làm cho xong ai nhè sáng nay check thì bả đã up thêm 2 chương. . .

Coi như cũng mừng vì bả chưa drop đi.





Chương 17






















——————————————————




Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, Oshima không có ở bên cạnh. Phòng khách truyền đến tiếng ca quen thuộc, Mariko chống đầu nghe một hồi, là bài 《La Isla Bonita》.


Mariko xuống giường, theo tiết tấu sôi nổi của bài hát mà múa may đến phòng khách. Oshima đang trang trí cho món cơm cuộn trứng, nghe được âm thanh của nàng lập tức cười rộ lên, bày ra tư thế vũ công ngoắc ngoắc ngón tay với nàng. Mariko nhảy đến, hai người đứng trên sofa làm một màn khiêu vũ nóng bỏng.


"Hôm nay rảnh rỗi không?" Nàng hỏi Oshima.


"Lại muốn đi xăm mình?"


Mariko kề sát tai nàng, đè thấp giọng nói: "Đi coi hàng."


Oshima sửng sốt một chút, sau đó "phốc" một tiếng nhảy đi, khẩn trương lấy hai tay ôm ngực: "Ngài muốn làm gì!"


Mariko lắc mông nhích đến gần, dùng giọng điệu thở gấp nói với nàng: "Đêm qua —— "


Oshima che tai: "Tôi không nghe tôi không nghe!"


Mariko với vẻ mặt thắng thế tươi cười xoay về bàn ăn.


Lúc ăn sáng Oshima vẫn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cổ tay nàng, qua một hồi mới nhớ tới nỗi ám ảnh "Đi coi hàng", gương mặt vẫn sợ sệt đưa hai tay ôm ngực. Lại qua một hồi, cười tủm tỉm buông tay xuống.


"Sensei, ngài rất thích cô ấy đúng không."


"Thích?" Mariko uống sữa, liếc mắt đầy thâm ý nhìn nàng, "Em cảm thấy tôi thích cô ta à?"


"Nếu không tại sao phải đeo vòng tay cô ấy tặng, còn có." Cười hì hì cầm lấy chiếc chìa khóa đeo trên ngực, "Tặng cho cô ấy chìa khóa nhà mình?"


"Thực sự là một đứa con nít đơn giản." Mariko khoanh tay, cười hỏi nàng, "Tôi hỏi em, em làm bữa sáng cho tôi, theo tôi dạo phố, gọi đến là đến gọi đi là đi, vậy là thích tôi sao?"


Oshima suy nghĩ một chút: "Cái đó —— "


Mariko buông tay: "Cái 'thích' của tôi giá vô cùng rẻ, nhưng đó cũng không phải lý do tôi cho cô ta chìa khóa nhà. Ý tôi muốn bảo cho cô ta biết mặc kệ lúc nào đều có thể đến, tôi là bạn của cô ta, mặc kệ là chuyện gì cũng có thể tìm tôi."


"Bạn bè à —— " Oshima có chút suy tư, "Nhưng mà sensei, hình như cô ấy không muốn chỉ làm bạn với ngài đâu."


Mariko thoáng cái cười rộ lên: "Em không phải cô ta, làm sao em biết?"


Oshima cũng cười: "A ha ha ha ha ha!"


"A ha ha ha ha ha ha!"


Oshima cười nhìn nàng: "Sensei thực sự là một người tốt."


"Đương nhiên." Mariko vô cùng thản nhiên chấp nhận, "Chiều nay giúp tôi thử hàng."


"Đi chết đi."


Cơm cuộn trứng rất ngon, rau cải cũng không tệ. Bất luận từ phương diện nào nhìn đến, Oshima đều là một người bạn gái không tệ. Mariko hiếu kỳ nguyên nhân chia tay của nàng và Kojima, nhưng nàng biết đó là việc cấm kỵ, cho nên nàng sẽ không hỏi. Dù vậy, nàng cũng có thể đoán ra đại khái. Nếu như hai người đều thuộc dạng xuất sắc, sau khi chia tay vẫn hài hòa ở cùng như vậy, nguyên nhân chia tay chỉ có một:


Thời gian. Thời gian mất đi, cảm giác 'đã từng' sẽ không thể quay lại, tình yêu biến thành tình bạn, bạn thân. Chỉ là, có lẽ đến từ song phương, hoặc có lẽ là đơn phương.


Có muốn hẹn Kojima ra gặp mặt?


Mariko uống tiếp một ngụm sữa, suy nghĩ một chút cảm thấy có hơi phiền phức, mà nàng lại là một người ghét phiền phức.


Ngẩng đầu nhìn Oshima đang liếm vệt sữa đọng ở khóe miệng, nhắm mắt lại nhìn thái dương, thỏa mãn ngẩng đầu. Ánh mặt trời dừng lại trên chóp mũi không được cao của nàng, một lát sau, đưa tay lên vo vo mũi.


Mariko cảm thấy buồn cười, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng.


Oshima có hẹn với một studio, ăn sáng xong liền vội vã rời đi. Mariko xác định Oshima đã rời đi mới gọi điện thoại cho Kojima. Bên kia truyền đến âm thanh ầm ĩ, dường như Kojima đang vội vàng chuyện gì, giọng điệu có chút gấp gáp.


"Xin lỗi, quấy rầy rồi?"


"Không." Kojima trả lời, "Nhưng mà sensei, ah! Có phải Yuko —— "


"Em ấy không có việc gì, tôi chỉ muốn hẹn cưng thôi. Không biết Công chúa đại nhân có lúc nào rảnh rỗi cho tại hạ hân hạnh có được một buổi trà chiều không?"


"Sensei —— " Kojima cười rộ, "Hôm nay đúng là có rảnh."


"Vậy tốt quá~ chiều nay tôi đến đón cưng."


"Không cần đâu, Lục-kun đưa tôi đến là được rồi."


"Ok."


Mariko đến nơi hẹn sớm, đợi khoảng chừng mười phút, Lục-kun chở Kojima đến. Kojima bước ra khỏi xe, một thân váy nhẹ phấp phới, kính râm màu trà che khuất một nửa gương mặt, càng làm tăng thêm vẻ trắng trẻo của da thịt. Xa xa thấy được Mariko, nàng tháo kính râm xuống cười tươi rói vẫy tay với nàng.


Mariko chậm rãi nhếch khóe miệng.


Thật sự không thể trách Oshima, người con gái trước mặt này rất có mị lực. Tự luyến(Yêu bản thân) như nàng, đối mặt với Kojima cũng phải thừa nhận mình kém hơn một chút. Trọng điểm là từ "kém hơn một chút", chỉ có một chút như vậy thôi.


Kojima ngồi xuống đối diện với nàng, phục vụ đem ra một ly nước chanh, cầm bảng menu. Kojima dễ dàng chọn vài món ngọt, nhẹ cười đem trả thực đơn lại cho người phục vụ.


"Tại sao lại muốn mời tôi ra đây?" Kojima nghiêng đầu hỏi nàng, suy nghĩ một chút, "Yuuchan cậu ấy gặp rắc rối, đúng không? Cậu ấy luôn như vậy a, có đôi khi thật khiến người khác phiền não —— "


"Kojima-chan thật thú vị." Mariko híp mắt cười nhìn nàng, "Trong vòng hai câu nói, nhất định sẽ nhắc đến Yuko."


"Bởi vì nếu không phải là việc của Yuuchan, thực sự không thể nghĩ đến lý do khác để sensei mời tôi a."


"Vậy à." Mariko cười, "Cái gì cũng không thể gạt được Kojima-chan a. Nè, Kojima-chan có biết gì về bạn gái trước đây của Yuko không?"


Vẻ mặt của Kojima nháy mắt liền có thay đổi, như là kinh ngạc, lại như có cái gì khác. Tâm tình này chậm rãi cất giấu đi, lại dịu dàng nở nụ cười: "Yuuchan không nói cho ngài biết sao? Người đó chính là tôi."


Mariko phối hợp giả ra một vẻ mặt kinh ngạc.


"Tại sao lại muốn biết chuyện của tôi?"


"Nói là chuyện của Kojima-chan chi bằng nói là chuyện có liên quan đến Yuko tôi điều muốn biết."


"Vậy à." Kojima suy nghĩ một chút, "Tôi và Yuuchan, quen biết nhau hồi trung học. Lúc đó chúng tôi không cùng lớp, kỳ thực không thể nào chú ý đến cậu ấy, là cậu ấy chủ động đến tìm tôi. Bộ dạng của cậu ấy lúc đó luôn sôi nổi ồn ào, nhưng rất được người khác chú ý, con trai và con gái trong trường đều thích cậu ấy."


"Đến cấp hai, từ từ biến thành bạn tốt của nhau. Năm cấp ba, cậu ấy tỏ tình với tôi. Lúc đó tôi vô cùng kinh ngạc, bởi vì bản thân tôi cũng không rõ mình và cậu ấy là gì với nhau, cho nên tôi đã nói hẹn hò xem sao."


Thật tùy tiện.


Mariko nghĩ.


"Sau đó thì chẳng biết tại sao lại ở cùng nhau năm năm."


Mariko thật sự lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc.


Nàng biết mình đã đoán sai. Ngay từ đầu là nàng đã sai, cũng không phải sai vì yêu, đoạn quan hệ này từ đầu đến cuối đều chỉ là tình đơn phương.


Đó là chuyện nàng không cách nào tưởng tượng.


Kojima tiếp tục nói về chuyện của Oshima, nói về sở thích của nàng, thói quen, chuyện cha mẹ li dị, đứa em khác cha, chỉ duy nhất không nói về bản thân nàng. Nàng nói về chuyện lần đầu tiên Oshima lọt vào vòng trong của cuộc thi cấp quốc tế, nói về lần Oshima nhận được đồng lương đầu tiên, nói về những tấm ảnh nàng từng chụp. Lúc nàng nói, bình tĩnh mà dịu dàng, dường như là tường thuật lại một giấc mộng dài và xa xôi.


"Gần đây Yuuchan thường hay nhắc về sensei với tôi, bộ dáng lần nào cũng đều rất vui vẻ. Cậu ấy có rửa ảnh chụp của sensei, tấm ngài cúi đầu, cố ý dán bên giường a. Cậu ấy thật sự rất thích sensei, sensei nhất định cũng rất thích Yuuchan đúng không, nếu không sẽ không mời tôi ra đây."


Mariko không đáp. Một lát sau: "Có lẽ."


"Sensei, tôi xin ngài." Kojima gập người thật sâu với nàng, đến nỗi đầu nàng gần chạm vào mặt bàn, "Tôi xin ngài hãy chăm sóc tốt cho cậu ấy, tôi xin ngài."




——————————————————




Tác giả: *Giản lược* Kết cục của fic này, thành thật mà nói bản thân tôi cũng không biết.



Ta nói mà!!!! =)))))




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét