Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

[Fanfic][Edit] Hội chứng SM - Chương 15









Chương 15





















——————————————————




【Tình yêu là thứ ràng buộc hai con người, cũng như là đeo dây thắt cổ.】




——————————————————




Buổi chiều 4 giờ tháng 5, thành phố hừng hực khí nóng. Mariko mang Oshima ra tiệm xăm, chủ tiệm không có ở đây, dán thông báo nói tháng sau mới về.


"Ừm. . . đổi tiệm khác?" Oshima quạt quạt tay. Đi tiếp đương nhiên là một lựa chọn điên rồ, trời nóng muốn chết, nàng sắp chín rồi.


"Quên đi." Mariko nhìn bốn phía một chút, tìm được một quán có đồ lạnh, "Bên kia."


Trong quán mở một MV mới của một idol nổi tiếng, Mariko chọn một phần đồ uống lạnh, Oshima ngồi bên cạnh nàng, chọn uống soda chanh.


"Ôi~ thật thoải mái~ " Oshima thoải mái nhắm mắt, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.


Lực chú ý của Mariko không có đặt lên người nàng. Trong quán có vài nữ phục vụ rất dễ thương, chí ít mặc đồ hầu gái trông rất đáng yêu, rất phù hợp với khẩu vị của Mariko.


Có muốn tới hỏi số điện thoại không?


—— chuyện nàng muốn hiện tại là chuyện này.


"Ê! Ê!" Oshima quơ tay trước mặt nàng mấy cái, "Mấy người đó là vị thành niên nha! Ngài chuẩn bị phạm tội à?"


Được rồi, vấn đề là đây.


Mariko thu hồi ánh mắt, có một người đàn ông tuổi còn trẻ ngồi xuống chỗ đối diện hai người. Sau khi ngồi xuống liền bắt đầu đến gần các nàng, như hoa hồ điệp khoe khoang đôi cánh của chính mình. Mariko tủm tỉm cười nhìn hắn một lát, ngoắc ngoắc ngón tay với Oshima: "Cục cưng, tới đây~ "


Oshima nghẹn cười tựa người đến, Mariko nâng cằm nàng lên, hai người trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt đúng nghĩa.


Cánh của hoa hồ điệp vỡ nát, hoảng hốt lúng túng chạy khỏi nơi đấy. Mariko thưởng thức cái dáng chật vật của kẻ thù, ôm Oshima hôn lên đỉnh đầu nàng.




——————————————————




Tối Mariko phải dự buổi tiệc, thư ký đã chọn cho nàng một bộ váy dạ hội trước một ngày, chỉ còn chờ nàng đến mang đi. Oshima cúi đầu điều chỉnh camera, nàng lúc nào cũng nhân tiện để cầm cục cưng của mình trong tay. Hiển nhiên Oshima là loại rất được con gái yêu thích —— là Oshima ban ngày. Đáng yêu, nhiệt tình, rạng rỡ, thỉnh thoảng có chút ngầu, lại là nhiếp ảnh gia. Con gái cầm camera có một loại mùi vị đặc biệt, thời gian ở trên người các nàng không lưu động như người bình thường, nó rất khiến người khác mê muội.


Mariko cầm bút ghi chép gì đó, nhìn Oshima, cười, khẽ nhếch khóe miệng. Oshima điều chỉnh camera xong, giơ lên chụp được biểu tình của Mariko.


"Ê!" Không báo trước một tiếng đã chụp bừa bãi.


"Hê~ " Oshima cười vô cùng giảo hoạt, "Tôi muốn chụp được dáng vẻ ngài mê mẩn tôi, rửa xong treo trong phòng."


"Được~ " Mariko nheo mắt lại, "Tôi cũng có thể chụp hình cưng trần truồng, rửa xong treo trong phòng. Tôi cũng có thể treo ở phòng khách, cam đoan tấm hìn đó không quá 'nặng."


"Chết tiệt!"


Đấu võ mồm Oshima không có khả năng thắng Mariko, Mariko thông minh hoặc có thể nói là xảo quyệt, Oshima làm sao so được.


"Hồ ly." Oshima lầm bầm.


"Sao?"


Oshima kéo dài giọng: "Không có gì —— "


Lại một lát sau, Oshima nhận được điện thoại của Kojima, dường như là có việc gấp. Oshima vội vã nói tạm biệt với Mariko rồi cuống quít chạy đi. Buổi tối đến rồi, Mariko mặc váy dạ hội vào, trang điểm một chút, đi đến nơi hẹn.


Chỉ là một cuộc tụ họp đồng nghiệp bình thường, mời đến vài nhân vật có tiếng trong xã hội đến hỗ trợ. Mariko tùy tiện dạo quanh một vòng bắt chuyện, nhìn tình hình có thể thì sẽ rời đi. Đã sắp 9 giờ rồi, Oshima vẫn không có liên lạc với nàng, Mariko vừa trốn đến cửa ra vào, vừa điểm tra cuộc gọi trong điện thoại.


"Ây za, Shinoda-sensei!" Đối diện truyền đến một giọng nói quen thuộc, Mariko ngẩng đầu, là Kojima. Kojima tay phải choàng tay với bạn trai, bên cạnh tay trái, à không, hơi ở sau một chút, là Oshima. Oshima ban đêm, trang phục vô cùng giản dị, treo chiếc camera trên cổ. Bên phải, Kojima mặc một chiếc lễ phục nhỏ gọn màu đỏ, bên phải nữa là Lục-kun đang mặc tây trang. Trông có vẻ Oshima kia đã xuất hiện rồi.


Con nhóc này.


Shinoda lập tức treo lên mặt một nụ cười: "Xin chào."


"Không ngờ lại gặp sensei nha." Kojima trông khá vui vẻ. "Ế không đúng, là 'phải gặp được sensei' chứ, đây là bữa tiệc của những cây bút tự do mà, nhìn thấy tôi mới là kỳ quái. Cũng tại ông chủ của tôi hết, nói là bị mời nhưng ông ấy không muốn đến, bảo tôi —— "


Mariko khách khí cười, ánh mắt liếc nhìn Oshima ở phía sau. Oshima giơ camera chụp khắp nơi, không có đáp lại ánh mắt của nàng.


" —— sau đó thì tôi xin Yuuchan đến đây chụp ảnh giùm."


Kojima đã giải thích xong, Mariko cũng không chú ý nàng nói cái gì, cười đáp: "Vậy à."


"Yuuchan, xin cậu đó~ " Kojima quay về sau vỗ tay lên người Oshima, sau đó quay qua cười với Mariko, "Sensei, tôi đến kia một chút. Gặp sau~ "


Oshima chuẩn bị đi theo nàng, Mariko bắt cánh tay nàng lại: "Đi theo tôi."


Đứng trên ban công hứng không ít gió lùa tới, Oshima diện vô biểu tình nhìn ngọn đèn ở xa xa, Mariko đem tới một ly rượu đưa cho nàng. Oshima tiếp nhận: "Cám ơn."


"Em thật đáng thương hại." Mariko đùa giỡn nhìn gương mặt nàng, "Tình huống này em cũng không chút do dự đến sao?"


Cho dù biết sẽ là một màn lăng trì* tàn khốc, cũng không chút do dự chạy đến bên cạnh nàng.
*Một dạng hành hạ. Xem phim tàu nhiều là biết.


Oshima cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, không trả lời.


"Ngu ngốc." Mariko nói.


Thật khờ dại. Cho dù là mình ở lúc thanh xuân còn rất ấu trĩ, cũng không có làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Bởi vì Shinoda Mariko là một con người ích kỷ, bất luận ở đâu bất luận lúc nào, đều nghĩ cho bản thân trước tiên. Nàng tuyệt đối sẽ không cố gắng nhiều như vậy.


Đại sảnh truyền đến tiếng nhạc, giữa sảnh đã có vài người nắm tay nhau nhảy nhót. Mariko liếc mắt nhìn Oshima, hất ly rượu lên người nàng. Oshima còn chưa kịp kinh ngạc, Mariko đã kêu lên.


"Ây za!" Nàng lớn tiếng kinh hô, gọi mấy người phục vụ đến, "Ở đây ở đây! Xin lỗi, biến em thành bộ dạng này, tôi nhớ ở đây có lễ phục dự bị đúng không?"


Chỉ có khách VIP mới có thể phục vụ lễ phục dự bị, Mariko không phải. Nhưng nàng dựa nào mị lực của bản thân mượn được một bộ lễ phục màu đen tuyền, còn mượn phòng thay đồ của người ta, dẫn theo Oshima toàn thân đỏ hoe màu rượu. Nút buộc của đồ lót bị cởi ra, Oshima nhìn nàng nói: "Shinoda-chan, không cần làm vậy."


Mariko híp mắt nhìn nàng một cái: "Em không có quyền lên tiếng." Thẳng thừng cởi quần áo nàng xuống, ném qua một bên.


Oshima không nói nữa, Mariko cũng cởi cả quần nàng, giúp nàng mặc lên bộ lễ phục kia.


"Còn là Valentino*." Mariko kéo chiếc khóa lên, một tay đặt trên vai Oshima, tay kia ôm lấy eo nàng từ phía sau, bàn tay dọc theo đường cong thắt lưng Oshima nhẹ nhàng trượt lên xuống, "Thương hiệu lớn quả nhiên sờ lên rất êm." Giọng điệu ở sau tai Oshima hơi khiêu khích, "Sao? Em cảm thấy thế nào?"
*Là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, cũng là một thương hiệu. Đọc rõ hơn ở đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Valentino


Xoay qua chiếc gương to, nhìn thấy vẻ mặt Oshima không có chút gì thay đổi. Đôi mắt kia vẫn thâm sâu, như bầu trời đêm.


Mariko thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn đôi giày Sandals của nàng. Có chút không hợp, nhưng cũng ổn.


Còn thiếu thiếu cái gì đấy.


"A." Mariko hiểu ra, lấy một thỏi son môi, vặn lên, "Ngẩng mặt lên một chút."


Oshima nghe theo ngẩng đầu lên, tầm nhìn rốt cuộc cũng hướng về phía Mariko.


"Cám ơn chị." Oshima nói.


Nàng biết Mariko đang làm gì, và tại sao muốn làm vậy. Miệng nàng nói cám ơn, nhưng trong ánh mắt lại mơ hồ có gì đó hơi khác lạ.


Là cái gì, Mariko cũng không thể phân rõ.


Mariko hơi nhếch khóe miệng, dùng thỏi son thoa lên môi nàng, sau đó cười rộ lên: "Được rồi, đi thôi."


Oshima vẫn đang ngẩng mặt nghiêm túc nhìn nàng, gương mặt dịu xuống cũng nở ra một nụ cười dịu dàng: "Vâng."




————————————————————




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét